Chương 67: Tranh chấp
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
“Toàn Toàn, con có muốn rời khỏi đây không?” Chung Chấp nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc hỏi.
Toàn Minh nghẹn ngào một hồi, không trả lời được.
Cô phát hiện ra khi Chung Chấp ném cho mình câu hỏi này một cách nghiêm túc, bản thân cô không có can đảm để gật đầu mà không có bất kỳ một chút đắn đo nào.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, tim đập thình thịch, giống như đã đoán được chút chuyện, nhưng cô vẫn do dự nhìn chằm chằm Chung Chấp, cố gắng tìm ra manh mối từ vẻ mặt của anh.
Toàn Minh im lặng cúi đầu, đặt trái cây trong tay trên bàn trà để che đi rối rắm và nghi ngờ của mình.
Chung Chấp cũng quan sát Toàn Minh, dường như trước khi cô có thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, anh đã kiên quyết sẽ tiếp tục.
Không khí như đông cứng lại, một lúc sau Toàn Minh mới thận trọng gật đầu.
“Muốn."
Sau đó cô thấy vẻ mặt của Chung Chấp đã dịu đi rõ ràng, nhưng anh lại thở ra một hơi, lời đến bên miệng muốn nói lại thôi. Sau đó Chung Chấp nắm tay cô, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu muốn là tốt rồi... Ba đã làm xong thủ tục chuyển trường cho con rồi… Con có thể rời khỏi đây ngay lập tức."
Toàn Minh sửng sốt, cuối cùng vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi.
Giống như não cô đã ngừng hoạt động vì lời nói của anh, cô có thể hiểu được phần nào lời nói của Chung Chấp, dù chỉ một chút thôi, nhưng sự khác biệt này cũng đủ để ngay lập tức mở ra một khoảng cách rất lớn giữa cô và Chung Chấp.
Cô run giọng hỏi: "Ba có ý gì... còn ba thì sao?"
“Con sẽ rời đi một mình… Ba còn có chuyện cần giải quyết.” Giọng điệu của Chung Chấp thản nhiên, vẻ mặt vẫn như cũ, dường như anh đã hạ quyết tâm.
“Chuyện gì vậy?” Toàn Minh nhất định không chịu buông.
Cô bắt đầu thở dốc, mặc dù rất sợ nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào Chung Chấp, cố gắng vượt qua khe hở của từ ngữ và tìm kiếm câu trả lời trực tiếp từ gương mặt anh.
Chung Chấp thản nhiên thừa nhận sự hoảng sợ và chất vấn của Toàn Minh, trong con ngươi đen không còn chút dao động nào: "Con bình tĩnh đi, chuyện này lát nữa rồi nói, trước tiên ba sẽ giải thích rõ ràng với con chuyện trường học."
Lòng bàn tay khô ráo và ấm của Chung Chấp áp vào mu bàn tay của Toàn Minh, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh bắt đầu từ từ lan khắp cơ thể mình.
Đột nhiên, Toàn Minh cười lạnh: "Muốn chuyển trường là có thể chuyển được sao?"
"Đương nhiên là không, khá là phiền phức, cứ phải liên tục qua lại giữa Sở giáo dục và hai trường."
"Ba muốn đưa con đi đâu?"
Chung Chấp mơ hồ thở dài: "Phía Bắc, trường cũ của ba."
Ở trường cũ anh có rất nhiều người quen, mặc dù quá trình này phức tạp nhưng thật ra cũng rất suôn sẻ.
“Vậy tại sao ba lại muốn con chuyển?” Toàn Minh nhìn Chung Chấp chằm chằm.
“Hoàn cảnh của con rất đặc biệt, mà trường học hiện tại không phù hợp với con nữa.” Chung Chấp dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc mới giúp cô nhớ lại nói: “Hơn nữa… Con còn nhớ ngày đó khi chúng ta tới bệnh viên không, báo cáo về tình trạng của con vẫn luôn ở chỗ ba."
