Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 154
Tố Tây
14/07/2024
Cố Lộng Khê - Chương 15
__________
Ôn Thiền đợi thời khắc này quá lâu.
Cô chỉ cẩn thận chạm nhẹ, như chỉ có vài giây. Nhưng dường như những hạt mưa đang rơi trong không trung chợt dừng lại trong khoảnh khắc đó.
Sau đó rời khỏi môi Cố Lộng Khê.
Có lẽ ông trời cảm nhận được sự bi thương trong lòng cô nên bắt đầu rên rỉ mưa to.
Ôn Thiền buông Cố Lộng Khê, không biết trên mặt là nước mắt hay mưa, bi thương đến tột cùng. Dù cho không còn là bạn bè, không, có lẽ Lộng Khê sẽ ghét bỏ cô đến cực điểm, đến người lạ cũng không bằng thì cô cũng sẽ không hối hận.
Thích, chỉ là chuyện của một người. Cô biết trước kết cục bi thảm nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Cô muốn ở cạnh Lộng Khê lâu hơn, dù chỉ vài giờ hay vài phút.
“Xin lỗi em, làm phiền em lâu như vậy. Mai sau chị sẽ cố gắng không xuất hiện trước em, chị hiểu, chị hiểu hết.”
Ôn Thiền buông mí mắt xuống, kìm nén sự nức nở của bản thân. Nếu không, cũng phải về nhà khóc, không thể để Cố Lộng Khê thấy cô chật vật như vậy. Cô muốn lưu lại chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng với Lộng Khê.
Mặc dù bây giờ cô thật sự muốn khóc.
Ôn Thiền không dám nhìn Cố Lộng Khê, cô sợ sự chán ghét trên mặt Cố Lộng Khê.
“Lộng Khê, vì chị nên em ướt mưa, chị xin lỗi, chị...chị đi trước. Hẹn gặp lại, Lộng Khê.” Ôn Thiền ngập ngừng nói câu từ biệt, cô muốn rời đi.
Nhưng cổ tay bị đối phương nắm chặt.
Ôn Thiền kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Lộng Khê.
“Chị hỏi em chưa?” Cố Lộng Khê kéo Ôn Thiền đến trước mặt, nhìn sâu vào đối phương. Con ngươi sâu thẩm ẩn chứa đủ loại phiền toái: “Em cho chị đi chưa?”
“Chị nghĩ em chán ghét chị, chị không muốn bị em ghét bỏ...” Ôn Thiền để đối phương nắm chặt.
Cố Lộng Khê nhìn khuôn mặt ướt đẫm của Ôn Thiền, cẩn thận ôm lấy mặt chị.
“Vậy....vậy là chị thích em?” Thật sự phải mất một thời gian dài Cố Lộng Khê mới tiêu hoá được món quà bất ngờ.
Cô chỉ có thể hiểu theo nghĩa đen.
“Em không tin? Hay em muốn cười vì chuyện chị thích em?” Ôn Thiền mờ mịt nhìn Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê cau mày: “Ôn Thiền, chị bảo chị thích người có gia đình mà? Sao quay tới quay lui thành em?”
Ôn Thiền bối rối.
“Gì đây?”
“Clm, em có gia đình hồi nào?!” Sắc mặt Cố Lộng Khê cực kỳ vặn vẹo. Cô không biết ai cho Ôn Thiền cái ảo giác vậy? Cô kết hôn lúc nào?
Vô lý!
Ôn Thiền không hiểu: “Em đi họp phụ huynh mà? Cố Tu Diễn gọi em là mẹ, còn có người đàn ông đến nữa, chị nghĩ chồng em...”
“Jesus Christ! Cái quần gì đây!? Ông đó là chú hai em, chị không thấy cách biệt tuổi tác quá lớn sao? Cố Tu Diễn...má, thằng kia, em là chị nó! Ba mẹ nó không thèm đi họp phụ huynh nên quăng qua cho em, ai ngờ chị hiểu lầm, em cũng quên bén đi.”
Cố Lộng Khê giải thích toàn bộ sự việc. Từ đầu đến cuối, từ chuyện này đến chuyện kia, cô không ngờ việc chết tiệt này mà suýt mất vợ.
Vẻ mặt Ôn Thiền thay đổi thành bảy sắc cầu vồng. Vậy từ đầu đến cuối cô hiểu lầm Lộng Khê?
Cô cũng muốn điên rồi.
Không ngờ bản thân lo lắng đến mức trao nụ hôn đầu tiên.
“Nhưng em nói vậy thì được gì đâu? Nếu em độc thân thì thích chị sao? Chị...chị bất chấp, chị nghĩ không còn gặp lại nên mới hôn em, hôn cái làm kỷ niệm.”
“Vậy chị thả dê xong chạy?” Cố Lộng Khê quyết định ăn thua.
Ôn Thiền lắc đầu: “Chị không có! Này là nụ hôn đầu tiên đó!”
Ôn Thiền nói xong đỏ cả mặt, không biết làm sao để biện hộ.
Hoa trong lòng Cố Lộng Khê sắp nở bung bét.
Cô nhếch khoé môi, nắm tay Ôn Thiền: “Chị phải chịu trách nhiệm với em. Nói chính xác là phải chịu trách nhiệm cả đời với em, vì em cũng thích chị, Ôn Thiền, cô giáo Ôn.”
Ôn Thiền mở to mắt.
“Em gạt chị, sao em thích chị được.” Ôn Thiền vẫn không tin. Cố Lộng Khê luôn luôn cao ngạo làm sao thích cô, hai người không giống nhau.
Cố Lộng Khê ôm Ôm Thiền: “Ôn Thiền, chị không cần tự ti với bản thân hay đối với em không tự tin?”
Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê, nói với đối phương sự nghi ngờ của bản thân: “Chị thấy Lộng Khê chỉ xem chị như bạn, nhưng chị khác Lộng Khê.”
Cố Lộng Khê cười nhẹ, con ngươi lạnh như băng bốc hỏa, kéo Ôn Thiền vào ghế phụ trên xe.
“Em làm gì?” Ôn Thiền hỏi Cố Lộng Khê ngồi bên ghế lái. Rõ ràng cô không thể hiểu Cố Lộng Khê bằng suy nghĩ của người thường nữa.
Cố Lộng Khê săn sóc thắt dây an toàn cho Ôn Thiền, cô cười: “Chị không tin mà? Em dùng hành động thực tế thuyết phục chị.”
“Em định làm gì chị?” Ôn Thiền căng thẳng.
Cố Lộng Khê nhìn khách sạn Vân Hoa của nhà qua màn mưa tí tách.
“Quần áo ướt, vào khách sạn làm tí chuyện nhen.” Cố Lộng Khê nói từng chữ, nhìn khuôn mặt đang thay đổi nhanh chóng của Ôn Thiền.
