Tn 90: Sau Khi Phất Lên Nhờ Tiền Đền Bù
Chương 3: Chỉ Là Đoán
Lương Đồ Đồ
03/06/2024
"Cô nói cái quái gì thế?! Tôi làm gì viết thư tình nào!" Tống Giai Giai gào lên.
"Ây, giọng cô khó nghe thế nhỉ!" Trần Kim nhún vai: "Cô viết gì trong lòng cô rõ nhất, không thì để tôi lấy ra đưa tới lớp cô cho bạn cùng lớp cô so nét chữ nhé?"
Tần Tuyết Mai lập tức kéo Tống Giai Giai, người đã giận quá mất khôn, rồi bất mãn nói với Trần Kim:
"Trần Kim ạ, cô ép người hơi quá rồi đó, không phải chỉ viết một bức thư tình thôi sao, có gì quá đáng lắm đâu, dù sao cô ấy có cướp người yêu với cô đâu!"
"Biết rõ người ta có người yêu rồi vẫn còn muốn viết thư tình, cũng chỉ có loại người như cô mới cảm thấy không có gì to tát." Trần Kim bĩu môi khinh thường, lại tung ra quả bom khác:
"Thảo nào nhiều lần cô chạy tới xum xoe trước mặt bạn trai của Dương Xuyến, người ta đã không muốn để ý tới cô rồi mà còn dùng Dương Xuyến làm cớ đeo bám người ta."
"A! Trần Kim, đồ bịa đặt!" Tần Tuyết Mai theo bản năng liếc nhìn giường của Dương Xuyến.
Trần Kim cười khì khì đắc chí, vẻ mặt kia làm người ta cực kỳ ngứa mắt:
"Cô nói là bịa đặt thì cứ coi thế đi. Dù sao thứ Tư tuần trước không phải tôi lấy cớ Dương Xuyến ôn tập đi mượn tài liệu. Hi hi, các người cứ từ từ mà nói chuyện nhé, tôi đi ngủ đây."
Tần Tuyết Mai và Tống Giai Giai tức tới mức thở hổn hển, trơ mắt nhìn Trần Kim leo lên giường tầng trên rồi kéo rèm lại, ngăn cản tầm mắt của hai người bọn họ.
Hai người tức lắm, nhưng không đấu võ mồm lại được Trần Kim, mà dáng vẻ đáng khinh của Trần Kim thật sự khiến ta bực tức.
Chờ khi hai người ra ngoài, cửa phòng bị đóng sầm một cái, trong phòng với vang lên những tiếng sột soạt.
Ba bạn cùng phòng nằm im không dám lên tiếng đều thầm kêu trong lòng: Trời đệt! Trời đệt!
Một lúc lâu sau, Mạnh Thắng Nam thò đầu ra ngó lên tầng trên:
"Này, Trần Kim, Tống Giai Giai thật sự viết thư tình cho bạn trai, à không, bạn trai cũ của cô thật à? Còn cả Tần Tuyết Mai nữa chứ, muốn đập chậu cướp hoa với Dương Xuyến?"
Hai người còn lại đồng loạt quay sang nhìn giường của Trần Kim.
"Vốn chỉ đoán thôi, nhưng giờ phát hiện hóa ra là thật."
Mọi người lại im lặng: "..."
Trần Kim đúng là có bản lĩnh khiến người ta tức giận mà.
Nhưng trong lòng Trần Kim hãy còn ngột ngạt lắm.
Cô và Lê Hành Nhất đều là người của thành phố Phúc Kiến, hồi cấp ba thi đỗ vào trường số 3 thành bạn cùng lớp.
Chỉ có điều nhà Lê Hành Nhất nằm trong nội thành, còn nhà cô ở vùng nông thôn ngoại thành.
Sau khi tốt nghiệp thi đại học xong, bọn họ mới bắt đầu yêu đương. Mãi tới tháng năm năm nay, bọn họ mới hẹn hò được ba năm.
Mặc dù học cùng một trường, nhưng bọn họ không chung học viện, thường không mấy khi gặp nhau.
