Chương 12: Phiền Toái Trên Máy Bay (2)
Thần Chém Gió
13/05/2016
Cốc cốc cốc! - Ê Thiên Thiên, Tử Dương...!!! Hai người có định ra ăn trưa không? - Mạc Nhất Trung gõ liên hồi vào cửa, và bất ngờ một tiếng hét vang lên làm cậu xém ngã ngửa.
- AAAAAAA!!!!!!!
Cậu cười khổ, lại là tiếng của nàng nhị tiểu thư của Tiêu gia đây mà, coi bộ hét là sở trường của nàng. Khoảng tầm hai phút sau cánh cửa mới được mở, Hàn Tử Dương thản nhiên đi ra, còn theo sau là Tiêu Thiên Thiên đang cau cau có có, chứng tỏ cô đang bực tức vụ gì đó, cả cơ thể tỏa ra mùi sát khí nồng nặc. Mạc Nhất Trung nuốt nước bọt, lập tức chuồn lẹ xuống khoang ăn. Mỗi khi cô nàng này mà nổi nóng là y rằng có chuyện, tốt nhất nên tránh cho xa không thì tổn thọ, lại được đi chầu cụ tổ sớm. Mà cậu cũng nhanh chóng đoán ra vấn đề khi nhìn căn phòng toàn là bài bạc, chắc chơi thua ấy mà.
-------Trong khoang ăn-------
Hàn Tử Dương vừa đưa đũa vào đĩa thức ăn nào là y như rằng Tiêu Thiên Thiên chặn đũa của cậu với điệu cười đắc ý, bữa ăn trưa đó liên tục toàn tiếng đập đũa keng keng.
- Ê..Tiểu Thiên lại có vấn đề với đại boss rồi à? - Bách Tuyết Nghiên ngán ngẩm nhìn "cuộc chiến trên bàn ăn" rồi quay ra nói nhỏ với Lục Vân Anh.
- Haha, để ý làm gì, hai người đó thì.....- Nhỏ cười khổ, cố tình bỏ lửng câu như ám chỉ một thứ rất "kinh khủng".
- Lát đi lấy đồ ăn vặt vậy, coi bộ chẳng còn được ăn no nữa rồi. - Trịnh Mai Lan chen vào nói thêm. Cả ba đứa gật gù với nhau tán thưởng, còn chỗ mấy tên con trai thì cũng chẳng khác gì, chán nản ngồi đó cho đến khi "chiến tranh kết thúc, thế giới hòa bình" thì mới dám bò về phòng.
--------Ta là phân cách thời gian---------------------- :v :v
Tiêu Thiên Thiên thì nằm bò ra giường đọc truyện, cô mang hẳn thêm một vali toàn chứa một đống truyện tranh để giết thời gian. Còn Hàn Tử Dương thì lại ngồi gõ tay liên tục trên bàn phím máy tính.
- Ê! Tử Dương!!! - Cô dài giọng.
Cậu nghe cô gọi thì có chút lạnh gáy, quay xuống thì thấy Tiêu Thiên Thiên đang bò vào lòng mình, rúc như một con mèo con.
- Cậu....cậu làm cái gì vậy?? - Hàn Tử Dương nhất thời kích động, không kịp phản ứng.
- Cậu...có mùi......giống cậu ấy quá......cậu là con gái thiệt hả? - Tiêu Thiên Thiên đưa gương mặt đỏ ửng lên nhìn người đối diện. Hàn Tử Dương nhíu mày.
- Ai?
- Tử.....Du......
Bùm!
Cậu giật mình như núi lửa phun trào.
- Vừa nãy...cậu...cậu uống phải cái gì không?
- Nhất...Nhất Trung....dưa......đúng rồi.....cho tớ nước dưa......
"Chết tiệt, tên đó chắc lại bỏ loại thuốc kích thích mạnh rồi!" - Hàn Tử Dương nghiến răng kèn kẹt, cậu đang bắt đầu thấy khó xử trong cái tình huống này rồi.
