Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 127
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 127:
__________
Cái gọi là Tết, đương nhiên là ngày náo nhiệt nhất trong năm.
Món ăn trong bữa tối giao thừa cũng không thể ít.
Một đại gia đình ngồi quanh bàn ăn, dùng những món ăn ngon, hấp dẫn, người này mời rượu người kia, nói chuyện tới nói chuyện lui, sôi động như lễ hội.
Cố gia là đại gia tộc, không thể bỏ qua ngày mang đậm hơi thở Trung Hoa như Tết Nguyên Đán.
Thế nên người thân ai ai cũng có mặt, bất kể là lưu lạc đến rừng núi, đảo hoang, già trẻ lớn bé, ai cũng phải về. Đêm 30 Tết, không ai đủ can đảm dám không về, cũng không ai dám làm phật lòng bà cụ.
Thế nên hôm nay là ngày náo nhiệt nhất ở bổn gia.
Người thân ai cũng có mặt, quyền cao chức trọng hoặc phá nhà phá cửa gì cũng phải đến chúc Tết bà nội.
“Ngôn Trăn, cậu ổn không?”
Cố Thanh Hà ngang ngược đậu xe ở ven đường cách bổn gia 50m, đây là yêu cầu của Ngôn Trăn.
“Tiểu Cố, cậu thấy hôm nay tôi có đẹp không?”
“Đẹp!”
Ngôn Trăn đã hỏi cô không dưới năm lần “hôm nay tôi đẹp không“.
Tại sao? Tại chút nữa cô đưa Ngôn Trăn đến bổn gia ăn tết, họ đến hơi muộn vì kẹt xe. Cố Lộng Khê còn vừa gửi tin nhắn bảo mọi người đến hết rồi, chỉ đợi hai người thôi.
“Ngôn Trăn à, cậu thật sự rất xinh rồi, tin tôi đi.” Cố Thanh Hà nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của đối phương, nàng lo đến cóng cả tay, cô vội vàng ôm tay nàng lại.
Ngôn Trăn nhìn tới nhìn lui kính trên ô tô, trang điểm tươm tất, ăn mặc lịch sự, không phô trương. Đây là bộ quần áo Cố Thanh Hà chọn cho nàng, chắc mọi người trong Cố gia sẽ thích...
“Tiểu Cố, cậu phải chủ động giới thiệu tôi với mọi người, sau đó tôi sẽ lễ phép chào hỏi, cậu phải giúp tôi.” Ngôn Trăn ôm chặt đối phương, vừa khẩn trương vừa dặn dò.
Cố Thanh Hà thực sự cảm thấy Ngôn Trăn lo quá rồi, người yêu của cô đã lo đến mất ngủ, sau đó bắt cô dậy chọn quần áo, thử đồ lúc nửa đêm. Ngôn Trăn vốn có đủ loại quần áo của nhà tài trợ cung cấp, nhiều đến đếm không xuể.
Thế nên Ngôn Trăn đã kéo Cố Thanh Hà đang buồn ngủ ngồi dậy, nửa đêm lựa đồ.
Vất vả mới chọn xong bộ đồ thì Ngôn Trăn lại nói quà không được, chất lượng không cao. Mà rõ ràng chiếc xe đã bị Ngôn Trăn nhét đầy các thể loại đồ đạc xa hoa nhưng Ngôn Trăn vẫn thấy chưa đủ tươm tất.
Cố Thanh Hà luôn cảm thấy về nhà ăn tết quá phiền, bà mẹ già năm nào cũng gióng trống khua chiêng chuẩn bị đủ thứ đồ trên đời, có thể chọn quần áo đến nửa đêm, bắt cô và người cha già kính yêu phải ở cùng chọn phụ.
Bây giờ nhìn lại người yêu, ít nhiều cũng hiểu.