Cô giáo Ôn thật sự dễ trêu.
Mặt Ôn Thiền nóng bừng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể có thể làm khô quần áo ướt đẫm nước mưa.
“Lộng Khê đùa với chị sao?”
“Không, em nghiêm túc. Bây giờ em muốn làm chị nhưng trên xe không tiện lắm. Huống chi quần áo ướt quá, em đổi cái chỗ làm.” Cố Lộng Khê nhìn người bên cạnh bằng con mắt sắc bén như đại bàng.
Ôn Thiền nuốt khan nghe Cố Lộng Khê bình tĩnh cuồng ngôn.
“Lộng Khê, nếu em thấy trêu chị vui thì cho chị xuống xe.” Ôn Thiền không đoán ra Cố Lộng Khê nghĩ gì, cô sắp tiêu đời.
“Chị sợ? Hay chị nói cho có? Đương nhiên, nếu chị không muốn thì có thể xuống xe.”
Cố Lộng Khê kích thích cô giáo Ôn da mặt mỏng. Cô cược, cược Ôn Thiền sẽ đồng ý và đã nắm chắc phân nửa tỷ lệ thắng.
Nếu Ôn Thiền dám chạy, cô dám đánh người ngất xong mang về khách sạn. Chuyện gì đến cũng đến, tuy hơi cực đoan nhưng cô không tổn thương Ôn Thiền.
Vì, người này phải thuộc về cô.
Nếu, đời này có người muốn che chở Ôn Thiền, người đó cũng nhất định là cô, Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê nghĩ, không tự chủ miêu đường nét khuôn mặt Ôn Thiền bằng sự quyến luyến trong mắt, rất dịu dàng.
Ôn Thiền không biết vì Cố Lộng Khê làm mình khó chịu hay cảm thấy phiền muộn trong lòng. Hoặc có thể là ánh mắt dịu dàng của em làm cô thấy mình xong đời. Cô mím môi và thắt lại dây an toàn.
“Em nghĩ chị sợ em? Chị “thích” em nhiều hơn em đó!”
Ôn Thiền mắng Cố Lộng Khê, cô quyết định hơn thua với cái người làm cô tức đến ngứa răng nhưng cũng yêu đến tận cùng.
Kết quả thì ai cũng biết rồi đó.
Không có thời gian để lãng phí và không ai dám trì hoãn hai người. Giám đốc khách sạn dẫn họ vào phòng cao cấp nhất của khách sạn.
Góc nhìn từ cửa sổ kính làm mấy người sợ độ cao muốn ngất xỉu.
Như thể đang ở trên mây.
Mà Cố Lộng Khê ấn Ôn Thiền lên đó một cách vô tư.
Quần áo vương vãi trên thảm và họ không mấy quan tâm. Hai người trực tiếp tiến vào cuộc chơi của người trưởng thành.
Ôn Thiền nhiệt tình đáp lại Cố Lộng Khê, tình yêu đích thực của cô.
Đến khi âm thanh đứt đoạn, núi lỡ và đất sụp.
Và trong vô số ngày đêm sau hôm nay, Ôn Thiền sẽ không còn suy nghĩ xem người cạnh gối mình là ai nữa vì họ sẽ kết hôn rất nhanh.
Nói chính xác, Cố Lộng Khê kế thừa hoàn hảo những đức tính truyền thống tốt đẹp của ba mình - cô thích thực hành, không bao giờ nói những lời vô nghĩa.
Vào buổi trưa một ngày năm năm sau.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Cố thị.
Không ai dám thở, như thể tổng giám đốc ngồi đó sẽ khiến họ mất đầu dù chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhất.
Lạnh giá cực kỳ, áp suất không khí giảm mạnh.
Cố Lộng Khê nhìn quản lý bộ phận tài chính đau đớn quỳ dưới đất. Một người phụ nữ tinh tế, xinh đẹp vì cái tát của Trạch Cần mà sưng hết cả mặt.
“Tôi ghét mấy thứ nói dối nhất. Giám đốc Hứa, đợi tôi rút hết răng mới chịu nhận sao?” Cố Lộng Khê u ám nhìn thứ đồ bẩn thỉu đang run rẩy. Cô châm điếu thuốc làm một hơi, sau mới nhớ đến Ôn Thiền cấm hút thuốc.
Cô bị giám đốc ngu ngục này phiền chết rồi.
Trạch Cần muốn nhắc nhở Cố Lộng Khê rằng cô Ôn sắp đến. Nói đúng hơn là đã đến, đến cửa luôn rồi.
Vì Ôn Thiền muốn gây bất ngờ cho Cố Lộng Khê.
Và quá muộn để lên tiếng nhắc nhở Cố tổng đang tức muốn điên.
“đùng đùng đùng”
Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.
Mấy người khác co rúm cả lên, ai không có mắt chạy đến làm phiền Cố tổng đang tức giận vậy? Muốn chết lắm sao?
Cố Lộng Khê cười lạnh, nhẹ nhàng ấn xuống chiếc bàn dài của mình. Nãy giờ vẫn chưa ra tay, đứa nào không có mắt đến tìm chết?
“Vào đi.” Cố Lộng Khê dựa vào bàn, lạnh lùng lên tiếng.
Người bước vào là thư ký, đối phương sợ đến mức không dám ngẩng đầu: “Cố tổng, bà chủ đến.”
Sự giận dữ được trào ra bị ngăn lại, cô hoang mang nhìn người phụ nữ dịu dàng đang bước vào.
Ôn Thiền cầm bình giữ nhiệt, hai người bốn mắt nhìn nhau và bầu không khí rất kỳ lạ. Mặt mày của mấy cấp dưới trắng bệnh cả ra, kể cả người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất.
Và Cố Lộng Khê vẫn còn cầm điếu thuốc lá trong tay.
Ôn Thiền liếc Cố Lộng Khê, cô mỉm cười lùi ra sau: “Xin lỗi mọi người, trong nhà nấu canh nên mang cho Cố tổng. Vì Cố tổng mới bị cảm nên bác sĩ dặn dò chăm sóc, nếu mọi người bận việc thì làm tiếp đi, tôi ra ngoài đợi.”
Nói xong, Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê thật sâu rồi bước ra cửa.
Khoảnh khắc Ôn Thiền đóng cửa, Cố Lộng Khê biết sắp xong đời rồi. Cô vội dập thuốc, đưa cho Trạch Cần vứt.
Người phụ nữ đang quỳ và mấy cấp dưới bị Cố Lộng Khê đuổi hết ra ngoài.
“Kêu giám đốc Tiếu hỏi cho xong đi, hỏi không được thì cút.” Sau khi cúp điện thoại, Cố Lộng Khê chạy đi mở hết cửa sổ văn phòng để xua tay khói thuốc.
