Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu
Chương 24:
Họa Lí Phong Lí
28/11/2024
Cậu bé rất bài xích đến bệnh viện, mẹ mất ở bệnh viện, bố bị bệnh đến bệnh viện không chữa khỏi, sau đó cũng mất, cậu bé có thể lựa chọn không đến bệnh viện thì sẽ không đến.
Khương Tuệ Hàm không biết cậu nhóc có tâm tư gì, khom người, xõa tóc ra: "Biết rồi, cậu quản gia, nước hơi nóng, em đi pha thêm chút nước lạnh vào nhé."
Nhiệt độ nước hơi cao, dội lên đầu hơi nóng.
Gội đầu hết nửa tiếng đồng hồ, sau khi gội xong Khương Tuệ Hàm cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn không ít, không còn cảm giác đầu nặng chân nhẹ khó chịu như lúc đầu nữa.
Hai chữ, thoải mái.
Cô vừa dùng khăn lau khô tóc vừa cảm thán: "Cuối cùng cũng sống lại rồi."
Sờ mái tóc dài, cô đang nghĩ muốn tìm thời gian đi tiệm cắt tóc cắt ngắn đi một chút, đã lâu rồi không cắt tóc, bây giờ tóc đã dài đến eo rồi, hơn nữa đuôi tóc không đủ dưỡng chất, có chút bị chẻ ngọn.
Từ Chiêu xách bữa sáng đã mua đến, nhìn thấy Khương Tuệ Hàm đang ngồi trên ghế hong tóc, đầu tiên là sững người một chút, sau đó dời mắt đi, đặt bữa sáng lên bàn, mở hộp cơm ra.
Tóc chưa khô hẳn, Khương Tuệ Hàm không búi lên, xõa tóc đi tới xem anh mua gì, có bánh bao, bún và sữa đậu nành, bánh bao là bánh bao thịt lớn, có 5 cái, bún xào, có thêm trứng và hành lá, đầy một hộp, nhìn rất ngon miệng.
Cô xoay người vào bếp lấy bát đũa, động tác hơi mạnh, tóc vô tình quệt vào người Từ Chiêu.
Từ Chiêu ngửi thấy mùi hương tóc Khương Tuệ Hàm thoang thoảng, có chút giống mùi hoa lan, định hít thêm một chút thì cô đã đi mất, anh đất động thanh sắckhẽ cử động ngón tay phải đang để bên cạnh.
Khương Nhạc Vân chào hỏi Từ Chiêu, Từ Chiêu lấy cho cậu bé một cái bánh bao thịt.
Bánh bao rất to, còn nóng hổi, bóp nhẹ một cái thì lõm xuống, buông tay ra lại nhanh chóng phồng lên.
Khương Nhạc Vân cầm bánh bằng hai tay, cắn một miếng to, miếng đầu không cắn trúng nhân thịt, cắn thêm miếng nữa mới thấy thịt và nước thịt, cậu bé hạnh phúc nheo mắt, ngồi trên ghế đung đưa hai chân.
Vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Đây là bánh bao thịt ngon nhất em từng ăn!"
Khương Tuệ Hàm chia bún xong, cô lấy hơn nửa bát, nghĩ đến dạ dày trẻ con không lớn, ăn một cái bánh bao thịt rồi, thêm nửa bát bún chắc là đủ, phần bún còn lại để cho Từ Chiêu.
Khương Nhạc Vân nhìn nửa bát bún trước mặt, lại nhìn sang phần của Từ Chiêu, lập tức cảm thấy chị gái thiên vị, bĩu môi nói: "Em còn muốn, nửa bát bún không đủ ăn, chị thiên vị."
Khương Tuệ Hàm đỏ mặt, có chút thẹn quá hóa giận nói: "Chị có chỗ nào thiên vị, chị sợ em ăn không hết lãng phí thôi, trẻ con ăn cơm không được nói, không cao lên được đâu."
Một cái bánh bao thịt sắp bằng mặt cậu bé rồi, một cái bánh bao thịt thêm nửa bát bún, chắc là đủ rồi.
Khương Nhạc Vân rõ ràng không tin: "Lừa người, em không phải trẻ con ba tuổi, chị không lừa được em đâu, mỗi lần cãi không lại em là chị lại nói em không cao lên được, sau này em chắc chắn sẽ cao hơn chị."
Khương Tuệ Hàm: "Vậy đợi sau này em cao lên rồi hẵng nói, ăn cơm trước đi, không đủ thì thêm."
Từ Chiêu thích thú nhìn hai chị em đấu khẩu, gắp hai đũa bún từ phần của mình sang bát Khương Nhạc Vân: "Thế này đủ chưa?"