“Ngôn Trăn, ai trong nhà cũng thích cậu hết.” Cố Thanh Hà trịnh trọng hứa hẹn với Ngôn Trăn. Cô có thể cảm nhận được Ngôn Trăn rất coi trọng gia đình của cô, cô quá vui, nhưng cô cũng không hi vọng Ngôn Trăn vì thế mà lo lắng quá, nói chung vẫn nên đặt cô lên đầu.
“Tôi biết mà Tiểu Cố, nhưng tôi căng thẳng quá, đây là gặp mặt mọi người đó...”
Ngôn Trăn vừa nói vừa nghịch tóc, mặc dù nàng chăm tới tóc hết xoăn luôn rồi.'
Cố Thanh Hà cười nhẹ, hôn lên trán Ngôn Trăn: “Quan trọng là bà nội và dì Lan đều rất thích cậu, cậu còn lo gì nữa. Hơn nữa, tôi ở đây, cậu đừng sợ, nha?”
“Ừm!”
Ngay sau đó, Cố Thanh Hà lái xe tới bãi đậu xe của nhà mình, sau đó nắm tay Ngôn Trăn cùng nhau xuống xe.
“Tiểu Cố, quà thì làm sao bây giờ...”
“Nhiều đồ quá cầm cũng không ổn lắm, chút nữa tôi bảo người ra lấy vào.” Cố Thanh Hà nhìn ghế sau chứa đầy quà Tết của Ngôn Trăn mua cho bà nội, dì Lan cùng với quý vị phụ huynh trong nhà, bất lực nhìn trời.
Cho dù ba đầu sáu tay cũng xách không nổi.
Mà hình như cô chưa bao giờ mang đồ về nhà nhỉ? Tay không đi, tay không về, ừm, cho nên bao lì xì cũng ít.
Một là cô lớn rồi, hai là cô ít nói, bà nội nói ai làm bà vui thì bà sẽ cho nhiều lì xì hơn.
Vì vậy trong số anh em trong nhà, Cố Lộng Khê nhận được nhiều nhất, tiếp theo là Cố Tu Diễn, con chú hai, thoạt nhìn vô cùng phúc hậu, vô cùng ngây thơ.
Xét về vai vế thì cô là lớn nhất, nhưng bà nội ăn hiếp, luôn ép cô phải nói chuyện, cô không làm.
Tiền tài là vật ngoài thân, cô không cần.
Tất cả những gì cô muốn là Ngôn Trăn.
Nghĩ đến mấy chị em xong lại nhận ra chỉ mình cô có người yêu, trong lòng cũng dâng lên cảm xúc ưu việt chưa từng có. Cô nắm tay Ngôn Trăn, khoé miệng bất giác nhếch lên vòng cung tuyệt đẹp.
“Tiểu Cố....”
Ngôn Trăn đứng ở cổng, nhìn cánh cửa sắt chạm khắc uy nghiêm mà tim đập thình thịch: “Tôi thật sự có chút...”
“Ngôn Trăn, cậu cũng gặp qua nhiều rồi, sao bây giờ lại lo lắng thế?” Cố Thanh Hà nhìn người yêu chưa bao giờ luống cuống trong mấy chương trình lớn, nhưng giờ thấy gia đình cô thì lại khẩn trương đến run cả tay.
Rõ ràng ai cũng thích nàng, thậm chí còn thích hơn cô.
Sáng sớm hôm nay mẹ gọi bảo lái xe cẩn thận, phải cho Ngôn Trăn ăn no để tránh bị say xe, nói chung là chăm sóc kỹ cho Ngôn Trăn, đưa nàng xinh xinh đẹp đẹp về nhà đón năm mới.
Bà mẹ già không nhắc gì tới con gái, thật sự đã vứt cô ra tới Nam Thái Bình Dương.
“Cậu chỉ biết chọc tôi.” Ngôn Trăn dỗi.
Sau đó nhìn Cố Thanh Hà gõ cửa, nàng mím môi, đứng thẳng bên cạnh Cố Thanh Hà, chờ.
“Diễn Diễn, đi mở cửa đi, chị con về rồi.”
