Chương 19: Chương 19
Thiên Như Ngọc
15/10/2018
Xung quanh hoang vu không một bóng người, bốn bề Đông Nam Tây Bắc dường như nhìn hệt như nhau. Càng đi càng có ảo giác rằng bản thân vẫn đang giậm chân tại chỗ.
Đói khát rã rời, hai chân nặng như chì là cảm giác của Ngôn Tiêu lúc này. Cô nhìn lên phía trước, đôi chân người đàn ông kia vẫn bước đi như không hề biết mệt mỏi.
"Chúng ta rốt cuộc đi theo hướng nào?"
Quan Dược tay xách ba lô của cô, không quay đầu lại nói: "Đi ra ngoài."
"Anh đi đúng hướng chứ?"
"Đúng."
"Khẳng định?"
Quan Dược quay đầu lại, đảm bảo: "Khẳng định."
Ngôn Tiêu đành phải cắn răng đuổi theo.
Đi qua khu vực hoang vắng, ánh nắng mặt trời lại càng gay gắt hơn. Lúc này trên mặt đất bao phủ đầy cát bụi bỗng xuất hiện dấu vết bánh xe.
Ngôn Tiêu mệt mỏi đến mức dù có phấn khích cũng không thể nói lên lời.
Quan Dược đột nhiên quay đầu lại, nắm chặt tay cô: "Đi mau."
Ngôn Tiêu trở nên cảnh giác, bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất: "Có chuyện gì?" "Đây là vết xe mới để lại."
Vết xe lưu trên cát rất sâu và rộng, là kiểu lốp của loại xe việt dã. Dựa vào độ sâu thì trên xe chắc chắn có không ít người.
Quả nhiên vừa đi một đoạn không xa đã nghe thấy tiếng động cơ xe, phía xa có một chiếc jeep đang đi tới.
Quan Dược kéo Ngôn Tiêu vào trong lòng, ấn thấp đầu cô xuống, nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Đinh ca lúc này vòng xe trở lại. Gã không ngốc. Đuổi theo cả buổi nhưng vẫn không kịp chiếc việt dã, gã liền vòng lại đuổi theo hai người đang chạy trốn. Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, Quan Dược chắc chắn không thể mọc cách bay đi được.
Càng nghĩ càng tức, gã ngồi trên xe hầm hầm nổi giận: "Toàn một lũ ăn hại! Đuổi theo một cái xe mà cũng không xong, mắt chúng mày mù hết rồi hả?"
Mấy tên đàn em ngồi sau đều cúi thấp đầu, một tên ngồi gần cười xòa: "Đinh ca bớt giận, thực ra cái món đồ cổ đó là thứ Chu ca muốn, đối với chúng ta cũng chẳng có lợi ích gì. Anh đã cố hết sức rồi, nếu quả thực không tìm thấy thì Chu ca cũng không thể trách anh, phải không?"
"Mày thì biết đéo gì!" Đinh ca lại tức giận: "Vấn đề là người đằng sau tên họ Chu đó, nếu không thì lời thằng đó thì tao thèm gì bỏ vào tai. Mày tưởng tao sợ cái thằng oắt con đó à."
"Vâng vâng." Gã ta bị Đinh ca gần như hét vào mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: "Anh xem, chúng ta đã lục tung chỗ này mà cũng không thấy hai đứa kia, hay là sang chỗ khác tìm thử xem?"
Đinh ca đập một phát vào sau gáy tên đàn em, khiến hắn giật nảy lên một cái: "Bảo mày ngu mà còn cãi, chỗ này chính là nơi tiếp giao. Bọn nó muốn thoát khỏi đây thì nhất định phải đi qua nơi này. Đi tìm lại lần nữa."
Tên đàn bị đánh đến nổ đom đóm mắt, nắm chặt tay lái, không dám mở miệng nói nửa câu.
Đến chập choạng tối trời bắt đầu có gió. Điều này rất có lợi cho Quan Dược và Ngôn Tiêu, gió thổi sẽ giúp xóa mờ dấu chân họ.
Hai người đang nấp dưới một con mương đất. Những con mương này trước đây được người dân
đào để thoát nước. Về sau khu vực này bị sa mạc hóa, nước cạn dần, chỉ còn lại con mương đất này.
