Chương 211: chờ đợi
Yên Vũ Giang Nam
17/09/2014
Lịch sử Pháp La từng chứng kiến nhiều lần dị vị diện xâm
nhập nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự. Hai lần xâm nhập gần nhất chỉ có thể tính là một vòng xoáy nho nhỏ trong dòng sông dài lịch sử mà thôi, ý nghĩa duy nhất của nó là nó tồn tại, còn về tương lai thì ai có thể
biết chứ.
Noland là chủ vị diện nên vĩnh viễn không được bình tĩnh. Ban đêm ở Faust vẫn mỹ lệ nhưng là tâm tình của Gordon không tốt là bao. Dưới hai vị cấu trang kỵ sĩ hộ vệ, hắn ngang nhiên tiến vào Vĩnh Hằng Long Điện, một mình gặp mặt đại thần quan Lynn trong mật thất.
Đối mặt với gương mặt âm trầm của Gordon, Lynn đành chịu nói: "Thực xin lỗi Gordon các hạ. Hiện tại ta cũng không liên lạc được với Lưu Sa, dù rất không muốn thừa nhận nhưng ta không thể không nói đội ngũ Richard và Lưu Sa rất có thể đã mất tích trong dòng chảy thời không. Nếu như may mắn thì có lẽ họ sẽ xuất hiện trong vị diện chưa biết nào đó."
Lynn không nói nếu như không may mắn thì sao nhưng điều này không cần nói ra cũng biết.
Trong ánh mắt Gordon nhìn Lynn tràn đầy dung nham sôi trào chậm rãi nói: "Chúng ta hiến tế tế phẩm quý giá như vậy nhưng thu được dòng chảy thời không sao?"
Lynn thở dài một hơi nói: "vĩnh hằng và thời quang chi long vô cùng hài lòng với tế phẩm, cũng ban thần ân phong hậu. Nhưng ý chí của thần không phải phàm nhân chúng ta có thể phỏng đoán mà sâu trong vị diện có vô cùng bí mật, thứ chúng ta thấy chẳng qua chỉ là một giọt nước trong biển lớn mà thôi. Cho nên trong hành trình chinh phạt vị diện, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngươi cũng biết đấy, biến mất trong dòng chảy thời không cũng không phải hiếm thấy."
"Nhưng tế phẩm khác nhau!" Gordon lành lạnh nói.
"Ta thừa nhận nhưng Richard cũng thu được rất nhiều thần ân. Mà trong quá trình hiến tế, ý chí của vĩnh hằng và thời quang chi long cũng đã hàng lâm cho nên quy luật chúng ta từng biết không còn hữu hiệu nữa, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Biện pháp tốt nhất là chậm rãi chờ đợi." Lynn mềm mỏng nói.
Gordon không khỏi im lặng, hắn biết lời của Lynn là đúng, bình thường khi hiến tế chỉ có một điểm thần lực của vĩnh hằng và thời quang chi long giải quyết hiến tế và thần ân. Khi đó ý chí của vĩnh hằng và thời quang chi long đã hàng lâm nên quả thật quy luật đã bị phá vỡ.
Gordon đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lynn, từng câu gằn ra: "Chuyện này là ngẫu nhiên hay có người nhúng tay?"
Lynn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ta không thể trả lời."
"Không thể trả lời…" Gordon cười lạnh nói: "Được, ta đã hiểu."
Khi hắn đứng lên đi đến bên cửa thì quay đầu lại nói: "Ta rất cảm ơn ngài!"
Lynn mỉm cười nói: "Rất nhiều lúc chờ đợi là lựa chọn sáng suốt."
Gordon nhếch miệng khẽ cười nói: "Nhưng Archimonde trước giờ đều rất vội vã!"
Từ đầu tới cuối Gordon và Lynn đều cố ý không nhắc đến chuyện Richard và Lưu Sa còn sống hay không!
Trên Bạch Nhai nổi danh phía đông của đại lục Carling, một thiếu nữ để mái tóc xỏa tự nhiên đang ngồi nhìn thái dương dần chìm vào biển lớn. Bạch Nhai đúng như cái tên của nó, đây là vách dốc thẳng đứng trên biển cao đến gần ngàn mét. Vách đá đều do nham thạch trắng tạo thành mà ở trên đỉnh lại là cây cối xanh um, từ xa nhìn lại tràn đầy vẻ đẹp mộng ảo. Khung cảnh này quả thật là kỳ tích với mỗi sinh linh vì thế nó trở thành thánh địa của bộ lạc man tộc.
Theo truyền thống, mỗi dũng sĩ trẻ tuổi khi có đủ thực lực sẽ được thánh miếu chấp nhận kiểm tra, xem xem họ có đủ tư cách kế thừa thánh giả đồ đằng hay không. Bạch Nhai chính là một trong những điểm kiểm tra, những người trẻ tuổi đầy dũng cảm đó cần phải nhảy từ trên đỉnh xuống biển lớn hơn nữa bò lên được đỉnh. Nếu như hoàn thành được quá trình này thì sẽ được thừa nhận kế thừa thánh giả đồ đằng. Có thể tham gia kiểm tra là vinh dự cao nhất trong lòng mỗi dũng sĩ man tộc!
Nhưng là quá trình kiểm tra này vô cùng nguy hiểm, nhảy từ độ cao ngàn mét xuống biển lớn, lực xung kích cũng đủ làm thân thể cường tráng của man tộc trở nên mềm yếu. Mà Bạch Nhai dài gần trăm cây số, gần bờ có vô số đá ngầm lởm chởm, mỗi dũng sĩ trẻ tuổi đều phải tự mình lựa chọn điểm nhảy xuống. Sau khi rơi xuống biển, phần lớn người không còn năng lực leo lên đỉnh nhưng dù cho hết sức, bọn họ cũng sẽ nỗ lực leo lên cho đến khi hết sạch thể lực lần nữa rơi xuống biển. Trước khi rơi xuống biển, các dũng sĩ sẽ cắm vòng cổ răng thú của mình lên vách đá để minh chứng cho dũng cảm. Trèo được càng cao thì nhận được càng nhiều coi trọng, cơ hội được truyền thừa càng lớn. Từ xưa đến nay chỉ lác đác mấy người trèo lên được đến đỉnh mà cuối cùng họ đều trở thành đại nhân vật nổi danh khắp man tộc!
Thiếu nữ trầm tĩnh nhìn phương xa, gương mặt xinh đẹp của nàng phảng phất hòa tan trong gió lớn, gò má trắng bệch với những nét đồ đằng làm nàng càng thêm hoang dã.
Mặt trời đã chím xuống biển hơn nửa, ánh vàng dần biến thành hồng, hồng đậm, đỏ thẫm rồi cuối cùng là đen như mực… Thảo nguyên bên trên Bạch Nhai cũng dần ảm đạm, gió bắt đầu thổi lớn hơn mang theo hơi lạnh. Một lão già chống gậy xuất hiện, động tác của lão như trì hoãn vô lực nhưng nháy mắt vượt qua mấy cây xuất hiện sau người thiếu nữ.
"Điện hạ, đại trưởng lão rất lo cho ngài." Lão già chính là đại tế tự Wulazhazu của thánh miếu mà thiếu nữ đang ngồi trên bờ biển đương nhiên là Sơn Dữ Hải. Mấy năm rời khỏi Noland chỉ làm nàng cao hơn, còn lại gần như không có thay đổi gì.
"Đại trưởng lão sao biết được tình huống của ta chứ? Hắn không thể nói chuyện với thần thú." Sơn Dữ Hải nhàn nhạt nói.
Wulazhazu khẽ ho khan: "Ta có thể."
"Vì một việc nhỏ như vậy mà cần nói chuyện với thần thú sao?" Thiếu nữ nói.
Đại tế tự dùng ánh mắt hiểu thấu nhân gian nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu: "Rõ ràng đây không phải chuyện nhỏ."
Thiếu nữ khẽ lè lưỡi nói: "Có lẽ! Nhưng hiện tại hắn mới chỉ là người ngoài, người ngoài có mùi vị hấp dẫn mà thôi."
Wulazhazu cười nói: "Hắn còn không cần tiền hơn nữa thường xuyên gõ đầu ngài nữa."
Nàng cũng khẽ nở nụ cười nói: "Đúng vậy! Cho nên có lúc ta nghĩ có nên trực tiếp cướp hắn đi không, giống như mẹ ta làm với cha ta vậy. Dù sao ta cũng không thấy được hắn có thể đánh thắng ta."
Đại tế tự nói: "Nhưng Thương Ưng đại nhân nhiều năm nay vẫn một mực liều mạng tu luyện vũ kỹ, ngài có biết vì sao không?"
Sơn Dữ Hải lắc lắc đầu, nắm tay nhỏ giơ lên nói: "Dù cho mẹ ta ngày ngày đi ngủ không làm gì thì cha ta cũng không thắng được, có luyện ba mươi năm nữa cũng vô dụng."
Wulazhazu cười khàn khàn thành tiếng nói: "Nhưng điện hạ đã nghĩ đến việc lấy trí tuệ của Thương Ưng sao có thể không biết chứ chưa? Nhưng cho dù không có chút hy vọng nào hắn vẫn khổ luyện chưa bao giờ buông lỏng."
Sơn Dữ Hải như hiểu ra điều gì đấy.
"Nam nhân Noland rất kiêu ngạo, tuy chúng ta thường xuyên thấy họ ngạo mạn không nói lý nhưng trong bọn họ có rất nhiều người dùng kiêu ngạo biến thành động lực mạnh mẽ. Cho nên bọn họ đều rất kiên trì, dù thân trong tuyệt cảnh, dù cho không thấy được hy vọng cũng chưa từng buông lỏng. Những người như này mới có thể sáng tạo kỳ tích."
"Đại tế tự, ý ngài là Richard cũng là người như vậy?" Thiếu nữ hỏi lại.
Wulazhazu nói: "Hắn là người như nào thì ngài hiểu rõ hơn ta. Vấn đề chỉ là hiện tại ngài mất liên lạc với hắn, không phải sao?"
Sơn Dữ Hải gật gật đầu vươn tay phải ra khẽ lắc, ở cổ tay nàng có một vòng tay răng thú giống hệt cái nàng tặng Richard. Theo cái rung tay của nàng, răng thú va chạm lẫn nhau phát ra thanh âm.
"Ngươi nghe này, răng thú nói cho ta biết hắn vẫn còn sống. Ta không biết hiện tại hắn ở đâu nhưng khẳng định không ở vị diện này. Nếu như hắn đi chinh phục vị diện thì ta cũng có thể biết hắn đang ở vị diện nào nhưng hiện tại ta không biết, điều này nghĩa là hắn đã mất tích."
"Mất tích trong thời quang tuy nguy hiểm nhưng không phải không còn hy vọng. Chỉ cần còn sống là còn có thể sáng tạo kỳ tích. Ngài hy vọng hắn là kẻ yếu lúc nào cũng cần ngài trợ giúp hay là dũng sĩ kiệt xuất lúc nào cũng có thể sáng tạo kỳ tích đây?" Đại tế tự hỏi.
Thiếu nữ chỉ hơi chút suy nghĩ rồi nói: "Được rồi, ta hiểu rồi. Cho hắn thêm năm năm nữa đi, nếu như hắn đã chết thì ta sẽ tìm Cây Mun, Trát Cát hay kẻ nào hợp cách lưu truyền huyết mạch thánh giả sau đó đi báo thù cho hắn. Nếu như hắn còn sống mà năm năm đến thì ta vẫn lưu truyền huyết mạch."
Đại tế tự thở dài một hơi không nói gì thêm.
Sơn Dữ Hải đứng lên nói với đại tế tự: "Hiện tại ta có chút buồn bực muốn hoạt động, chờ ta một lát, sẽ không lâu đâu!"
Nói xong, thiếu nữ ngửa mặt lên trời huýt dài, thanh âm như sấm chân động làm cả thảo nguyên gợn sóng. Thanh âm còn chưa dứt, nàng đã nhảy lên mở ra hai tay nhào xuống biển lớn!
Vài phút sau, thiếu nữ toàn thân ướt sũng bò lên từ vách đá. Nàng vừa dùng sức lắc đầu vừa nói với đại tế tự Wulazhazu: "Đi thôi, chúng ta về thần miếu thôi!"
Noland là chủ vị diện nên vĩnh viễn không được bình tĩnh. Ban đêm ở Faust vẫn mỹ lệ nhưng là tâm tình của Gordon không tốt là bao. Dưới hai vị cấu trang kỵ sĩ hộ vệ, hắn ngang nhiên tiến vào Vĩnh Hằng Long Điện, một mình gặp mặt đại thần quan Lynn trong mật thất.
Đối mặt với gương mặt âm trầm của Gordon, Lynn đành chịu nói: "Thực xin lỗi Gordon các hạ. Hiện tại ta cũng không liên lạc được với Lưu Sa, dù rất không muốn thừa nhận nhưng ta không thể không nói đội ngũ Richard và Lưu Sa rất có thể đã mất tích trong dòng chảy thời không. Nếu như may mắn thì có lẽ họ sẽ xuất hiện trong vị diện chưa biết nào đó."
Lynn không nói nếu như không may mắn thì sao nhưng điều này không cần nói ra cũng biết.
Trong ánh mắt Gordon nhìn Lynn tràn đầy dung nham sôi trào chậm rãi nói: "Chúng ta hiến tế tế phẩm quý giá như vậy nhưng thu được dòng chảy thời không sao?"
Lynn thở dài một hơi nói: "vĩnh hằng và thời quang chi long vô cùng hài lòng với tế phẩm, cũng ban thần ân phong hậu. Nhưng ý chí của thần không phải phàm nhân chúng ta có thể phỏng đoán mà sâu trong vị diện có vô cùng bí mật, thứ chúng ta thấy chẳng qua chỉ là một giọt nước trong biển lớn mà thôi. Cho nên trong hành trình chinh phạt vị diện, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ngươi cũng biết đấy, biến mất trong dòng chảy thời không cũng không phải hiếm thấy."
"Nhưng tế phẩm khác nhau!" Gordon lành lạnh nói.
"Ta thừa nhận nhưng Richard cũng thu được rất nhiều thần ân. Mà trong quá trình hiến tế, ý chí của vĩnh hằng và thời quang chi long cũng đã hàng lâm cho nên quy luật chúng ta từng biết không còn hữu hiệu nữa, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Biện pháp tốt nhất là chậm rãi chờ đợi." Lynn mềm mỏng nói.
Gordon không khỏi im lặng, hắn biết lời của Lynn là đúng, bình thường khi hiến tế chỉ có một điểm thần lực của vĩnh hằng và thời quang chi long giải quyết hiến tế và thần ân. Khi đó ý chí của vĩnh hằng và thời quang chi long đã hàng lâm nên quả thật quy luật đã bị phá vỡ.
Gordon đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lynn, từng câu gằn ra: "Chuyện này là ngẫu nhiên hay có người nhúng tay?"
Lynn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ta không thể trả lời."
"Không thể trả lời…" Gordon cười lạnh nói: "Được, ta đã hiểu."
Khi hắn đứng lên đi đến bên cửa thì quay đầu lại nói: "Ta rất cảm ơn ngài!"
Lynn mỉm cười nói: "Rất nhiều lúc chờ đợi là lựa chọn sáng suốt."
Gordon nhếch miệng khẽ cười nói: "Nhưng Archimonde trước giờ đều rất vội vã!"
Từ đầu tới cuối Gordon và Lynn đều cố ý không nhắc đến chuyện Richard và Lưu Sa còn sống hay không!
Trên Bạch Nhai nổi danh phía đông của đại lục Carling, một thiếu nữ để mái tóc xỏa tự nhiên đang ngồi nhìn thái dương dần chìm vào biển lớn. Bạch Nhai đúng như cái tên của nó, đây là vách dốc thẳng đứng trên biển cao đến gần ngàn mét. Vách đá đều do nham thạch trắng tạo thành mà ở trên đỉnh lại là cây cối xanh um, từ xa nhìn lại tràn đầy vẻ đẹp mộng ảo. Khung cảnh này quả thật là kỳ tích với mỗi sinh linh vì thế nó trở thành thánh địa của bộ lạc man tộc.