Cách cửa lớn, Ngôn Trăn nghe thấy giọng nói quyến rũ, Diễn Diễn?
“Diễn Diễn là...?”
Ngôn Trăn hoang mang nhìn Cố Thanh hà, Cố Thanh Hà vừa muốn há mồm giải thích.
Cánh cửa được khó khăn mở ra bằng bàn tay nhỏ bé.
Ngôn Trăn ngạc nhiên với cậu bé mặc quần yếm trước mặt. Nhìn quá đáng yêu, lớn lên chắc đẹp trai lắm, không biết dụ được bao nhiêu con gái nhà người ta đây.
“Ỏooo, chị xinh quá à!”
Cố Tu Diễn ngơ ngác nhìn chị gái mặc váy đỏ, thốt ra tiếng lòng.
“Chị đẹp? Em nói chị hả?” Ngôn Trăn hơi cúi xuống, mỉm cười, chỉ vào mình rồi lại chị Cố Thanh Hà bên cạnh.
Cố Tu Diễn nhìn Ngôn Trăn, thấy bà chị yêu quái nhà chú hai, cau mày lùi lại hai bước, “Em...Em nói chị...Không phải chị cả.”
“Ỏ, em là em Tiểu Cố sao?” Ngôn Trăn cười rồi quay sang hỏi Cố Thanh Hà, “Gen nhà cậu tốt ghê, em trai nào đây? Cưng quá.”
Cố Thanh Hà lạnh lùng liếc đứa em trai ngốc nghếch đang dán mắt vào người yêu mình, thằng này thiếu đánh.
“Con chú hai, Cố Tu Diễn.”
“Ò, Tu Diễn, chị là Ngôn Trăn.” Ngôn Trăn chủ động chào hỏi cậu bé đáng yêu.
Cố Tu Diễn đi tới ôm chân Ngôn Trăn, nhìn Ngôn Trăn bằng đôi mắt sáng ngời: “Em biết, mẹ với mợ bảo chị sẽ dẫn một chị siêu cấp xinh đẹp về ăn tết.”
Ngôn Trăn ngại quá ngại, em bé khen quá khen nên cũng xoa đầu yêu thương thằng bé đang ôm chân mình.
Nhưng Cố Tu Diễn vẫn chưa ôm đủ thì gáy đã bị túm lên.
“Đừng có để Tết mà chị phải đánh em.”
Cố Tu Diễn uỷ khuất quay đầu, bắt gặp ánh mắt hung tợn của chị Thanh Hà.
Em cúi đầu, dẩu mồm nhìn Ngôn Trăn.
Quá trời uỷ khuất rồi.
“Tiểu Cố, sao cậu lại hung dữ với em? Tết nhất mà bị người khác nhìn thấy lại nói cậu không hiểu chuyện.” Ngôn Trăn đưa túi xách cho người đã túm gáy em bé, liếc đối phương một cái.
“Nó ôm chân cậu.” Cố Thanh Hà lạnh lùng trả lời, Ngôn Trăn đành dùng tay giúp em cởi bỏ xiềng xích.
“Có gì đâu, là em cậu mà.” Ngôn Trăn đối với người nhà Cố Thanh Hà như thêm kính cầu vồng, cố gắng tích điểm lượt thích.
Với lại em trai Cố Thanh Hà cũng tuấn tú, khuôn mặt như thiên thần làm người ta không đành lòng lớn tiếng.
“Chị...Chị đẹp ơi...Em đi một mình cũng được, em thấy chị em sẽ không cho em dẫn chị đi đâu.” Cố Tu Diễn uỷ khuất.
“Sao đâu mà, để chị em chơi với em, chị dẫn em đi.” Ngôn Trăn chủ động đề nghị, sau đó nắm chặt bàn tay bé xíu của đối phương.
Chơi gì với nó? Cô đâu có rảnh chơi với nó? Cô chỉ muốn vặn đầu Cố Tu Diễn!
