Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 35
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 35
__________
Cố Thanh Hà dùng đôi tay dính máu chỉnh lại gọng kính cho tên kia, cô nghiêng đầu, thì thầm vào tai hắn:
“Nếu có ý nghĩ khác thì tôi sẽ cắt cái đó của anh gửi cho bố mẹ anh xem. Còn nữa, biết Hồng Than cảng không? Cá mập ở đó ăn thịt người để lớn lên.”
Giọng điệu lạnh lùng, thong thả lại khiến cho đồng tử tên kia mở to vì sợ, tay chân hắn lạnh buốt, một nỗi sợ sâu sắc xuất hiện trong cơ thể hắn. Người này không phải người, mà là...
Một con thú hoang đang ẩn nấp rình mồi.
*
Mà Hồng Than cảng bên đây thì đang có một người đàn ông cao gầy mặc một bộ vest trắng nhìn người thanh niên quỳ trên mặt đất với vẻ mặt nham hiểm. Người thanh niên kia tất nhiên là hoảng sợ vô cùng, mồ hôi hột trên trán chảy lốp ba lốp bốp.
“Tôi nói rồi, tôi ghét nhất mấy đứa nói dối.” Người đàn ông hơi bực, kéo cổ áo của mình lên, xua xua tay với cấp dưới rồi lạnh lùng như một cái máy: “Cắt một tay rồi ném xuống.”
Sau đó là tiếng la khàn đặc của người thanh niên.
“Đúng rồi, đừng làm bẩn boong tàu, tôi có thói ở sạch.”
Người đàn ông nói xong thì kéo cổ áo, cau mày sờ sờ cổ bên trái, đúng là nổi chút mẩn đỏ rồi.
Nhất định là hai đứa nhóc ở nhà đang nói xấu ông, mỗi khi hai đứa đó nói xấu ông sẽ bị nổi mẩn trên cổ, lúc nào cũng vậy.
“Chậc.”
***
Ò e ò e.
Một lúc sau, cảnh sát đến.
Sau khi nắm đại khái tình hình thì cảnh sát đã hộ tống tên họ Lâm - vẫn đang hoảng hốt vào xe cảnh sát.
Ngôn Trăn vẫn đứng ngoài cửa, khi nàng nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của tên kia thì kinh người, nàng nhìn tên đó vào xe cảnh sát, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau khi thấy Cố Thanh Hà đi ra thì chạy lại hỏi thăm mấy câu, như vậy nàng mới yên tâm.
Tất nhiên, những người khác trong phòng bảo vệ cũng như Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà đều đến đồ cảnh sát để lấy lời khai, kết quả thì còn phải đợi mọi chuyện được làm rõ mới biết.
Để không phiền những hộ khác cũng như sợ các bà tám nhiều chuyện, cảnh sát đã sơ tán mấy người đi ngang qua, phong toả khu vực Ngôn Trăn bị tấn công, cùng với đó là bố trí thêm người kiểm tra từng ngóc ngách trong khu vực trước khi mang mọi người về đồn cảnh sát. Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện thì cảnh sát mang tất cả các người có liên quan đi kể cả chú Trần, người có liên quan đến đương sự Ngôn Trăn.
Trước khi nhóm người của đội trưởng Triệu lên xe, ông đi ngang qua Cố Thanh Hà, một cô bé thông minh đến nỗi khiến người khác sợ hãi, ông nhìn cô bé này bằng ánh mắt phức tạp. Sau tất cả sự việc xảy ra trong phòng bảo vệ, thì lúc này cô bé đã bỏ đi bộ dạng dữ tợn, u ám đầy sát khí mà dửng dưng như chưa có gì xảy ra, ôn hòa đứng bên cạnh Ngôn Trăn, loại tài năng này là thứ đáng sợ hơn tất cả.
Cố Thanh Hà chưa kịp nhìn qua thì đội trưởng Triệu đã cúi đầu xuống. Nói thật, ông không dám nhìn cô, ông luôn cảm thấy đôi mắt lạnh như băng kia có thể thấu mọi thứ.
Chú Trần - tài xế nhà Ngôn Trăn, sau khi nhận được tin thì đến đây trong vòng nửa tiếng. Dì Dung nhờ ông đi lấy một số đồ đạc ai mà ngờ chuyện này lại xảy ra.
“Tiểu Trăn, chú, chú có lỗi với cháu!” Chú Trần vô cùng tự trách.
Ngôn Trăn ngồi ở back seat nhìn ra vẻ mệt mỏi của chú Trần, ông đã gấp như nào sau khi nhận điện thoại cũng hiểu. Cũng giống dì Dung, từ nhỏ ông đã thương yêu Ngôn Trăn hết mực. Ngôn Trăn lắc lắc đầu với ông: “Chú, con không trách chú.”
“Con mà không may xảy ra chuyện gì thì chú biết ăn nói với bố con như nào! Chú gọi cho bố con đã.”
“Thôi, thôi, đừng báo cho bố con.” Ngôn Trăn vội ngăn đối phương lại.
“Sao lại không nói?”
Ngôn Trăn thấp giọng: “Lần trước nghe trợ lý Hà bảo nhà máy xảy ra chuyện, cũng không biết đúng không. Ba con cứ chạy đôn chạy đáo, chuyện này vẫn là đừng nói thì hơn.”
“Nhưng...”, chú Trần rất lo, đúng là ông Ngôn rất bận mà ông còn bị bệnh dạ dày, mấy chuyện này Ngôn Trăn cũng không biết.
“Chú, chú cũng làm người giám hộ của cháu đi. Nếu không mai dì Dung đến thì hãy nói với ba. Mà cũng đừng nói chuyện này với dì Dung bây giờ, nếu không dì ấy chạy về thì lại mệt...” Ngôn Trăn quá chu đáo rồi, nàng không muốn đêm nay lại có thêm người mất ngủ.
Chú Trần nghĩ nghĩ rồi cũng đành thôi, Ngôn Trăn luôn nghĩ cho người khác, đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy rồi.
“À mà khoan, chú còn muốn hỏi...” Chú Trần nhìn cô bé ngồi cạnh Ngôn Trăn qua gương chiếu hậu, khuôn mặt cô bé tái nhợt nhưng lại bình tĩnh mà ngồi nghe họ trao đổi.
“À, chú, con quên giới thiệu.” Ngôn Trăn nắm tay người bên cạnh, dịu dàng nhìn về phía ông, “Bạn cháu, Cố Thanh Hà, nếu cậu ấy không đến thì bây giờ cháu cũng không ngồi đây.”
“Con bé này, đừng có nói mấy lời xui xẻo như thế!!!” Chú Trần mắng Ngôn Trăn, gật đầu qua kính chiếu hậu. Ông ấy khóc, thật sự khóc. Ông ấy nhìn thấy Ngôn Trăn lớn lên, nếu đứa trẻ này xảy ra chuyện gì thì ông cũng không dám tưởng tượng nổi.
“Bạn học Cố, cảm ơn con rất nhiều vì đã chăm sóc cho Ngôn Trăn của chúng ta!!!!”
Cố Thanh Hà nhìn người đàn ông trung niên thành thật, giọng nói cũng dịu đi, cô lắc lắc đầu: “Không có gì, không cần khách sáo.”
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà, cầm lấy tay cô kiểm tra, trên tay có vài vết xước, Ngôn Trăn nhìn thấy muốn rớt nước mắt. Không hiểu sao nhìn thấy Cố Thanh Hà bị thương mà lòng nàng còn đau hơn so với vết thương của mình: “Tại tôi, khi nào về nhà thì tôi bôi thuốc cho cậu, trong nhà tôi có thuốc mỡ.”
“Ừm.” Cố Thanh Hà gật đầu.
Hai người cùng chú Trần đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, họ Lâm cũng thừa nhận hành vi của mình. Còn về xử như nào thì phải đợi ngày mai mới rõ, bây giờ vẫn phải đi báo cho ba của Ngôn Trăn trước.
Tất nhiên tên này sẽ phải nhận mọi hậu quả mà mình đã gây ra.
Chú Trần lại đưa hai người về nhà, trên đường về Ngôn Trăn hơi rụt rè hỏi Cố Thanh Hà: “Cậu ở lại được không?”
Ngôn Trăn sợ Cố Thanh Hà từ chối nên cẩn thận hỏi lại: “Đêm nay thôi, cậu ở lại với tôi có được không?”
Cho dù có chú Trần thì Ngôn Trăn vẫn sợ, giờ phút này nàng cần người ở bên cạnh, tuy cần có người ở bên nhưng nàng chỉ muốn người đó là Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nhìn vào đôi mắt hi vọng của Ngôn Trăn, không có lý do gì mà cô không đồng ý. Tuy chưa bao giờ ở lại nhà người khác nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia thì không thể nào từ chối.
“Được, tôi ở lại với cậu.”
Ngôn Trăn có thể cảm nhận được tình cảm trong mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hà, đó là sự ấm áp được ai đó nâng niu trong lòng bàn tay.
“Cố Thanh Hà, nếu sau này tôi không thể sống thiếu cậu thì phải làm sao? Tôi thấy mình ngày càng phụ thuộc vào cậu nhưng mà rõ ràng tôi lớn hơn cậu ba tuổi.” Ngôn Trăn vừa dọn đống rác trên sàn phòng khách vừa hỏi Cố Thanh Hà cũng đang giúp mình một tay.
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn hỏi thì dừng lại, cô vẫn chưa nghĩ đến việc này, cô rũ mắt nhìn thẳng về một góc.
Nếu không thể vậy thì đừng rời khỏi đi.
Câu trả lời đó hiện lên trong đầu Cố Thanh Hà nhưng cô không nói thành lời, chỉ im lặng bày biện đồ đạc về chỗ cũ.
Ngôn Trăn nhìn bóng lưng của Cố Thanh Hà, mỉm cười, nàng biết đối phương không để ý mấy lời lộn xộn, tào lao của mình. Ngôn Trăn lau mồ hôi rồi tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Chú Trần lái xe cả một ngày cũng mệt mỏi nằm trong phòng khách ở tầng một ngáy khò khò, cách xa một khoảng còn nghe, Ngôn Trăn rón rén, nhẹ nhàng đóng cửa phòng chú ấy lại.
ọt ọt ọt
Bụng Ngôn Trăn kêu, nàng đói. Ngôn Trăn cố nở nụ cười xấu hổ rồi nhìn qua Cố Thanh Hà. Quá là thẹn thùng, dù sao lúc mới về lại gặp phải mấy chuyện kia nên chưa ăn gì, bây giờ đói quá đói, cũng không hiểu lấy sức đâu mà có thể chống chịu đến bây giờ.
Ngôn Trăn vào bếp mở tủ lạnh tìm đồ, dì Dung đi vội quá nên vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn. Mỗi lần dì Dung về thì chú Trần sẽ nấu cơm cho nàng, nhưng bây giờ chú ấy đã say giấc nồng, không thể nào kêu dậy để làm đồ ăn cho mình được. Ngôn Trăn cũng chịu thua, đành phải mở tủ kiếm gì bỏ bụng, kiếm kiếm, kiếm được hai gói mì.
“Cố nhãi con, ăn mì không?” Ngôn Trăn cầm hai gói mì đi ra, kiêu ngạo vẫy vẫy tay với Cố Thanh Hà - người đang ngồi trong phòng khách.
“Cậu đói bụng sao?” Cố Thanh Hà đứng dậy hỏi.
Ngôn Trăn gật gật đầu: “Tối nay tôi vẫn chưa ăn gì, bây giờ bụng đói cồn cào.” Nàng không có làm quá, đúng là có hơi đau bụng, nguyên nhân là do thường ngày ăn uống không đúng bữa.
“Cậu định ăn mì gói sao?” Cố Thanh Hà cau mày, cầm hai gói mì từ tay Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cũng đi theo vào bếp: “Ừm, nhà đâu có gì ăn, dì Dung không có làm đồ ăn để lại nên mì gói là biện pháp cuối cùng, cậu cũng ăn chung đi.”
Cố Thanh Hà mở tủ lạnh, tình huống đâu có khốn khổ như lời kể của Ngôn Trăn? Trái cây, rau củ, thịt thà, mọi thứ đều mới toanh. Còn có cả một tô cơm to, nấm đã được rửa sạch, chắc là hôm qua nấu không hết nên để đây.
“Tôi giúp cậu làm món gì khác.” Cố Thanh Hà cởi áo khoác, rửa tay, nghiên cứu đồ ăn trong tủ lạnh rồi lấy ra vài thứ, bắt đầu suy nghĩ món ăn.
“Nhưng mà mì gói ăn cũng rất ngon...” Ngôn Trăn đói quá đói, nhìn mì thôi cũng phát thèm.
“Không có dinh dưỡng.” Cố Thanh Hà lại đày hai gói mì vào tủ đồ khô.
“Mà này, cậu nấu ăn được sao?!” Ngôn Trăn đã nhận ra mấu chốt vấn đề, há hốc mồm nhìn Cố Thanh Hà xắn tay áo chuẩn bị rửa rau.
Cố Thanh Hà gật đầu, lúc nào bố mẹ không ở nhà thì cô tự nấu, hơn nữa còn như lời ba cô nói, cô càng nấu càng ngon, nếu sau này thất nghiệp cũng có thể đi làm đầu bếp...
Ngôn Trăn không cho tay Cố Thanh Hà đụng nước, dù sao cũng vừa mới bôi thuốc mỡ mà.
“Cậu vừa bôi thuốc, để tôi làm.”
Cố Thanh Hà đẩy Ngôn Trăn sang một bên, cô chỉ có thể đứng đó dịu dàng nở nụ cười xem Ngôn Trăn rửa rau.
Ngôn Trăn làm theo hướng dẫn Cố Thanh Hà, rửa rau rồi bỏ lên thớt.
Nàng to mắt nhìn Cố Thanh Hà gọt vỏ cà rốt, rồi lại cắt cà rốt, dưa leo thành những lát bằng nhau, điêu luyện, chuyên nghiệp. Kỹ năng dùng dao lại đỉnh hơn, nàng cầm một miếng cà rốt mà há mồm: “Cố đầu bếp, sao cậu cắt như thế này được luôn sao!? Cậu cầm dao cũng quá tốt rồi đó.”
Nghe Ngôn Trăn khen mà Cố Thanh Hà nhếch lên nụ cười, cô nhìn Ngôn Trăn: “Đợi ăn mà không làm sao?”
Ngôn Trăn bỏ mấy miếng cà rốt xuống liền, mỉm cười: “Đâu, tôi đến để giúp. Cố đầu bếp có cần tôi giúp gì không?”
“Đập hai quả trứng.” Cố Thanh Hà nói.
Ngôn Trăn gật đầu, phi đến tủ lạnh lấy trứng, tìm một cái bát thuỷ tinh. Nhìn qua Cố Thanh Hà thấy cô đang rửa nấm, Ngôn Trăn lại nhìn hai quả trứng, hơi sợ sợ, nàng chưa bao giờ đập trứng.
Mười ngón tay không chạm vào nước là nói đến Ngôn Trăn.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn hoang mang, đập trứng mà đập hoài không bể, cô phát sầu, lấy hai quả trứng lại: “Đập nhẹ xuống, thế là xong.”
Ngôn Trăn to mắt nhìn Cố Thanh Hà đập trứng: “Ha, không ngờ là trứng hai lòng đỏ, đỉnh vãi.”
Cố Thanh Hà “hừm” cười một tiếng, lấy đũa nhét vào tay Ngôn Trăn.
“???” Ngôn cười mỉm lấy lòng nhưng nàng không hiểu này là gì.
“Đánh trứng, đánh một chiều là được.” Cố Thanh Hà kiên nhẫn hướng dẫn.
