Chương 68: Cam tâm tình nguyện
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
“Trát hầu tòa?” Toàn Minh lại sững sờ: “Ai kiện ba?”
Ánh mắt Chung Chấp tĩnh lạ thường: "Nói ngược lại, ba đã kiện người khác."
Lời nói của anh khiến tim Toàn Minh như thắt lại, nhưng cô vẫn không biết gì: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Trước đây vẫn thế.” Chung Chấp dừng lại, tìm kiếm những từ ngữ khéo léo nhất trong đầu, cố gắng tránh vết sẹo của cô: “Ba đã tìm ra người đầu tiên tung tin đồn và thông tin cá nhân lên mạng.”
Rồi sau đó anh gằn từng chữ một: “Cuối cùng, ba đã dùng tội danh phạm danh dự của người khác để khởi tố hắn.”
Lời nói của Chung Chấp rõ ràng chui vào tai Toàn Minh, não cô rung động liên hồi, nhịn không được mà hít một hơi, sau đó giống như có một thứ từ dưới đất chui lên, khiến cho cô không nói nên lời.
Chung Chấp nắm lấy cánh tay của Toàn Minh, dùng sức kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: "Đừng lo lắng, người tố cáo là ba, không phải con... Ba không muốn con dính vào chuyện này nữa."
Toàn Minh cảm thấy cả người trong nháy mắt rơi vào trong hồ nước lạnh, sau đó được vớt lên cả người ướt sũng, bên tai chỉ có tiếng dỗ dành.
"Tin đồn gì..." Cổ họng cũng khô khốc như đất khô.
Chung Chấp muốn nói trên mạng lan truyền chuyện anh "cưỡng hiếp" cô và giết "mẹ" của cô, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn nuốt xuống những lời này.
Không đợi Chung Chấp lên tiếng, Toàn Minh sốt sắng hỏi: "Tại sao ba..."
Ngay cả khi việc phát tán thông tin cá nhân là một sự thật, và việc xâm phạm quyền riêng tư cũng là sự thật, nhưng sự việc bắt đầu là do cô, tuy rằng Chung Chấp cũng vì cô mà chịu liên lụy, nhưng cô là người phải chịu mọi tổn thương, cho nên việc này phải lấy danh nghĩa Chung Toàn Minh là cô mới phải.
Chung Chấp cũng đã xem xét những điều này. Nhưng sự đền bù mà anh muốn nhất là một lời xin lỗi công khai, nếu như lấy danh nghĩa của Toàn Minh, điều này cũng tương đương với việc đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió. Nhưng Chung Chấp cũng không muốn nhấn mạnh lại mối quan hệ của họ nên cố tình chọn cách dẫn dắt vấn đề theo hướng "xúc phạm người khác".
Bởi vì sau khi phân tích kỹ lưỡng, Chung Chấp nhận ra rằng vấn đề này không thể chịu được sự soi xét chút nào.
Là người ngoài cuộc khi bắt đầu vụ bạo lực mạng, anh liên tục bị người khác quấy rối vì rò rỉ thông tin cá nhân. Những người này chỉ một mồi lửa liền cháy chỉ vì những lời nhận xét một chiều mà các blogger trên Internet lấy từ Dương Niệm, phóng đại và xúc phạm phẩm hạnh và nhân cách của anh, nhưng Dương Niệm không biết nhiều về anh và Toàn Minh.
Mà blogger tung hỏa mù và làm rò rỉ thông tin của anh chính là kẻ mà anh muốn khởi kiện.
Toàn Minh nắm chặt ống tay áo Chung Chấp hỏi lại: "Chứng cứ của nba đâu... Ý con là ngoại trừ xâm phạm riêng tư."
"Còn không có đủ bằng chứng sao? Tin nhắn chửi bới còn có..." Nói đến đây, Chung Chấp lấy điện thoại di động ra, tùy ý ném lên bàn: "Tất cả những lời mắng chửi của bọn họ, ba đều đã ghi âm vào trong điện thoại."
Lúc này, Toàn Minh mới hiểu tại sao Chung Chấp lại bình tĩn trước những cuộc gọi quấy rối như vậy.
"Tất cả? Rốt cuộc ba đã phải nhận bao nhiêu cuộc gọi?"
Sự thật mà Chung Chấp kể chỉ khiến Toàn Minh cảm thấy ớn lạnh sống lưng, rốt cuộc ở những nơi mà cô không nhìn thấy, Chung Chấp còn làm những chuyện gì?
Cuộc sống mà cô thấy chỉ là những áp lực vụn vặn, cô chỉ là một nạn nhân đáng thương, cô không nhận ra rằng mình cũng chính là con kiến dựa vào Chung Chấp để kiếm miếng ăn, mỗi ngày vắt kiệt sức lực và máu của anh, rồi yên tâm trốn tránh ở phía sau lưng anh, để anh giúp mình che mưa chắn gió, buộc anh không thể không tới đối mặt với chính sóng gió mà mình mang tới.
