Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 155: Niềm vui nhỏ 1 - Cố Tinh Lan
Tố Tây
14/07/2024
Niềm vui nhỏ 1 - Cố Tinh Lan.
__________
Bắt đầu từ lúc Cố Tinh Lan còn nhỏ.
Vì Cố Tinh Lan vừa ra đời đã khóc to nên cả nhà nghĩ em sẽ hát hay, mai sau trở thành ngôi sao nổi tiếng như mẹ.
Nhưng em không thích hát, em chỉ thích khóc.
Em thừa hưởng ưu điểm hoàn mỹ của Cố Thanh Hà và Ngôn Trăn. Tất nhiên kể cả việc hay khóc nhè giống mẹ Hà, hơn nữa đây là tính cách được kế thừa tốt nhất.
Rồi, tới nữa.
“Không được khóc.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cố Tinh Lan run rẩy, em đứng bên tủ lạnh cố nén mấy hạt đậu vàng sắp rơi.
Cố gắng không khóc.
“Ai cho con ăn kem?”
Thân là “chủ nhà”, Cố Thanh Hà đang lạnh mắt nhìn đứa con gái giống hệt mình. Cô nghiêm túc đến mức người ta còn tưởng cháu không phải con gái ruột của cô.
Cố Tinh Lan ôm chặt hai bàn tay, trong lòng mặc niệm “không được khóc”, sau đó đáng thương nhìn mẹ: “Mẹ, Tiểu Bảo không khóc, mẹ Trăn cho con ăn.”
“Mẹ Trăn cho ăn vì con không bị bệnh. Bây giờ con đang bị cảm, vẫn muốn ăn à?”
Cố Thanh Hà cau mày. Mỗi lần Tiểu Bảo doạ mẹ Trăn ra là không hiểu sao cô bớt giận.
“Con thấy mình khoẻ rồi.” Cố Tinh Lan lẩm bẩm.
Nhìn con gái uỷ khuất, Cố Thanh Hà không biết nói gì. Sao ưu điểm không có mà tự nhiên đột biến gen vậy? Thích khóc còn hơn gì nữa?
Tóm lại, cô không thừa nhận chuyện Cố Tinh Lan hay khóc là di truyền từ cô.
“Thấy khoẻ thì ra đứng tấn 40 phút đi. Đứng xong muốn ăn gì thì ăn.”
Cố Thanh Hà đưa ra quy định cứng nhắc, bắt Tiểu Bảo làm vì hi vọng con sẽ biết khó để lui, không tiếp tục đụng tới kem.
Bị cảm ăn kem không tốt.
Nhưng Cố Tinh Lan là em bé đáng yêu như nào? Em kế thừa tất cả thuộc tính con mèo tham lam của Ngôn Trăn thì có gì không tốt? Vì ăn kem dâu, em vui vẻ bước ra đứng cho dù hôm nay là ngày hè nắng chói chang.
Cố Tinh Lan ngoan ngoãn bước vào phòng tập, chuyên nghiệp đứng tấn.
Tuyệt quá, nếu con gái rất muốn ăn, Cố Thanh Hà sẽ không bao giờ cho con có cơ hội ăn.
Nếu không về sau lại khó đặt điều kiện.
Vì vậy, lúc Cố Thanh Hà thấy con đứng được hai mươi phút liền tắt điều hoà.
“Mẹ!” Đôi mắt to của Cố Tinh Lan hoang mang, kêu la đau khổ.
Con ngươi lạnh lùng của Cố Thanh Hà quay lại nhìn Cố Tiểu Bảo: “Sao?”
Cố Tinh Lan vừa đứng vừa lau mồ hôi đầm đìa. Trời nóng vậy không có điều hoà? Mẹ muốn giết em chắc?
“Con...không có gì!”
Cố Tinh Lan ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ mười lăm phút nữa thôi, kem dâu sẽ bay vào mồm em.
Trong khi suy nghĩ về tương lai, một chiếc roi cứng ngắt đánh thẳng vào đôi chân hơi thẳng lên của Cố Tinh Lan.
“Đau quá...” Cố Tinh Lan than đau nhưng vội chỉnh lại tư thế, em không dám phân tâm.
Bà mẹ già mẹ nó đánh đau quá, may là mặc quần dài nếu không sẽ có dấu ở bắp chân.
Cô Lộng Khê có bảo là lúc nhỏ huấn luyện toàn bị cụ bà, cụ Lan Trân dùng thương tre thật, cái đó đánh mới đau.
