Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 126

Tố Tây

14/07/2024

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 126:

__________

Điều làm mọi người khiếp sợ là...

Hôm sau không thấy Lương Nghị đâu.

Chỉ còn lại vũng máu trên giường và thông báo đột xuất là có lẽ đã xảy ra vụ thảm sát kinh hoàng trong căn phòng này.

Cô y tá trực ca sáng là người nhìn thấy đầu tiên, sợ đến mức nhũn cả chân.

Cô ấy vội vàng thông báo cho viện trưởng.

Bệnh viện ai cũng coi trọng viện này, trước tiên thông báo cho người vợ trên danh nghĩa của Lương Nghị - bà Trương.

Sự biến mất của Lương Nghị và vết máu sót lại trên giường, cùng với đó là sự mất tích của các vệ sĩ riêng. Các video giám sát hành lang trong vòng 24h đều bị bí mật phá huỷ, khiến việc điều tra mất tích kỳ lạ này không thể thực hiện được.

Có nhiều dấu vết khác nhau cho thấy đây là tác phẩm của kẻ thù Lương Nghị.

Mặc dù Lương Nghị là doanh nhân lớn ở Hồng Kông, nổi tiếng là nhà từ thiện vĩ đại, nhưng danh tiếng trong vòng lại không mấy tốt.

Từ sự mâu thuẫn, nghi kỵ lẫn nhau và những lời đồn thổi trong các cuộc tụ tập, xã giao của các vị phu nhân nhà giàu. Họ biết lão già Lương cùng con của hắn đều lén lúc chơi rất nhiều trò tiêu khiển làm người ta khinh thường.

Vì vậy việc Lương Hạo Quần mất tích lúc đó, mấy thanh niên chơi chung đều giữ im lặng. Chim sợ cành cong, ước gì quăng tám xào cũng không tới quan hệ.

Có thể nói, ai cũng bất an, tự mình giữ mình, không ai muốn tiết lộ với cảnh sát việc có liên hệ với Lương gia.

Ngay cả người vợ kết tóc của Lương Nghị, Trương Vũ Dao từng là người nổi tiếng một thời ở Hồng Kông. Sau khi gặp Lương Nghị, được gả vào hào môn, giúp chồng dạy con.

Nhưng lần này trong phiên tòa xét xử vụ án bà lại chủ động yêu cầu không cần truy cứu chuyện này, càng không muốn bị lộ ra, mà nguyên nhân thì không ai biết.

Có tin đồn cho rằng sau khi sinh con trai độc nhất thì Trương Vũ Dao bị Lương Nghị vứt bỏ trong biệt thự. Đau buồn thành tật, hơn nữa Lương Nghị còn đem người phụ nữ xa lạ về nhà qua đêm trước mặt bà.

Bà là người phụ nữ đáng thương.

Lần này, việc Lương Nghị mất tích không ảnh hưởng gì đến thành viên tổ chuyên môn. Vì họ được bí mật mời đến, luật sư của Lương Nghị cũng đã đưa hộp đồng bảo mật cho mọi người nên không ai thẩm vấn.

Cố Thanh Hà đứng dưới lầu bệnh viện, nhìn lên phòng VIP bị phong toả. Mặt cô vẫn lạnh, không nhìn ra sự dao động nào.

Cô hơi ngẩng đầu, bầu trời cuối cùng cũng quang đãng.

Ánh nắng mùa đông chiếu vào những lá cây, loang lổ chiếu vào mặt cô.

Khuôn mặt trắng trẻo cùng sáng tối đan xen khiến cô như thiên thần dưới ánh mặt trời.

“Bác sĩ Cố.”

Cố Thanh Hà quay lại, nhìn thấy Phùng Thần.

“Bác sĩ Phùng.” Cố Thanh Hà mỉm cười nhìn qua, sau đó đưa mắt nhìn về phía tay trái của hắn.

Phùng Thần giơ bàn tay quấn băng gạc: “Còn muốn cảm ơn bác sĩ Cố nương tay, không tổn thương đến gân cốt.”

Cố Thanh Hà không lên tiếng.

“Tôi không bao giờ làm những chuyện đó nữa.” Phùng Thần nói.

