Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 142
Tố Tây
14/07/2024
Cố Lộng Khê - Chương 3
__________
Ôn Thiền cười, cảm thấy tuy cô Cố hơi xấu tính nhưng lại thú vị. Cô không ngại bị Cố Lộng Khê trêu.
Cô nhìn chiếc váy Cố Lộng Khê đang mặc, chiếc váy đuôi cá nhưng dường như bị rách bên chân.
“Váy rách rồi Lộng Khê.” Ôn Thiền nhắc.
Cố Lộng Khê cúi đầu xem, trời ơi xẻ một đường bên đùi.
Mặt mày Cố Lộng Khê đen thui. Đây là hàng giới hạn nhưng bị rách, chắc do cơn say nắng trước đó.
“Có gì cho tôi mặc không?” Cố Lộng Khê hỏi.
“Hả?” Ôn Thiền thấy đối phương không vui, đành đứng dậy đi theo. Nhưng không hiểu ý Cố Lộng Khê là gì.
“Tôi muốn tắm trước khi người đến đón. Nhưng váy rách rồi, không mặc được.” Cố Lộng Khê nhìn chiếc váy dấu yêu. Cô muốn vứt bỏ chiếc váy xa xỉ của mình.
“Có.” Ôn Thiền đánh giá Cố Lộng Khê, dáng người khá giống cô nhưng quần áo đối phương xa xỉ, sợ đồ đạc bình thường không xứng với Lộng Khê.
Ôn Thiền do dự: “Tôi có váy, mới mua nhưng mà giặt rồi. Tôi...nếu em không ngại thì tôi đưa.”
Cố Lộng Khê vui vẻ, cô muốn đi tắm rồi thay quần áo sạch sẽ. Còn cái váy này rách thì rách đi.
“Có miễn cưỡng không?” Cố Lộng Khê nhướng mày, thấy Ôn Thiền do dự nên trêu đùa.
Ôn Thiền bối rối: “Không, tôi cảm thấy em..”
“Tôi cũng không.” Cố Lộng Khê hiểu ý Ôn Thiền: “Nếu có gì sẽ không hỏi, nhưng làm phiền cô lại mất lịch sự.”
Ôn Thiền ngại ngùng: “Tôi thấy em lúc hơi khó tính, lúc lại lịch sự. Tôi giúp em lấy đồ vệ sinh cá nhân nha.”
Cố Lộng Khê nhìn bóng lưng Ôn Thiền, cô thầm nghĩ: Có người dám mắng cô khó tính, chán sống hả?
Nhưng hình như không tức giận, thay vào đó cảm thấy Ôn Thiền cười rất xinh.
Vì đối phương cứu cô, không, vì người ta chăm sóc cô tốt. Nói chung, Cố Lộng Khê tìm lý do để không so đo với Ôn Thiền.
Cố Lộng Khê đứng trong phòng tắm nhỏ xíu, nhỏ nhưng sạch sẽ.
Cô lo lắng nên phải tắm cái cho bình tĩnh. Sau đó đợi cấp dưới thân yêu lái xe đến vùng quê làm cô say nắng rước cô về nhà.
Cố Lộng Khê cởi váy ném vào giỏ. Đến khi cởi hết quần áo, trần trụi bước vào phòng tắm vòi hoa sen.
Cô nhìn phòng tắm kiểu cũ, bên trái nước nóng và bên phải nước lạnh. Ờ, lâu rồi không dùng kiểu này nên cô chỉnh chính giữa cho an toàn.
“Lộng Khê, tôi đặt khăn với quần áo sạch ở đây.”
Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê, kéo rèm, đặt quần áo trên chiếc ghế nhỏ ngoài phòng tắm.
Vừa bước ra lại nghe Cố Lộng Khê la lên.
“Fuck...”
“Sao vậy?” Ôn Thiền vội mở rèm kiểm tra, nghe có vẻ rất lo.
Nước nhỏ xuống tóc Cố Lộng Khê, tóc đen dán vào chiếc cổ trắng ngần cùng với khe rãnh no đủ.
Tim Ôn Thiền run lên, vội quay mặt đi, lo lắng nuốt khan.
