Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu
Chương 14:
Họa Lí Phong Lí
28/11/2024
Huống chi một màn vừa rồi kia, nếu như anh ấy không tới, hoặc là anh ấy tới chậm, còn không biết Khương Tuệ Hàm sẽ gặp phải tình cảnh như thế nào, có lẽ đến cuối cùng, bị người đàn ông kia bức bách, cô ấy không thể không khuất phục.
Một cô gái xinh đẹp ở trong thời buổi này, bên cạnh không có ai bảo vệ, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Đàm Vinh Quang nhìn chằm chằm Từ Chiêu, chau mày, vị hôn phu của Khương Tuệ Hàm từ đâu xuất hiện, nhìn vóc dáng của Từ Chiêu hơn một mét tám, lại nghĩ đến Khương Tuệ Hàm vừa mới miêu tả đối tượng tương lai một phen.
Thì ra cô ấy nói không phải lời nói tức giận.
Hai tay Đàm Vinh Quang nắm chặt, đối mặt với Từ Chiêu một quyền có thể đánh ngã anh ta, anh ta không dám trút lửa giận lên người Từ Chiêu, quay đầu nhìn Hoàng Thu Quyên, tức giận nói: "Được, Khương gia các người hợp sức lại gạt tôi, coi tôi là kẻ ngu, tôi nhớ kỹ."
Hắn oán hận trừng mắt nhìn Từ Chiêu và Khương Tuệ Hàm, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Hoàng Thu Quyên mặt mũi tràn đầy lo lắng, muốn đuổi theo giải thích rõ ràng với Đàm Vinh Quang, cả nhà bà ta đều dựa vào xưởng thực phẩm mà sống, chọc giận công tử xưởng thực phẩm đừng nghĩ tiếp tục làm việc ở trong xưởng.
Chuyện mưu đồ không thành công, còn đắc tội con trai giám đốc, được không bù mất.
Tất cả đều do con bé chết tiệt này làm hại, chỉ cần nó đồng ý kết hôn với Đàm Vinh Quang, mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng, nhưng con bé chết tiệt lại không đồng ý, còn xuất hiện một người chồng chưa cưới không biết từ đâu tới.
Mắt thấy Đàm Vinh Quang trong chớp mắt rời đi, Hoàng Thu Quyên vừa tức vừa vội, không để ý tới Từ Chiêu đứng ở bên cạnh, chỉ vào Khương Tuệ Hàm mắng một trận: "Mày con bé chết tiệt này, giống hệt mẹ mày chết yểu, ỷ vào có một khuôn mặt xinh đẹp, cả ngày ở bên ngoài ve vãn, lả lơi, giống như không có đàn ông thì sống không nổi vậy."
"Tao phải vất vả lắm mới nói hết lời tốt đẹp về mày trước mặt đồng chí Đàm, anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý đến xem mặt mày, mày thì hay rồi, lén lút làm quen với một người đàn ông không biết từ đâu đến, làm mất mặt mũi nhà họ Khương chúng tôi, tôi thấy ba mày cũng bị mày chọc tức đến mức phải sống lại từ trong mộ."
Khương Tuệ Hàm duỗi tay kéo Khương Nhạc Vân đang tức giận, giật giật khóe miệng, cười như không cười nói: "Cảm ơn lời khen, cảm ơn cha mẹ cháu, đã cho cháu một khuôn mặt đẹp như vậy, xinh đẹp trời sinh khó từ bỏ, cháu biết bác cả hâm mộ cháu, không có cách nào, kỹ thuật đầu thai tốt, loại chuyện này hâm mộ không được."
Nói xong, cô giả vờ điệu đà vuốt tóc mai.
Hoàng Thu Quyên thiếu chút nữa tức đến hộc máu, sắc mặt xanh trắng đan xen, tác phong làm việc hôm nay của Khương Tuệ Hàm hoàn toàn lật đổ ấn tượng của bà ta đối với đứa cháu gái này trước đó, tưởng rằng là một con thỏ trắng nhỏ không biết cắn người, thì ra là một con hồ ly tinh khoác da thỏ.