Cố Thanh Hà nhìn hai người nắm tay nhau, dấm trong người cô tràn cả sân rồi, chỉ có mình cô mới được nắm tay Ngôn Trăn!
“Không được so đo với mấy đứa em, càng không được đánh nhau. Chúng ta phải đi gặp bà nội với người khác nữa, em cậu khóc thì phải làm sao?” Ngôn Trăn quay lại cảnh cáo Cố Thanh Hà không được ăn hiếp các em.
Cố Tu Diễn nghe thấy lập tức cắn chặt môi, nhìn Ngôn Trăn, sắp khóc tới rồi.
“Cậu nhìn kìa, cậu doạ thằng bé muốn khóc.”
“Nó làm bộ.” Cố Thanh Hà lạnh lùng, muốn treo Cố Tu Diễn lên đánh.
“Cố Thanh Hà, bây giờ cậu có thể đó.” Ngôn Trăn bảo vệ em trai nhỏ ngay, mắt hạnh mở to, “Mai sau chúng ta có cục cưng nhỏ thì cậu cũng hung dữ vậy đúng không?”
“Cục cưng nhỏ...” Bác sĩ Cố hung dữ nghe xong cũng cứng người, ngơ ngác hỏi Ngôn Trăn: “Cục cưng nhỏ...Là sao?”
Ngôn Trăn thấy đối phương dịu đi lại buồn cười, lúc nãy không phải giống như ác quỷ muốn ăn Cố Tu Diễn sao.
“Tôi so sánh thôi, nói chung là phải hoà thuận với trẻ con, đối với cậu về sau chắc chắn có lợi.” Ngôn Trăn dỗi.
Cố Thanh Hà đành gật đầu, nhưng cô không có bỏ qua cái mặt đắc ý của thằng bé kia.
__________
Tiểu Cố ăn dấm không phân biệt tuổi tác.
Ngoài ra: Mai sau có ngoại truyện của cục cưng nhỏ nha XD
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 127:
__________
Cái gọi là Tết, đương nhiên là ngày náo nhiệt nhất trong năm.
Món ăn trong bữa tối giao thừa cũng không thể ít.
Một đại gia đình ngồi quanh bàn ăn, dùng những món ăn ngon, hấp dẫn, người này mời rượu người kia, nói chuyện tới nói chuyện lui, sôi động như lễ hội.
Cố gia là đại gia tộc, không thể bỏ qua ngày mang đậm hơi thở Trung Hoa như Tết Nguyên Đán.
Thế nên người thân ai ai cũng có mặt, bất kể là lưu lạc đến rừng núi, đảo hoang, già trẻ lớn bé, ai cũng phải về. Đêm 30 Tết, không ai đủ can đảm dám không về, cũng không ai dám làm phật lòng bà cụ.
Thế nên hôm nay là ngày náo nhiệt nhất ở bổn gia.
Người thân ai cũng có mặt, quyền cao chức trọng hoặc phá nhà phá cửa gì cũng phải đến chúc Tết bà nội.
“Ngôn Trăn, cậu ổn không?”
Cố Thanh Hà ngang ngược đậu xe ở ven đường cách bổn gia 50m, đây là yêu cầu của Ngôn Trăn.
“Tiểu Cố, cậu thấy hôm nay tôi có đẹp không?”
“Đẹp!”
Ngôn Trăn đã hỏi cô không dưới năm lần “hôm nay tôi đẹp không“.
Tại sao? Tại chút nữa cô đưa Ngôn Trăn đến bổn gia ăn tết, họ đến hơi muộn vì kẹt xe. Cố Lộng Khê còn vừa gửi tin nhắn bảo mọi người đến hết rồi, chỉ đợi hai người thôi.
“Ngôn Trăn à, cậu thật sự rất xinh rồi, tin tôi đi.” Cố Thanh Hà nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của đối phương, nàng lo đến cóng cả tay, cô vội vàng ôm tay nàng lại.
Ngôn Trăn nhìn tới nhìn lui kính trên ô tô, trang điểm tươm tất, ăn mặc lịch sự, không phô trương. Đây là bộ quần áo Cố Thanh Hà chọn cho nàng, chắc mọi người trong Cố gia sẽ thích...
“Tiểu Cố, cậu phải chủ động giới thiệu tôi với mọi người, sau đó tôi sẽ lễ phép chào hỏi, cậu phải giúp tôi.” Ngôn Trăn ôm chặt đối phương, vừa khẩn trương vừa dặn dò.
Cố Thanh Hà thực sự cảm thấy Ngôn Trăn lo quá rồi, người yêu của cô đã lo đến mất ngủ, sau đó bắt cô dậy chọn quần áo, thử đồ lúc nửa đêm. Ngôn Trăn vốn có đủ loại quần áo của nhà tài trợ cung cấp, nhiều đến đếm không xuể.
Thế nên Ngôn Trăn đã kéo Cố Thanh Hà đang buồn ngủ ngồi dậy, nửa đêm lựa đồ.
Vất vả mới chọn xong bộ đồ thì Ngôn Trăn lại nói quà không được, chất lượng không cao. Mà rõ ràng chiếc xe đã bị Ngôn Trăn nhét đầy các thể loại đồ đạc xa hoa nhưng Ngôn Trăn vẫn thấy chưa đủ tươm tất.
Cố Thanh Hà luôn cảm thấy về nhà ăn tết quá phiền, bà mẹ già năm nào cũng gióng trống khua chiêng chuẩn bị đủ thứ đồ trên đời, có thể chọn quần áo đến nửa đêm, bắt cô và người cha già kính yêu phải ở cùng chọn phụ.
Bây giờ nhìn lại người yêu, ít nhiều cũng hiểu.
“Ngôn Trăn, ai trong nhà cũng thích cậu hết.” Cố Thanh Hà trịnh trọng hứa hẹn với Ngôn Trăn. Cô có thể cảm nhận được Ngôn Trăn rất coi trọng gia đình của cô, cô quá vui, nhưng cô cũng không hi vọng Ngôn Trăn vì thế mà lo lắng quá, nói chung vẫn nên đặt cô lên đầu.
“Tôi biết mà Tiểu Cố, nhưng tôi căng thẳng quá, đây là gặp mặt mọi người đó...”
Ngôn Trăn vừa nói vừa nghịch tóc, mặc dù nàng chăm tới tóc hết xoăn luôn rồi.'
Cố Thanh Hà cười nhẹ, hôn lên trán Ngôn Trăn: “Quan trọng là bà nội và dì Lan đều rất thích cậu, cậu còn lo gì nữa. Hơn nữa, tôi ở đây, cậu đừng sợ, nha?”
“Ừm!”
Ngay sau đó, Cố Thanh Hà lái xe tới bãi đậu xe của nhà mình, sau đó nắm tay Ngôn Trăn cùng nhau xuống xe.
“Tiểu Cố, quà thì làm sao bây giờ...”
“Nhiều đồ quá cầm cũng không ổn lắm, chút nữa tôi bảo người ra lấy vào.” Cố Thanh Hà nhìn ghế sau chứa đầy quà Tết của Ngôn Trăn mua cho bà nội, dì Lan cùng với quý vị phụ huynh trong nhà, bất lực nhìn trời.
Cho dù ba đầu sáu tay cũng xách không nổi.
Mà hình như cô chưa bao giờ mang đồ về nhà nhỉ? Tay không đi, tay không về, ừm, cho nên bao lì xì cũng ít.
Một là cô lớn rồi, hai là cô ít nói, bà nội nói ai làm bà vui thì bà sẽ cho nhiều lì xì hơn.
Vì vậy trong số anh em trong nhà, Cố Lộng Khê nhận được nhiều nhất, tiếp theo là Cố Tu Diễn, con chú hai, thoạt nhìn vô cùng phúc hậu, vô cùng ngây thơ.
Xét về vai vế thì cô là lớn nhất, nhưng bà nội ăn hiếp, luôn ép cô phải nói chuyện, cô không làm.
Tiền tài là vật ngoài thân, cô không cần.
Tất cả những gì cô muốn là Ngôn Trăn.
Nghĩ đến mấy chị em xong lại nhận ra chỉ mình cô có người yêu, trong lòng cũng dâng lên cảm xúc ưu việt chưa từng có. Cô nắm tay Ngôn Trăn, khoé miệng bất giác nhếch lên vòng cung tuyệt đẹp.
“Tiểu Cố....”
Ngôn Trăn đứng ở cổng, nhìn cánh cửa sắt chạm khắc uy nghiêm mà tim đập thình thịch: “Tôi thật sự có chút...”
“Ngôn Trăn, cậu cũng gặp qua nhiều rồi, sao bây giờ lại lo lắng thế?” Cố Thanh Hà nhìn người yêu chưa bao giờ luống cuống trong mấy chương trình lớn, nhưng giờ thấy gia đình cô thì lại khẩn trương đến run cả tay.
Rõ ràng ai cũng thích nàng, thậm chí còn thích hơn cô.
Sáng sớm hôm nay mẹ gọi bảo lái xe cẩn thận, phải cho Ngôn Trăn ăn no để tránh bị say xe, nói chung là chăm sóc kỹ cho Ngôn Trăn, đưa nàng xinh xinh đẹp đẹp về nhà đón năm mới.
Bà mẹ già không nhắc gì tới con gái, thật sự đã vứt cô ra tới Nam Thái Bình Dương.
“Cậu chỉ biết chọc tôi.” Ngôn Trăn dỗi.
Sau đó nhìn Cố Thanh Hà gõ cửa, nàng mím môi, đứng thẳng bên cạnh Cố Thanh Hà, chờ.
“Diễn Diễn, đi mở cửa đi, chị con về rồi.”
Cách cửa lớn, Ngôn Trăn nghe thấy giọng nói quyến rũ, Diễn Diễn?
“Diễn Diễn là...?”
Ngôn Trăn hoang mang nhìn Cố Thanh hà, Cố Thanh Hà vừa muốn há mồm giải thích.
Cánh cửa được khó khăn mở ra bằng bàn tay nhỏ bé.
Ngôn Trăn ngạc nhiên với cậu bé mặc quần yếm trước mặt. Nhìn quá đáng yêu, lớn lên chắc đẹp trai lắm, không biết dụ được bao nhiêu con gái nhà người ta đây.
“Ỏooo, chị xinh quá à!”
Cố Tu Diễn ngơ ngác nhìn chị gái mặc váy đỏ, thốt ra tiếng lòng.
“Chị đẹp? Em nói chị hả?” Ngôn Trăn hơi cúi xuống, mỉm cười, chỉ vào mình rồi lại chị Cố Thanh Hà bên cạnh.
Cố Tu Diễn nhìn Ngôn Trăn, thấy bà chị yêu quái nhà chú hai, cau mày lùi lại hai bước, “Em...Em nói chị...Không phải chị cả.”
“Ỏ, em là em Tiểu Cố sao?” Ngôn Trăn cười rồi quay sang hỏi Cố Thanh Hà, “Gen nhà cậu tốt ghê, em trai nào đây? Cưng quá.”
Cố Thanh Hà lạnh lùng liếc đứa em trai ngốc nghếch đang dán mắt vào người yêu mình, thằng này thiếu đánh.
“Con chú hai, Cố Tu Diễn.”
“Ò, Tu Diễn, chị là Ngôn Trăn.” Ngôn Trăn chủ động chào hỏi cậu bé đáng yêu.
Cố Tu Diễn đi tới ôm chân Ngôn Trăn, nhìn Ngôn Trăn bằng đôi mắt sáng ngời: “Em biết, mẹ với mợ bảo chị sẽ dẫn một chị siêu cấp xinh đẹp về ăn tết.”
