Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 36
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 36
__________
Nước ấm xối lên người, Cố Thanh Hà ngẩng đầu, mặc cho dòng nước trút xuống rồi lại nhìn xuống chiếc băng gạc in hình con thỏ trên tay, vô thức nở một nụ cười.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, cô cần phải bình tĩnh lại. Sau đó, cô lại chỉnh sang nước lạnh, sự kích thích mạnh mẽ làm não bộ tỉnh táo lên rất nhiều, trong đầu cũng hồi ức mọi việc đã xảy ra.
Vẻ mặt tươi cười của Ngôn Trăn, sự đáng khinh trên mặt lão già qua đường, gương mặt u ám của tên bảo vệ... mọi thứ đều hiện lên sống động. Có thể hình dung, phàm là vấn đề liên quan đến Ngôn Trăn cô sẽ khó chịu, hoặc không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Cố Thanh Hà đứng dưới vòi sen, để mặc nước lạnh trút xuống mình.
(Cố Thanh Hà, cậu tắm xong chưa?)
Ngôn Trăn đang ở ngoài cửa nói vọng vào, Cố Thanh Hà theo bản năng tắt vòi sen.
“Sao thế?”
(Tôi muốn hỏi cậu tắm xong chưa, tôi đem đồ ngủ cùng khăn tắm cho cậu)
“Tôi biết rồi.” Cố Thanh Hà đáp lại.
Ngôn Trăn cầm quần áo đứng ngoài cửa, ngập ngừng: “Cậu nói chuyện nhỏ quá, tôi đem đồ vào cho cậu luôn nha.”
Cố Thanh Hà chưa kịp hiểu thì Ngôn Trăn đã mở cửa bước vào, không khí ngập tràn hơi nước, nồng đậm mùi sữa tắm.
“Cậu...”
Cố Thanh Hà mở to mắt khi thấy Ngôn Trăn đi vào, cô vội tắt vòi sen rồi lùi về sau cửa kính.
Ngôn Trăn cũng quay đầu đi, ngập ngừng nói: “Tôi bảo tôi vào, cậu lại không trả lời, tôi tưởng cậu đồng ý...” Nàng căng thẳng nuốt nước bọt.
Ngôn Trăn nhìn qua làn da trắng như tuyết cùng cơ thể mờ ảo của đối phương, tất nhiên là chỉ lén nhìn thôi: “Tôi, tôi, tôi...tôi để quần áo ở đây. Tôi ra ngoài trước, cậu cần gì thì gọi tôi!!!”
Vừa dứt lời Ngôn Trăn đã vọt ra ngoài, đóng sầm cửa phòng tắm, nàng đỏ mặt dựa vào cửa, cảm thấy khó thở rồi lấy tay che đi đôi má nóng bừng của mình, tim đập loạn xạ không ngừng.
“Chết tiệt, sao mình lại khẩn trương thế này? Không phải ai cũng là con gái sao?”
Ngôn Trăn lẩm bẩm, nhướng mày, xoay người dựa vào cửa để nghe âm thanh trong phòng tắm.
Lạ lùng, sao lại không có âm thanh... Ngôn Trăn nghĩ thầm, không biết việc nghe lén của mình là không tốt, đúng lúc định dán vào nghe tiếp thì cửa phòng lại mở ra, Ngôn Trăn theo quán tính mà ngã nhào về phía người đang mở cửa.
“...Hi.”
Ngôn Trăn nịnh nọt, ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hà. Khuôn mặt vô cảm của đối phương hơi ửng đỏ do vừa tắm xong, quần áo ngủ của Ngôn Trăn cũng vừa người, nhưng Cố Thanh Hà lại không buộc dây ở phía trên. Thế nên, xương quai xanh và ngực dù bị che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng cùng những đường nét quyến rũ.
Ngôn Trăn chớp chớp đôi mắt, mất tự nhiên cắn môi. Mái tóc đen dài của Cố Thanh Hà đẫm nước, đôi mắt lạnh lùng như được bao phủ bởi tầng sương, da trắng như ngọc ngà, cả người có loại khí chất sống động, xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu.
“Còn muốn dựa tới khi nào?” Giọng điệu trầm thấp lạnh lùng.
Ngôn Trăn nở nụ cười ngốc nghếch, đứng thẳng người nhưng mặt lại nóng bừng khó hiểu.
“Cố nhãi con, tôi giúp cậu sấy tóc.”
Ngôn Trăn chuyển đề tài, sau đó lấy máy tóc trong tủ rồi bảo đối phương ngồi xuống. Cố Thanh Hà đã tháo kính áp tròng nhưng cận cũng không nặng nên có thể nhìn thấy Ngôn Trăn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, muốn lại hỏi chút chuyện, nhưng thấy người ta có lòng sấy tóc cho mình như vậy, cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tóc Cố Thanh Hà dài đến vai, mềm mại đen bóng. Ngôn Trăn dùng khăn nhẹ nhàng lau nước trên tóc đối phương, sau đó lại dùng lược chải tóc rồi chầm chậm sấy tóc cho cô.
Đầu ngón tay Ngôn Trăn thỉnh thoảng cũng chạm vào da đầu, rồi lại vuốt ve phần cổ, động tác của đối phương cũng nhẹ nhàng, mềm mại như lông vũ. Cố Thanh Hà cầm lòng không đậu nhắm mắt lại, hưởng thụ loại cảm giác thoải mái, xa lạ này.
“Cố Thanh Hà, tôi cảm thấy tôi bệnh rồi.” Ngôn Trăn nói nhưng nàng biết giọng mình rất nhỏ, đối phương chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Vì thế nên nàng lại tiếp tục nói cho mình nghe: “Không biết là tại sao, vừa nãy thấy cậu như vậy tim của mình lại đập rất nhanh. Không phải, chắc là đã bắt đầu từ trước đó. Chỉ cần nghĩ sau này cậu hạnh phúc với người khác thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, sợ cậu không cần tôi nữa...”
Ngôn Trăn nói như vậy, đột nhiên tay nàng bị nắm lấy, sau đó Cố Thanh Hà quay đầu tắt máy sấy tóc.
“Sao thế?” Ngôn Trăn vô thức lùi về sau, nàng hơi chột dạ, lo lắng mấy lời vừa rồi đã bị đối phương nghe thấy.
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu rồi mở miệng: “Quá nóng rồi.” Cô chỉ vào một bên tóc của mình.
Ngôn Trăn vội đặt máy sấy tóc xuống, cẩn thận vuốt tóc đối phương, nhìn vào chân tóc: “Xin lỗi, vừa rồi không chú ý, để tôi nhìn xem.”
“Vừa nãy cậu nói gì, nghe không rõ?” Cố Thanh Hà để đối phương muốn làm gì thì làm. Ngôn Trăn cứ thổi miết một chỗ, nếu cô không cản lại thì cháy hết tóc luôn rồi.
Ngôn Trăn vẫn im lặng, sau khi kiểm tra tóc đối phương không sao thì lại tiếp tục cầm máy sấy thổi vào chỗ khác, nhưng nàng vẫn không muốn nhắc đến việc làm mình phân tâm.
Mặc dù có chút sai sót trong dịch vụ nhưng Ngôn Trăn vẫn quyết tâm thực hiện cho xong. Sau khi sấy xong mái tóc xinh đẹp của Cố Thanh Hà thì nàng bôi dầu dưỡng, dùng đầu ngón tay xoa xoa vào máy tóc đen dày của cô, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve, massage da đầu.
“Thoải mái không?” Ngôn Trăn hỏi vào tai Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà hạ mí mắt xuống “ừm”, nhưng cô không biết câu trả lời trầm thấp, dịu dàng này khi đến tai Ngôn Trăn lại trở thành sự triền miên khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
Ngôn Trăn nhẹ nhàng dùng ngón tay massage da đầu đối phương, từ từ đi xuống cổ rồi đến vành tai. Mỗi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế, đôi mắt đen láy cũng nhìn chằm chằm vào chiếc cổ hình dáng rõ ràng trước mặt, những đường cong duyên dáng lại tản ra khí chất cấm dục.
Nếu nàng là ma cà rồng thì sẽ không kìm chế được mà cắn, dù sao thì nó quá quyến rũ.
“Trước đây cậu còn không cho tôi chạm vào.” Ngôn Trăn cúi người, mang ý cười trong hơi thở.
Cố Thanh Hà cũng mở mắt, hơi hơi nghiêng đầu: “Lúc đó chúng ta không quen biết nhau.”
Ngôn Trăn đột nhiên ngừng xoa bóp, thăm dò một chút, giọng nói lại mang theo sự ghen tị: “Ý cậu là ai thân với cậu thì cũng có thể chạm vào?”