Cố Tinh Lan không dám nghĩ lung tung, em phải tập trung lại. Cho dù mồ hôi có chảy qua lông mi vẫn không dám lau đi.
Cố Thanh Hà cầm khăn nhìn con gái cứng đầu của mình. Kem hấp dẫn vậy sao? Người lớn đứng tấn 10 phút thôi đã kiệt sức nói chi là con bé.
Từ nhỏ Tiểu Bảo đã được rèn luyện nghiêm ngặt, nhưng 40 phút cũng vất vả em.
Cố Thanh Hà đau lòng con, mà ly nước đổ đi không hốt lại được.
Nếu không cứ cho con bé que kem đi.
Trong giây phút bối rối, Ngôn Trăn về nhà.
Và sự trở lại của Ngôn Trăn là vũ khí mạnh nhất của Cố Tiểu Bảo, Cố Thanh Hà sắp xong...
“Cố Thanh Hà, cậu muốn tôi tức chết hả?”
Tiếng Ngôn Trăn vang vọng khắp nhà.
Nàng kéo con gái cưng vào lòng, bật điều hoà và dùng khăn lau mồ hôi cho cháu.
Cố Tinh Lan để mẹ Trăn ôm, để mẹ lau mặt. Em uỷ khuất sắp khóc rồi, cứu tinh tới, cuối cùng mẹ Trăn cũng chịu về.
Cố Thanh Hà cầm chậu nước, nhúng cái khăn ướt đưa cho chủ nhà hàng thật giá thật.
Ngôn Trăn rất giận, nàng cầm khăn trừng mắt với người yêu, sau đó lau mặt cho Tiểu Bảo.
“Ngôn Trăn, tôi không định để Tiểu Bảo đứng mà...”
Cố Thanh Hà nhìn nàng, yếu ớt. Cô ngồi một góc của sofa và cố gắng mở miệng giải thích.
“Tôi nghe cậu cái quần nè!” Ngôn Trăn không cho giải thích, nàng mắng: “Tiểu Bảo không phải con ruột cậu à? Hay cậu không muốn sống cùng tôi nữa!?”
“Tôi không có.” Cố Thanh Hà nghe không nổi, cô chạy qua ôm lấy tay Ngôn Trăn: “Tôi không muốn nghe cậu nói vậy.”
Bị Cố Thanh Hà kéo lấy, đối phương u ám nhìn nàng.
Thôi, sống cùng nhiều năm, dù biết người ta thương mình nhưng Cố Thanh Hà rất khủng bố.
Nhưng.
Ngôn Trăn cũng tức chứ bộ.
“Cậu hung dữ với tôi?” Ngôn Trăn nhướng mày.
Cố Thanh Hà buông tay, nhẹ giọng: “Tôi không có hung dữ mà.”
“Cậu không chọc giận tôi sao? Vừa về đến nhà thấy con gái đầm đìa mồ hôi, máy lạnh thì không chịu mở. Tiểu Cố, mùa hè đó, cậu không thương con mình nhưng tôi thương!”
Cố Tinh Lan không muốn mẹ Trăn buồn, em dùng tay ôm mặt mẹ: “Mẹ ơi, con muốn ăn kem. Mẹ Hà bảo nếu con đứng tấn được sẽ cho con ăn.” Sau đó em ôm mẹ.
Ngôn Trăn cáu hơn: “Cố nhãi con kia! Cậu không thể cho Tiểu Bảo một chút kem được sao?”
“Con bị cảm mà, tôi thấy không ăn được cho nên để con bé đứng tấn, cho con biết khó để lui. Nhưng mà, Tiểu Bảo ham ăn quá, y chang cậu.” Không ăn sẽ không chịu, Cố Thanh Hà dám nghĩ chứ không dám nói.
Ngôn Trăn nghe giải thích xong lại nguôi giận. Tiểu Cố vì con nên mới làm vậy.
“Nên tôi cũng thấy uỷ khuất.” Cố Thanh Hà vừa nói vừa dọn khăn.
Ngôn Trăn bĩu môi, chút nữa còn phải dỗ Tiểu Cố.
“Tiểu Bảo, con bị cảm nên mẹ không cho ăn kem là đúng, vì sẽ dễ bị tiêu chảy.” Ngôn Trăn dịu dàng an ủi cháu.
“Nhưng, nhưng mà mẹ ơi, Tiểu Bảo hết bệnh rồi, ăn được.” Cố Tinh Lan buồn ơi là buồn. Em đứng hơn nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi chảy đầy đất sao dễ dàng nhận thua?