Phía sau là những bức tường dài cả mét đất bị phong hóa không còn trọn vẹn, vừa vặn chắn gió.
Xung quanh đây có rất nhiều những bức tường cao thấp khác nhau kiểu này. Nhiều nhất là những đống đất nhấp nhô được hình thành từ những tòa nhà bị bỏ hoang sau đó phong hóa mà sụp đổ. Có thể thấy rằng, trước đây nơi đây cũng có dân cư sinh sống, thậm chí còn rất đông đúc.
Khi chiếc xe Jeep đến gần, từ sau bức tường nhìn ra có thể thấy rõ đầu của một vài tên trong xe.
Quan Dược quan sát xong, ngồi xổm xuống quay trở lại chỗ nấp.
Ngôn Tiêu đột nhiên nói: "Giờ thì tôi tin gã Chu Mâu kia đúng là có bệnh."
Quan Dược quay lại nhìn cô: "Làm sao?"
Ngôn Tiêu ngồi tựa lưng vào tường, mồ hôi trên mặt giờ cũng đã hong khô, một vài cọng tóc dính lên trán, nhìn vào khiến người khác muốn giơ tay lên vén sang một bên giúp cô.
Cô nằm rạp xuống, nhỏ giọng nói: "Người ta trộm đồ là vì tiền, nhưng hắn lại chỉ muốn lấy tiền từ đội mấy anh, điều này thực sự không bình thường."
Quan Dược chỉnh lời cô: "Không được gọi là "đội mấy anh", hiện giờ cũng là đội của cô."
Ngôn Tiêu liếc anh: "Ồ."
Hai người không nói thêm gì nữa vì chiếc xe Jeep đang đến gần.
Quan Dược nhét túi vào người cô: "Lái xe trong địa hình rất khó, bọn họ nhất định sẽ xuống xe. Cô cứ nấp ở đây, nếu có người đến gần thì chạy trốn sang bức tường khác phía sau. Lúc chạy nhớ chú ý cúi người thấp người nhất có thể."
Ngôn Tiêu còn chưa kịp hỏi anh định làm gì, anh đã đứng lên đi ra ngoài.
Quả nhiên chiếc xe jeep không thể tiếp tục đi vào nữa do vướng những bức tường và mô đất. Đinh ca ở trong xe bí bách như chui vào cũi, khó chịu ra mặt, mất kiên nhẫn gào lên: "Dừng lại, dừng ở đây, xuống tìm cho tao. Chúng mày cầm sẵn vũ khí, tóm được thằng họ Quan đó phải cho nó nếm mùi máu tanh, con mẹ nó dám chơi tao!"
Xe dừng lại, mấy gã đàn ông cầm dao từ trên xe đi xuống.
Nơi này vô cùng hoang vu, ánh mặt trời chiếu xuống tạo nên những bóng người trải dài trên mặt đất. Vô tình tiếp cho con người ta thêm chút can đảm, cũng khiến sự hung hãn trong lòng người ta trỗi dậy, chuyện đánh người giết người dường như cũng còn không tính là chuyện lớn nữa.
"Chia nhau ra, mẹ nó đừng lãng phí thời gian." Đinh ca ngồi trong xe rít lên.
Bọn đàn em phân nhau ra, ở giữa các bức tường bắt đầu tìm kiếm. Đột nhiên có một bóng người chạy lướt qua.
"Mẹ kiếp, là thằng họ Quan!"
Một tên kêu lên, những tên khác lập tức chạy theo hướng đó. Hắn ta vộ vàng xông lên trước nhưng chẳng thấy gã họ Quan nào, trước mặt chỉ có một bức tường lung lay sắp đổ.
Hắn ta cầm dao vòng ra phía sau bức tường, vừa bước chân qua thì có một bóng người lao ra, túm lấy hắn vật qua vai, con dao tuột khỏi tay rơi xuống đất. Hắn vừa định kêu lên thì cổ họng bị hai ngón tay chế trụ, miệng bị bịt chặt, ngay sau đó là một nhát dao cắt qua cổ họng.
