Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 312: Sở Châu Gia Nhập Khối Thống Nhất
Ngã Tối Bạch
07/03/2023
Lâm Uyên cảm thấy kỳ quái. Dịch Thành Công không phải là người nóng tính, trong đoàn làm phim rất ít khi thấy hắn nổi giận, nhưng không biết vì sao vừa quay phim xong hắn lại giận dữ như vậy. Lâm Uyên lập tức đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Vấn đề nhỏ thôi.” Liễu Như cười đáp.
Dịch Thành Công trừng mắt liếc Liễu Như một cái, quay đầu giải thích với Lâm Uyên, sắc mặt không còn phẫn nộ như trước đó:
“Vì để cảnh quay này càng thêm chân thật, Liễu Như đã đề nghị tổ đạo cụ làm một miếng che mắt nhỏ, khi đeo vào sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn, nuhư vậy mới có thể diễn ra được trạng thái của người mù. Nhưng hắn vừa diễn xong ta mới biết miếng che mắt kia một khi đeo vào sẽ chẳng còn thấy gì cả.”
“Vẫn có thể thấy một chút mà…” Liễu Như giải thích.
Dịch Thành Công tức giận nói: “Ta vừa mới xem thử, thấy cái rắm ấy! Trước đó đã bảo phải giữ lại 60% thị lực, nhưng miếng che mắt này thì có khác gì bị mù đâu!”
“Thật xin lỗi…”
Người của tổ đạo cụ cũng áy náy nói: “Khi chúng ta thiết kế nó cũng không ngờ hoàn cảnh quay phim sẽ tối đến vậy, đèn đường cũng mờ căm, trời thì sập tối quá nhanh, cho nên tầm nhìn mới bị giảm mạnh…”
“Là lỗi của ta.” Liễu Như cười khổ nói, “Ta phát hiện tầm nhìn không ổn, nhưng cảm thấy làm vậy sẽ tạo được hiệu ứng tốt hơn nên mới không dừng lại. Nhờ các lão sư tổ đạo cụ chuẩn bị kỹ càng nên ta không bị thương, chỉ ngã một chút thôi, lại càng khiến cảnh quay thêm hiệu quả.”
Dịch Thành Công không tha thứ.
Lâm Uyên cũng hiểu được ngọn nguồn. Thật ra là vì đạo cụ có chút sơ sót, Liễu Như đâm lao đành phải theo lao nên mới thành thế này, cả diễn viên và tổ đạo cụ đều có trách nhiệm, nhưng cuối cùng cũng là vì Liễu Như muốn cảnh quay hoàn hảo nên mới làm liều, cũng may không xảy ra chuyện gì.
“Cứ như vậy đi.” Lâm Uyên không muốn cuộc cãi vã đi xa hơn nữa.
Hắn là nhân vật hạch tâm trong đoàn làm phim, lời nói rất có trọng lực. Mặc dù Dịch Thành Công vẫn còn bất mãn với tổ đạo cụ và Liễu Như nhưng cuối cùng cũng không mắng thêm nữa, chỉ thở dài nói: “Ngươi vội vàng quá.”
Lời này là đang nói với Liễu Như.
Từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, sự nghiệp của Liễu Như rơi xuống vực sâu, hắn quá vội vàng muốn thể hiện bản thân nên mới bất chấp nguy hiểm để quay cảnh phim này. Trong quá trình quay Liễu Như đều rất cố gắng, có lúc Dịch Thành Công cảm thấy ổn rồi nhưng hắn vẫn nài nỉ được quay lại, cho rằng mình còn có thể làm tốt hơn thế.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Liễu Như cười nói, “Ngày mai đoàn chúng ta đi ăn lẩu đi, ta mời, coi như là để tạ lỗi cho chuyện ngày hôm nay. Cảm ơn Lâm đại biểu đã hiểu cho ta, tình huống vừa rồi ta còn cố quay là do lỗi của ta.”
“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu một cái.
Hắn vẫn thường tham gia việc quay phim nên có ấn tượng không tệ với Liễu Như. Nhất là nhìn cảnh Liễu Như tập tễnh đứng lên đi lại nãy giờ hắn cũng không thể trách cứ được.