Trong từ điển của Cố Tinh Lan không có chữ “nhận thua“. Đến cả việc đánh nhau với Uyên Đình cũng vậy, nếu người lớn không can em sẽ đánh tới tận thế mới thôi.
Ngôn Trăn vừa buồn cười vì Tiểu Bảo, vừa nhìn Tiểu Cố yên lặng làm việc ở một bên: “Tiểu Cố, cậu thấy con bé giống tôi hay giống cậu hơn?”
Cố Thanh Hà thở dài. Cô làm gì có tiếng nói trong nhà? Chỉ cần Ngôn Trăn quay lại là Cố Tiểu Bảo có thể bay lên trời.
“Giống cậu, không có được đồ là khóc.” Cố Thanh Hà cẩn thận trả lời.
“Đâu, ai gặp cũng bảo giống cậu.” Ngôn Trăn chọc chọc tay Tiểu Cố. Nàng biết vị nhà nàng có chút khó chịu.
Hừ hừ, Cố Thanh Hà trả lời: “Giống đâu mà giống, tôi đâu có phiền như nó.”
Cố Tinh Lan rất không đồng ý với mẹ Hà. Hơn nữa em đứng hơn 40 phút đổi lấy cây kem, em không có phiền gì cả.
“Con thấy mẹ Hà mới phiền.” Cố Tinh Lan ỷ vào mẹ Trăn nên chơi lớn, rất kiên cường.
Cố Thanh Hà cau mày, chuẩn bị bế Cố Tiểu Bảo vào phòng.
Phải dạy con cách ăn nói.
Làm sao Ngôn Trăn chịu, vội vàng ôm tâm can bảo bối vào ngực ngay.
“Mẹ Trăn lấy kem cho con, nhưng chỉ một chút xíu thôi biết chưa?” Dù sao Tiểu Bảo còn nhỏ, em cần người chăm nên nàng phải làm thôi. Đâu giống Tiểu Cố kia ưa bỏ việc, chỉ lo ghen với con.
Còn bắt nàng dỗ, lần nào dỗ xong cũng sức cùng lực kiệt.
Nhìn Tiểu Tinh Lan vui vẻ chạy qua tủ lạnh lấy kem, Cố Thanh Hà không vui.
“Ngôn Trăn, cậu chiều riết nó hư.”
“Không, phải nói là cậu quá khó khăn với con bé. Tiểu Bảo có bao lớn đâu? Ngày nào cũng đứng tấn không thì rèn luyện vất vả. Cậu nuôi con gái mà cứ dạy nó như con trai.” Ngôn Trăn nắm tay người yêu.
Cố Thanh Hà không nghĩ Ngôn Trăn nói đúng. Cô nghiêm ngặt với Tiểu Bảo vì để em tự bảo vệ mình và cũng có thể bảo vệ được người em muốn bảo vệ.
“Cậu mà thấy dì Lan huấn luyện tôi chắc đau lòng đến chết.” Cố Thanh Hà cảm thấy Ngôn Trăn thiên vị Cố Tiểu Bảo.
Ngôn Trăn cười, lại ghen với Tiểu Tinh Lan nữa rồi.
Nàng ôm lấy Cố Thanh Hà, thì thầm vào tai cô: “Đau lòng chứ, chút nữa yêu thương cậu nhiều hơn nha.”
Lỗ tai trắng nõn của Cố Thanh Hà đỏ hết lên.
Tuy không được tự nhiên nhưng trong lòng vui sướng, cô giả vờ lạnh lùng: “Cậu nghĩ tôi dễ dụ sao?”
“Vậy thôi chứ sao giờ? Tôi vừa xuống máy bay là chạy về nhà vì nhớ cậu, hơn nữa còn mua quà cho ai kia.” Tuy vậy nhưng Ngôn Trăn không tự tin lắm. Dù mang cả vali về nhưng trong đó toàn là đồ của Tiểu Bảo, chỉ có duy nhất chai nước hoa là cho vợ yêu.
Lúc này, Cố Thanh Hà mới dịu lại: “Cậu nhớ tôi hay nhớ Tiểu Bảo?”
Không cần nghĩ ngợi, tất nhiên là Ngôn Trăn muốn nói mình nhớ Cố Thanh Hà nhiều hơn. Nhưng kết quả, Tiểu Tinh Lan vội cầm kem chạy qua nhìn mẹ Trăn.
Như thể chỉ cần mẹ Trăn nói nhớ mẹ Hà nhiều hơn em sẽ khóc cho hai mẹ xem!
