Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Chương 20: Chương 20

Thiên Như Ngọc

15/10/2018

Nhà tắm nằm ở góc phố, trên cửa có treo một đèn biển hiệu "Phòng tắm mỹ nhân", thực ra chỉ là ba căn nhà cấp bốn đơn giản.

Trong nhà tắm có một chiếc đèn mờ, cả phòng đầy hơi nước, trên tường là ảnh một cô gái mặc bộ áo tắm hai mảnh, mông to ngực lớn, đầy vẻ khiêu gợi.

Chủ tiệm là một cậu thanh niên, miệng đang phì phèo một điếu thuốc. Anh ta quan sát Ngôn Tiêu một lát: "Không có phòng cho nữ."

"Thế nào, phụ nữ trấn này không cần tắm hả?"

Anh ta cười hề hề: "Phụ nữ thì tắm ở nhà, không ai đến chỗ này tắm cả." "Có phòng đơn không? Cho tôi một phòng." "Cũng không có."

Ngôn Tiêu nhìn sang Quan Dược: "Hay là đổi nơi khác?"

Quan Dược: "Cả trấn chỉ có nhà tắm này."

Cậu thanh niên cũng không muốn mất mối khách sộp: "Thế này đi, hiện nay phòng nam cũng không có ai tắm. Người đẹp, cô vào phòng nam đi, dù sao hai người cũng đi cùng nhau, còn sợ gì nữa?"

Ngôn Tiêu nhìn Quan Dược. Quan Dược nhìn cô.

Sau một lúc anh nói: "Cô vào tắm trước đi, chờ cô tắm xong thì tôi tắm." "Cũng được." Ngôn Tiêu cầm túi đi vào phòng tắm.

Trên cửa đang đóng chặt có dán hai chữ "Phòng Nam". Mở cửa đi vào là một tấm màng ly lông, bên trong là một mảng tối đen.

Quan Dược đi phía sau, bật công tắc trên tường. Đèn trong này sáng hơn bên ngoài, vì trần nhà tắm rất thấp nên anh phải liên tục cúi đầu.

Sau khi kiểm tra một vòng, anh bước ra ngoài: "Cô tắm đi."

Ngôn Tiêu đưa quần áo mới mua cho anh. Anh nhận lấy cái túi: "Lát nữa tôi trả cô tiền."

Ngôn Tiêu cười: "Không cần, anh mời tôi lần tắm này là được."

Anh gật đầu: "Được."

Cậu thanh niên thấy Quan Dược đi vào lại đi ra, cười hỏi: "Sao thế đại ca, hai người không phải đi chung à?"

"Không phải kiểu đi chung như cậu nghĩ."

"Ồ, ra vậy." Cậu ta tỏ ra đã hiểu.

Quan Dược rút tiền ra: "Bao nhiêu tiền một người?"

"Hai mươi."

"Đắt vậy."

"Đại ca, anh cũng phải nhìn xem đây là nơi nào chứ, nước còn quý hơn dầu. Tôi còn ưu tiên vì hai người mà bật bình nóng lạnh, tiền công còn chưa tính đến."

Cậu ta còn đang lải nhải, Quan Dược đưa tờ năm mươi đồng trước mặt hắn: "Người bên trong lần đầu tiên đến những nơi thế này, có thể không quen, cậu bật thêm nước nóng, đừng có tiết kiệm."

"Không dám, không dám." Cậu ta nhận lấy tiền, mắt đảo một vòng: "Đại ca có cần phục phụ cái khác không?"

Quan Dược trầm mặt, liếc cậu ta, lấy thuốc trong túi đi ra ngoài hút.

Ngôn Tiêu tắm xong đi ra, trên người mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, đầu tóc ướt sũng. Mọi mỏi mệt dường như đã bị gột sạch, da trắng môi hồng, trông vô cùng sạch sẽ.

Quan Dược vừa hút hết một điếu, quay đầu lại nhìn cô, sau đó đi vào trong tắm.

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên mù mịt, mùi hương sữa tắm và dầu gội phụ nữ vẫn còn lưu lại. Anh đi vào trong, cởi quần áo, kéo ngăn để đồ ra, thấy một chiếc áo ngực phụ nữ lặng lẽ nằm bên

trong, là chiếc áo ngực màu đen lúc trước.



Quan Dược đóng cửa tủ lại, đứng dưới vòi hoa sen. Nước xối xuống, mùi hương của phụ nữ vương lại cũng nhạt dần.

Anh nhanh chóng tắm rửa, một tay xoa đầu, một tay xoa người, dường như không muốn lãng phí một giọt nước nào.

Ngôn Tiêu ngồi chờ bên cạnh bàn nước. Cậu thanh niên kia sau khi gọi điện thoại, đi sang rót mời cô một chén nước, so với lúc trước có vẻ nhiệt tình hơn.

Sau một lát có một cô gái đi vào, đôi môi cô ta thoa son đỏ rực. Cô ta mặc một chiếc áo len màu đỏ cổ khoét sau, hai cánh tay đan chặt trước ngực, để lộ ra đôi chân. Dưới thời tiết thế này cô ta nhưng lại đang mang một đôi tất lưới. Khi cô ta đi ngang qua, mùi hương nước hoa nồng nặc xộc vào mũi Ngôn Tiêu.

Ngôn Tiêu xoa mũi, ánh mắt nhìn theo cô gái kia. Từ lúc vào cửa, cô ta không thèm nhìn ai, trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm nam.

Trong bụng cô nảy ra một ý nghĩ: "Đây là nhân viên của cậu hả?"

"Đúng" cậu ta bổ sung thêm: "Quét dọn vệ sinh."

Ngôn Tiêu nhìn lên tấm áp phích phía trên, mỉm cười, đứng lên đi sang phía đó.

"Ờ này, cô vẫn chưa uống hết nước." Cậu thanh niên kêu lên.

"Lát nữa tôi uống, đi vệ sinh đã."

Quan Dược đang thay quần áo trong phòng, vừa mặc quần dài lên, phía trên vẫn còn để trần. Nghe thấy âm thanh cửa bị đẩy ra, anh còn tưởng là Ngôn Tiêu, mở miệng nói: "Còn phải mặc đồ, cô đợi chút nữa."

Tiếng giày cao gót vang lên, tiếp theo là bóng một phụ nữ dán sát vào anh: "Đại ca~."

Quan Dược ngẩng đầu lên, sắc mặt trầm xuống: "Cô là ai?"

Cô gái nhìn thấy anh, hai mắt liền rực sáng. Cô ta ở nơi này làm ăn cũng không phải ngày một ngày hai, có loại đàn ông nào mà chưa từng gặp qua, nhưng như người đàn ông trước mắt thì là lần đầu tiên.

Cô ta đi vào trong phòng thay đồ, thuần thục cởi chiếc áo len rộng cổ ra, lộ ra chiếc áo ngực đen ôm lấy bộ ngực vĩ đại, mạnh dạn dán lên người Quan Dược: "Đại ca, tắm xong rồi sao? Để em giúp anh kỳ lưng nhé." Nói xong cô ta giơ tay xoa xoa vào bụng người đàn ông, cơ bụng rắn chắc khiến cô ta nhộn nhạo.

Quan Dược giữ tay cô ả, thấp giọng quát: "Ra ngoài!"

Cô ta bị đau liền kêu lên một tiếng, định bụng sẽ nũng nịu đong đưa, lúc ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, bị dọa sợ không dám nói câu nào, nhặt quần áo lên, chạy ra ngoài.

Vừa ra đến cửa liền bắt gặp một người phụ nữ khác. Người phụ nữ dáng người cao gầy đang dựa vào cửa, mái tóc dài ướt sũng, vẻ mặt khó chịu, rũ ánh mắt lạnh nhạt quan sát.

Cô ta nhìn Ngôn Tiêu một lượt, đi được một đoạn lại quay đầu nhìn, như hiểu ra điều gì liền chạy về phía quầy.

Ngôn Tiêu sau đó nghe thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Anh ta mang theo bạn gái, anh còn kêu tôi tới làm gì?"

"Đâu phải, anh ta bảo bọn họ không phải là một đôi."

"Bịp bợm, nếu họ không là một đôi thì cớ gì gã ta hung dữ như vậy? Mẹ nó, tay chị mày đây chút nữa bị bẻ gãy rồi."

Quan Dược đẩy cửa ra, mắt quét về phía quầy, cô gái kia như bị điện giật, chạy vội ra ngoài. Cậu thanh niên cười gượng: "Đại ca..."

Cậu ta định mở miệng nói vừa rồi anh đâu có nói không, nhưng nhìn đến khuôn mặt âm trầm của người đàn ông đó, lời định nói đành phải nuốt xuống, chỉ có thể cười xòa.

Ăn cơm xong, hai người đi tìm nhà nghỉ. Sắc mặt Quan Dược vẫn rất khó coi.

Ngôn Tiêu không nói gì cả, màn kịch diễn ra vừa rồi cũng khá thú vị đấy.

Trấn này vừa nhỏ vừa cũ kỹ. Hôm nay không hiểu có chuyện gì mà có không ít khách ghé qua. Cả trấn chỉ có hai nhà nghỉ, hiện giờ hầu hết phòng đều có khách.

Hai người cuối cùng cũng tìm được một nhà nghỉ mới mở. Vừa vào cửa, nhìn thấy dòng chữ ghi trên tấm biển trên cửa, còn hai phòng, một phòng giường đôi và một phòng dành cho sáu người.

Quan Dược nói: "Lấy phòng thứ hai đi."