Có lẽ Liễu Như cảm thấy hôm nay là cảnh quay cuối cùng nên cho dù bị thương cũng không thành vấn đề lớn, vì thế mới xông pha để quay cảnh cuối thật hoàn hảo.
Sóng gió dừng lại, Lâm Uyên dặn dò Dịch Thành Công biên tập hậu kỳ cho tốt. Việc quay phim chỉ có thể xem là mới xong hơn một nửa, biên tập hậu kỳ là khâu rất quan trọng.
Sau khi Lâm Uyên ra mặt, mọi người mới yên tâm rời đi. Đợi Liễu Như đi rồi, Dịch Thành Công mới cảm khái nói: “Thực ra tất cả mọi người đều rất khó khăn. Ta tin rằng Lâm đại biểu tuổi còn trẻ đã có được thành tựu như ngày hôm nay, hẳn đã trả giá không ít.”
Lâm Uyên gật đầu tán thành. Ta đi được tới ngày hôm nay đúng là không dễ dàng, đúng không Hệ thống?
. . .
Ngày hôm sau, bữa tiệc mừng phim đóng máy được nam chính Liễu Như mời khách.
Mà sau khi phim đóng máy, Lâm Uyên chính thức để Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ song ca bài Mái Nhà. Bài hát này dự định sẽ phát hành vào tháng giêng.
Lúc này đã là cuối tháng 12, công ty và trường học lần lượt nghỉ đông.
Đêm ngày 31 tháng 12, Lâm Uyên cùng cả nhà ngồi xem Đêm Nhạc Cuối Năm.
Không thể không nói, Đêm Nhạc Cuối Năm ở Lam Tinh xuất sắc hơn ở Trung Quốc rất nhiều. Có lẽ việc này còn liên quan đến chế độ chính trị và các hạn chế về văn hoá. Ở Lam Tinh, những thứ được đưa lên sân khấu không có nhiều khuôn khổ và gông xiềng như thế.
Đương nhiên về tổng thể vẫn là những tiết mục mang tính tích cực và hướng về phía trước.
Chương trình trôi qua được một nửa, Lam Nhan xuất hiện trên đài, bắt đầu biểu diễn ca khúc nổi tiếng nhất tháng này: Mặt Trời Đỏ. Đây là ca khúc do Lâm Uyên viết nên người nhà nghe được đều cảm thấy thân thiết hơn hẳn.
Đến khi chương trình sắp kết thúc, lại có mấy tiết mục biểu diễn đặc biệt xuất hiện. Nó đặc biệt không phải vì khác lạ, mà là vì người biểu diễn là các minh tinh Sở châu!
Lâm Uyên nói: “Tín hiệu của nhà chức trách đã rất rõ ràng.”
Ngay cả người ít khi lên mạng như mẹ hắn cũng gật đầu nói: “Xem ra năm sau Sở châu cũng sẽ gia nhập khối thống nhất Tần Tề rồi.”
Em gái bỗng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Mấy người Lâm Uyên ngẩn ra, sau đó đều cười xoà nói “Năm mới vui vẻ”. Giờ khắc này hắn bỗng cảm thấy không chân thực.
Lại một năm nữa trôi qua, năm mới đến.
Đúng như tín hiệu từ Đêm Nhạc Cuối Năm, vừa sang năm mới ngày 1 tháng 1, quan phương đã chính thức tuyên bố:
Sở châu gia nhập vào Tần Tề, trở thành Sở tỉnh.
Cùng lúc đó, tường văn hoá của Sở châu hoàn toàn bị gỡ bỏ, ba tỉnh liên thông với nhau!
Giống như lúc ban đầu Tần Tề sát nhập, việc Sở châu trở thành Sở tỉnh dẫn tới vô số phản ứng dây chuyền. Rất nhiều lĩnh vực đều nghênh đón các loại khiêu chiến và kỳ ngộ mới.
Sau đó mấy ngày, báo chí đều không ngừng đưa tin về những thay đổi đang xảy ra, có thể nói là náo nhiệt vô cùng.
Trên internet lại là một hoàn cảnh khác. Làng giải trí coi như là đứng mũi chịu sào nhiều nhất:
“Cảm giác thân thể bị móc rỗng, đừng hỏi ta tại sao.”