Hai cái mặt giống hệt nhau, Ngôn Trăn bối rối.
Vì thế nàng quyết định đi tắm.
“Hai người xem tivi đi nhen. Mẹ vừa về nên đi tắm đây.”
Một lớn, một nhỏ của Cố gia buông tha cho mẹ Trăn.
Cố Tinh Lan nhét miếng kem cuối cùng vào mồm, em rất chi là không sợ chết la lên: “Mẹ Trăn nhớ con nhiều hơn.”
Chưa được mấy giây, Ngôn Trăn ở trong phòng tắm liền nghe được tiếng quỷ khóc sói gào của Tiểu Tinh Lan.
Mà việc làm Ngôn Trăn đau đầu nhiều hơn là khi vừa tắm xong thì Tiểu Cố đã thay giày và quần áo, ôm Tinh Lan bé nhỏ bước ra ngoài.
“Sao vậy?”
“Tiểu Bảo đau bụng, tôi đưa con bé đi viện.” Cố Thanh Hà cau mày ôm eo trên vai, mặt mày em cắt không ra máu.
Khỏi cần nghĩ, lý do là vì ăn kem.
“Tôi cũng đi.” Ngôn Trăn sốt ruột đến mức không lo tóc mình khô hay ướt.
Cuối cùng Cố Thanh Hà đi một mình. Thứ nhất vì sợ Ngôn Trăn lo lắng, thứ hai vì Ngôn Trăn là người của công chúng nên không tiện.
Cố Thanh Hà bảo nàng đừng quá lo, có cô ở đây là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
*
Bệnh viện.
Cố Thanh Hà ôm Cố Tinh Lan, chờ bác sĩ chích vào mông em.
“Mẹ ơi, con không tiêm đâu, huhuhu...” Cố Tinh Lan khóc đến mức áo Cố Thanh Hà ướt đẫm.
Nhưng Cố Thanh Hà không dao động, cô nhất quyết giữ chặt Cố Tinh Lan, không cho em vùng vẫy.
Cô biết nguyên nhân do ăn lạnh nên Cố Tinh Lan đau bụng, uống tí thuốc là xong. Nhưng cô phải cho Cố Tinh Lan một bài học, tất nhiên chỉ hù em thôi chứ không tiêm thật. Làm một trận cho con bé biết mai sau không cãi lời mẹ nữa.
Và em bé Tinh Lan khóc muốn sập khoa nhi.
Ai ai cũng quay qua nhìn.
Mọi người vừa đau lòng, vừa buồn cười với cô bé sợ kim tiêm.
Cố Tinh Lan khóc muốn tắt thở.
“Mẹ....huhuhu...mẹ ơi...”
Người mẹ sắt đá, nhẫn tâm nào quan tâm em thảm thiết, một hai bảo bác sĩ phải làm một mũi tượng trưng. Bác sĩ biết cô là cháu gái quản lý bệnh viện nên cũng phối hợp diễn một chút.
Nhưng em bé khóc đến đáng thương làm bác sĩ không đành lòng.
“Em bé ơi, tiêm không đau đâu.” Giọng nói của một cô bé truyền đến.
Bác sĩ định dỗ đứa bé khóc đến nức nở nhưng có người dành trước, đành buông dụng cụ trong tay.
Cố Thanh Hà bối rối quay đầu, thấy một cô bé dễ thương đang ở phía sau mình.
Nghe xong, bé Tinh Lan bị ép nằm trên vai Cố Thanh Hà mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn chị gái nhỏ.
Cô bé lễ phép nhìn Cố Thanh Hà, ngọt ngào cất giọng: “Dì ơi, em bé sợ tiêm.”
Sau đó cô bé lấy ra một que kẹo và chiếc khăn tay nhỏ: “Mẹ chị mua kẹo cho chị, vị dâu. Em tiêm xong thì ăn nha.”
Cô bé đưa kẹo cho Cố Tinh Lan đang nức nở trên vai mẹ, sau đó nhét chiếc khăn tay mới tinh vào bàn tay nhỏ của Cố Tinh Lan.
“Tiêm xong sẽ hết đau, em không khóc nữa nha.” Cô bé nhẹ nhàng an ủi Cố Tinh Lan, em ngọt ngào mỉm cười, trên má còn có hai má lúm đồng tiền xinh xinh.
Cố Tinh Lan mở to đôi mắt ngấn nước nhìn chị gái nhỏ.
“Hi Hi, về thôi con.”
Người phụ nữ xinh đẹp, trẻ tuổi gọi cô bé trở về.
