[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 48:
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
16/03/2024
“Chát chát chát…” Cô ta điên cuồng tát gã mấy bạt tai, rồi lại dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cào nát mặt gã thành khoai tây nghiền.
“Ui da, ui da…” Trần Thanh Di rụt rụt cổ, ôm lấy cơ thể gầy nhom của mình, rồi lại nhìn đăm đăm hòng học chiêu thức để sau này có thể dùng tới.
Cô gái này mạnh thật sự, còn hăng hơn cả Tiền Hồng Anh nữa.
Kể thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì nhanh, Lý Hoa Hoa nhảy vọt lên một cái trực tiếp quật ngã chồng mình xuống đất.
“Ôi trời…” Quần chúng vây xem vô thức lùi về sau nửa bước.
“Cái con mụ đanh đá này!” Mẹ Ngô Hữu Vinh chống gậy dùng sức gõ xuống đất, vẻ mặt khắc nghiệt: “Đó là chồng của mày, mày dám đánh trụ cột của gia đình mày hả? Mày phản rồi.”
Lý Hoa Hoa nheo mắt, vẻ mặt kinh thường: “Tôi là con đàn bà đanh đá? Ha ha ha, đúng, tôi là con đàn bà đanh đá đó thì sao? Vậy cũng tốt hơn con trai của bà, làm trụ cột gia đình đấy, thế bà nhìn cái bộ dạng khúm núm này của nó đi, nó xứng à?” Rồi cô ta lại cào cào thêm vài nhát.
Bà cụ run rẩy giơ gậy lên định đánh cô ta, lại bị Lý Hoa Hoa giật được ném văng ra xa.
“Đồ bà già khú đế, bà nhìn cái bộ dạng thảm hại của bà đi! Bà có thể nuôi ra được hai mặt hàng giày rách như Ngô Hữu Đức và Ngô Hữu Vinh thì bản thân bà là thứ tốt lành gì! Tôi khinh! Đẻ con trai ra mà cóc thèm dạy, để bọn nó ra ngoài hại người, tôi còn chưa tìm bà tính sổ mà bà lại nhảy ra trước rồi, cũng không sợ nhảy gãy chân. Bà còn tưởng con trai mình là đại đội trưởng chắc? Tôi khinh!!! Đừng có mà ép tôi, ép tôi là tôi xử luôn cả bà đấy!”
Gái nông thôn chửi người đều dùng lời tục tĩu, há miệng là bắn rap được ngay.
Hơn nữa lúc còn trẻ bà cụ Ngô đối xử chẳng tốt gì với con dâu, Lý Hoa Hoa đã sớm bức bối lâu rồi, hôm nay đơn giản bất chấp tất cả, không nhẫn nhịn được nữa thôi.
Bà cụ bị mắng thở hồng hộc, hai tay run rẩy, mắt trợn ngược lên, như thể muốn bay vèo qua vậy!
"Xù ~" Nhìn bộ dạng dữ tợn của bà ta, Lý Hoa Hoa trợn trắng mắt, lại nhắm ánh mắt về phía Ngô Hữu Vinh, rồi lại chát chát chát thêm vài phát.
Khóe miệng Ngô Hữu Vinh thoáng chốc chảy máu, ánh mắt gã nhìn Lý Hoa Hoa đều lộ vẻ sợ hãi.
"Nhìn gì?" Có lẽ chưa hả giận, Lý Hoa Hoa lại giẫm mạnh vào đầu Ngô Hữu Vinh.
Động tác này khiến mọi người kinh sợ, rất nhiều người đàn ông đồng thời sợ hãi nhìn về phía vợ mình, trưng ra vẻ sợ sệt.
Hai mắt Trần Thanh Di lại tỏa sáng, tỏ vẻ đã học được.
Nhưng cô vẫn có chút buồn bực, thọc thọc Trần Thanh Phong: "Anh ba ơi, anh có phát hiện hình như Lý Hoa Hoa cực hận nhà chồng mình không?"
Nhìn thử cách cô ta mắng mẹ chồng mình đi, khiến bà ta mặt xám mày tro, còn không dám hó hé gì nữa.
"Anh không biết." Trần Thanh Phong lắc đầu.
"À mà…" Thím Vân nhớ đến chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: "Đừng nói chuyện kia là thật đấy nhé?"
"Chuyện gì?" Có một cụ bà vội vàng hỏi, sao bà ta lại không biết nhỉ?
"Là chuyện đó đấy à?" Bác gái Ngô buông hạt dưa trong tay, khó tin nhìn thím Vân.
Thấy bà ấy gật đầu, bà quay đầu nhìn Lý Hoa Hoa đang đánh người với ánh mắt thương hại.
Điều này khiến mọi người hóng chuyện sốt ruột: "Đừng có úp úp mở mở nữa, nói nhanh lên."
Trần Thanh Di cũng dựng lỗ tai lên, nghiêng người sang.
Thấy ánh mắt sốt ruột của mọi người, trong lòng thím Vân đắc ý, bà ấy uống miệng nước trước cho thanh giọng, khơi gợi lòng tò mò của người khác xong mới thần thần bí bí nói: "Các người biết Lý Hoa Hoa đẻ bốn đứa con gái trước rồi mới đẻ một đứa con trai đúng không?"
"Biết, chuyện này ai chả biết, mấy đứa con gái đó nghe lời lắm, còn hiếu thảo nữa, đứa nào đứa nấy đều xinh."
Hồi nhỏ còn chê cười người ta chỉ biết đẻ con gái, giờ chỉ có người ta là sống an nhàn.
Con cái dọn dẹp nhà ở, giặt quần áo nấu cơm hết, Lý Hoa Hoa chẳng cần làm gì cả.
"Thật ra trước đứa con trai thì Lý Hoa Hoa còn đẻ một đứa nữa, vẫn là con gái." Thím Vân ném xuống một quả mìn.
"Cái quái gì vậy?" Có người không tin lỗ tai của mình.
"Ồ, bà nhắc đến chuyện này, hình như tôi cũng có chút ấn tượng." Một bác gái như suy tư gì đó nói.
"Chẳng phải nói vừa đẻ xong đã mất rồi sao?"
"Năm đó nghèo nàn, không nuôi sống con nhỏ là chuyện bình thường, chẳng lẽ còn uẩn khúc gì nữa?"
"Chứ còn sao nữa!"
“Ui da, ui da…” Trần Thanh Di rụt rụt cổ, ôm lấy cơ thể gầy nhom của mình, rồi lại nhìn đăm đăm hòng học chiêu thức để sau này có thể dùng tới.
Cô gái này mạnh thật sự, còn hăng hơn cả Tiền Hồng Anh nữa.
Kể thì chậm nhưng chuyện xảy ra thì nhanh, Lý Hoa Hoa nhảy vọt lên một cái trực tiếp quật ngã chồng mình xuống đất.
“Ôi trời…” Quần chúng vây xem vô thức lùi về sau nửa bước.
“Cái con mụ đanh đá này!” Mẹ Ngô Hữu Vinh chống gậy dùng sức gõ xuống đất, vẻ mặt khắc nghiệt: “Đó là chồng của mày, mày dám đánh trụ cột của gia đình mày hả? Mày phản rồi.”
Lý Hoa Hoa nheo mắt, vẻ mặt kinh thường: “Tôi là con đàn bà đanh đá? Ha ha ha, đúng, tôi là con đàn bà đanh đá đó thì sao? Vậy cũng tốt hơn con trai của bà, làm trụ cột gia đình đấy, thế bà nhìn cái bộ dạng khúm núm này của nó đi, nó xứng à?” Rồi cô ta lại cào cào thêm vài nhát.
Bà cụ run rẩy giơ gậy lên định đánh cô ta, lại bị Lý Hoa Hoa giật được ném văng ra xa.
“Đồ bà già khú đế, bà nhìn cái bộ dạng thảm hại của bà đi! Bà có thể nuôi ra được hai mặt hàng giày rách như Ngô Hữu Đức và Ngô Hữu Vinh thì bản thân bà là thứ tốt lành gì! Tôi khinh! Đẻ con trai ra mà cóc thèm dạy, để bọn nó ra ngoài hại người, tôi còn chưa tìm bà tính sổ mà bà lại nhảy ra trước rồi, cũng không sợ nhảy gãy chân. Bà còn tưởng con trai mình là đại đội trưởng chắc? Tôi khinh!!! Đừng có mà ép tôi, ép tôi là tôi xử luôn cả bà đấy!”
Gái nông thôn chửi người đều dùng lời tục tĩu, há miệng là bắn rap được ngay.
Hơn nữa lúc còn trẻ bà cụ Ngô đối xử chẳng tốt gì với con dâu, Lý Hoa Hoa đã sớm bức bối lâu rồi, hôm nay đơn giản bất chấp tất cả, không nhẫn nhịn được nữa thôi.
Bà cụ bị mắng thở hồng hộc, hai tay run rẩy, mắt trợn ngược lên, như thể muốn bay vèo qua vậy!
"Xù ~" Nhìn bộ dạng dữ tợn của bà ta, Lý Hoa Hoa trợn trắng mắt, lại nhắm ánh mắt về phía Ngô Hữu Vinh, rồi lại chát chát chát thêm vài phát.
Khóe miệng Ngô Hữu Vinh thoáng chốc chảy máu, ánh mắt gã nhìn Lý Hoa Hoa đều lộ vẻ sợ hãi.
"Nhìn gì?" Có lẽ chưa hả giận, Lý Hoa Hoa lại giẫm mạnh vào đầu Ngô Hữu Vinh.
Động tác này khiến mọi người kinh sợ, rất nhiều người đàn ông đồng thời sợ hãi nhìn về phía vợ mình, trưng ra vẻ sợ sệt.
Hai mắt Trần Thanh Di lại tỏa sáng, tỏ vẻ đã học được.
Nhưng cô vẫn có chút buồn bực, thọc thọc Trần Thanh Phong: "Anh ba ơi, anh có phát hiện hình như Lý Hoa Hoa cực hận nhà chồng mình không?"
Nhìn thử cách cô ta mắng mẹ chồng mình đi, khiến bà ta mặt xám mày tro, còn không dám hó hé gì nữa.
"Anh không biết." Trần Thanh Phong lắc đầu.
"À mà…" Thím Vân nhớ đến chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: "Đừng nói chuyện kia là thật đấy nhé?"
"Chuyện gì?" Có một cụ bà vội vàng hỏi, sao bà ta lại không biết nhỉ?
"Là chuyện đó đấy à?" Bác gái Ngô buông hạt dưa trong tay, khó tin nhìn thím Vân.
Thấy bà ấy gật đầu, bà quay đầu nhìn Lý Hoa Hoa đang đánh người với ánh mắt thương hại.
Điều này khiến mọi người hóng chuyện sốt ruột: "Đừng có úp úp mở mở nữa, nói nhanh lên."
Trần Thanh Di cũng dựng lỗ tai lên, nghiêng người sang.
Thấy ánh mắt sốt ruột của mọi người, trong lòng thím Vân đắc ý, bà ấy uống miệng nước trước cho thanh giọng, khơi gợi lòng tò mò của người khác xong mới thần thần bí bí nói: "Các người biết Lý Hoa Hoa đẻ bốn đứa con gái trước rồi mới đẻ một đứa con trai đúng không?"
"Biết, chuyện này ai chả biết, mấy đứa con gái đó nghe lời lắm, còn hiếu thảo nữa, đứa nào đứa nấy đều xinh."
Hồi nhỏ còn chê cười người ta chỉ biết đẻ con gái, giờ chỉ có người ta là sống an nhàn.
Con cái dọn dẹp nhà ở, giặt quần áo nấu cơm hết, Lý Hoa Hoa chẳng cần làm gì cả.
"Thật ra trước đứa con trai thì Lý Hoa Hoa còn đẻ một đứa nữa, vẫn là con gái." Thím Vân ném xuống một quả mìn.
"Cái quái gì vậy?" Có người không tin lỗ tai của mình.
"Ồ, bà nhắc đến chuyện này, hình như tôi cũng có chút ấn tượng." Một bác gái như suy tư gì đó nói.
"Chẳng phải nói vừa đẻ xong đã mất rồi sao?"
"Năm đó nghèo nàn, không nuôi sống con nhỏ là chuyện bình thường, chẳng lẽ còn uẩn khúc gì nữa?"
"Chứ còn sao nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.