Ai không biết Cố tổng sấm rền gió cuốn có một cô vợ xinh đẹp, dịu dàng vô cùng đâu? Nhưng mọi người cũng không biết Cố tổng sợ vợ gần chết.
Trạch Cần chết lặng nhìn Cố tổng làm mấy chuyện vô bổ.
“Sếp, cô Ôn thấy hết rồi.”
“Vậy sao cậu không nói với tôi? Trạch Cần, muốn chết hả?” Cố Lộng Khê trừng mắt, muốn cắt phăng cái lưỡi Trạch Cần.
Trạch Cần ngậm mồm.
Cố nhị tiểu thư dọn xong, vội vã chạy đi tìm Ôn Thiền nhận canh.
Mà Ôn Thiền không chịu cho Cố Lộng Khê dỗ.
Vì vậy, cô đặt cái cạch lên bàn, tiếng vang lớn làm Cố tổng sợ nhảy dựng.
“Sao vậy Ôn Thiền.”
“Cố Lộng Khê, em hứa gì em nhớ không?” Trong phòng không có ai, ừ, có Trạch Cần đang dùng thuật ẩn thân. Nhưng anh đứng đó để lỡ cô Ôn nắm lỗ tai Cố tổng thì anh còn chạy qua ngăn.
Ôn Thiền giận đến mức lôi cả họ tên ra gọi.
Cố Lộng Khê cắn môi dưới, cô bất lực: “Ôn Thiền ơi, chị thấy hết rồi đó. Hôm nay có chuyện khó giải quyết, tất nhiên sẽ giải quyết được nhưng chịu không nổi. Trạch Cần có thể làm chứng cho em, em hút có một chút thôi.”
Trạch Cần cam chịu gật đầu.
“Cảm chưa hết, Thanh Hà bảo không cho hút thuốc. Rồi em cũng hứa một tháng không hút một lần. Rồi sao? Chị mới thấy cái gì? Em muốn chị giận chết sao?” Thật ra không phải Ôn Thiền không cho Cố Lộng Khê hút. Vì gần đây Cố Lộng Khê bị cảm nên cô muốn em chú ý hơn một chút.
Cố Lộng Khê bị mắng cũng buồn buồn. Cô thấy mình đâu có gì không khoẻ, ngược lại hôm nào cũng luyện tập nên sức khoẻ càng ngày càng tốt. Ôn Thiền cứ lo xa.
“Chị đừng nghe lời bà kia, bà ấy thích làm khó em.” Cố Lộng Khê chấp tay, cố gắng vươn lên.
“Giống như tước đi thú vui hút thuốc của em ha?”
Cố Lộng Khê câm nín. Từ lúc cô và Ôn Thiền ở bên nhau, tần suất hút thuốc của cô đã giảm đi nhiều.
Ôn Thiền nhìn người đang làm bộ, cô lẩm ba lẩm bẩm xong đứng dậy muốn bỏ đi.
“Thôi, em muốn hút cái gì thì hút, chị không ngăn. Mai sau chị với Uyên Đình nương tựa vào nhau sống là đủ. Đâu, không, đến lúc đó chị đi tìm người khác cho khỏe thân.”
Mà Cố gia bị tâm thần làm sao nghe được chuyện vợ yêu bảo đi tìm người khác? Cố Lộng Khê ôm chặt Ôn Thiền lại, đuổi Trạch Cần ra ngoài. Cô muốn giao lưu tình cảm thắm thiết với Ôn Thiền.
Ôn Thiền nhìn Trạch Cần đóng cửa, nhướng mày nhìn Cố Lộng Khê.
“Chị kệ em.”
Cố Lộng Khê ôm khuôn mặt giận dỗi của Ôn Thiền, dùng sức hôn cô: “Sao cục cưng giận rồi?”
“Em biết, chị không nói được em.” Ôn Thiền cố gắng né tránh sự thân mật của Cố Lộng Khê, nhưng tránh không nổi, đành để người kia ôm mình.
Cố Lộng Khê nghịch tóc Ôn Thiền. Sống cùng đã hơn năm năm, cô thấy Ôn Thiền ngày càng tuyệt vời. Hơn nữa, không biết có phải vì sinh con nên dáng người Ôn Thiền quyến rũ hơn chút? Thậm chí ngực còn to hơn cô, mặc dù lúc trước Ôn Thiền không bằng.
“Nói em nghe, vì tuần trước em đi công tác, cô Ôn không được giải toả nên mới phát tiết với em?” Cố Lộng Khê vừa nói vừa đẩy Ôn Thiền xuống sofa phía bên kia của văn phòng.
Mặt Ôn Thiền đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cố Lộng Khê ưa đánh trống lảng: “Không, Lộng Khê toàn nịnh chị thôi.”
Cố Lộng Khê cởi cúc áo sơ mi xinh đẹp của Ôn Thiên, âu yếm nhìn người yêu: “Em không ngại để chị phát tiết, Nữ Hoàng của em.”
Ôn Thiền dở khóc dở cười, thôi thì tha cho Cố Lộng Khê chứ làm sao được giờ? Cô đưa tay câu cổ người yêu, thân mật giao tiếp với Cố Lộng Khê bằng cách đẩy Cố Lộng Khê xuống dưới, đảo khách thành chủ.
Trải qua khoảnh khắc ngọt ngào vào ban trưa, tâm trạng lạnh như băng của Lộng Khê hoá thành kem tan chảy.
Tuy nhiên, chưa vui được bao lâu là nhận thêm vụ khó nhằn hơn: Tối nay chăm trẻ cùng bà chị già.
Lý do rất đơn giản, hai gia đình hẹn nhau đi ăn tối và Ngôn Trăn rủ Ôn Thiền cùng đi thẩm mỹ viện, khoảng mấy tiếng nữa mới về nhà. Vì vậy, Cố Tinh Lan và Cố Uyên Đình được giao cho hai bà mẹ mặt đen.
Cố Lộng Khê xách Cố Uyên Đình ba tuổi rưỡi như con gà, đứng trước cửa nhà Cố Thanh Hà.
Nhìn chị gái mở cửa, cô phàn nàn: “Sao chị muốn mang theo hai đứa này đi? Để ở bổn gia không được à?”
Cố Thanh Hà rót ly nước cho Cố Lộng Khê. Tất nhiên là con em phải lái xe rất lâu mới đến đây và lúc nào cũng đội mũ.
“Ngôn Trăn và Ôn Thiền bảo, chị không có ý kiến.” Cố Thanh Hà vừa nói vừa nhìn Cố Uyên Đình đang cố gắng thay dép.
Cố Uyên Đình, con của Cố Lộng Khê và Ôn Thiền. Cháu có đủ sự xinh đẹp và đức tính của mẹ Khê cùng mẹ Thiền, “chơi” rất thân với Cố Tinh Lan.
Đổi xong dép, cháu ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hà: “Thưa cô con mới tới, con với mẹ đột ngột đến làm phiền cô.”
