Chương 191: tặng ngựa
Yên Vũ Giang Nam
03/09/2014
Quán rượu tuy không phải trung tâm thành nhưng cũng không xa là bao mà lại thuộc khu phồn vinh. Từ khi giết chóc bắt đầu đến hiện tại tuy không lâu nhưng cũng đủ để vài thế lực phản ứng. Sau khi rời
khỏi bar rượu, Richard hít sâu một hơi khí lạnh, hắn chưa vội vã rời đi
vội.
Một cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh vẫn còn mở cửa, lão già trông quán ngồi trên ghế dài trước cửa cười đầy thần bí với Richard: "Người trẻ tuổi thật xung động, vừa đến Lam Thủy Lục Châu đã giết nhiều người của Stick như vậy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Lúc này thủ hạ của Richard đã lục tục ra khỏi quán, nhưng Richard vẫn chưa định rời đi mà nhàn hạ cười nói với lão già: "Đây không phải xung động. Ta không ưa thích bị lừa tiền, càng không thích bị lừa xong còn nhẫn nhịn. Chuyện này không thể tính là việc nhỏ được."
"Cũng không tính là quá lớn, ít nhất ở đây là như vậy." Lão già nói.
"Có lẽ, vậy ta làm lớn chuyện hơn là được rồi." Richard nói.
Lão già thở dài: "Người trẻ tuổi luôn tự tin nhưng ưa thích phiền toái không phải đức tính tốt."
Richard rút ra khăn tay bắt đầu lau tay. Vừa rồi trong hỗn chiến có mấy giọt rượu bắn vào tay hắn, nghe lão già nói vậy hắn chỉ âm trầm cười nói: "Ta thật sự không ưa thích phiền toái nhưng nếu ai muốn làm phiền ta thì hắn sẽ phát hiện vô cùng phiền phức a!"
Lão già lắc đầu nói: "Dù sao ngươi cũng là người ngoài đến."
"Mặt hồ Lam Thủy Lục Châu rất lớn, Stick cũng chỉ được một chén nhỏ thôi. Người ngoài đến không nhất định dễ bị bắt nạt, nếu như sinh hoạt ở đây lâu mà mắt còn mù như vậy thì không cần sống tiếp nữa." Richard nhàn nhạt nói.
"Được rồi, ngươi đã giết sạch thuộc hạ của Stick trong quán rượu rồi vì sao còn chưa đi?" Lão già hỏi.
Richard thần bí cười nói: "Đợi người đến tặng ngựa."
Lúc này, tiếng vó ngựa truyền từ xa đến. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một đội kỵ sĩ còn cách một trăm mét đang toàn lực chạy đến gần. Đội kỵ sĩ có hơn hai người phi rất nhanh nhưng khống chế rất tốt, dù phóng vội trên đường đông nhưng cũng không va trúng ai, xem ra ngoài yếu tố kỵ thuật cao ra còn thêm vào yếu tố phải tự kiềm chế nữa. Ở Lam Thủy Lục Châu thế lực đông đảo, ngoài những đoàn buôn nô lệ ra không có nhà ai đứng đầu cả. Mà những đoàn buôn nô lệ cũng chia thành bốn đoàn lớn, như vậy có thể thấy được những kỵ sĩ này cũng phải cẩn thận vô cùng.
Từ khi cách xa, Richard đã thấy kỵ sĩ cầm đầu cấp 12, theo sau là vài tên kỵ binh cấp 8. Xem ra đây hẳn là đội trưởng một đội của Stick.
Richard dù bận vẫn nhàn nhã thu khăn lại, đồng thời không quên nói với lão già: "Ngựa đã đến."
Còn cách mấy chục mét, kỵ sĩ cầm đến nhìn thấy đám người Richard liền vỗ mông ngựa ra sức lao đến. Một phần vì đám người Richard quá bắt mắt, trong vùng đất Đẫm Máu này, một tinh linh thuần chủng tự do vô cùng bắt mắt. Dưới bóng đêm, rất khó nhận ra Laer là bán tinh linh.
Kỵ sĩ cầm đầu từ xa đã hét lên: "Là ai quấy rối quán rượu của song đầu long chúng ta?" Sáu bảy người trên phố bộ dáng nhàn nhã chỉ hướng đám người Richard.
Đám kỵ sĩ không còn do dự toàn lực thúc giục chiến mã chạy đến bên người Richard. Tên đội trưởng cầm đầu còn vung chùy lên sẵn sàng hạ xuống.
Richard đã bắt đầu niệm chú ngữ nhưng xem tốc độ xung phong của những kỵ sĩ thì thời gian còn lại cho hắn cũng chỉ đến hai ba giây. Ngay khi đội kỵ sĩ xông đến cách hai mươi mét, Bọt Nước đột nhiên đạp lên trước một bước, đôi mắt lấp lánh quang mang đồng thời hét lên một tiếng như sói tru.
Vài con chiến mã dẫn đầu đột nhiên sợ hãi hý vang, trực tiếp hất văng những kỵ sĩ trên chúng. Sau đó chúng như phát điên chạy loạn, gần như hoảng sợ chỉ muốn tránh xa thiếu nữ càng xa càng tốt. Trong ý thức những chiến mã này, đứng cách không xa không phải thiếu nữ đáng yêu mà là một con ma lang lúc nào cũng có thể xé chúng thành mảnh vụn.
Chiến mã của kỵ sĩ cầm đầu cũng hí vang nhưng vũ kỹ hắn cao hơn thuộc hạ nhiều, hai đùi kẹp chặt không bị hất văng xuống. Nhưng là đột nhiên mất trọng tâm làm cái chùy giơ cao không thể khống chế được ầm một cái đập vào tường bên cạnh, cày ra một vạch dài sâu trên đó. Nhưng là hắn dù miễn cưỡng khống chế được chiến mã nhưng đám kỵ binh sau người vẫn đang lao đến nào quản được tình thế nên dồn dập va đụng vào nhau,thế là lại một trận ngựa đổ người ngã. Tên đội trưởng cuối cùng không thể may mắn tránh được, chiến mã của hắn bị đụng hai lần nên dù kỵ thuật có cao cũng không thể khống chế đồng bọn bị xô ngã dưới những con ngựa sợ hãi nên hắn bị hất văng xuống đất.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, ma pháp của Richard cuối cùng hoàn thành, lại là quần thể trì hoãn thuật gần như bao lấy hết đám kỵ sĩ. Trong phạm vi ma pháp bao phủ còn có thêm ba tên chỉ đường cho đám kỵ sĩ.
Just, Bọt Nước và hai bộ chiến kỵ sĩ đồng thời xông ra nhưng là ba tên nhọn vượt qua bọn họ, giành trước giết chết ba tên kỵ binh. Tên đội trưởng đang giãy dụa đứng dậy, một chân hắn vẫn còn đang bị ngựa đè lên thì đột nhiên Just chạy nhanh đến, cự phủ trong tay mang theo tiếng rít gió mãnh liệt. Tên đội trưởng không kịp trốn chỉ đành hét lên một tiếng, giơ chùy lên định ngăn lại cự phủ.
Ánh mắt Just lóe lên sát khí, thân thể hắn đột nhiên ánh lên ánh sáng vàng, ma văn cấu trang trên người cũng lóe sáng, dưới tác dụng của hai tầng tăng thêm lực lượng, cự phủ mang theo tiếng rít gió càng mạnh như bão lớn vậy làm lão già đang trông tiệm tạp hóa cũng phải mở rộng tròng mắt ngạc nhiên nhìn Just. Cự phủ mang theo lực lớn không thể địch nổi chặt đứt dây xích chùy, sau đó chém vỡ giáp kỵ sĩ, thành công lướt qua cổ đối phương! Đầu lâu tên đội trưởng bay vút lên nhưng thân thể vẫn ngồi đó không chịu ngã xuống.
Đội trưởng bị chém chết nên những kỵ binh còn lại ở trong trạng thái hỗn loạn nên nào phải đối thủ của đám hung ác thuộc hạ Richard, họ rất nhanh đã bị chém gục. Trong hơn hai mươi con ngựa chỉ còn mười bảy con còn cưỡi được, đủ cho đám người Richard hai người cưỡi một con.
Richard nhởn nhơ nhìn thuộc hạ đầy chuyên nghiệp thu dọn chiến trường, gom chiến mã lại, thuận tiện trừng trị một tên chỉ đường. Cái gọi là trừng trị đương nhiên là chặt tay chặt chân. Có tất cả sáu kẻ chỉ đường nhưng tên đó đen đủi vì khi chiến cuộc đã định rồi còn định làm gì đó, ví như định rút chủy thủ trong túi áo ra.
Kẻ địch ngoan cố không sợ hãi như vậy vô cùng đau đầu, kẻ như vậy chỉ có hai phương pháp xử lý. Một là giết, hai là làm hắn mất đi chiến lực mãi mãi, ví như mất tay mất chân. Thông thường đội ngũ Richard thường chọn cách thứ hai. Bởi vì cách đầu giải quyết ngay vấn đề nhưng cách sau có thể cho một kẻ thù một gánh nặng không thể vứt bỏ. Mặc dù ở vùng đất Đẫm Máu này, tạo gánh nặng không phải cách làm hiệu quả.
Một cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh vẫn còn mở cửa, lão già trông quán ngồi trên ghế dài trước cửa cười đầy thần bí với Richard: "Người trẻ tuổi thật xung động, vừa đến Lam Thủy Lục Châu đã giết nhiều người của Stick như vậy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Lúc này thủ hạ của Richard đã lục tục ra khỏi quán, nhưng Richard vẫn chưa định rời đi mà nhàn hạ cười nói với lão già: "Đây không phải xung động. Ta không ưa thích bị lừa tiền, càng không thích bị lừa xong còn nhẫn nhịn. Chuyện này không thể tính là việc nhỏ được."
"Cũng không tính là quá lớn, ít nhất ở đây là như vậy." Lão già nói.
"Có lẽ, vậy ta làm lớn chuyện hơn là được rồi." Richard nói.
Lão già thở dài: "Người trẻ tuổi luôn tự tin nhưng ưa thích phiền toái không phải đức tính tốt."
Richard rút ra khăn tay bắt đầu lau tay. Vừa rồi trong hỗn chiến có mấy giọt rượu bắn vào tay hắn, nghe lão già nói vậy hắn chỉ âm trầm cười nói: "Ta thật sự không ưa thích phiền toái nhưng nếu ai muốn làm phiền ta thì hắn sẽ phát hiện vô cùng phiền phức a!"
Lão già lắc đầu nói: "Dù sao ngươi cũng là người ngoài đến."
"Mặt hồ Lam Thủy Lục Châu rất lớn, Stick cũng chỉ được một chén nhỏ thôi. Người ngoài đến không nhất định dễ bị bắt nạt, nếu như sinh hoạt ở đây lâu mà mắt còn mù như vậy thì không cần sống tiếp nữa." Richard nhàn nhạt nói.
"Được rồi, ngươi đã giết sạch thuộc hạ của Stick trong quán rượu rồi vì sao còn chưa đi?" Lão già hỏi.
Richard thần bí cười nói: "Đợi người đến tặng ngựa."
Lúc này, tiếng vó ngựa truyền từ xa đến. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, một đội kỵ sĩ còn cách một trăm mét đang toàn lực chạy đến gần. Đội kỵ sĩ có hơn hai người phi rất nhanh nhưng khống chế rất tốt, dù phóng vội trên đường đông nhưng cũng không va trúng ai, xem ra ngoài yếu tố kỵ thuật cao ra còn thêm vào yếu tố phải tự kiềm chế nữa. Ở Lam Thủy Lục Châu thế lực đông đảo, ngoài những đoàn buôn nô lệ ra không có nhà ai đứng đầu cả. Mà những đoàn buôn nô lệ cũng chia thành bốn đoàn lớn, như vậy có thể thấy được những kỵ sĩ này cũng phải cẩn thận vô cùng.
Từ khi cách xa, Richard đã thấy kỵ sĩ cầm đầu cấp 12, theo sau là vài tên kỵ binh cấp 8. Xem ra đây hẳn là đội trưởng một đội của Stick.
Richard dù bận vẫn nhàn nhã thu khăn lại, đồng thời không quên nói với lão già: "Ngựa đã đến."
Còn cách mấy chục mét, kỵ sĩ cầm đến nhìn thấy đám người Richard liền vỗ mông ngựa ra sức lao đến. Một phần vì đám người Richard quá bắt mắt, trong vùng đất Đẫm Máu này, một tinh linh thuần chủng tự do vô cùng bắt mắt. Dưới bóng đêm, rất khó nhận ra Laer là bán tinh linh.
Kỵ sĩ cầm đầu từ xa đã hét lên: "Là ai quấy rối quán rượu của song đầu long chúng ta?" Sáu bảy người trên phố bộ dáng nhàn nhã chỉ hướng đám người Richard.
Đám kỵ sĩ không còn do dự toàn lực thúc giục chiến mã chạy đến bên người Richard. Tên đội trưởng cầm đầu còn vung chùy lên sẵn sàng hạ xuống.
Richard đã bắt đầu niệm chú ngữ nhưng xem tốc độ xung phong của những kỵ sĩ thì thời gian còn lại cho hắn cũng chỉ đến hai ba giây. Ngay khi đội kỵ sĩ xông đến cách hai mươi mét, Bọt Nước đột nhiên đạp lên trước một bước, đôi mắt lấp lánh quang mang đồng thời hét lên một tiếng như sói tru.
