Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 140
Tố Tây
14/07/2024
Giữa mùa hè nóng rực, tôi gặp được tình yêu, cho dù cách trở muôn vàn núi sông.
Cố Lộng Khê - Chương 1
__________
Thời tiết rất rất nóng.
Một tay Cố Lộng Khê cầm vô lăng, tay còn lại chỉnh điều hoà về nhiệt độ thấp nhất.
Cô đeo kính râm, khuôn mặt xinh đẹp như phủ một lớp băng. Cô ghét mùa hè nhất, chỉ cần nhiệt độ cao hơn 24,5 sẽ làm cô bực bội và cáu kỉnh. Dù những chuyện nhỏ hay lớn cũng sẽ bị cô làm cho gà bay chó chạy.
Sao trên đời lại có mùa hè chết tiệt vậy?
Đáng lẽ cô đang tránh nóng ở Hồ Como bên Ý.
Ai ai trong Cố gia cũng biết thói quen của cô. Lộng Khê là động vật máu lạnh, không thích nhiệt độ cao.
Nhưng không biết bà nội được ai truyền cảm hứng, một hai phải tổ chức liên hoan vào mùa hè.
Được rồi, biết là vì chào đón thành viên mới. Hơn nữa cô cũng rất hoan nghênh chị dâu xinh đẹp và baby trong bụng.
Nhưng mắc gì phải lôi cô từ Ý về. Còn con mẹ nó bắt cô đến cái làng quê chết tiệt để hái mấy cây nấm về nấu súp?
(Dì Lan, dì chắc chưa?)
(Chắc, bà nội con dặn.)
(Trời ơi, con đang ở Ý. Bà bắt con về vì mấy cây nấm chết tiệt. Thiệt hay không vậy?)
(Bà cụ nói cần con, con phải về. Nếu con lấy được thì dự án Nam Ngạn Vịnh sẽ là của con.)
(*****) bé Khê chửi thề.
Cố Lộng Khê kết thúc đoạn ký ức ngắn. Dù đang bị trời chiếu đến đứng ngồi không yên nhưng vì miếng đất kia, cô nhịn. Cô bực bội tăng tốc, chỉ muốn làm nhanh cho xong và quay trở về trốn nóng.
Cuối cùng, sau khi lấy được đống nấm dại từ địa điểm được chỉ định. Chiếc xe thể thao đắt tiền của cô đã anh dũng hi sinh trên sườn núi...
Lúc này cô đang bực bội nhìn đống nấm dại chết tiệt trên xe. Nếu có thể, cô muốn ăn hết đống nấm này cùng với toàn bộ thịt của người trong nhà. Ừ, cái này hơi ghê.
Nắng nóng chói chang, cô bị nhốt trong xe trên con đường núi vùng quê. Lúc này, một con lợn rừng khinh thường đến trước xe cô. Con lợn kiêu ngạo nghỉ chân vài giây, sau đó bước vào rừng.
“What the fucking hell????”
Cố Lộng Khê không muốn bước xuống xe. Dù sao trong xe điều hoà mát lạnh, nhưng mà điện thoại không có sóng.
Ngoài việc gọi cảnh sát, tất nhiên Cố Lộng Khê không thích cảnh sát. Ngạo kiều trong xương cốt không cho cô làm.
Vì vậy, sau mười phút đấu tranh tư tưởng. Cô quyết định bước ra khỏi khu vực thoải mái và gọi điện cho những cấp dưới khốn nạn đang tận hưởng cuộc sống.
Vừa mở cửa xe, một luồng nhiệt nóng cháy da ập vào khuôn mặt trắng nõn của cô. Cô chịu không nổi đành lui về trong xe.
Cố Lộng Khê giơ cao điện thoại, cố gắng tìm kiếm tín hiệu từ không gian nhỏ hẹp trong xe. Từ khi cha sanh mẹ đẻ tới giờ cô lần đầu cảm thấy mình thật đáng thương.
Cuối cùng vẫn phải leo xuống. Từ nhỏ cô đã ghét ở dưới ánh nắng mặt trời.
Chỉ là Trạch Cần sẽ luôn cầm ô cho cô. Nhưng có thể tưởng tượng đồ chống nắng duy nhất trên xe là cặp kính râm. Hôm nay cô cũng không đội chiếc mũ dấu yêu lên đầu.
