[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 37: Mọi Người Kinh Ngạc Ngây Người! 4
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
Tô Mộ Thương xách túi lớn túi nhỏ, nhìn cô gái trước mặt cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp như tranh vẽ.
Lại hơi nhướng mày liếc mắt nhìn mấy tên gấu đen phía trước.
Mấy chiến sĩ nhỏ trong nháy mắt chạy nhanh chuồn mất không thấy bóng dáng...
Tô Mộ Thương: “...”
Yên lặng rút bàn tay thò vào túi ra, anh vốn định cho kẹo họ thôi mà.
Tống Sơ Trừng: “...”
Đây là tình huống gì, gặp quỷ à?
Mấy chiến sĩ nếu biết suy nghĩ của Tống Sơ Trừng, bọn họ tuyệt đối sẽ trả lời chắc nịch rằng đoàn trưởng Tô này còn đáng sợ hơn so với quỷ!
Tô Mộ Thương xách đồ trên tay xách vào phòng, sau đó lại đi ra ngoài bận rộn, ngày mai phải trở về đảo, anh còn phải đi xử lý vài chuyện.
Tống Sơ Trừng khoát tay với anh, nằm bò trên giường.
Nằm nửa tiếng thì từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua túi lớn túi nhỏ trên bàn, nhận mệnh đứng lên thu dọn.
Sau khi sửa sang lại, lần nữa đánh giá một phòng khách, cô cũng nhìn xung quanh một chút.
Ở một góc phòng khách thì thấy một cái túi lớn, lại nghĩ đến căn phòng lạnh lẽo kia, lập tức hiểu ra.
Người đàn ông đã sớm thu dọn đồ đạc xong xuôi, hiện tại chỉ còn lại chăn bông trên giường.
Còn có hai bộ quần áo thay đồ trong tủ, và một chút đồ đạc vụn vặt.
Thấy không có gì có thể thu dọn, cô khóa trái cửa vào không gian.
Đứng trước cửa sổ sát đất nhà mình, nhắm mắt lại tưởng tượng toàn bộ tiểu khu cô ở, thử đi thử lại mấy lần, cũng rốt cục hiểu rõ không gian này.
Cô ở tiểu khu này, nối liền với biển phía sau tiểu khu, những nơi này chỉ cần cô muốn đến vị trí nào, trong lòng niệm là có thể đến trong nháy mắt.
Những thứ khác đều là một mảnh trắng xóa, thấy không rõ cũng càng không thể đi qua, tương đương với là một tòa thành chết có biên giới, trừ cô, không có ai khác.
Trong không gian bốn mùa như xuân, vườn rau nhỏ vườn trái cây nhỏ của cô đều có thể dùng ý niệm thu hoạch hoặc là trồng trọt.
Bên trong không gian ba tiếng bằng một tiếng bên ngoài, cô phát hiện hôm qua cô lấy đi miếng bánh ngọt nhỏ kia, hôm nay vẫn đặt ở đó, điều này cũng chứng minh, đồ vật trong không gian này sẽ tự động bổ sung.
Nhưng thời gian là cách nhau bao lâu, cái này còn phải nghiên cứu, Tống Sơ Trừng nhìn nước Ngọc Linh, cầm thùng nước nhịn đau lòng, nhỏ một giọt Ngọc Linh xuống, lại chừa một chút tưới vườn rau nhỏ, tưới một phần nhỏ cho rau củ, chỗ còn lại tưới cho đám dâu tây.
Lại hơi nhướng mày liếc mắt nhìn mấy tên gấu đen phía trước.
Mấy chiến sĩ nhỏ trong nháy mắt chạy nhanh chuồn mất không thấy bóng dáng...
Tô Mộ Thương: “...”
Yên lặng rút bàn tay thò vào túi ra, anh vốn định cho kẹo họ thôi mà.
Tống Sơ Trừng: “...”
Đây là tình huống gì, gặp quỷ à?
Mấy chiến sĩ nếu biết suy nghĩ của Tống Sơ Trừng, bọn họ tuyệt đối sẽ trả lời chắc nịch rằng đoàn trưởng Tô này còn đáng sợ hơn so với quỷ!
Tô Mộ Thương xách đồ trên tay xách vào phòng, sau đó lại đi ra ngoài bận rộn, ngày mai phải trở về đảo, anh còn phải đi xử lý vài chuyện.
Tống Sơ Trừng khoát tay với anh, nằm bò trên giường.
Nằm nửa tiếng thì từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua túi lớn túi nhỏ trên bàn, nhận mệnh đứng lên thu dọn.
Sau khi sửa sang lại, lần nữa đánh giá một phòng khách, cô cũng nhìn xung quanh một chút.
Ở một góc phòng khách thì thấy một cái túi lớn, lại nghĩ đến căn phòng lạnh lẽo kia, lập tức hiểu ra.
Người đàn ông đã sớm thu dọn đồ đạc xong xuôi, hiện tại chỉ còn lại chăn bông trên giường.
Còn có hai bộ quần áo thay đồ trong tủ, và một chút đồ đạc vụn vặt.
Thấy không có gì có thể thu dọn, cô khóa trái cửa vào không gian.
Đứng trước cửa sổ sát đất nhà mình, nhắm mắt lại tưởng tượng toàn bộ tiểu khu cô ở, thử đi thử lại mấy lần, cũng rốt cục hiểu rõ không gian này.
Cô ở tiểu khu này, nối liền với biển phía sau tiểu khu, những nơi này chỉ cần cô muốn đến vị trí nào, trong lòng niệm là có thể đến trong nháy mắt.
Những thứ khác đều là một mảnh trắng xóa, thấy không rõ cũng càng không thể đi qua, tương đương với là một tòa thành chết có biên giới, trừ cô, không có ai khác.
Trong không gian bốn mùa như xuân, vườn rau nhỏ vườn trái cây nhỏ của cô đều có thể dùng ý niệm thu hoạch hoặc là trồng trọt.
Bên trong không gian ba tiếng bằng một tiếng bên ngoài, cô phát hiện hôm qua cô lấy đi miếng bánh ngọt nhỏ kia, hôm nay vẫn đặt ở đó, điều này cũng chứng minh, đồ vật trong không gian này sẽ tự động bổ sung.
Nhưng thời gian là cách nhau bao lâu, cái này còn phải nghiên cứu, Tống Sơ Trừng nhìn nước Ngọc Linh, cầm thùng nước nhịn đau lòng, nhỏ một giọt Ngọc Linh xuống, lại chừa một chút tưới vườn rau nhỏ, tưới một phần nhỏ cho rau củ, chỗ còn lại tưới cho đám dâu tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.