Ngôn Trăn ngại quá ngại, em bé khen quá khen nên cũng xoa đầu yêu thương thằng bé đang ôm chân mình.
Nhưng Cố Tu Diễn vẫn chưa ôm đủ thì gáy đã bị túm lên.
“Đừng có để Tết mà chị phải đánh em.”
Cố Tu Diễn uỷ khuất quay đầu, bắt gặp ánh mắt hung tợn của chị Thanh Hà.
Em cúi đầu, dẩu mồm nhìn Ngôn Trăn.
Quá trời uỷ khuất rồi.
“Tiểu Cố, sao cậu lại hung dữ với em? Tết nhất mà bị người khác nhìn thấy lại nói cậu không hiểu chuyện.” Ngôn Trăn đưa túi xách cho người đã túm gáy em bé, liếc đối phương một cái.
“Nó ôm chân cậu.” Cố Thanh Hà lạnh lùng trả lời, Ngôn Trăn đành dùng tay giúp em cởi bỏ xiềng xích.
“Có gì đâu, là em cậu mà.” Ngôn Trăn đối với người nhà Cố Thanh Hà như thêm kính cầu vồng, cố gắng tích điểm lượt thích.
Với lại em trai Cố Thanh Hà cũng tuấn tú, khuôn mặt như thiên thần làm người ta không đành lòng lớn tiếng.
“Chị...Chị đẹp ơi...Em đi một mình cũng được, em thấy chị em sẽ không cho em dẫn chị đi đâu.” Cố Tu Diễn uỷ khuất.
“Sao đâu mà, để chị em chơi với em, chị dẫn em đi.” Ngôn Trăn chủ động đề nghị, sau đó nắm chặt bàn tay bé xíu của đối phương.
Chơi gì với nó? Cô đâu có rảnh chơi với nó? Cô chỉ muốn vặn đầu Cố Tu Diễn!
Cố Thanh Hà nhìn hai người nắm tay nhau, dấm trong người cô tràn cả sân rồi, chỉ có mình cô mới được nắm tay Ngôn Trăn!
“Không được so đo với mấy đứa em, càng không được đánh nhau. Chúng ta phải đi gặp bà nội với người khác nữa, em cậu khóc thì phải làm sao?” Ngôn Trăn quay lại cảnh cáo Cố Thanh Hà không được ăn hiếp các em.
Cố Tu Diễn nghe thấy lập tức cắn chặt môi, nhìn Ngôn Trăn, sắp khóc tới rồi.
“Cậu nhìn kìa, cậu doạ thằng bé muốn khóc.”
“Nó làm bộ.” Cố Thanh Hà lạnh lùng, muốn treo Cố Tu Diễn lên đánh.
“Cố Thanh Hà, bây giờ cậu có thể đó.” Ngôn Trăn bảo vệ em trai nhỏ ngay, mắt hạnh mở to, “Mai sau chúng ta có cục cưng nhỏ thì cậu cũng hung dữ vậy đúng không?”
“Cục cưng nhỏ...” Bác sĩ Cố hung dữ nghe xong cũng cứng người, ngơ ngác hỏi Ngôn Trăn: “Cục cưng nhỏ...Là sao?”
Ngôn Trăn thấy đối phương dịu đi lại buồn cười, lúc nãy không phải giống như ác quỷ muốn ăn Cố Tu Diễn sao.
“Tôi so sánh thôi, nói chung là phải hoà thuận với trẻ con, đối với cậu về sau chắc chắn có lợi.” Ngôn Trăn dỗi.
Cố Thanh Hà đành gật đầu, nhưng cô không có bỏ qua cái mặt đắc ý của thằng bé kia.
__________
Tiểu Cố ăn dấm không phân biệt tuổi tác.
Ngoài ra: Mai sau có ngoại truyện của cục cưng nhỏ nha XD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.