Khương Nhạc Vân cười toe toét: "Đủ rồi, em ăn hết được."
Từ Chiêu nhìn sang Khương Tuệ Hàm: "Em còn muốn không?"
Khương Tuệ Hàm lắc đầu: "Đủ rồi, còn có bánh bao nữa, em ăn ít, ăn không hết nhiều vậy, anh ăn nhiều vào."
Từ Chiêu ăn rất nhanh, anh tập trung ăn cơm, Khương Tuệ Hàm và Khương Nhạc Vân không tự chủ được bị anh thu hút, ngẩn người nhìn anh ăn như gió cuốn.
Từ Chiêu ngẩng đầu: "Sao hai người không ăn?"
Khương Nhạc Vân thốt lên: "Xem anh ăn cơm."
Khương Tuệ Hàm rất muốn che mặt, đứa nhỏ này cũng quá thật thà.
Từ Chiêu giải thích: "Anh ở trong quân đội đã quen, có đôi khi nhiệm vụ tới gấp gáp, không có thời gian ăn từ từ."
Bộ đội chú trọng tốc độ và hiệu suất, thời gian không đợi người, tốc độ ăn cơm của mọi người đều là luyện ra như vậy.
Khương Tuệ Hàm: "Ăn cơm quá nhanh không dễ tiêu hóa, không tốt cho sức khỏe."
Từ Chiêu: "Ừ, sau này anh sẽ cố gắng giảm tốc độ."
Đợi đến khi Khương Tuệ Hàm và Khương Nhạc Vân ăn xong, còn thừa một cái bánh bao, Từ Chiêu hỏi: "Đã no chưa?"
Hai người gật đầu, anh cầm bánh bao lên ăn ba hai miếng, tốc độ chậm hơn một chút so với vừa rồi, nhưng vẫn nhanh hơn người bình thường, Khương Tuệ Hàm cảm thấy anh có thể chưa ăn no.
Nghe nói những người trong quân ngũ đều rất ăn khỏe, cô lén liếc nhìn bụng Từ Chiêu, không nhìn ra có gì thay đổi, nhưng nếu vén áo lên có thể nhìn thấy cơ bụng, không biết có mấy múi.
Lần này Từ Chiêu không tranh đi rửa bát, bột gạo hơi nghẹn, Khương Tuệ Hàm rót cho mỗi người một cốc nước, sau đó đi vào bếp rửa bát.
Khương Tuệ Hàm không biết cậu nhóc có tâm tư gì, khom người, xõa tóc ra: "Biết rồi, cậu quản gia, nước hơi nóng, em đi pha thêm chút nước lạnh vào nhé."
Nhiệt độ nước hơi cao, dội lên đầu hơi nóng.
Gội đầu hết nửa tiếng đồng hồ, sau khi gội xong Khương Tuệ Hàm cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn không ít, không còn cảm giác đầu nặng chân nhẹ khó chịu như lúc đầu nữa.
Hai chữ, thoải mái.
Cô vừa dùng khăn lau khô tóc vừa cảm thán: "Cuối cùng cũng sống lại rồi."
Sờ mái tóc dài, cô đang nghĩ muốn tìm thời gian đi tiệm cắt tóc cắt ngắn đi một chút, đã lâu rồi không cắt tóc, bây giờ tóc đã dài đến eo rồi, hơn nữa đuôi tóc không đủ dưỡng chất, có chút bị chẻ ngọn.
Từ Chiêu xách bữa sáng đã mua đến, nhìn thấy Khương Tuệ Hàm đang ngồi trên ghế hong tóc, đầu tiên là sững người một chút, sau đó dời mắt đi, đặt bữa sáng lên bàn, mở hộp cơm ra.
Tóc chưa khô hẳn, Khương Tuệ Hàm không búi lên, xõa tóc đi tới xem anh mua gì, có bánh bao, bún và sữa đậu nành, bánh bao là bánh bao thịt lớn, có 5 cái, bún xào, có thêm trứng và hành lá, đầy một hộp, nhìn rất ngon miệng.
Cô xoay người vào bếp lấy bát đũa, động tác hơi mạnh, tóc vô tình quệt vào người Từ Chiêu.
Từ Chiêu ngửi thấy mùi hương tóc Khương Tuệ Hàm thoang thoảng, có chút giống mùi hoa lan, định hít thêm một chút thì cô đã đi mất, anh đất động thanh sắckhẽ cử động ngón tay phải đang để bên cạnh.
Khương Nhạc Vân chào hỏi Từ Chiêu, Từ Chiêu lấy cho cậu bé một cái bánh bao thịt.
Bánh bao rất to, còn nóng hổi, bóp nhẹ một cái thì lõm xuống, buông tay ra lại nhanh chóng phồng lên.
Khương Nhạc Vân cầm bánh bằng hai tay, cắn một miếng to, miếng đầu không cắn trúng nhân thịt, cắn thêm miếng nữa mới thấy thịt và nước thịt, cậu bé hạnh phúc nheo mắt, ngồi trên ghế đung đưa hai chân.
Vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Đây là bánh bao thịt ngon nhất em từng ăn!"
Khương Tuệ Hàm chia bún xong, cô lấy hơn nửa bát, nghĩ đến dạ dày trẻ con không lớn, ăn một cái bánh bao thịt rồi, thêm nửa bát bún chắc là đủ, phần bún còn lại để cho Từ Chiêu.
Khương Nhạc Vân nhìn nửa bát bún trước mặt, lại nhìn sang phần của Từ Chiêu, lập tức cảm thấy chị gái thiên vị, bĩu môi nói: "Em còn muốn, nửa bát bún không đủ ăn, chị thiên vị."
Khương Tuệ Hàm đỏ mặt, có chút thẹn quá hóa giận nói: "Chị có chỗ nào thiên vị, chị sợ em ăn không hết lãng phí thôi, trẻ con ăn cơm không được nói, không cao lên được đâu."
Một cái bánh bao thịt sắp bằng mặt cậu bé rồi, một cái bánh bao thịt thêm nửa bát bún, chắc là đủ rồi.
Khương Nhạc Vân rõ ràng không tin: "Lừa người, em không phải trẻ con ba tuổi, chị không lừa được em đâu, mỗi lần cãi không lại em là chị lại nói em không cao lên được, sau này em chắc chắn sẽ cao hơn chị."
Khương Tuệ Hàm: "Vậy đợi sau này em cao lên rồi hẵng nói, ăn cơm trước đi, không đủ thì thêm."
Từ Chiêu thích thú nhìn hai chị em đấu khẩu, gắp hai đũa bún từ phần của mình sang bát Khương Nhạc Vân: "Thế này đủ chưa?"
Khương Nhạc Vân cười toe toét: "Đủ rồi, em ăn hết được."
Từ Chiêu nhìn sang Khương Tuệ Hàm: "Em còn muốn không?"
Khương Tuệ Hàm lắc đầu: "Đủ rồi, còn có bánh bao nữa, em ăn ít, ăn không hết nhiều vậy, anh ăn nhiều vào."
Từ Chiêu ăn rất nhanh, anh tập trung ăn cơm, Khương Tuệ Hàm và Khương Nhạc Vân không tự chủ được bị anh thu hút, ngẩn người nhìn anh ăn như gió cuốn.
Từ Chiêu ngẩng đầu: "Sao hai người không ăn?"
Khương Nhạc Vân thốt lên: "Xem anh ăn cơm."
Khương Tuệ Hàm rất muốn che mặt, đứa nhỏ này cũng quá thật thà.
Từ Chiêu giải thích: "Anh ở trong quân đội đã quen, có đôi khi nhiệm vụ tới gấp gáp, không có thời gian ăn từ từ."
Bộ đội chú trọng tốc độ và hiệu suất, thời gian không đợi người, tốc độ ăn cơm của mọi người đều là luyện ra như vậy.
Khương Tuệ Hàm: "Ăn cơm quá nhanh không dễ tiêu hóa, không tốt cho sức khỏe."
Từ Chiêu: "Ừ, sau này anh sẽ cố gắng giảm tốc độ."
Đợi đến khi Khương Tuệ Hàm và Khương Nhạc Vân ăn xong, còn thừa một cái bánh bao, Từ Chiêu hỏi: "Đã no chưa?"
Hai người gật đầu, anh cầm bánh bao lên ăn ba hai miếng, tốc độ chậm hơn một chút so với vừa rồi, nhưng vẫn nhanh hơn người bình thường, Khương Tuệ Hàm cảm thấy anh có thể chưa ăn no.
Nghe nói những người trong quân ngũ đều rất ăn khỏe, cô lén liếc nhìn bụng Từ Chiêu, không nhìn ra có gì thay đổi, nhưng nếu vén áo lên có thể nhìn thấy cơ bụng, không biết có mấy múi.
Lần này Từ Chiêu không tranh đi rửa bát, bột gạo hơi nghẹn, Khương Tuệ Hàm rót cho mỗi người một cốc nước, sau đó đi vào bếp rửa bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.