Cố Thanh Hà liếc nhìn người đàn ông, có vài cảnh sát bước ra từ toà nhà, đi ngang qua họ.

“Không liên quan đến tôi, tôi đến đây không phải trừ ác, làm việc thiện.” Cố Thanh Hà lạnh lùng nhìn mọi việc trước mắt.

Phùng Thần sửng sốt một lúc lâu. Nói thật thì hắn vẫn chưa hiểu mục đích cũng như lai lịch Cố Thanh Hà.

Một người phụ nữ giống một người bí ẩn.

“Cô làm những việc này không phải vì cô.” Cuối cùng Phùng Thần cũng hiểu ý nghĩ người này.

Cố Thanh Hà cười lắc đầu, “Chỉ cần không ảnh hưởng đến cậu ấy, thì không liên quan tới tôi.”

“Cậu ấy...?”

Cố Thanh Hà săn sóc nhét giấy thông hành vào túi trên ngực của Phùng Thần.

“Một người rất đặc biệt. Tôi đoán anh cũng không muốn biết.”

Nói xong, Cố Thanh Hà ý vị thâm trường nhìn bác sĩ Phùng, sau đó rời khỏi bệnh viện St. Mary, đi thẳng, không quay đầu.

Phùng Thần khẩn trương nuốt nước miếng. Khoảng cách đột ngột vừa rồi khiến hắn hít thở không thông.

Vì một người mà bất chấp mọi giá, người tài giỏi như vậy là đáng sợ nhất.

Cố Thanh Hà đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại.

“Bác sĩ Phùng.”

“Vâng...vâng.” Bác sĩ Phùng lắp bắp đáp lại.

“Ở đây có cửa hàng nước hoa không? Tôi muốn mua một lọ.” Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nói, như thể đồng nghiệp trò chuyện với nhau.

“Có cửa hàng nước hoa số 160 ở đường Di Đôn.” Phùng Thần không dám đoán sao đối phương lại đột nhiên hỏi, chỉ thành thật trả lời.

“À, cảm ơn.”

Cố Thanh Hà gật đầu, xoay người ra khỏi bệnh viện.

Phùng Thần nằm liệt lên ghế đá bên đường. Hắn thật sự không thể nói chuyện cùng bác sĩ Cố, tim hắn chịu không nổi áp lực.

Không thể đoán ra cô nghĩ gì.

***

Cố Thanh Hà nhìn đồng hồ, còn hai tiếng rưỡi nữa máy bay mới cất cánh.

Chỗ cô ở khá gần với cửa hàng nước hoa bác sĩ Phùng giới thiệu, chỉ mất khoảng 10 phút đi taxi.

Vừa lúc cất cánh.

Mặc dù cô không đi công tác nhiều lắm nhưng người yêu cô như đu dây vậy, bay nhảy khắp nơi. Vậy nếu đã đi một chuyến thì cũng phải mang món quà nhỏ trở về để hối lộ người yêu dấu nào đó đưa ra tối hậu thư.

Không chạm vào Ngôn Trăn một tháng, không phải muốn giết cô sao?

Vì vậy, Cố Thanh Hà quyết định lấy lòng trước, đi mua đồ Ngôn Trăn thích tặng cho nàng, thế thì Ngôn Trăn sẽ không so đo với cô nữa.

Cố Thanh Hà gọi taxi, báo vị trí.



“Cô muốn đi mua đồ một mình sao?”

Cố Thanh Hà nghe giọng Hồng Kông của đối phương. Bất kể mục đích của đối phương là gì, trực tiếp trả lời.

“Lái xe cho tốt, đừng lòng vòng.”

Chỉ bảy chữ của cô gái xinh đẹp đã khiến chú tài xế đóng băng. Tài xế đành mở radio để giảm bớt bầu không khí khó xử trong xe.

“Được biết, ngôi sao điện ảnh kiêm ca sĩ nổi tiếng Đại Lục - Ngôn Trăn, sau khi xác nhận mối quan hệ với người yêu cùng giới đã chính thức tiếc lộ sẽ có tour lưu diễn châu Á, vé sẽ được bán trong thời gian tới. Thông tin và lịch biểu diễn sẽ cập nhất vào 8 giờ ngày mai, đây là Ngôn Trăn...”

