Chương 65: Tán tỉnh
Hoa Đăng Kinh Lộc
01/11/2024
"..."
"Ba không nói… Con sẽ coi như ba ngầm thừa nhận."
"..."
"Ưm..." Chóp mũi cô thân mật chạm vào anh, cánh môi kề sát lúc gần lúc xa, từng chút một dẫn đường cho Chung Chấp: "Khi nghĩ đến con gái làm chuyện đó… Có cảm thấy kích thích không?"
"..."
Cô cả gan dám thách thức điểm mấu chốt của Chung Chấp, cô biết rằng đây là câu hỏi mà trong tiềm thức Chung Chấp luôn muốn né tránh, dù anh có thừa nhận hay không thì câu hỏi này nhất định sẽ ăn thịt anh, mà cô chính là điểm yếu của anh.
"Nếu con bị người khác xâm phạm trước mặt ba..."
“Con có ý gì?” Chung Chấp đột ngột dừng lại, giọng điệu lạnh lùng.
Toàn Minh liếm liếm đôi môi ửng hồng, không hề sợ anh một chút nào. Cô vươn tay dịu dàng ôm lấy mặt anh, nhưng vẫn hung hăng hỏi: "Nói cho con biết, có kích thích không?"
Cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra, rất lâu trước kia, cô cũng từng cùng bạn học hôn môi, lúc đó anh cũng đã từng thử thăm dò, anh cũng đã từng hỏi cô một câu tương tự- có kích thích không?
Đột nhiên, Chung Chấp không tức giận mà còn bật cười: "Con thật sự còn biến thái hơn ba."
Bầu không khí giằng co một lúc, Chung Chấp lại cúi sát, ôm lưng cô, cắn nhẹ vào môi cô, hơi thở ngày càng đậm hơn, giọng nói mê hoặc: "Con nói có thì chính là có.”
Ham muốn xấu xa tràn lan, bản tính tác loạn, đêm nào cũng dịu dàng trong vòng tay anh, khiến anh muốn thanh tâm quả dục cũng khó.
Dục vọng giống như một dòng sông đen, Chung Chấp lội qua đó, nếu không cẩn thận sẽ chết đuối. Nhưng vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy hình ảnh phản chiếu xấu xí trên mặt nước, cho dù chán ghét chính bản thân mình vẫn không thể dừng lại, cô đã kéo anh xuống nước rồi, vậy nên cô cũng đừng nghĩ tới chuyện lên bờ.
Chung Chấp nắm lấy bàn tay của Toàn Minh rồi ấn nó vào đũng quần của mình, sau đó để cô dùng tay bao lấy côn th*t sớm đã đứng thẳng của mình, dạy cô cách lấy lòng mình.
Tinh dịch lỏng chảy ra từ quy đầu thấm ướt tay Toàn Minh, cô vô thức cảm thấy cổ họng mình hơi khô, liền liếm hầu kết của anh, nhẹ giọng thử thăm dò hỏi: "Nghĩ đến lời nói của con… ba thấy thế nào?"
Chung Chấp không muốn nói nên càng tăng nhanh tần suất co giật của bàn tay, hô hấp càng lúc càng dồn dập, hơi thở nóng rực dồn về phía cô, làm cho thân dưới của cô tuôn ra một luồng nhiệt, cô rất muốn được nếm mùi mùi vị của côn th*t lúc này.
Toàn Minh thoát khỏi tay Chung Chấp, trượt xuống cạnh bàn, ngồi trên ghế ngậm dương v*t của anh vào miệng, lúc này hai người không khỏi khẽ run lên.
Đầu lưỡi mềm mại bên trong khoang miệng so với tay cô tốt hơn gấp trăm lần, cảm giác khoái cảm mãnh liệt từ xương sống truyền lên, hô hấp của anh càng lúc càng trở nên dồn dập, hung hăng động vài cái, gần như xuyên thủng cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Toàn Minh nghẹn ngào vài cái, hai má ửng hồng phun ra, sau đó liếm lấy túi hai bên như lấy lòng, đồng thời dùng đầu lưỡi miêu tả khe rãnh sâu, rừng rậm đen kịt cứng rắn đâm vào mặt.