Một tên khác thấy đồng bọn đi về phía sau bức tường nên chạy theo. Vừa chạy đến, trên bắp chân liền bị cắt một nhát dao, hắn chưa kịp kêu lên đã bị ăn một đập sau gáy, bất tỉnh nhân sự.
Đinh ca lúc này đang ngồi trên xe chờ, thấy bọn đàn em đi tìm quá lâu thì cảm giác có gì không ổn.
Bên ngoài xe, một tên đàn em gọi hắn: "Đinh ca, anh mau xuống xem, mấy anh em bị hạ rồi!"
Đinh ca lúc này mới biết không ổn ở chỗ nào. Mẹ nó, đến chỗ như thế này mà phân nhau ra tìm thì
không phải là tạo cơ hội cho thằng khốn họ Quan ra tay sao?
Hắn vội vàng xuống xe hét lên: "Quay hết lại đây cho tao, cùng nhau tìm!"
Tên đàn em vừa báo cáo tình hình đi từ từ về chỗ tập kết. Đinh ca không lên tiếng, trên trán bắt đầu
đổ mồ hôi.
Quan Dược từ sau lưng tên đàn em bước ra, con dao trên tay đang đặt trên cổ hắn, kéo hắn sang bên cạnh: "Tránh ra."
Đinh ca bị dọa sợ, vội vàng tránh ra.
Quan Dược nhìn chằm chằm hắn, từ từ đi về phía cửa xe, lấy tay đẩy tên đàn em khiến hắn loạng choạng va vào người Đinh ca ngã sõng soài.
Quan Dược nhanh chóng lên xe, ngồi vào ghế lái, mở khóa khởi động xe.
Đinh ca đang loạng choạng đứng dậy thì bị hít một ngụm khói xe. Gã giơ tay lau mặt, sau đó giơ tay tát tên đàn em một bạt tai, đánh xong vẫn chưa hết giận, gã đuổi theo chiếc xe: "Mẹ kiếp, thằng chó này con mẹ nó khó chơi mà."
Khi Ngôn Tiêu đang chạy xuyên qua các bức tường thì nghe thấy động tĩnh phía xa, không rõ liệu có phải Quan Dược ra tay với mấy gã kia hay không.
Cô cắn răng, thừa dịp không có động tĩnh mà chạy về phía trước. Vừa chạy khỏi khu vực ghồ ghề đất cát liền thấy chiếc xe jeep dừng ở trước mặt.
"Lên xe." Quan Dược mở cửa xe.
Ngôn Tiêu sững người nhìn anh, sau đó giơ tay ra, được anh kéo lên xe.
Chiếc xe jeep lao nhanh, khi ra khỏi khu vực hoang vắng đó đã là buổi tối.
Quan Dược dừng xe, kêu Ngôn Tiêu xuống.
Ở phía trước là khu vực có người ở, nếu tiếp tục lái chiếc xe này sẽ không thích hợp. Nếu gã họ Đinh không bỏ cuộc, có thể sẽ lần theo xe tìm được bọn họ.
Hai người đi bộ đến trấn gần đó.
Thị trấn nhỏ đến đáng thương, khắp nơi đều là bụi bẩn. Đi hết cả con con đường mới thấy một cột đèn đường chạy bằng sức gió, lúc đi qua còn nghe được âm thanh tiếng cánh quạt kêu cót két.
Ngôn Tiêu chú ý thấy trên tay áo da của Quan Dược lấm tấm chấm tối màu, cô nheo mắt nhìn kỹ thì nhận ra đó là vết máu khô.
"Anh bị thương?"
Quan Dược kéo tay áo cho cô xem: "Chỉ sượt qua da, không sao." Cánh tay bị cắt một vệt, vết máu đã khô lại.
Một mình đối phó với một đám người, còn lấy được xe, bị một vét thương nhỏ như thế cũng coi là không sao. Ngôn Tiêu nhìn sang chỗ khác: "Cái tổ chức Văn Bảo kia huấn luyện người cũng tốt thật đấy."
Quan Dược kéo tay áo xuống: "Vì thế tôi mới có thể làm đội trưởng." Thật hợp tình hợp lý.
