Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu
Chương 16:
Họa Lí Phong Lí
28/11/2024
Tuy nói là việc nhỏ, nhưng trong lúc mọi người đều xa lánh, bà Lâm vẫn sẵn lòng giúp đỡ, có thể thấy bà là người tốt bụng, nếu không, Khương Tuệ Hàm chưa chắc đã sống sót, bác sĩ cũng nói, may mà đưa đến sớm, nếu muộn hơn mười mấy phút nữa thì sẽ mất máu quá nhiều, không kịp cứu chữa.
Bà Lâm không lay chuyển được Khương Tuệ Hàm, cuối cùng vẫn nhận tiền: "Sau này hai cháu định thế nào?"
Thành phố này ngày càng loạn, Khương Tuệ Hàm lại xinh đẹp, nhà họ Khương lại sa sút, nếu không có ai che chở, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực, có khi xinh đẹp lại là một cái tội, sẽ rước họa vào thân.
Ấn tượng đầu tiên của bà Lâm về Từ Chiêu rất tốt, ngoài bộ quân phục khiến người ta an tâm ra, ánh mắt anh ấy sáng sủa, không giống người có tâm cơ.
Nghĩ đến việc có anh ấy bảo vệ Khương Tuệ Hàm, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, bà già như bà cũng chẳng giúp được gì cho nhà họ Khương, chỉ mong hai chị em nhà họ Khương sống tốt, coi như bà không phụ lòng ơn của bố Khương Tuệ Hàm năm xưa.
Từ Chiêu liếc nhìn Khương Tuệ Hàm: "Hiện tại đơn vị của tôi đóng quân ở tỉnh Lê, nếu đồng chí Khương đồng ý, không chê nơi đó hẻo lánh lạc hậu, tôi có thể đưa hai chị em đến đó."
Tỉnh Lê và thành phố Minh Giang cách xa nhau, nếu có chuyện gì xảy ra thì không kịp trở tay, để hai chị em ở lại thành phố Minh Giang Từ Chiêu không yên tâm.
Nơi đóng quân rất hẻo lánh, trước đây có người nhà đến, vì điều kiện khó khăn nên không ở được bao lâu lại về quê cũng không ít, anh ấy lo Khương Tuệ Hàm không chịu được khổ.
Nếu cô ấy không muốn đến tỉnh Lê cùng anh ấy, thật ra cũng không sao, sau khi hai người kết hôn, cô ấy có thể đến thủ đô, bố mẹ anh ấy đều ở thủ đô, chắc bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy và em trai.
Tỉnh Lê?
Khương Tuệ Hàm lập tức nhớ đến bản đồ tỉnh Lê trong đầu, quả thật rất xa.
Trước đây cô còn đang lo lắng không biết rời khỏi thành phố Minh Giang như thế nào, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng lúc, bây giờ không cần phải lo lắng nữa, còn có thể đường đường chính chính rời đi.
Nghe ý tứ trong lời nói của Từ Chiêu, anh ấy muốn thừa nhận hôn ước với cô, chắc cô không đoán sai chứ?
Khương Tuệ Hàm nghi ngờ liếc nhìn Từ Chiêu, muốn hỏi anh ấy rốt cuộc là có ý gì, thấy còn có người ngoài nên lại thôi.
Bà Lâm cả đời chưa từng ra khỏi thành phố Minh Giang, không biết tỉnh Lê ở đâu, thật lòng nói: "Hai vợ chồng chúng mày nên bàn bạc cho kỹ, thật ra rời khỏi đây cũng tốt, lắm chuyện phiền lòng, sau này khi nào mọi chuyện qua đi, muốn quay về thì quay về."
Cái gì mà hai vợ chồng?!
Khương Tuệ Hàm đỏ mặt tía tai, không biết trả lời thế nào.
Tai Từ Chiêu cũng đỏ lên, lén liếc nhìn Khương Tuệ Hàm rồi lại nhanh chóng quay đi.
Đi được một đoạn, Khương Tuệ Hàm không nhịn được nói: "Tuy anh nói không cần cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn anh, sau này tôi sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho anh."
Từ Chiêu dứt khoát nói: "Không cần em trả."