Những thông tin giải trí hot nhất được giải thích bằng tiếng Quảng Đông đang được phát trên đài.

Cố Thanh Hà nghe cũng được sơ sơ, đại khái là về tin tức của Ngôn Trăn nhưng cũng không hiểu mấy.

“Ngôn Trăn rất đỉnh, tôi thích nhất bài “Nhớ cậu” với album mới “I love you” của nàng. Ôi, không biết tour này có đến Hồng Kông hay không...”

Cố Thanh Hà ngồi ở ghế sau nghe tài xế nói chuyện một mình. Có lẽ đã quen với việc tiếp đón khách du lịch, nên chú ấy nói cô cũng hiểu đôi chút. Cô nghe đối phương cứ khen lên khen xuống, không nhịn được nhếch khóe miệng.

Thật vui biết bao nhiêu khi nghe người khác khen ngợi người yêu mình.

Tuy nhiên, Cố Thanh Hà lại nghĩ chuyện mai sau với Ngôn Trăn. Cô không thực sự xem phim có sự tham gia của Ngôn Trăn hay mấy buổi biểu diễn của nàng. Ngôn Trăn ra nhiều album như vậy, người khác ai cũng biết mà cô lại không rõ lắm.

Tâm trạng của Cố Thanh Hà đột nhiên chạm đáy.

Cô cảm thấy mình không xứng làm người yêu.

Cô phải đoái công chuộc tội thôi, về sau phim nào Ngôn Trăn đóng cô cũng sẽ xem, bài nào Ngôn Trăn hát cô cũng sẽ nghe.

Như vậy chắc Ngôn Trăn sẽ nguôi giận thôi.

Cố Thanh Hà ảo não mở điện thoại. Cục cưng cả buổi sáng vẫn chưa nhắn tin cho cô. Thôi, cô phải nhận đòn trước.

Ví dụ...

“Cậu cho tôi cơ hội giải thích đi mà.” Ngữ khí Cố Thanh Hà nghiêm túc, thái độ cũng thành thật.

Đầu bên điện thoại kia trầm mặc vài giây, sau đó lại hét lên: “Cậu nghĩ tôi tin hôm qua cậu nói cậu va chạm trong bệnh viện sao?” Nàng tức giận đến làm cho chị Tiêu đang trang điểm lại sợ chết khiếp.

“Tôi...” Đột nhiên Cố Thanh Hà không biết phải làm sao, vết thương trên tay làm thế nào cũng không che lại được, còn đang băng lại nữa. Vì vậy cô quyết định giả vờ đáng thương: “Tôi ở Hồng Kông có một mình mà cậu còn hung dữ với tôi...”

Ngôn Trăn nghe giọng nói đáng thương bên kia thì dịu lại ngay. Sáng nay nàng phải quay hết quảng cáo để tối còn đón cục cưng về nhà nữa.

Tuy rằng hôm qua gọi điện thoại là đã biết Cố Thanh Hà có chuyện giấu nàng.

Nàng đâu có ngốc, mơ hồ đoán được đối phương không phải đi Hồng Kông chỉ để học. Vốn nàng muốn hỏi Cố Lộng Khê nhưng lại nghĩ đến việc hai chị em tuy suốt ngày hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết. Nhưng trong xương cốt vẫn yêu thương nhau, nhất định sẽ không nói sự thật.

Thế nên Ngôn Trăn mới thuận miệng, bảo đối phương không được bị thương trở về.

Bởi vì, nàng chỉ để ý đến việc Tiểu Cố không được trầy một miếng da nào, mấy chuyện kia thì kệ.

Kết quả như nào! Gia hỏa này quá trời rồi!

Nàng chỉ thuận miệng, bên kia lại trầm mặc lúc lâu.

Ngôn Trăn hiểu Cố Thanh Hà từ tận xương tuỷ. Không cần biết cũng đoán được đối phương có vấn đề.

Cho nên nàng mới giận, không chủ động gọi điện thoại và nhắn tin với Cố Thanh Hà. Song, con ngỗng nhỏ ngốc nghếch cũng biết đường nhắn tin cho nàng. Nàng vẫn phải lạnh lùng đáp lại, làm con ngỗng kia khó chịu.

Nhưng Ngôn Trăn nghĩ đi nghĩ lại, làm không được.

Nghe Cố Thanh Hà nói chuyện mềm như bông. Cô hiếm khi làm nũng như vậy khiến nàng quá thất vọng về bản thân. Cuối cùng cũng mở miệng trả lời.

“Không được làm nũng.”

“Tôi có mua quà cho cậu.”

“Cậu nghĩ cậu có thể hối lộ tôi sao! Xú Cố nhãi con, dù sao tôi cũng đang giận.”

Chị Tiêu ngưng tô son cho Ngôn Trăn, một ảnh hậu với lỗ tai mềm. Chờ nói xong điện thoại tình tình tứ tứ thì làm tiếp.

“Không có, chỉ mua quà cho cục cưng thôi.” Giọng điệu của Cố Thanh Hà vô cùng dịu dàng. Vừa nhìn nước hoa vừa nói tình yêu dành cho Ngôn Trăn.

Đương nhiên, cô mới phát hiện mấy ngày gần đây thôi, nếu gọi đối phương bằng những biệt danh như “cục cưng” các kiểu qua điện thoại sẽ làm đối phương vui. Này chỉ là mẹo nhỏ, nếu mặt đối mặt cô cũng không kêu nổi cái nickname buồn nôn như này.

Ngôn Trăn nghe Cố Thanh Hà không biết từ đâu học được “cục cưng” buồn nôn như kia, cả người choáng váng, mới đi ra ngoài một chuyến là hư rồi.

Tuy muốn phản kháng nhưng Ngôn Trăn rất thích giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Hà khi nói chuyện thân mật với mình.

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ đến đón cậu, bởi vì người ta hứa lời giữ lấy lời! Nhưng tôi không có tha cho cậu đâu...Hơn nữa câu kia vẫn có hiệu lực.”

Thật thì lúc Cố Thanh Hà bảo mua quà cho mình là lòng Ngôn Trăn đã rỉ mật. Nhưng nàng vẫn giận vì đối phương lại làm tổn thương bản thân. Mặc dù Cố Thanh Hà bảo chỉ là vết thương nhỏ thôi, nhưng nàng vẫn lo.

“Câu gì cơ?” Cố Thanh Hà giả vờ không biết, ý đồ tiêu hủy lời tàn nhẫn nghe được tối qua.

“Rõ ràng cậu biết.” Trước mặt nhiều người thế Ngôn Trăn không thể nói câu “một tháng không cho cậu đụng vào” được, nhưng Cố Thanh Hà thông minh như vậy, làm sao lại không nhớ.

“Cậu nói gì cơ, tôi nhớ không rõ.” Cố Thanh Hà đoán được bên cạnh Ngôn Trăn có người khác nên cô cố ý.

“Tiểu Cố, cậu!” Ngôn Trăn cảm thấy Cố Thanh Hà cần tham gia lại lớp giáo dục tư tưởng, tính cô quá tệ rồi.

Kệ, quay cho nhanh, buổi tối cần phải phục vụ Cố Thanh Hà bằng bộ môn cù lét.

“Cậu đừng tưởng một món quà là có thể bỏ qua câu kia nha. Tôi không quan tâm, tối tính.” Ngôn Trăn hừ hừ, sửa lại thái độ.

“Ngôn Trăn, tôi nhớ cậu, tối gặp nha.” Cố Thanh Hà nghe được đối phương dịu giọng. Thế là nhẹ nhàng bày tỏ tình cảm, tranh thủ cơ hội.

“Tiểu Cố, cậu câm mồm, đừng nói nữa...” Ngôn Trăn đỏ bừng cả mặt.

Mấy nhân viên trong phòng thay đồ đều dỏng tai lên nghe lén mấy lời nũng nịu như kẹo bông của ảnh hậu, miệng cũng há thành hình chữ O.

Ngôn Trăn liếc nhìn qua mấy người đang làm bộ. Nàng lẩm bẩm với người yêu mấy tiếng xong cúp điện thoại.

“Nóng quá, nóng quá à... Máy sưởi đang bật...” Ngôn Trăn đỏ mặt, đưa tay quạt quạt quạt.