Cố Lộng Khê đeo kính, vô cùng đáng thương giơ điện thoại lên tìm tính hiệu. Gió hè làm cả người cô muốn cháy, mắt cô mê mang. Trong nháy mắt, trán đã lấm tấm mồ hôi, cô dùng khăn tay lau lau và tiến về phía trước.
“Gì vậy trời, sao không có tín hiệu?”
Cố Lộng Khê đã bước rất nhiều bước, nhưng vẫn không có tín hiệu. Chuyện buồn cười hơn là cái đường núi này hơn mười phút cũng không có bóng người, một cái bóng cũng không, chỉ có mình con heo ngang qua.
Khu vực dân cư thưa thớt cũng không chơi cô đi. Cô có thể nhìn thấy khói bếp ở gần đó, nhưng sao xa vậy?
Cố Lộng Khê cảm giác mình sắp bị cái nắng đột phơi đến bất tỉnh, vội vã tìm bóng râm ngồi xuống.
Cô nhìn chiếc điện thoại đầy pin nhưng không có sóng. Mồ hôi trên chóp mũi chảy xuống màn hình điện thoại. Mặt mày Cố Lộng Khê càng thêm u ám, cuối cùng chiến điện thoại bị ném xa vài mét. Với sức mạnh tay cô, không có gì không hư.
Từ nhỏ Cố Lộng Khê chưa bao giờ ăn khổ. Không, ngoại trừ mấy vết thương trong quá trình huấn luyện, Cố Lộng Khê được cưng hơn Cố Thanh Hà.
Cô ngậm thìa vàng lớn lên, ghét ánh nắng mặt trời. Hầu như chưa bao giờ tiếp xúc với nắng nên da cô trắng nhất nhà, thậm chí trắng hơn chị Thanh Hà.
Vì vậy cô không chịu nổi.
Và da cô đã chuyển sang đỏ sau mấy phút.
Cố Lộng Khê khẽ cau mày dưới bóng cây. Cuối cùng chịu không nổi và ngồi xổm xuống.
Cô thấy khát nước, choáng váng, cơ thể cũng yếu đi. Cô biết rằng đây là biểu hiện của sự say nắng.
Cô, Nhị tiểu thư nhà họ Cố phải thua ở chỗ khỉ ho cò gáy....
Trong giấc mơ, cô dường như được ai đó vuốt ve, nhẹ nhàng vỗ về cô bằng đôi tay mềm như lông vũ. Khuôn mặt, cổ, cánh tay và bất cứ nơi nào có thể chạm đều được chăm sóc. Sự cẩn thận, tinh tế làm cô dường như bị thôi miên.
Chưa từng gặp qua chuyện này, tuy xa lạ nhưng lại làm cô quyến luyến.
Nhưng chỉ qua mấy giây cô bừng tĩnh. Cô không thích người khác chạm vào mình.
Cô mở mắt, nắm lấy tay đối phương. Cô nắm rất chặt, sau đó rút hai chiếc khuyên tai và muốn đâm vào chiếc cổ mỏng manh của đối phương.
“Đau...”
Tiếng kêu khe khẽ vang lên, Cố Lộng Khê vẫn không chịu buông. Tầm mắt cô có chút mơ hồ, mà đối phương như muốn thoát khỏi trói buộc của cô. Cố Lộng Khê càng dùng sức, đối phương chỉ có thể dùng tay kia nhẹ nhàng lấy ra.
Tầm mắt rõ hơn, Cố Lộng Khê có thể nhìn thấy đối phương.
Cô gái buộc đuôi ngựa thấp, mặc chiếc váy trơn đơn giản. Khuôn mặt trắng nõn cùng đôi lông mày khẽ nhíu, nhưng không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của đối phương. Không có tính công kích và cũng không nguy hiểm.
Đại não Cố Lộng Khê nhanh chóng phân tích. Cô nhìn đối phương đau do bị giữ tay chặt nên vội buông.
“Tỉnh rồi sao?” Người kia không vì Cố Lộng Khê thô lỗ mà nổi giận. Cô gái chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đỏ bừng của nàng, lại vui vẻ nhìn cô: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Nếu người trước mặt không lên tiếng có lẽ đã bị cô dùng đôi hoa tai đâm chảy máu.
Thứ xuất hiện trước mắt có lẽ là cái xác lạnh ngắt. Sẽ không còn giọng nói êm tai, giống như dòng suối trong vắt trong núi, thấm vào ruột gan.
Cố Lộng Khê khẽ cau mày và rồi tự cười bản thân. Cô vẫn nhìn cô gái trạc tuổi mình, thật lâu mở miệng: “Tôi sao vậy?” Lúc hỏi ra mới biết giọng cô khàn khủng khiếp.