Cô bé gật đầu, vẫy tay với Tiểu Tinh Lan rồi xoay người bước đi.
__________
Bắt đầu từ lúc Cố Tinh Lan còn nhỏ.
Vì Cố Tinh Lan vừa ra đời đã khóc to nên cả nhà nghĩ em sẽ hát hay, mai sau trở thành ngôi sao nổi tiếng như mẹ.
Nhưng em không thích hát, em chỉ thích khóc.
Em thừa hưởng ưu điểm hoàn mỹ của Cố Thanh Hà và Ngôn Trăn. Tất nhiên kể cả việc hay khóc nhè giống mẹ Hà, hơn nữa đây là tính cách được kế thừa tốt nhất.
Rồi, tới nữa.
“Không được khóc.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cố Tinh Lan run rẩy, em đứng bên tủ lạnh cố nén mấy hạt đậu vàng sắp rơi.
Cố gắng không khóc.
“Ai cho con ăn kem?”
Thân là “chủ nhà”, Cố Thanh Hà đang lạnh mắt nhìn đứa con gái giống hệt mình. Cô nghiêm túc đến mức người ta còn tưởng cháu không phải con gái ruột của cô.
Cố Tinh Lan ôm chặt hai bàn tay, trong lòng mặc niệm “không được khóc”, sau đó đáng thương nhìn mẹ: “Mẹ, Tiểu Bảo không khóc, mẹ Trăn cho con ăn.”
“Mẹ Trăn cho ăn vì con không bị bệnh. Bây giờ con đang bị cảm, vẫn muốn ăn à?”
Cố Thanh Hà cau mày. Mỗi lần Tiểu Bảo doạ mẹ Trăn ra là không hiểu sao cô bớt giận.
“Con thấy mình khoẻ rồi.” Cố Tinh Lan lẩm bẩm.
Nhìn con gái uỷ khuất, Cố Thanh Hà không biết nói gì. Sao ưu điểm không có mà tự nhiên đột biến gen vậy? Thích khóc còn hơn gì nữa?
Tóm lại, cô không thừa nhận chuyện Cố Tinh Lan hay khóc là di truyền từ cô.
“Thấy khoẻ thì ra đứng tấn 40 phút đi. Đứng xong muốn ăn gì thì ăn.”
Cố Thanh Hà đưa ra quy định cứng nhắc, bắt Tiểu Bảo làm vì hi vọng con sẽ biết khó để lui, không tiếp tục đụng tới kem.
Bị cảm ăn kem không tốt.
Nhưng Cố Tinh Lan là em bé đáng yêu như nào? Em kế thừa tất cả thuộc tính con mèo tham lam của Ngôn Trăn thì có gì không tốt? Vì ăn kem dâu, em vui vẻ bước ra đứng cho dù hôm nay là ngày hè nắng chói chang.
Cố Tinh Lan ngoan ngoãn bước vào phòng tập, chuyên nghiệp đứng tấn.
Tuyệt quá, nếu con gái rất muốn ăn, Cố Thanh Hà sẽ không bao giờ cho con có cơ hội ăn.
Nếu không về sau lại khó đặt điều kiện.
Vì vậy, lúc Cố Thanh Hà thấy con đứng được hai mươi phút liền tắt điều hoà.
“Mẹ!” Đôi mắt to của Cố Tinh Lan hoang mang, kêu la đau khổ.
Con ngươi lạnh lùng của Cố Thanh Hà quay lại nhìn Cố Tiểu Bảo: “Sao?”
Cố Tinh Lan vừa đứng vừa lau mồ hôi đầm đìa. Trời nóng vậy không có điều hoà? Mẹ muốn giết em chắc?
“Con...không có gì!”
Cố Tinh Lan ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ mười lăm phút nữa thôi, kem dâu sẽ bay vào mồm em.
Trong khi suy nghĩ về tương lai, một chiếc roi cứng ngắt đánh thẳng vào đôi chân hơi thẳng lên của Cố Tinh Lan.
“Đau quá...” Cố Tinh Lan than đau nhưng vội chỉnh lại tư thế, em không dám phân tâm.
Bà mẹ già mẹ nó đánh đau quá, may là mặc quần dài nếu không sẽ có dấu ở bắp chân.
Cô Lộng Khê có bảo là lúc nhỏ huấn luyện toàn bị cụ bà, cụ Lan Trân dùng thương tre thật, cái đó đánh mới đau.
Cố Tinh Lan không dám nghĩ lung tung, em phải tập trung lại. Cho dù mồ hôi có chảy qua lông mi vẫn không dám lau đi.
