[Tn70] Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên
Chương 49:
Thiên Mã Hành Không Đích Diêu Thần Y
16/03/2024
Giọng nói kích động của thím Vân dần dần lớn hơn: "Nghe nói bà cụ Ngô nhân lúc Lý Hoa Hoa vắng mặt mà đem cho người ta rồi! Có một lần nhà gã xảy ra xô xát, tôi vô tình nghe thấy."
"Shhh..." Người nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ thích con trai, chẳng gì khác ngoài nối dõi tông đường thì con trai còn có thể dưỡng lão cho mình, biết kiếm điểm công.
Nhưng con gái cũng do mình sinh ra, con gái nhà ai trong đại đội mà chẳng được đi học, ăn cơm giống như con trai chứ?
Quá thiên vị, không coi con gái là người thì chưa từng có ai.
Có người lẩm bẩm: "Bà cụ Ngô này thật tàn nhẫn."
"Lý Hoa Hoa sẽ uất ức đến cỡ nào chứ, tạo nghiệt đây mà!"
Nhận nuôi đứa con gái thì mấy ai nuôi nấng nên người được, còn chẳng biết nuôi sống được hay không nữa là, chỉ sợ ngoài mặt nói cho người khác, lại không biết vứt xó ở chỗ nào.
Mọi người đều nhìn Lý Hoa Hoa, cũng không cảm thấy cô ta mắng mẹ chồng có gì sai nữa.
Lúc này cảm xúc của Lý Hoa Hoa lên tới đỉnh điểm, lại cho Ngô Hữu Vinh thêm vài bạt tai: "Cái thằng vô dụng nhà mày, bà đây lúc trước bị mù mới gả cho cái ngữ như mày. Làm gì cũng không xong, đã thế còn làm giày rách. Vứt hết mặt mũi của tổ tông, quan tài của tổ tông nhà họ Ngô các người cũng không đóng kín được, phần mộ tổ tiên bốc đầy khói đen, hôm nay tao phải dạy dỗ lại mày một trận."
Đánh đến cuối cùng, Ngô Hữu Vinh như một con chó chết, sợ hãi cuộn tròn thành một cục.
Cả người gã đau rát như muốn vỡ ra, nhìn Lý Hoa Hoa với ánh mắt đầy sợ hãi, cuối cùng còn tè ra cả quần.
"Tôi... tôi... tôi sai rồi. Là ả, là Tề Mẫu Đơn quyến rũ tôi."
Câu này vừa cất lên, mọi người thở dài một tiếng, hai anh em nhà này đúng là chẳng biết xấu hổ y như nhau, đều lấy phụ nữ ra gánh trách nhiệm.
Lời thoại cũng giống nhau.
Lý Hoa Hoa tỏ ý châm biếm: "Không hổ là anh em ruột." Xấu xa như nhau.
Vì con cái, cô ta sẽ không ly hôn, nhưng sau này thì... Ha hả...
Nghĩ vậy, cô ta để lại ánh mắt "tùy anh xử lý" cho Vương Cẩu Thặng rồi xoay người rời đi.
Ngô Hữu Vinh cảm giác sống lưng lạnh toát.
Vương Cẩu Thặng lôi Ngô Hữu Vinh đi như lôi một con chó chết, lôi đến bên cạnh Ngô Hữu Đức.
"Bí thư chi bộ, ông thấy nên làm gì bây giờ?"
Không phải anh ta không muốn ra tay, nhưng sợ lại xảy ra chuyện, anh ta vẫn còn con ở nhà nữa.
Mấy người đàn ông ồn ào: "Báo công xã đi."
"Đúng đúng đúng, người thế này đại đội chúng ta không thể bao che được. Báo công xã, cho đi trình phố!"
"Không thể được, nếu làm vậy thì danh hiệu tập thể tiên tiến của chúng ta sẽ mất, đến cả thanh danh của mấy đứa nhỏ trong đại đội chúng ta cũng sẽ bị liên lụy." Ngô Hữu Đức sợ đến mức la to.
Có điều răng bị hở, có phần không nghe rõ, nhưng ý tứ đại khái là vậy.
Trần Thanh Di bĩu môi: “Từng làm đại đội trưởng có khác, đầu óc nhanh nhạy sớm tìm cách ứng phó.”
Trần Thanh Phong gật đầu: “Đây là đã bắt chẹt tâm lý của mọi người.”
Nhìn đi, đã có vài người bắt đầu do dự rồi!
Đại đội tiên tiến có thể không cần, nhưng nhà ai lại chẳng có con nhỏ?
Hiển nhiên bí thư chi bộ cũng băn khoăn điều này. Đừng nói là không kết hôn, dù người đã kết hôn được gả ra ngoài, đại đội xảy ra chuyện như vậy, ở nhà chồng cũng sẽ xảy ra tranh cãi, điều này thật sự rất hại người.
Ông ấy gõ tẩu thuốc: “Trước tiên sai người trông chừng, tôi đi bàn bạc với mấy cán bộ đại đội đã. Dù xử lý ra sao, ngày mai tôi đều sẽ tự đi đến công xã.”
Chuyện này căn bản không giấu nổi.
Đã bao nhiêu năm chưa xảy ra chuyện động trời như vậy, hai nam một nữ, còn là anh em ruột, một người còn là đội trưởng, quả thật hết sức bừa bãi.
“Còn người được chọn làm đại đội trưởng mới, đợi tôi hỏi qua lãnh đạo rồi tính sau.”
Sáng sớm hôm sau, bí thư chi bộ ngồi lên xe bò đi về phía công xã.