Giả dối gian xảo, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Nói không lại Khương Tuệ Hàm, Hoàng Thu Quyên chuyển chủ đề sang Từ Chiêu: "Khương Quốc Tân là em trai của tôi, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe ông ấy nhắc tới việc đính hôn cho con gái, anh là lính mà ăn nói lung tung, đơn vị của anh ở đâu, tôi muốn đi tố cáo với lãnh đạo của anh, tùy tiện hủy hoại thanh danh của con gái nhà người ta, tâm địa quá đen tối."
Từ Chiêu bình tĩnh nói: "Không có quyền nói cho bà biết, tôi có phải vị hôn phu của cô ấy hay không không liên quan gì đến bà, đi hay không, nếu không tôi sẽ động thủ."
Theo lý thuyết, Hoàng Thu Quyên là bác cả của Khương Tuệ Hàm, anh ấy nên tôn trọng trưởng bối, nhưng vừa rồi Hoàng Thu Quyên ngoài mặt trong tối lừa gạt Khương Tuệ Hàm, muốn dùng cháu gái để đổi lấy lợi ích, người như vậy không đáng để anh ấy coi là trưởng bối.
Mặc dù Hoàng Thu Quyên có chút sợ Từ Chiêu, nhưng bà ta không muốn chuyến này tay không mà về, nói: "Đây là nhà của cháu gái tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở, anh làm gì được tôi, anh nói là vị hôn phu của cháu gái tôi, anh có bằng chứng gì, nói bậy một trận, anh lấy ra bằng chứng đi."
Bà ta chắc chắn Từ Chiêu không lấy ra được bằng chứng, nếu anh ta thật sự là vị hôn phu của Khương Tuệ Hàm, bà ta không nên chưa từng nghe qua nửa lời, bà ta hoài nghi là đối tượng Khương Tuệ Hàm giấu người nhà vụng trộm qua lại.
Một tên lính nghèo, sao có thể so sánh với công tử nhà máy thực phẩm.
Hoàng Thu Quyên nghĩ thầm, con bé chết tiệt này nhất định là bị tên lính này dỗ dành đến thần hồn điên đảo rồi, đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn, hơn nữa vợ lính cũng không phải dễ làm như vậy, đàn ông vừa đi làm nhiệm vụ là mấy tháng không về nhà, bà ta phải nói chuyện với cháu gái, để cháu gái từ bỏ ý định này, sau này lại nhận lỗi với Đàm Vinh Quang, hôn sự này nói không chừng còn có thể thành.
Một cô gái xinh đẹp ở trong thời buổi này, bên cạnh không có ai bảo vệ, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Đàm Vinh Quang nhìn chằm chằm Từ Chiêu, chau mày, vị hôn phu của Khương Tuệ Hàm từ đâu xuất hiện, nhìn vóc dáng của Từ Chiêu hơn một mét tám, lại nghĩ đến Khương Tuệ Hàm vừa mới miêu tả đối tượng tương lai một phen.
Thì ra cô ấy nói không phải lời nói tức giận.
Hai tay Đàm Vinh Quang nắm chặt, đối mặt với Từ Chiêu một quyền có thể đánh ngã anh ta, anh ta không dám trút lửa giận lên người Từ Chiêu, quay đầu nhìn Hoàng Thu Quyên, tức giận nói: "Được, Khương gia các người hợp sức lại gạt tôi, coi tôi là kẻ ngu, tôi nhớ kỹ."
Hắn oán hận trừng mắt nhìn Từ Chiêu và Khương Tuệ Hàm, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Hoàng Thu Quyên mặt mũi tràn đầy lo lắng, muốn đuổi theo giải thích rõ ràng với Đàm Vinh Quang, cả nhà bà ta đều dựa vào xưởng thực phẩm mà sống, chọc giận công tử xưởng thực phẩm đừng nghĩ tiếp tục làm việc ở trong xưởng.
Chuyện mưu đồ không thành công, còn đắc tội con trai giám đốc, được không bù mất.
Tất cả đều do con bé chết tiệt này làm hại, chỉ cần nó đồng ý kết hôn với Đàm Vinh Quang, mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng, nhưng con bé chết tiệt lại không đồng ý, còn xuất hiện một người chồng chưa cưới không biết từ đâu tới.
