[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 14: Chỉ Có Trói Lên Trên Tường Mới Có Thể Thành Thật 2
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
Những điều này chỉ là suy nghĩ của chính ông ta, thực tế thì đừng nói thôn họ Vương, mười dặm tám thôn này, đều biết Vương Nhân Quân ông ta chính là một kẻ lười biếng, hơn nữa là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, bùn nhão không trét được tường.
Cho nên chuyện ế vợ cứ kéo dài cho tới hiện tại, không có một cô gái nào bằng lòng gả cho ông ta, ngay cả quả phụ hoặc là những người đã tái hôn kia đều thấy chướng mắt.
Vương Nhân Quân nghĩ tới chuyện bình thường mọi người chê cười mình, nói mình cả đời này đều không lấy được vợ.
Nhưng không! Đêm nay ông ta đã có vợ, không cần mang lễ hỏi, hơn nữa trẻ tuổi lại xinh đẹp còn có công việc, mười dặm tám thôn này ai lợi hại bằng ông ta.
Người phụ nữ trên tấm ván gỗ trẻ trung, thân thể cũng trắng nõn không tỳ vết, trước đây ông ta đã gặp bác sĩ Nhan vài lần, mỗi lần nhìn thấy cô ta đều đến gần nói vài câu, chẳng qua thứ nhận lại đều là sự khinh bỉ và xem thường của cô ta, nghĩ như thế khiến đầu ông nóng lên, trực tiếp đè xuống!
Trong chốc lát, truyền ra âm thanh kêu gào giống như đang đau đớn, tiếp theo chính là những tiếng kêu ngọt ngào phát ngấy, còn có tiếng dụ dỗ của người đàn ông.
Nhan Di Dung trong lều gỗ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt vô cùng hồng nhuận, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng nhỏ xuống, đoán chừng là hiệu quả của thuốc còn chưa hết, cô ta vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp mình thêu dệt nên.
Trong mơ là người cô ta tha thiết mong cầu, anh quả nhiên không làm cho cô ta thất vọng, cô ta cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa! Có Nhan Di Dung chủ động phối hợp, Vương Nhân Quân càng ngày càng dũng mãnh tiến công.
Đêm nay là một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Người trong thôn đến cũng lục tục đến làm cho xong công việc, âm thanh xột xoạt ồn ào vang lên.
Nhan Di Dung còn đang ngủ trong lều gỗ, hai mắt nhắm chặt khóe miệng giương lên, vết xanh tím đỏ phủ kín toàn thân, đặc biệt nổi bật ở trên da thịt trắng nõn.
Đầu lông mày nhíu chặt cũng hơi nhúc nhích.
Nhưng thân thể khác thường khiến cô ta hơi hơi mở mắt, hoàn cảnh xa lạ làm cho cô ta giật mình một cái!
“A!” Cô ta vừa định hét toáng lên, lại bị Vương Nhân Quân bên cạnh che kín miệng, tiếng thét chói tai cũng bị chặn lại trong tay Vương Nhân Quân...
Cho nên chuyện ế vợ cứ kéo dài cho tới hiện tại, không có một cô gái nào bằng lòng gả cho ông ta, ngay cả quả phụ hoặc là những người đã tái hôn kia đều thấy chướng mắt.
Vương Nhân Quân nghĩ tới chuyện bình thường mọi người chê cười mình, nói mình cả đời này đều không lấy được vợ.
Nhưng không! Đêm nay ông ta đã có vợ, không cần mang lễ hỏi, hơn nữa trẻ tuổi lại xinh đẹp còn có công việc, mười dặm tám thôn này ai lợi hại bằng ông ta.
Người phụ nữ trên tấm ván gỗ trẻ trung, thân thể cũng trắng nõn không tỳ vết, trước đây ông ta đã gặp bác sĩ Nhan vài lần, mỗi lần nhìn thấy cô ta đều đến gần nói vài câu, chẳng qua thứ nhận lại đều là sự khinh bỉ và xem thường của cô ta, nghĩ như thế khiến đầu ông nóng lên, trực tiếp đè xuống!
Trong chốc lát, truyền ra âm thanh kêu gào giống như đang đau đớn, tiếp theo chính là những tiếng kêu ngọt ngào phát ngấy, còn có tiếng dụ dỗ của người đàn ông.
Nhan Di Dung trong lều gỗ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt vô cùng hồng nhuận, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng nhỏ xuống, đoán chừng là hiệu quả của thuốc còn chưa hết, cô ta vẫn đang đắm chìm trong mộng đẹp mình thêu dệt nên.
Trong mơ là người cô ta tha thiết mong cầu, anh quả nhiên không làm cho cô ta thất vọng, cô ta cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa! Có Nhan Di Dung chủ động phối hợp, Vương Nhân Quân càng ngày càng dũng mãnh tiến công.
Đêm nay là một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Người trong thôn đến cũng lục tục đến làm cho xong công việc, âm thanh xột xoạt ồn ào vang lên.
Nhan Di Dung còn đang ngủ trong lều gỗ, hai mắt nhắm chặt khóe miệng giương lên, vết xanh tím đỏ phủ kín toàn thân, đặc biệt nổi bật ở trên da thịt trắng nõn.
Đầu lông mày nhíu chặt cũng hơi nhúc nhích.
Nhưng thân thể khác thường khiến cô ta hơi hơi mở mắt, hoàn cảnh xa lạ làm cho cô ta giật mình một cái!
“A!” Cô ta vừa định hét toáng lên, lại bị Vương Nhân Quân bên cạnh che kín miệng, tiếng thét chói tai cũng bị chặn lại trong tay Vương Nhân Quân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.