Theo truyền thống, mỗi dũng sĩ trẻ tuổi khi có đủ thực lực sẽ được thánh miếu chấp nhận kiểm tra, xem xem họ có đủ tư cách kế thừa thánh giả đồ đằng hay không. Bạch Nhai chính là một trong những điểm kiểm tra, những người trẻ tuổi đầy dũng cảm đó cần phải nhảy từ trên đỉnh xuống biển lớn hơn nữa bò lên được đỉnh. Nếu như hoàn thành được quá trình này thì sẽ được thừa nhận kế thừa thánh giả đồ đằng. Có thể tham gia kiểm tra là vinh dự cao nhất trong lòng mỗi dũng sĩ man tộc!
Nhưng là quá trình kiểm tra này vô cùng nguy hiểm, nhảy từ độ cao ngàn mét xuống biển lớn, lực xung kích cũng đủ làm thân thể cường tráng của man tộc trở nên mềm yếu. Mà Bạch Nhai dài gần trăm cây số, gần bờ có vô số đá ngầm lởm chởm, mỗi dũng sĩ trẻ tuổi đều phải tự mình lựa chọn điểm nhảy xuống. Sau khi rơi xuống biển, phần lớn người không còn năng lực leo lên đỉnh nhưng dù cho hết sức, bọn họ cũng sẽ nỗ lực leo lên cho đến khi hết sạch thể lực lần nữa rơi xuống biển. Trước khi rơi xuống biển, các dũng sĩ sẽ cắm vòng cổ răng thú của mình lên vách đá để minh chứng cho dũng cảm. Trèo được càng cao thì nhận được càng nhiều coi trọng, cơ hội được truyền thừa càng lớn. Từ xưa đến nay chỉ lác đác mấy người trèo lên được đến đỉnh mà cuối cùng họ đều trở thành đại nhân vật nổi danh khắp man tộc!
Thiếu nữ trầm tĩnh nhìn phương xa, gương mặt xinh đẹp của nàng phảng phất hòa tan trong gió lớn, gò má trắng bệch với những nét đồ đằng làm nàng càng thêm hoang dã.
Mặt trời đã chím xuống biển hơn nửa, ánh vàng dần biến thành hồng, hồng đậm, đỏ thẫm rồi cuối cùng là đen như mực… Thảo nguyên bên trên Bạch Nhai cũng dần ảm đạm, gió bắt đầu thổi lớn hơn mang theo hơi lạnh. Một lão già chống gậy xuất hiện, động tác của lão như trì hoãn vô lực nhưng nháy mắt vượt qua mấy cây xuất hiện sau người thiếu nữ.
"Điện hạ, đại trưởng lão rất lo cho ngài." Lão già chính là đại tế tự Wulazhazu của thánh miếu mà thiếu nữ đang ngồi trên bờ biển đương nhiên là Sơn Dữ Hải. Mấy năm rời khỏi Noland chỉ làm nàng cao hơn, còn lại gần như không có thay đổi gì.
"Đại trưởng lão sao biết được tình huống của ta chứ? Hắn không thể nói chuyện với thần thú." Sơn Dữ Hải nhàn nhạt nói.
Wulazhazu khẽ ho khan: "Ta có thể."
"Vì một việc nhỏ như vậy mà cần nói chuyện với thần thú sao?" Thiếu nữ nói.
Đại tế tự dùng ánh mắt hiểu thấu nhân gian nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu: "Rõ ràng đây không phải chuyện nhỏ."
Thiếu nữ khẽ lè lưỡi nói: "Có lẽ! Nhưng hiện tại hắn mới chỉ là người ngoài, người ngoài có mùi vị hấp dẫn mà thôi."
Wulazhazu cười nói: "Hắn còn không cần tiền hơn nữa thường xuyên gõ đầu ngài nữa."