“Khoan đã, ông bí thư chi bộ đợi cháu với.” Trần Thanh Di người còn chưa đến, tiếng nói đã bay tới trước.
"Shhh..." Người nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ thích con trai, chẳng gì khác ngoài nối dõi tông đường thì con trai còn có thể dưỡng lão cho mình, biết kiếm điểm công.
Nhưng con gái cũng do mình sinh ra, con gái nhà ai trong đại đội mà chẳng được đi học, ăn cơm giống như con trai chứ?
Quá thiên vị, không coi con gái là người thì chưa từng có ai.
Có người lẩm bẩm: "Bà cụ Ngô này thật tàn nhẫn."
"Lý Hoa Hoa sẽ uất ức đến cỡ nào chứ, tạo nghiệt đây mà!"
Nhận nuôi đứa con gái thì mấy ai nuôi nấng nên người được, còn chẳng biết nuôi sống được hay không nữa là, chỉ sợ ngoài mặt nói cho người khác, lại không biết vứt xó ở chỗ nào.
Mọi người đều nhìn Lý Hoa Hoa, cũng không cảm thấy cô ta mắng mẹ chồng có gì sai nữa.
Lúc này cảm xúc của Lý Hoa Hoa lên tới đỉnh điểm, lại cho Ngô Hữu Vinh thêm vài bạt tai: "Cái thằng vô dụng nhà mày, bà đây lúc trước bị mù mới gả cho cái ngữ như mày. Làm gì cũng không xong, đã thế còn làm giày rách. Vứt hết mặt mũi của tổ tông, quan tài của tổ tông nhà họ Ngô các người cũng không đóng kín được, phần mộ tổ tiên bốc đầy khói đen, hôm nay tao phải dạy dỗ lại mày một trận."
Đánh đến cuối cùng, Ngô Hữu Vinh như một con chó chết, sợ hãi cuộn tròn thành một cục.
Cả người gã đau rát như muốn vỡ ra, nhìn Lý Hoa Hoa với ánh mắt đầy sợ hãi, cuối cùng còn tè ra cả quần.
"Tôi... tôi... tôi sai rồi. Là ả, là Tề Mẫu Đơn quyến rũ tôi."
Câu này vừa cất lên, mọi người thở dài một tiếng, hai anh em nhà này đúng là chẳng biết xấu hổ y như nhau, đều lấy phụ nữ ra gánh trách nhiệm.
Lời thoại cũng giống nhau.
Lý Hoa Hoa tỏ ý châm biếm: "Không hổ là anh em ruột." Xấu xa như nhau.
Vì con cái, cô ta sẽ không ly hôn, nhưng sau này thì... Ha hả...
Nghĩ vậy, cô ta để lại ánh mắt "tùy anh xử lý" cho Vương Cẩu Thặng rồi xoay người rời đi.
Ngô Hữu Vinh cảm giác sống lưng lạnh toát.
Vương Cẩu Thặng lôi Ngô Hữu Vinh đi như lôi một con chó chết, lôi đến bên cạnh Ngô Hữu Đức.
"Bí thư chi bộ, ông thấy nên làm gì bây giờ?"
Không phải anh ta không muốn ra tay, nhưng sợ lại xảy ra chuyện, anh ta vẫn còn con ở nhà nữa.
Mấy người đàn ông ồn ào: "Báo công xã đi."
"Đúng đúng đúng, người thế này đại đội chúng ta không thể bao che được. Báo công xã, cho đi trình phố!"
"Không thể được, nếu làm vậy thì danh hiệu tập thể tiên tiến của chúng ta sẽ mất, đến cả thanh danh của mấy đứa nhỏ trong đại đội chúng ta cũng sẽ bị liên lụy." Ngô Hữu Đức sợ đến mức la to.
Có điều răng bị hở, có phần không nghe rõ, nhưng ý tứ đại khái là vậy.
Trần Thanh Di bĩu môi: “Từng làm đại đội trưởng có khác, đầu óc nhanh nhạy sớm tìm cách ứng phó.”
Trần Thanh Phong gật đầu: “Đây là đã bắt chẹt tâm lý của mọi người.”
Nhìn đi, đã có vài người bắt đầu do dự rồi!
Đại đội tiên tiến có thể không cần, nhưng nhà ai lại chẳng có con nhỏ?
Hiển nhiên bí thư chi bộ cũng băn khoăn điều này. Đừng nói là không kết hôn, dù người đã kết hôn được gả ra ngoài, đại đội xảy ra chuyện như vậy, ở nhà chồng cũng sẽ xảy ra tranh cãi, điều này thật sự rất hại người.
Ông ấy gõ tẩu thuốc: “Trước tiên sai người trông chừng, tôi đi bàn bạc với mấy cán bộ đại đội đã. Dù xử lý ra sao, ngày mai tôi đều sẽ tự đi đến công xã.”
Chuyện này căn bản không giấu nổi.
Đã bao nhiêu năm chưa xảy ra chuyện động trời như vậy, hai nam một nữ, còn là anh em ruột, một người còn là đội trưởng, quả thật hết sức bừa bãi.
“Còn người được chọn làm đại đội trưởng mới, đợi tôi hỏi qua lãnh đạo rồi tính sau.”
Sáng sớm hôm sau, bí thư chi bộ ngồi lên xe bò đi về phía công xã.
“Khoan đã, ông bí thư chi bộ đợi cháu với.” Trần Thanh Di người còn chưa đến, tiếng nói đã bay tới trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.