Đối phương rót cho cô cốc nước ấm, nhẹ nhàng giải thích: “Cô bị say nắng rồi ngất dưới dốc cây. May mà lúc đó em họ tôi qua đó chơi nên mới đưa cô đi. Lúc về đến nhà ngoại tôi chắc hôn mê cũng nửa tiếng...”
Cô đúng thật bị say nắng. Cố Lộng Khê cầm lấy cốc nước nhưng không uống, chỉ nhìn chiếc ly trong tay. Cô là người cẩn thận, sẽ không cho gì vào bụng nếu không rõ hoàn cảnh.
“Vậy cô cứu tôi?” Cố Lộng Khê hỏi ngược lại. Cô đánh giá đối phương lần nữa, người này cao bằng cô, dáng người mảnh mai. Lúc nãy cô nắm tay đã chịu không nổi, đối phương chỉ là người bình thường thì sao có thể mang cô về nhà?
Cô gái ngượng ngùng cười, nhàn nhã kể lại: “Lúc nãy đi xe đạp, tôi chở cô bằng xe đạp. Sợ cô ngã giữa đường nên dùng dây trói vào xe.”
“...”
Excuse me?? Trói cô?
Cố Lộng Khê câm nín. Cô tưởng tượng cảnh mình bị trói, bị người ta đem về nhà như con cừu non nhưng không hay không biết.
“Nói chung cô tỉnh là được rồi. Nếu không tôi phải đạp xe chở cô qua trạm y tế dưới thôn. Bà ngoại bảo bác sĩ bên đó bận quá nên phải xếp hàng, tôi cũng lo.”
Cô gái nói thật, Cố Lộng Khê có thể nhìn thấy những biểu cảm rất nhỏ, không ai có khả năng nói dối trước mặt cô.
Người dưng nước lã lại lo cho cô như này.
Cha sanh mẹ đẻ mới gặp người thế này, Cố Lộng Khê rất tò mò.
“Cô không sợ tôi là người xấu sao? Dám tuỳ tiện cứu người.” Cố Lộng Khê cười.
Rõ ràng đối phương bối rối. Cô gái không ngờ người này hỏi mình như vậy, cô gái nuốt khan, suy nghĩ một chút sau đó nhìn Cố Lộng Khê: “Vì chỉ có tôi mới cứu được cô.”
Người phụ nữ nhìn Cố Lộng Khê nghi hoặc, nói tiếp: “Đường này ít người lắm, trời tối cũng chưa chắc có ai. Nếu tôi không quan tâm thì sẽ không có ai lo, vậy nên tôi phải đưa cô về.”
Cố Lộng Khê nghe đối phương chân thành, cô cũng không biết nói gì thêm.
Thật lâu sau, cô chủ động: “Tôi tên Cố Lộng Khê, cô tên gì?”
“Ôn Thiền.” Ôn Thiền cười, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp.
Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền, người chất phát, thiện lương, đôi lông mày dịu dàng cùng thanh âm không vội vã. Tích cách đối phương chắc cũng như thế này.
Dù người này cứu cô nhưng không thể thiếu cảnh giác. Vì thân phận đặc biệt nên không ai không muốn mượn cơ hội đến gần.
Âm thầm sắp xếp thành trùng hợp cơ duyên. Sau đó thu lợi hoặc đâm sau lưng, giết chết cô.
Hai người xa lạ cũng khó nói chuyện.
Cố Lộng Khê đứng dậy, cơ thể vẫn chưa khoẻ khiến cô choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất.
Ôn Thiền vội ôm chặt cô: “Có sao không? Cô ngồi xuống từ từ, đừng đứng lên nhanh.”
Cố Lộng Khê bị đau, sao lực tay mạnh vậy? Rồi sao lúc nãy không chịu né?
Nhưng nhìn quần áo ướt đẫm mồ hôi của đối phương, Cố Lộng Khê khẽ cau mày, cố ý tránh né sự đụng chạm.
Ôn Thiền làm sao không thấy ánh mắt chán ghét, vội vã rút tay. Ôn Thiền bước về hướng đầu quạt điện qua Cố Lộng Khê, bản thân yên tĩnh ngồi một bên, cách xa Cố Lộng Khê.
Thật ra Cố Lộng Khê thấy nóng, cô bực bội mở cổ áo ra. Cô biết đối phương đã lau người giúp cô, có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng.