Ngôn Trăn gật đầu nhận đũa, sau đó nghe theo Cố Thanh Hà, còn làm rất ra hình ra dáng.
Ngôn Trăn vừa đánh trứng vừa nhìn Cố Thanh Hà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đối phương bưng ra một bát thịt nhỏ đã được ướp: “Này đâu ra vậy? Cậu cắt khi nào?”
“Mới cắt.” Cố Thanh Hà đeo găng tay một lần, xốc xốc thịt rồi để nó nghỉ một chút. Sau đó Cố Thanh Hà nhóm lửa, đợi chảo nóng lên, đổ dầu, chiên thịt.
Ngôn Trăn ngửi thấy mùi thơm thì nuốt nước miếng hết có biết, đầu óc chợt phát sáng, chạy đi lục lọi gì đó rồi tìm được thứ mình cần.
Cố Thanh Hà đang đứng nấu ăn thì có một bàn tay đột nhiên chạm vào eo mình, cô hơi run lên, định quay người thì bị tay đó giữ lại.
“Đừng động đậy, tôi buộc tạp dề cho cậu.”
Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với hơi ấm độc nhất chỉ thuộc về Ngôn Trăn chạm vào vành tai cô, ngực Ngôn Trăn áp sát lưng cô, tư thế này khiến họ gần nhau hơn bao giờ hết. Đầu ngón tay Ngôn Trăn vòng quanh eo cô, khiến Cố Thanh Hà phải chớp mắt thật nhanh để giữ bình tĩnh.
Không còn cách nào khác, cô đành chịu đựng để Ngôn Trăn thắt tạp dề, chưa đầy một phút mà tưởng chừng như vô tận.
Cuối cùng cũng xong, Ngôn Trăn buộc dây tạp dề thành chiếc nơ, bước về sau nhìn kiệt tác của mình rồi hài lòng gật đầu. Như này nhìn Cố Thanh Hà cũng có hơi thở của con người hơn chút.
“Tôi sợ dầu bắn lên người cậu, thấy tôi tốt với cậu chưa!” Ngôn Trăn đứng bên cạnh, tự khen chính mình, thậm chí nàng hơi tiếc nuối loại động chạm đó. Nói thật, dáng người của Cố Thanh Hà quá tốt, cảm giác đương nhiên là khiến người ta quyến luyến không muốn buông.
Cố Thanh Hà không để ý đến ai kia, cũng không biết cái này là làm cho ai ăn.
“Cố đầu bếp, này là món gì?” Ngôn Trăn nhìn đồ ăn trong nồi.
“Ừm...Mộc Tu Nhục đi.” Cố Thanh Hà nói
(Thịt xào nấm đó, là món truyền thống và phổ biến ở Sơn Đông, còn Sơn Đông ở khúc nào thì editor không biết )
“Ỏoo, đúng đúng đúng, lúc trước dì Dung cũng có làm, ăn rất ngon.”
Ngôn Trăn nuốt nước bọt ực ực, lớn đến mức Cố Thanh Hà còn nghe: “Có cần nếm thử không? Tôi giúp cậu nếm??” Ngôn Trăn hỏi.
Cố Thanh Hà đã quá quen với món này, nhưng vẫn gắp một đũa đưa đến miệng Ngôn Trăn. Ngôn Trăn cũng không khách sáo, ngoặm một đũa.
“Ngon.. ngon.. úm ngon.”
Cố Thanh Hà tắt bếp, đổ thức ăn ra đĩa, lấy cơm trong lò vi sóng ra.
Ngôn Trăn nhìn đồ ăn thơm phức trên bàn, hưng phấn cầm chén đũa ngồi trên bàn đợi.
Nếu hỏi Ngôn Trăn giống con gì thì Cố Thanh Hà sẽ bảo giống con Tiểu Vũ ở nhà, nếu đối phương có đuôi thì chắc chắn đang xoay tròn như quạt trần mất.
“Ăn đi.” Cố Thanh Hà cũng ngồi xuống.
“Được!” Sau khi nhận được lệnh từ Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn gắp liền một đũa thức ăn cho vào miệng, “um um..ngon quá!” Sau đó lại gắp một đũa thịt đặt vào chén Cố Thanh Hà.
Kỹ năng nấu nướng của Cố Thanh Hà quá xuất sắc, Ngôn Trăn ăn ngấu nghiến không thấy trời đất.
“Cố Thanh Hà, sao cậu đỉnh như vậy, cậu không phải là người!” Ngôn Trăn nói.
Cố Thanh Hà nuốt cơm, nhắc nhở: “Ăn cơm thì đừng nói chuyện.”
Ngôn Trăn bỏ đũa, mỉm cười đến gần Cố Thanh Hà: “Còn lúc ngủ cũng không gây tiếng động đừng làm phiền người khác nữa đó? Nhưng mà tối nay hai đứa mình ngủ chung, không lẽ cậu lại chặn họng tôi?”
Cố Thanh Hà nhìn cái miệng tía lia của đối phương mà mệt, nhất thời không nói nên lời.
__________
Tác giả: Học mấy cái lời dọa người đó từ đâu đó? (Hỏi rất kỹ)
Cố nhãi con: Chú ba.
Chú ba (dáng ngồi lão đại): Ê, lúc yêu dì con chú đã thổ lộ lúc lên giường đó, con có học được cái này không?
Cỗ nhãi con....
