Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 45: Đột Nhiên Có Thể Nghe Hiểu
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Sau khi về đến nhà, người lớn đều đi làm, đám trẻ con thì đứa đi học, đứa ra ngoài chơi, trong nhà chẳng còn ai.
Bởi vì bây giờ việc đồng ít, công điểm cũng ít đi, bà nội Tô không đi làm nữa.
Trở về nhà bà lấy vải đã tích góp được mấy năm đi trong thôn mượn máy may, định may cho Tô Hòa một bộ quần áo mới để mặc khi đi làm.
Tuy Tô Hòa từ chối vài lần, lại nói công an có đồng phục, chắc là không có cơ hội mặc quần áo mới, nhưng vẫn không ngăn cản được, chỉ đành nhìn bà rời đi.
Đương nhiên, bà nội Tô còn định ra ngoài khoe khoang một phen, nói chuyện Tô Hòa đã có việc làm mà còn là công an cho cả làng biết, dọa cho Vương Thành Tài sợ, không dám đến gây chuyện nữa.
Thật ra trước kia bà nội Tô toàn đi mượn máy may nhà trưởng thôn, nhưng lần này bởi vì chuyện của Vương Thành Tài, bà nội Tô sinh lòng hận nhà trưởng thôn, bà thấy nếu không phải tại con trai ông ta là Tô Chí Hòa thì Tô Hòa đã không phải chịu uất ức như vậy.
Phải nói là nhà trưởng thôn cũng oan, tuy rằng sau đó Tô Chí Hòa có đến xin lỗi, nhưng anh ta đâu có tiếng nói gì ở nhà vợ, tuy rằng anh ta có khuyên can nhưng người ta đâu có nghe!
Vì thế, bà nội Tô có thể không hận sao?
May mà cháu gái bà giờ đã là công an rồi, nếu không thì không biết chừng đã bị tên Vương Thành Tài kia bắt nạt thật.
Nghĩ đến đây, bà nội Tô hận không thể lập tức đi trả thù cho cháu gái, nhưng bà cũng biết Tô Hòa làm việc ở tận kinh thành, nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa nó còn chỉ là công việc tạm thời, trước mắt chỉ có thể nhịn.
...
Sau khi bà nội Tô rời đi, Tô Hòa rảnh rỗi không có việc gì làm bèn ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc nguyên chủ để lại, bao gồm cả sách vở gì đó, cô định cất giữ cẩn thận làm kỷ niệm.
Nhưng chưa sắp xếp được bao lâu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng mèo kêu, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy con mèo đen lúc nãy không biết từ lúc nào đã nhảy lên cửa sổ.
Tô Hòa theo bản năng mỉm cười, "Mày đến rồi à? Tới tìm tao sao?"
"Meo ~" Mèo đen lại kêu lên một tiếng, không biết vì sao, Tô Hòa lại như nghe hiểu được nó đang nói "phải" vậy.
Hả? Chuyện gì thế này?
Tô Hòa không biết có phải mình nghe nhầm hay không, bèn thử thăm dò nói: "Lần trước là mày đuổi rắn cứu tao đúng không? Cảm ơn mày nhé!"
"Meo ~" Mèo đen lại đáp lại một tiếng, mà cô lại nghe hiểu được, nó đang thừa nhận là nó.
Lần này Tô Hòa đã chắc chắn, mình thật sự có thể nghe hiểu được tiếng mèo kêu.
Vậy thì đây là chuyện gì? Chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng khi cô xuyên không?
Chưa kịp để cô suy nghĩ rõ ràng, mèo đen lại kêu lên một tiếng, sau đó dùng đuôi chỉ vào thứ gì đó trên bệ cửa sổ, ý là muốn tặng cô.
Tô Hòa theo bản năng nhìn theo, sau đó... giật nảy mình, hóa ra không biết từ lúc nào trên đó lại có một con chuột chết!
Cô vội vàng vỗ vỗ ngực, điều hòa lại nhịp thở, sau đó có chút dở khóc dở cười nhìn nó, "Tặng quà cho tao à? Cảm ơn mày nhé, nhưng tao không ăn cái này đâu, mày giữ lấy mà ăn đi."
Nghe vậy, mèo đen lại kêu "meo meo" mấy tiếng, có vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn kiên trì muốn tặng cô.
Lúc này Tô Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói chuyện với mèo đen một lúc, phát hiện ra tuy không phải dịch được trực tiếp nhưng mỗi tiếng kêu của nó cô đều hiểu được đại khái ý tứ.
Mà mèo đen cũng có thể hiểu sơ sơ những gì cô nói.
Lần này cô đã chắc chắn, hình như mình đột nhiên có thể hiểu tiếng mèo.
Tại sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì lúc trước cô bị thương khi cứu mèo nên đây là phần bồi thường?
Nhưng mà hiểu tiếng mèo thì có tác dụng gì chứ?
Dù thế nào thì cô cũng phải thử nghiệm một chút.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa đứng dậy đi ra ngoài, còn mèo đen thì đã sớm không còn kiên nhẫn với những câu hỏi liên tiếp của cô mà bỏ đi, nhưng nó có nói là tối sẽ quay lại tìm cô...
Bởi vì bây giờ việc đồng ít, công điểm cũng ít đi, bà nội Tô không đi làm nữa.
Trở về nhà bà lấy vải đã tích góp được mấy năm đi trong thôn mượn máy may, định may cho Tô Hòa một bộ quần áo mới để mặc khi đi làm.
Tuy Tô Hòa từ chối vài lần, lại nói công an có đồng phục, chắc là không có cơ hội mặc quần áo mới, nhưng vẫn không ngăn cản được, chỉ đành nhìn bà rời đi.
Đương nhiên, bà nội Tô còn định ra ngoài khoe khoang một phen, nói chuyện Tô Hòa đã có việc làm mà còn là công an cho cả làng biết, dọa cho Vương Thành Tài sợ, không dám đến gây chuyện nữa.
Thật ra trước kia bà nội Tô toàn đi mượn máy may nhà trưởng thôn, nhưng lần này bởi vì chuyện của Vương Thành Tài, bà nội Tô sinh lòng hận nhà trưởng thôn, bà thấy nếu không phải tại con trai ông ta là Tô Chí Hòa thì Tô Hòa đã không phải chịu uất ức như vậy.
Phải nói là nhà trưởng thôn cũng oan, tuy rằng sau đó Tô Chí Hòa có đến xin lỗi, nhưng anh ta đâu có tiếng nói gì ở nhà vợ, tuy rằng anh ta có khuyên can nhưng người ta đâu có nghe!
Vì thế, bà nội Tô có thể không hận sao?
May mà cháu gái bà giờ đã là công an rồi, nếu không thì không biết chừng đã bị tên Vương Thành Tài kia bắt nạt thật.
Nghĩ đến đây, bà nội Tô hận không thể lập tức đi trả thù cho cháu gái, nhưng bà cũng biết Tô Hòa làm việc ở tận kinh thành, nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa nó còn chỉ là công việc tạm thời, trước mắt chỉ có thể nhịn.
...
Sau khi bà nội Tô rời đi, Tô Hòa rảnh rỗi không có việc gì làm bèn ở trong phòng sắp xếp lại đồ đạc nguyên chủ để lại, bao gồm cả sách vở gì đó, cô định cất giữ cẩn thận làm kỷ niệm.
Nhưng chưa sắp xếp được bao lâu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng mèo kêu, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy con mèo đen lúc nãy không biết từ lúc nào đã nhảy lên cửa sổ.
Tô Hòa theo bản năng mỉm cười, "Mày đến rồi à? Tới tìm tao sao?"
"Meo ~" Mèo đen lại kêu lên một tiếng, không biết vì sao, Tô Hòa lại như nghe hiểu được nó đang nói "phải" vậy.
Hả? Chuyện gì thế này?
Tô Hòa không biết có phải mình nghe nhầm hay không, bèn thử thăm dò nói: "Lần trước là mày đuổi rắn cứu tao đúng không? Cảm ơn mày nhé!"
"Meo ~" Mèo đen lại đáp lại một tiếng, mà cô lại nghe hiểu được, nó đang thừa nhận là nó.
Lần này Tô Hòa đã chắc chắn, mình thật sự có thể nghe hiểu được tiếng mèo kêu.
Vậy thì đây là chuyện gì? Chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng khi cô xuyên không?
Chưa kịp để cô suy nghĩ rõ ràng, mèo đen lại kêu lên một tiếng, sau đó dùng đuôi chỉ vào thứ gì đó trên bệ cửa sổ, ý là muốn tặng cô.
Tô Hòa theo bản năng nhìn theo, sau đó... giật nảy mình, hóa ra không biết từ lúc nào trên đó lại có một con chuột chết!
Cô vội vàng vỗ vỗ ngực, điều hòa lại nhịp thở, sau đó có chút dở khóc dở cười nhìn nó, "Tặng quà cho tao à? Cảm ơn mày nhé, nhưng tao không ăn cái này đâu, mày giữ lấy mà ăn đi."
Nghe vậy, mèo đen lại kêu "meo meo" mấy tiếng, có vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn kiên trì muốn tặng cô.
Lúc này Tô Hòa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nói chuyện với mèo đen một lúc, phát hiện ra tuy không phải dịch được trực tiếp nhưng mỗi tiếng kêu của nó cô đều hiểu được đại khái ý tứ.
Mà mèo đen cũng có thể hiểu sơ sơ những gì cô nói.
Lần này cô đã chắc chắn, hình như mình đột nhiên có thể hiểu tiếng mèo.
Tại sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì lúc trước cô bị thương khi cứu mèo nên đây là phần bồi thường?
Nhưng mà hiểu tiếng mèo thì có tác dụng gì chứ?
Dù thế nào thì cô cũng phải thử nghiệm một chút.
Nghĩ đến đây, Tô Hòa đứng dậy đi ra ngoài, còn mèo đen thì đã sớm không còn kiên nhẫn với những câu hỏi liên tiếp của cô mà bỏ đi, nhưng nó có nói là tối sẽ quay lại tìm cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.