“Sao nước lạnh vậy...” Cố Lộng Khê than vãn, cô bực bội đẩy tóc dài về sau.
Xinh đẹp, yêu nghiệt.
Ôn Thiền bất chấp việc bị ướt, cô bước vào phòng tắm giúp Cố Lộng Khê chỉnh nước.
“Ổn chưa?” Sau khi kiểm tra nhiệt độ, Ôn Thiền chỉnh nước nhẹ lại, nhỏ một ít vào lòng bàn tay Cố Lộng Khê để cô cảm nhận.
Cố Lộng Khê dùng đôi con ngươi ướt át nhìn người bên cạnh. Đối phương cẩn thận kiểm tra rồi mới cho cô cảm nhận nhiệt độ nước.
Trong ấn tượng của cô, hình như không mấy ai gần cô mà không có mục đích.
“Được rồi, tôi tự làm.” Cố Lộng Khê cầm vòi sen lắp lại tường.
Ôn Thiền gật đầu, chuẩn bị bước khỏi căn phòng đầy hơi ẩm.
Đôi mắt luôn buông xuống, không dám nhìn Cố Lộng Khê. Dù sao đối phương không mặc gì.
Cố Lộng Khê trêu: “Sao? Muốn nhìn tôi tắm?”
“Đâu có.” Ôn Thiền phủ nhận, vừa lúc nhìn thấy dáng người bắt mắt của Cố Lộng Khê. Tốc độ đỏ mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Tôi ra ngoài, em tắm đi!” Mặc kệ Cố Lộng Khê muốn gì, Ôn Thiền bỏ của chạy lấy người.
Cố Lộng Khê cười khúc khích, tính cách mấy người con gái lúc nào cũng thẹn thùng như vậy mà?
Vị Nhị tiểu thư nào đó của Cố thị không ý thức được sự ảnh hưởng của việc khoả thân. Thậm chí cô còn cho rằng Ôn Thiền đáng yêu, ngây thơ. Tuy bên ngoài nghiêm túc nhưng trong xương cốt rất dễ xấu hổ. Hình như khá giống với bà chị già ở nhà, nhưng cũng không giống bà già khó chịu và khó sống chung kia.
Cố Thanh Hà đang hưởng máy lạnh vù vù ở bổn gia bị hắt hơi. Ngôn Trăn vội vã hỏi cô bị làm sao.
Cố Thanh Hà xoa xoa mũi, điều cô nghĩ tới đầu tiên là con em gái đang chửi cô.
Cố Lộng Khê chuyên làm người ta bực bội, đi hái có cây nấm cũng lâu ơi là lâu.
Hai chị em luôn nghĩ em mình bị điên, chị mình bị khùng, rất nhất trí cảm thấy đối phương vô cùng đáng ghét, không thể ở chung.
Ôn lão sư bị lửa xém lông mày vội vã đóng chặt cửa phòng tắm. Miệng cô mím chặt, tựa lưng vào cửa thở dốc, ép mình phải bình tĩnh.
Nhìn thấy cơ thể con gái lại xấu hổ, thậm chí tim muốn nhảy ra ngoài.
Chuyện này không nên xảy ra, lúc đi học cũng tắm chung với mấy bạn, nhìn người khác rất bình thường. Nhưng sao bây giờ lại phản ứng lớn vậy?
Ôn Thiền chán nản che mặt, lúc này mới biết mặt mình nóng đến mức nào. Cô đi tìm gương nhìn thử, tai sắp đỏ đến rớm máu.
Chết chắc.
Khoảng 10 phút, Cố Lộng Khê bước ra.
Vốn muốn gọi tên đối phương nhưng lại thấy Ôn Thiền ngồi dưới hiên trò chuyện với người đàn ông trung niên. Vậy nên Cố Lộng Khê đứng sau nheo mắt lắng nghe.
“Tiểu Thiền ơi, chú không biết cháu về. Hai ngày trước bà ngoại nói con về thăm bà. Không, lâu rồi mới gặp con hơn nữa càng lớn càng xinh.” Chú ấy dùng khăn lau mồ hôi, sau đó cất đồ sửa chữa.
Ôn Thiền cười cười, đưa chai nước khoáng cho chú Vương: “Cảm ơn chú nhiều, trời nóng còn làm phiền chú sửa điều hoà, chú uống miếng nước.”
Chú Vương không từ chối, vừa uống vừa nhìn Ôn Thiền. Ôn Thiền là cô bé ngoan, ai ai cũng thích.
Ngày xưa, Ôn gia là hộ giàu có nhất vùng. Ôn Thiền là con gái duy nhất của Ôn Gia, là công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều. Vì vậy đã có nhiều người đến xin giới thiệu do không trèo cao lên được Ôn gia. Nghe nói xưa có nhà giàu có thân thiết với cha Ôn, đính ước với nhau nhưng không biết thật không.
Bây giờ không ai bước đến cũng vì nguyên nhân gia đình. Lúc Ôn Thiền 8 tuổi thì cha mẹ gặp tai nạn máy bay và mất hết tin tức. Nếu không có tai hoạ kia chắc Ôn gia cũng không rơi vào cảnh này.
“Tiểu Thiền, con có đối tượng chưa?”
“Không có.” Ôn Thiền xấu hổ.
“Ha ha, có thể nha. Gặp chàng nào tốt phải nắm cho chắc. Bây giờ giới trẻ tự do yêu đương với không nghe lời cha mẹ mà yêu cầu còn cao. Đặc biệt là con gái như con nếu lớn tuổi khó tìm người yêu, con đừng trì hoãn...”
Ôn Thiền yên lặng gật gật đầu, trong lòng khó chịu.
“Ai đây? Rồi mắc gì nói chuyện này?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ôn Thiền quay đầu, Cố Lộng Khê mặc váy của cô và dùng khăn lông bọc tóc.
“Tắm xong rồi sao Lộng Khê.” Lúc Ôn Thiền đứng lên thấy tóc đối phương vẫn còn ướt, “Tôi lấy máy sấy cho em.”
Cố Lộng Khê khẽ cau mày, mới tắm xong tâm tình đang vui vẻ. Nhưng lúc nghe người đàn ông xa lạ kia “quan tâm” lại tức giận không giải thích được.
“Không, để tự khô.” Cố Lộng Khê nắm tay Ôn Thiền.
Ôn Thiền nhìn được Cố Lộng Khê không vui, muốn hỏi cô có chuyện gì.
Kết quả Cố Lộng Khê đi thẳng lại chỗ chú Vương, cô bình tĩnh: “Lo quá thì giúp cô ấy tìm đi, nói mà không làm cũng vô ích.”
Chú Vương ngồi uống nước dưới hiên bị người con gái xa lạ nói cho á khẩu, mặt mày trở nên khó coi.
“Cô, cô là...” Chú Vương nhìn đối phương, ánh mắt cô gái này nhìn đến ông mất tự nhiên, hơn nữa còn khó chịu đến sởn tóc gáy.
Ôn Thiền kéo Cố Lộng Khê lại, mở miệng giải thích: “Bạn con, em ấy hơi có tiểu tính tình nên chú đừng để ý. Đây là chú Vương sửa điều hoà.”
Ôn Thiền nháy mắt với Cố Lộng Khê đang cau mày.
Tiểu tính tình?
Cố Lộng Khê nhướng mày. Nếu cô chơi tính tình thì không ai sống sót rời đi.
Chú Vương ngồi không được, nhặt dụng cụ lên. Ánh mắt đáng sợ vậy ai mà dám ngồi.
“Vậy các con làm việc đi, nói ngoại con chú đi.”
Ôn Thiền chưa đáp thì chú Vương đã chạy xe điện qua đường.
“Sao vậy?” Ôn Thiền mím môi, cuối cùng cũng hỏi. Cố Lộng Khê mặc bộ váy hoa xinh đẹp, không lớn không nhỏ, rất vừa. Đó là váy của cô nhưng Cố Lộng Khê no đủ hơn nên lại vô cùng hợp, còn đẹp hơn người mẫu trong cửa hàng chuyên dụng.
Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền. Điều hoà mát lạnh thổi vào lưng, thổi bay sự bực bội của cô.
“Không sao.”