Hình như đã lâu không ngửi thấy mùi xà phòng cổ xưa. Bởi vì cô cảm thấy mấy đồ rẻ tiền không xứng với địa vị của cô. Tất nhiên cô không ghét mùi này.
Nhưng nóng thì vẫn nóng, cô cũng không làm được gì. Có lẽ cô thực sự không hợp với mùa hè chết tiệt.
“Ngại quá, máy lạnh hỏng rồi. Tôi nhờ người sửa nhưng chưa tới.” Ôn Thiền thấy Cố Lộng Khê nóng nên có chút xin lỗi. Đồ điện công suất lớn nên làm cháy cầu dao, sau đó cũng làm điều hoà nhà ngoại chập mạch.
Cố Lộng Khê lắc đầu. Người ta đã cứu mình sao cô có thể không biết điều? “Nhà ngoại cô sao?” Cô tò mò, ngôi nhà rộng rãi cùng cây bạch lan trong sân. Hoa trắng đã phủ đầy cây, thi thoảng có mùi thơm tao nhã.
“Ừ, nghỉ hè sẽ qua chỗ này với ngoại.”
“Nghỉ hè?” Cố Lộng Khê cảm giác đối phương đã học xong.
“À, tôi là giáo viên tiểu học nên được nghỉ đông và nghỉ hè.”
Cố Lộng Khê gật đầu.
“Còn cô, cô làm gì?” Ôn Thiền hỏi nhưng không thấy Cố Lộng Khê trả lời, vội xua tay xoa dịu bầu không khí: “Cô không nói cũng không sao, tôi hỏi chút thôi.”
“Xem như tôi làm việc ở công ty ngoại thương đi.” Cố Lộng Khê tìm từ, nhàn nhạt trả lời.
Ôn Thiền gật gật đầu, nhìn Cố Lộng Khê cầm cốc nhưng không định uống nước. Nghĩ đến lúc nãy Cố Lộng Khê không muốn mình đụng vào người cùng với bộ đồ xa xỉ của cô, Ôn Thiền biết vài điều.
“Chờ tôi chút, năm phút.”
Ôn Thiền vừa nói vừa ra ngoài, chuẩn bị đạp xe.
Cố Lộng Khê bối rối, cô hoảng sợ cảnh giác: “Đi đâu?”
“Hả? Sao cô đứng dậy...Tôi đi siêu thị mua nước cô, bên kia chắc có nước đóng chai. Dục Dục, em ở nhà ngoan nha. Nếu chị này cần gì thì em giúp chị ấy.”
Ôn Thiền muốn Cố Lộng Khê ngồi xuống. Lúc lên xe vẫn bảo em trai đang chơi robot dưới hiên trông Cố Lộng Khê.
Dục Dục gật đầu.
Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền chạy xe đạp trong ánh nắng chói chang, lòng cô khó chịu.
Cô cúi đầu nhìn ly nước ấm trên tay, cảm thấy mình làm quá.
Cô khẽ nhíu mày uống thử, ngọt ngào đến lạ lùng.
“Nước giếng ngọt lắm. Chị em đun sôi rồi để nguội cho chị.”
Bé trai tên Dục Dục mang theo robot đến nói chuyện với cô.
Em ngẩng đầu nhìn chị gái xinh đẹp, xinh giống chị em.
Cố Lộng Khê ngồi xuống ngang tầm với em.
“Chị em chăm sóc tôi sao?” Cố Lộng Khê nhẹ giọng.
Dục Dục hoang mang gật đầu: “Đúng vậy, chị em mất nhiều sức mới mang chị về được, chị nặng quá trời nặng! Còn bận một lúc lâu, sợ chị nóng nên đưa chị quạt điện, không cho em. Hơn nữa cứ ngồi đó lấy quạt tay quạt cho chị, lúc nãy mới về nhà thay đồ, bộ đồ lúc trước ướt sũng rồi...”
Cố Lộng Khê nghe em nói, sau đó nheo mắt quay đầu. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm chiếc quạt hương bồ to lớn phía sau, lâm vào trầm tư.
Vì chăm cô nên Ôn Thiền nóng đổ mồ hôi.
Cố Lộng Khê thở dài, lúc nãy còn ghét bỏ người ta.
Cổ tay trắng nõn đẫm mồ hôi.
Ánh mắt chân thành.
Những cái chạm nhẹ nhàng.
Trong đầu Lộng Khê thoáng hiện lên hình ảnh Ôn Thiền.
