Chương 13: Cuộc Vui Chơi Bắt Đầu
Thần Chém Gió
13/05/2016
Cốc cốc cốc!Lại tiếng gõ cửa, Lục Vân Anh khá ngán ngẩm với cái cảnh đến xuống sân bay rồi mà hai con người trong kia vẫn ngáy o o.
1 giây trôi qua....
Cô đứng gõ cộp cộp đôi chân.
2 giây trôi qua....
Vẫn im re không động tĩnh.
3 giây vừa sát nút....
- HAI CON RÙA KIA! CÓ CHỊU DẬY KHÔNG? ĐẾN PHÁP RỒI!!!
À xin thông báo, vừa đáp xuống sân bay, chiếc máy bay này phải đem đi sửa gấp động cơ loa vì trong hai ngày nó phải chịu tần số âm thanh quá mức ạ! =_=
--------------------
-Oáp~~~~~~ - Tiêu Thiên Thiên làm một hơi rõ dài, bộ dạng uể oải chưa từng thấy. Làm bộ, làm bộ đó!!! Thiệt oan uổng, tại sao mớ đồ lỉnh kỉnh này phải để ông anh sinh đôi cực nhọc thế kia? Trong khi cô còn khỏe gấp đôi a! Còn nữa, Mạc Nhất Trung phải chịu cực ghê gớm hơn, vác 8 cái vali của mấy cô gái và Hàn Tử Dương, trông cậu nhếch nhác thê thảm chưa từng thấy. Oho, ai bảo dám chơi xấu đại boss, có mà là oan Thị Mầu ấy!
May mắn a, chưa đầy 10 phút đã đến được khách sạn, Mạc Nhất Trung và Tiêu Thiên Phong thoát cảnh "nô lệ", hai người hớn hở với cái mặt phè phởn cấp MAX luôn!
Vụ đặt phòng là do Bách Tuyết Nghiên lo liệu, nhỏ ra chỗ quầy tiếp tân, bô lô ba la một hồi rồi quay lại với cái mặt chán nản rồi đưa ra năm cái chìa khóa.
- Họ nhỡ cho thuê mất năm phòng rồi, còn năm phòng thôi.
Ô mai, ông trời thật biết trêu người. Ê ê, ông trời không có liên quan à nha, cái "ý tưởng điên rồ" này là do con bé tác giả vĩ đại sáng tác đó, ố hô hô hô >V<.
Tiêu Thiên Thiên trừng mắt, kéo đầu Thần Chém xuống.
- Có sửa lại kịch bản cho chụy không???
- AAA!!! Em nhỡ viết, như vua ban chỉ ấy, mà chỉ vua ban thì không thể thu hồi a!! - Nói xong chuồn lẹ. Nữ chính tức xì khói. Ôi ôi bà chị, lạc đề rồi, mau về với đám nhân vật đang mắt tròn mắt dẹt kia dùm em!!!!!
- Như cũ. - Hàn Tử Dương kết luận một câu nhạt toẹt rồi, lấy đại một chiếc chìa khóa trong tay Bách Tuyết Nghiên rồi lôi Tiêu Thiên Thiên xềnh xệch lên tầng mặc cho cô đang đần cái mặt ra. Dĩ nhiên cậu cũng không quên nói.
- Mạc Nhất Trung, lát mang đồ lên, tầng 7 phòng 303.
OHM!!!
Anh chàng đen xì mặt như cục than, là...là tầng 7 đó, không đùa được đâu! Ôi anh trót dại, lần sau thề có đánh chết anh cũng không dám động vào "người của đại boss". Cả đám thầm thương cho Mạc Nhất Trung, đây quả là bài học ngấm vào xương máu rồi...
-----------------
--------Ta là tuyến phân cách thời gian--------------
Sau khi cất dồ đạc xong xuôi, cả đám tập trung ở cửa ra vào của khách sạn. Tiêu Thiên Thiên mặc một chiếc áo phông ngắn đen, cổ rộng để lộ phần xương quai ở cổ, quần jean đen nốt, giày thể thao trắng, tóc cột cao, mũ lưỡi trai màu đen đội lệch, trông cô năng động hẳn lên. Vừa lúc đó, Tử Dương bước ra. Cậu vẫn là mái tóc "giả" vàng kim buông xõa, bộ đồ nam đen từ trên xuống dưới, đi giày thể thao trắng, gương mặt lạnh lùng toát lên vẻ bí ẩn đến quyến rũ mê người làm cả lũ phải tròn mắt ra mà nhìn.
- Nè nè, Tiểu Thiên và Tử Dương mặc đồ đôi à??? - Trịnh Mai Lan ghé sát tai Lục vân Anh thì thầm.
- Ô hô, không ngờ họ "tiến triển" nhanh thế! - Cô bạn cười đểu.