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 35
__________
Cố Thanh Hà dùng đôi tay dính máu chỉnh lại gọng kính cho tên kia, cô nghiêng đầu, thì thầm vào tai hắn:
“Nếu có ý nghĩ khác thì tôi sẽ cắt cái đó của anh gửi cho bố mẹ anh xem. Còn nữa, biết Hồng Than cảng không? Cá mập ở đó ăn thịt người để lớn lên.”
Giọng điệu lạnh lùng, thong thả lại khiến cho đồng tử tên kia mở to vì sợ, tay chân hắn lạnh buốt, một nỗi sợ sâu sắc xuất hiện trong cơ thể hắn. Người này không phải người, mà là...
Một con thú hoang đang ẩn nấp rình mồi.
*
Mà Hồng Than cảng bên đây thì đang có một người đàn ông cao gầy mặc một bộ vest trắng nhìn người thanh niên quỳ trên mặt đất với vẻ mặt nham hiểm. Người thanh niên kia tất nhiên là hoảng sợ vô cùng, mồ hôi hột trên trán chảy lốp ba lốp bốp.
“Tôi nói rồi, tôi ghét nhất mấy đứa nói dối.” Người đàn ông hơi bực, kéo cổ áo của mình lên, xua xua tay với cấp dưới rồi lạnh lùng như một cái máy: “Cắt một tay rồi ném xuống.”
Sau đó là tiếng la khàn đặc của người thanh niên.
“Đúng rồi, đừng làm bẩn boong tàu, tôi có thói ở sạch.”
Người đàn ông nói xong thì kéo cổ áo, cau mày sờ sờ cổ bên trái, đúng là nổi chút mẩn đỏ rồi.
Nhất định là hai đứa nhóc ở nhà đang nói xấu ông, mỗi khi hai đứa đó nói xấu ông sẽ bị nổi mẩn trên cổ, lúc nào cũng vậy.
“Chậc.”
***
Ò e ò e.
Một lúc sau, cảnh sát đến.
Sau khi nắm đại khái tình hình thì cảnh sát đã hộ tống tên họ Lâm - vẫn đang hoảng hốt vào xe cảnh sát.
Ngôn Trăn vẫn đứng ngoài cửa, khi nàng nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của tên kia thì kinh người, nàng nhìn tên đó vào xe cảnh sát, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Sau khi thấy Cố Thanh Hà đi ra thì chạy lại hỏi thăm mấy câu, như vậy nàng mới yên tâm.
Tất nhiên, những người khác trong phòng bảo vệ cũng như Ngôn Trăn và Cố Thanh Hà đều đến đồ cảnh sát để lấy lời khai, kết quả thì còn phải đợi mọi chuyện được làm rõ mới biết.
Để không phiền những hộ khác cũng như sợ các bà tám nhiều chuyện, cảnh sát đã sơ tán mấy người đi ngang qua, phong toả khu vực Ngôn Trăn bị tấn công, cùng với đó là bố trí thêm người kiểm tra từng ngóc ngách trong khu vực trước khi mang mọi người về đồn cảnh sát. Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện thì cảnh sát mang tất cả các người có liên quan đi kể cả chú Trần, người có liên quan đến đương sự Ngôn Trăn.
Trước khi nhóm người của đội trưởng Triệu lên xe, ông đi ngang qua Cố Thanh Hà, một cô bé thông minh đến nỗi khiến người khác sợ hãi, ông nhìn cô bé này bằng ánh mắt phức tạp. Sau tất cả sự việc xảy ra trong phòng bảo vệ, thì lúc này cô bé đã bỏ đi bộ dạng dữ tợn, u ám đầy sát khí mà dửng dưng như chưa có gì xảy ra, ôn hòa đứng bên cạnh Ngôn Trăn, loại tài năng này là thứ đáng sợ hơn tất cả.
Cố Thanh Hà chưa kịp nhìn qua thì đội trưởng Triệu đã cúi đầu xuống. Nói thật, ông không dám nhìn cô, ông luôn cảm thấy đôi mắt lạnh như băng kia có thể thấu mọi thứ.
Chú Trần - tài xế nhà Ngôn Trăn, sau khi nhận được tin thì đến đây trong vòng nửa tiếng. Dì Dung nhờ ông đi lấy một số đồ đạc ai mà ngờ chuyện này lại xảy ra.
“Tiểu Trăn, chú, chú có lỗi với cháu!” Chú Trần vô cùng tự trách.
Ngôn Trăn ngồi ở back seat nhìn ra vẻ mệt mỏi của chú Trần, ông đã gấp như nào sau khi nhận điện thoại cũng hiểu. Cũng giống dì Dung, từ nhỏ ông đã thương yêu Ngôn Trăn hết mực. Ngôn Trăn lắc lắc đầu với ông: “Chú, con không trách chú.”
“Con mà không may xảy ra chuyện gì thì chú biết ăn nói với bố con như nào! Chú gọi cho bố con đã.”
“Thôi, thôi, đừng báo cho bố con.” Ngôn Trăn vội ngăn đối phương lại.
“Sao lại không nói?”
Ngôn Trăn thấp giọng: “Lần trước nghe trợ lý Hà bảo nhà máy xảy ra chuyện, cũng không biết đúng không. Ba con cứ chạy đôn chạy đáo, chuyện này vẫn là đừng nói thì hơn.”
