Tn 90: Sau Khi Phất Lên Nhờ Tiền Đền Bù
Chương 2: Đáp Trả
Lương Đồ Đồ
03/06/2024
Những người trong ký túc đều hiểu rõ tính cách của Tần Tuyết Mai, không nói gì thì thôi, nhưng phàm mà nói một câu thôi là cô ta có thể đáp lại mười câu.
Mắng không được, cũng chẳng đánh người được, mặc kệ cô ta mới là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng Trần Kim không chiều cô ta.
Cô lập tức đáp trả: "Cho cô mượn xem cũng lãng phí mà thôi, dù sao cô không thi lại thì cũng phải học lại thôi mà."
Lời này đúng là đâm trúng tim đen, Tần Tuyết Mai đã nợ mấy môn rồi, nếu trước tốt nghiệp mà không kiếm đủ học phần thì chắc chắn sẽ phải ở lại trường.
"A! Cô rủa tôi?"
"Cái trình đó của cô mà còn phải rủa hả? Thắp hương cầu phật, Phật tổ còn bảo tôi làm điều thừa ấy chứ."
Trần Kim không thèm nhìn khuôn mặt đầy nổi giận của cô ta, cất túi sách dọn đồ đạc chuẩn bị tới phòng tắm vòi sen ở cuối hành lang ký túc xá.
Khi cô tắm về, trong phòng có thêm một khách ngoại lai, chính là Tống Giai Giai, đồng hương của Tần Tuyết Mai.
Có điều Tống Giai Giai học chuyên ngành Vật lý, nhưng vì nữ sinh ở ngành này ít, không gom đủ một ký túc nên được phân tới các phòng có thừa giường ngủ của các chuyên ngành khác.
Tống Giai Giai được phân tới phòng 403 ở với các nữ sinh ngành tiếng Trung.
Bởi vì cô ta là bạn cùng lớp với Lê Hành Nhất, lại là đồng hương với Tần Tuyết Mai, nên Trần Kim cũng coi như quen mặt với cô ta.
Hai người này tụ tập với nhau là chẳng nói được lời hay ý đẹp gì.
Cô đoán chắc bọn họ muốn nói mấy cái chuyện có phần phiền lòng giữa cô và Lê Hành Nhất đây mà.
Quả nhiên thấy cô về, Tống Giai Giai kiểu biết rõ còn cố hỏi: "Trần Kim, anh em tốt của Lê Hành Nhất nói anh ấy sắp đính hôn rồi, thật hay giả vậy? Hai người yêu đương ba năm, tuy đã chia tay nhưng dù sao cũng là bạn bè, hẳn là cô biết chứ?"
Tiếng loạt xoạt trong phòng lập tức biến mất, đám bạn nằm trên giường ăn ý ngậm chặt miệng.
Trần Kim để chậu rửa mặt vào dưới gầm giường, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Tống Giai Giai.
Cô nhìn tới khi cô ta chột dám không dám đối mặt phải quay đi, mới khẽ xùy một tiếng: "Cô là chó của Lê Hành nhất à, chia tay rồi còn phải chạy ra sủa vài câu."
"Cô!" Tống Giai Giai tức tới mức mặt đỏ bừng, giơ tay lên chỉ.
Nhưng lại bị Trần Kim gạt đi:
"Tôi và Lê Hành Nhất chia tay là chuyện giữa chúng tôi, chưa tới lượt con chó như cô sủa.
Hồi kỳ 1 năm hai cô viết thư tình cho anh ta, giờ vẫn còn ở chỗ tôi đấy. Chẳng lẽ là cô không tán được Lê Hành Nhất nên thẹn quá hóa giận tới kiếm chuyện với tôi ư?
Nếu Lê Hành Nhất đính hôn mà có mời tôi, thế thì vừa vặn, tôi sẽ tiện thể đưa thư tình cô viết cho vị hôn thê của người ta luôn. Ô, thế mà đã khóc rồi? Chậc chậc~"
Mắng không được, cũng chẳng đánh người được, mặc kệ cô ta mới là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng Trần Kim không chiều cô ta.
Cô lập tức đáp trả: "Cho cô mượn xem cũng lãng phí mà thôi, dù sao cô không thi lại thì cũng phải học lại thôi mà."
Lời này đúng là đâm trúng tim đen, Tần Tuyết Mai đã nợ mấy môn rồi, nếu trước tốt nghiệp mà không kiếm đủ học phần thì chắc chắn sẽ phải ở lại trường.
"A! Cô rủa tôi?"
"Cái trình đó của cô mà còn phải rủa hả? Thắp hương cầu phật, Phật tổ còn bảo tôi làm điều thừa ấy chứ."
Trần Kim không thèm nhìn khuôn mặt đầy nổi giận của cô ta, cất túi sách dọn đồ đạc chuẩn bị tới phòng tắm vòi sen ở cuối hành lang ký túc xá.
Khi cô tắm về, trong phòng có thêm một khách ngoại lai, chính là Tống Giai Giai, đồng hương của Tần Tuyết Mai.
Có điều Tống Giai Giai học chuyên ngành Vật lý, nhưng vì nữ sinh ở ngành này ít, không gom đủ một ký túc nên được phân tới các phòng có thừa giường ngủ của các chuyên ngành khác.
Tống Giai Giai được phân tới phòng 403 ở với các nữ sinh ngành tiếng Trung.
Bởi vì cô ta là bạn cùng lớp với Lê Hành Nhất, lại là đồng hương với Tần Tuyết Mai, nên Trần Kim cũng coi như quen mặt với cô ta.
Hai người này tụ tập với nhau là chẳng nói được lời hay ý đẹp gì.
Cô đoán chắc bọn họ muốn nói mấy cái chuyện có phần phiền lòng giữa cô và Lê Hành Nhất đây mà.
Quả nhiên thấy cô về, Tống Giai Giai kiểu biết rõ còn cố hỏi: "Trần Kim, anh em tốt của Lê Hành Nhất nói anh ấy sắp đính hôn rồi, thật hay giả vậy? Hai người yêu đương ba năm, tuy đã chia tay nhưng dù sao cũng là bạn bè, hẳn là cô biết chứ?"
Tiếng loạt xoạt trong phòng lập tức biến mất, đám bạn nằm trên giường ăn ý ngậm chặt miệng.
Trần Kim để chậu rửa mặt vào dưới gầm giường, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Tống Giai Giai.
Cô nhìn tới khi cô ta chột dám không dám đối mặt phải quay đi, mới khẽ xùy một tiếng: "Cô là chó của Lê Hành nhất à, chia tay rồi còn phải chạy ra sủa vài câu."
"Cô!" Tống Giai Giai tức tới mức mặt đỏ bừng, giơ tay lên chỉ.
Nhưng lại bị Trần Kim gạt đi:
"Tôi và Lê Hành Nhất chia tay là chuyện giữa chúng tôi, chưa tới lượt con chó như cô sủa.
Hồi kỳ 1 năm hai cô viết thư tình cho anh ta, giờ vẫn còn ở chỗ tôi đấy. Chẳng lẽ là cô không tán được Lê Hành Nhất nên thẹn quá hóa giận tới kiếm chuyện với tôi ư?
Nếu Lê Hành Nhất đính hôn mà có mời tôi, thế thì vừa vặn, tôi sẽ tiện thể đưa thư tình cô viết cho vị hôn thê của người ta luôn. Ô, thế mà đã khóc rồi? Chậc chậc~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.