- Hix.....Tử...Du.....cậu....cậu chẳng thèm liên lạc với tớ gì cả......Tớ...muốn.....muốn...... _ Tiêu Thiên Thiên vươn người đưa sát mặt mình vào mặt cậu, cậu cũng cùng đó mà đỏ lử mặt lên. "Cô ấy muốn nói gì vậy?"
Bỗng nhiên, tay cậu vô thức đưa lên đầu, kéo mớ tóc giả xuống, hiện lên gương mặt tuấn tú đậm chất "soái ca". Hàn Tử Dương cứ thế mà ôm lấy Tiêu Thiên Thiên, kéo cô lên sát mặt mình.
- Cậu muốn nói gì với tớ? - Cậu mỉm cười dịu dàng.
- Cậu....rất...đáng...ghét....- Cô nấc cục như người say rượu.
- Hả?
- Y ....như....là...Tử...Dương...ấy......cậu.....ấy....chẳng....bao....giờ....chịu....gọi....tên...tớ....hấc...hấc....
"Sao nghe như đang nói xấu 'mình' vậy?"=_=
- Nhưng mà..... tớ.....lại...rất...thích...tính thẳng thắn.....của...cậu ấy.....cậu....cậu...ấy...là...người tốt.....luôn...nghĩ....cho người khác.....như...Tử..Du.....
Sau câu nói đó, Hàn Tử Dương đứng hình tại chỗ.
- Êy!!!! Cậu có nghe tớ không đó.....Tử...Du!!!
Cậu không nói gì, kéo Tiêu Thiên Thiên lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, cô thì có biết cái gì đâu, tưởng là kẹo và vô tư đáp lại, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả cậu khiến cậu có chút giật mình.
Vừa bỏ ra thì đã thấy Tiêu Thiên Thiên ngủ ngoan ngoãn như mèo con trên lòng mình, Hàn Tử Dương khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc cô.
- Ngủ ngon nhé, Thiên Thiên.
Giờ của Thần Chém Gió: Xin nói thêm, lịch ra truyện sẽ là hai ngày một chương, không cụ thể thời gian. ^^
- AAAAAAA!!!!!!!
Cậu cười khổ, lại là tiếng của nàng nhị tiểu thư của Tiêu gia đây mà, coi bộ hét là sở trường của nàng. Khoảng tầm hai phút sau cánh cửa mới được mở, Hàn Tử Dương thản nhiên đi ra, còn theo sau là Tiêu Thiên Thiên đang cau cau có có, chứng tỏ cô đang bực tức vụ gì đó, cả cơ thể tỏa ra mùi sát khí nồng nặc. Mạc Nhất Trung nuốt nước bọt, lập tức chuồn lẹ xuống khoang ăn. Mỗi khi cô nàng này mà nổi nóng là y rằng có chuyện, tốt nhất nên tránh cho xa không thì tổn thọ, lại được đi chầu cụ tổ sớm. Mà cậu cũng nhanh chóng đoán ra vấn đề khi nhìn căn phòng toàn là bài bạc, chắc chơi thua ấy mà.
-------Trong khoang ăn-------
Hàn Tử Dương vừa đưa đũa vào đĩa thức ăn nào là y như rằng Tiêu Thiên Thiên chặn đũa của cậu với điệu cười đắc ý, bữa ăn trưa đó liên tục toàn tiếng đập đũa keng keng.
- Ê..Tiểu Thiên lại có vấn đề với đại boss rồi à? - Bách Tuyết Nghiên ngán ngẩm nhìn "cuộc chiến trên bàn ăn" rồi quay ra nói nhỏ với Lục Vân Anh.
- Haha, để ý làm gì, hai người đó thì.....- Nhỏ cười khổ, cố tình bỏ lửng câu như ám chỉ một thứ rất "kinh khủng".