“Ha ha, người anh em lầu trên chú ý bổ sung dinh dưỡng kẻo bị hút khô nha.”
“Vấn đề nhỏ thôi.” Liễu Như cười đáp.
Dịch Thành Công trừng mắt liếc Liễu Như một cái, quay đầu giải thích với Lâm Uyên, sắc mặt không còn phẫn nộ như trước đó:
“Vì để cảnh quay này càng thêm chân thật, Liễu Như đã đề nghị tổ đạo cụ làm một miếng che mắt nhỏ, khi đeo vào sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn, nuhư vậy mới có thể diễn ra được trạng thái của người mù. Nhưng hắn vừa diễn xong ta mới biết miếng che mắt kia một khi đeo vào sẽ chẳng còn thấy gì cả.”
“Vẫn có thể thấy một chút mà…” Liễu Như giải thích.
Dịch Thành Công tức giận nói: “Ta vừa mới xem thử, thấy cái rắm ấy! Trước đó đã bảo phải giữ lại 60% thị lực, nhưng miếng che mắt này thì có khác gì bị mù đâu!”
“Thật xin lỗi…”
Người của tổ đạo cụ cũng áy náy nói: “Khi chúng ta thiết kế nó cũng không ngờ hoàn cảnh quay phim sẽ tối đến vậy, đèn đường cũng mờ căm, trời thì sập tối quá nhanh, cho nên tầm nhìn mới bị giảm mạnh…”
“Là lỗi của ta.” Liễu Như cười khổ nói, “Ta phát hiện tầm nhìn không ổn, nhưng cảm thấy làm vậy sẽ tạo được hiệu ứng tốt hơn nên mới không dừng lại. Nhờ các lão sư tổ đạo cụ chuẩn bị kỹ càng nên ta không bị thương, chỉ ngã một chút thôi, lại càng khiến cảnh quay thêm hiệu quả.”
Dịch Thành Công không tha thứ.
Lâm Uyên cũng hiểu được ngọn nguồn. Thật ra là vì đạo cụ có chút sơ sót, Liễu Như đâm lao đành phải theo lao nên mới thành thế này, cả diễn viên và tổ đạo cụ đều có trách nhiệm, nhưng cuối cùng cũng là vì Liễu Như muốn cảnh quay hoàn hảo nên mới làm liều, cũng may không xảy ra chuyện gì.
“Cứ như vậy đi.” Lâm Uyên không muốn cuộc cãi vã đi xa hơn nữa.
Hắn là nhân vật hạch tâm trong đoàn làm phim, lời nói rất có trọng lực. Mặc dù Dịch Thành Công vẫn còn bất mãn với tổ đạo cụ và Liễu Như nhưng cuối cùng cũng không mắng thêm nữa, chỉ thở dài nói: “Ngươi vội vàng quá.”
Lời này là đang nói với Liễu Như.
Từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, sự nghiệp của Liễu Như rơi xuống vực sâu, hắn quá vội vàng muốn thể hiện bản thân nên mới bất chấp nguy hiểm để quay cảnh phim này. Trong quá trình quay Liễu Như đều rất cố gắng, có lúc Dịch Thành Công cảm thấy ổn rồi nhưng hắn vẫn nài nỉ được quay lại, cho rằng mình còn có thể làm tốt hơn thế.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Liễu Như cười nói, “Ngày mai đoàn chúng ta đi ăn lẩu đi, ta mời, coi như là để tạ lỗi cho chuyện ngày hôm nay. Cảm ơn Lâm đại biểu đã hiểu cho ta, tình huống vừa rồi ta còn cố quay là do lỗi của ta.”
“Ừm.” Lâm Uyên gật đầu một cái.
Hắn vẫn thường tham gia việc quay phim nên có ấn tượng không tệ với Liễu Như. Nhất là nhìn cảnh Liễu Như tập tễnh đứng lên đi lại nãy giờ hắn cũng không thể trách cứ được.
Có lẽ Liễu Như cảm thấy hôm nay là cảnh quay cuối cùng nên cho dù bị thương cũng không thành vấn đề lớn, vì thế mới xông pha để quay cảnh cuối thật hoàn hảo.