Cố Thanh Hà sờ đầu Cố Uyên Đình. Cô biết mấy chuyện này là Ôn Thiền dạy, chứ Lộng Khê không thể nào dạy được đứa bé lễ phép như này.”
Cố Tiểu Bảo, còn được gọi là Tinh Lan, vui vẻ chạy từ phòng sách ra vì biết hôm nay có em Uyên Đình đến ăn cơm tối chung.
“Thưa cô mới tới, chào Uyên Đình nha.”
“Tinh Lan cao thế rồi?” Cố Lộng Khê mỉm cười nhìn Cố Tinh Lan. Tiểu Tinh Lan năm tuổi thích khóc, giống y hệt như bà chị già. Giờ chắc bị bà già ma quỷ kia huấn luyện muốn chết rồi.
Cố Tinh Lan ngượng ngùng cười, khuôn mặt giống hệt Tiểu Cố. Mà đáng yêu hơn là em cũng thắt hai bím tóc giống như Uyên Đình.
“Tinh Lan chơi với em đi, dẫn em vào phòng chơi.” Cố Thanh Hà nói.
“Dạ~” Cố Tinh Lan vui vẻ nắm bàn tay của em, dẫn em vào phòng.
Mà Cố Lộng Khê và Cố Thanh Hà đứng ngoài ban công nói hết có biết.
“Nghe bảo em bị Ôn Thiền bắt hút thuốc ở công ty?” Cố Thanh Hà nghiêng đầu cười.
“Vậy chị biết lúc sau tụi em làm nhau rất vui không?” Cố Lộng Khê kiêu ngạo, không muốn bị chị gái mắng thêm.
Cố Thanh Hà không đành lòng mắng em. Cố Lộng Khê là đứa thiếu đánh, cô không hiểu sao Ôn Thiền yêu nó cho được?
“May là Uyên Đình không giống em.”
“Em cũng vậy à, Tinh Lan giống chị.”
Hai chị em mạnh ai nấy đâm.
Họ không biết hai đứa nhỏ trong phòng đang sắp choảng nhau vì vấn đề thoa quá nhiều son.
Không ai nhường ai.
“Chị lớn hơn em, không được ăn hiếp em.” Cố Uyên Đình không sợ ai hết, liều mạng nắm tay Cố Tinh Lan, muốn chọc vào mũi Tinh Lan.
Cố Tinh Lan tức giận vì em gái làm gãy son, muốn treo Cố Uyên Đình lên tẩn một trận.
Tiếng va chạm trong phòng làm hai người đứng ngoài ban công hốt hoảng.
“Tiếng gì vậy?”
Hai chị em ý thức được chuyện không xong, vội chạy vào phòng ngủ và đập vào mắt là cảnh tưởng làm hai người há hốc mồm.
Cố Tinh Lan và Cố Uyên Đình đang đập nhau, đứa thì chọc mũi chị, đứa kéo chân em.
Một hàng son bản giới hạn yêu thích của Ngôn Trăn đều bị rơi xuống đất.
“Buông ra chưa.” Cố Thanh Hà lạnh lùng cất giọng.
Hai đứa nhỏ nhận thấy tai hoạ sắp đến, lập tức buông nhau ra, rụt rè đứng cạnh nhau.
Không chỉ rách hết đồ mà khuôn mặt còn lấm lem son môi. Hai đứa như đi múa lân làm người ta cười đến giận!
Cố Lộng Khê ôm trán, nếu không có bà chị đứng cạnh chắc cô tẩn Cố Uyên Đình một trận.
“Ai kiếm chuyện trước?” Cố Lộng Khê nhìn con gái.
Hai chú mèo nhỏ, em nhìn chị rồi chị nhìn em.
Cố Tinh Lan vừa định mở miệng, Cố Uyên Đình đã xung phong: “Chị, chị kiếm chuyện với con.”
Hai người lớn nhìn Cố Tinh Lan.
Thấy mẹ nhìn mình, Cố Tinh Lan uỷ khuất, em nức nở: “Em kiếm chuyện, em hỏi con lấy son môi cái con cho em, nhưng em hong chịu cho con tô mà tự tô. Con sợ em không biết làm sao nên giúp em, ai ngờ em đòi tự làm...huhu...”
Cố Tinh Lan, danh xứng với thực.
Em uỷ khuất.
Em đau lòng rớt nước mắt.
Vì Cố Lộng Khê bên cạnh, Cố Thanh Hà không thể tức giận. Cô bảo Cố Tinh Lan ngưng khóc ai ngờ con lại khóc lớn hơn.
“Sao chị hung dữ với cháu?” Cố Lộng Khê phê bình chị gái, cô quay qua vỗ vỗ đôi vai run rẩy vì khóc của Tiểu Tinh Lan. Sau đó kéo Cố Uyên Đình cũng uỷ khuất không thôi đến cạnh: “Xin lỗi chị ngay.”
“Con đâu có sai, con không xin lỗi.” Cố Uyên Đình bướng bỉnh, vặn vẹo ngón tay út.
Cố Lộng Khê vỗ đầu Cố Uyên Đình, nghiêm mặt: “Xin lỗi.”
Tuyệt quá, Cố Uyên Đình cũng khóc luôn.
“Uuuuuuuuuuuu...em xin lỗi...Uuuuuuuuuuuuuuuuuuu”
Như diễn kịch.
Có đôi khi, những gì không muốn bị người khác nhìn thấy lại sẽ bị nhìn nhiều hơn.
Trong khi bận dỗ dành hai con ma nhỏ thôi khóc thì hai bà mẹ vừa đi làm đẹp xong đã về tới nhà.
“Về rồi, về rồi.”
Hai người vui vẻ mở cửa, nhưng trước mắt là bi kịch làm tức giận cả hai.
Hai đứa khóc như ma, trên mặt còn cả đống màu.
Chỉ nhờ hai vị tiểu thư này chăm con một buổi thôi! Chỉ một buổi thôi mà trở thành như vậy?!
Son môi đầy trên đất, mặt mày hai đứa nhỏ tô trét như ăn Tết tới, khóc không ra hơi và hai người lớn vô dụng đứng đó.
“Ngôn Trăn, cậu phải cho chúng tôi cơ hội giải thích.”
“Ôn Thiền, em nghĩ em cần giải thích.”
Kết quả, bắt đầu từ tối nay, hai vị đại tiểu thư Cố gia bị đuổi khỏi phòng ngủ và làm bạn cùng sofa, nói chuyện với trăng sao. Trong khi chiếc giường ấm áp và thoải mái đã bị bọn đầu xỏ chiếm giữ.
Thời hạn dự kiến sẽ còn dài, phải trông cậy vào số phận của họ.
Nguyện thượng đế ban phước lành cho mọi người.
__________
Ôn Thiền đợi thời khắc này quá lâu.
