[Tn 80] Quân Tẩu Yêu Kiều, Ông Xã Sĩ Quan Không Nhịn Nổi
Chương 2: Người Chồng Bị Mắc Bẫy Của Cô 2
Sương Sơ
31/10/2023
"Tê Tê à, nếu con ly dị với Cảnh Thần thì mẹ sẽ tìm người khác cho con... Không phải con thích quân nhân sao? Vậy mẹ với cha con sẽ tìm một người cho con là được mà." Hạ Anh thấy con gái mình uống nước sông xong đang ngơ ngác không nói gì, nhất thời bà ấy thấy đau lòng không thôi: "Con nói gì đi, đừng dọa mẹ!"
"Mẹ, mẹ...?" Aida, đây không phải mẹ ruột của cô nên gượng gạo quá đi mất.
"Con không sao..." Diệp Mộc Tê lắc đầu.
"Được được được, không sao là được rồi." Hạ Anh lau nước mắt vui mừng gật đầu một cái: "Con có đói bụng không, muốn ăn chút gì không?"
"Bây giờ con không có khẩu vị nên không muốn ăn cho lắm." Cơ thể này mới vừa tỉnh dậy, đầu đau như sắp nứt, cả người bủn rủn mát sức, thật sự là không muốn ăn gì cả.
"Nhưng đã ba ngày con chưa ăn gì rồi, mẹ mua cho con một bát hoành thành nhỏ này, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu đi." Hạ Anh nói.
"Được... Cảm ơn." Hạ Anh vừa rời đi, Diệp Mộc Tê bèn nhìn xung quanh một chút. Có lẽ bây giờ cô đang ở trong bệnh viện, bốn góc xung quanh phòng bệnh trông hơi cũ nát, không có điều hòa, cả phòng bệnh chỉ có hai cái quạt treo tường đang chậm rãi xoay xoay, phát ra tiếng "Ù ù".
Diệp Mộc Tê nằm ở giường bệnh cạnh cửa sổ, một góc cửa kính đã bị vỡ ra dùng báo để che lại. Nhưng mà điều kiện chữa bệnh ở niên đại này rất có hạn, nhất là còn ở trong một trấn nhỏ nữa, có thể ở phòng bệnh có hẳn hai cái quạt thế này thì cũng không tệ lắm rồi.
Hạ Anh nhanh chóng mua một chén hoành thánh ở gần bệnh viện, đút từng miếng từng miếng cho Diệp Mộc Tê ăn.
Mới ăn được hai miếng thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, một người phụ nữ không chênh tuổi Hạ Anh lắm đi tới, đó là mẹ chồng của cô Ân Lan.
Diệp Mộc Tê quan sát người mẹ chồng này một chút, vóc người không cáo nhưng dáng dấp khá anh khí, trông rất đĩnh đạc nghiêm túc.
Ân Lan nhìn Diệp Mộc Tê sắc mặt tái nhợt, môi không cắt ra giọt máu, yếu ớt đến đáng thương kia, bà khẽ thở dài một tiếng: "Đã tỉnh lại chưa? Đứa nhỏ ngốc này, có ra sao đi nữa cũng không thể nhảy sông phí hoài đời mình được chứ, may là giữ được mạng..."
"..." Tôi nói tôi không nhảy sông mấy người có tin không?
"Tuần trước Cảnh Thần có viết thư gửi về, chắc tầm ngày mót sẽ đến, tới lúc đó hai người trẻ bọn con nói chuyện với nhau đàng hoàng đi."
"Hả..." Người chồng bị mắc bẫy kia của cô quay về sao? Chuyện này khó nói lắm!
Thật ra Ân Lan cũng không ghét gì cô gái này lắm, tướng mạo thì quả thật rất xinh đẹp. Sau khi lĩnh chứng xong, cô hay chạy đến nhà bà làm một cô con dâu đảm, ngày nào cũng tích cực quét dọn vệ sinh, quét một tuần xong, nhà càng quét càng dơ, chính Ân Lan cũng chẳng chịu nổi. Sau đó bà bảo cô ấy đi giặt quần áo, mới giặt hai ngày mà cô gái này đã tự làm tay mình trật khớp, phải về nhà dưỡng thương.