Cảm giác này,
Không ổn
___________
Tác giả: Trời đày Lộng Khê tới:)))))
Cố Lộng Khê - Chương 1
__________
Thời tiết rất rất nóng.
Một tay Cố Lộng Khê cầm vô lăng, tay còn lại chỉnh điều hoà về nhiệt độ thấp nhất.
Cô đeo kính râm, khuôn mặt xinh đẹp như phủ một lớp băng. Cô ghét mùa hè nhất, chỉ cần nhiệt độ cao hơn 24,5 sẽ làm cô bực bội và cáu kỉnh. Dù những chuyện nhỏ hay lớn cũng sẽ bị cô làm cho gà bay chó chạy.
Sao trên đời lại có mùa hè chết tiệt vậy?
Đáng lẽ cô đang tránh nóng ở Hồ Como bên Ý.
Ai ai trong Cố gia cũng biết thói quen của cô. Lộng Khê là động vật máu lạnh, không thích nhiệt độ cao.
Nhưng không biết bà nội được ai truyền cảm hứng, một hai phải tổ chức liên hoan vào mùa hè.
Được rồi, biết là vì chào đón thành viên mới. Hơn nữa cô cũng rất hoan nghênh chị dâu xinh đẹp và baby trong bụng.
Nhưng mắc gì phải lôi cô từ Ý về. Còn con mẹ nó bắt cô đến cái làng quê chết tiệt để hái mấy cây nấm về nấu súp?
(Dì Lan, dì chắc chưa?)
(Chắc, bà nội con dặn.)
(Trời ơi, con đang ở Ý. Bà bắt con về vì mấy cây nấm chết tiệt. Thiệt hay không vậy?)
(Bà cụ nói cần con, con phải về. Nếu con lấy được thì dự án Nam Ngạn Vịnh sẽ là của con.)
(*****) bé Khê chửi thề.
Cố Lộng Khê kết thúc đoạn ký ức ngắn. Dù đang bị trời chiếu đến đứng ngồi không yên nhưng vì miếng đất kia, cô nhịn. Cô bực bội tăng tốc, chỉ muốn làm nhanh cho xong và quay trở về trốn nóng.
Cuối cùng, sau khi lấy được đống nấm dại từ địa điểm được chỉ định. Chiếc xe thể thao đắt tiền của cô đã anh dũng hi sinh trên sườn núi...
Lúc này cô đang bực bội nhìn đống nấm dại chết tiệt trên xe. Nếu có thể, cô muốn ăn hết đống nấm này cùng với toàn bộ thịt của người trong nhà. Ừ, cái này hơi ghê.
Nắng nóng chói chang, cô bị nhốt trong xe trên con đường núi vùng quê. Lúc này, một con lợn rừng khinh thường đến trước xe cô. Con lợn kiêu ngạo nghỉ chân vài giây, sau đó bước vào rừng.
“What the fucking hell????”
Cố Lộng Khê không muốn bước xuống xe. Dù sao trong xe điều hoà mát lạnh, nhưng mà điện thoại không có sóng.
Ngoài việc gọi cảnh sát, tất nhiên Cố Lộng Khê không thích cảnh sát. Ngạo kiều trong xương cốt không cho cô làm.
Vì vậy, sau mười phút đấu tranh tư tưởng. Cô quyết định bước ra khỏi khu vực thoải mái và gọi điện cho những cấp dưới khốn nạn đang tận hưởng cuộc sống.
Vừa mở cửa xe, một luồng nhiệt nóng cháy da ập vào khuôn mặt trắng nõn của cô. Cô chịu không nổi đành lui về trong xe.
Cố Lộng Khê giơ cao điện thoại, cố gắng tìm kiếm tín hiệu từ không gian nhỏ hẹp trong xe. Từ khi cha sanh mẹ đẻ tới giờ cô lần đầu cảm thấy mình thật đáng thương.
Cuối cùng vẫn phải leo xuống. Từ nhỏ cô đã ghét ở dưới ánh nắng mặt trời.
Chỉ là Trạch Cần sẽ luôn cầm ô cho cô. Nhưng có thể tưởng tượng đồ chống nắng duy nhất trên xe là cặp kính râm. Hôm nay cô cũng không đội chiếc mũ dấu yêu lên đầu.
Cố Lộng Khê đeo kính, vô cùng đáng thương giơ điện thoại lên tìm tính hiệu. Gió hè làm cả người cô muốn cháy, mắt cô mê mang. Trong nháy mắt, trán đã lấm tấm mồ hôi, cô dùng khăn tay lau lau và tiến về phía trước.
“Gì vậy trời, sao không có tín hiệu?”
Cố Lộng Khê đã bước rất nhiều bước, nhưng vẫn không có tín hiệu. Chuyện buồn cười hơn là cái đường núi này hơn mười phút cũng không có bóng người, một cái bóng cũng không, chỉ có mình con heo ngang qua.
Khu vực dân cư thưa thớt cũng không chơi cô đi. Cô có thể nhìn thấy khói bếp ở gần đó, nhưng sao xa vậy?
Cố Lộng Khê cảm giác mình sắp bị cái nắng đột phơi đến bất tỉnh, vội vã tìm bóng râm ngồi xuống.
Cô nhìn chiếc điện thoại đầy pin nhưng không có sóng. Mồ hôi trên chóp mũi chảy xuống màn hình điện thoại. Mặt mày Cố Lộng Khê càng thêm u ám, cuối cùng chiến điện thoại bị ném xa vài mét. Với sức mạnh tay cô, không có gì không hư.
Từ nhỏ Cố Lộng Khê chưa bao giờ ăn khổ. Không, ngoại trừ mấy vết thương trong quá trình huấn luyện, Cố Lộng Khê được cưng hơn Cố Thanh Hà.
Cô ngậm thìa vàng lớn lên, ghét ánh nắng mặt trời. Hầu như chưa bao giờ tiếp xúc với nắng nên da cô trắng nhất nhà, thậm chí trắng hơn chị Thanh Hà.
Vì vậy cô không chịu nổi.
Và da cô đã chuyển sang đỏ sau mấy phút.
Cố Lộng Khê khẽ cau mày dưới bóng cây. Cuối cùng chịu không nổi và ngồi xổm xuống.
Cô thấy khát nước, choáng váng, cơ thể cũng yếu đi. Cô biết rằng đây là biểu hiện của sự say nắng.
Cô, Nhị tiểu thư nhà họ Cố phải thua ở chỗ khỉ ho cò gáy....
Trong giấc mơ, cô dường như được ai đó vuốt ve, nhẹ nhàng vỗ về cô bằng đôi tay mềm như lông vũ. Khuôn mặt, cổ, cánh tay và bất cứ nơi nào có thể chạm đều được chăm sóc. Sự cẩn thận, tinh tế làm cô dường như bị thôi miên.
Chưa từng gặp qua chuyện này, tuy xa lạ nhưng lại làm cô quyến luyến.
Nhưng chỉ qua mấy giây cô bừng tĩnh. Cô không thích người khác chạm vào mình.
Cô mở mắt, nắm lấy tay đối phương. Cô nắm rất chặt, sau đó rút hai chiếc khuyên tai và muốn đâm vào chiếc cổ mỏng manh của đối phương.
“Đau...”
Tiếng kêu khe khẽ vang lên, Cố Lộng Khê vẫn không chịu buông. Tầm mắt cô có chút mơ hồ, mà đối phương như muốn thoát khỏi trói buộc của cô. Cố Lộng Khê càng dùng sức, đối phương chỉ có thể dùng tay kia nhẹ nhàng lấy ra.
Tầm mắt rõ hơn, Cố Lộng Khê có thể nhìn thấy đối phương.
Cô gái buộc đuôi ngựa thấp, mặc chiếc váy trơn đơn giản. Khuôn mặt trắng nõn cùng đôi lông mày khẽ nhíu, nhưng không ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của đối phương. Không có tính công kích và cũng không nguy hiểm.
Đại não Cố Lộng Khê nhanh chóng phân tích. Cô nhìn đối phương đau do bị giữ tay chặt nên vội buông.
“Tỉnh rồi sao?” Người kia không vì Cố Lộng Khê thô lỗ mà nổi giận. Cô gái chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay đỏ bừng của nàng, lại vui vẻ nhìn cô: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Nếu người trước mặt không lên tiếng có lẽ đã bị cô dùng đôi hoa tai đâm chảy máu.
Thứ xuất hiện trước mắt có lẽ là cái xác lạnh ngắt. Sẽ không còn giọng nói êm tai, giống như dòng suối trong vắt trong núi, thấm vào ruột gan.
Cố Lộng Khê khẽ cau mày và rồi tự cười bản thân. Cô vẫn nhìn cô gái trạc tuổi mình, thật lâu mở miệng: “Tôi sao vậy?” Lúc hỏi ra mới biết giọng cô khàn khủng khiếp.