Khoái cảm gần như nổ tung, Chung Chấp đưa tay ra cầm lấy dương v*t của mình mà dập thật nhanh, những ngón tay thon gọn sạch sẽ hoàn toàn không tương xứng với dương v*t thô to kia. Lồng ngực Chung Chấp phập phồng, thời điểm sắp tới giới hạn, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, Toàn Minh lại mở miệng quấn lấy anh.
Trong miệng nàng phun ra một lượng lớn chất dịch trắng đục của đàn ông, chờ đợi dục vọng được thỏa mãn. Chung Chấp rút nó ra khỏi miệng cô, sau đó đưa lòng bàn tay ra trước mặt cô: "Nhổ ra."
Toàn Minh ương ngạnh lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Ăn ngon."
Chung Chấp nhìn cô cong lưỡi liếm môi vài lần rồi mới đem tinh dịch của anh nuốt xuống, cổ họng anh bỗng dưng lại thắt lại.
Chung Chấp lại bế Toàn Minh lên bàn, luồn tay ra sau ôm chặt lấy cô, để cơ thể hai người áp vào nhau, cho đến khi anh tiến vào bên trong cô nước nôi giàn dụa, liên tục thở dốc mới buông ra.
Đêm đó quả nhiên cô rất mệt, vừa nằm xuống đã ngủ say.
Cho đến mười rưỡi sáng hôm sau, Chung Chấp bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, định dập máy nhưng vừa nhìn thấy số điện thoại, anh liền ngồi dậy, quấn khăn tắm quanh người, đi tới một góc nghe điện thoại.
"Alo..." Chung Chấp đè giọng nói của mình xuống thật thấp, bên kia thở dài rồi nói một tràng dài, nhưng anh chỉ yên lặng lắng nghe, không ngừng liếc nhìn Toàn Minh đang ngủ say vì sợ đánh thức cô.
"... Được." Cuối cùng anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó chân thành nói: "... Cám ơn."
Năm phút điện thoại, anh chỉ nói được vài câu.
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, Chung Chấp mới lặng lẽ đi tới bên giường ôm lấy Toàn Minh.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon như vậy trong vòng hai tháng qua.
Chung Chấp hôn lên trán cô, mau khỏe lại, tiên nữ nhỏ của anh.
*****
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc quán bar bắt đầu trở nên sống động.
A Diệu là một bồi bàn làm việc tại tại quán bar ở góc khu nhà. Tuy năm nay mới 24 tuổi nhưng anh ta đã làm việc ở đây được năm năm, đối với một quán bar có lượng nhân viên phục vụ cao mà nói, thì anh ta đã trở thành một nhân viên lâu năm rồi.
Không giống như Hi bar sử dụng đèn laze rực rỡ và rượu để giải phóng hormone, Thanh bar thường yên tĩnh và ít âm thanh hơn, thích hợp cho những cuộc trò chuyện đơn giản và thưởng thức rượu.
Ánh đèn trang nhã ở đây vừa mờ ảo lại mê người, có tiếng nhạc nhẹ êm tai, ghế ngồi như những vì sao. Qua cửa sổ kính sát đất bên trái, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy mặt biển xanh thẳm về đêm.
Thời điểm này không phải là cao điểm mùa du lịch, vừa mới đi qua cao điểm nghỉ lễ dài ngày ngắn, bọn nhỏ cũng chưa được nghỉ hè nên buổi tối trong quán cũng không có mấy người.
Khoảng 11 giờ tối, A Diệu tiếp hai vị khách rất lạ.