Cô chỉ cẩn thận chạm nhẹ, như chỉ có vài giây. Nhưng dường như những hạt mưa đang rơi trong không trung chợt dừng lại trong khoảnh khắc đó.
Sau đó rời khỏi môi Cố Lộng Khê.
Có lẽ ông trời cảm nhận được sự bi thương trong lòng cô nên bắt đầu rên rỉ mưa to.
Ôn Thiền buông Cố Lộng Khê, không biết trên mặt là nước mắt hay mưa, bi thương đến tột cùng. Dù cho không còn là bạn bè, không, có lẽ Lộng Khê sẽ ghét bỏ cô đến cực điểm, đến người lạ cũng không bằng thì cô cũng sẽ không hối hận.
Thích, chỉ là chuyện của một người. Cô biết trước kết cục bi thảm nhưng không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy. Cô muốn ở cạnh Lộng Khê lâu hơn, dù chỉ vài giờ hay vài phút.
“Xin lỗi em, làm phiền em lâu như vậy. Mai sau chị sẽ cố gắng không xuất hiện trước em, chị hiểu, chị hiểu hết.”
Ôn Thiền buông mí mắt xuống, kìm nén sự nức nở của bản thân. Nếu không, cũng phải về nhà khóc, không thể để Cố Lộng Khê thấy cô chật vật như vậy. Cô muốn lưu lại chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng với Lộng Khê.
Mặc dù bây giờ cô thật sự muốn khóc.
Ôn Thiền không dám nhìn Cố Lộng Khê, cô sợ sự chán ghét trên mặt Cố Lộng Khê.
“Lộng Khê, vì chị nên em ướt mưa, chị xin lỗi, chị...chị đi trước. Hẹn gặp lại, Lộng Khê.” Ôn Thiền ngập ngừng nói câu từ biệt, cô muốn rời đi.
Nhưng cổ tay bị đối phương nắm chặt.
Ôn Thiền kinh ngạc quay đầu nhìn Cố Lộng Khê.
“Chị hỏi em chưa?” Cố Lộng Khê kéo Ôn Thiền đến trước mặt, nhìn sâu vào đối phương. Con ngươi sâu thẩm ẩn chứa đủ loại phiền toái: “Em cho chị đi chưa?”
“Chị nghĩ em chán ghét chị, chị không muốn bị em ghét bỏ...” Ôn Thiền để đối phương nắm chặt.
Cố Lộng Khê nhìn khuôn mặt ướt đẫm của Ôn Thiền, cẩn thận ôm lấy mặt chị.
“Vậy....vậy là chị thích em?” Thật sự phải mất một thời gian dài Cố Lộng Khê mới tiêu hoá được món quà bất ngờ.
Cô chỉ có thể hiểu theo nghĩa đen.
“Em không tin? Hay em muốn cười vì chuyện chị thích em?” Ôn Thiền mờ mịt nhìn Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê cau mày: “Ôn Thiền, chị bảo chị thích người có gia đình mà? Sao quay tới quay lui thành em?”
Ôn Thiền bối rối.
“Gì đây?”
“Clm, em có gia đình hồi nào?!” Sắc mặt Cố Lộng Khê cực kỳ vặn vẹo. Cô không biết ai cho Ôn Thiền cái ảo giác vậy? Cô kết hôn lúc nào?
Vô lý!
Ôn Thiền không hiểu: “Em đi họp phụ huynh mà? Cố Tu Diễn gọi em là mẹ, còn có người đàn ông đến nữa, chị nghĩ chồng em...”
“Jesus Christ! Cái quần gì đây!? Ông đó là chú hai em, chị không thấy cách biệt tuổi tác quá lớn sao? Cố Tu Diễn...má, thằng kia, em là chị nó! Ba mẹ nó không thèm đi họp phụ huynh nên quăng qua cho em, ai ngờ chị hiểu lầm, em cũng quên bén đi.”
Cố Lộng Khê giải thích toàn bộ sự việc. Từ đầu đến cuối, từ chuyện này đến chuyện kia, cô không ngờ việc chết tiệt này mà suýt mất vợ.
Vẻ mặt Ôn Thiền thay đổi thành bảy sắc cầu vồng. Vậy từ đầu đến cuối cô hiểu lầm Lộng Khê?
Cô cũng muốn điên rồi.
Không ngờ bản thân lo lắng đến mức trao nụ hôn đầu tiên.
“Nhưng em nói vậy thì được gì đâu? Nếu em độc thân thì thích chị sao? Chị...chị bất chấp, chị nghĩ không còn gặp lại nên mới hôn em, hôn cái làm kỷ niệm.”
“Vậy chị thả dê xong chạy?” Cố Lộng Khê quyết định ăn thua.
Ôn Thiền lắc đầu: “Chị không có! Này là nụ hôn đầu tiên đó!”
Ôn Thiền nói xong đỏ cả mặt, không biết làm sao để biện hộ.
Hoa trong lòng Cố Lộng Khê sắp nở bung bét.
Cô nhếch khoé môi, nắm tay Ôn Thiền: “Chị phải chịu trách nhiệm với em. Nói chính xác là phải chịu trách nhiệm cả đời với em, vì em cũng thích chị, Ôn Thiền, cô giáo Ôn.”
Ôn Thiền mở to mắt.
“Em gạt chị, sao em thích chị được.” Ôn Thiền vẫn không tin. Cố Lộng Khê luôn luôn cao ngạo làm sao thích cô, hai người không giống nhau.
Cố Lộng Khê ôm Ôm Thiền: “Ôn Thiền, chị không cần tự ti với bản thân hay đối với em không tự tin?”
Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê, nói với đối phương sự nghi ngờ của bản thân: “Chị thấy Lộng Khê chỉ xem chị như bạn, nhưng chị khác Lộng Khê.”
Cố Lộng Khê cười nhẹ, con ngươi lạnh như băng bốc hỏa, kéo Ôn Thiền vào ghế phụ trên xe.
“Em làm gì?” Ôn Thiền hỏi Cố Lộng Khê ngồi bên ghế lái. Rõ ràng cô không thể hiểu Cố Lộng Khê bằng suy nghĩ của người thường nữa.
Cố Lộng Khê săn sóc thắt dây an toàn cho Ôn Thiền, cô cười: “Chị không tin mà? Em dùng hành động thực tế thuyết phục chị.”
“Em định làm gì chị?” Ôn Thiền căng thẳng.
Cố Lộng Khê nhìn khách sạn Vân Hoa của nhà qua màn mưa tí tách.
“Quần áo ướt, vào khách sạn làm tí chuyện nhen.” Cố Lộng Khê nói từng chữ, nhìn khuôn mặt đang thay đổi nhanh chóng của Ôn Thiền.
Cô giáo Ôn thật sự dễ trêu.