Đối phương rót cho cô cốc nước ấm, nhẹ nhàng giải thích: “Cô bị say nắng rồi ngất dưới dốc cây. May mà lúc đó em họ tôi qua đó chơi nên mới đưa cô đi. Lúc về đến nhà ngoại tôi chắc hôn mê cũng nửa tiếng...”
Cô đúng thật bị say nắng. Cố Lộng Khê cầm lấy cốc nước nhưng không uống, chỉ nhìn chiếc ly trong tay. Cô là người cẩn thận, sẽ không cho gì vào bụng nếu không rõ hoàn cảnh.
“Vậy cô cứu tôi?” Cố Lộng Khê hỏi ngược lại. Cô đánh giá đối phương lần nữa, người này cao bằng cô, dáng người mảnh mai. Lúc nãy cô nắm tay đã chịu không nổi, đối phương chỉ là người bình thường thì sao có thể mang cô về nhà?
Cô gái ngượng ngùng cười, nhàn nhã kể lại: “Lúc nãy đi xe đạp, tôi chở cô bằng xe đạp. Sợ cô ngã giữa đường nên dùng dây trói vào xe.”
“...”
Excuse me?? Trói cô?
Cố Lộng Khê câm nín. Cô tưởng tượng cảnh mình bị trói, bị người ta đem về nhà như con cừu non nhưng không hay không biết.
“Nói chung cô tỉnh là được rồi. Nếu không tôi phải đạp xe chở cô qua trạm y tế dưới thôn. Bà ngoại bảo bác sĩ bên đó bận quá nên phải xếp hàng, tôi cũng lo.”
Cô gái nói thật, Cố Lộng Khê có thể nhìn thấy những biểu cảm rất nhỏ, không ai có khả năng nói dối trước mặt cô.
Người dưng nước lã lại lo cho cô như này.
Cha sanh mẹ đẻ mới gặp người thế này, Cố Lộng Khê rất tò mò.
“Cô không sợ tôi là người xấu sao? Dám tuỳ tiện cứu người.” Cố Lộng Khê cười.
Rõ ràng đối phương bối rối. Cô gái không ngờ người này hỏi mình như vậy, cô gái nuốt khan, suy nghĩ một chút sau đó nhìn Cố Lộng Khê: “Vì chỉ có tôi mới cứu được cô.”
Người phụ nữ nhìn Cố Lộng Khê nghi hoặc, nói tiếp: “Đường này ít người lắm, trời tối cũng chưa chắc có ai. Nếu tôi không quan tâm thì sẽ không có ai lo, vậy nên tôi phải đưa cô về.”
Cố Lộng Khê nghe đối phương chân thành, cô cũng không biết nói gì thêm.
Thật lâu sau, cô chủ động: “Tôi tên Cố Lộng Khê, cô tên gì?”
“Ôn Thiền.” Ôn Thiền cười, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp.
Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền, người chất phát, thiện lương, đôi lông mày dịu dàng cùng thanh âm không vội vã. Tích cách đối phương chắc cũng như thế này.
Dù người này cứu cô nhưng không thể thiếu cảnh giác. Vì thân phận đặc biệt nên không ai không muốn mượn cơ hội đến gần.
Âm thầm sắp xếp thành trùng hợp cơ duyên. Sau đó thu lợi hoặc đâm sau lưng, giết chết cô.
Hai người xa lạ cũng khó nói chuyện.
Cố Lộng Khê đứng dậy, cơ thể vẫn chưa khoẻ khiến cô choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất.
Ôn Thiền vội ôm chặt cô: “Có sao không? Cô ngồi xuống từ từ, đừng đứng lên nhanh.”
Cố Lộng Khê bị đau, sao lực tay mạnh vậy? Rồi sao lúc nãy không chịu né?
Nhưng nhìn quần áo ướt đẫm mồ hôi của đối phương, Cố Lộng Khê khẽ cau mày, cố ý tránh né sự đụng chạm.
Ôn Thiền làm sao không thấy ánh mắt chán ghét, vội vã rút tay. Ôn Thiền bước về hướng đầu quạt điện qua Cố Lộng Khê, bản thân yên tĩnh ngồi một bên, cách xa Cố Lộng Khê.
Thật ra Cố Lộng Khê thấy nóng, cô bực bội mở cổ áo ra. Cô biết đối phương đã lau người giúp cô, có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng.