Trong thời gian đó, tâm trạng và tinh thần của Toàn Minh rất bất ổn, ngày đó Chung Chấp đưa cô đến bệnh viện, cô đã trải qua nhiều đợt kiểm tra, nhưng vì tai nạn ngoài ý muốn, khiến cô không mấy để ý tới vấn đề này.
"Phía dưới có một lời dặn của bác sĩ, ‘Áp lực quá lớn, đề nghị thay đổi môi trường sống’, hơn nữa báo cáo này, là lý do mấu chốt để con có thể chuyển trường thành công."
Nơi nào đó trong lòng dường như đã mở ra một cánh cổng, cảm giác hoảng sợ bùng lên trong chốc lát, cảm giác không chân thực này có chút liên quan đến một chi tiết sắp bị cô bỏ qua, Toàn Minh đột nhiên cảm thấy Chung Chấp ở trước mặt mình xa lạ tới đáng sợ.
Cô nắm chặt tay áo hỏi anh: “Ba bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?"
Chung Chấp im lặng một lúc, khi ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt không cam lòng của Toàn Minh: "... Khoảng ba tháng trước."
Bây giờ đã là đầu tháng sáu, ba tháng trước có nghĩa là...
“Cho nên, ngay sau khi chuyện xảy ra, ba đã muốn đuổi con đi?” Đôi mắt cô bắt đầu ngấn nước không kiểm soát được.
Chung Chấp chậm rãi gật đầu.
Trong những ngày tháng tồi tệ nhất, Toàn Minh coi Chung Chấp là chỗ dựa duy nhất của mình, cô tuyệt đối tin tưởng anh. Cô không chịu cũng không dám đến trường, nhiệm vụ giao tiếp với trường rơi vào tay Chung Chấp. Trong khoảng thời gian đó, Chung Chấp không chịu nói cho cô biết mình đang làm gì, cô nghĩ rằng Chung Chấp không muốn cô lo lắng, nhưng cô không ngờ rằng Chung Chấp không có ý định giữ mình lại.
Hốc mắt càng ngày càng nóng, Toàn Minh không biết nhìn vào đâu, xem ra cô giống như một con chim non không về được tổ.
Ngoài cửa sổ vừa lúc có một con chim vừa tung cánh bay qua, đậu trên cành mổ lông cùng bạn đồng hành rồi bay đi xa, chỉ còn lại cành cây khẽ rung rinh trước gió, rồi lặng lẽ đứng rất lâu.
Toàn Minh cảm thấy ủy khuất cùng phẫn nộ, Chung Chấp không hỏi cô nghĩ gì, lợi dụng sự tin tưởng của cô dành cho anh một mình đưa ra quyết định, mà anh cũng biết chính xác cô thực sự sợ điều gì.
Điều cô sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Càng quan tâm, cảm xúc sẽ càng nhạy cảm, nó giống như những sợi dây dễ dàng bị đứt đoạn.
Cô cất trái tim của mình trong một chiếc lọ thủy tinh trong suốt và đưa cho Chung Chấp, mong rằng anh sẽ chăm sóc và nâng niu nó, thay vì giao nó cho người khác, cũng không phải để anh ấy niêm phong nó ở nơi khác.
Nhưng suy nghĩ bên trong lọ thủy tinh trong suốt kia của cô, Chung Chấp chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu.
“Ba biết con đang nghĩ gì, không phải như vậy.” Nhìn thấy dáng vẻ nức nở của Toàn Minh, Chung Chấp thấp giọng nói: “Ba làm vậy là vì muốn tốt cho con.”
Chung Chấp biết quá rõ vì sao Toàn Minh lại không thể hiểu được anh, nếu không ngay từ đầu anh sẽ không chọn giấu diếm cô.
Mối quan hệ của họ giống như một quả bom hẹn giờ, mà Chung Chấp có thể dự đoán ngày nó có thể phát nổ.