Nàng cũng khẽ nở nụ cười nói: "Đúng vậy! Cho nên có lúc ta nghĩ có nên trực tiếp cướp hắn đi không, giống như mẹ ta làm với cha ta vậy. Dù sao ta cũng không thấy được hắn có thể đánh thắng ta."
Đại tế tự nói: "Nhưng Thương Ưng đại nhân nhiều năm nay vẫn một mực liều mạng tu luyện vũ kỹ, ngài có biết vì sao không?"
Sơn Dữ Hải lắc lắc đầu, nắm tay nhỏ giơ lên nói: "Dù cho mẹ ta ngày ngày đi ngủ không làm gì thì cha ta cũng không thắng được, có luyện ba mươi năm nữa cũng vô dụng."
Wulazhazu cười khàn khàn thành tiếng nói: "Nhưng điện hạ đã nghĩ đến việc lấy trí tuệ của Thương Ưng sao có thể không biết chứ chưa? Nhưng cho dù không có chút hy vọng nào hắn vẫn khổ luyện chưa bao giờ buông lỏng."
Sơn Dữ Hải như hiểu ra điều gì đấy.
"Nam nhân Noland rất kiêu ngạo, tuy chúng ta thường xuyên thấy họ ngạo mạn không nói lý nhưng trong bọn họ có rất nhiều người dùng kiêu ngạo biến thành động lực mạnh mẽ. Cho nên bọn họ đều rất kiên trì, dù thân trong tuyệt cảnh, dù cho không thấy được hy vọng cũng chưa từng buông lỏng. Những người như này mới có thể sáng tạo kỳ tích."
"Đại tế tự, ý ngài là Richard cũng là người như vậy?" Thiếu nữ hỏi lại.
Wulazhazu nói: "Hắn là người như nào thì ngài hiểu rõ hơn ta. Vấn đề chỉ là hiện tại ngài mất liên lạc với hắn, không phải sao?"
Sơn Dữ Hải gật gật đầu vươn tay phải ra khẽ lắc, ở cổ tay nàng có một vòng tay răng thú giống hệt cái nàng tặng Richard. Theo cái rung tay của nàng, răng thú va chạm lẫn nhau phát ra thanh âm.
"Ngươi nghe này, răng thú nói cho ta biết hắn vẫn còn sống. Ta không biết hiện tại hắn ở đâu nhưng khẳng định không ở vị diện này. Nếu như hắn đi chinh phục vị diện thì ta cũng có thể biết hắn đang ở vị diện nào nhưng hiện tại ta không biết, điều này nghĩa là hắn đã mất tích."
"Mất tích trong thời quang tuy nguy hiểm nhưng không phải không còn hy vọng. Chỉ cần còn sống là còn có thể sáng tạo kỳ tích. Ngài hy vọng hắn là kẻ yếu lúc nào cũng cần ngài trợ giúp hay là dũng sĩ kiệt xuất lúc nào cũng có thể sáng tạo kỳ tích đây?" Đại tế tự hỏi.
Thiếu nữ chỉ hơi chút suy nghĩ rồi nói: "Được rồi, ta hiểu rồi. Cho hắn thêm năm năm nữa đi, nếu như hắn đã chết thì ta sẽ tìm Cây Mun, Trát Cát hay kẻ nào hợp cách lưu truyền huyết mạch thánh giả sau đó đi báo thù cho hắn. Nếu như hắn còn sống mà năm năm đến thì ta vẫn lưu truyền huyết mạch."
Đại tế tự thở dài một hơi không nói gì thêm.
Sơn Dữ Hải đứng lên nói với đại tế tự: "Hiện tại ta có chút buồn bực muốn hoạt động, chờ ta một lát, sẽ không lâu đâu!"
Nói xong, thiếu nữ ngửa mặt lên trời huýt dài, thanh âm như sấm chân động làm cả thảo nguyên gợn sóng. Thanh âm còn chưa dứt, nàng đã nhảy lên mở ra hai tay nhào xuống biển lớn!
Vài phút sau, thiếu nữ toàn thân ướt sũng bò lên từ vách đá. Nàng vừa dùng sức lắc đầu vừa nói với đại tế tự Wulazhazu: "Đi thôi, chúng ta về thần miếu thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.