Phía trước có một quán ăn nhỏ, từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn. Ngôn Tiêu cả một ngày không có gì trong bụng, hiện giờ đang rất đói. Nhìn thấy Quan Dược đi về hướng khác, liền kéo tay anh.
Quan Dược quay đầu lại.
"Trông anh thế này không sợ dọa người khác à?" Cô chỉ vết máu trên tay anh: "Tìm một chỗ tắm rửa trước đi."
Để tiết kiệm thời gian, trong lúc Quan Dược đi tìm chỗ tắm thì Ngôn Tiêu đi mua quần áo mới, hai người hẹn sau mười phút gặp nhau.
Ngôn Tiêu đi vào một cửa hàng quần áo, ở đây chủ yếu bán quần áo trẻ em, quần áo người lớn rất ít. Vì không có nhiều để chọn nên cô lấy hai chiếc áo dài tay, sau đó quay sang chọn đồ lót.
Chủ hàng đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên lại xuất hiện một vị khách nên có chút sốt ruột. Thấy Ngôn Tiêu đang đứng bên kệ chọn đồ, ngay lập tức nói: "Không, không phải, đó là đồ lót nam."
Ngôn Tiêu: "Tôi đang muốn mua đồ của nam."
"Cô mua đồ cho chồng à?"
Ngôn Tiêu "Ừ" một tiếng.
"Cô biết size bao nhiêu chứ?"
Ngôn Tiêu ngừng một lát: "Không biết rõ."
Ông chủ há mồm như muốn nói cô đúng là một nàng dâu tồi, chỉ vào góc nói: "Vậy chọn loại co dãn đi, to nhỏ đều vừa hết."
Ngôn Tiêu nghe theo, chọn một chiếc màu xanh đậm, thực ra cũng không có nhiều màu để chọn.
Cô cầm đồ trong tay, thử độ co dãn. Hình ảnh người đàn ông lưng hẹp eo thon thoáng hiện lên, nghĩ thầm trong đầu chắc sẽ không bị chật đâu.
"Tôi lấy cái này."
Ông chủ nhận tiền, nói: "Lần sau cứ dẫn theo người ta đến mua cùng."
Ngôn Tiêu mỉm cười. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Quan Dược đi đến.
"Tìm được chỗ tắm rửa rồi."
----------------------------------------------------------
Đói khát rã rời, hai chân nặng như chì là cảm giác của Ngôn Tiêu lúc này. Cô nhìn lên phía trước, đôi chân người đàn ông kia vẫn bước đi như không hề biết mệt mỏi.
"Chúng ta rốt cuộc đi theo hướng nào?"
Quan Dược tay xách ba lô của cô, không quay đầu lại nói: "Đi ra ngoài."
"Anh đi đúng hướng chứ?"
"Đúng."
"Khẳng định?"
Quan Dược quay đầu lại, đảm bảo: "Khẳng định."
Ngôn Tiêu đành phải cắn răng đuổi theo.
Đi qua khu vực hoang vắng, ánh nắng mặt trời lại càng gay gắt hơn. Lúc này trên mặt đất bao phủ đầy cát bụi bỗng xuất hiện dấu vết bánh xe.
Ngôn Tiêu mệt mỏi đến mức dù có phấn khích cũng không thể nói lên lời.
Quan Dược đột nhiên quay đầu lại, nắm chặt tay cô: "Đi mau."
Ngôn Tiêu trở nên cảnh giác, bao nhiêu mệt mỏi đều biến mất: "Có chuyện gì?" "Đây là vết xe mới để lại."
Vết xe lưu trên cát rất sâu và rộng, là kiểu lốp của loại xe việt dã. Dựa vào độ sâu thì trên xe chắc chắn có không ít người.
Quả nhiên vừa đi một đoạn không xa đã nghe thấy tiếng động cơ xe, phía xa có một chiếc jeep đang đi tới.
Quan Dược kéo Ngôn Tiêu vào trong lòng, ấn thấp đầu cô xuống, nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Đinh ca lúc này vòng xe trở lại. Gã không ngốc. Đuổi theo cả buổi nhưng vẫn không kịp chiếc việt dã, gã liền vòng lại đuổi theo hai người đang chạy trốn. Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, Quan Dược chắc chắn không thể mọc cách bay đi được.