Sau khi hai vị khách vào cửa, liền trực tiếp chọn một góc hẻo lánh làm chỗ ngồi. Đây thường là một vị trí rất được ưu tiên cho các cặp đôi, A Diệu thấy nhưng cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
A Diệu có thể nhìn ra được, cô gái bên cạnh vô cùng dính lấy người đàn ông, nhưng sự chênh lệch tuổi tác của họ, hoặc cô gái chủ động, hoặc người đàn ông tùy ý chơi đùa, hơn nữa cũng rất ít.
Điều kỳ lạ là mặc dù họ cũng đến trò chuyện và uống rượu nhưng kể từ khi anh ta đem đồ uống tới, A Diệu không hề thấy cô gái kia chủ động cầm lấy ly rượu.
Cô gái lười biếng dựa vào vòng tay của người đàn ông, nói chuyện với anh ta bằng giọng rất thấp, đôi khi sẽ bị người đàn ông chọc cho bật cười, nhưng mái tóc dài che mất một nửa vẻ ngoài xinh đẹp của cô. A Diệu còn nhớ cô gái gọi một cốc "Lời cầu nguyện của cô gái", là rượu anh đào hơi ngọt, có mùi thơm trái cây nhẹ, rất thích hợp cho các cô gái.
Chất lỏng màu hồng hồng quyến rũ và thuần khiết như chính cái tên của nó. Bất cứ khi nào người đàn ông đưa ly rượu trước mặt cô gái, cô luôn há miệng nhỏ nhấp một ngụm, ngoan ngoãn giống như một con mèo.
Đôi khi nàng sẽ nheo mắt thỏa mãn, từ từ nhấm nháp, tận hưởng khoảnh khắc rượu tràn ngập vị giác, sau đó người đàn ông sẽ luôn thưởng cho cô một nụ hôn dài. Nếu rượu vô tình dính vào khóe miệng của cô, người đàn ông sẽ lấy khăn giấy ra và kiên nhẫn lau cho cô.
Sở dĩ A Diệu quan sát kỹ lưỡng như vậy không chỉ là đêm nay anh ta nhàn nhã hơn bình thường rất nhiều, mà còn là khí chất trên người bọn họ, khiến anh ta rất quan tâm.
Người đàn ông rõ ràng trông giống một quý ông, nhưng đôi mắt lại nặng trĩu và u ám, đặc biệt là khi anh ta nhìn cô gái. Sau lưng anh ta, giống như có một dòng chất lỏng màu đen hư hỏng.
Trong khi người đàn ông đang lau khóe miệng, cô gái há miệng cắn ngón tay trỏ của anh, sau đó cẩn thận liếm láp, trong khi người đàn ông vẫn bình tĩnh nhìn cô, không có ý định rút ngón tay ra hay thực hiện động tác tiếp theo.
Như trêu chọc, cũng giống như đang an ủi.
Một cảm giác rất tuyệt vời.
A Diệu nhớ đến một loài thực vật tên là cây tơ hồng, trời sinh nó đã là một loài cây leo, không ngừng lây lan ký sinh. Vật chủ cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, nhưng đồng thời, nó cũng quấn chặt lấy, gây co thắt, thậm chí khô héo và thối rữa cho đến khi chết.
Vẻ đẹp của những vết sẹo kéo dài.
***
“Ba, anh trai nhỏ vẫn luôn nhìn ba.” Toàn Minh thu mình trong vòng tay của Chung Chấp, cho rằng có người đang nhìn anh.
“Không sao, ba không thích đàn ông.” Chung Chấp ôm lấy Toàn Minh, thoải mái đặt cằm mình lên đầu cô.
“Cho dù anh ấy thích đàn ông, trông anh ấy cũng rất ưa nhìn.” Cô nửa đùa nửa thật nói: “Hai người khi đứng cùng nhau rất bắt mắt… Nếu trong tương lai… Ừm… Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích."
Chung Chấp cười, cúi đầu ghé vào tai cô, giọng nói khàn khàn trầm trầm: "Ở bên con càng kích thích."
"Ba không nói… Con sẽ coi như ba ngầm thừa nhận."
"..."
"Ưm..." Chóp mũi cô thân mật chạm vào anh, cánh môi kề sát lúc gần lúc xa, từng chút một dẫn đường cho Chung Chấp: "Khi nghĩ đến con gái làm chuyện đó… Có cảm thấy kích thích không?"
"..."
Cô cả gan dám thách thức điểm mấu chốt của Chung Chấp, cô biết rằng đây là câu hỏi mà trong tiềm thức Chung Chấp luôn muốn né tránh, dù anh có thừa nhận hay không thì câu hỏi này nhất định sẽ ăn thịt anh, mà cô chính là điểm yếu của anh.
"Nếu con bị người khác xâm phạm trước mặt ba..."
“Con có ý gì?” Chung Chấp đột ngột dừng lại, giọng điệu lạnh lùng.
Toàn Minh liếm liếm đôi môi ửng hồng, không hề sợ anh một chút nào. Cô vươn tay dịu dàng ôm lấy mặt anh, nhưng vẫn hung hăng hỏi: "Nói cho con biết, có kích thích không?"
Cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra, rất lâu trước kia, cô cũng từng cùng bạn học hôn môi, lúc đó anh cũng đã từng thử thăm dò, anh cũng đã từng hỏi cô một câu tương tự- có kích thích không?
Đột nhiên, Chung Chấp không tức giận mà còn bật cười: "Con thật sự còn biến thái hơn ba."
Bầu không khí giằng co một lúc, Chung Chấp lại cúi sát, ôm lưng cô, cắn nhẹ vào môi cô, hơi thở ngày càng đậm hơn, giọng nói mê hoặc: "Con nói có thì chính là có.”
Ham muốn xấu xa tràn lan, bản tính tác loạn, đêm nào cũng dịu dàng trong vòng tay anh, khiến anh muốn thanh tâm quả dục cũng khó.
Dục vọng giống như một dòng sông đen, Chung Chấp lội qua đó, nếu không cẩn thận sẽ chết đuối. Nhưng vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy hình ảnh phản chiếu xấu xí trên mặt nước, cho dù chán ghét chính bản thân mình vẫn không thể dừng lại, cô đã kéo anh xuống nước rồi, vậy nên cô cũng đừng nghĩ tới chuyện lên bờ.
Chung Chấp nắm lấy bàn tay của Toàn Minh rồi ấn nó vào đũng quần của mình, sau đó để cô dùng tay bao lấy côn th*t sớm đã đứng thẳng của mình, dạy cô cách lấy lòng mình.
Tinh dịch lỏng chảy ra từ quy đầu thấm ướt tay Toàn Minh, cô vô thức cảm thấy cổ họng mình hơi khô, liền liếm hầu kết của anh, nhẹ giọng thử thăm dò hỏi: "Nghĩ đến lời nói của con… ba thấy thế nào?"
Chung Chấp không muốn nói nên càng tăng nhanh tần suất co giật của bàn tay, hô hấp càng lúc càng dồn dập, hơi thở nóng rực dồn về phía cô, làm cho thân dưới của cô tuôn ra một luồng nhiệt, cô rất muốn được nếm mùi mùi vị của côn th*t lúc này.
Toàn Minh thoát khỏi tay Chung Chấp, trượt xuống cạnh bàn, ngồi trên ghế ngậm dương v*t của anh vào miệng, lúc này hai người không khỏi khẽ run lên.
Đầu lưỡi mềm mại bên trong khoang miệng so với tay cô tốt hơn gấp trăm lần, cảm giác khoái cảm mãnh liệt từ xương sống truyền lên, hô hấp của anh càng lúc càng trở nên dồn dập, hung hăng động vài cái, gần như xuyên thủng cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Toàn Minh nghẹn ngào vài cái, hai má ửng hồng phun ra, sau đó liếm lấy túi hai bên như lấy lòng, đồng thời dùng đầu lưỡi miêu tả khe rãnh sâu, rừng rậm đen kịt cứng rắn đâm vào mặt.
