Tn70: Cứu Mạng! Thương Binh Sắp Bị Cô Vợ Xinh Đẹp Dị Năng Làm Tức Điên
Chương 24: Có Thể Góp Sức 2
Hạnh Phúc Nịnh Mông
06/05/2024
"Mẹ..."
Môi Chu Tả giật giật, muốn nói một năm tiếp tế chú họ mười đồng cũng không phải không cho nổi.
Tất nhiên Ngô Mỹ Lan biết thừa thẳng con trai ngốc này định nói cái gì, thế là cô ta mắng luôn: "Con câm miệng cho mẹ, người lớn đang nói chuyện liên quan gì đến con."
"Thím Hai, Chu Tả sắp kết hôn rồi, sao lại không được nói chuyện?" Chu Lương nói.
Chu Tiểu Sơn tiếp lời: "Chu Tả sắp kết hôn rồi nhưng sau này còn có vợ con nữa, cháu tưởng dễ dàng lắm sao?"
Chu Lương: "Cưới vợ về rồi có cần nuôi đâu, tự mình đi làm kiếm công điểm cho đủ khẩu phần lương thực của mình là được, chỉ phải nuôi con thôi mà, cho phần cơm ăn là được, có gì khó khăn đâu?"
"Con thì biết cái gì, nuôi con có gì khó khăn hả? Câu này mà cũng nói ra được, con biết một mình con ăn hết bao nhiêu lương thực không? Ăn cứ như quỷ chết đói đầu thai bao nhiêu cũng không đủ, bụng như cái động không đáy ý, còn đòi cho phần cơm là được!" Trần Quế Hoa mắng.
Lần này chị ấy đứng về phía vợ chồng chú Hai, giúp đỡ thì được chứ muốn đòi tiền lương thì đừng hòng!
Ngô Mỹ Lan cũng đỏ cả mắt: "Chị dâu, chỉ có chị hiểu em thôi, để nuôi sống mấy anh em chúng ta, hai chúng ta phải siết chặt lưng quần, ăn không dám ăn, uống không dám uống, tích cóp mãi mới được ít tiền tiết kiệm thì còn phải trả nợ nạn đói trong nhà. Khoảng thời gian này, nhà chúng ta khó khăn thế nào cũng chỉ có người quản lý gia đình như chúng ta mới biết thôi!"
"Chị không quản lý gia đình thì cũng biết." Trần Quế Hoa nói.
Ngô Mỹ Lan nghẹn họng, tí thì quên người chị dâu này không có quyền quản lý gia đình.
Mà cũng đáng đời, ai bảo thích trợ cấp nhà mẹ đẻ thế.
Bác Tống nghe xong ý kiến của mấy người họ thì hơi tức giận: "Cho nên mấy đứa định không cho một đồng nào đúng không?"
"Mẹ, mẹ cũng phải hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng con chứ? Nếu mà có thật thì không cần mẹ nói, tự chúng con cũng móc tiền ra, nhưng chúng con không có thật mà, mẹ muốn chúng con móc ra thế nào đây?" Chu Tiểu Sơn nghiến răng nói.
Mười đồng một năm, lại còn không phải chỉ một năm mà là hàng năm, từ giờ đến cuối đời, đó không phải chuyện nhỏ đâu!
"Nếu đứa nó không cho tiền thì con cho!" Chu Đại Sơn liếc nhìn em trai rồi quay sang bảo mẹ.
Trần Quế Hoa tức sắp chết: "Tôi không đồng ý!"
"Mẹ, lời mẹ nói không tính, chúng ta sẽ cho tiền." Chu Đống nói.
"Đúng đấy, chúng ta cho, mười tiền cũng không nhiều lắm!" Chu Lương cũng nói.
Chu Tả cảm thấy hơi khó xử, bởi vì nhà mình thật sự cho nổi mười đồng tiền này.
Môi Chu Tả giật giật, muốn nói một năm tiếp tế chú họ mười đồng cũng không phải không cho nổi.
Tất nhiên Ngô Mỹ Lan biết thừa thẳng con trai ngốc này định nói cái gì, thế là cô ta mắng luôn: "Con câm miệng cho mẹ, người lớn đang nói chuyện liên quan gì đến con."
"Thím Hai, Chu Tả sắp kết hôn rồi, sao lại không được nói chuyện?" Chu Lương nói.
Chu Tiểu Sơn tiếp lời: "Chu Tả sắp kết hôn rồi nhưng sau này còn có vợ con nữa, cháu tưởng dễ dàng lắm sao?"
Chu Lương: "Cưới vợ về rồi có cần nuôi đâu, tự mình đi làm kiếm công điểm cho đủ khẩu phần lương thực của mình là được, chỉ phải nuôi con thôi mà, cho phần cơm ăn là được, có gì khó khăn đâu?"
"Con thì biết cái gì, nuôi con có gì khó khăn hả? Câu này mà cũng nói ra được, con biết một mình con ăn hết bao nhiêu lương thực không? Ăn cứ như quỷ chết đói đầu thai bao nhiêu cũng không đủ, bụng như cái động không đáy ý, còn đòi cho phần cơm là được!" Trần Quế Hoa mắng.
Lần này chị ấy đứng về phía vợ chồng chú Hai, giúp đỡ thì được chứ muốn đòi tiền lương thì đừng hòng!
Ngô Mỹ Lan cũng đỏ cả mắt: "Chị dâu, chỉ có chị hiểu em thôi, để nuôi sống mấy anh em chúng ta, hai chúng ta phải siết chặt lưng quần, ăn không dám ăn, uống không dám uống, tích cóp mãi mới được ít tiền tiết kiệm thì còn phải trả nợ nạn đói trong nhà. Khoảng thời gian này, nhà chúng ta khó khăn thế nào cũng chỉ có người quản lý gia đình như chúng ta mới biết thôi!"
"Chị không quản lý gia đình thì cũng biết." Trần Quế Hoa nói.
Ngô Mỹ Lan nghẹn họng, tí thì quên người chị dâu này không có quyền quản lý gia đình.
Mà cũng đáng đời, ai bảo thích trợ cấp nhà mẹ đẻ thế.
Bác Tống nghe xong ý kiến của mấy người họ thì hơi tức giận: "Cho nên mấy đứa định không cho một đồng nào đúng không?"
"Mẹ, mẹ cũng phải hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng con chứ? Nếu mà có thật thì không cần mẹ nói, tự chúng con cũng móc tiền ra, nhưng chúng con không có thật mà, mẹ muốn chúng con móc ra thế nào đây?" Chu Tiểu Sơn nghiến răng nói.
Mười đồng một năm, lại còn không phải chỉ một năm mà là hàng năm, từ giờ đến cuối đời, đó không phải chuyện nhỏ đâu!
"Nếu đứa nó không cho tiền thì con cho!" Chu Đại Sơn liếc nhìn em trai rồi quay sang bảo mẹ.
Trần Quế Hoa tức sắp chết: "Tôi không đồng ý!"
"Mẹ, lời mẹ nói không tính, chúng ta sẽ cho tiền." Chu Đống nói.
"Đúng đấy, chúng ta cho, mười tiền cũng không nhiều lắm!" Chu Lương cũng nói.
Chu Tả cảm thấy hơi khó xử, bởi vì nhà mình thật sự cho nổi mười đồng tiền này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.