“Nhưng...”, chú Trần rất lo, đúng là ông Ngôn rất bận mà ông còn bị bệnh dạ dày, mấy chuyện này Ngôn Trăn cũng không biết.
“Chú, chú cũng làm người giám hộ của cháu đi. Nếu không mai dì Dung đến thì hãy nói với ba. Mà cũng đừng nói chuyện này với dì Dung bây giờ, nếu không dì ấy chạy về thì lại mệt...” Ngôn Trăn quá chu đáo rồi, nàng không muốn đêm nay lại có thêm người mất ngủ.
Chú Trần nghĩ nghĩ rồi cũng đành thôi, Ngôn Trăn luôn nghĩ cho người khác, đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy rồi.
“À mà khoan, chú còn muốn hỏi...” Chú Trần nhìn cô bé ngồi cạnh Ngôn Trăn qua gương chiếu hậu, khuôn mặt cô bé tái nhợt nhưng lại bình tĩnh mà ngồi nghe họ trao đổi.
“À, chú, con quên giới thiệu.” Ngôn Trăn nắm tay người bên cạnh, dịu dàng nhìn về phía ông, “Bạn cháu, Cố Thanh Hà, nếu cậu ấy không đến thì bây giờ cháu cũng không ngồi đây.”
“Con bé này, đừng có nói mấy lời xui xẻo như thế!!!” Chú Trần mắng Ngôn Trăn, gật đầu qua kính chiếu hậu. Ông ấy khóc, thật sự khóc. Ông ấy nhìn thấy Ngôn Trăn lớn lên, nếu đứa trẻ này xảy ra chuyện gì thì ông cũng không dám tưởng tượng nổi.
“Bạn học Cố, cảm ơn con rất nhiều vì đã chăm sóc cho Ngôn Trăn của chúng ta!!!!”
Cố Thanh Hà nhìn người đàn ông trung niên thành thật, giọng nói cũng dịu đi, cô lắc lắc đầu: “Không có gì, không cần khách sáo.”
Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà, cầm lấy tay cô kiểm tra, trên tay có vài vết xước, Ngôn Trăn nhìn thấy muốn rớt nước mắt. Không hiểu sao nhìn thấy Cố Thanh Hà bị thương mà lòng nàng còn đau hơn so với vết thương của mình: “Tại tôi, khi nào về nhà thì tôi bôi thuốc cho cậu, trong nhà tôi có thuốc mỡ.”
“Ừm.” Cố Thanh Hà gật đầu.
Hai người cùng chú Trần đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, họ Lâm cũng thừa nhận hành vi của mình. Còn về xử như nào thì phải đợi ngày mai mới rõ, bây giờ vẫn phải đi báo cho ba của Ngôn Trăn trước.
Tất nhiên tên này sẽ phải nhận mọi hậu quả mà mình đã gây ra.
Chú Trần lại đưa hai người về nhà, trên đường về Ngôn Trăn hơi rụt rè hỏi Cố Thanh Hà: “Cậu ở lại được không?”
Ngôn Trăn sợ Cố Thanh Hà từ chối nên cẩn thận hỏi lại: “Đêm nay thôi, cậu ở lại với tôi có được không?”
Cho dù có chú Trần thì Ngôn Trăn vẫn sợ, giờ phút này nàng cần người ở bên cạnh, tuy cần có người ở bên nhưng nàng chỉ muốn người đó là Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nhìn vào đôi mắt hi vọng của Ngôn Trăn, không có lý do gì mà cô không đồng ý. Tuy chưa bao giờ ở lại nhà người khác nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia thì không thể nào từ chối.
“Được, tôi ở lại với cậu.”
Ngôn Trăn có thể cảm nhận được tình cảm trong mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hà, đó là sự ấm áp được ai đó nâng niu trong lòng bàn tay.
“Cố Thanh Hà, nếu sau này tôi không thể sống thiếu cậu thì phải làm sao? Tôi thấy mình ngày càng phụ thuộc vào cậu nhưng mà rõ ràng tôi lớn hơn cậu ba tuổi.” Ngôn Trăn vừa dọn đống rác trên sàn phòng khách vừa hỏi Cố Thanh Hà cũng đang giúp mình một tay.
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn hỏi thì dừng lại, cô vẫn chưa nghĩ đến việc này, cô rũ mắt nhìn thẳng về một góc.
Nếu không thể vậy thì đừng rời khỏi đi.
Câu trả lời đó hiện lên trong đầu Cố Thanh Hà nhưng cô không nói thành lời, chỉ im lặng bày biện đồ đạc về chỗ cũ.
Ngôn Trăn nhìn bóng lưng của Cố Thanh Hà, mỉm cười, nàng biết đối phương không để ý mấy lời lộn xộn, tào lao của mình. Ngôn Trăn lau mồ hôi rồi tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Chú Trần lái xe cả một ngày cũng mệt mỏi nằm trong phòng khách ở tầng một ngáy khò khò, cách xa một khoảng còn nghe, Ngôn Trăn rón rén, nhẹ nhàng đóng cửa phòng chú ấy lại.
ọt ọt ọt
Bụng Ngôn Trăn kêu, nàng đói. Ngôn Trăn cố nở nụ cười xấu hổ rồi nhìn qua Cố Thanh Hà. Quá là thẹn thùng, dù sao lúc mới về lại gặp phải mấy chuyện kia nên chưa ăn gì, bây giờ đói quá đói, cũng không hiểu lấy sức đâu mà có thể chống chịu đến bây giờ.