Mặt Ôn Thiền nóng bừng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể có thể làm khô quần áo ướt đẫm nước mưa.
“Lộng Khê đùa với chị sao?”
“Không, em nghiêm túc. Bây giờ em muốn làm chị nhưng trên xe không tiện lắm. Huống chi quần áo ướt quá, em đổi cái chỗ làm.” Cố Lộng Khê nhìn người bên cạnh bằng con mắt sắc bén như đại bàng.
Ôn Thiền nuốt khan nghe Cố Lộng Khê bình tĩnh cuồng ngôn.
“Lộng Khê, nếu em thấy trêu chị vui thì cho chị xuống xe.” Ôn Thiền không đoán ra Cố Lộng Khê nghĩ gì, cô sắp tiêu đời.
“Chị sợ? Hay chị nói cho có? Đương nhiên, nếu chị không muốn thì có thể xuống xe.”
Cố Lộng Khê kích thích cô giáo Ôn da mặt mỏng. Cô cược, cược Ôn Thiền sẽ đồng ý và đã nắm chắc phân nửa tỷ lệ thắng.
Nếu Ôn Thiền dám chạy, cô dám đánh người ngất xong mang về khách sạn. Chuyện gì đến cũng đến, tuy hơi cực đoan nhưng cô không tổn thương Ôn Thiền.
Vì, người này phải thuộc về cô.
Nếu, đời này có người muốn che chở Ôn Thiền, người đó cũng nhất định là cô, Cố Lộng Khê.
Cố Lộng Khê nghĩ, không tự chủ miêu đường nét khuôn mặt Ôn Thiền bằng sự quyến luyến trong mắt, rất dịu dàng.
Ôn Thiền không biết vì Cố Lộng Khê làm mình khó chịu hay cảm thấy phiền muộn trong lòng. Hoặc có thể là ánh mắt dịu dàng của em làm cô thấy mình xong đời. Cô mím môi và thắt lại dây an toàn.
“Em nghĩ chị sợ em? Chị “thích” em nhiều hơn em đó!”
Ôn Thiền mắng Cố Lộng Khê, cô quyết định hơn thua với cái người làm cô tức đến ngứa răng nhưng cũng yêu đến tận cùng.
Kết quả thì ai cũng biết rồi đó.
Không có thời gian để lãng phí và không ai dám trì hoãn hai người. Giám đốc khách sạn dẫn họ vào phòng cao cấp nhất của khách sạn.
Góc nhìn từ cửa sổ kính làm mấy người sợ độ cao muốn ngất xỉu.
Như thể đang ở trên mây.
Mà Cố Lộng Khê ấn Ôn Thiền lên đó một cách vô tư.
Quần áo vương vãi trên thảm và họ không mấy quan tâm. Hai người trực tiếp tiến vào cuộc chơi của người trưởng thành.
Ôn Thiền nhiệt tình đáp lại Cố Lộng Khê, tình yêu đích thực của cô.
Đến khi âm thanh đứt đoạn, núi lỡ và đất sụp.
Và trong vô số ngày đêm sau hôm nay, Ôn Thiền sẽ không còn suy nghĩ xem người cạnh gối mình là ai nữa vì họ sẽ kết hôn rất nhanh.
Nói chính xác, Cố Lộng Khê kế thừa hoàn hảo những đức tính truyền thống tốt đẹp của ba mình - cô thích thực hành, không bao giờ nói những lời vô nghĩa.
Vào buổi trưa một ngày năm năm sau.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Cố thị.
Không ai dám thở, như thể tổng giám đốc ngồi đó sẽ khiến họ mất đầu dù chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhất.
Lạnh giá cực kỳ, áp suất không khí giảm mạnh.
Cố Lộng Khê nhìn quản lý bộ phận tài chính đau đớn quỳ dưới đất. Một người phụ nữ tinh tế, xinh đẹp vì cái tát của Trạch Cần mà sưng hết cả mặt.
“Tôi ghét mấy thứ nói dối nhất. Giám đốc Hứa, đợi tôi rút hết răng mới chịu nhận sao?” Cố Lộng Khê u ám nhìn thứ đồ bẩn thỉu đang run rẩy. Cô châm điếu thuốc làm một hơi, sau mới nhớ đến Ôn Thiền cấm hút thuốc.
Cô bị giám đốc ngu ngục này phiền chết rồi.
Trạch Cần muốn nhắc nhở Cố Lộng Khê rằng cô Ôn sắp đến. Nói đúng hơn là đã đến, đến cửa luôn rồi.
Vì Ôn Thiền muốn gây bất ngờ cho Cố Lộng Khê.
Và quá muộn để lên tiếng nhắc nhở Cố tổng đang tức muốn điên.
“đùng đùng đùng”
Tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.
Mấy người khác co rúm cả lên, ai không có mắt chạy đến làm phiền Cố tổng đang tức giận vậy? Muốn chết lắm sao?
Cố Lộng Khê cười lạnh, nhẹ nhàng ấn xuống chiếc bàn dài của mình. Nãy giờ vẫn chưa ra tay, đứa nào không có mắt đến tìm chết?
“Vào đi.” Cố Lộng Khê dựa vào bàn, lạnh lùng lên tiếng.
Người bước vào là thư ký, đối phương sợ đến mức không dám ngẩng đầu: “Cố tổng, bà chủ đến.”
Sự giận dữ được trào ra bị ngăn lại, cô hoang mang nhìn người phụ nữ dịu dàng đang bước vào.
Ôn Thiền cầm bình giữ nhiệt, hai người bốn mắt nhìn nhau và bầu không khí rất kỳ lạ. Mặt mày của mấy cấp dưới trắng bệnh cả ra, kể cả người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất.
Và Cố Lộng Khê vẫn còn cầm điếu thuốc lá trong tay.
Ôn Thiền liếc Cố Lộng Khê, cô mỉm cười lùi ra sau: “Xin lỗi mọi người, trong nhà nấu canh nên mang cho Cố tổng. Vì Cố tổng mới bị cảm nên bác sĩ dặn dò chăm sóc, nếu mọi người bận việc thì làm tiếp đi, tôi ra ngoài đợi.”
Nói xong, Ôn Thiền nhìn Cố Lộng Khê thật sâu rồi bước ra cửa.
Khoảnh khắc Ôn Thiền đóng cửa, Cố Lộng Khê biết sắp xong đời rồi. Cô vội dập thuốc, đưa cho Trạch Cần vứt.
Người phụ nữ đang quỳ và mấy cấp dưới bị Cố Lộng Khê đuổi hết ra ngoài.
“Kêu giám đốc Tiếu hỏi cho xong đi, hỏi không được thì cút.” Sau khi cúp điện thoại, Cố Lộng Khê chạy đi mở hết cửa sổ văn phòng để xua tay khói thuốc.