Mắt thấy Đàm Vinh Quang trong chớp mắt rời đi, Hoàng Thu Quyên vừa tức vừa vội, không để ý tới Từ Chiêu đứng ở bên cạnh, chỉ vào Khương Tuệ Hàm mắng một trận: "Mày con bé chết tiệt này, giống hệt mẹ mày chết yểu, ỷ vào có một khuôn mặt xinh đẹp, cả ngày ở bên ngoài ve vãn, lả lơi, giống như không có đàn ông thì sống không nổi vậy."
"Tao phải vất vả lắm mới nói hết lời tốt đẹp về mày trước mặt đồng chí Đàm, anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý đến xem mặt mày, mày thì hay rồi, lén lút làm quen với một người đàn ông không biết từ đâu đến, làm mất mặt mũi nhà họ Khương chúng tôi, tôi thấy ba mày cũng bị mày chọc tức đến mức phải sống lại từ trong mộ."
Khương Tuệ Hàm duỗi tay kéo Khương Nhạc Vân đang tức giận, giật giật khóe miệng, cười như không cười nói: "Cảm ơn lời khen, cảm ơn cha mẹ cháu, đã cho cháu một khuôn mặt đẹp như vậy, xinh đẹp trời sinh khó từ bỏ, cháu biết bác cả hâm mộ cháu, không có cách nào, kỹ thuật đầu thai tốt, loại chuyện này hâm mộ không được."
Nói xong, cô giả vờ điệu đà vuốt tóc mai.
Hoàng Thu Quyên thiếu chút nữa tức đến hộc máu, sắc mặt xanh trắng đan xen, tác phong làm việc hôm nay của Khương Tuệ Hàm hoàn toàn lật đổ ấn tượng của bà ta đối với đứa cháu gái này trước đó, tưởng rằng là một con thỏ trắng nhỏ không biết cắn người, thì ra là một con hồ ly tinh khoác da thỏ.
Giả dối gian xảo, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Nói không lại Khương Tuệ Hàm, Hoàng Thu Quyên chuyển chủ đề sang Từ Chiêu: "Khương Quốc Tân là em trai của tôi, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe ông ấy nhắc tới việc đính hôn cho con gái, anh là lính mà ăn nói lung tung, đơn vị của anh ở đâu, tôi muốn đi tố cáo với lãnh đạo của anh, tùy tiện hủy hoại thanh danh của con gái nhà người ta, tâm địa quá đen tối."
Từ Chiêu bình tĩnh nói: "Không có quyền nói cho bà biết, tôi có phải vị hôn phu của cô ấy hay không không liên quan gì đến bà, đi hay không, nếu không tôi sẽ động thủ."
Theo lý thuyết, Hoàng Thu Quyên là bác cả của Khương Tuệ Hàm, anh ấy nên tôn trọng trưởng bối, nhưng vừa rồi Hoàng Thu Quyên ngoài mặt trong tối lừa gạt Khương Tuệ Hàm, muốn dùng cháu gái để đổi lấy lợi ích, người như vậy không đáng để anh ấy coi là trưởng bối.
Mặc dù Hoàng Thu Quyên có chút sợ Từ Chiêu, nhưng bà ta không muốn chuyến này tay không mà về, nói: "Đây là nhà của cháu gái tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở, anh làm gì được tôi, anh nói là vị hôn phu của cháu gái tôi, anh có bằng chứng gì, nói bậy một trận, anh lấy ra bằng chứng đi."
Bà ta chắc chắn Từ Chiêu không lấy ra được bằng chứng, nếu anh ta thật sự là vị hôn phu của Khương Tuệ Hàm, bà ta không nên chưa từng nghe qua nửa lời, bà ta hoài nghi là đối tượng Khương Tuệ Hàm giấu người nhà vụng trộm qua lại.
Một tên lính nghèo, sao có thể so sánh với công tử nhà máy thực phẩm.
Hoàng Thu Quyên nghĩ thầm, con bé chết tiệt này nhất định là bị tên lính này dỗ dành đến thần hồn điên đảo rồi, đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn, hơn nữa vợ lính cũng không phải dễ làm như vậy, đàn ông vừa đi làm nhiệm vụ là mấy tháng không về nhà, bà ta phải nói chuyện với cháu gái, để cháu gái từ bỏ ý định này, sau này lại nhận lỗi với Đàm Vinh Quang, hôn sự này nói không chừng còn có thể thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.