Ngay cả khi anh là người cam tâm tình nguyện.
Ánh mắt Chung Chấp tĩnh lạ thường: "Nói ngược lại, ba đã kiện người khác."
Lời nói của anh khiến tim Toàn Minh như thắt lại, nhưng cô vẫn không biết gì: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
“Trước đây vẫn thế.” Chung Chấp dừng lại, tìm kiếm những từ ngữ khéo léo nhất trong đầu, cố gắng tránh vết sẹo của cô: “Ba đã tìm ra người đầu tiên tung tin đồn và thông tin cá nhân lên mạng.”
Rồi sau đó anh gằn từng chữ một: “Cuối cùng, ba đã dùng tội danh phạm danh dự của người khác để khởi tố hắn.”
Lời nói của Chung Chấp rõ ràng chui vào tai Toàn Minh, não cô rung động liên hồi, nhịn không được mà hít một hơi, sau đó giống như có một thứ từ dưới đất chui lên, khiến cho cô không nói nên lời.
Chung Chấp nắm lấy cánh tay của Toàn Minh, dùng sức kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: "Đừng lo lắng, người tố cáo là ba, không phải con... Ba không muốn con dính vào chuyện này nữa."
Toàn Minh cảm thấy cả người trong nháy mắt rơi vào trong hồ nước lạnh, sau đó được vớt lên cả người ướt sũng, bên tai chỉ có tiếng dỗ dành.
"Tin đồn gì..." Cổ họng cũng khô khốc như đất khô.
Chung Chấp muốn nói trên mạng lan truyền chuyện anh "cưỡng hiếp" cô và giết "mẹ" của cô, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn nuốt xuống những lời này.
Không đợi Chung Chấp lên tiếng, Toàn Minh sốt sắng hỏi: "Tại sao ba..."
Ngay cả khi việc phát tán thông tin cá nhân là một sự thật, và việc xâm phạm quyền riêng tư cũng là sự thật, nhưng sự việc bắt đầu là do cô, tuy rằng Chung Chấp cũng vì cô mà chịu liên lụy, nhưng cô là người phải chịu mọi tổn thương, cho nên việc này phải lấy danh nghĩa Chung Toàn Minh là cô mới phải.
Chung Chấp cũng đã xem xét những điều này. Nhưng sự đền bù mà anh muốn nhất là một lời xin lỗi công khai, nếu như lấy danh nghĩa của Toàn Minh, điều này cũng tương đương với việc đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió. Nhưng Chung Chấp cũng không muốn nhấn mạnh lại mối quan hệ của họ nên cố tình chọn cách dẫn dắt vấn đề theo hướng "xúc phạm người khác".
Bởi vì sau khi phân tích kỹ lưỡng, Chung Chấp nhận ra rằng vấn đề này không thể chịu được sự soi xét chút nào.
Là người ngoài cuộc khi bắt đầu vụ bạo lực mạng, anh liên tục bị người khác quấy rối vì rò rỉ thông tin cá nhân. Những người này chỉ một mồi lửa liền cháy chỉ vì những lời nhận xét một chiều mà các blogger trên Internet lấy từ Dương Niệm, phóng đại và xúc phạm phẩm hạnh và nhân cách của anh, nhưng Dương Niệm không biết nhiều về anh và Toàn Minh.
Mà blogger tung hỏa mù và làm rò rỉ thông tin của anh chính là kẻ mà anh muốn khởi kiện.
Toàn Minh nắm chặt ống tay áo Chung Chấp hỏi lại: "Chứng cứ của nba đâu... Ý con là ngoại trừ xâm phạm riêng tư."
"Còn không có đủ bằng chứng sao? Tin nhắn chửi bới còn có..." Nói đến đây, Chung Chấp lấy điện thoại di động ra, tùy ý ném lên bàn: "Tất cả những lời mắng chửi của bọn họ, ba đều đã ghi âm vào trong điện thoại."
Lúc này, Toàn Minh mới hiểu tại sao Chung Chấp lại bình tĩn trước những cuộc gọi quấy rối như vậy.
"Tất cả? Rốt cuộc ba đã phải nhận bao nhiêu cuộc gọi?"
Sự thật mà Chung Chấp kể chỉ khiến Toàn Minh cảm thấy ớn lạnh sống lưng, rốt cuộc ở những nơi mà cô không nhìn thấy, Chung Chấp còn làm những chuyện gì?
Cuộc sống mà cô thấy chỉ là những áp lực vụn vặn, cô chỉ là một nạn nhân đáng thương, cô không nhận ra rằng mình cũng chính là con kiến dựa vào Chung Chấp để kiếm miếng ăn, mỗi ngày vắt kiệt sức lực và máu của anh, rồi yên tâm trốn tránh ở phía sau lưng anh, để anh giúp mình che mưa chắn gió, buộc anh không thể không tới đối mặt với chính sóng gió mà mình mang tới.
Ngay cả khi anh là người cam tâm tình nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.