Ai không biết Cố tổng sấm rền gió cuốn có một cô vợ xinh đẹp, dịu dàng vô cùng đâu? Nhưng mọi người cũng không biết Cố tổng sợ vợ gần chết.
Trạch Cần chết lặng nhìn Cố tổng làm mấy chuyện vô bổ.
“Sếp, cô Ôn thấy hết rồi.”
“Vậy sao cậu không nói với tôi? Trạch Cần, muốn chết hả?” Cố Lộng Khê trừng mắt, muốn cắt phăng cái lưỡi Trạch Cần.
Trạch Cần ngậm mồm.
Cố nhị tiểu thư dọn xong, vội vã chạy đi tìm Ôn Thiền nhận canh.
Mà Ôn Thiền không chịu cho Cố Lộng Khê dỗ.
Vì vậy, cô đặt cái cạch lên bàn, tiếng vang lớn làm Cố tổng sợ nhảy dựng.
“Sao vậy Ôn Thiền.”
“Cố Lộng Khê, em hứa gì em nhớ không?” Trong phòng không có ai, ừ, có Trạch Cần đang dùng thuật ẩn thân. Nhưng anh đứng đó để lỡ cô Ôn nắm lỗ tai Cố tổng thì anh còn chạy qua ngăn.
Ôn Thiền giận đến mức lôi cả họ tên ra gọi.
Cố Lộng Khê cắn môi dưới, cô bất lực: “Ôn Thiền ơi, chị thấy hết rồi đó. Hôm nay có chuyện khó giải quyết, tất nhiên sẽ giải quyết được nhưng chịu không nổi. Trạch Cần có thể làm chứng cho em, em hút có một chút thôi.”
Trạch Cần cam chịu gật đầu.
“Cảm chưa hết, Thanh Hà bảo không cho hút thuốc. Rồi em cũng hứa một tháng không hút một lần. Rồi sao? Chị mới thấy cái gì? Em muốn chị giận chết sao?” Thật ra không phải Ôn Thiền không cho Cố Lộng Khê hút. Vì gần đây Cố Lộng Khê bị cảm nên cô muốn em chú ý hơn một chút.
Cố Lộng Khê bị mắng cũng buồn buồn. Cô thấy mình đâu có gì không khoẻ, ngược lại hôm nào cũng luyện tập nên sức khoẻ càng ngày càng tốt. Ôn Thiền cứ lo xa.
“Chị đừng nghe lời bà kia, bà ấy thích làm khó em.” Cố Lộng Khê chấp tay, cố gắng vươn lên.
“Giống như tước đi thú vui hút thuốc của em ha?”
Cố Lộng Khê câm nín. Từ lúc cô và Ôn Thiền ở bên nhau, tần suất hút thuốc của cô đã giảm đi nhiều.
Ôn Thiền nhìn người đang làm bộ, cô lẩm ba lẩm bẩm xong đứng dậy muốn bỏ đi.
“Thôi, em muốn hút cái gì thì hút, chị không ngăn. Mai sau chị với Uyên Đình nương tựa vào nhau sống là đủ. Đâu, không, đến lúc đó chị đi tìm người khác cho khỏe thân.”
Mà Cố gia bị tâm thần làm sao nghe được chuyện vợ yêu bảo đi tìm người khác? Cố Lộng Khê ôm chặt Ôn Thiền lại, đuổi Trạch Cần ra ngoài. Cô muốn giao lưu tình cảm thắm thiết với Ôn Thiền.
Ôn Thiền nhìn Trạch Cần đóng cửa, nhướng mày nhìn Cố Lộng Khê.
“Chị kệ em.”
Cố Lộng Khê ôm khuôn mặt giận dỗi của Ôn Thiền, dùng sức hôn cô: “Sao cục cưng giận rồi?”
“Em biết, chị không nói được em.” Ôn Thiền cố gắng né tránh sự thân mật của Cố Lộng Khê, nhưng tránh không nổi, đành để người kia ôm mình.
Cố Lộng Khê nghịch tóc Ôn Thiền. Sống cùng đã hơn năm năm, cô thấy Ôn Thiền ngày càng tuyệt vời. Hơn nữa, không biết có phải vì sinh con nên dáng người Ôn Thiền quyến rũ hơn chút? Thậm chí ngực còn to hơn cô, mặc dù lúc trước Ôn Thiền không bằng.
“Nói em nghe, vì tuần trước em đi công tác, cô Ôn không được giải toả nên mới phát tiết với em?” Cố Lộng Khê vừa nói vừa đẩy Ôn Thiền xuống sofa phía bên kia của văn phòng.
Mặt Ôn Thiền đỏ bừng, trừng mắt nhìn Cố Lộng Khê ưa đánh trống lảng: “Không, Lộng Khê toàn nịnh chị thôi.”
Cố Lộng Khê cởi cúc áo sơ mi xinh đẹp của Ôn Thiên, âu yếm nhìn người yêu: “Em không ngại để chị phát tiết, Nữ Hoàng của em.”
Ôn Thiền dở khóc dở cười, thôi thì tha cho Cố Lộng Khê chứ làm sao được giờ? Cô đưa tay câu cổ người yêu, thân mật giao tiếp với Cố Lộng Khê bằng cách đẩy Cố Lộng Khê xuống dưới, đảo khách thành chủ.
Trải qua khoảnh khắc ngọt ngào vào ban trưa, tâm trạng lạnh như băng của Lộng Khê hoá thành kem tan chảy.
Tuy nhiên, chưa vui được bao lâu là nhận thêm vụ khó nhằn hơn: Tối nay chăm trẻ cùng bà chị già.
Lý do rất đơn giản, hai gia đình hẹn nhau đi ăn tối và Ngôn Trăn rủ Ôn Thiền cùng đi thẩm mỹ viện, khoảng mấy tiếng nữa mới về nhà. Vì vậy, Cố Tinh Lan và Cố Uyên Đình được giao cho hai bà mẹ mặt đen.
Cố Lộng Khê xách Cố Uyên Đình ba tuổi rưỡi như con gà, đứng trước cửa nhà Cố Thanh Hà.
Nhìn chị gái mở cửa, cô phàn nàn: “Sao chị muốn mang theo hai đứa này đi? Để ở bổn gia không được à?”
Cố Thanh Hà rót ly nước cho Cố Lộng Khê. Tất nhiên là con em phải lái xe rất lâu mới đến đây và lúc nào cũng đội mũ.
“Ngôn Trăn và Ôn Thiền bảo, chị không có ý kiến.” Cố Thanh Hà vừa nói vừa nhìn Cố Uyên Đình đang cố gắng thay dép.
Cố Uyên Đình, con của Cố Lộng Khê và Ôn Thiền. Cháu có đủ sự xinh đẹp và đức tính của mẹ Khê cùng mẹ Thiền, “chơi” rất thân với Cố Tinh Lan.