Ngôn Trăn vào bếp mở tủ lạnh tìm đồ, dì Dung đi vội quá nên vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn. Mỗi lần dì Dung về thì chú Trần sẽ nấu cơm cho nàng, nhưng bây giờ chú ấy đã say giấc nồng, không thể nào kêu dậy để làm đồ ăn cho mình được. Ngôn Trăn cũng chịu thua, đành phải mở tủ kiếm gì bỏ bụng, kiếm kiếm, kiếm được hai gói mì.
“Cố nhãi con, ăn mì không?” Ngôn Trăn cầm hai gói mì đi ra, kiêu ngạo vẫy vẫy tay với Cố Thanh Hà - người đang ngồi trong phòng khách.
“Cậu đói bụng sao?” Cố Thanh Hà đứng dậy hỏi.
Ngôn Trăn gật gật đầu: “Tối nay tôi vẫn chưa ăn gì, bây giờ bụng đói cồn cào.” Nàng không có làm quá, đúng là có hơi đau bụng, nguyên nhân là do thường ngày ăn uống không đúng bữa.
“Cậu định ăn mì gói sao?” Cố Thanh Hà cau mày, cầm hai gói mì từ tay Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn cũng đi theo vào bếp: “Ừm, nhà đâu có gì ăn, dì Dung không có làm đồ ăn để lại nên mì gói là biện pháp cuối cùng, cậu cũng ăn chung đi.”
Cố Thanh Hà mở tủ lạnh, tình huống đâu có khốn khổ như lời kể của Ngôn Trăn? Trái cây, rau củ, thịt thà, mọi thứ đều mới toanh. Còn có cả một tô cơm to, nấm đã được rửa sạch, chắc là hôm qua nấu không hết nên để đây.
“Tôi giúp cậu làm món gì khác.” Cố Thanh Hà cởi áo khoác, rửa tay, nghiên cứu đồ ăn trong tủ lạnh rồi lấy ra vài thứ, bắt đầu suy nghĩ món ăn.
“Nhưng mà mì gói ăn cũng rất ngon...” Ngôn Trăn đói quá đói, nhìn mì thôi cũng phát thèm.
“Không có dinh dưỡng.” Cố Thanh Hà lại đày hai gói mì vào tủ đồ khô.
“Mà này, cậu nấu ăn được sao?!” Ngôn Trăn đã nhận ra mấu chốt vấn đề, há hốc mồm nhìn Cố Thanh Hà xắn tay áo chuẩn bị rửa rau.
Cố Thanh Hà gật đầu, lúc nào bố mẹ không ở nhà thì cô tự nấu, hơn nữa còn như lời ba cô nói, cô càng nấu càng ngon, nếu sau này thất nghiệp cũng có thể đi làm đầu bếp...
Ngôn Trăn không cho tay Cố Thanh Hà đụng nước, dù sao cũng vừa mới bôi thuốc mỡ mà.
“Cậu vừa bôi thuốc, để tôi làm.”
Cố Thanh Hà đẩy Ngôn Trăn sang một bên, cô chỉ có thể đứng đó dịu dàng nở nụ cười xem Ngôn Trăn rửa rau.
Ngôn Trăn làm theo hướng dẫn Cố Thanh Hà, rửa rau rồi bỏ lên thớt.
Nàng to mắt nhìn Cố Thanh Hà gọt vỏ cà rốt, rồi lại cắt cà rốt, dưa leo thành những lát bằng nhau, điêu luyện, chuyên nghiệp. Kỹ năng dùng dao lại đỉnh hơn, nàng cầm một miếng cà rốt mà há mồm: “Cố đầu bếp, sao cậu cắt như thế này được luôn sao!? Cậu cầm dao cũng quá tốt rồi đó.”
Nghe Ngôn Trăn khen mà Cố Thanh Hà nhếch lên nụ cười, cô nhìn Ngôn Trăn: “Đợi ăn mà không làm sao?”
Ngôn Trăn bỏ mấy miếng cà rốt xuống liền, mỉm cười: “Đâu, tôi đến để giúp. Cố đầu bếp có cần tôi giúp gì không?”
“Đập hai quả trứng.” Cố Thanh Hà nói.
Ngôn Trăn gật đầu, phi đến tủ lạnh lấy trứng, tìm một cái bát thuỷ tinh. Nhìn qua Cố Thanh Hà thấy cô đang rửa nấm, Ngôn Trăn lại nhìn hai quả trứng, hơi sợ sợ, nàng chưa bao giờ đập trứng.
Mười ngón tay không chạm vào nước là nói đến Ngôn Trăn.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn hoang mang, đập trứng mà đập hoài không bể, cô phát sầu, lấy hai quả trứng lại: “Đập nhẹ xuống, thế là xong.”
Ngôn Trăn to mắt nhìn Cố Thanh Hà đập trứng: “Ha, không ngờ là trứng hai lòng đỏ, đỉnh vãi.”
Cố Thanh Hà “hừm” cười một tiếng, lấy đũa nhét vào tay Ngôn Trăn.
“???” Ngôn cười mỉm lấy lòng nhưng nàng không hiểu này là gì.
“Đánh trứng, đánh một chiều là được.” Cố Thanh Hà kiên nhẫn hướng dẫn.