Vả lại chuyên ngành kỹ thuật của anh ta phần đa làm con trai, cô cũng không thân thiết được với bạn cùng lớp của anh ta được.
"Ây, giọng cô khó nghe thế nhỉ!" Trần Kim nhún vai: "Cô viết gì trong lòng cô rõ nhất, không thì để tôi lấy ra đưa tới lớp cô cho bạn cùng lớp cô so nét chữ nhé?"
Tần Tuyết Mai lập tức kéo Tống Giai Giai, người đã giận quá mất khôn, rồi bất mãn nói với Trần Kim:
"Trần Kim ạ, cô ép người hơi quá rồi đó, không phải chỉ viết một bức thư tình thôi sao, có gì quá đáng lắm đâu, dù sao cô ấy có cướp người yêu với cô đâu!"
"Biết rõ người ta có người yêu rồi vẫn còn muốn viết thư tình, cũng chỉ có loại người như cô mới cảm thấy không có gì to tát." Trần Kim bĩu môi khinh thường, lại tung ra quả bom khác:
"Thảo nào nhiều lần cô chạy tới xum xoe trước mặt bạn trai của Dương Xuyến, người ta đã không muốn để ý tới cô rồi mà còn dùng Dương Xuyến làm cớ đeo bám người ta."
"A! Trần Kim, đồ bịa đặt!" Tần Tuyết Mai theo bản năng liếc nhìn giường của Dương Xuyến.
Trần Kim cười khì khì đắc chí, vẻ mặt kia làm người ta cực kỳ ngứa mắt:
"Cô nói là bịa đặt thì cứ coi thế đi. Dù sao thứ Tư tuần trước không phải tôi lấy cớ Dương Xuyến ôn tập đi mượn tài liệu. Hi hi, các người cứ từ từ mà nói chuyện nhé, tôi đi ngủ đây."
Tần Tuyết Mai và Tống Giai Giai tức tới mức thở hổn hển, trơ mắt nhìn Trần Kim leo lên giường tầng trên rồi kéo rèm lại, ngăn cản tầm mắt của hai người bọn họ.
Hai người tức lắm, nhưng không đấu võ mồm lại được Trần Kim, mà dáng vẻ đáng khinh của Trần Kim thật sự khiến ta bực tức.
Chờ khi hai người ra ngoài, cửa phòng bị đóng sầm một cái, trong phòng với vang lên những tiếng sột soạt.
Ba bạn cùng phòng nằm im không dám lên tiếng đều thầm kêu trong lòng: Trời đệt! Trời đệt!
Một lúc lâu sau, Mạnh Thắng Nam thò đầu ra ngó lên tầng trên:
"Này, Trần Kim, Tống Giai Giai thật sự viết thư tình cho bạn trai, à không, bạn trai cũ của cô thật à? Còn cả Tần Tuyết Mai nữa chứ, muốn đập chậu cướp hoa với Dương Xuyến?"
Hai người còn lại đồng loạt quay sang nhìn giường của Trần Kim.
"Vốn chỉ đoán thôi, nhưng giờ phát hiện hóa ra là thật."
Mọi người lại im lặng: "..."
Trần Kim đúng là có bản lĩnh khiến người ta tức giận mà.
Nhưng trong lòng Trần Kim hãy còn ngột ngạt lắm.
Cô và Lê Hành Nhất đều là người của thành phố Phúc Kiến, hồi cấp ba thi đỗ vào trường số 3 thành bạn cùng lớp.
Chỉ có điều nhà Lê Hành Nhất nằm trong nội thành, còn nhà cô ở vùng nông thôn ngoại thành.
Sau khi tốt nghiệp thi đại học xong, bọn họ mới bắt đầu yêu đương. Mãi tới tháng năm năm nay, bọn họ mới hẹn hò được ba năm.
Mặc dù học cùng một trường, nhưng bọn họ không chung học viện, thường không mấy khi gặp nhau.
Vả lại chuyên ngành kỹ thuật của anh ta phần đa làm con trai, cô cũng không thân thiết được với bạn cùng lớp của anh ta được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.