Vài con chiến mã dẫn đầu đột nhiên sợ hãi hý vang, trực tiếp hất văng những kỵ sĩ trên chúng. Sau đó chúng như phát điên chạy loạn, gần như hoảng sợ chỉ muốn tránh xa thiếu nữ càng xa càng tốt. Trong ý thức những chiến mã này, đứng cách không xa không phải thiếu nữ đáng yêu mà là một con ma lang lúc nào cũng có thể xé chúng thành mảnh vụn.
Chiến mã của kỵ sĩ cầm đầu cũng hí vang nhưng vũ kỹ hắn cao hơn thuộc hạ nhiều, hai đùi kẹp chặt không bị hất văng xuống. Nhưng là đột nhiên mất trọng tâm làm cái chùy giơ cao không thể khống chế được ầm một cái đập vào tường bên cạnh, cày ra một vạch dài sâu trên đó. Nhưng là hắn dù miễn cưỡng khống chế được chiến mã nhưng đám kỵ binh sau người vẫn đang lao đến nào quản được tình thế nên dồn dập va đụng vào nhau,thế là lại một trận ngựa đổ người ngã. Tên đội trưởng cuối cùng không thể may mắn tránh được, chiến mã của hắn bị đụng hai lần nên dù kỵ thuật có cao cũng không thể khống chế đồng bọn bị xô ngã dưới những con ngựa sợ hãi nên hắn bị hất văng xuống đất.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, ma pháp của Richard cuối cùng hoàn thành, lại là quần thể trì hoãn thuật gần như bao lấy hết đám kỵ sĩ. Trong phạm vi ma pháp bao phủ còn có thêm ba tên chỉ đường cho đám kỵ sĩ.
Just, Bọt Nước và hai bộ chiến kỵ sĩ đồng thời xông ra nhưng là ba tên nhọn vượt qua bọn họ, giành trước giết chết ba tên kỵ binh. Tên đội trưởng đang giãy dụa đứng dậy, một chân hắn vẫn còn đang bị ngựa đè lên thì đột nhiên Just chạy nhanh đến, cự phủ trong tay mang theo tiếng rít gió mãnh liệt. Tên đội trưởng không kịp trốn chỉ đành hét lên một tiếng, giơ chùy lên định ngăn lại cự phủ.
Ánh mắt Just lóe lên sát khí, thân thể hắn đột nhiên ánh lên ánh sáng vàng, ma văn cấu trang trên người cũng lóe sáng, dưới tác dụng của hai tầng tăng thêm lực lượng, cự phủ mang theo tiếng rít gió càng mạnh như bão lớn vậy làm lão già đang trông tiệm tạp hóa cũng phải mở rộng tròng mắt ngạc nhiên nhìn Just. Cự phủ mang theo lực lớn không thể địch nổi chặt đứt dây xích chùy, sau đó chém vỡ giáp kỵ sĩ, thành công lướt qua cổ đối phương! Đầu lâu tên đội trưởng bay vút lên nhưng thân thể vẫn ngồi đó không chịu ngã xuống.
Đội trưởng bị chém chết nên những kỵ binh còn lại ở trong trạng thái hỗn loạn nên nào phải đối thủ của đám hung ác thuộc hạ Richard, họ rất nhanh đã bị chém gục. Trong hơn hai mươi con ngựa chỉ còn mười bảy con còn cưỡi được, đủ cho đám người Richard hai người cưỡi một con.
Richard nhởn nhơ nhìn thuộc hạ đầy chuyên nghiệp thu dọn chiến trường, gom chiến mã lại, thuận tiện trừng trị một tên chỉ đường. Cái gọi là trừng trị đương nhiên là chặt tay chặt chân. Có tất cả sáu kẻ chỉ đường nhưng tên đó đen đủi vì khi chiến cuộc đã định rồi còn định làm gì đó, ví như định rút chủy thủ trong túi áo ra.
Kẻ địch ngoan cố không sợ hãi như vậy vô cùng đau đầu, kẻ như vậy chỉ có hai phương pháp xử lý. Một là giết, hai là làm hắn mất đi chiến lực mãi mãi, ví như mất tay mất chân. Thông thường đội ngũ Richard thường chọn cách thứ hai. Bởi vì cách đầu giải quyết ngay vấn đề nhưng cách sau có thể cho một kẻ thù một gánh nặng không thể vứt bỏ. Mặc dù ở vùng đất Đẫm Máu này, tạo gánh nặng không phải cách làm hiệu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.