Hơn nửa năm qua, bà mới nhận ra cô gái này thật sự không biết làm việc nhà, thế là cô ấy bèn đòi học nấu cơm. Sau khi suýt chút nữa đốt cháy nhà bếp, cô ấy đã đi tìm một đầu bếp để học nghề, nhưng không biết bây giờ học thế nào rồi.
"Mẹ, mẹ...?" Aida, đây không phải mẹ ruột của cô nên gượng gạo quá đi mất.
"Con không sao..." Diệp Mộc Tê lắc đầu.
"Được được được, không sao là được rồi." Hạ Anh lau nước mắt vui mừng gật đầu một cái: "Con có đói bụng không, muốn ăn chút gì không?"
"Bây giờ con không có khẩu vị nên không muốn ăn cho lắm." Cơ thể này mới vừa tỉnh dậy, đầu đau như sắp nứt, cả người bủn rủn mát sức, thật sự là không muốn ăn gì cả.
"Nhưng đã ba ngày con chưa ăn gì rồi, mẹ mua cho con một bát hoành thành nhỏ này, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu đi." Hạ Anh nói.
"Được... Cảm ơn." Hạ Anh vừa rời đi, Diệp Mộc Tê bèn nhìn xung quanh một chút. Có lẽ bây giờ cô đang ở trong bệnh viện, bốn góc xung quanh phòng bệnh trông hơi cũ nát, không có điều hòa, cả phòng bệnh chỉ có hai cái quạt treo tường đang chậm rãi xoay xoay, phát ra tiếng "Ù ù".
Diệp Mộc Tê nằm ở giường bệnh cạnh cửa sổ, một góc cửa kính đã bị vỡ ra dùng báo để che lại. Nhưng mà điều kiện chữa bệnh ở niên đại này rất có hạn, nhất là còn ở trong một trấn nhỏ nữa, có thể ở phòng bệnh có hẳn hai cái quạt thế này thì cũng không tệ lắm rồi.
Hạ Anh nhanh chóng mua một chén hoành thánh ở gần bệnh viện, đút từng miếng từng miếng cho Diệp Mộc Tê ăn.
Mới ăn được hai miếng thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, một người phụ nữ không chênh tuổi Hạ Anh lắm đi tới, đó là mẹ chồng của cô Ân Lan.
Diệp Mộc Tê quan sát người mẹ chồng này một chút, vóc người không cáo nhưng dáng dấp khá anh khí, trông rất đĩnh đạc nghiêm túc.
Ân Lan nhìn Diệp Mộc Tê sắc mặt tái nhợt, môi không cắt ra giọt máu, yếu ớt đến đáng thương kia, bà khẽ thở dài một tiếng: "Đã tỉnh lại chưa? Đứa nhỏ ngốc này, có ra sao đi nữa cũng không thể nhảy sông phí hoài đời mình được chứ, may là giữ được mạng..."
"..." Tôi nói tôi không nhảy sông mấy người có tin không?
"Tuần trước Cảnh Thần có viết thư gửi về, chắc tầm ngày mót sẽ đến, tới lúc đó hai người trẻ bọn con nói chuyện với nhau đàng hoàng đi."
"Hả..." Người chồng bị mắc bẫy kia của cô quay về sao? Chuyện này khó nói lắm!
Thật ra Ân Lan cũng không ghét gì cô gái này lắm, tướng mạo thì quả thật rất xinh đẹp. Sau khi lĩnh chứng xong, cô hay chạy đến nhà bà làm một cô con dâu đảm, ngày nào cũng tích cực quét dọn vệ sinh, quét một tuần xong, nhà càng quét càng dơ, chính Ân Lan cũng chẳng chịu nổi. Sau đó bà bảo cô ấy đi giặt quần áo, mới giặt hai ngày mà cô gái này đã tự làm tay mình trật khớp, phải về nhà dưỡng thương.
Hơn nửa năm qua, bà mới nhận ra cô gái này thật sự không biết làm việc nhà, thế là cô ấy bèn đòi học nấu cơm. Sau khi suýt chút nữa đốt cháy nhà bếp, cô ấy đã đi tìm một đầu bếp để học nghề, nhưng không biết bây giờ học thế nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.