Chút tiền ấy anh ấy không để vào mắt, anh ấy đã quyết định nhận hôn sự này, Khương Tuệ Hàm là vị hôn thê của anh ấy, sau này hai người sẽ kết hôn, chuyện của cô ấy chính là chuyện của anh ấy.
Khương Tuệ Hàm kiên quyết nói: "Sao được, có vay có trả là chuyện đương nhiên, nợ tiền thì em nhất định phải trả, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề nguyên tắc, làm người phải có nguyên tắc."
Khóe miệng Từ Chiêu hơi cong lên: "Tùy em."
"Cái kia, vừa rồi anh nói với bà Lâm muốn dẫn chúng em đi, là có ý gì?"
Khương Tuệ Hàm không kìm nén được nghi vấn trong lòng, không muốn một mình đoán mò lung tung, quyết định hỏi rõ ràng trước.
Từ Chiêu phối hợp với tốc độ của Khương Tuệ Hàm, chậm lại bước chân: "Nghĩa đen, em là vị hôn thê của anh, tương lai chúng ta sẽ kết hôn, bây giờ cha mẹ em đều mất, lại đoạn tuyệt quan hệ với họ hàng, không ai chăm sóc en và em trai em, anh có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho hai người."
Anh dừng bước, nhìn Khương Tuệ Hàm, hỏi ngược lại: "Em không muốn kết hôn với anh?"
Khương Tuệ Hàm ngẩn người, chủ đề chuyển biến có chút nhanh: "Kết hôn? Em còn chưa nghĩ tới vấn đề này."
Bỗng nhiên xuất hiện một vị hôn phu, cô còn chưa hoàn toàn thích ứng, còn đang mò mẫm cách chung sống với anh, anh ngược lại tốt, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nghĩ tới kết hôn, bước này có hơi lớn, cô dường như không theo kịp.
Từ Chiêu: "Vậy bây giờ em có thể suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói với anh, bất kể em quyết định như thế nào, anh đều tôn trọng em, nhưng anh chỉ xin nghỉ phép một tuần, nếu như quyết định muốn đi, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị trước."
Anh mơ hồ nhớ, lúc nhỏ có một người chú dẫn theo một cô bé xinh xắn đáng yêu đến nhà làm khách, người lớn nói đùa cô bé sau này làm vợ anh được không, anh dường như mơ mơ màng màng trả lời được, sau đó hai nhà dần dần mất liên lạc, chuyện này cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Bà Lâm không lay chuyển được Khương Tuệ Hàm, cuối cùng vẫn nhận tiền: "Sau này hai cháu định thế nào?"
Thành phố này ngày càng loạn, Khương Tuệ Hàm lại xinh đẹp, nhà họ Khương lại sa sút, nếu không có ai che chở, không biết phải chịu bao nhiêu khổ cực, có khi xinh đẹp lại là một cái tội, sẽ rước họa vào thân.
Ấn tượng đầu tiên của bà Lâm về Từ Chiêu rất tốt, ngoài bộ quân phục khiến người ta an tâm ra, ánh mắt anh ấy sáng sủa, không giống người có tâm cơ.
Nghĩ đến việc có anh ấy bảo vệ Khương Tuệ Hàm, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, bà già như bà cũng chẳng giúp được gì cho nhà họ Khương, chỉ mong hai chị em nhà họ Khương sống tốt, coi như bà không phụ lòng ơn của bố Khương Tuệ Hàm năm xưa.
Từ Chiêu liếc nhìn Khương Tuệ Hàm: "Hiện tại đơn vị của tôi đóng quân ở tỉnh Lê, nếu đồng chí Khương đồng ý, không chê nơi đó hẻo lánh lạc hậu, tôi có thể đưa hai chị em đến đó."
Tỉnh Lê và thành phố Minh Giang cách xa nhau, nếu có chuyện gì xảy ra thì không kịp trở tay, để hai chị em ở lại thành phố Minh Giang Từ Chiêu không yên tâm.
Nơi đóng quân rất hẻo lánh, trước đây có người nhà đến, vì điều kiện khó khăn nên không ở được bao lâu lại về quê cũng không ít, anh ấy lo Khương Tuệ Hàm không chịu được khổ.