Chẳng qua mọi người hiểu ngầm, lựa chọn phụ hoạ. Ảnh hậu Ngôn nói lời yêu đương đến đỏ hết cả mặt.

Sau khi Cố Thanh Hà chọn quà xong, cô bước ra khỏi cửa hàng, nhìn túi quà trên tay. Đây là nhãn hiệu cô từng thấy Ngôn Trăn dùng.

Chắc chắn Ngôn Trăn sẽ thích.

Ở góc đường, Cố Thanh Hà bị thu hút bởi tiếng cười trong trẻo ngọt ngào. Vì giọng nói này đặc biệt giống với giọng lúc nhỏ của Ngôn Trăn.

Ra là học sinh trung học đang mặc đồng phục. Hình như đang cùng bà cụ bán đồ thủ công ở góc phố.

Cố Thanh Hà nhìn nữ sinh trung học đeo găng tay xù xù, trên lớp len còn thêu con thỏ.

Ảnh đại diện của Ngôn Trăn là con thỏ, nàng chính là con thỏ nhỏ dễ thương.

Cố Thanh Hà như bị mê hoặc, một người trời sinh lạnh lùng lại đến quầy bán đồ len thủ công, nơi tụ tập của trẻ em để chọn ra những chiếc găng tay dễ thương nhất.

“Tôi lấy cái này.”

Cố Thanh Hà chỉ vào chiếc găng tay thỏ nhút nhát đỏ mặt, bình tĩnh nói với bà cụ trước mặt.



Thoạt đầu bà cụ ngạc nhiên, bởi lẽ người đến mua đồ hầu như là học sinh, nói chung chỗ của bà chẳng lớn lao gì.

“Được rồi, đây.” Bà cụ đưa găng tay thỏ cho Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà nhìn bao tay hình con thỏ. Trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, “Cảm ơn.”

Sau khi trả cho bà cụ thêm ít tiền. Cố Thanh Hà treo con thỏ bông lên cổ, sau đó vươn tay sờ sờ, không lớn không nhỏ, khá ấm áp, có thể che đi mấy vết xước nhỏ trên tay.

7h40, sân bay quốc tế~~~

Sau khi lấy chiếc vali đen, Cố Thanh Hà xuống máy bay.

Cô kéo vali, dáng người cao ráo nổi bật giữ nhóm người cùng chuyến bay.

Mấy nhân viên khu vực chờ thấy người phụ nữ mặc áo khoác xám còn nghĩ cô là nghệ sĩ chưa ra mắt hay người mẫu gì đó. Cô thật sự quá đẹp, cho dù khuôn mặt không có biểu cảm nhưng vẫn động lòng người.

“Ba mẹ, con bảo đừng đến rồi, còn ở đây đợi lâu như vậy.”

“Chồng, anh lái xe đúng không? Đến giúp em xách đồ nho~~”

“Chị, xem em mang gì cho chị nè, chị ăn cơm chưa?”

...

Nói chung, khu vực chờ đang vui vẻ, hân hoan, mọi người xuống máy bay là được gia đình, bạn bè đến đón, cảm giác này thật sự quá tốt.

Cố Thanh Hà xem thế rồi lại cúi đầu nhìn đôi găng tay thỏ mình đang đeo.

Ngôn Trăn là người nổi tiếng nên chắc không đứng đây đợi cô được rồi.

Chắc đang trốn ở góc nào đó đi.

Hoặc có việc nên không đến được...?

Cố Thanh Hà nghĩ thế lại hơi buồn. Cô nhìn trái, nhìn phải, nhìn xung quanh. Thật ra bây giờ sân bay cũng không đông đúc như ban ngày.

Nhưng vẫn không thấy được bóng dáng ngày nhớ đêm mong.

Cố Thanh Hà lẻ loi như em bé tội nghiệp vừa mất đồ, từ từ bước khỏi lối đi của sân bay.

“Ngỗng - nhỏ - ngu - ngốc.”

Cố Thanh Hà cảm thấy phía sau có người gọi mình.

Cô lập tức quay đầu nhìn sang cây cột.

Ánh đèn nhẹ nhàng, một bó hoa hồng xuất hiện. Bàn tay cầm hoa còn tinh nghịch lắc tới lắc lui.