Khoái cảm gần như nổ tung, Chung Chấp đưa tay ra cầm lấy dương v*t của mình mà dập thật nhanh, những ngón tay thon gọn sạch sẽ hoàn toàn không tương xứng với dương v*t thô to kia. Lồng ngực Chung Chấp phập phồng, thời điểm sắp tới giới hạn, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, Toàn Minh lại mở miệng quấn lấy anh.
Trong miệng nàng phun ra một lượng lớn chất dịch trắng đục của đàn ông, chờ đợi dục vọng được thỏa mãn. Chung Chấp rút nó ra khỏi miệng cô, sau đó đưa lòng bàn tay ra trước mặt cô: "Nhổ ra."
Toàn Minh ương ngạnh lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Ăn ngon."
Chung Chấp nhìn cô cong lưỡi liếm môi vài lần rồi mới đem tinh dịch của anh nuốt xuống, cổ họng anh bỗng dưng lại thắt lại.
Chung Chấp lại bế Toàn Minh lên bàn, luồn tay ra sau ôm chặt lấy cô, để cơ thể hai người áp vào nhau, cho đến khi anh tiến vào bên trong cô nước nôi giàn dụa, liên tục thở dốc mới buông ra.
Đêm đó quả nhiên cô rất mệt, vừa nằm xuống đã ngủ say.
Cho đến mười rưỡi sáng hôm sau, Chung Chấp bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, định dập máy nhưng vừa nhìn thấy số điện thoại, anh liền ngồi dậy, quấn khăn tắm quanh người, đi tới một góc nghe điện thoại.
"Alo..." Chung Chấp đè giọng nói của mình xuống thật thấp, bên kia thở dài rồi nói một tràng dài, nhưng anh chỉ yên lặng lắng nghe, không ngừng liếc nhìn Toàn Minh đang ngủ say vì sợ đánh thức cô.
"... Được." Cuối cùng anh thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó chân thành nói: "... Cám ơn."
Năm phút điện thoại, anh chỉ nói được vài câu.
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, Chung Chấp mới lặng lẽ đi tới bên giường ôm lấy Toàn Minh.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon như vậy trong vòng hai tháng qua.
Chung Chấp hôn lên trán cô, mau khỏe lại, tiên nữ nhỏ của anh.
*****
Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc quán bar bắt đầu trở nên sống động.
A Diệu là một bồi bàn làm việc tại tại quán bar ở góc khu nhà. Tuy năm nay mới 24 tuổi nhưng anh ta đã làm việc ở đây được năm năm, đối với một quán bar có lượng nhân viên phục vụ cao mà nói, thì anh ta đã trở thành một nhân viên lâu năm rồi.
Không giống như Hi bar sử dụng đèn laze rực rỡ và rượu để giải phóng hormone, Thanh bar thường yên tĩnh và ít âm thanh hơn, thích hợp cho những cuộc trò chuyện đơn giản và thưởng thức rượu.
Ánh đèn trang nhã ở đây vừa mờ ảo lại mê người, có tiếng nhạc nhẹ êm tai, ghế ngồi như những vì sao. Qua cửa sổ kính sát đất bên trái, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy mặt biển xanh thẳm về đêm.
Thời điểm này không phải là cao điểm mùa du lịch, vừa mới đi qua cao điểm nghỉ lễ dài ngày ngắn, bọn nhỏ cũng chưa được nghỉ hè nên buổi tối trong quán cũng không có mấy người.
Khoảng 11 giờ tối, A Diệu tiếp hai vị khách rất lạ.
