Tn60 Cuộc Sống Hằng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Quân Tẩu
Chương 37:
Họa Lí Phong Lí
28/11/2024
Khương Tuệ Hàm mở nắp bình đưa cho cậu: "Uống ít thôi, uống nhiều dễ buồn tiểu, trên tàu không tiện đâu."
Cô chưa từng đi tàu, nhưng nghĩ cũng biết điều kiện trên tàu chắc chắn không tốt.
Khương Nhạc Vân không dám uống nhiều, chỉ uống hai ngụm, thời gian chờ đợi có chút nhàm chán, cậu bé nằm úp sấp trên hành lý, hỏi Từ Chiêu: "Anh rể, tỉnh Lê cách chỗ mình xa lắm ạ?"
Lúc đầu nghe Khương Nhạc Vân gọi Từ Chiêu là anh rể, Khương Tuệ Hàm thấy hơi không quen, nhưng mấy hôm nay nghe nhiều rồi cũng thành quen, cảm giác cậu bé còn thích nghi nhanh hơn cả cô.
Từ Chiêu đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cậu bé nói: "Chúng ta phải đi tàu hai đêm, hơn năm giờ sáng ngày kia mới đến tỉnh Lê, sau đó lại đi xe từ huyện Thượng Vân đến đơn vị, tính kỹ thì chắc phải mất bốn mươi đến năm mươi tiếng."
Khương Nhạc Vân không khỏi há hốc mồm: "Bốn mươi mấy tiếng, một ngày có hai mươi tư tiếng, vậy là hơn hai ngày, lâu vậy, xa vậy!"
Cậu bé lớn đến chừng này rồi mà chưa từng ra khỏi thành phố Minh Giang, đây là lần đầu tiên cậu đi xa đến vậy, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Khương Tuệ Hàm không nhịn được nhíu mày, rất muốn đổi ý quay về, đi đường lâu như vậy, không biết cơ thể có chịu nổi không.
Cô là người miền Nam chính gốc, một ngày không tắm là thấy khó chịu, huống chi là ở trên tàu, nghĩ thôi đã thấy nổi da gà.
Có người xuống tàu thì có người lên tàu, ga tàu rất náo nhiệt, đặc biệt là khu vực cửa soát vé, người chen chúc nhau.
Từ Chiêu đi trước mở đường, Khương Tuệ Hàm một tay dắt Khương Nhạc Vân đi sát theo sau, vất vả lắm mới lên được tàu, ba người trừ Từ Chiêu ra thì hai chị em trông khá chật vật, cậu bé còn nhỏ, trong lúc hỗn loạn bị người ta giẫm lên chân hai cái, trên giày có hai dấu chân màu đen, hai chiếc giày trái phải rất cân đối.
Khương Nhạc Vân mím môi, mặt mày ủ rũ, đây là đôi giày đẹp nhất của cậu, vậy mà bị giẫm bẩn rồi, biết thế đã không đi đôi này.
Vé giường nằm không dễ mua, Từ Chiêu đã nhờ người bạn ở cục công an giúp đỡ, mua được ba vé giường nằm, một giường giữa và hai giường dưới.
Anh nhét hành lý xuống gầm giường: "Em ngủ giường giữa, anh với Nhạc Vân ngủ giường dưới, như vậy sẽ tiện hơn."
Anh ngủ ở dưới, có chuyện gì cũng có thể xử lý kịp thời, lại còn tiện chăm sóc cậu bé.
Khương Tuệ Hàm thở phào nhẹ nhõm, mùi trên tàu rất khó chịu, đủ thứ mùi lẫn lộn vào nhau, rất kích thích khứu giác, cô mệt mỏi rã rời, ngồi dựa vào giường nghỉ ngơi.
Thấy Từ Chiêu một mình bận rộn, cô thấy hơi áy náy, vội vàng nói: "Để em làm cho."
Từ Chiêu không để cô giúp: "Không sao, anh thấy sắc mặt em không tốt, nghỉ ngơi một lát đi."
Thấy Khương Tuệ Hàm như cây cỏ héo úa dưới ánh mặt trời giữa trưa, anh nghĩ chắc cô chưa đi tàu bao giờ, có lẽ hơi không quen.
Khương Tuệ Hàm nhìn quả quýt trong tay Từ Chiêu, hai mắt sáng long lanh: "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
Cô nôn nóng cầm lấy quả quýt bóc ra, một mùi thơm thanh mát của quýt xộc vào mũi, vỏ ngoài nhìn hơi nhăn, nhưng bóc ra thì múi quýt vẫn rất mọng nước, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
"Hai người ăn đi, trong túi còn mấy quả nữa." Từ Chiêu lắc đầu không lấy.