Nếu cô ấy không muốn đến tỉnh Lê cùng anh ấy, thật ra cũng không sao, sau khi hai người kết hôn, cô ấy có thể đến thủ đô, bố mẹ anh ấy đều ở thủ đô, chắc bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy và em trai.
Tỉnh Lê?
Khương Tuệ Hàm lập tức nhớ đến bản đồ tỉnh Lê trong đầu, quả thật rất xa.
Trước đây cô còn đang lo lắng không biết rời khỏi thành phố Minh Giang như thế nào, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng lúc, bây giờ không cần phải lo lắng nữa, còn có thể đường đường chính chính rời đi.
Nghe ý tứ trong lời nói của Từ Chiêu, anh ấy muốn thừa nhận hôn ước với cô, chắc cô không đoán sai chứ?
Khương Tuệ Hàm nghi ngờ liếc nhìn Từ Chiêu, muốn hỏi anh ấy rốt cuộc là có ý gì, thấy còn có người ngoài nên lại thôi.
Bà Lâm cả đời chưa từng ra khỏi thành phố Minh Giang, không biết tỉnh Lê ở đâu, thật lòng nói: "Hai vợ chồng chúng mày nên bàn bạc cho kỹ, thật ra rời khỏi đây cũng tốt, lắm chuyện phiền lòng, sau này khi nào mọi chuyện qua đi, muốn quay về thì quay về."
Cái gì mà hai vợ chồng?!
Khương Tuệ Hàm đỏ mặt tía tai, không biết trả lời thế nào.
Tai Từ Chiêu cũng đỏ lên, lén liếc nhìn Khương Tuệ Hàm rồi lại nhanh chóng quay đi.
Đi được một đoạn, Khương Tuệ Hàm không nhịn được nói: "Tuy anh nói không cần cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn nói cảm ơn anh, sau này tôi sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho anh."
Từ Chiêu dứt khoát nói: "Không cần em trả."
Chút tiền ấy anh ấy không để vào mắt, anh ấy đã quyết định nhận hôn sự này, Khương Tuệ Hàm là vị hôn thê của anh ấy, sau này hai người sẽ kết hôn, chuyện của cô ấy chính là chuyện của anh ấy.
Khương Tuệ Hàm kiên quyết nói: "Sao được, có vay có trả là chuyện đương nhiên, nợ tiền thì em nhất định phải trả, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là vấn đề nguyên tắc, làm người phải có nguyên tắc."
Khóe miệng Từ Chiêu hơi cong lên: "Tùy em."
"Cái kia, vừa rồi anh nói với bà Lâm muốn dẫn chúng em đi, là có ý gì?"
Khương Tuệ Hàm không kìm nén được nghi vấn trong lòng, không muốn một mình đoán mò lung tung, quyết định hỏi rõ ràng trước.
Từ Chiêu phối hợp với tốc độ của Khương Tuệ Hàm, chậm lại bước chân: "Nghĩa đen, em là vị hôn thê của anh, tương lai chúng ta sẽ kết hôn, bây giờ cha mẹ em đều mất, lại đoạn tuyệt quan hệ với họ hàng, không ai chăm sóc en và em trai em, anh có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho hai người."
Anh dừng bước, nhìn Khương Tuệ Hàm, hỏi ngược lại: "Em không muốn kết hôn với anh?"
Khương Tuệ Hàm ngẩn người, chủ đề chuyển biến có chút nhanh: "Kết hôn? Em còn chưa nghĩ tới vấn đề này."
Bỗng nhiên xuất hiện một vị hôn phu, cô còn chưa hoàn toàn thích ứng, còn đang mò mẫm cách chung sống với anh, anh ngược lại tốt, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nghĩ tới kết hôn, bước này có hơi lớn, cô dường như không theo kịp.
Từ Chiêu: "Vậy bây giờ em có thể suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi nói với anh, bất kể em quyết định như thế nào, anh đều tôn trọng em, nhưng anh chỉ xin nghỉ phép một tuần, nếu như quyết định muốn đi, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị trước."
Anh mơ hồ nhớ, lúc nhỏ có một người chú dẫn theo một cô bé xinh xắn đáng yêu đến nhà làm khách, người lớn nói đùa cô bé sau này làm vợ anh được không, anh dường như mơ mơ màng màng trả lời được, sau đó hai nhà dần dần mất liên lạc, chuyện này cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.