Sau khi hai vị khách vào cửa, liền trực tiếp chọn một góc hẻo lánh làm chỗ ngồi. Đây thường là một vị trí rất được ưu tiên cho các cặp đôi, A Diệu thấy nhưng cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
A Diệu có thể nhìn ra được, cô gái bên cạnh vô cùng dính lấy người đàn ông, nhưng sự chênh lệch tuổi tác của họ, hoặc cô gái chủ động, hoặc người đàn ông tùy ý chơi đùa, hơn nữa cũng rất ít.
Điều kỳ lạ là mặc dù họ cũng đến trò chuyện và uống rượu nhưng kể từ khi anh ta đem đồ uống tới, A Diệu không hề thấy cô gái kia chủ động cầm lấy ly rượu.
Cô gái lười biếng dựa vào vòng tay của người đàn ông, nói chuyện với anh ta bằng giọng rất thấp, đôi khi sẽ bị người đàn ông chọc cho bật cười, nhưng mái tóc dài che mất một nửa vẻ ngoài xinh đẹp của cô. A Diệu còn nhớ cô gái gọi một cốc "Lời cầu nguyện của cô gái", là rượu anh đào hơi ngọt, có mùi thơm trái cây nhẹ, rất thích hợp cho các cô gái.
Chất lỏng màu hồng hồng quyến rũ và thuần khiết như chính cái tên của nó. Bất cứ khi nào người đàn ông đưa ly rượu trước mặt cô gái, cô luôn há miệng nhỏ nhấp một ngụm, ngoan ngoãn giống như một con mèo.
Đôi khi nàng sẽ nheo mắt thỏa mãn, từ từ nhấm nháp, tận hưởng khoảnh khắc rượu tràn ngập vị giác, sau đó người đàn ông sẽ luôn thưởng cho cô một nụ hôn dài. Nếu rượu vô tình dính vào khóe miệng của cô, người đàn ông sẽ lấy khăn giấy ra và kiên nhẫn lau cho cô.
Sở dĩ A Diệu quan sát kỹ lưỡng như vậy không chỉ là đêm nay anh ta nhàn nhã hơn bình thường rất nhiều, mà còn là khí chất trên người bọn họ, khiến anh ta rất quan tâm.
Người đàn ông rõ ràng trông giống một quý ông, nhưng đôi mắt lại nặng trĩu và u ám, đặc biệt là khi anh ta nhìn cô gái. Sau lưng anh ta, giống như có một dòng chất lỏng màu đen hư hỏng.
Trong khi người đàn ông đang lau khóe miệng, cô gái há miệng cắn ngón tay trỏ của anh, sau đó cẩn thận liếm láp, trong khi người đàn ông vẫn bình tĩnh nhìn cô, không có ý định rút ngón tay ra hay thực hiện động tác tiếp theo.
Như trêu chọc, cũng giống như đang an ủi.
Một cảm giác rất tuyệt vời.
A Diệu nhớ đến một loài thực vật tên là cây tơ hồng, trời sinh nó đã là một loài cây leo, không ngừng lây lan ký sinh. Vật chủ cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, nhưng đồng thời, nó cũng quấn chặt lấy, gây co thắt, thậm chí khô héo và thối rữa cho đến khi chết.
Vẻ đẹp của những vết sẹo kéo dài.
***
“Ba, anh trai nhỏ vẫn luôn nhìn ba.” Toàn Minh thu mình trong vòng tay của Chung Chấp, cho rằng có người đang nhìn anh.
“Không sao, ba không thích đàn ông.” Chung Chấp ôm lấy Toàn Minh, thoải mái đặt cằm mình lên đầu cô.
“Cho dù anh ấy thích đàn ông, trông anh ấy cũng rất ưa nhìn.” Cô nửa đùa nửa thật nói: “Hai người khi đứng cùng nhau rất bắt mắt… Nếu trong tương lai… Ừm… Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích."
Chung Chấp cười, cúi đầu ghé vào tai cô, giọng nói khàn khàn trầm trầm: "Ở bên con càng kích thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.