Càng nghĩ càng tức, gã ngồi trên xe hầm hầm nổi giận: "Toàn một lũ ăn hại! Đuổi theo một cái xe mà cũng không xong, mắt chúng mày mù hết rồi hả?"
Mấy tên đàn em ngồi sau đều cúi thấp đầu, một tên ngồi gần cười xòa: "Đinh ca bớt giận, thực ra cái món đồ cổ đó là thứ Chu ca muốn, đối với chúng ta cũng chẳng có lợi ích gì. Anh đã cố hết sức rồi, nếu quả thực không tìm thấy thì Chu ca cũng không thể trách anh, phải không?"
"Mày thì biết đéo gì!" Đinh ca lại tức giận: "Vấn đề là người đằng sau tên họ Chu đó, nếu không thì lời thằng đó thì tao thèm gì bỏ vào tai. Mày tưởng tao sợ cái thằng oắt con đó à."
"Vâng vâng." Gã ta bị Đinh ca gần như hét vào mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: "Anh xem, chúng ta đã lục tung chỗ này mà cũng không thấy hai đứa kia, hay là sang chỗ khác tìm thử xem?"
Đinh ca đập một phát vào sau gáy tên đàn em, khiến hắn giật nảy lên một cái: "Bảo mày ngu mà còn cãi, chỗ này chính là nơi tiếp giao. Bọn nó muốn thoát khỏi đây thì nhất định phải đi qua nơi này. Đi tìm lại lần nữa."
Tên đàn bị đánh đến nổ đom đóm mắt, nắm chặt tay lái, không dám mở miệng nói nửa câu.
Đến chập choạng tối trời bắt đầu có gió. Điều này rất có lợi cho Quan Dược và Ngôn Tiêu, gió thổi sẽ giúp xóa mờ dấu chân họ.
Hai người đang nấp dưới một con mương đất. Những con mương này trước đây được người dân
đào để thoát nước. Về sau khu vực này bị sa mạc hóa, nước cạn dần, chỉ còn lại con mương đất này.
Phía sau là những bức tường dài cả mét đất bị phong hóa không còn trọn vẹn, vừa vặn chắn gió.
Xung quanh đây có rất nhiều những bức tường cao thấp khác nhau kiểu này. Nhiều nhất là những đống đất nhấp nhô được hình thành từ những tòa nhà bị bỏ hoang sau đó phong hóa mà sụp đổ. Có thể thấy rằng, trước đây nơi đây cũng có dân cư sinh sống, thậm chí còn rất đông đúc.
Khi chiếc xe Jeep đến gần, từ sau bức tường nhìn ra có thể thấy rõ đầu của một vài tên trong xe.
Quan Dược quan sát xong, ngồi xổm xuống quay trở lại chỗ nấp.
Ngôn Tiêu đột nhiên nói: "Giờ thì tôi tin gã Chu Mâu kia đúng là có bệnh."
Quan Dược quay lại nhìn cô: "Làm sao?"
Ngôn Tiêu ngồi tựa lưng vào tường, mồ hôi trên mặt giờ cũng đã hong khô, một vài cọng tóc dính lên trán, nhìn vào khiến người khác muốn giơ tay lên vén sang một bên giúp cô.
Cô nằm rạp xuống, nhỏ giọng nói: "Người ta trộm đồ là vì tiền, nhưng hắn lại chỉ muốn lấy tiền từ đội mấy anh, điều này thực sự không bình thường."
Quan Dược chỉnh lời cô: "Không được gọi là "đội mấy anh", hiện giờ cũng là đội của cô."
Ngôn Tiêu liếc anh: "Ồ."
Hai người không nói thêm gì nữa vì chiếc xe Jeep đang đến gần.
Quan Dược nhét túi vào người cô: "Lái xe trong địa hình rất khó, bọn họ nhất định sẽ xuống xe. Cô cứ nấp ở đây, nếu có người đến gần thì chạy trốn sang bức tường khác phía sau. Lúc chạy nhớ chú ý cúi người thấp người nhất có thể."
Ngôn Tiêu còn chưa kịp hỏi anh định làm gì, anh đã đứng lên đi ra ngoài.
