Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu
Chương 38:
Họa Lí Phong Lí
28/11/2024
Từ Chiêu cầm một quả trứng gà đã bóc vỏ: "Em có muốn ăn không?"
Khương Nhạc Vân do dự một giây rồi gật đầu, cậu không thích ăn trứng luộc, ăn vào thấy tanh, thích ăn trứng rán hoặc trứng luộc chấm xì dầu hơn.
Nhưng bây giờ đang ở trên tàu, điều kiện không cho phép, cậu không tiện đòi hỏi, đành phải nhíu mày, ăn một miếng trứng một miếng bánh bao.
Uống nước xong, cậu bé không nhịn được ợ một cái.
Cậu bé nhảy xuống giường, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Ngủ một giấc, lại uống nhiều nước như vậy, bàng quang sắp không nhịn nổi nữa.
Em vợ mới bảy tuổi, trên tàu toàn người lạ, Từ Chiêu không yên tâm để cậu bé đi vệ sinh một mình, anh đứng dậy vỗ vỗ cánh tay Khương Tuệ Hàm, nhẹ giọng nói: "Dậy đi em."
Khương Tuệ Hàm mơ màng mở mắt ra, cảm giác như không biết bây giờ là mấy giờ, cô dụi mắt ngồi dậy: "Sao vậy anh?"
Từ Chiêu: "Nhạc Vân muốn đi vệ sinh, anh dẫn em ấy đi, em trông hành lý nhé, đồ ăn anh để ở dưới rồi đấy, em ăn cơm trước đi rồi ngủ tiếp."
"Vâng, em biết rồi." Khương Tuệ Hàm che miệng ngáp một cái, ngủ hơn tiếng đồng hồ, người hơi mệt, uể oải.
Đi vệ sinh xong, Từ Chiêu dẫn cậu bé đi rửa tay, tiện thể lấy thêm một bình nước.
Khương Nhạc Vân nhận lấy khăn tay lau khô tay, nhìn Từ Chiêu rồi đột nhiên nói: "Em thấy anh cũng tốt đấy."
"Sao lại nói vậy?" Từ Chiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn cậu bé.
"Vì anh mua đồ ăn cho em, dẫn em đi vệ sinh, à, còn nữa, đánh đuổi những kẻ xấu bắt nạt chúng ta nữa, dù sao em thấy anh cũng được, xứng với chị gái em."
Khương Nhạc Vân vừa nói vừa bẻ ngón tay đếm, nói đến câu cuối cùng còn tự tin gật đầu, càng nói càng thấy Từ Chiêu, người anh rể này, cũng được đấy chứ.
Từ Chiêu thấy hơi buồn cười, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn đồng chí nhỏ Nhạc Vân đã công nhận, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Khương Nhạc Vân hất cằm lên, cố nhịn cười nhưng có vẻ không thành công lắm, cậu bé ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: "Không cần khách sáo, anh đối xử tốt với em, tốt hơn nữa, sau này em cũng sẽ nói tốt cho anh trước mặt chị gái."
Đứa trẻ này, còn nhỏ mà đã biết cách lấy lòng người khác rồi, thông minh thật.
Từ Chiêu đưa tay xoa đầu cậu bé, lắc đầu bật cười.
"Mọi người ăn cơm chưa?" Khương Tuệ Hàm cầm một cái bánh bao chậm rãi ăn, ngủ một giấc thấy tinh thần khá hơn, nhưng không có khẩu vị lắm.
Cô bị say xe, không đi xe được, đi tàu cũng không được, không chịu nổi mùi trên tàu, bây giờ cô chỉ muốn bịt mũi lại cho đỡ khổ.
Đây là toa giường nằm, so với toa thường chật chội thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Từ Chiêu mở nắp bình nước đưa cho Khương Tuệ Hàm: "Vẫn còn khó chịu à?"
Bánh bao hơi nghẹn, Khương Tuệ Hàm nhận lấy bình nước uống hai ngụm: "Không sao, chỉ là hơi không quen mùi trên tàu thôi, lát nữa em sẽ đỡ hơn."
Một cái bánh bao cô ăn mãi không hết, đi xe đã không có cảm giác thèm ăn rồi, ăn chút gì đó cho đỡ đói, nhìn cái bánh bao còn lại một phần tư trong tay, cô hơi phân vân.
"No rồi à?" Từ Chiêu hỏi cô.
"Em ăn không nổi nữa." Khương Tuệ Hàm gật đầu.
Cô đang nghĩ xem phải làm gì với cái bánh bao còn thừa, để chung với đồ ăn khác thì hình như không ổn lắm, dù sao cũng là đồ cô ăn thừa, nhưng lại không có hộp cơm nào khác.