Bản chất của Định luật Murphy là nếu có cơ hội thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, dù cơ hội nhỏ đến đâu thì nó cũng sẽ xảy ra.
Cảm giác khủng hoảng trong tiềm thức này khiến Chung Chấp không thể tưởng tượng, nếu thật sự xảy ra chuyện không may, anh sẽ làm gì bây giờ? Hiện tại chính là lựa chọn mà anh đã cân nhắc rất lâu.
Toàn Minh là loài hoa sinh trưởng trong nhà kính, anh chiều chuộng cô đến mức cô không chịu được mưa gió. Nhưng một ngày cô phải hứng chịu bão tố tàn phá, anh phải làm sao đây?
Nếu để cô tiếp tục ở lại chỗ cũ đối mặt với bão táp hay sao?
Không được.
Hay lại đưa cô vào trong nhà kính, để những cái rễ sưng tấy thối rữa và mưng mủ trong đất, không bao giờ được tắm dưới ánh sáng mặt trời thực sự?
Cũng không được.
Điều mà Chung Chấp nên làm là cấy loài hoa mỏng manh này vào một môi trường rộng lớn và ôn hòa, tuy rằng thổ nhưỡng nơi đó xa lạ, nhưng có thể giúp cô sinh trưởng trong thế giới tự nhiên hoãng dã.
Điều anh cần cân nhắc chính là, lúc nào mới là thời cơ thích hợp nhất.
“Nhưng rõ ràng ba đã nói sẽ luôn ở bên con.” Toàn Minh lạnh lùng rút bàn tay mình ra khỏi tay anh, nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt tuôn ra, “Có bao giờba nghĩ… Hành vi của ba sẽ làm con tổn thương không.”
Khung xương mỏng manh, gầy guộc của cô, dáng vẻ cúi đầu rơi lệ của cô khiến cho Chung Chấp không đành lòng. Anh vòng tay qua eo cô, sau đó vươn tay ấn đầu cô vào trong ngực mình: “Không phải ba muốn đuổi con đi… Một trong những điều kiện để nhận vào trường là phải thi cuối học kỳ này. "
Chung Chấp lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Toàn Minh như để an ủi cô: "Ba không muốn lừa dối con... Nhưng một thời gian trước, tâm lý của con không thích hợp để đưa ra quyết định chính xác."
Toàn Minh khóc nức nở trong vòng tay anh, cô là một hòn đảo cô độc trong biển cả, biển quyết định cô ở lại nơi nào, nhưng nếu không có biển để chứa cô thì cô có tư cách gì để trở thành hòn đảo nhỏ đáng thương kia?
"Đây là chuyện liên quan tới tương lai của con, ba cũng không dám chậm trễ... Hơn nữa, việc học ở nước ngoài là chuyện bình thường. Chỉ là xa ba một thời gian thôi... Không khó khăn như con nghĩ đâu."
Toàn Minh không để ý tới anh, khóc nức nở.
"Con có thể thích ba, nhưng cả đời này của con cũng không thể chỉ vây quanh ba..."
Thế giới của cô quá chật hẹp, trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy anh.
Nhưng mục đích cơ bản của việc Chung Chấp dạy cô trưởng thành là để cô sống tự lập mà không cần sự bảo vệ của cha mẹ, chứ không phải biến cô trở thành người phụ thuộc vào mình.
“Nếu ba đã có đủ tin tưởng để thay con đưa ra quyết định… Vậy ba có tự tin con nhất định sẽ rời đi không?” Toàn Minh ngẩng đầu ngây người hỏi anh, cô cúi xuống bộ ngực khẽ phập phồng của mình, ngoan cố lau những giọt nước mắt còn sót lại.
Vô tình ánh mắt của Toàn Minh liếc nhìn túi giấy kraft, cô chỉ vào túi giấy hỏi: "Đây là cái gì?"
Chung Chấp căng thẳng, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc trở lại: "Đây là điều thứ hai ba muốn nói với con... Bên trong có trát hầu tòa, ngoài ra còn có một vài tài liệu khác."
Toàn Minh nghẹn ngào một hồi, không trả lời được.
Cô phát hiện ra khi Chung Chấp ném cho mình câu hỏi này một cách nghiêm túc, bản thân cô không có can đảm để gật đầu mà không có bất kỳ một chút đắn đo nào.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, tim đập thình thịch, giống như đã đoán được chút chuyện, nhưng cô vẫn do dự nhìn chằm chằm Chung Chấp, cố gắng tìm ra manh mối từ vẻ mặt của anh.
Toàn Minh im lặng cúi đầu, đặt trái cây trong tay trên bàn trà để che đi rối rắm và nghi ngờ của mình.
Chung Chấp cũng quan sát Toàn Minh, dường như trước khi cô có thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, anh đã kiên quyết sẽ tiếp tục.
Không khí như đông cứng lại, một lúc sau Toàn Minh mới thận trọng gật đầu.
“Muốn."
Sau đó cô thấy vẻ mặt của Chung Chấp đã dịu đi rõ ràng, nhưng anh lại thở ra một hơi, lời đến bên miệng muốn nói lại thôi. Sau đó Chung Chấp nắm tay cô, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu muốn là tốt rồi... Ba đã làm xong thủ tục chuyển trường cho con rồi… Con có thể rời khỏi đây ngay lập tức."
Toàn Minh sửng sốt, cuối cùng vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi.
Giống như não cô đã ngừng hoạt động vì lời nói của anh, cô có thể hiểu được phần nào lời nói của Chung Chấp, dù chỉ một chút thôi, nhưng sự khác biệt này cũng đủ để ngay lập tức mở ra một khoảng cách rất lớn giữa cô và Chung Chấp.
Cô run giọng hỏi: "Ba có ý gì... còn ba thì sao?"
“Con sẽ rời đi một mình… Ba còn có chuyện cần giải quyết.” Giọng điệu của Chung Chấp thản nhiên, vẻ mặt vẫn như cũ, dường như anh đã hạ quyết tâm.
“Chuyện gì vậy?” Toàn Minh nhất định không chịu buông.
Cô bắt đầu thở dốc, mặc dù rất sợ nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào Chung Chấp, cố gắng vượt qua khe hở của từ ngữ và tìm kiếm câu trả lời trực tiếp từ gương mặt anh.
Chung Chấp thản nhiên thừa nhận sự hoảng sợ và chất vấn của Toàn Minh, trong con ngươi đen không còn chút dao động nào: "Con bình tĩnh đi, chuyện này lát nữa rồi nói, trước tiên ba sẽ giải thích rõ ràng với con chuyện trường học."
Lòng bàn tay khô ráo và ấm của Chung Chấp áp vào mu bàn tay của Toàn Minh, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh bắt đầu từ từ lan khắp cơ thể mình.
Đột nhiên, Toàn Minh cười lạnh: "Muốn chuyển trường là có thể chuyển được sao?"
"Đương nhiên là không, khá là phiền phức, cứ phải liên tục qua lại giữa Sở giáo dục và hai trường."
"Ba muốn đưa con đi đâu?"
Chung Chấp mơ hồ thở dài: "Phía Bắc, trường cũ của ba."
Ở trường cũ anh có rất nhiều người quen, mặc dù quá trình này phức tạp nhưng thật ra cũng rất suôn sẻ.
“Vậy tại sao ba lại muốn con chuyển?” Toàn Minh nhìn Chung Chấp chằm chằm.
“Hoàn cảnh của con rất đặc biệt, mà trường học hiện tại không phù hợp với con nữa.” Chung Chấp dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc mới giúp cô nhớ lại nói: “Hơn nữa… Con còn nhớ ngày đó khi chúng ta tới bệnh viên không, báo cáo về tình trạng của con vẫn luôn ở chỗ ba."
Trong thời gian đó, tâm trạng và tinh thần của Toàn Minh rất bất ổn, ngày đó Chung Chấp đưa cô đến bệnh viện, cô đã trải qua nhiều đợt kiểm tra, nhưng vì tai nạn ngoài ý muốn, khiến cô không mấy để ý tới vấn đề này.
"Phía dưới có một lời dặn của bác sĩ, ‘Áp lực quá lớn, đề nghị thay đổi môi trường sống’, hơn nữa báo cáo này, là lý do mấu chốt để con có thể chuyển trường thành công."
Nơi nào đó trong lòng dường như đã mở ra một cánh cổng, cảm giác hoảng sợ bùng lên trong chốc lát, cảm giác không chân thực này có chút liên quan đến một chi tiết sắp bị cô bỏ qua, Toàn Minh đột nhiên cảm thấy Chung Chấp ở trước mặt mình xa lạ tới đáng sợ.
Cô nắm chặt tay áo hỏi anh: “Ba bắt đầu chuẩn bị từ khi nào?"
Chung Chấp im lặng một lúc, khi ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt không cam lòng của Toàn Minh: "... Khoảng ba tháng trước."
Bây giờ đã là đầu tháng sáu, ba tháng trước có nghĩa là...
“Cho nên, ngay sau khi chuyện xảy ra, ba đã muốn đuổi con đi?” Đôi mắt cô bắt đầu ngấn nước không kiểm soát được.
Chung Chấp chậm rãi gật đầu.
Trong những ngày tháng tồi tệ nhất, Toàn Minh coi Chung Chấp là chỗ dựa duy nhất của mình, cô tuyệt đối tin tưởng anh. Cô không chịu cũng không dám đến trường, nhiệm vụ giao tiếp với trường rơi vào tay Chung Chấp. Trong khoảng thời gian đó, Chung Chấp không chịu nói cho cô biết mình đang làm gì, cô nghĩ rằng Chung Chấp không muốn cô lo lắng, nhưng cô không ngờ rằng Chung Chấp không có ý định giữ mình lại.
Hốc mắt càng ngày càng nóng, Toàn Minh không biết nhìn vào đâu, xem ra cô giống như một con chim non không về được tổ.
Ngoài cửa sổ vừa lúc có một con chim vừa tung cánh bay qua, đậu trên cành mổ lông cùng bạn đồng hành rồi bay đi xa, chỉ còn lại cành cây khẽ rung rinh trước gió, rồi lặng lẽ đứng rất lâu.
Toàn Minh cảm thấy ủy khuất cùng phẫn nộ, Chung Chấp không hỏi cô nghĩ gì, lợi dụng sự tin tưởng của cô dành cho anh một mình đưa ra quyết định, mà anh cũng biết chính xác cô thực sự sợ điều gì.
Điều cô sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Càng quan tâm, cảm xúc sẽ càng nhạy cảm, nó giống như những sợi dây dễ dàng bị đứt đoạn.
Cô cất trái tim của mình trong một chiếc lọ thủy tinh trong suốt và đưa cho Chung Chấp, mong rằng anh sẽ chăm sóc và nâng niu nó, thay vì giao nó cho người khác, cũng không phải để anh ấy niêm phong nó ở nơi khác.
Nhưng suy nghĩ bên trong lọ thủy tinh trong suốt kia của cô, Chung Chấp chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu.
“Ba biết con đang nghĩ gì, không phải như vậy.” Nhìn thấy dáng vẻ nức nở của Toàn Minh, Chung Chấp thấp giọng nói: “Ba làm vậy là vì muốn tốt cho con.”
Chung Chấp biết quá rõ vì sao Toàn Minh lại không thể hiểu được anh, nếu không ngay từ đầu anh sẽ không chọn giấu diếm cô.
Mối quan hệ của họ giống như một quả bom hẹn giờ, mà Chung Chấp có thể dự đoán ngày nó có thể phát nổ.
Bản chất của Định luật Murphy là nếu có cơ hội thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, dù cơ hội nhỏ đến đâu thì nó cũng sẽ xảy ra.
Cảm giác khủng hoảng trong tiềm thức này khiến Chung Chấp không thể tưởng tượng, nếu thật sự xảy ra chuyện không may, anh sẽ làm gì bây giờ? Hiện tại chính là lựa chọn mà anh đã cân nhắc rất lâu.
Toàn Minh là loài hoa sinh trưởng trong nhà kính, anh chiều chuộng cô đến mức cô không chịu được mưa gió. Nhưng một ngày cô phải hứng chịu bão tố tàn phá, anh phải làm sao đây?
Nếu để cô tiếp tục ở lại chỗ cũ đối mặt với bão táp hay sao?
Không được.
Hay lại đưa cô vào trong nhà kính, để những cái rễ sưng tấy thối rữa và mưng mủ trong đất, không bao giờ được tắm dưới ánh sáng mặt trời thực sự?
Cũng không được.
Điều mà Chung Chấp nên làm là cấy loài hoa mỏng manh này vào một môi trường rộng lớn và ôn hòa, tuy rằng thổ nhưỡng nơi đó xa lạ, nhưng có thể giúp cô sinh trưởng trong thế giới tự nhiên hoãng dã.
Điều anh cần cân nhắc chính là, lúc nào mới là thời cơ thích hợp nhất.
“Nhưng rõ ràng ba đã nói sẽ luôn ở bên con.” Toàn Minh lạnh lùng rút bàn tay mình ra khỏi tay anh, nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt tuôn ra, “Có bao giờba nghĩ… Hành vi của ba sẽ làm con tổn thương không.”
Khung xương mỏng manh, gầy guộc của cô, dáng vẻ cúi đầu rơi lệ của cô khiến cho Chung Chấp không đành lòng. Anh vòng tay qua eo cô, sau đó vươn tay ấn đầu cô vào trong ngực mình: “Không phải ba muốn đuổi con đi… Một trong những điều kiện để nhận vào trường là phải thi cuối học kỳ này. "
Chung Chấp lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Toàn Minh như để an ủi cô: "Ba không muốn lừa dối con... Nhưng một thời gian trước, tâm lý của con không thích hợp để đưa ra quyết định chính xác."
Toàn Minh khóc nức nở trong vòng tay anh, cô là một hòn đảo cô độc trong biển cả, biển quyết định cô ở lại nơi nào, nhưng nếu không có biển để chứa cô thì cô có tư cách gì để trở thành hòn đảo nhỏ đáng thương kia?
"Đây là chuyện liên quan tới tương lai của con, ba cũng không dám chậm trễ... Hơn nữa, việc học ở nước ngoài là chuyện bình thường. Chỉ là xa ba một thời gian thôi... Không khó khăn như con nghĩ đâu."
Toàn Minh không để ý tới anh, khóc nức nở.
"Con có thể thích ba, nhưng cả đời này của con cũng không thể chỉ vây quanh ba..."
Thế giới của cô quá chật hẹp, trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy anh.
Nhưng mục đích cơ bản của việc Chung Chấp dạy cô trưởng thành là để cô sống tự lập mà không cần sự bảo vệ của cha mẹ, chứ không phải biến cô trở thành người phụ thuộc vào mình.
“Nếu ba đã có đủ tin tưởng để thay con đưa ra quyết định… Vậy ba có tự tin con nhất định sẽ rời đi không?” Toàn Minh ngẩng đầu ngây người hỏi anh, cô cúi xuống bộ ngực khẽ phập phồng của mình, ngoan cố lau những giọt nước mắt còn sót lại.
Vô tình ánh mắt của Toàn Minh liếc nhìn túi giấy kraft, cô chỉ vào túi giấy hỏi: "Đây là cái gì?"
Chung Chấp căng thẳng, giọng nói của anh trở nên nghiêm túc trở lại: "Đây là điều thứ hai ba muốn nói với con... Bên trong có trát hầu tòa, ngoài ra còn có một vài tài liệu khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.