Quả nhiên chiếc xe jeep không thể tiếp tục đi vào nữa do vướng những bức tường và mô đất. Đinh ca ở trong xe bí bách như chui vào cũi, khó chịu ra mặt, mất kiên nhẫn gào lên: "Dừng lại, dừng ở đây, xuống tìm cho tao. Chúng mày cầm sẵn vũ khí, tóm được thằng họ Quan đó phải cho nó nếm mùi máu tanh, con mẹ nó dám chơi tao!"
Xe dừng lại, mấy gã đàn ông cầm dao từ trên xe đi xuống.
Nơi này vô cùng hoang vu, ánh mặt trời chiếu xuống tạo nên những bóng người trải dài trên mặt đất. Vô tình tiếp cho con người ta thêm chút can đảm, cũng khiến sự hung hãn trong lòng người ta trỗi dậy, chuyện đánh người giết người dường như cũng còn không tính là chuyện lớn nữa.
"Chia nhau ra, mẹ nó đừng lãng phí thời gian." Đinh ca ngồi trong xe rít lên.
Bọn đàn em phân nhau ra, ở giữa các bức tường bắt đầu tìm kiếm. Đột nhiên có một bóng người chạy lướt qua.
"Mẹ kiếp, là thằng họ Quan!"
Một tên kêu lên, những tên khác lập tức chạy theo hướng đó. Hắn ta vộ vàng xông lên trước nhưng chẳng thấy gã họ Quan nào, trước mặt chỉ có một bức tường lung lay sắp đổ.
Hắn ta cầm dao vòng ra phía sau bức tường, vừa bước chân qua thì có một bóng người lao ra, túm lấy hắn vật qua vai, con dao tuột khỏi tay rơi xuống đất. Hắn vừa định kêu lên thì cổ họng bị hai ngón tay chế trụ, miệng bị bịt chặt, ngay sau đó là một nhát dao cắt qua cổ họng.
Một tên khác thấy đồng bọn đi về phía sau bức tường nên chạy theo. Vừa chạy đến, trên bắp chân liền bị cắt một nhát dao, hắn chưa kịp kêu lên đã bị ăn một đập sau gáy, bất tỉnh nhân sự.
Đinh ca lúc này đang ngồi trên xe chờ, thấy bọn đàn em đi tìm quá lâu thì cảm giác có gì không ổn.
Bên ngoài xe, một tên đàn em gọi hắn: "Đinh ca, anh mau xuống xem, mấy anh em bị hạ rồi!"
Đinh ca lúc này mới biết không ổn ở chỗ nào. Mẹ nó, đến chỗ như thế này mà phân nhau ra tìm thì
không phải là tạo cơ hội cho thằng khốn họ Quan ra tay sao?
Hắn vội vàng xuống xe hét lên: "Quay hết lại đây cho tao, cùng nhau tìm!"
Tên đàn em vừa báo cáo tình hình đi từ từ về chỗ tập kết. Đinh ca không lên tiếng, trên trán bắt đầu
đổ mồ hôi.
Quan Dược từ sau lưng tên đàn em bước ra, con dao trên tay đang đặt trên cổ hắn, kéo hắn sang bên cạnh: "Tránh ra."
Đinh ca bị dọa sợ, vội vàng tránh ra.
Quan Dược nhìn chằm chằm hắn, từ từ đi về phía cửa xe, lấy tay đẩy tên đàn em khiến hắn loạng choạng va vào người Đinh ca ngã sõng soài.
Quan Dược nhanh chóng lên xe, ngồi vào ghế lái, mở khóa khởi động xe.
Đinh ca đang loạng choạng đứng dậy thì bị hít một ngụm khói xe. Gã giơ tay lau mặt, sau đó giơ tay tát tên đàn em một bạt tai, đánh xong vẫn chưa hết giận, gã đuổi theo chiếc xe: "Mẹ kiếp, thằng chó này con mẹ nó khó chơi mà."
Khi Ngôn Tiêu đang chạy xuyên qua các bức tường thì nghe thấy động tĩnh phía xa, không rõ liệu có phải Quan Dược ra tay với mấy gã kia hay không.