Hình như đã lâu không ngửi thấy mùi xà phòng cổ xưa. Bởi vì cô cảm thấy mấy đồ rẻ tiền không xứng với địa vị của cô. Tất nhiên cô không ghét mùi này.
Nhưng nóng thì vẫn nóng, cô cũng không làm được gì. Có lẽ cô thực sự không hợp với mùa hè chết tiệt.
“Ngại quá, máy lạnh hỏng rồi. Tôi nhờ người sửa nhưng chưa tới.” Ôn Thiền thấy Cố Lộng Khê nóng nên có chút xin lỗi. Đồ điện công suất lớn nên làm cháy cầu dao, sau đó cũng làm điều hoà nhà ngoại chập mạch.
Cố Lộng Khê lắc đầu. Người ta đã cứu mình sao cô có thể không biết điều? “Nhà ngoại cô sao?” Cô tò mò, ngôi nhà rộng rãi cùng cây bạch lan trong sân. Hoa trắng đã phủ đầy cây, thi thoảng có mùi thơm tao nhã.
“Ừ, nghỉ hè sẽ qua chỗ này với ngoại.”
“Nghỉ hè?” Cố Lộng Khê cảm giác đối phương đã học xong.
“À, tôi là giáo viên tiểu học nên được nghỉ đông và nghỉ hè.”
Cố Lộng Khê gật đầu.
“Còn cô, cô làm gì?” Ôn Thiền hỏi nhưng không thấy Cố Lộng Khê trả lời, vội xua tay xoa dịu bầu không khí: “Cô không nói cũng không sao, tôi hỏi chút thôi.”
“Xem như tôi làm việc ở công ty ngoại thương đi.” Cố Lộng Khê tìm từ, nhàn nhạt trả lời.
Ôn Thiền gật gật đầu, nhìn Cố Lộng Khê cầm cốc nhưng không định uống nước. Nghĩ đến lúc nãy Cố Lộng Khê không muốn mình đụng vào người cùng với bộ đồ xa xỉ của cô, Ôn Thiền biết vài điều.
“Chờ tôi chút, năm phút.”
Ôn Thiền vừa nói vừa ra ngoài, chuẩn bị đạp xe.
Cố Lộng Khê bối rối, cô hoảng sợ cảnh giác: “Đi đâu?”
“Hả? Sao cô đứng dậy...Tôi đi siêu thị mua nước cô, bên kia chắc có nước đóng chai. Dục Dục, em ở nhà ngoan nha. Nếu chị này cần gì thì em giúp chị ấy.”
Ôn Thiền muốn Cố Lộng Khê ngồi xuống. Lúc lên xe vẫn bảo em trai đang chơi robot dưới hiên trông Cố Lộng Khê.
Dục Dục gật đầu.
Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền chạy xe đạp trong ánh nắng chói chang, lòng cô khó chịu.
Cô cúi đầu nhìn ly nước ấm trên tay, cảm thấy mình làm quá.
Cô khẽ nhíu mày uống thử, ngọt ngào đến lạ lùng.
“Nước giếng ngọt lắm. Chị em đun sôi rồi để nguội cho chị.”
Bé trai tên Dục Dục mang theo robot đến nói chuyện với cô.
Em ngẩng đầu nhìn chị gái xinh đẹp, xinh giống chị em.
Cố Lộng Khê ngồi xuống ngang tầm với em.
“Chị em chăm sóc tôi sao?” Cố Lộng Khê nhẹ giọng.
Dục Dục hoang mang gật đầu: “Đúng vậy, chị em mất nhiều sức mới mang chị về được, chị nặng quá trời nặng! Còn bận một lúc lâu, sợ chị nóng nên đưa chị quạt điện, không cho em. Hơn nữa cứ ngồi đó lấy quạt tay quạt cho chị, lúc nãy mới về nhà thay đồ, bộ đồ lúc trước ướt sũng rồi...”
Cố Lộng Khê nghe em nói, sau đó nheo mắt quay đầu. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm chiếc quạt hương bồ to lớn phía sau, lâm vào trầm tư.
Vì chăm cô nên Ôn Thiền nóng đổ mồ hôi.
Cố Lộng Khê thở dài, lúc nãy còn ghét bỏ người ta.
Cổ tay trắng nõn đẫm mồ hôi.
Ánh mắt chân thành.
Những cái chạm nhẹ nhàng.
Trong đầu Lộng Khê thoáng hiện lên hình ảnh Ôn Thiền.
Cảm giác này,
Không ổn
___________
Tác giả: Trời đày Lộng Khê tới:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.