Ngôn Trăn mặc váy đỏ dài đến gối, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm nhẹ, tóc còn chút kim tuyến hồng hồng lấp lánh, hình như vừa ra khỏi phim trường.

Vẫn rất đẹp.

“Xem đến ngốc rồi~~?”

Ngôn Trăn mở to đôi mắt đẹp, cười cười nhìn Cố Thanh Hà đang sửng số.

Cố Thanh Hà lắc đầu, sau đó buông vali ra, bước nhanh đến chỗ người yêu sáng ngời, giây tiếp theo ôm chặt vào lòng.

“Tôi còn nghĩ cậu không tới.” Cố Thanh Hà thấp giọng, Ngôn Trăn nghe mà co giật trong lòng.

“Sao như vậy được, Tiểu Cố, tôi hứa đón cậu rồi, ôm một cái ôm một cái.” Ngôn Trăn nhẹ vuốt lưng Cố Thanh Hà, dịu dàng trấn an.

“Lúc nãy không tìm được cậu.” Cố Thanh Hà không chịu.

“Cục cưng nhà cậu không thể đến chỗ đông người, nếu không sẽ tắc nghẽn giao thông~” Ngôn Trăn kiêu ngạo, “Cậu còn nói, đưa tôi xem xem bị thương ở chỗ nào.”

Ngôn Trăn kéo Cố Thanh Hà ra, nhìn nhìn khuôn mặt trắng nõn của đối phương, trên người. Hình như không nhìn thấy chỗ nào hết, mà nàng có hỏi thì chắc gì Cố Thanh Hà chịu khai.

Nàng nhìn xuống, cái người này còn đeo găng tay thỏ đáng yêu nữa.

“Chàa, dễ thương vậy? Mua hồi nào đó?” Ngôn Trăn kinh hỉ, muốn tháo ra để nhìn kỹ hơn.

Cố Thanh Hà làm gì chịu đưa, cái đó là đạo cụ che giấu vết thương quan trọng.

“Hôn tôi 100 cái tôi sẽ tặng cho cậu ngay.” Cố Thanh Hà ra điều kiện, ý cười tràn trong mắt.

Ngôn Trăn đỏ mặt liền, hừ hừ rồi nhét hoa cho đối phương.

“Nhận hoa đi, mua cho cậu đó.”

“Mua cho tôi?” Cố Thanh Hà không tin nổi. Ngôn Trăn đến đón cô rồi còn mua cả hoa, thụ sủng nhược kinh rồi.

“Trong phim như này không phải sao? Nhận hoa của người yêu....Nhớ người yêu, trời đầy sao, trước kia cậu cũng mua cho tôi, lấy đi.” Ngôn Trăn vừa nói vừa ngại ngùng vuốt tóc.

Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn hoa hồng nhạt trong tay, vành tai cũng đỏ bừng bừng.

Ngôn Trăn thấy người yêu thẹn thùng, vui vẻ kéo vali lại.

Clm, nặng vậy.

Cố Thanh Hà vội chạy lại kéo.

“Tiểu Cố.”

“Hửm?”

“Tôi không kiểm tra vết thương của cậu nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cậu vẫn giấu tôi, nên câu kia vẫn tính nhá.”

“Chưa thấy sao lại tính?”

“Chắc bị cậu giấu rồi, trực giác của tôi rất chính xác.”

“Vô lý.”

“Vậy cậu gọi “honey” đi tôi sẽ bỏ qua.”

“Bây giờ....”

“Ừm~~~”

Cố Thanh Hà đang đi trên đường, tay vẫn cầm hoa, giờ mà bắt cô nói thì quá ngại.

“Đến lúc rồi, câu nói kia có hiệu lực!”

“Ngôn Trăn cậu không thể ăn hiếp tôi, tôi đang định nói...”

Bóng đêm đưa đẩy những tàn cây trên đường, hai người cười lớn, vui vẻ giơ tay lên. Trong lúc sao trăng còn chưa ngủ, họ chậm rãi ôm rồi lại hôn. Hai người xứng đáng là cặp đôi ánh trăng dịu dàng nhất trên đời.

Suỵt, cô đang nói.

My dear.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook