Tn60 Xuyên Thành Phượng Hoàng Nhà Họ Tô
Chương 46: Kết Quả Thí Nghiệm
Tĩnh Tự Kiêu Dương
26/10/2024
Ra khỏi nhà, Tô Hòa đi thẳng đến nhà bà Vương trong thôn, cô nhớ hình như nhà bà Vương có nuôi một con mèo tam thể.
Cô muốn đến đó để kiểm chứng.
Kết quả là đến nhà bà Vương, còn chưa vào cửa cô đã nhìn thấy con mèo tam thể đang nằm phơi nắng một cách lười biếng trên tường.
Nhìn thấy nó, Tô Hòa lập tức tiến lại gần, nói với nó: "Chào mày, tao nhớ mày tên là Tam Thể phải không?"
Con mèo chẳng thèm để ý đến cô, chỉ liếc nhìn cô một cái sau khi nghe thấy tiếng cô, sau đó lại nhắm mắt lại tiếp tục phơi nắng một cách lạnh lùng.
Tô Hòa thấy vậy cũng không nản lòng, lại tiến gần đến nó hơn, lần này cô muốn đưa tay ra sờ thử, nhưng chưa kịp đến gần thì con mèo kia như thể có mắt sau gáy, lập tức đứng dậy nhảy phắt đi chỗ khác.
"..." Để lại một mình Tô Hòa đứng đó với bàn tay đang giơ ra một cách ngượng ngùng.
"Tiểu Hòa đấy à? Cháu đến rồi đấy à?" Lúc này bà Vương từ ngoài trở về, vừa nhìn thấy cô đã lên tiếng hỏi.
Tô Hòa có chút ngại ngùng khi quay đầu lại nhìn thấy bà, "Vâng ạ, cháu thấy Tam Thể đang phơi nắng, định sờ nó một cái thì nó chạy mất."
Bà Vương nghe vậy thì cười lớn, nhìn con mèo tam thể lúc này đang kêu meo meo vây quanh mình cười nói: "Ha ha, nó kén người lắm, ngoài bà ra nó không cho ai sờ đâu, nhưng mà chắc là nó không phải sợ cháu đâu, mà là nghe thấy tiếng bà về nên chạy ra đấy, nó quấn bà lắm..."
Nhưng lúc này Tô Hòa đã không còn để ý đến lời bà Vương nói nữa.
Sự chú ý của cô đều tập trung trên người con mèo tam thể kia, lúc này cô phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu được tiếng kêu của nó, chẳng khác gì lúc trước.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ lúc nãy là ảo giác của cô sao?
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, sau khi được bà Vương trấn an, cô lại thử nói chuyện với con mèo tam thể một lúc, nhưng kết quả vẫn vậy, cuối cùng cô chỉ đành thất vọng rời đi.
Sau đó cô lại đến hai nhà khác trong thôn có nuôi mèo, thử nói chuyện với chúng một lúc nhưng kết quả là cô vẫn không hiểu được tiếng kêu của chúng.
Cuối cùng Tô Hòa trở về nhà với đầy nghi vấn trong lòng.
Lúc này bà nội Tô vẫn chưa về nhà.
Cô trở về phòng, một mình ngồi suy tư, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ cảm giác của cô sai sao?
Nhưng chưa kịp để cô suy nghĩ rõ ràng thì một tiếng mèo kêu vang lên, mèo đen đã trở về.
Để chứng minh mình không nghe nhầm lúc nãy, Tô Hòa lại bắt đầu nói chuyện với nó.
"Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mày có thể hiểu được tao nói gì không?"
"Tại sao tao có thể hiểu được tiếng kêu của mày?"
"Rốt cuộc mày có gì đặc biệt? Hay là tao có gì khác với người thường?"
...
Tô Hòa hỏi rất nhiều, đến lúc mèo đen sắp mất kiên nhẫn thì cô cũng đã hỏi rõ được đại khái!
Nhưng kết quả nhận được lại càng khiến cô kinh ngạc hơn.
Hóa ra con mèo đen này mới hơn một tuổi, nó sinh ra trong núi gần thôn, sau khi mở mắt ra đã không thấy mèo mẹ đâu, cứ thế tự mình lớn lên một cách chập chững.
Nhưng dường như từ lúc sinh ra, nó đã luôn muốn tìm kiếm một người, tuy rằng nó cũng không biết tại sao, nhưng nó vẫn làm như vậy.
Vì thế một năm qua nó vẫn luôn đi quanh quẩn ở mấy ngôi làng gần đó để tìm người, cho đến khi gặp cô.
Nó biết rồi, cô chính là người mà nó đang tìm kiếm!
Nhưng sau khi tìm được cô rồi, phát hiện ra cô không phải đồng loại với mình mà chỉ là một sinh vật hai chân bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả, thế là mèo đen thất vọng rời đi.
Nhưng sau khi rời đi rồi, trong lòng nó lại luôn cảm thấy không yên tâm.
Vì vậy nó lại lần theo mùi hương tìm đến nhà họ Tô, nhưng lúc đó Tô Hòa đã đến kinh thành làm việc, nó đương nhiên là không tìm thấy cô, vì thế chỉ có thể thỉnh thoảng đến xem sao.
Cho đến khi gặp lại cô vào hôm nay.
Nó dường như rất vui mừng, cho nên mới cố ý bắt chuột đến tặng cô, còn dự định sau này sẽ bắt chuột nuôi cô.
Tô Hòa nghe vậy thì vừa buồn cười vừa thương nó, vội vàng từ chối ý tốt của nó.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút nghi hoặc, tại sao con mèo này lại muốn tìm cô?