Ngôn Trăn gật đầu nhận đũa, sau đó nghe theo Cố Thanh Hà, còn làm rất ra hình ra dáng.
Ngôn Trăn vừa đánh trứng vừa nhìn Cố Thanh Hà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đối phương bưng ra một bát thịt nhỏ đã được ướp: “Này đâu ra vậy? Cậu cắt khi nào?”
“Mới cắt.” Cố Thanh Hà đeo găng tay một lần, xốc xốc thịt rồi để nó nghỉ một chút. Sau đó Cố Thanh Hà nhóm lửa, đợi chảo nóng lên, đổ dầu, chiên thịt.
Ngôn Trăn ngửi thấy mùi thơm thì nuốt nước miếng hết có biết, đầu óc chợt phát sáng, chạy đi lục lọi gì đó rồi tìm được thứ mình cần.
Cố Thanh Hà đang đứng nấu ăn thì có một bàn tay đột nhiên chạm vào eo mình, cô hơi run lên, định quay người thì bị tay đó giữ lại.
“Đừng động đậy, tôi buộc tạp dề cho cậu.”
Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với hơi ấm độc nhất chỉ thuộc về Ngôn Trăn chạm vào vành tai cô, ngực Ngôn Trăn áp sát lưng cô, tư thế này khiến họ gần nhau hơn bao giờ hết. Đầu ngón tay Ngôn Trăn vòng quanh eo cô, khiến Cố Thanh Hà phải chớp mắt thật nhanh để giữ bình tĩnh.
Không còn cách nào khác, cô đành chịu đựng để Ngôn Trăn thắt tạp dề, chưa đầy một phút mà tưởng chừng như vô tận.
Cuối cùng cũng xong, Ngôn Trăn buộc dây tạp dề thành chiếc nơ, bước về sau nhìn kiệt tác của mình rồi hài lòng gật đầu. Như này nhìn Cố Thanh Hà cũng có hơi thở của con người hơn chút.
“Tôi sợ dầu bắn lên người cậu, thấy tôi tốt với cậu chưa!” Ngôn Trăn đứng bên cạnh, tự khen chính mình, thậm chí nàng hơi tiếc nuối loại động chạm đó. Nói thật, dáng người của Cố Thanh Hà quá tốt, cảm giác đương nhiên là khiến người ta quyến luyến không muốn buông.
Cố Thanh Hà không để ý đến ai kia, cũng không biết cái này là làm cho ai ăn.
“Cố đầu bếp, này là món gì?” Ngôn Trăn nhìn đồ ăn trong nồi.
“Ừm...Mộc Tu Nhục đi.” Cố Thanh Hà nói
(Thịt xào nấm đó, là món truyền thống và phổ biến ở Sơn Đông, còn Sơn Đông ở khúc nào thì editor không biết )
“Ỏoo, đúng đúng đúng, lúc trước dì Dung cũng có làm, ăn rất ngon.”
Ngôn Trăn nuốt nước bọt ực ực, lớn đến mức Cố Thanh Hà còn nghe: “Có cần nếm thử không? Tôi giúp cậu nếm??” Ngôn Trăn hỏi.
Cố Thanh Hà đã quá quen với món này, nhưng vẫn gắp một đũa đưa đến miệng Ngôn Trăn. Ngôn Trăn cũng không khách sáo, ngoặm một đũa.
“Ngon.. ngon.. úm ngon.”
Cố Thanh Hà tắt bếp, đổ thức ăn ra đĩa, lấy cơm trong lò vi sóng ra.
Ngôn Trăn nhìn đồ ăn thơm phức trên bàn, hưng phấn cầm chén đũa ngồi trên bàn đợi.
Nếu hỏi Ngôn Trăn giống con gì thì Cố Thanh Hà sẽ bảo giống con Tiểu Vũ ở nhà, nếu đối phương có đuôi thì chắc chắn đang xoay tròn như quạt trần mất.
“Ăn đi.” Cố Thanh Hà cũng ngồi xuống.
“Được!” Sau khi nhận được lệnh từ Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn gắp liền một đũa thức ăn cho vào miệng, “um um..ngon quá!” Sau đó lại gắp một đũa thịt đặt vào chén Cố Thanh Hà.
Kỹ năng nấu nướng của Cố Thanh Hà quá xuất sắc, Ngôn Trăn ăn ngấu nghiến không thấy trời đất.
“Cố Thanh Hà, sao cậu đỉnh như vậy, cậu không phải là người!” Ngôn Trăn nói.
Cố Thanh Hà nuốt cơm, nhắc nhở: “Ăn cơm thì đừng nói chuyện.”
Ngôn Trăn bỏ đũa, mỉm cười đến gần Cố Thanh Hà: “Còn lúc ngủ cũng không gây tiếng động đừng làm phiền người khác nữa đó? Nhưng mà tối nay hai đứa mình ngủ chung, không lẽ cậu lại chặn họng tôi?”
Cố Thanh Hà nhìn cái miệng tía lia của đối phương mà mệt, nhất thời không nói nên lời.
__________
Tác giả: Học mấy cái lời dọa người đó từ đâu đó? (Hỏi rất kỹ)
Cố nhãi con: Chú ba.
Chú ba (dáng ngồi lão đại): Ê, lúc yêu dì con chú đã thổ lộ lúc lên giường đó, con có học được cái này không?
Cỗ nhãi con....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.