Cố Thanh Hà cầm khăn nhìn con gái cứng đầu của mình. Kem hấp dẫn vậy sao? Người lớn đứng tấn 10 phút thôi đã kiệt sức nói chi là con bé.
Từ nhỏ Tiểu Bảo đã được rèn luyện nghiêm ngặt, nhưng 40 phút cũng vất vả em.
Cố Thanh Hà đau lòng con, mà ly nước đổ đi không hốt lại được.
Nếu không cứ cho con bé que kem đi.
Trong giây phút bối rối, Ngôn Trăn về nhà.
Và sự trở lại của Ngôn Trăn là vũ khí mạnh nhất của Cố Tiểu Bảo, Cố Thanh Hà sắp xong...
“Cố Thanh Hà, cậu muốn tôi tức chết hả?”
Tiếng Ngôn Trăn vang vọng khắp nhà.
Nàng kéo con gái cưng vào lòng, bật điều hoà và dùng khăn lau mồ hôi cho cháu.
Cố Tinh Lan để mẹ Trăn ôm, để mẹ lau mặt. Em uỷ khuất sắp khóc rồi, cứu tinh tới, cuối cùng mẹ Trăn cũng chịu về.
Cố Thanh Hà cầm chậu nước, nhúng cái khăn ướt đưa cho chủ nhà hàng thật giá thật.
Ngôn Trăn rất giận, nàng cầm khăn trừng mắt với người yêu, sau đó lau mặt cho Tiểu Bảo.
“Ngôn Trăn, tôi không định để Tiểu Bảo đứng mà...”
Cố Thanh Hà nhìn nàng, yếu ớt. Cô ngồi một góc của sofa và cố gắng mở miệng giải thích.
“Tôi nghe cậu cái quần nè!” Ngôn Trăn không cho giải thích, nàng mắng: “Tiểu Bảo không phải con ruột cậu à? Hay cậu không muốn sống cùng tôi nữa!?”
“Tôi không có.” Cố Thanh Hà nghe không nổi, cô chạy qua ôm lấy tay Ngôn Trăn: “Tôi không muốn nghe cậu nói vậy.”
Bị Cố Thanh Hà kéo lấy, đối phương u ám nhìn nàng.
Thôi, sống cùng nhiều năm, dù biết người ta thương mình nhưng Cố Thanh Hà rất khủng bố.
Nhưng.
Ngôn Trăn cũng tức chứ bộ.
“Cậu hung dữ với tôi?” Ngôn Trăn nhướng mày.
Cố Thanh Hà buông tay, nhẹ giọng: “Tôi không có hung dữ mà.”
“Cậu không chọc giận tôi sao? Vừa về đến nhà thấy con gái đầm đìa mồ hôi, máy lạnh thì không chịu mở. Tiểu Cố, mùa hè đó, cậu không thương con mình nhưng tôi thương!”
Cố Tinh Lan không muốn mẹ Trăn buồn, em dùng tay ôm mặt mẹ: “Mẹ ơi, con muốn ăn kem. Mẹ Hà bảo nếu con đứng tấn được sẽ cho con ăn.” Sau đó em ôm mẹ.
Ngôn Trăn cáu hơn: “Cố nhãi con kia! Cậu không thể cho Tiểu Bảo một chút kem được sao?”
“Con bị cảm mà, tôi thấy không ăn được cho nên để con bé đứng tấn, cho con biết khó để lui. Nhưng mà, Tiểu Bảo ham ăn quá, y chang cậu.” Không ăn sẽ không chịu, Cố Thanh Hà dám nghĩ chứ không dám nói.
Ngôn Trăn nghe giải thích xong lại nguôi giận. Tiểu Cố vì con nên mới làm vậy.
“Nên tôi cũng thấy uỷ khuất.” Cố Thanh Hà vừa nói vừa dọn khăn.
Ngôn Trăn bĩu môi, chút nữa còn phải dỗ Tiểu Cố.
“Tiểu Bảo, con bị cảm nên mẹ không cho ăn kem là đúng, vì sẽ dễ bị tiêu chảy.” Ngôn Trăn dịu dàng an ủi cháu.
“Nhưng, nhưng mà mẹ ơi, Tiểu Bảo hết bệnh rồi, ăn được.” Cố Tinh Lan buồn ơi là buồn. Em đứng hơn nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi chảy đầy đất sao dễ dàng nhận thua?