Cô cắn răng, thừa dịp không có động tĩnh mà chạy về phía trước. Vừa chạy khỏi khu vực ghồ ghề đất cát liền thấy chiếc xe jeep dừng ở trước mặt.
"Lên xe." Quan Dược mở cửa xe.
Ngôn Tiêu sững người nhìn anh, sau đó giơ tay ra, được anh kéo lên xe.
Chiếc xe jeep lao nhanh, khi ra khỏi khu vực hoang vắng đó đã là buổi tối.
Quan Dược dừng xe, kêu Ngôn Tiêu xuống.
Ở phía trước là khu vực có người ở, nếu tiếp tục lái chiếc xe này sẽ không thích hợp. Nếu gã họ Đinh không bỏ cuộc, có thể sẽ lần theo xe tìm được bọn họ.
Hai người đi bộ đến trấn gần đó.
Thị trấn nhỏ đến đáng thương, khắp nơi đều là bụi bẩn. Đi hết cả con con đường mới thấy một cột đèn đường chạy bằng sức gió, lúc đi qua còn nghe được âm thanh tiếng cánh quạt kêu cót két.
Ngôn Tiêu chú ý thấy trên tay áo da của Quan Dược lấm tấm chấm tối màu, cô nheo mắt nhìn kỹ thì nhận ra đó là vết máu khô.
"Anh bị thương?"
Quan Dược kéo tay áo cho cô xem: "Chỉ sượt qua da, không sao." Cánh tay bị cắt một vệt, vết máu đã khô lại.
Một mình đối phó với một đám người, còn lấy được xe, bị một vét thương nhỏ như thế cũng coi là không sao. Ngôn Tiêu nhìn sang chỗ khác: "Cái tổ chức Văn Bảo kia huấn luyện người cũng tốt thật đấy."
Quan Dược kéo tay áo xuống: "Vì thế tôi mới có thể làm đội trưởng." Thật hợp tình hợp lý.
Phía trước có một quán ăn nhỏ, từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn. Ngôn Tiêu cả một ngày không có gì trong bụng, hiện giờ đang rất đói. Nhìn thấy Quan Dược đi về hướng khác, liền kéo tay anh.
Quan Dược quay đầu lại.
"Trông anh thế này không sợ dọa người khác à?" Cô chỉ vết máu trên tay anh: "Tìm một chỗ tắm rửa trước đi."
Để tiết kiệm thời gian, trong lúc Quan Dược đi tìm chỗ tắm thì Ngôn Tiêu đi mua quần áo mới, hai người hẹn sau mười phút gặp nhau.
Ngôn Tiêu đi vào một cửa hàng quần áo, ở đây chủ yếu bán quần áo trẻ em, quần áo người lớn rất ít. Vì không có nhiều để chọn nên cô lấy hai chiếc áo dài tay, sau đó quay sang chọn đồ lót.
Chủ hàng đang chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên lại xuất hiện một vị khách nên có chút sốt ruột. Thấy Ngôn Tiêu đang đứng bên kệ chọn đồ, ngay lập tức nói: "Không, không phải, đó là đồ lót nam."
Ngôn Tiêu: "Tôi đang muốn mua đồ của nam."
"Cô mua đồ cho chồng à?"
Ngôn Tiêu "Ừ" một tiếng.
"Cô biết size bao nhiêu chứ?"
Ngôn Tiêu ngừng một lát: "Không biết rõ."
Ông chủ há mồm như muốn nói cô đúng là một nàng dâu tồi, chỉ vào góc nói: "Vậy chọn loại co dãn đi, to nhỏ đều vừa hết."
Ngôn Tiêu nghe theo, chọn một chiếc màu xanh đậm, thực ra cũng không có nhiều màu để chọn.
Cô cầm đồ trong tay, thử độ co dãn. Hình ảnh người đàn ông lưng hẹp eo thon thoáng hiện lên, nghĩ thầm trong đầu chắc sẽ không bị chật đâu.
"Tôi lấy cái này."
Ông chủ nhận tiền, nói: "Lần sau cứ dẫn theo người ta đến mua cùng."
Ngôn Tiêu mỉm cười. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Quan Dược đi đến.
"Tìm được chỗ tắm rửa rồi."
----------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.