Mà tôi sở dĩ chỉ có thể nghe hiểu tiếng kêu của một con mèo, là bởi vì giữa cô và nó có liên hệ gì sao?
Nhưng liên hệ này là cái gì đây?
Cô muốn đến đó để kiểm chứng.
Kết quả là đến nhà bà Vương, còn chưa vào cửa cô đã nhìn thấy con mèo tam thể đang nằm phơi nắng một cách lười biếng trên tường.
Nhìn thấy nó, Tô Hòa lập tức tiến lại gần, nói với nó: "Chào mày, tao nhớ mày tên là Tam Thể phải không?"
Con mèo chẳng thèm để ý đến cô, chỉ liếc nhìn cô một cái sau khi nghe thấy tiếng cô, sau đó lại nhắm mắt lại tiếp tục phơi nắng một cách lạnh lùng.
Tô Hòa thấy vậy cũng không nản lòng, lại tiến gần đến nó hơn, lần này cô muốn đưa tay ra sờ thử, nhưng chưa kịp đến gần thì con mèo kia như thể có mắt sau gáy, lập tức đứng dậy nhảy phắt đi chỗ khác.
"..." Để lại một mình Tô Hòa đứng đó với bàn tay đang giơ ra một cách ngượng ngùng.
"Tiểu Hòa đấy à? Cháu đến rồi đấy à?" Lúc này bà Vương từ ngoài trở về, vừa nhìn thấy cô đã lên tiếng hỏi.
Tô Hòa có chút ngại ngùng khi quay đầu lại nhìn thấy bà, "Vâng ạ, cháu thấy Tam Thể đang phơi nắng, định sờ nó một cái thì nó chạy mất."
Bà Vương nghe vậy thì cười lớn, nhìn con mèo tam thể lúc này đang kêu meo meo vây quanh mình cười nói: "Ha ha, nó kén người lắm, ngoài bà ra nó không cho ai sờ đâu, nhưng mà chắc là nó không phải sợ cháu đâu, mà là nghe thấy tiếng bà về nên chạy ra đấy, nó quấn bà lắm..."
Nhưng lúc này Tô Hòa đã không còn để ý đến lời bà Vương nói nữa.
Sự chú ý của cô đều tập trung trên người con mèo tam thể kia, lúc này cô phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu được tiếng kêu của nó, chẳng khác gì lúc trước.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ lúc nãy là ảo giác của cô sao?
Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, sau khi được bà Vương trấn an, cô lại thử nói chuyện với con mèo tam thể một lúc, nhưng kết quả vẫn vậy, cuối cùng cô chỉ đành thất vọng rời đi.
Sau đó cô lại đến hai nhà khác trong thôn có nuôi mèo, thử nói chuyện với chúng một lúc nhưng kết quả là cô vẫn không hiểu được tiếng kêu của chúng.
Cuối cùng Tô Hòa trở về nhà với đầy nghi vấn trong lòng.
Lúc này bà nội Tô vẫn chưa về nhà.
Cô trở về phòng, một mình ngồi suy tư, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ cảm giác của cô sai sao?
Nhưng chưa kịp để cô suy nghĩ rõ ràng thì một tiếng mèo kêu vang lên, mèo đen đã trở về.
Để chứng minh mình không nghe nhầm lúc nãy, Tô Hòa lại bắt đầu nói chuyện với nó.
"Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mày có thể hiểu được tao nói gì không?"
"Tại sao tao có thể hiểu được tiếng kêu của mày?"
"Rốt cuộc mày có gì đặc biệt? Hay là tao có gì khác với người thường?"
...
Tô Hòa hỏi rất nhiều, đến lúc mèo đen sắp mất kiên nhẫn thì cô cũng đã hỏi rõ được đại khái!
Nhưng kết quả nhận được lại càng khiến cô kinh ngạc hơn.
Hóa ra con mèo đen này mới hơn một tuổi, nó sinh ra trong núi gần thôn, sau khi mở mắt ra đã không thấy mèo mẹ đâu, cứ thế tự mình lớn lên một cách chập chững.
Nhưng dường như từ lúc sinh ra, nó đã luôn muốn tìm kiếm một người, tuy rằng nó cũng không biết tại sao, nhưng nó vẫn làm như vậy.
Vì thế một năm qua nó vẫn luôn đi quanh quẩn ở mấy ngôi làng gần đó để tìm người, cho đến khi gặp cô.
Nó biết rồi, cô chính là người mà nó đang tìm kiếm!
Nhưng sau khi tìm được cô rồi, phát hiện ra cô không phải đồng loại với mình mà chỉ là một sinh vật hai chân bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả, thế là mèo đen thất vọng rời đi.
Nhưng sau khi rời đi rồi, trong lòng nó lại luôn cảm thấy không yên tâm.
Vì vậy nó lại lần theo mùi hương tìm đến nhà họ Tô, nhưng lúc đó Tô Hòa đã đến kinh thành làm việc, nó đương nhiên là không tìm thấy cô, vì thế chỉ có thể thỉnh thoảng đến xem sao.
Cho đến khi gặp lại cô vào hôm nay.
Nó dường như rất vui mừng, cho nên mới cố ý bắt chuột đến tặng cô, còn dự định sau này sẽ bắt chuột nuôi cô.
Tô Hòa nghe vậy thì vừa buồn cười vừa thương nó, vội vàng từ chối ý tốt của nó.
Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút nghi hoặc, tại sao con mèo này lại muốn tìm cô?
Mà tôi sở dĩ chỉ có thể nghe hiểu tiếng kêu của một con mèo, là bởi vì giữa cô và nó có liên hệ gì sao?
Nhưng liên hệ này là cái gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.