Trong từ điển của Cố Tinh Lan không có chữ “nhận thua“. Đến cả việc đánh nhau với Uyên Đình cũng vậy, nếu người lớn không can em sẽ đánh tới tận thế mới thôi.
Ngôn Trăn vừa buồn cười vì Tiểu Bảo, vừa nhìn Tiểu Cố yên lặng làm việc ở một bên: “Tiểu Cố, cậu thấy con bé giống tôi hay giống cậu hơn?”
Cố Thanh Hà thở dài. Cô làm gì có tiếng nói trong nhà? Chỉ cần Ngôn Trăn quay lại là Cố Tiểu Bảo có thể bay lên trời.
“Giống cậu, không có được đồ là khóc.” Cố Thanh Hà cẩn thận trả lời.
“Đâu, ai gặp cũng bảo giống cậu.” Ngôn Trăn chọc chọc tay Tiểu Cố. Nàng biết vị nhà nàng có chút khó chịu.
Hừ hừ, Cố Thanh Hà trả lời: “Giống đâu mà giống, tôi đâu có phiền như nó.”
Cố Tinh Lan rất không đồng ý với mẹ Hà. Hơn nữa em đứng hơn 40 phút đổi lấy cây kem, em không có phiền gì cả.
“Con thấy mẹ Hà mới phiền.” Cố Tinh Lan ỷ vào mẹ Trăn nên chơi lớn, rất kiên cường.
Cố Thanh Hà cau mày, chuẩn bị bế Cố Tiểu Bảo vào phòng.
Phải dạy con cách ăn nói.
Làm sao Ngôn Trăn chịu, vội vàng ôm tâm can bảo bối vào ngực ngay.
“Mẹ Trăn lấy kem cho con, nhưng chỉ một chút xíu thôi biết chưa?” Dù sao Tiểu Bảo còn nhỏ, em cần người chăm nên nàng phải làm thôi. Đâu giống Tiểu Cố kia ưa bỏ việc, chỉ lo ghen với con.
Còn bắt nàng dỗ, lần nào dỗ xong cũng sức cùng lực kiệt.
Nhìn Tiểu Tinh Lan vui vẻ chạy qua tủ lạnh lấy kem, Cố Thanh Hà không vui.
“Ngôn Trăn, cậu chiều riết nó hư.”
“Không, phải nói là cậu quá khó khăn với con bé. Tiểu Bảo có bao lớn đâu? Ngày nào cũng đứng tấn không thì rèn luyện vất vả. Cậu nuôi con gái mà cứ dạy nó như con trai.” Ngôn Trăn nắm tay người yêu.
Cố Thanh Hà không nghĩ Ngôn Trăn nói đúng. Cô nghiêm ngặt với Tiểu Bảo vì để em tự bảo vệ mình và cũng có thể bảo vệ được người em muốn bảo vệ.
“Cậu mà thấy dì Lan huấn luyện tôi chắc đau lòng đến chết.” Cố Thanh Hà cảm thấy Ngôn Trăn thiên vị Cố Tiểu Bảo.
Ngôn Trăn cười, lại ghen với Tiểu Tinh Lan nữa rồi.
Nàng ôm lấy Cố Thanh Hà, thì thầm vào tai cô: “Đau lòng chứ, chút nữa yêu thương cậu nhiều hơn nha.”
Lỗ tai trắng nõn của Cố Thanh Hà đỏ hết lên.
Tuy không được tự nhiên nhưng trong lòng vui sướng, cô giả vờ lạnh lùng: “Cậu nghĩ tôi dễ dụ sao?”
“Vậy thôi chứ sao giờ? Tôi vừa xuống máy bay là chạy về nhà vì nhớ cậu, hơn nữa còn mua quà cho ai kia.” Tuy vậy nhưng Ngôn Trăn không tự tin lắm. Dù mang cả vali về nhưng trong đó toàn là đồ của Tiểu Bảo, chỉ có duy nhất chai nước hoa là cho vợ yêu.
Lúc này, Cố Thanh Hà mới dịu lại: “Cậu nhớ tôi hay nhớ Tiểu Bảo?”
Không cần nghĩ ngợi, tất nhiên là Ngôn Trăn muốn nói mình nhớ Cố Thanh Hà nhiều hơn. Nhưng kết quả, Tiểu Tinh Lan vội cầm kem chạy qua nhìn mẹ Trăn.
Như thể chỉ cần mẹ Trăn nói nhớ mẹ Hà nhiều hơn em sẽ khóc cho hai mẹ xem!
Hai cái mặt giống hệt nhau, Ngôn Trăn bối rối.
Vì thế nàng quyết định đi tắm.
