[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 45: Đặt Mua Đồ Nội Thất 2
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
“Muốn tìm cái gì?” Trần Thuật vô cùng hòa nhã nói.
“Chú Trần, chỗ chú có sẵn giường và tủ quần áo không?”
Tô Mộ Thương nhìn thoáng qua sân, không nhìn thấy đồ dùng lớn hơi nhíu mày.
Trần Thuật nghe vậy kinh ngạc nhìn hai người một cái, nói: “Không giới thiệu một chút à?”
“Đây là vợ cháu, Tống Sơ Trừng!” Dứt lời cũng không để ý vẻ mặt Trần Thuật như bị sét đánh.
Giới thiệu với Tống Sơ Trừng: “Vợ, em cứ gọi chú Trần như anh là được.”
Tống Sơ Trừng vẫn còn khiếp sợ, chưa kịp hồi phục tinh thần từ hai chữ "vợ" này.*
*Trong truyện dùng “tức phụ” hai chữ dịch sang tiếng việt là “vợ”.
Sau đó lại bị tiếng “vợ” câu tiếp theo của anh gọi tỉnh táo lại.
Cô vội vàng cười nói: “Chú Trần, xin chào.”
“Tốt! Tốt! Tốt! Là vợ là tốt rồi, mấy món đồ lớn ở sân sau, chú dẫn mấy đứa đi xem.”
Ông ấy đã nói mà! Thằng nhóc tốt như tiểu Tô sao có thể không cưới được vợ.
Hóa ra là ánh mắt cao, trong đại viện này cũng tìm không thấy một người có thể so sánh với cô vợ này.
Bọn họ những người lớn tuổi này, thích nhìn những tiểu bối thành gia lập nghiệp.
“Tiểu Tô, ngươi cưới vợ cũng không thể giống như tính tình lúc bình thường được, có hiểu không?”
“Ừ! Cháu biết rồi.”
Tống Sơ Trừng nhìn giường và tủ quần áo trong sân, khi nhìn thấy một cái giường sáu trụ ở góc kia, cô đi lên phía trước giơ tay sờ soạng một chút, thật sự tràn ngập hoài niệm.
Trước khi cô được sáu tuổi, khi đó cô còn ở trong thôn, cũng ngủ trên loại giường này.
“Chú Trần, giường lấy chiếc này.” Tô Mộ Thương nhìn bộ dáng cô gái hẳn là thích.
“Được, chú nhớ kỹ, các cháu nhìn xem những thứ khác, chờ chọn xong thì đưa tới một lượt.” Trần thuật nói xong lại nói với Tô Mộ Thương: “Căn nhà kia của cháu chú cũng biết, để vừa cái giường này.”
Tống Sơ Trừng nhìn trúng cái giường này, trong lòng Trần Thuật cũng rất vui vẻ, cái giường này vốn là vợ lão Bạch đặt làm theo yêu cầu, sau đó chê nó quá lớn nên không cần, ông ấy lại không tiện nói gì, vẫn đặt ở đó chiếm chỗ.
Tống Sơ Trừng chọn hai cái tủ quần áo lớn, phòng ngủ chính tương đối lớn, hai cái vẫn thừa sức.
Còn chọn một cái giường nhỏ hơn và một cái tủ quần áo nhỏ, cái này cô chuẩn bị đặt ở phòng ngủ phụ.
Một cái bàn trang điểm, hai cái tủ đầu giường, hai cái rương gỗ lớn, một bộ sô pha gỗ lim chung với một cái bàn trà lớn và một cái bàn trà nhỏ.
“Chú Trần, chỗ chú có sẵn giường và tủ quần áo không?”
Tô Mộ Thương nhìn thoáng qua sân, không nhìn thấy đồ dùng lớn hơi nhíu mày.
Trần Thuật nghe vậy kinh ngạc nhìn hai người một cái, nói: “Không giới thiệu một chút à?”
“Đây là vợ cháu, Tống Sơ Trừng!” Dứt lời cũng không để ý vẻ mặt Trần Thuật như bị sét đánh.
Giới thiệu với Tống Sơ Trừng: “Vợ, em cứ gọi chú Trần như anh là được.”
Tống Sơ Trừng vẫn còn khiếp sợ, chưa kịp hồi phục tinh thần từ hai chữ "vợ" này.*
*Trong truyện dùng “tức phụ” hai chữ dịch sang tiếng việt là “vợ”.
Sau đó lại bị tiếng “vợ” câu tiếp theo của anh gọi tỉnh táo lại.
Cô vội vàng cười nói: “Chú Trần, xin chào.”
“Tốt! Tốt! Tốt! Là vợ là tốt rồi, mấy món đồ lớn ở sân sau, chú dẫn mấy đứa đi xem.”
Ông ấy đã nói mà! Thằng nhóc tốt như tiểu Tô sao có thể không cưới được vợ.
Hóa ra là ánh mắt cao, trong đại viện này cũng tìm không thấy một người có thể so sánh với cô vợ này.
Bọn họ những người lớn tuổi này, thích nhìn những tiểu bối thành gia lập nghiệp.
“Tiểu Tô, ngươi cưới vợ cũng không thể giống như tính tình lúc bình thường được, có hiểu không?”
“Ừ! Cháu biết rồi.”
Tống Sơ Trừng nhìn giường và tủ quần áo trong sân, khi nhìn thấy một cái giường sáu trụ ở góc kia, cô đi lên phía trước giơ tay sờ soạng một chút, thật sự tràn ngập hoài niệm.
Trước khi cô được sáu tuổi, khi đó cô còn ở trong thôn, cũng ngủ trên loại giường này.
“Chú Trần, giường lấy chiếc này.” Tô Mộ Thương nhìn bộ dáng cô gái hẳn là thích.
“Được, chú nhớ kỹ, các cháu nhìn xem những thứ khác, chờ chọn xong thì đưa tới một lượt.” Trần thuật nói xong lại nói với Tô Mộ Thương: “Căn nhà kia của cháu chú cũng biết, để vừa cái giường này.”
Tống Sơ Trừng nhìn trúng cái giường này, trong lòng Trần Thuật cũng rất vui vẻ, cái giường này vốn là vợ lão Bạch đặt làm theo yêu cầu, sau đó chê nó quá lớn nên không cần, ông ấy lại không tiện nói gì, vẫn đặt ở đó chiếm chỗ.
Tống Sơ Trừng chọn hai cái tủ quần áo lớn, phòng ngủ chính tương đối lớn, hai cái vẫn thừa sức.
Còn chọn một cái giường nhỏ hơn và một cái tủ quần áo nhỏ, cái này cô chuẩn bị đặt ở phòng ngủ phụ.
Một cái bàn trang điểm, hai cái tủ đầu giường, hai cái rương gỗ lớn, một bộ sô pha gỗ lim chung với một cái bàn trà lớn và một cái bàn trà nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.