Một cái bánh bao cũng ăn không hết, ăn ít như vậy, Từ Chiêu nghĩ thầm, sau khi về đơn vị phải mua thêm đồ bổ cho cô mới được, gầy quá không tốt cho sức khỏe.
Anh đưa tay trực tiếp lấy miếng bánh bao còn thừa trong tay cô, không nói gì bỏ vào miệng mình.
Khương Tuệ Hàm ngạc nhiên đến mức mắt chữ A mồm chữ O, lắp bắp nói: "Đây là em ăn rồi mà."
Sao anh có thể làm một cách tự nhiên như vậy, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, nếu bảo cô ăn đồ thừa của người khác thì chắc chắn cô không làm được, kể cả là đồ Khương Nhạc Vân ăn thừa, cô cũng phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Từ Chiêu cứ thế nhìn Khương Tuệ Hàm, vẻ mặt như đang hỏi "rồi sao?".
Khương Tuệ Hàm suýt nữa thì buột miệng nói "đừng ăn", cô được giáo dục bao nhiêu năm nay, làm sao có thể đưa đồ ăn thừa của mình cho người khác ăn chứ, đây chẳng phải là sỉ nhục người ta sao.
May mà cô nhớ ra đây là những năm 60, thời kỳ này người ta sống rất khổ cực, lương thực quý giá, lãng phí lương thực sẽ bị người ta coi là khác thường.
Từ Chiêu không thấy có gì không đúng, theo anh thì, ăn đồ ăn thừa của nữ đồng chí đúng là hơi thân mật, nhưng Khương Tuệ Hàm không phải người khác, ăn đồ ăn thừa của vợ nhỏ thì cũng không phải hành động gì quá đáng.
Khương Tuệ Hàm thấy Từ Chiêu thần sắc như thường ăn xong hai cái bánh bao, sắc mặt cô ửng đỏ, đưa bình nước cầm trong tay qua.
Từ Chiêu phát hiện mặt Khương Tuệ Hàm đỏ bừng: "Mặt đỏ như vậy, không thoải mái sao?"
Không lẽ bị cảm sốt rồi?
Khương Tuệ Hàm đặt hai tay lên mặt, cảm giác được độ nóng truyền đến từ má: "Không có, em chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút nóng, đúng, có chút nóng."
Khương Nhạc Vân do dự một giây rồi gật đầu, cậu không thích ăn trứng luộc, ăn vào thấy tanh, thích ăn trứng rán hoặc trứng luộc chấm xì dầu hơn.
Nhưng bây giờ đang ở trên tàu, điều kiện không cho phép, cậu không tiện đòi hỏi, đành phải nhíu mày, ăn một miếng trứng một miếng bánh bao.
Uống nước xong, cậu bé không nhịn được ợ một cái.
Cậu bé nhảy xuống giường, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Em muốn đi vệ sinh."
Ngủ một giấc, lại uống nhiều nước như vậy, bàng quang sắp không nhịn nổi nữa.
Em vợ mới bảy tuổi, trên tàu toàn người lạ, Từ Chiêu không yên tâm để cậu bé đi vệ sinh một mình, anh đứng dậy vỗ vỗ cánh tay Khương Tuệ Hàm, nhẹ giọng nói: "Dậy đi em."
Khương Tuệ Hàm mơ màng mở mắt ra, cảm giác như không biết bây giờ là mấy giờ, cô dụi mắt ngồi dậy: "Sao vậy anh?"
Từ Chiêu: "Nhạc Vân muốn đi vệ sinh, anh dẫn em ấy đi, em trông hành lý nhé, đồ ăn anh để ở dưới rồi đấy, em ăn cơm trước đi rồi ngủ tiếp."
"Vâng, em biết rồi." Khương Tuệ Hàm che miệng ngáp một cái, ngủ hơn tiếng đồng hồ, người hơi mệt, uể oải.
Đi vệ sinh xong, Từ Chiêu dẫn cậu bé đi rửa tay, tiện thể lấy thêm một bình nước.
Khương Nhạc Vân nhận lấy khăn tay lau khô tay, nhìn Từ Chiêu rồi đột nhiên nói: "Em thấy anh cũng tốt đấy."
"Sao lại nói vậy?" Từ Chiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn cậu bé.
"Vì anh mua đồ ăn cho em, dẫn em đi vệ sinh, à, còn nữa, đánh đuổi những kẻ xấu bắt nạt chúng ta nữa, dù sao em thấy anh cũng được, xứng với chị gái em."