Đổi xong dép, cháu ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hà: “Thưa cô con mới tới, con với mẹ đột ngột đến làm phiền cô.”
Cố Thanh Hà sờ đầu Cố Uyên Đình. Cô biết mấy chuyện này là Ôn Thiền dạy, chứ Lộng Khê không thể nào dạy được đứa bé lễ phép như này.”
Cố Tiểu Bảo, còn được gọi là Tinh Lan, vui vẻ chạy từ phòng sách ra vì biết hôm nay có em Uyên Đình đến ăn cơm tối chung.
“Thưa cô mới tới, chào Uyên Đình nha.”
“Tinh Lan cao thế rồi?” Cố Lộng Khê mỉm cười nhìn Cố Tinh Lan. Tiểu Tinh Lan năm tuổi thích khóc, giống y hệt như bà chị già. Giờ chắc bị bà già ma quỷ kia huấn luyện muốn chết rồi.
Cố Tinh Lan ngượng ngùng cười, khuôn mặt giống hệt Tiểu Cố. Mà đáng yêu hơn là em cũng thắt hai bím tóc giống như Uyên Đình.
“Tinh Lan chơi với em đi, dẫn em vào phòng chơi.” Cố Thanh Hà nói.
“Dạ~” Cố Tinh Lan vui vẻ nắm bàn tay của em, dẫn em vào phòng.
Mà Cố Lộng Khê và Cố Thanh Hà đứng ngoài ban công nói hết có biết.
“Nghe bảo em bị Ôn Thiền bắt hút thuốc ở công ty?” Cố Thanh Hà nghiêng đầu cười.
“Vậy chị biết lúc sau tụi em làm nhau rất vui không?” Cố Lộng Khê kiêu ngạo, không muốn bị chị gái mắng thêm.
Cố Thanh Hà không đành lòng mắng em. Cố Lộng Khê là đứa thiếu đánh, cô không hiểu sao Ôn Thiền yêu nó cho được?
“May là Uyên Đình không giống em.”
“Em cũng vậy à, Tinh Lan giống chị.”
Hai chị em mạnh ai nấy đâm.
Họ không biết hai đứa nhỏ trong phòng đang sắp choảng nhau vì vấn đề thoa quá nhiều son.
Không ai nhường ai.
“Chị lớn hơn em, không được ăn hiếp em.” Cố Uyên Đình không sợ ai hết, liều mạng nắm tay Cố Tinh Lan, muốn chọc vào mũi Tinh Lan.
Cố Tinh Lan tức giận vì em gái làm gãy son, muốn treo Cố Uyên Đình lên tẩn một trận.
Tiếng va chạm trong phòng làm hai người đứng ngoài ban công hốt hoảng.
“Tiếng gì vậy?”
Hai chị em ý thức được chuyện không xong, vội chạy vào phòng ngủ và đập vào mắt là cảnh tưởng làm hai người há hốc mồm.
Cố Tinh Lan và Cố Uyên Đình đang đập nhau, đứa thì chọc mũi chị, đứa kéo chân em.
Một hàng son bản giới hạn yêu thích của Ngôn Trăn đều bị rơi xuống đất.
“Buông ra chưa.” Cố Thanh Hà lạnh lùng cất giọng.
Hai đứa nhỏ nhận thấy tai hoạ sắp đến, lập tức buông nhau ra, rụt rè đứng cạnh nhau.
Không chỉ rách hết đồ mà khuôn mặt còn lấm lem son môi. Hai đứa như đi múa lân làm người ta cười đến giận!
Cố Lộng Khê ôm trán, nếu không có bà chị đứng cạnh chắc cô tẩn Cố Uyên Đình một trận.
“Ai kiếm chuyện trước?” Cố Lộng Khê nhìn con gái.
Hai chú mèo nhỏ, em nhìn chị rồi chị nhìn em.
Cố Tinh Lan vừa định mở miệng, Cố Uyên Đình đã xung phong: “Chị, chị kiếm chuyện với con.”
Hai người lớn nhìn Cố Tinh Lan.
Thấy mẹ nhìn mình, Cố Tinh Lan uỷ khuất, em nức nở: “Em kiếm chuyện, em hỏi con lấy son môi cái con cho em, nhưng em hong chịu cho con tô mà tự tô. Con sợ em không biết làm sao nên giúp em, ai ngờ em đòi tự làm...huhu...”
Cố Tinh Lan, danh xứng với thực.
Em uỷ khuất.
Em đau lòng rớt nước mắt.
Vì Cố Lộng Khê bên cạnh, Cố Thanh Hà không thể tức giận. Cô bảo Cố Tinh Lan ngưng khóc ai ngờ con lại khóc lớn hơn.
“Sao chị hung dữ với cháu?” Cố Lộng Khê phê bình chị gái, cô quay qua vỗ vỗ đôi vai run rẩy vì khóc của Tiểu Tinh Lan. Sau đó kéo Cố Uyên Đình cũng uỷ khuất không thôi đến cạnh: “Xin lỗi chị ngay.”
“Con đâu có sai, con không xin lỗi.” Cố Uyên Đình bướng bỉnh, vặn vẹo ngón tay út.
Cố Lộng Khê vỗ đầu Cố Uyên Đình, nghiêm mặt: “Xin lỗi.”
Tuyệt quá, Cố Uyên Đình cũng khóc luôn.
“Uuuuuuuuuuuu...em xin lỗi...Uuuuuuuuuuuuuuuuuuu”
Như diễn kịch.
Có đôi khi, những gì không muốn bị người khác nhìn thấy lại sẽ bị nhìn nhiều hơn.
Trong khi bận dỗ dành hai con ma nhỏ thôi khóc thì hai bà mẹ vừa đi làm đẹp xong đã về tới nhà.
“Về rồi, về rồi.”
Hai người vui vẻ mở cửa, nhưng trước mắt là bi kịch làm tức giận cả hai.
Hai đứa khóc như ma, trên mặt còn cả đống màu.
Chỉ nhờ hai vị tiểu thư này chăm con một buổi thôi! Chỉ một buổi thôi mà trở thành như vậy?!
Son môi đầy trên đất, mặt mày hai đứa nhỏ tô trét như ăn Tết tới, khóc không ra hơi và hai người lớn vô dụng đứng đó.
“Ngôn Trăn, cậu phải cho chúng tôi cơ hội giải thích.”
“Ôn Thiền, em nghĩ em cần giải thích.”
Kết quả, bắt đầu từ tối nay, hai vị đại tiểu thư Cố gia bị đuổi khỏi phòng ngủ và làm bạn cùng sofa, nói chuyện với trăng sao. Trong khi chiếc giường ấm áp và thoải mái đã bị bọn đầu xỏ chiếm giữ.
Thời hạn dự kiến sẽ còn dài, phải trông cậy vào số phận của họ.
Nguyện thượng đế ban phước lành cho mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.