- Lát đi lấy đồ ăn vặt vậy, coi bộ chẳng còn được ăn no nữa rồi. - Trịnh Mai Lan chen vào nói thêm. Cả ba đứa gật gù với nhau tán thưởng, còn chỗ mấy tên con trai thì cũng chẳng khác gì, chán nản ngồi đó cho đến khi "chiến tranh kết thúc, thế giới hòa bình" thì mới dám bò về phòng.
--------Ta là phân cách thời gian---------------------- :v :v
Tiêu Thiên Thiên thì nằm bò ra giường đọc truyện, cô mang hẳn thêm một vali toàn chứa một đống truyện tranh để giết thời gian. Còn Hàn Tử Dương thì lại ngồi gõ tay liên tục trên bàn phím máy tính.
- Ê! Tử Dương!!! - Cô dài giọng.
Cậu nghe cô gọi thì có chút lạnh gáy, quay xuống thì thấy Tiêu Thiên Thiên đang bò vào lòng mình, rúc như một con mèo con.
- Cậu....cậu làm cái gì vậy?? - Hàn Tử Dương nhất thời kích động, không kịp phản ứng.
- Cậu...có mùi......giống cậu ấy quá......cậu là con gái thiệt hả? - Tiêu Thiên Thiên đưa gương mặt đỏ ửng lên nhìn người đối diện. Hàn Tử Dương nhíu mày.
- Ai?
- Tử.....Du......
Bùm!
Cậu giật mình như núi lửa phun trào.
- Vừa nãy...cậu...cậu uống phải cái gì không?
- Nhất...Nhất Trung....dưa......đúng rồi.....cho tớ nước dưa......
"Chết tiệt, tên đó chắc lại bỏ loại thuốc kích thích mạnh rồi!" - Hàn Tử Dương nghiến răng kèn kẹt, cậu đang bắt đầu thấy khó xử trong cái tình huống này rồi.
- Hix.....Tử...Du.....cậu....cậu chẳng thèm liên lạc với tớ gì cả......Tớ...muốn.....muốn...... _ Tiêu Thiên Thiên vươn người đưa sát mặt mình vào mặt cậu, cậu cũng cùng đó mà đỏ lử mặt lên. "Cô ấy muốn nói gì vậy?"
Bỗng nhiên, tay cậu vô thức đưa lên đầu, kéo mớ tóc giả xuống, hiện lên gương mặt tuấn tú đậm chất "soái ca". Hàn Tử Dương cứ thế mà ôm lấy Tiêu Thiên Thiên, kéo cô lên sát mặt mình.
- Cậu muốn nói gì với tớ? - Cậu mỉm cười dịu dàng.
- Cậu....rất...đáng...ghét....- Cô nấc cục như người say rượu.
- Hả?
- Y ....như....là...Tử...Dương...ấy......cậu.....ấy....chẳng....bao....giờ....chịu....gọi....tên...tớ....hấc...hấc....
"Sao nghe như đang nói xấu 'mình' vậy?"=_=
- Nhưng mà..... tớ.....lại...rất...thích...tính thẳng thắn.....của...cậu ấy.....cậu....cậu...ấy...là...người tốt.....luôn...nghĩ....cho người khác.....như...Tử..Du.....
Sau câu nói đó, Hàn Tử Dương đứng hình tại chỗ.
- Êy!!!! Cậu có nghe tớ không đó.....Tử...Du!!!
Cậu không nói gì, kéo Tiêu Thiên Thiên lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, cô thì có biết cái gì đâu, tưởng là kẹo và vô tư đáp lại, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả cậu khiến cậu có chút giật mình.
Vừa bỏ ra thì đã thấy Tiêu Thiên Thiên ngủ ngoan ngoãn như mèo con trên lòng mình, Hàn Tử Dương khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ vào mái tóc cô.
- Ngủ ngon nhé, Thiên Thiên.
Giờ của Thần Chém Gió: Xin nói thêm, lịch ra truyện sẽ là hai ngày một chương, không cụ thể thời gian. ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.