Khương Nhạc Vân vừa nói vừa bẻ ngón tay đếm, nói đến câu cuối cùng còn tự tin gật đầu, càng nói càng thấy Từ Chiêu, người anh rể này, cũng được đấy chứ.
Từ Chiêu thấy hơi buồn cười, khóe miệng nhếch lên: "Cảm ơn đồng chí nhỏ Nhạc Vân đã công nhận, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Khương Nhạc Vân hất cằm lên, cố nhịn cười nhưng có vẻ không thành công lắm, cậu bé ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng nói: "Không cần khách sáo, anh đối xử tốt với em, tốt hơn nữa, sau này em cũng sẽ nói tốt cho anh trước mặt chị gái."
Đứa trẻ này, còn nhỏ mà đã biết cách lấy lòng người khác rồi, thông minh thật.
Từ Chiêu đưa tay xoa đầu cậu bé, lắc đầu bật cười.
"Mọi người ăn cơm chưa?" Khương Tuệ Hàm cầm một cái bánh bao chậm rãi ăn, ngủ một giấc thấy tinh thần khá hơn, nhưng không có khẩu vị lắm.
Cô bị say xe, không đi xe được, đi tàu cũng không được, không chịu nổi mùi trên tàu, bây giờ cô chỉ muốn bịt mũi lại cho đỡ khổ.
Đây là toa giường nằm, so với toa thường chật chội thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Từ Chiêu mở nắp bình nước đưa cho Khương Tuệ Hàm: "Vẫn còn khó chịu à?"
Bánh bao hơi nghẹn, Khương Tuệ Hàm nhận lấy bình nước uống hai ngụm: "Không sao, chỉ là hơi không quen mùi trên tàu thôi, lát nữa em sẽ đỡ hơn."
Một cái bánh bao cô ăn mãi không hết, đi xe đã không có cảm giác thèm ăn rồi, ăn chút gì đó cho đỡ đói, nhìn cái bánh bao còn lại một phần tư trong tay, cô hơi phân vân.
"No rồi à?" Từ Chiêu hỏi cô.
"Em ăn không nổi nữa." Khương Tuệ Hàm gật đầu.
Cô đang nghĩ xem phải làm gì với cái bánh bao còn thừa, để chung với đồ ăn khác thì hình như không ổn lắm, dù sao cũng là đồ cô ăn thừa, nhưng lại không có hộp cơm nào khác.
Một cái bánh bao cũng ăn không hết, ăn ít như vậy, Từ Chiêu nghĩ thầm, sau khi về đơn vị phải mua thêm đồ bổ cho cô mới được, gầy quá không tốt cho sức khỏe.
Anh đưa tay trực tiếp lấy miếng bánh bao còn thừa trong tay cô, không nói gì bỏ vào miệng mình.
Khương Tuệ Hàm ngạc nhiên đến mức mắt chữ A mồm chữ O, lắp bắp nói: "Đây là em ăn rồi mà."
Sao anh có thể làm một cách tự nhiên như vậy, không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, nếu bảo cô ăn đồ thừa của người khác thì chắc chắn cô không làm được, kể cả là đồ Khương Nhạc Vân ăn thừa, cô cũng phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Từ Chiêu cứ thế nhìn Khương Tuệ Hàm, vẻ mặt như đang hỏi "rồi sao?".
Khương Tuệ Hàm suýt nữa thì buột miệng nói "đừng ăn", cô được giáo dục bao nhiêu năm nay, làm sao có thể đưa đồ ăn thừa của mình cho người khác ăn chứ, đây chẳng phải là sỉ nhục người ta sao.
May mà cô nhớ ra đây là những năm 60, thời kỳ này người ta sống rất khổ cực, lương thực quý giá, lãng phí lương thực sẽ bị người ta coi là khác thường.
Từ Chiêu không thấy có gì không đúng, theo anh thì, ăn đồ ăn thừa của nữ đồng chí đúng là hơi thân mật, nhưng Khương Tuệ Hàm không phải người khác, ăn đồ ăn thừa của vợ nhỏ thì cũng không phải hành động gì quá đáng.
Khương Tuệ Hàm thấy Từ Chiêu thần sắc như thường ăn xong hai cái bánh bao, sắc mặt cô ửng đỏ, đưa bình nước cầm trong tay qua.
Từ Chiêu phát hiện mặt Khương Tuệ Hàm đỏ bừng: "Mặt đỏ như vậy, không thoải mái sao?"
Không lẽ bị cảm sốt rồi?
Khương Tuệ Hàm đặt hai tay lên mặt, cảm giác được độ nóng truyền đến từ má: "Không có, em chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút nóng, đúng, có chút nóng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.