“Hai người xem tivi đi nhen. Mẹ vừa về nên đi tắm đây.”
Một lớn, một nhỏ của Cố gia buông tha cho mẹ Trăn.
Cố Tinh Lan nhét miếng kem cuối cùng vào mồm, em rất chi là không sợ chết la lên: “Mẹ Trăn nhớ con nhiều hơn.”
Chưa được mấy giây, Ngôn Trăn ở trong phòng tắm liền nghe được tiếng quỷ khóc sói gào của Tiểu Tinh Lan.
Mà việc làm Ngôn Trăn đau đầu nhiều hơn là khi vừa tắm xong thì Tiểu Cố đã thay giày và quần áo, ôm Tinh Lan bé nhỏ bước ra ngoài.
“Sao vậy?”
“Tiểu Bảo đau bụng, tôi đưa con bé đi viện.” Cố Thanh Hà cau mày ôm eo trên vai, mặt mày em cắt không ra máu.
Khỏi cần nghĩ, lý do là vì ăn kem.
“Tôi cũng đi.” Ngôn Trăn sốt ruột đến mức không lo tóc mình khô hay ướt.
Cuối cùng Cố Thanh Hà đi một mình. Thứ nhất vì sợ Ngôn Trăn lo lắng, thứ hai vì Ngôn Trăn là người của công chúng nên không tiện.
Cố Thanh Hà bảo nàng đừng quá lo, có cô ở đây là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
*
Bệnh viện.
Cố Thanh Hà ôm Cố Tinh Lan, chờ bác sĩ chích vào mông em.
“Mẹ ơi, con không tiêm đâu, huhuhu...” Cố Tinh Lan khóc đến mức áo Cố Thanh Hà ướt đẫm.
Nhưng Cố Thanh Hà không dao động, cô nhất quyết giữ chặt Cố Tinh Lan, không cho em vùng vẫy.
Cô biết nguyên nhân do ăn lạnh nên Cố Tinh Lan đau bụng, uống tí thuốc là xong. Nhưng cô phải cho Cố Tinh Lan một bài học, tất nhiên chỉ hù em thôi chứ không tiêm thật. Làm một trận cho con bé biết mai sau không cãi lời mẹ nữa.
Và em bé Tinh Lan khóc muốn sập khoa nhi.
Ai ai cũng quay qua nhìn.
Mọi người vừa đau lòng, vừa buồn cười với cô bé sợ kim tiêm.
Cố Tinh Lan khóc muốn tắt thở.
“Mẹ....huhuhu...mẹ ơi...”
Người mẹ sắt đá, nhẫn tâm nào quan tâm em thảm thiết, một hai bảo bác sĩ phải làm một mũi tượng trưng. Bác sĩ biết cô là cháu gái quản lý bệnh viện nên cũng phối hợp diễn một chút.
Nhưng em bé khóc đến đáng thương làm bác sĩ không đành lòng.
“Em bé ơi, tiêm không đau đâu.” Giọng nói của một cô bé truyền đến.
Bác sĩ định dỗ đứa bé khóc đến nức nở nhưng có người dành trước, đành buông dụng cụ trong tay.
Cố Thanh Hà bối rối quay đầu, thấy một cô bé dễ thương đang ở phía sau mình.
Nghe xong, bé Tinh Lan bị ép nằm trên vai Cố Thanh Hà mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn chị gái nhỏ.
Cô bé lễ phép nhìn Cố Thanh Hà, ngọt ngào cất giọng: “Dì ơi, em bé sợ tiêm.”
Sau đó cô bé lấy ra một que kẹo và chiếc khăn tay nhỏ: “Mẹ chị mua kẹo cho chị, vị dâu. Em tiêm xong thì ăn nha.”
Cô bé đưa kẹo cho Cố Tinh Lan đang nức nở trên vai mẹ, sau đó nhét chiếc khăn tay mới tinh vào bàn tay nhỏ của Cố Tinh Lan.
“Tiêm xong sẽ hết đau, em không khóc nữa nha.” Cô bé nhẹ nhàng an ủi Cố Tinh Lan, em ngọt ngào mỉm cười, trên má còn có hai má lúm đồng tiền xinh xinh.
Cố Tinh Lan mở to đôi mắt ngấn nước nhìn chị gái nhỏ.
“Hi Hi, về thôi con.”
Người phụ nữ xinh đẹp, trẻ tuổi gọi cô bé trở về.
Cô bé gật đầu, vẫy tay với Tiểu Tinh Lan rồi xoay người bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.