Cố Lộng Khê trầm mặc, không hiểu sao khi nghe người đàn ông xa lạ truyền đạo cho Ôn Thiền cô lại bực. Cái tên kia không thấy Ôn Thiền xấu hổ sao?
Ôn Thiền không nghe đối phương nói nên thôi hỏi, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
“Ò, lúc em tắm có điện thoại, tôi không nghe. Em xem có phải người nhà gọi không.”
Cố Lộng Khê gật gật đầu, không quan tâm, cũng không vội gọi lại.
Ôn Thiền vui vẻ cười khi thấy Cố Lộng Khê mặc váy hoa mới của mình.
“Sao cười?”
“Không có gì. Em mặc váy đẹp quá, đẹp hơn mấy cô người mẫu trong trung tâm thương mại.” Ôn Thiền vừa nói vừa xếp váy Cố Lộng Khê thay ra, đặt vào chiếc túi sạch sẽ.
Cố Lộng Khê thấy trong lòng vui mừng nhưng không hiểu. Tuy không thiếu lời khen nhưng Ôn Thiền khen làm cô vui hơn.
Nghiêng đầu thấy Ôn Thiền giúp mình xếp váy, cô bảo vứt đi cho gọn.
“Đừng xếp, không mặc được nữa, vứt đi.”
“Vứt đi?” Ôn Thiền hoang mang, đồ tốt như vậy lại vứt thì tiếc, “Xẻ tà bên đây thôi, trong phòng bà ngoại có kim chỉ, tôi giúp em.”
Trước đây, Ôn Thiền từng thấy ở cửa hàng cao cấp. Chiếc váy vừa tinh xảo, vừa xinh đẹp nhưng quá nhiều số 0 làm cô chùn bước.
Vì vậy, Ôn Thiền không đành lòng.
“Những hàng cao cấp thiết kế riêng chỉ sửa chút thôi cũng nhìn ra ngay. Hơn nữa nó có thợ may chuyên môn. Với tôi không thích đồ hư, hư thì là hư.” Cố Lộng Khê nghĩ, nói với Ôn Thiền suy nghĩ của mình. Cô luôn đối xử với quần áo như vậy.
Ôn Thiền nghe, đành đặt túi sang một bên.
Nhìn chiếc váy hoa trên người Lộng Khê, nghĩ đến chiếc váy cao cấp bị ném đi. Ôn Thiền cũng không biết nói gì, đồ đạc đều từ cửa hàng chuyên dụng, nhưng giá cả lại chênh lệch chục lần.
“Cảm ơn.”
Ôn Thiền ngẩng đầu nhìn Cố Lộng Khê xinh đẹp.
Cố Lộng Khê mất tự nhiên, làm miếng nước trà: “Cảm ơn đã cứu tôi còn cho tôi mượn váy.”
“À, không có gì.” Ôn Thiền đỏ mặt trước lời “cảm ơn” của Cố Lộng Khê, “Tôi, ừm, tôi sợ em không thích. Ừm, nói chung so sánh với váy của em...”
Cố Lộng Khê hoang mang: “Sao lại nghĩ vậy?”
Ôn Thiền không biết trả lời như nào.
“Nếu không thích sẽ không mặc, tôi khá kén chọn.” Cố Lộng Khê cười, “Tất nhiên, tôi sẽ gửi tiền cho cô.”
“Không, hoàn toàn không cần.” Ôn Thiền không cần Cố Lộng Khê trả tiền. Cô thấy như vậy xa cách, cô không muốn.
Cố Lộng Khê nghiêng đầu, đôi mắt âm u loé lên. Cô tò mò:
“Cô đối xử với ai cũng thế hay chỉ với tôi?”
Ôn Thiền bối rối, không biết trả lời như thế nào.
Họ rất gần, gần đến mức Ôn Thiền cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Cố Lộng Khê và hương thơm vừa tắm xong.
“Tôi..”
Ôn Thiền nhìn đối phương bằng ánh mắt sâu thẳm, thậm chí mang theo sự nghiền ngẫm.
“Nếu là người khác cũng sẽ chăm sóc, không cần báo đáp?”
“Không phải.” Ôn Thiền nghiêm túc, không tránh khỏi ánh mắt Cố Lộng Khê, “Tôi chỉ biết, bản năng tôi muốn đối xử như này với em.”
__________
Ôn Thiền cười, cảm thấy tuy cô Cố hơi xấu tính nhưng lại thú vị. Cô không ngại bị Cố Lộng Khê trêu.
Cô nhìn chiếc váy Cố Lộng Khê đang mặc, chiếc váy đuôi cá nhưng dường như bị rách bên chân.
“Váy rách rồi Lộng Khê.” Ôn Thiền nhắc.
Cố Lộng Khê cúi đầu xem, trời ơi xẻ một đường bên đùi.
Mặt mày Cố Lộng Khê đen thui. Đây là hàng giới hạn nhưng bị rách, chắc do cơn say nắng trước đó.
“Có gì cho tôi mặc không?” Cố Lộng Khê hỏi.
“Hả?” Ôn Thiền thấy đối phương không vui, đành đứng dậy đi theo. Nhưng không hiểu ý Cố Lộng Khê là gì.
“Tôi muốn tắm trước khi người đến đón. Nhưng váy rách rồi, không mặc được.” Cố Lộng Khê nhìn chiếc váy dấu yêu. Cô muốn vứt bỏ chiếc váy xa xỉ của mình.
“Có.” Ôn Thiền đánh giá Cố Lộng Khê, dáng người khá giống cô nhưng quần áo đối phương xa xỉ, sợ đồ đạc bình thường không xứng với Lộng Khê.
Ôn Thiền do dự: “Tôi có váy, mới mua nhưng mà giặt rồi. Tôi...nếu em không ngại thì tôi đưa.”
Cố Lộng Khê vui vẻ, cô muốn đi tắm rồi thay quần áo sạch sẽ. Còn cái váy này rách thì rách đi.
“Có miễn cưỡng không?” Cố Lộng Khê nhướng mày, thấy Ôn Thiền do dự nên trêu đùa.
Ôn Thiền bối rối: “Không, tôi cảm thấy em..”
“Tôi cũng không.” Cố Lộng Khê hiểu ý Ôn Thiền: “Nếu có gì sẽ không hỏi, nhưng làm phiền cô lại mất lịch sự.”
Ôn Thiền ngại ngùng: “Tôi thấy em lúc hơi khó tính, lúc lại lịch sự. Tôi giúp em lấy đồ vệ sinh cá nhân nha.”
Cố Lộng Khê nhìn bóng lưng Ôn Thiền, cô thầm nghĩ: Có người dám mắng cô khó tính, chán sống hả?
Nhưng hình như không tức giận, thay vào đó cảm thấy Ôn Thiền cười rất xinh.
Vì đối phương cứu cô, không, vì người ta chăm sóc cô tốt. Nói chung, Cố Lộng Khê tìm lý do để không so đo với Ôn Thiền.
Cố Lộng Khê đứng trong phòng tắm nhỏ xíu, nhỏ nhưng sạch sẽ.
Cô lo lắng nên phải tắm cái cho bình tĩnh. Sau đó đợi cấp dưới thân yêu lái xe đến vùng quê làm cô say nắng rước cô về nhà.
Cố Lộng Khê cởi váy ném vào giỏ. Đến khi cởi hết quần áo, trần trụi bước vào phòng tắm vòi hoa sen.
Cô nhìn phòng tắm kiểu cũ, bên trái nước nóng và bên phải nước lạnh. Ờ, lâu rồi không dùng kiểu này nên cô chỉnh chính giữa cho an toàn.
“Lộng Khê, tôi đặt khăn với quần áo sạch ở đây.”
Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê, kéo rèm, đặt quần áo trên chiếc ghế nhỏ ngoài phòng tắm.
Vừa bước ra lại nghe Cố Lộng Khê la lên.
“Fuck...”
“Sao vậy?” Ôn Thiền vội mở rèm kiểm tra, nghe có vẻ rất lo.
Nước nhỏ xuống tóc Cố Lộng Khê, tóc đen dán vào chiếc cổ trắng ngần cùng với khe rãnh no đủ.
Tim Ôn Thiền run lên, vội quay mặt đi, lo lắng nuốt khan.
“Sao nước lạnh vậy...” Cố Lộng Khê than vãn, cô bực bội đẩy tóc dài về sau.
Xinh đẹp, yêu nghiệt.
Ôn Thiền bất chấp việc bị ướt, cô bước vào phòng tắm giúp Cố Lộng Khê chỉnh nước.
“Ổn chưa?” Sau khi kiểm tra nhiệt độ, Ôn Thiền chỉnh nước nhẹ lại, nhỏ một ít vào lòng bàn tay Cố Lộng Khê để cô cảm nhận.
Cố Lộng Khê dùng đôi con ngươi ướt át nhìn người bên cạnh. Đối phương cẩn thận kiểm tra rồi mới cho cô cảm nhận nhiệt độ nước.
Trong ấn tượng của cô, hình như không mấy ai gần cô mà không có mục đích.
“Được rồi, tôi tự làm.” Cố Lộng Khê cầm vòi sen lắp lại tường.
Ôn Thiền gật đầu, chuẩn bị bước khỏi căn phòng đầy hơi ẩm.
Đôi mắt luôn buông xuống, không dám nhìn Cố Lộng Khê. Dù sao đối phương không mặc gì.
Cố Lộng Khê trêu: “Sao? Muốn nhìn tôi tắm?”
“Đâu có.” Ôn Thiền phủ nhận, vừa lúc nhìn thấy dáng người bắt mắt của Cố Lộng Khê. Tốc độ đỏ mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Tôi ra ngoài, em tắm đi!” Mặc kệ Cố Lộng Khê muốn gì, Ôn Thiền bỏ của chạy lấy người.
Cố Lộng Khê cười khúc khích, tính cách mấy người con gái lúc nào cũng thẹn thùng như vậy mà?
Vị Nhị tiểu thư nào đó của Cố thị không ý thức được sự ảnh hưởng của việc khoả thân. Thậm chí cô còn cho rằng Ôn Thiền đáng yêu, ngây thơ. Tuy bên ngoài nghiêm túc nhưng trong xương cốt rất dễ xấu hổ. Hình như khá giống với bà chị già ở nhà, nhưng cũng không giống bà già khó chịu và khó sống chung kia.
Cố Thanh Hà đang hưởng máy lạnh vù vù ở bổn gia bị hắt hơi. Ngôn Trăn vội vã hỏi cô bị làm sao.
Cố Thanh Hà xoa xoa mũi, điều cô nghĩ tới đầu tiên là con em gái đang chửi cô.
Cố Lộng Khê chuyên làm người ta bực bội, đi hái có cây nấm cũng lâu ơi là lâu.
Hai chị em luôn nghĩ em mình bị điên, chị mình bị khùng, rất nhất trí cảm thấy đối phương vô cùng đáng ghét, không thể ở chung.
Ôn lão sư bị lửa xém lông mày vội vã đóng chặt cửa phòng tắm. Miệng cô mím chặt, tựa lưng vào cửa thở dốc, ép mình phải bình tĩnh.
Nhìn thấy cơ thể con gái lại xấu hổ, thậm chí tim muốn nhảy ra ngoài.
Chuyện này không nên xảy ra, lúc đi học cũng tắm chung với mấy bạn, nhìn người khác rất bình thường. Nhưng sao bây giờ lại phản ứng lớn vậy?
Ôn Thiền chán nản che mặt, lúc này mới biết mặt mình nóng đến mức nào. Cô đi tìm gương nhìn thử, tai sắp đỏ đến rớm máu.
Chết chắc.
Khoảng 10 phút, Cố Lộng Khê bước ra.
Vốn muốn gọi tên đối phương nhưng lại thấy Ôn Thiền ngồi dưới hiên trò chuyện với người đàn ông trung niên. Vậy nên Cố Lộng Khê đứng sau nheo mắt lắng nghe.
“Tiểu Thiền ơi, chú không biết cháu về. Hai ngày trước bà ngoại nói con về thăm bà. Không, lâu rồi mới gặp con hơn nữa càng lớn càng xinh.” Chú ấy dùng khăn lau mồ hôi, sau đó cất đồ sửa chữa.
Ôn Thiền cười cười, đưa chai nước khoáng cho chú Vương: “Cảm ơn chú nhiều, trời nóng còn làm phiền chú sửa điều hoà, chú uống miếng nước.”
Chú Vương không từ chối, vừa uống vừa nhìn Ôn Thiền. Ôn Thiền là cô bé ngoan, ai ai cũng thích.
Ngày xưa, Ôn gia là hộ giàu có nhất vùng. Ôn Thiền là con gái duy nhất của Ôn Gia, là công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều. Vì vậy đã có nhiều người đến xin giới thiệu do không trèo cao lên được Ôn gia. Nghe nói xưa có nhà giàu có thân thiết với cha Ôn, đính ước với nhau nhưng không biết thật không.
Bây giờ không ai bước đến cũng vì nguyên nhân gia đình. Lúc Ôn Thiền 8 tuổi thì cha mẹ gặp tai nạn máy bay và mất hết tin tức. Nếu không có tai hoạ kia chắc Ôn gia cũng không rơi vào cảnh này.
“Tiểu Thiền, con có đối tượng chưa?”
“Không có.” Ôn Thiền xấu hổ.
“Ha ha, có thể nha. Gặp chàng nào tốt phải nắm cho chắc. Bây giờ giới trẻ tự do yêu đương với không nghe lời cha mẹ mà yêu cầu còn cao. Đặc biệt là con gái như con nếu lớn tuổi khó tìm người yêu, con đừng trì hoãn...”
Ôn Thiền yên lặng gật gật đầu, trong lòng khó chịu.
“Ai đây? Rồi mắc gì nói chuyện này?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Ôn Thiền quay đầu, Cố Lộng Khê mặc váy của cô và dùng khăn lông bọc tóc.
“Tắm xong rồi sao Lộng Khê.” Lúc Ôn Thiền đứng lên thấy tóc đối phương vẫn còn ướt, “Tôi lấy máy sấy cho em.”
Cố Lộng Khê khẽ cau mày, mới tắm xong tâm tình đang vui vẻ. Nhưng lúc nghe người đàn ông xa lạ kia “quan tâm” lại tức giận không giải thích được.
“Không, để tự khô.” Cố Lộng Khê nắm tay Ôn Thiền.
Ôn Thiền nhìn được Cố Lộng Khê không vui, muốn hỏi cô có chuyện gì.
Kết quả Cố Lộng Khê đi thẳng lại chỗ chú Vương, cô bình tĩnh: “Lo quá thì giúp cô ấy tìm đi, nói mà không làm cũng vô ích.”
Chú Vương ngồi uống nước dưới hiên bị người con gái xa lạ nói cho á khẩu, mặt mày trở nên khó coi.
“Cô, cô là...” Chú Vương nhìn đối phương, ánh mắt cô gái này nhìn đến ông mất tự nhiên, hơn nữa còn khó chịu đến sởn tóc gáy.
Ôn Thiền kéo Cố Lộng Khê lại, mở miệng giải thích: “Bạn con, em ấy hơi có tiểu tính tình nên chú đừng để ý. Đây là chú Vương sửa điều hoà.”
Ôn Thiền nháy mắt với Cố Lộng Khê đang cau mày.
Tiểu tính tình?
Cố Lộng Khê nhướng mày. Nếu cô chơi tính tình thì không ai sống sót rời đi.
Chú Vương ngồi không được, nhặt dụng cụ lên. Ánh mắt đáng sợ vậy ai mà dám ngồi.
“Vậy các con làm việc đi, nói ngoại con chú đi.”
Ôn Thiền chưa đáp thì chú Vương đã chạy xe điện qua đường.
“Sao vậy?” Ôn Thiền mím môi, cuối cùng cũng hỏi. Cố Lộng Khê mặc bộ váy hoa xinh đẹp, không lớn không nhỏ, rất vừa. Đó là váy của cô nhưng Cố Lộng Khê no đủ hơn nên lại vô cùng hợp, còn đẹp hơn người mẫu trong cửa hàng chuyên dụng.
Cố Lộng Khê nhìn Ôn Thiền. Điều hoà mát lạnh thổi vào lưng, thổi bay sự bực bội của cô.
“Không sao.”
Cố Lộng Khê trầm mặc, không hiểu sao khi nghe người đàn ông xa lạ truyền đạo cho Ôn Thiền cô lại bực. Cái tên kia không thấy Ôn Thiền xấu hổ sao?
Ôn Thiền không nghe đối phương nói nên thôi hỏi, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
“Ò, lúc em tắm có điện thoại, tôi không nghe. Em xem có phải người nhà gọi không.”
Cố Lộng Khê gật gật đầu, không quan tâm, cũng không vội gọi lại.
Ôn Thiền vui vẻ cười khi thấy Cố Lộng Khê mặc váy hoa mới của mình.
“Sao cười?”
“Không có gì. Em mặc váy đẹp quá, đẹp hơn mấy cô người mẫu trong trung tâm thương mại.” Ôn Thiền vừa nói vừa xếp váy Cố Lộng Khê thay ra, đặt vào chiếc túi sạch sẽ.
Cố Lộng Khê thấy trong lòng vui mừng nhưng không hiểu. Tuy không thiếu lời khen nhưng Ôn Thiền khen làm cô vui hơn.
Nghiêng đầu thấy Ôn Thiền giúp mình xếp váy, cô bảo vứt đi cho gọn.
“Đừng xếp, không mặc được nữa, vứt đi.”
“Vứt đi?” Ôn Thiền hoang mang, đồ tốt như vậy lại vứt thì tiếc, “Xẻ tà bên đây thôi, trong phòng bà ngoại có kim chỉ, tôi giúp em.”
Trước đây, Ôn Thiền từng thấy ở cửa hàng cao cấp. Chiếc váy vừa tinh xảo, vừa xinh đẹp nhưng quá nhiều số 0 làm cô chùn bước.
Vì vậy, Ôn Thiền không đành lòng.
“Những hàng cao cấp thiết kế riêng chỉ sửa chút thôi cũng nhìn ra ngay. Hơn nữa nó có thợ may chuyên môn. Với tôi không thích đồ hư, hư thì là hư.” Cố Lộng Khê nghĩ, nói với Ôn Thiền suy nghĩ của mình. Cô luôn đối xử với quần áo như vậy.
Ôn Thiền nghe, đành đặt túi sang một bên.
Nhìn chiếc váy hoa trên người Lộng Khê, nghĩ đến chiếc váy cao cấp bị ném đi. Ôn Thiền cũng không biết nói gì, đồ đạc đều từ cửa hàng chuyên dụng, nhưng giá cả lại chênh lệch chục lần.
“Cảm ơn.”
Ôn Thiền ngẩng đầu nhìn Cố Lộng Khê xinh đẹp.
Cố Lộng Khê mất tự nhiên, làm miếng nước trà: “Cảm ơn đã cứu tôi còn cho tôi mượn váy.”
“À, không có gì.” Ôn Thiền đỏ mặt trước lời “cảm ơn” của Cố Lộng Khê, “Tôi, ừm, tôi sợ em không thích. Ừm, nói chung so sánh với váy của em...”
Cố Lộng Khê hoang mang: “Sao lại nghĩ vậy?”
Ôn Thiền không biết trả lời như nào.
“Nếu không thích sẽ không mặc, tôi khá kén chọn.” Cố Lộng Khê cười, “Tất nhiên, tôi sẽ gửi tiền cho cô.”
“Không, hoàn toàn không cần.” Ôn Thiền không cần Cố Lộng Khê trả tiền. Cô thấy như vậy xa cách, cô không muốn.
Cố Lộng Khê nghiêng đầu, đôi mắt âm u loé lên. Cô tò mò:
“Cô đối xử với ai cũng thế hay chỉ với tôi?”
Ôn Thiền bối rối, không biết trả lời như thế nào.
Họ rất gần, gần đến mức Ôn Thiền cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Cố Lộng Khê và hương thơm vừa tắm xong.
“Tôi..”
Ôn Thiền nhìn đối phương bằng ánh mắt sâu thẳm, thậm chí mang theo sự nghiền ngẫm.
“Nếu là người khác cũng sẽ chăm sóc, không cần báo đáp?”
“Không phải.” Ôn Thiền nghiêm túc, không tránh khỏi ánh mắt Cố Lộng Khê, “Tôi chỉ biết, bản năng tôi muốn đối xử như này với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.