Sóng gió dừng lại, Lâm Uyên dặn dò Dịch Thành Công biên tập hậu kỳ cho tốt. Việc quay phim chỉ có thể xem là mới xong hơn một nửa, biên tập hậu kỳ là khâu rất quan trọng.
Sau khi Lâm Uyên ra mặt, mọi người mới yên tâm rời đi. Đợi Liễu Như đi rồi, Dịch Thành Công mới cảm khái nói: “Thực ra tất cả mọi người đều rất khó khăn. Ta tin rằng Lâm đại biểu tuổi còn trẻ đã có được thành tựu như ngày hôm nay, hẳn đã trả giá không ít.”
Lâm Uyên gật đầu tán thành. Ta đi được tới ngày hôm nay đúng là không dễ dàng, đúng không Hệ thống?
. . .
Ngày hôm sau, bữa tiệc mừng phim đóng máy được nam chính Liễu Như mời khách.
Mà sau khi phim đóng máy, Lâm Uyên chính thức để Tôn Diệu Hoả và Giang Quỳ song ca bài Mái Nhà. Bài hát này dự định sẽ phát hành vào tháng giêng.
Lúc này đã là cuối tháng 12, công ty và trường học lần lượt nghỉ đông.
Đêm ngày 31 tháng 12, Lâm Uyên cùng cả nhà ngồi xem Đêm Nhạc Cuối Năm.
Không thể không nói, Đêm Nhạc Cuối Năm ở Lam Tinh xuất sắc hơn ở Trung Quốc rất nhiều. Có lẽ việc này còn liên quan đến chế độ chính trị và các hạn chế về văn hoá. Ở Lam Tinh, những thứ được đưa lên sân khấu không có nhiều khuôn khổ và gông xiềng như thế.
Đương nhiên về tổng thể vẫn là những tiết mục mang tính tích cực và hướng về phía trước.
Chương trình trôi qua được một nửa, Lam Nhan xuất hiện trên đài, bắt đầu biểu diễn ca khúc nổi tiếng nhất tháng này: Mặt Trời Đỏ. Đây là ca khúc do Lâm Uyên viết nên người nhà nghe được đều cảm thấy thân thiết hơn hẳn.
Đến khi chương trình sắp kết thúc, lại có mấy tiết mục biểu diễn đặc biệt xuất hiện. Nó đặc biệt không phải vì khác lạ, mà là vì người biểu diễn là các minh tinh Sở châu!
Lâm Uyên nói: “Tín hiệu của nhà chức trách đã rất rõ ràng.”
Ngay cả người ít khi lên mạng như mẹ hắn cũng gật đầu nói: “Xem ra năm sau Sở châu cũng sẽ gia nhập khối thống nhất Tần Tề rồi.”
Em gái bỗng nói: “Năm mới vui vẻ.”
Mấy người Lâm Uyên ngẩn ra, sau đó đều cười xoà nói “Năm mới vui vẻ”. Giờ khắc này hắn bỗng cảm thấy không chân thực.
Lại một năm nữa trôi qua, năm mới đến.
Đúng như tín hiệu từ Đêm Nhạc Cuối Năm, vừa sang năm mới ngày 1 tháng 1, quan phương đã chính thức tuyên bố:
Sở châu gia nhập vào Tần Tề, trở thành Sở tỉnh.
Cùng lúc đó, tường văn hoá của Sở châu hoàn toàn bị gỡ bỏ, ba tỉnh liên thông với nhau!
Giống như lúc ban đầu Tần Tề sát nhập, việc Sở châu trở thành Sở tỉnh dẫn tới vô số phản ứng dây chuyền. Rất nhiều lĩnh vực đều nghênh đón các loại khiêu chiến và kỳ ngộ mới.
Sau đó mấy ngày, báo chí đều không ngừng đưa tin về những thay đổi đang xảy ra, có thể nói là náo nhiệt vô cùng.
Trên internet lại là một hoàn cảnh khác. Làng giải trí coi như là đứng mũi chịu sào nhiều nhất:
“Cảm giác thân thể bị móc rỗng, đừng hỏi ta tại sao.”
“Ha ha, người anh em lầu trên chú ý bổ sung dinh dưỡng kẻo bị hút khô nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.