[Tn70] Nam Nhân Thô Kệch Và Nàng Dâu Yêu Kiều
Chương 39: Theo Bộ Đội Tòng Quân 2
Xã Khủng Nữ Hán Tử
04/09/2024
Tô Mộ Thương nhìn cô gái ngủ ngon lành trên giường, chỉ lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến phát sáng.
Môi phấn nộn khẽ nhếch, thoạt nhìn tựa như quả đào màu hồng nhạt kia, hương ngọt mê người, Tô Mộ Thương rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Nhẹ tay nhẹ chân cầm quần áo, rồi đi ra ngoài, không bao lâu mang theo một thân hơi nước đi vào.
Cắt kỹ khăn lông trong tay, đi tới cửa tắt đèn, đứng ở bên giường hít sâu một hơi, lúc này mới nhẹ nhàng xốc chăn lên nằm vào.
Tống Sơ Trừng đang ngủ khẽ nhíu mày.
Tô Mộ Thương vừa mới nằm xong, trong ngực bị một thân thể mềm mại chui vào, giơ tay vừa định đẩy ra, nhưng nghĩ đến cô gái trong ngực đã là vợ của mình.
Sau khi hơi sửng sốt, lại chậm rãi buông tay, điều chỉnh cô một chút, để cô ngủ ngon một chút.
Mũi đều là mùi vị trên người cô gái tản mát ra, ngửi mùi hương này tựa hồ có thể giảm bớt mệt nhọc trên người anh, không bao lâu sau, anh ngửi mùi vị ngọt ngào này cũng ngủ thiếp đi!
Ngày hôm sau, nắng sớm mơ hồ.
Tô Mộ Thương vừa mở mắt, hơi cúi đầu, thấy đầu cô gái trong ngực, gối lên vai anh.
Hơi thở vững vàng, gương mặt ửng đỏ, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, Tô Mộ Thương nhìn đến xuất thần, rón rén di chuyển cánh tay một chút.
Nhìn cô ngủ ngon như vậy, cũng không đành lòng đánh thức cô, cẩn thận từng li từng tí xuống giường, cầm quần áo ra ngoài rửa mặt.
Sau khi thu dọn xong, đi ra ngoài, anh đi kiểm tra những thứ còn lại một lần, ăn xong bữa sáng phải lên đường.
Một đêm không mộng, Tống Sơ Trừng hơi mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, làm cho cô chuẩn bị ngủ nướng trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Sáng nay phải lên đường đi đảo Lê Châu.
Cô ngủ quên sao? Tống Sơ Trừng vội vàng từ trên giường bò dậy, cũng không suy nghĩ, đêm qua người đàn ông trở về lúc nào.
Đẩy nhanh tốc độ rửa mặt tốt, thay quần áo xong, thu dọn đồ đạc trong phòng sạch sẽ, phòng cũng không còn bao nhiêu đồ đạc, trang bị thêm hai cái túi vải, gói đồ trong góc phòng khách cũng không có nhìn thấy.
Cô nghĩ hẳn là người đàn ông đã đem đi trước, không dọn dẹp trong phòng, chắc là sợ làm ồn khi cô ngủ, cách làm việc cẩn thận của người đàn ông khiến trong lòng Tống Sơ Trừng cộng cho anh thêm một điểm, cô vui vẻ dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, cũng chỉ còn đệm chăn trên giường.
Môi phấn nộn khẽ nhếch, thoạt nhìn tựa như quả đào màu hồng nhạt kia, hương ngọt mê người, Tô Mộ Thương rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Nhẹ tay nhẹ chân cầm quần áo, rồi đi ra ngoài, không bao lâu mang theo một thân hơi nước đi vào.
Cắt kỹ khăn lông trong tay, đi tới cửa tắt đèn, đứng ở bên giường hít sâu một hơi, lúc này mới nhẹ nhàng xốc chăn lên nằm vào.
Tống Sơ Trừng đang ngủ khẽ nhíu mày.
Tô Mộ Thương vừa mới nằm xong, trong ngực bị một thân thể mềm mại chui vào, giơ tay vừa định đẩy ra, nhưng nghĩ đến cô gái trong ngực đã là vợ của mình.
Sau khi hơi sửng sốt, lại chậm rãi buông tay, điều chỉnh cô một chút, để cô ngủ ngon một chút.
Mũi đều là mùi vị trên người cô gái tản mát ra, ngửi mùi hương này tựa hồ có thể giảm bớt mệt nhọc trên người anh, không bao lâu sau, anh ngửi mùi vị ngọt ngào này cũng ngủ thiếp đi!
Ngày hôm sau, nắng sớm mơ hồ.
Tô Mộ Thương vừa mở mắt, hơi cúi đầu, thấy đầu cô gái trong ngực, gối lên vai anh.
Hơi thở vững vàng, gương mặt ửng đỏ, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, Tô Mộ Thương nhìn đến xuất thần, rón rén di chuyển cánh tay một chút.
Nhìn cô ngủ ngon như vậy, cũng không đành lòng đánh thức cô, cẩn thận từng li từng tí xuống giường, cầm quần áo ra ngoài rửa mặt.
Sau khi thu dọn xong, đi ra ngoài, anh đi kiểm tra những thứ còn lại một lần, ăn xong bữa sáng phải lên đường.
Một đêm không mộng, Tống Sơ Trừng hơi mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ, làm cho cô chuẩn bị ngủ nướng trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Sáng nay phải lên đường đi đảo Lê Châu.
Cô ngủ quên sao? Tống Sơ Trừng vội vàng từ trên giường bò dậy, cũng không suy nghĩ, đêm qua người đàn ông trở về lúc nào.
Đẩy nhanh tốc độ rửa mặt tốt, thay quần áo xong, thu dọn đồ đạc trong phòng sạch sẽ, phòng cũng không còn bao nhiêu đồ đạc, trang bị thêm hai cái túi vải, gói đồ trong góc phòng khách cũng không có nhìn thấy.
Cô nghĩ hẳn là người đàn ông đã đem đi trước, không dọn dẹp trong phòng, chắc là sợ làm ồn khi cô ngủ, cách làm việc cẩn thận của người đàn ông khiến trong lòng Tống Sơ Trừng cộng cho anh thêm một điểm, cô vui vẻ dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, cũng chỉ còn đệm chăn trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.