Hôm qua trên đường về khách sạn, anh đi qua một con hẻm nhỏ, thấy có người xách một cái giỏ được bọc kín mít, hành động lén lút, anh tò mò nên đi theo, phát hiện ra con hẻm đó hình như là một khu chợ đen, chỗ không rộng, người bán hay người mua đều rất ăn ý, không nói chuyện với nhau, giao dịch xong là đi ngay.
Thấy có người bán quýt, nhìn cũng tươi, anh liền mua mấy quả, nghĩ Khương Tuệ Hàm chắc sẽ thích.
Uống nước nhớ nguồn, Khương Tuệ Hàm đưa hai múi quýt đến bên miệng Từ Chiêu: "Há miệng ra nào."
Từ Chiêu im lặng, nhìn cô một cái rồi há miệng cắn lấy múi quýt.
"Rất ngọt."
Ngọt hơn cả quýt anh từng ăn trước đây.
Lúc này Khương Tuệ Hàm mới nhận ra hành động vừa rồi có vẻ hơi thân mật, trên tàu còn có người khác, họ đang dùng ánh mắt tò mò nhưng ngại ngùng nhìn trộm cô và Từ Chiêu.
Mặt cô đỏ bừng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Ngọt thật đấy."
Khương Nhạc Vân ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn chị gái rồi lại nhìn anh rể, sau đó đưa hai tay nhỏ che miệng, cười toe toét.
Khương Tuệ Hàm trừng mắt nhìn cậu bé, kéo tay cậu ra, nhét một múi quýt vào miệng cậu.
Nhìn cái gì mà nhìn, có đồ ăn rồi còn không chịu im miệng.
"Anh rể, em đói rồi." Khương Nhạc Vân kéo kéo vạt áo Từ Chiêu, tay phải đặt lên bụng.
Sáng nay ăn sáng sớm, bây giờ đã gần trưa, trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, đói nhanh.
Từ Chiêu mở một cái túi lớn ra, lấy hai hộp cơm ra mở nắp, bên trong có bánh bao hấp, bánh bao chay và trứng gà.
Khương Nhạc Vân không thích ăn bánh bao chay, thấy nhạt nhẽo, cậu bé lấy một cái bánh bao thịt.
Tuy đã nguội nhưng vẫn rất ngon, bánh bao thịt là do Từ Chiêu đặc biệt đến cửa hàng cơm quốc doanh mua, đầu bếp làm bánh ở đó rất giỏi, vỏ bánh mỏng nhân bánh nhiều, một cái bánh bao to bằng nửa khuôn mặt cậu bé, cắn một miếng là đầy miệng mùi thơm của thịt.
Cô chưa từng đi tàu, nhưng nghĩ cũng biết điều kiện trên tàu chắc chắn không tốt.
Khương Nhạc Vân không dám uống nhiều, chỉ uống hai ngụm, thời gian chờ đợi có chút nhàm chán, cậu bé nằm úp sấp trên hành lý, hỏi Từ Chiêu: "Anh rể, tỉnh Lê cách chỗ mình xa lắm ạ?"
Lúc đầu nghe Khương Nhạc Vân gọi Từ Chiêu là anh rể, Khương Tuệ Hàm thấy hơi không quen, nhưng mấy hôm nay nghe nhiều rồi cũng thành quen, cảm giác cậu bé còn thích nghi nhanh hơn cả cô.
Từ Chiêu đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cậu bé nói: "Chúng ta phải đi tàu hai đêm, hơn năm giờ sáng ngày kia mới đến tỉnh Lê, sau đó lại đi xe từ huyện Thượng Vân đến đơn vị, tính kỹ thì chắc phải mất bốn mươi đến năm mươi tiếng."
Khương Nhạc Vân không khỏi há hốc mồm: "Bốn mươi mấy tiếng, một ngày có hai mươi tư tiếng, vậy là hơn hai ngày, lâu vậy, xa vậy!"
Cậu bé lớn đến chừng này rồi mà chưa từng ra khỏi thành phố Minh Giang, đây là lần đầu tiên cậu đi xa đến vậy, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Khương Tuệ Hàm không nhịn được nhíu mày, rất muốn đổi ý quay về, đi đường lâu như vậy, không biết cơ thể có chịu nổi không.
Cô là người miền Nam chính gốc, một ngày không tắm là thấy khó chịu, huống chi là ở trên tàu, nghĩ thôi đã thấy nổi da gà.
Có người xuống tàu thì có người lên tàu, ga tàu rất náo nhiệt, đặc biệt là khu vực cửa soát vé, người chen chúc nhau.
Từ Chiêu đi trước mở đường, Khương Tuệ Hàm một tay dắt Khương Nhạc Vân đi sát theo sau, vất vả lắm mới lên được tàu, ba người trừ Từ Chiêu ra thì hai chị em trông khá chật vật, cậu bé còn nhỏ, trong lúc hỗn loạn bị người ta giẫm lên chân hai cái, trên giày có hai dấu chân màu đen, hai chiếc giày trái phải rất cân đối.