- Nè nè, tớ không điếc nha! Nói gì đó??!!!
Bất thình lình, Tiêu Thiên Thiên xuất hiện ngay đằng sau hai cô nàng làm cả hai giật thót la thé trời thé đất.
- Có...có gì đâu...- Lục Vân Anh hoảng hồn lắp bắp.
- Nghe cho rõ vào, Hàn Tử Dương là CON GÁI, rõ chứ??? - Cô trừng mắt, nhìn hiện giờ chẳng khác nào quỷ Satan hiện hình. Cả hai nuốt nước bọt cái ực, liếc qua Hàn Tử Dương thì thấy cậu đang nhìn với ánh mắt chứa đầy hàn khí, lập tức cả hai gật đầu lia lịa như bổ củi.
- Rõ...rõ rồi....
- Á hahahahaha....Nhìn hai cậu hài quá!!!!! - Tiêu Thiên Thiên bỗng lăn ra cười sằng sặc như điên làm cả bọn ngớ mặt.
- Ê...Cậu là người đa nhân cách à?
_ Này...các cậu!!!
Bách Tuyết Nghiên hồ hở chạy đến đám ba nàng, lôi ra một bức ảnh.
- Chúng ta đến tháp Eiffel đê!!!!
- Triển luôn!!!!!
Cả đám sáng mắt hò reo rồi phóng đi như một cơn lốc, để lại sáu chàng cứ đứng đực với nhau một hồi rồi chạy theo.
- Ê ê!!!! Chờ tụi này với!!!!
-----------------------------------
Eiffel chắc là ai cũng biết nên khỏi giới thiệu nha :3
- Woa!!!! Tuyệt vời!!!
- Ôi, cứ như tớ được nhìn thấy cả thế giới đấy!
- I am king of the world!!!!!
- Hú ú ú ú..!!!!!
Cả bốn cô gái không ngừng hú hét như điên, chẳng để ý gì đến mấy người xung quanh đang nhìn họ như sinh vật lạ. Mấy anh chàng khẽ lắc đầu bó tay.
- Ê Tử Dương, cậu không định nói cho Thiên Thiên việc đó à? - Minh Hạo Thần quay sang hỏi. Hàn Tử Dương không nói gì, im lặng một hồi, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cô gái mặc đồ đen giống mình đang cười tươi như ánh nắng. Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng, ngay lập tức cậu kéo Mạc Nhất Trung đi, mặc cho anh chàng đang la hét í ới, để lại đám đằng sau đang ngơ ngác con nai vàng chẳng hiểu mô tê gì hết.
1 giây trôi qua....
Cô đứng gõ cộp cộp đôi chân.
2 giây trôi qua....
Vẫn im re không động tĩnh.
3 giây vừa sát nút....
- HAI CON RÙA KIA! CÓ CHỊU DẬY KHÔNG? ĐẾN PHÁP RỒI!!!
À xin thông báo, vừa đáp xuống sân bay, chiếc máy bay này phải đem đi sửa gấp động cơ loa vì trong hai ngày nó phải chịu tần số âm thanh quá mức ạ! =_=
--------------------
-Oáp~~~~~~ - Tiêu Thiên Thiên làm một hơi rõ dài, bộ dạng uể oải chưa từng thấy. Làm bộ, làm bộ đó!!! Thiệt oan uổng, tại sao mớ đồ lỉnh kỉnh này phải để ông anh sinh đôi cực nhọc thế kia? Trong khi cô còn khỏe gấp đôi a! Còn nữa, Mạc Nhất Trung phải chịu cực ghê gớm hơn, vác 8 cái vali của mấy cô gái và Hàn Tử Dương, trông cậu nhếch nhác thê thảm chưa từng thấy. Oho, ai bảo dám chơi xấu đại boss, có mà là oan Thị Mầu ấy!
May mắn a, chưa đầy 10 phút đã đến được khách sạn, Mạc Nhất Trung và Tiêu Thiên Phong thoát cảnh "nô lệ", hai người hớn hở với cái mặt phè phởn cấp MAX luôn!
Vụ đặt phòng là do Bách Tuyết Nghiên lo liệu, nhỏ ra chỗ quầy tiếp tân, bô lô ba la một hồi rồi quay lại với cái mặt chán nản rồi đưa ra năm cái chìa khóa.
- Họ nhỡ cho thuê mất năm phòng rồi, còn năm phòng thôi.
Ô mai, ông trời thật biết trêu người. Ê ê, ông trời không có liên quan à nha, cái "ý tưởng điên rồ" này là do con bé tác giả vĩ đại sáng tác đó, ố hô hô hô >V<.
Tiêu Thiên Thiên trừng mắt, kéo đầu Thần Chém xuống.
- Có sửa lại kịch bản cho chụy không???
