Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
Chương 39: Bán Khăn
Lâu Dung Dung
09/10/2024
Tuy không dám phô diễn những kỹ thuật quá phức tạp, tôi vẫn dùng vài kiểu mẫu đơn giản. Cả nhà ngồi quây quần, mẹ và Lưu Dao cuốn len, còn tôi ngồi đan.
Chỉ trong một buổi chiều, tôi đã đan được hai chiếc khăn quàng cổ.
Thêm vài sợi tua rua ở dưới là có thể đem ra chợ bán rồi. Tôi còn đan một đôi găng tay, buộc hai chiếc lại với nhau bằng một sợi dây dài để không bị mất.
Mẹ sờ vào những họa tiết trên khăn quàng cổ, nói: "Thật đẹp. Con học được những điều này ở đâu thế?"
"Chỉ là bắt chước mấy người trong làng thôi mà." Tôi cười hì hì đáp.
Vốn định ra ngoài uống nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa nhà hàng xóm, và giọng của Vương Trường Long vang lên.
“Cha, sao cha lại đánh con?”
“Con nói chỉ đi một lát rồi về, thế mà giờ đã mấy giờ rồi, con muốn làm cha tức chết à?”
Vương Trường Long không hề sợ, cười cười: “Con quên mất thời gian mà, hơn nữa con đâu có đồng hồ! Hay cha mua cho con một cái đồng hồ nhé?”
“Với cái thái độ này mà đòi đồng hồ à? Cha đánh chết con bây giờ!”
Tôi vội vàng cầm lấy đôi găng tay chạy ra ngoài. Hai cha con Vương Trường Long và Vương Lâm đang ầm ĩ trong sân. Vương Lâm túm lấy cổ áo con trai định đánh, nhưng cậu ta nhanh nhẹn tránh né.
Thấy tôi, Vương Lâm lập tức buông tay, cười nói: “À, là Thúy Hỉ à, có việc gì không?”
“Vâng, cháu tìm Vương Trường Long có chút việc.” Tôi cười đáp.
Vương Lâm gật đầu rồi đi vào nhà.
Đợi hắn ta đi rồi, tôi đưa đôi găng tay cho Vương Trường Long: “Cậu thấy thế nào?”
Vương Trường Long có chút không kiên nhẫn nhận lấy, rồi nói: “Thật xấu xí.”
“Tôi cũng chỉ có khả năng này thôi, cậu cứ tạm dùng đi.” Tôi cười nói: “Nhân lúc cha cậu không có nhà, đưa cái áo bông cho tôi, tôi sẽ giúp cậu giặt. Nếu không, cha cậu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Khi đi chơi hoặc ăn uống nhớ cẩn thận, đừng để bẩn quá, giặt nhiều quá sẽ không ấm nữa.”
Vương Trường Long chớp mắt: “Cậu nói cứ như mẹ tôi vậy. Bà ấy trước đây cũng nói thế.”
“Xì, tôi đáng yêu thế này, sao có thể là mẹ cậu được.”
Cậu ta cười hề hề, đẩy tôi ra ngoài: “Được rồi, chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân, không có việc thì đừng tìm tôi. Tôi có thời gian sẽ đưa áo qua. Như vậy là chúng ta huề nhé.”
“Tưởng tôi muốn tìm cậu lắm chắc.” Tôi lườm một cái, rồi quay người về nhà.
Mẹ biết chuyện liền cười nói: “Con và cậu nhóc đó hòa hợp khá tốt đấy.”
“Vâng.” Tôi cười đáp: “Vương Trường Long còn tốt hơn nhiều so với Đỗ Quân.”
Tổng cộng tôi đã đan được tám cái khăn quàng cổ và vài đôi găng tay, tất cả đều có hoa văn khác nhau.
Một buổi trưa nọ, tôi dẫn Lưu Dao đi ra chợ. Chúng tôi trải một tấm ni lông nhặt được, đặt những chiếc khăn quàng cổ lên đó, găng tay cũng xếp ở đó.
Hai đồng một đôi găng tay, năm đồng một chiếc khăn quàng cổ. Đợi người đến mua.
Lưu Dao nói: “Chị, có phải hơi đắt không?”
“Đắt gì mà đắt? Nhà nghèo thì tiếc tiền, nhà giàu thì chẳng tiếc chút này. Chúng ta dùng sợi len tốt, hơn nữa hoa văn này cũng không ai biết làm. Lại nói, Tết đến ai mà chẳng muốn trang điểm đẹp đẽ một chút chứ?” Tôi rất tự tin.
Không lâu sau đã có người đến mua, là một đôi thanh niên.
Tôi liền giới thiệu cho họ đôi khăn quàng cổ tình nhân: “Một cái màu đỏ, một cái màu đen, hoa văn giống nhau, hơn nữa là thủ công độc nhất vô nhị!”
Cô gái rất thích hoa văn, một kiểu hoa nụ có chút lỗ trống, đảm bảo không có cái thứ hai giống vậy. Bạn trai thấy cô ta thích, lập tức rút tiền mua hai cái.
Tôi rất vui, vì như vậy chi phí sợi len đã được bù đắp.
Tôi giúp cô gái buộc khăn: “Khăn này có hơn hai mươi cách buộc, khi gió lớn thì buộc thế này, còn nếu chỉ để trang trí thì buộc thế kia.” Tôi nhanh tay xoay chiếc khăn lại, thắt một cái nút, hoa văn đẹp nằm phía trước, không ảnh hưởng đến mái tóc xõa của cô ấy.
Cô gái ngạc nhiên: “Chiếc khăn này đẹp quá! Còn có thể buộc thế này à?”
“Đúng vậy, đẹp lắm đúng không? Sau này khi mua khăn lụa cô cũng có thể buộc như vậy.”