Dù sao cũng không có lựa chọn khác, Ngôn Tiêu "Ừ" một tiếng.



Ông chủ nhắc nhở qua hai người phải tự bảo quản đồ cá nhân, sau đó giao chìa khóa phòng.

Căn phòng nằm trên tầng hai. Lúc hai người đi lên, Quan Dược chợt nhớ ra gì đó, mở chiếc túi trong tay ra, lấy ra một thứ đưa cho Ngôn Tiêu: "Cái này của cô, vừa rồi quên ở phòng tắm."

Ngôn Tiêu cúi đầu nhìn, kẹp trong quần áo anh là chiếc áo ngực của cô.

Cô lấy ngón tay kéo chiếc áo ra. Kéo được một nửa, có vẻ như bị mắc vào đâu đó, lôi theo quần áo của anh. Cô cũng không tỏ ra vội vã, thong thả kéo tiếp như thể đây là một việc vô cùng thú vị.

Quan Được đưa tay gỡ chỗ bị mắc, còn cô vẫn đang kéo chiếc áo. Chiếc áo ngực bị kéo hai đầu, sau một lúc cũng bật ra, nằm trên tay cô.

Quan Dược nhìn lên, thấy Ngôn Tiêu đang cười.

Dưới ánh đèn mờ của cầu thang, cô gái kia đang mỉm cười. Nụ cười đó không phát ra âm thanh nhưng lại lay động lòng người.

"Cô cười cái gì?"

"Tôi nhớ tới người phụ nữ khi nãy, bỗng dưng có cảm giác tôi phá hỏng chuyện làm ăn của cô ta." "Cô nhìn thấy hết mà còn để cô ta đi vào trong?"

Ngôn Tiêu nhìn anh: "Tôi làm sao mà biết anh có muốn hay không. Nhỡ làm hỏng chuyện của anh thì sao?"

Quan Dược híp mắt nhìn cô, Ngôn Tiêu đột nhiên cảm thấy ánh mắt đó như hận không thể bóp chết

cô.

Cô lại bật cười, cúi đầu khoanh tay trước ngực. Vẫn là nụ cười không phát ra âm thanh đó. Cô cười xong thì đi đến gần anh, bắt chước theo giọng nói của người phụ nữ kia, ghé sát vào tai anh kêu lên: "Đại ca~"

Giọng nói ấm áp, ngọt lịm như mật rót vào tai.

Quan Dược không thèm để ý trò đùa dai của cô.

Ngôn Tiêu vẫn chưa chơi chán, đặt tay lên vai anh: "Đại ca, tắm xong rồi sao? Để em giúp anh kỳ lưng nha."

Quan Dược nhìn đôi bàn tay cô, những ngón tay trắng nõn mềm mại như đang nhảy nhót lướt trên phím đàn trên bờ vai anh.

Anh cười lạnh một tiếng, bất ngờ nắm lấy bàn tay kia, dùng sức kéo cô về phía mình. Hai khuôn mặt bỗng nhiên kề sát vào nhau, đôi mắt đen của Ngôn Tiêu trong màn đêm càng trở nên sáng hơn.

Quan Dược không thấy một tia sợ hãi nào trong đôi mắt đó, chỉ thấy cô khẽ nhíu mày.

"Buông ra, hơi đau." Cô khẽ lắc cổ tay, giọng nói trở lại bình thường.

Quan Dược buông lỏng bàn tay, đi thẳng lên tầng, bước chân rất mạnh.

Ngôn Tiêu dựa vào thành cầu thang trong chốc lát. Vừa rồi cô cảm nhận được Quan Dược rất tức giận, nhưng không hiểu sao anh lại nhịn xuống.

Đi lên tầng, căn phòng sáu người so với ký túc xá thời sinh viên không có gì khác biệt.

Ngôn Tiêu chưa đi vào đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng nói chuyện, nam nữ đủ cả, giọng đủ các vùng miền.

Quan Dược ngồi trên tầng hai chiếc giường đối đối diện với cửa ra vào, trên người mặc chiếc áo trắng dài tay cô mua, chiếc áo dài rộng, tay áo xắn lên làm lộ ra bắp tay săn chắc. Anh đang chỉnh lại ga gối.

Cô gái giường bên cạnh quay sang nói chuyện với anh: "Anh đi du lịch à? Đi chỗ nào vậy?"

Quan Dược liếc nhìn cô ta một cái: "Không phải."

Ngôn Tiêu đi tới, trèo lên giường của anh.

Quan Dược nhìn sang cô: "Cô nằm giường bên dưới ấy." "Không cần." Cô đã trèo lên giường này rồi.

Cô gái kia liền hiểu ra hai người đi cùng nhau, thậm chí còn mặc đồ đôi, không tiếp tục bắt chuyện với Quan Dược nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tòa Thành Bị Vùi Lấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook