Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 141
Tố Tây
14/07/2024
Cố Lộng Khê - Chương 2
__________
Cố Lộng Khê đi tới đi lui dưới hiên, có chút bực bội: “Dục Dục, chị em đi siêu thị, siêu thị xa lắm sao?”
Dục Dục nghĩ, em làm sao biết xa gần là gì, “Lúc trước chị em nói đạp xe đến đó tầm 10 phút, em không biết nữa.”
“10 phút?”
Cố Lộng Khê á khẩu. Nói cách khác là đối phương phải đạp xe hơn 10 phút dưới cái nắng chết tiệt và đi tới đi lui cũng mất nửa giờ? Cố Lộng Khê nhìn ánh nắng chói chang lại khó chịu vô cùng.
Bản thân Cố Lộng Khê cũng không biết tại sao khó chịu. Cô chỉ biết bản thân không nên để Ôn Thiền thiện lương đi mua mấy chai nước khoáng chết tiệt.
Chết tiệt, cô không có cần.
Cố Lộng Khê bồn chồn dưới hiên, thỉnh thoảng cô lại nhìn đồng hồ. Theo lời Dục Dục, điện thoại của cô đã được chị em tìm thấy và đang sạc pin. Nhưng còn dùng được hay không thì chưa biết, nói chung màn hình cũng đã nát bét.
Cuối cùng, sau 28 phút dài đằng đẵng, Cố Lộng Khê mơ hồ nhìn thấy một người mặc váy trắng loạng choạng đạp xe đạp cũ, trên ghế sau còn có một thùng nước khoáng.
Điên, thật sự sắp điên.
Cố Lộng Khê nghĩ.
“Jesus Christ!” Cố Lộng Khê thật sự nhịn không nổi. Cô bước ra mái hiên chạy qua bên kia, hai tay giữ vững xe đạp Ôn Thiền, cô sợ nếu muộn vài giây đối phương chắc vỡ thành từng mảnh.
“Lộng Khê? Không, không cần cô giúp, cô về phòng đi.” Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê đỡ xe, vội giục cô đừng giúp. Mồ hôi nhiều làm Ôn Thiền ngại ở gần đối phương, chỉ có thể thúc giục cô.
Dưới ánh mặt trời, Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền ướt sũng quần áo. Bộ đồ dán vào da thịt, mồ hôi chảy xuống chiếc cổ trắng nõn của đối phương. Thế nhưng Cố Lộng Khê không chán ghét, chỉ cảm thấy xấu hổ. Hơn 20 năm cuộc đời, lần đầu tiên cô thấy mình thất bại khi nợ ân huệ người ta.
Cô thuận tay ôm thùng nước khoáng để giảm bớt sức nặng cho Ôn Thiền: “Đạp vào đi, clm. Cái thời tiết chết tiệt này!” Đứng dưới mặt trời mấy chục giây cô đã thấy muốn chết tới nơi.
“Tôi đạp được, cô không bay ra tôi đã vào rồi. Cô đủ sức không, nặng 23 cân lận đó?” Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê hừ hừ, có bao giờ bị người khác coi thường đâu. Cô nhanh chóng xách nước vào mái hiên.
Ôn Thiền kinh ngạc nhìn Cố Lộng Khê, sau đó chạy theo.
Dựng xe đạp xong, Ôn Thiền đi lấy nước rửa mặt. Thời tiết quá nóng, đi ra ngoài như vào chỗ tắm xông hơi. Tuy mùa hè làm người ta vui vẻ nhưng cũng để lại sầu lo.
Cố Lộng Khê mở chai nước, ngập ngừng đưa cho Ôn Thiền.
“Cô uống đi, tôi có nước.” Ôn Thiền lùi lại vì lo lắng bộ quần áo đẫm mồ hôi của mình. Có lẽ vẫn còn nhớ đến ánh mắt của Cố Lộng Khê, dường như đối phương không thích như này.
Ôn Thiền muốn đi thay đồ.
“Tôi đi thay quần áo, cô ngồi nghỉ trước đi.” Ôn Thiền nói, nhưng cũng không cầm lấy chai nước Cố Lộng Khê đưa.
“Cô cầm trước đi.” Cố Lộng Khê nhíu mày, nhìn vừa ngốc lại vừa tốt bụng. “Cô nghĩ tôi là kẻ vô ơn sao? Mặc dù tôi không phải người tốt gì.”
Cố Lộng Khê nhét chai nước cho Ôn Thiền.
Còn cô lại làm một bát nước giếng, uống trông rất ngon.
Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê, cười cười: “Tôi thấy cô không xấu, khá tốt.”
“Vậy cô không thể làm giáo viên. Cô không phân biệt được học sinh giỏi và học sinh kém.” Cố Lộng Khê cười lớn. Đôi mắt cô sáng như trăng, nụ cười không mỉa mai như thường ngày mà là ý cười chân thành.
Ôn Thiền không vui: “Sao cô nói chuyện kỳ vậy? Tôi là giáo viên ngữ văn, tuy dạy chưa lâu nhưng mấy đứa nhỏ rất thích tôi. Sau kỳ nghỉ hè lần này tôi sẽ dạy lớp hai đó.”
Cố Lộng Khê đang ngồi lắc lắc cây quạt. Nghĩ tới em trai quậy ơi là quậy con chú hai, hình như năm nay nó cũng vào lớp hai. “Mấy đứa nhỏ khó dạy, phải đánh.”
“Làm giáo viên phải kiên nhẫn, không nghe lời là đánh sao? Quá bạo lực, cô làm vậy không được.” Ôn Thiền chỉ trích Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê miễn bình luận, bạo lực đã ăn trong xương cốt và tay cô đã dính đầy máu người.
“Mấy ngày nữa hết hè, tôi phải về. Tự nhiên lại cứu được cô, vừa có duyên vừa xem như làm chuyện tốt. Bà tôi bảo tôi phải làm nhiều việc tốt hơn, làm người phải có lòng từ bi.” Thanh âm Ôn Thiền vừa dịu dàng, vừa êm tai.
Chưa bao giờ Cố Lộng Khê gặp người kỳ lạ như này. Cô là người quyết đoán và độc ác, làm việc chưa bao giờ mềm lòng. Cô cho rằng những kẻ yếu mới từ bi để an ủi tâm hồn. Được rồi, cô không có mấy đức tính tốt đẹp vậy, cô còn ác hơn chị cô. Vì chị cô còn là bác sĩ cứu người, còn cô chỉ muốn làm người khác rơi vào vực sâu.
“Cô là Tế Công à?” Cố Lộng Khê hỏi.
Ôn Thiền đỏ mặt: “Cô cười tôi.”
Cố Lộng Khê không phản bác, “Sau này đừng cứu người như vậy. Hôm nay người cô cứu là tôi, nhưng nếu là người khác như hiếp dâm, trộm cướp, giết người, vân vân thì cô cũng mang về nhà sao?”
Ôn Thiền câm nín. Ôn Thiền muốn nói bản thân cứu người cũng xem người đó là ai chứ không phải ai cũng cứu.
Lúc đó mặt mày Cố Lộng Khê trắng bệch xỉu dưới đất, Ôn Thiền phải liên tục ấn huyệt nhân trung mới làm cô dễ chịu hơn.
“Cô nói đúng, tôi không nên tuỳ tiện cứu người.” Ôn Thiền quàng khăn vào cổ, đứng dậy đi thẳng vào phòng. Ôn Thiền không muốn nói chuyện với cái người lạ lùng như Cố Lộng Khê.
Người ta có lòng tốt còn không cảm kích, một hai phải nói mấy lời khó nghe. Đúng là chỉ có cái túi da đẹp.
Ôn Thiền bỏ lại Cố Lộng Khê ngồi ngốc ở góc nhà.
Cố Lộng Khê tức giận nhìn Ôn Thiền. Cái người này dám phớt lờ cô? Cô chưa nói xong chuyện mà?
Trên đời chưa có ai dám không nghe cô nói chuyện.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Cô nói không đúng sao? Vốn thế giới này đâu có đẹp.
Cố Lộng Khê uống sạch bình nước của Ôn Thiền. Sau khi uống xong thì xoắn cái chai lại, biến chai nước đáng thương thành cái bánh kếp tiêu chuẩn rồi ném vào thùng rác.
Khuôn mặt Cố Lộng Khê xinh đẹp lạnh lùng. Cô chờ Ôn Thiền bắt chuyện trước nhưng cứ từng giây từng phút trôi qua, Ôn Thiền vẫn không lại.
Cố Lộng Khê thật sự muốn uống Yakult để bình tĩnh lại. Nếu không muốn cô bứng cái tổ chim bồ câu đang ríu rít trong sân.
“Cho cô.”
Cuối cùng Ôn Thiền đã đến.
Cố Lộng Khê vô cảm ngẩng đầu, Ôn Thiền đang bưng một đĩa trái cây.
“?” Cố Lộng Khê chưa bao giờ ăn qua, cô không thích trái cây.
“Mận vàng, hái trong sân sau bà nội, sau đó ngâm nước giếng. Ngon lắm, mát nữa, cô ăn thử đi.” Ôn Thiền đặt đĩa vào tay Cố Lộng Khê, chưa kịp bước đi đã bị cô tóm lấy.
“Cảm ơn.” Cố Lộng Khê không buông tay, ánh mắt cô ra hiệu rằng mình còn chuyện muốn nói. Ôn Thiền đành ngồi cạnh cô, “Lúc nãy không phải cố ý, tôi chỉ muốn nhắc cô.”
Ôn Thiền gật đầu.
“Nhưng thế giới này phức tạp nhiều hơn cô nghĩ, tôi trải qua quá nhiều rồi.” Cố Lộng Khê bỏ quả mận đẹp nhất vào mồm, chua chua, ngọt ngọt, ăn được.
“Cô không sợ tôi bỏ thuốc độc sao?” Ôn Thiền vặn ngược.
Cố Lộng Khê nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Tôi có thể giết cô dễ như trở bàn tay, sau đó lấy thuốc giải.”
Ôn Thiên nhíu mày, không quen lời đùa giỡn đầy máu me của đối phương: “Cô bảo cô trải nhiều nhưng tôi đâu thấy cô lớn bao nhiêu, chắc cũng bằng tuổi tôi.”
“Cô bao nhiêu tuổi?” Cố Lộng Khê nheo mắt nhìn góc nghiêng của Ôn Thiền.
Ôn Thiền vén tóc ra sau tay, “Hai mươi bảy...” Lúc người khác hỏi tuổi Ôn Thiền sẽ hơi khó chịu. Có lẽ đến tuổi này vẫn chưa có người yêu nên thấy tự ti? Ôn Thiền lắc đầu ngăn lại cảm giác tự ti quái lạ.
Cố Lộng Khê to mắt nhìn Ôn Thiền. Người này còn lớn hơn cô?
“Còn cô bao nhiêu?”
Cố Lộng Khê nhướng mày: “Nhỏ hơn cô chút nhưng không phải là vấn đề.”
“Nhỏ là bao nhiêu? Mấy tháng?” Ôn Thiền hỏi tiếp, ở nhà bà ngoại lâu vậy nhưng không gặp được người cùng tuổi. Vừa lúc có bạn xấp xỉ mình nên nếu tâm sự được thì quá tốt, tuy rằng mấy ngày nữa cũng phải về thành phố làm việc.
Cố Lộng Khê mím môi, cô không muốn nói thật lại không nghĩ nói dối, chỉ có thể căng da đầu: “Khoảng mười tháng.”
Ôn Thiền cười, nói đùa với cô: “Vậy em phải gọi tôi là chị, chị Ôn Thiền cũng được.”
“KHÔNG.”
Có một bà chị là quá rồi. Cô ghét ai lớn hơn mình, cô thấy không tốt lắm.
Thật ra cô chỉ nhỏ hơn Cố Thanh Hà ba tháng nhưng phải làm em.
“Tôi đâu có trẻ hơn cô, còn trưởng thành hơn cô nhiều.” Cố Lộng Khê nhấn mạnh.
Đánh giá qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi với đối phương, cô có thể nắm được thông tin cơ bản của Ôn Thiền. Nói thật, nếu muốn cô có thể dễ dàng điều tra gia cảnh Ôn Thiền.
Đôi khi người bình thường lại tốt, thoải mái hơn nhiều so với việc cô đi trên mũi dao.
Đã quen với mưa máu, gió tanh, có đôi khi sẽ hâm mộ hạnh phúc nhỏ nhoi của gia đình bình thường.
“Đôi khi trẻ con cũng không sao. Ít nhất có thể buông bỏ trói buộc, thoải mái ngủ một giấc khi ở với người mình tin tưởng.” Ôn Thiền vừa nói, vừa cầm quả mận đặt vào tay Cố Lộng Khê: “Mọi người trong nhà khoẻ không?”
Cố Lộng Khê cứng họng, không biết ý Ôn Thiền là gì. Cô không bao giờ tiết lộ việc nhà với người ngoài.
“Có ý gì?”
“Vui vẻ cùng nhau hoặc là...”
“Mọi người đều tốt.” Cố Lộng Khê hiểu vấn đề, thẳng thắn với đối phương.
Ôn Thiền ngại ngùng gật đầu. Thật ra cô không giỏi nói chuyện, “Vậy được rồi, em hạnh phúc hơn tôi nhiều.” Trong mắt cô có sự hâm mộ, mặc dù cô không hiểu người xinh đẹp trước mắt là người như nào. Nhưng ít nhất thông qua nhiều chi tiết có thể thấy cuộc sống đối phương rất tốt.
“?” Cố Lộng Khê không hiểu.
“Nghe bà ngoại kể nhà tôi cũng ổn, nhưng tôi không nhớ ba mẹ mình. Họ biến mất khi tôi tám tuổi...” Ôn Thiền hơi buồn nhưng lại vội xua tay: “À...Không phải tôi muốn sự thương hại gì đó, chỉ muốn nói...ừm...không biết nữa...không biết nói gì nên tâm sự.”
Cố Lộng Khê nghe, muốn mở miệng nhưng không biết làm sao. Cô chưa bao giờ an ủi ai nên không biết cách.
“Chị ơi, cái này viết như nào?”
Tiếng gọi từ Dục Dục đã đánh vỡ dòng suy nghĩ rối ren của Cố Lộng Khê. Hi, tạ ơn trời đất.
“Để chị xem.” Ôn Thiền đứng lên.
Cố Lộng Khê thấy Ôn Thiền đi, không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà đi theo.
Cố Lộng Khê ngồi bên cạnh Ôn Thiền, nhìn Ôn Thiền chỉ em họ làm bài.
Chữ Ôn Thiền rất đẹp, không hổ là giáo viên dạy văn.
Ôn Thiền quay đầu, thấy Cố Lộng Khê đang tập trung xem những dòng chữ mình viết. Trái tim lỡ nhịp vài giây làm Ôn Thiền xấu hổ, nhưng Cố Lộng Khê đang ở rất gần.
“Em nhìn làm tôi ngại.” Ôn Thiền rủ mắt che đi sự bối rối.
“Sao vậy? Sợ tôi ăn cô sao?” Cố Lộng Khê dỗi, cầm quả mận cuối cùng thưởng thức.
Cơn gió nhẹ thoáng qua, không biết là hương thơm thoang thoảng của Ôn Thiền hay mận vàng. Nhưng, dường như làm Cố Lộng Khê rung động.
__________
Cố Lộng Khê đi tới đi lui dưới hiên, có chút bực bội: “Dục Dục, chị em đi siêu thị, siêu thị xa lắm sao?”
Dục Dục nghĩ, em làm sao biết xa gần là gì, “Lúc trước chị em nói đạp xe đến đó tầm 10 phút, em không biết nữa.”
“10 phút?”
Cố Lộng Khê á khẩu. Nói cách khác là đối phương phải đạp xe hơn 10 phút dưới cái nắng chết tiệt và đi tới đi lui cũng mất nửa giờ? Cố Lộng Khê nhìn ánh nắng chói chang lại khó chịu vô cùng.
Bản thân Cố Lộng Khê cũng không biết tại sao khó chịu. Cô chỉ biết bản thân không nên để Ôn Thiền thiện lương đi mua mấy chai nước khoáng chết tiệt.
Chết tiệt, cô không có cần.
Cố Lộng Khê bồn chồn dưới hiên, thỉnh thoảng cô lại nhìn đồng hồ. Theo lời Dục Dục, điện thoại của cô đã được chị em tìm thấy và đang sạc pin. Nhưng còn dùng được hay không thì chưa biết, nói chung màn hình cũng đã nát bét.
Cuối cùng, sau 28 phút dài đằng đẵng, Cố Lộng Khê mơ hồ nhìn thấy một người mặc váy trắng loạng choạng đạp xe đạp cũ, trên ghế sau còn có một thùng nước khoáng.
Điên, thật sự sắp điên.
Cố Lộng Khê nghĩ.
“Jesus Christ!” Cố Lộng Khê thật sự nhịn không nổi. Cô bước ra mái hiên chạy qua bên kia, hai tay giữ vững xe đạp Ôn Thiền, cô sợ nếu muộn vài giây đối phương chắc vỡ thành từng mảnh.
“Lộng Khê? Không, không cần cô giúp, cô về phòng đi.” Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê đỡ xe, vội giục cô đừng giúp. Mồ hôi nhiều làm Ôn Thiền ngại ở gần đối phương, chỉ có thể thúc giục cô.
Dưới ánh mặt trời, Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền ướt sũng quần áo. Bộ đồ dán vào da thịt, mồ hôi chảy xuống chiếc cổ trắng nõn của đối phương. Thế nhưng Cố Lộng Khê không chán ghét, chỉ cảm thấy xấu hổ. Hơn 20 năm cuộc đời, lần đầu tiên cô thấy mình thất bại khi nợ ân huệ người ta.
Cô thuận tay ôm thùng nước khoáng để giảm bớt sức nặng cho Ôn Thiền: “Đạp vào đi, clm. Cái thời tiết chết tiệt này!” Đứng dưới mặt trời mấy chục giây cô đã thấy muốn chết tới nơi.
“Tôi đạp được, cô không bay ra tôi đã vào rồi. Cô đủ sức không, nặng 23 cân lận đó?” Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê hừ hừ, có bao giờ bị người khác coi thường đâu. Cô nhanh chóng xách nước vào mái hiên.
Ôn Thiền kinh ngạc nhìn Cố Lộng Khê, sau đó chạy theo.
Dựng xe đạp xong, Ôn Thiền đi lấy nước rửa mặt. Thời tiết quá nóng, đi ra ngoài như vào chỗ tắm xông hơi. Tuy mùa hè làm người ta vui vẻ nhưng cũng để lại sầu lo.
Cố Lộng Khê mở chai nước, ngập ngừng đưa cho Ôn Thiền.
“Cô uống đi, tôi có nước.” Ôn Thiền lùi lại vì lo lắng bộ quần áo đẫm mồ hôi của mình. Có lẽ vẫn còn nhớ đến ánh mắt của Cố Lộng Khê, dường như đối phương không thích như này.
Ôn Thiền muốn đi thay đồ.
“Tôi đi thay quần áo, cô ngồi nghỉ trước đi.” Ôn Thiền nói, nhưng cũng không cầm lấy chai nước Cố Lộng Khê đưa.
“Cô cầm trước đi.” Cố Lộng Khê nhíu mày, nhìn vừa ngốc lại vừa tốt bụng. “Cô nghĩ tôi là kẻ vô ơn sao? Mặc dù tôi không phải người tốt gì.”
Cố Lộng Khê nhét chai nước cho Ôn Thiền.
Còn cô lại làm một bát nước giếng, uống trông rất ngon.
Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê, cười cười: “Tôi thấy cô không xấu, khá tốt.”
“Vậy cô không thể làm giáo viên. Cô không phân biệt được học sinh giỏi và học sinh kém.” Cố Lộng Khê cười lớn. Đôi mắt cô sáng như trăng, nụ cười không mỉa mai như thường ngày mà là ý cười chân thành.
Ôn Thiền không vui: “Sao cô nói chuyện kỳ vậy? Tôi là giáo viên ngữ văn, tuy dạy chưa lâu nhưng mấy đứa nhỏ rất thích tôi. Sau kỳ nghỉ hè lần này tôi sẽ dạy lớp hai đó.”
Cố Lộng Khê đang ngồi lắc lắc cây quạt. Nghĩ tới em trai quậy ơi là quậy con chú hai, hình như năm nay nó cũng vào lớp hai. “Mấy đứa nhỏ khó dạy, phải đánh.”
“Làm giáo viên phải kiên nhẫn, không nghe lời là đánh sao? Quá bạo lực, cô làm vậy không được.” Ôn Thiền chỉ trích Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê miễn bình luận, bạo lực đã ăn trong xương cốt và tay cô đã dính đầy máu người.
“Mấy ngày nữa hết hè, tôi phải về. Tự nhiên lại cứu được cô, vừa có duyên vừa xem như làm chuyện tốt. Bà tôi bảo tôi phải làm nhiều việc tốt hơn, làm người phải có lòng từ bi.” Thanh âm Ôn Thiền vừa dịu dàng, vừa êm tai.
Chưa bao giờ Cố Lộng Khê gặp người kỳ lạ như này. Cô là người quyết đoán và độc ác, làm việc chưa bao giờ mềm lòng. Cô cho rằng những kẻ yếu mới từ bi để an ủi tâm hồn. Được rồi, cô không có mấy đức tính tốt đẹp vậy, cô còn ác hơn chị cô. Vì chị cô còn là bác sĩ cứu người, còn cô chỉ muốn làm người khác rơi vào vực sâu.
“Cô là Tế Công à?” Cố Lộng Khê hỏi.
Ôn Thiền đỏ mặt: “Cô cười tôi.”
Cố Lộng Khê không phản bác, “Sau này đừng cứu người như vậy. Hôm nay người cô cứu là tôi, nhưng nếu là người khác như hiếp dâm, trộm cướp, giết người, vân vân thì cô cũng mang về nhà sao?”
Ôn Thiền câm nín. Ôn Thiền muốn nói bản thân cứu người cũng xem người đó là ai chứ không phải ai cũng cứu.
Lúc đó mặt mày Cố Lộng Khê trắng bệch xỉu dưới đất, Ôn Thiền phải liên tục ấn huyệt nhân trung mới làm cô dễ chịu hơn.
“Cô nói đúng, tôi không nên tuỳ tiện cứu người.” Ôn Thiền quàng khăn vào cổ, đứng dậy đi thẳng vào phòng. Ôn Thiền không muốn nói chuyện với cái người lạ lùng như Cố Lộng Khê.
Người ta có lòng tốt còn không cảm kích, một hai phải nói mấy lời khó nghe. Đúng là chỉ có cái túi da đẹp.
Ôn Thiền bỏ lại Cố Lộng Khê ngồi ngốc ở góc nhà.
Cố Lộng Khê tức giận nhìn Ôn Thiền. Cái người này dám phớt lờ cô? Cô chưa nói xong chuyện mà?
Trên đời chưa có ai dám không nghe cô nói chuyện.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Cô nói không đúng sao? Vốn thế giới này đâu có đẹp.
Cố Lộng Khê uống sạch bình nước của Ôn Thiền. Sau khi uống xong thì xoắn cái chai lại, biến chai nước đáng thương thành cái bánh kếp tiêu chuẩn rồi ném vào thùng rác.
Khuôn mặt Cố Lộng Khê xinh đẹp lạnh lùng. Cô chờ Ôn Thiền bắt chuyện trước nhưng cứ từng giây từng phút trôi qua, Ôn Thiền vẫn không lại.
Cố Lộng Khê thật sự muốn uống Yakult để bình tĩnh lại. Nếu không muốn cô bứng cái tổ chim bồ câu đang ríu rít trong sân.
“Cho cô.”
Cuối cùng Ôn Thiền đã đến.
Cố Lộng Khê vô cảm ngẩng đầu, Ôn Thiền đang bưng một đĩa trái cây.
“?” Cố Lộng Khê chưa bao giờ ăn qua, cô không thích trái cây.
“Mận vàng, hái trong sân sau bà nội, sau đó ngâm nước giếng. Ngon lắm, mát nữa, cô ăn thử đi.” Ôn Thiền đặt đĩa vào tay Cố Lộng Khê, chưa kịp bước đi đã bị cô tóm lấy.
“Cảm ơn.” Cố Lộng Khê không buông tay, ánh mắt cô ra hiệu rằng mình còn chuyện muốn nói. Ôn Thiền đành ngồi cạnh cô, “Lúc nãy không phải cố ý, tôi chỉ muốn nhắc cô.”
Ôn Thiền gật đầu.
“Nhưng thế giới này phức tạp nhiều hơn cô nghĩ, tôi trải qua quá nhiều rồi.” Cố Lộng Khê bỏ quả mận đẹp nhất vào mồm, chua chua, ngọt ngọt, ăn được.
“Cô không sợ tôi bỏ thuốc độc sao?” Ôn Thiền vặn ngược.
Cố Lộng Khê nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Tôi có thể giết cô dễ như trở bàn tay, sau đó lấy thuốc giải.”
Ôn Thiên nhíu mày, không quen lời đùa giỡn đầy máu me của đối phương: “Cô bảo cô trải nhiều nhưng tôi đâu thấy cô lớn bao nhiêu, chắc cũng bằng tuổi tôi.”
“Cô bao nhiêu tuổi?” Cố Lộng Khê nheo mắt nhìn góc nghiêng của Ôn Thiền.
Ôn Thiền vén tóc ra sau tay, “Hai mươi bảy...” Lúc người khác hỏi tuổi Ôn Thiền sẽ hơi khó chịu. Có lẽ đến tuổi này vẫn chưa có người yêu nên thấy tự ti? Ôn Thiền lắc đầu ngăn lại cảm giác tự ti quái lạ.
Cố Lộng Khê to mắt nhìn Ôn Thiền. Người này còn lớn hơn cô?
“Còn cô bao nhiêu?”
Cố Lộng Khê nhướng mày: “Nhỏ hơn cô chút nhưng không phải là vấn đề.”
“Nhỏ là bao nhiêu? Mấy tháng?” Ôn Thiền hỏi tiếp, ở nhà bà ngoại lâu vậy nhưng không gặp được người cùng tuổi. Vừa lúc có bạn xấp xỉ mình nên nếu tâm sự được thì quá tốt, tuy rằng mấy ngày nữa cũng phải về thành phố làm việc.
Cố Lộng Khê mím môi, cô không muốn nói thật lại không nghĩ nói dối, chỉ có thể căng da đầu: “Khoảng mười tháng.”
Ôn Thiền cười, nói đùa với cô: “Vậy em phải gọi tôi là chị, chị Ôn Thiền cũng được.”
“KHÔNG.”
Có một bà chị là quá rồi. Cô ghét ai lớn hơn mình, cô thấy không tốt lắm.
Thật ra cô chỉ nhỏ hơn Cố Thanh Hà ba tháng nhưng phải làm em.
“Tôi đâu có trẻ hơn cô, còn trưởng thành hơn cô nhiều.” Cố Lộng Khê nhấn mạnh.
Đánh giá qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi với đối phương, cô có thể nắm được thông tin cơ bản của Ôn Thiền. Nói thật, nếu muốn cô có thể dễ dàng điều tra gia cảnh Ôn Thiền.
Đôi khi người bình thường lại tốt, thoải mái hơn nhiều so với việc cô đi trên mũi dao.
Đã quen với mưa máu, gió tanh, có đôi khi sẽ hâm mộ hạnh phúc nhỏ nhoi của gia đình bình thường.
“Đôi khi trẻ con cũng không sao. Ít nhất có thể buông bỏ trói buộc, thoải mái ngủ một giấc khi ở với người mình tin tưởng.” Ôn Thiền vừa nói, vừa cầm quả mận đặt vào tay Cố Lộng Khê: “Mọi người trong nhà khoẻ không?”
Cố Lộng Khê cứng họng, không biết ý Ôn Thiền là gì. Cô không bao giờ tiết lộ việc nhà với người ngoài.
“Có ý gì?”
“Vui vẻ cùng nhau hoặc là...”
“Mọi người đều tốt.” Cố Lộng Khê hiểu vấn đề, thẳng thắn với đối phương.
Ôn Thiền ngại ngùng gật đầu. Thật ra cô không giỏi nói chuyện, “Vậy được rồi, em hạnh phúc hơn tôi nhiều.” Trong mắt cô có sự hâm mộ, mặc dù cô không hiểu người xinh đẹp trước mắt là người như nào. Nhưng ít nhất thông qua nhiều chi tiết có thể thấy cuộc sống đối phương rất tốt.
“?” Cố Lộng Khê không hiểu.
“Nghe bà ngoại kể nhà tôi cũng ổn, nhưng tôi không nhớ ba mẹ mình. Họ biến mất khi tôi tám tuổi...” Ôn Thiền hơi buồn nhưng lại vội xua tay: “À...Không phải tôi muốn sự thương hại gì đó, chỉ muốn nói...ừm...không biết nữa...không biết nói gì nên tâm sự.”
Cố Lộng Khê nghe, muốn mở miệng nhưng không biết làm sao. Cô chưa bao giờ an ủi ai nên không biết cách.
“Chị ơi, cái này viết như nào?”
Tiếng gọi từ Dục Dục đã đánh vỡ dòng suy nghĩ rối ren của Cố Lộng Khê. Hi, tạ ơn trời đất.
“Để chị xem.” Ôn Thiền đứng lên.
Cố Lộng Khê thấy Ôn Thiền đi, không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà đi theo.
Cố Lộng Khê ngồi bên cạnh Ôn Thiền, nhìn Ôn Thiền chỉ em họ làm bài.
Chữ Ôn Thiền rất đẹp, không hổ là giáo viên dạy văn.
Ôn Thiền quay đầu, thấy Cố Lộng Khê đang tập trung xem những dòng chữ mình viết. Trái tim lỡ nhịp vài giây làm Ôn Thiền xấu hổ, nhưng Cố Lộng Khê đang ở rất gần.
“Em nhìn làm tôi ngại.” Ôn Thiền rủ mắt che đi sự bối rối.
“Sao vậy? Sợ tôi ăn cô sao?” Cố Lộng Khê dỗi, cầm quả mận cuối cùng thưởng thức.
Cơn gió nhẹ thoáng qua, không biết là hương thơm thoang thoảng của Ôn Thiền hay mận vàng. Nhưng, dường như làm Cố Lộng Khê rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.