Rất nhiều người đi ngang qua, thấy chiếc khăn quàng trên cổ cô gái quả thật rất đẹp, liền ghé lại thử.
Chỉ trong một buổi chiều, tôi đã đan được hai chiếc khăn quàng cổ.
Thêm vài sợi tua rua ở dưới là có thể đem ra chợ bán rồi. Tôi còn đan một đôi găng tay, buộc hai chiếc lại với nhau bằng một sợi dây dài để không bị mất.
Mẹ sờ vào những họa tiết trên khăn quàng cổ, nói: "Thật đẹp. Con học được những điều này ở đâu thế?"
"Chỉ là bắt chước mấy người trong làng thôi mà." Tôi cười hì hì đáp.
Vốn định ra ngoài uống nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa nhà hàng xóm, và giọng của Vương Trường Long vang lên.
“Cha, sao cha lại đánh con?”
“Con nói chỉ đi một lát rồi về, thế mà giờ đã mấy giờ rồi, con muốn làm cha tức chết à?”
Vương Trường Long không hề sợ, cười cười: “Con quên mất thời gian mà, hơn nữa con đâu có đồng hồ! Hay cha mua cho con một cái đồng hồ nhé?”
“Với cái thái độ này mà đòi đồng hồ à? Cha đánh chết con bây giờ!”
Tôi vội vàng cầm lấy đôi găng tay chạy ra ngoài. Hai cha con Vương Trường Long và Vương Lâm đang ầm ĩ trong sân. Vương Lâm túm lấy cổ áo con trai định đánh, nhưng cậu ta nhanh nhẹn tránh né.
Thấy tôi, Vương Lâm lập tức buông tay, cười nói: “À, là Thúy Hỉ à, có việc gì không?”
“Vâng, cháu tìm Vương Trường Long có chút việc.” Tôi cười đáp.
Vương Lâm gật đầu rồi đi vào nhà.
Đợi hắn ta đi rồi, tôi đưa đôi găng tay cho Vương Trường Long: “Cậu thấy thế nào?”
Vương Trường Long có chút không kiên nhẫn nhận lấy, rồi nói: “Thật xấu xí.”
“Tôi cũng chỉ có khả năng này thôi, cậu cứ tạm dùng đi.” Tôi cười nói: “Nhân lúc cha cậu không có nhà, đưa cái áo bông cho tôi, tôi sẽ giúp cậu giặt. Nếu không, cha cậu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Khi đi chơi hoặc ăn uống nhớ cẩn thận, đừng để bẩn quá, giặt nhiều quá sẽ không ấm nữa.”
Vương Trường Long chớp mắt: “Cậu nói cứ như mẹ tôi vậy. Bà ấy trước đây cũng nói thế.”
“Xì, tôi đáng yêu thế này, sao có thể là mẹ cậu được.”
Cậu ta cười hề hề, đẩy tôi ra ngoài: “Được rồi, chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân, không có việc thì đừng tìm tôi. Tôi có thời gian sẽ đưa áo qua. Như vậy là chúng ta huề nhé.”
“Tưởng tôi muốn tìm cậu lắm chắc.” Tôi lườm một cái, rồi quay người về nhà.
Mẹ biết chuyện liền cười nói: “Con và cậu nhóc đó hòa hợp khá tốt đấy.”
“Vâng.” Tôi cười đáp: “Vương Trường Long còn tốt hơn nhiều so với Đỗ Quân.”
Tổng cộng tôi đã đan được tám cái khăn quàng cổ và vài đôi găng tay, tất cả đều có hoa văn khác nhau.
Một buổi trưa nọ, tôi dẫn Lưu Dao đi ra chợ. Chúng tôi trải một tấm ni lông nhặt được, đặt những chiếc khăn quàng cổ lên đó, găng tay cũng xếp ở đó.
Hai đồng một đôi găng tay, năm đồng một chiếc khăn quàng cổ. Đợi người đến mua.
Lưu Dao nói: “Chị, có phải hơi đắt không?”
“Đắt gì mà đắt? Nhà nghèo thì tiếc tiền, nhà giàu thì chẳng tiếc chút này. Chúng ta dùng sợi len tốt, hơn nữa hoa văn này cũng không ai biết làm. Lại nói, Tết đến ai mà chẳng muốn trang điểm đẹp đẽ một chút chứ?” Tôi rất tự tin.
Không lâu sau đã có người đến mua, là một đôi thanh niên.
Tôi liền giới thiệu cho họ đôi khăn quàng cổ tình nhân: “Một cái màu đỏ, một cái màu đen, hoa văn giống nhau, hơn nữa là thủ công độc nhất vô nhị!”
Cô gái rất thích hoa văn, một kiểu hoa nụ có chút lỗ trống, đảm bảo không có cái thứ hai giống vậy. Bạn trai thấy cô ta thích, lập tức rút tiền mua hai cái.
Tôi rất vui, vì như vậy chi phí sợi len đã được bù đắp.
Tôi giúp cô gái buộc khăn: “Khăn này có hơn hai mươi cách buộc, khi gió lớn thì buộc thế này, còn nếu chỉ để trang trí thì buộc thế kia.” Tôi nhanh tay xoay chiếc khăn lại, thắt một cái nút, hoa văn đẹp nằm phía trước, không ảnh hưởng đến mái tóc xõa của cô ấy.
Cô gái ngạc nhiên: “Chiếc khăn này đẹp quá! Còn có thể buộc thế này à?”
“Đúng vậy, đẹp lắm đúng không? Sau này khi mua khăn lụa cô cũng có thể buộc như vậy.”
Rất nhiều người đi ngang qua, thấy chiếc khăn quàng trên cổ cô gái quả thật rất đẹp, liền ghé lại thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.