Khương Nhạc Vân mím môi, mặt mày ủ rũ, đây là đôi giày đẹp nhất của cậu, vậy mà bị giẫm bẩn rồi, biết thế đã không đi đôi này.
Vé giường nằm không dễ mua, Từ Chiêu đã nhờ người bạn ở cục công an giúp đỡ, mua được ba vé giường nằm, một giường giữa và hai giường dưới.
Anh nhét hành lý xuống gầm giường: "Em ngủ giường giữa, anh với Nhạc Vân ngủ giường dưới, như vậy sẽ tiện hơn."
Anh ngủ ở dưới, có chuyện gì cũng có thể xử lý kịp thời, lại còn tiện chăm sóc cậu bé.
Khương Tuệ Hàm thở phào nhẹ nhõm, mùi trên tàu rất khó chịu, đủ thứ mùi lẫn lộn vào nhau, rất kích thích khứu giác, cô mệt mỏi rã rời, ngồi dựa vào giường nghỉ ngơi.
Thấy Từ Chiêu một mình bận rộn, cô thấy hơi áy náy, vội vàng nói: "Để em làm cho."
Từ Chiêu không để cô giúp: "Không sao, anh thấy sắc mặt em không tốt, nghỉ ngơi một lát đi."
Thấy Khương Tuệ Hàm như cây cỏ héo úa dưới ánh mặt trời giữa trưa, anh nghĩ chắc cô chưa đi tàu bao giờ, có lẽ hơi không quen.
Khương Tuệ Hàm nhìn quả quýt trong tay Từ Chiêu, hai mắt sáng long lanh: "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
Cô nôn nóng cầm lấy quả quýt bóc ra, một mùi thơm thanh mát của quýt xộc vào mũi, vỏ ngoài nhìn hơi nhăn, nhưng bóc ra thì múi quýt vẫn rất mọng nước, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
"Hai người ăn đi, trong túi còn mấy quả nữa." Từ Chiêu lắc đầu không lấy.
Hôm qua trên đường về khách sạn, anh đi qua một con hẻm nhỏ, thấy có người xách một cái giỏ được bọc kín mít, hành động lén lút, anh tò mò nên đi theo, phát hiện ra con hẻm đó hình như là một khu chợ đen, chỗ không rộng, người bán hay người mua đều rất ăn ý, không nói chuyện với nhau, giao dịch xong là đi ngay.
Thấy có người bán quýt, nhìn cũng tươi, anh liền mua mấy quả, nghĩ Khương Tuệ Hàm chắc sẽ thích.
Uống nước nhớ nguồn, Khương Tuệ Hàm đưa hai múi quýt đến bên miệng Từ Chiêu: "Há miệng ra nào."
Từ Chiêu im lặng, nhìn cô một cái rồi há miệng cắn lấy múi quýt.
"Rất ngọt."
Ngọt hơn cả quýt anh từng ăn trước đây.
Lúc này Khương Tuệ Hàm mới nhận ra hành động vừa rồi có vẻ hơi thân mật, trên tàu còn có người khác, họ đang dùng ánh mắt tò mò nhưng ngại ngùng nhìn trộm cô và Từ Chiêu.
Mặt cô đỏ bừng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Ngọt thật đấy."
Khương Nhạc Vân ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn chị gái rồi lại nhìn anh rể, sau đó đưa hai tay nhỏ che miệng, cười toe toét.
Khương Tuệ Hàm trừng mắt nhìn cậu bé, kéo tay cậu ra, nhét một múi quýt vào miệng cậu.
Nhìn cái gì mà nhìn, có đồ ăn rồi còn không chịu im miệng.
"Anh rể, em đói rồi." Khương Nhạc Vân kéo kéo vạt áo Từ Chiêu, tay phải đặt lên bụng.
Sáng nay ăn sáng sớm, bây giờ đã gần trưa, trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, đói nhanh.
Từ Chiêu mở một cái túi lớn ra, lấy hai hộp cơm ra mở nắp, bên trong có bánh bao hấp, bánh bao chay và trứng gà.
Khương Nhạc Vân không thích ăn bánh bao chay, thấy nhạt nhẽo, cậu bé lấy một cái bánh bao thịt.
Tuy đã nguội nhưng vẫn rất ngon, bánh bao thịt là do Từ Chiêu đặc biệt đến cửa hàng cơm quốc doanh mua, đầu bếp làm bánh ở đó rất giỏi, vỏ bánh mỏng nhân bánh nhiều, một cái bánh bao to bằng nửa khuôn mặt cậu bé, cắn một miếng là đầy miệng mùi thơm của thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.