Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Chương 23: Có Thể Góp Sức 1
Hạnh Phúc Nịnh Mông
06/05/2024
Trần Quế Hoa liếc nhìn cô em dâu đang than khóc, trong lòng cũng sốt ruột nhưng lại không nói nên lời.
Mẹ chồng chị ấy nắm quyền quản lý mọi việc trong gia đình.
Bởi vì nếu để người con dâu cả này nắm quyền quản lý gia đình thì có đồ gì đều bị khiêng hết về nhà mẹ đẻ.
Năm đó, sau khi ông bạn già của bà Tống ra đi, bà ấy đã đứng lên làm chủ chuyện chia gia đình.
Mời ông bí thư chi bộ, đại đội trưởng Tống và kế toán cùng đến nhà kiểm kê lại tất cả tài sản trong nhà để chia nhà một cách công bằng công chính.
Bà ấy sống cùng con trai cả, lúc đầu bà ấy không có ý định xen vào chuyện trong nhà.
Ai ngờ, chỉ một thời gian sau cả nhà đã rơi vào tình trạng đói kém thiếu ăn, bởi vì lương thực trong vạc đều bị Trần Quế Hoa cho nhà mẹ để mượn rồi.
Nói là mượn nhưng lại chẳng khác gì bánh bao đánh chó, có đi không có về.
Sau lần đó, Trần Quế Hoa đã mất quyền quản lý gia đình, thế nên từ bấy đến giờ còn chẳng dám đánh quả rắm nào.
Bởi vì cả nhà từ già đến trẻ chẳng có ai đứng về phía chị ấy cả, còn bị đánh một trận nên chẳng dám nói nhiều.
Nhìn em dâu than khóc, chị ấy thật sự chỉ có thể lo lắng suông.
Bác Tống lườm cô con dâu hai rồi thản nhiên nói: "Con không cần nói những chuyện này với mẹ, mẹ không cần quá nhiều, sau này mỗi nhà lấy mười đồng ra tiếp tế cho Thanh Phong là được."
Trần Quế Hoa trợn trừng mắt: "Mẹ, mẹ coi tiền là lá cây à? Mỗi năm phải cho mười đồng tiền? Còn chẳng bằng đi ăn cướp!"
Sắc mặt Ngô Mỹ Lan cũng cứng đờ, nhưng cô ta không muốn nói mà chọc chọc Chu Tiểu Sơn.
Chu Tiểu Sơn cũng ngồi không yên nữa: "Mẹ, nếu chúng con có điều kiện đó thì đừng nói là mười đồng, dù có hai mươi đồng thì chúng con cũng cho! Nhưng mà chúng con thật sự không có mà, chỉ riêng việc lo ăn uống cho cả gia đình đã là một vấn đề rồi, lấy đâu ra một năm mười đồng cho Thanh Phong?"
"Chú nói vớ vẩn gì thế?" Chu Đại Sơn không nhịn được nói: "Mười đồng một năm cũng không bỏ ra được à? Nhà chú có ba sức lao động trai tráng đấy."
Ngô Mỹ Lan: "Anh cả, Chu Đống, Chu Lương đều kết hôn rồi nhưng mấy đứa Chu Tả đều chưa kết hôn mà! Còn nữa, lúc trước chia nhà, nhà anh cũng được chia căn nhà cũ này rồi, còn bọn em thì phải bỏ tiền xây nhà ra ngoài đấy! Mấy đứa trẻ kết hôn hay sau này làm nhà cho chúng ở có việc gì không cần tiền không? Nếu nhà em có thừa tiền thì chẳng lẽ lại đứng ngoài nhìn mà không giúp đỡ họ hàng? Nhưng mấu chốt là chúng em phải cho được, còn nếu chúng em không có thì biết làm thế nào, chẳng lẽ còn phải bán chúng em đi mới được?"
Mẹ chồng chị ấy nắm quyền quản lý mọi việc trong gia đình.
Bởi vì nếu để người con dâu cả này nắm quyền quản lý gia đình thì có đồ gì đều bị khiêng hết về nhà mẹ đẻ.
Năm đó, sau khi ông bạn già của bà Tống ra đi, bà ấy đã đứng lên làm chủ chuyện chia gia đình.
Mời ông bí thư chi bộ, đại đội trưởng Tống và kế toán cùng đến nhà kiểm kê lại tất cả tài sản trong nhà để chia nhà một cách công bằng công chính.
Bà ấy sống cùng con trai cả, lúc đầu bà ấy không có ý định xen vào chuyện trong nhà.
Ai ngờ, chỉ một thời gian sau cả nhà đã rơi vào tình trạng đói kém thiếu ăn, bởi vì lương thực trong vạc đều bị Trần Quế Hoa cho nhà mẹ để mượn rồi.
Nói là mượn nhưng lại chẳng khác gì bánh bao đánh chó, có đi không có về.
Sau lần đó, Trần Quế Hoa đã mất quyền quản lý gia đình, thế nên từ bấy đến giờ còn chẳng dám đánh quả rắm nào.
Bởi vì cả nhà từ già đến trẻ chẳng có ai đứng về phía chị ấy cả, còn bị đánh một trận nên chẳng dám nói nhiều.
Nhìn em dâu than khóc, chị ấy thật sự chỉ có thể lo lắng suông.
Bác Tống lườm cô con dâu hai rồi thản nhiên nói: "Con không cần nói những chuyện này với mẹ, mẹ không cần quá nhiều, sau này mỗi nhà lấy mười đồng ra tiếp tế cho Thanh Phong là được."
Trần Quế Hoa trợn trừng mắt: "Mẹ, mẹ coi tiền là lá cây à? Mỗi năm phải cho mười đồng tiền? Còn chẳng bằng đi ăn cướp!"
Sắc mặt Ngô Mỹ Lan cũng cứng đờ, nhưng cô ta không muốn nói mà chọc chọc Chu Tiểu Sơn.
Chu Tiểu Sơn cũng ngồi không yên nữa: "Mẹ, nếu chúng con có điều kiện đó thì đừng nói là mười đồng, dù có hai mươi đồng thì chúng con cũng cho! Nhưng mà chúng con thật sự không có mà, chỉ riêng việc lo ăn uống cho cả gia đình đã là một vấn đề rồi, lấy đâu ra một năm mười đồng cho Thanh Phong?"
"Chú nói vớ vẩn gì thế?" Chu Đại Sơn không nhịn được nói: "Mười đồng một năm cũng không bỏ ra được à? Nhà chú có ba sức lao động trai tráng đấy."
Ngô Mỹ Lan: "Anh cả, Chu Đống, Chu Lương đều kết hôn rồi nhưng mấy đứa Chu Tả đều chưa kết hôn mà! Còn nữa, lúc trước chia nhà, nhà anh cũng được chia căn nhà cũ này rồi, còn bọn em thì phải bỏ tiền xây nhà ra ngoài đấy! Mấy đứa trẻ kết hôn hay sau này làm nhà cho chúng ở có việc gì không cần tiền không? Nếu nhà em có thừa tiền thì chẳng lẽ lại đứng ngoài nhìn mà không giúp đỡ họ hàng? Nhưng mấu chốt là chúng em phải cho được, còn nếu chúng em không có thì biết làm thế nào, chẳng lẽ còn phải bán chúng em đi mới được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.