- AAA!!! Em nhỡ viết, như vua ban chỉ ấy, mà chỉ vua ban thì không thể thu hồi a!! - Nói xong chuồn lẹ. Nữ chính tức xì khói. Ôi ôi bà chị, lạc đề rồi, mau về với đám nhân vật đang mắt tròn mắt dẹt kia dùm em!!!!!
- Như cũ. - Hàn Tử Dương kết luận một câu nhạt toẹt rồi, lấy đại một chiếc chìa khóa trong tay Bách Tuyết Nghiên rồi lôi Tiêu Thiên Thiên xềnh xệch lên tầng mặc cho cô đang đần cái mặt ra. Dĩ nhiên cậu cũng không quên nói.
- Mạc Nhất Trung, lát mang đồ lên, tầng 7 phòng 303.
OHM!!!
Anh chàng đen xì mặt như cục than, là...là tầng 7 đó, không đùa được đâu! Ôi anh trót dại, lần sau thề có đánh chết anh cũng không dám động vào "người của đại boss". Cả đám thầm thương cho Mạc Nhất Trung, đây quả là bài học ngấm vào xương máu rồi...
-----------------
--------Ta là tuyến phân cách thời gian--------------
Sau khi cất dồ đạc xong xuôi, cả đám tập trung ở cửa ra vào của khách sạn. Tiêu Thiên Thiên mặc một chiếc áo phông ngắn đen, cổ rộng để lộ phần xương quai ở cổ, quần jean đen nốt, giày thể thao trắng, tóc cột cao, mũ lưỡi trai màu đen đội lệch, trông cô năng động hẳn lên. Vừa lúc đó, Tử Dương bước ra. Cậu vẫn là mái tóc "giả" vàng kim buông xõa, bộ đồ nam đen từ trên xuống dưới, đi giày thể thao trắng, gương mặt lạnh lùng toát lên vẻ bí ẩn đến quyến rũ mê người làm cả lũ phải tròn mắt ra mà nhìn.
- Nè nè, Tiểu Thiên và Tử Dương mặc đồ đôi à??? - Trịnh Mai Lan ghé sát tai Lục vân Anh thì thầm.
- Ô hô, không ngờ họ "tiến triển" nhanh thế! - Cô bạn cười đểu.
- Nè nè, tớ không điếc nha! Nói gì đó??!!!
Bất thình lình, Tiêu Thiên Thiên xuất hiện ngay đằng sau hai cô nàng làm cả hai giật thót la thé trời thé đất.
- Có...có gì đâu...- Lục Vân Anh hoảng hồn lắp bắp.
- Nghe cho rõ vào, Hàn Tử Dương là CON GÁI, rõ chứ??? - Cô trừng mắt, nhìn hiện giờ chẳng khác nào quỷ Satan hiện hình. Cả hai nuốt nước bọt cái ực, liếc qua Hàn Tử Dương thì thấy cậu đang nhìn với ánh mắt chứa đầy hàn khí, lập tức cả hai gật đầu lia lịa như bổ củi.
- Rõ...rõ rồi....
- Á hahahahaha....Nhìn hai cậu hài quá!!!!! - Tiêu Thiên Thiên bỗng lăn ra cười sằng sặc như điên làm cả bọn ngớ mặt.
- Ê...Cậu là người đa nhân cách à?
_ Này...các cậu!!!
Bách Tuyết Nghiên hồ hở chạy đến đám ba nàng, lôi ra một bức ảnh.
- Chúng ta đến tháp Eiffel đê!!!!
- Triển luôn!!!!!
Cả đám sáng mắt hò reo rồi phóng đi như một cơn lốc, để lại sáu chàng cứ đứng đực với nhau một hồi rồi chạy theo.
- Ê ê!!!! Chờ tụi này với!!!!
-----------------------------------
Eiffel chắc là ai cũng biết nên khỏi giới thiệu nha :3
- Woa!!!! Tuyệt vời!!!
- Ôi, cứ như tớ được nhìn thấy cả thế giới đấy!
- I am king of the world!!!!!
- Hú ú ú ú..!!!!!
Cả bốn cô gái không ngừng hú hét như điên, chẳng để ý gì đến mấy người xung quanh đang nhìn họ như sinh vật lạ. Mấy anh chàng khẽ lắc đầu bó tay.
- Ê Tử Dương, cậu không định nói cho Thiên Thiên việc đó à? - Minh Hạo Thần quay sang hỏi. Hàn Tử Dương không nói gì, im lặng một hồi, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cô gái mặc đồ đen giống mình đang cười tươi như ánh nắng. Trong đầu cậu bỗng lóe lên một ý tưởng, ngay lập tức cậu kéo Mạc Nhất Trung đi, mặc cho anh chàng đang la hét í ới, để lại đám đằng sau đang ngơ ngác con nai vàng chẳng hiểu mô tê gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.