Cố Thanh Hà nghe xong thì lúng túng, lắc đầu: “Cậu nghĩ quá nhiều.” Cô có thói ở sạch.
Ngôn Trăn mỉm cười, tiếp tục xoa bóp vai cho cô, nàng biết Cố Thanh Hà sẽ không như vậy nhưng bản thân lại bị ý nghĩ xấu xa này khống chế. Nếu có người thân mật, xoa bóp cho Cố Thanh Hà như vậy thì nàng sẽ ghen đỏ mắt, bất chấp nam nữ.
“Đủ rồi.” Cố Thanh Hà xoay người, nhìn ngón tay Ngôn Trăn: “Không mệt sao?”
Ngôn Trăn lắc đầu cười cười: “Massage cho cậu sao lại mệt chứ. Có điều phải thu phí.”
Nàng nhìn Cố Thanh Hà, gợi lên đường cong duyên dáng, xinh đẹp, sau đó nàng quay đầu, dùng giọng điệu vừa lạ vừa quen: “Thu phí, cậu cảm thấy thế nào?”
Ngón tay cô xoa xoa đôi môi đỏ mọng của Ngôn Trăn, sau đó là một nụ hôn trên môi, dịu dàng đến mức Ngôn Trăn không cưỡng lại nổi, từng bước từng bước lại chiếm lĩnh nàng, thậm chí còn mang theo sự cường thế, càng quấy điên cuồng cùng vương vấn, triền miên.
...
“Ngôn Trăn?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang bên tai.
Ngôn Trăn tỉnh lại, mở to mắt nhìn người trước mặt, đối phương đang lo lắng nhìn nàng: “Hả? Cậu gọi tôi à? Làm sao vậy?”
“Cậu đang ngơ ra.” Cố Thanh Hà nói.
Lúc này Ngôn Trăn nhận ra cảnh vừa rồi là do mình tưởng tượng. Chỉ thoáng chốc mà nàng hoảng hốt, vỗ vỗ hai má nóng vừng của mình, ánh mắt lại rơi vào đôi môi đỏ mọng khiến người ta mơ tưởng của Cố Thanh Hà, nàng cảm thấy đầu mình đang bốc khói!!
Nàng tức giận trừng mắt với Cố Thanh Hà, sau đó lại quay người chạy vào phòng tắm.
“Sao lại vô duyên vô cớ động kinh vậy?”
Sau khi mọi thứ đã dọn dẹp xong, Cố Thanh Hà lên phòng ngủ của Ngôn Trăn.
Kỳ thật, cô ngủ trong phòng khách cũng được nhưng Ngôn Trăn hình như không vui, bảo rằng mình sợ, cần có người ngủ chung. Sau đó còn lừa tình, bậc ca khúc “Cần người bên cạnh” của Vương Lực Hoành.
()
Rất to.
...
Càng cần một người đến thắp sáng màn đêm tối tăm.
Em đã không còn sức lực, không thể kháng cự, không còn đường lui.
Đêm khuya vắng lặng, em bây giờ, rất cần một người ở bên cạnh...
Khi bài hát vang lên, Ngôn Trăn cũng ở kế bên bi thương mà đệm nhạc. Cố Thanh Hà cứ vậy ngồi nghe, giọng của Ngôn Trăn rất hay, rất thích hợp để hát. Bài hát kết thúc, Ngôn Trăn đáng thương nhìn Cố Thanh Hà, yên lặng xin tin tức giúp đỡ.
Tôi cần cậu ở bên.
“Tiểu Cố, tới đây, tới đây.” Ngôn Trăn ngồi trên giường, thẹn thùng vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Cố Thanh Hà hơi do dự nhưng vẫn đi tới, “Tôi ngủ dưới đất cũng được.” Cố Thanh Hà trải chăn mền ra đất.
Ngôn Trăn cau mày: “Ngủ dưới đất? Mặc dù nhà mình cũng sạch, nhưng giường cũng đủ lớn cho hai đứa mình ngủ. Hơn nữa cậu còn là khách, ai lại để khách ngủ dưới đất bao giờ?”
Ngôn Trăn nói xong lại sợ Cố Thanh Hà không chịu nên thò mông ra, biến mình thành hình chữ đại (大), đo kích cỡ chiếc giường để làm mẫu cho Cố Thanh Hà.
“Nà, chắc chắn đủ để ngủ, hơn nữa tôi ngủ rất ngoan, yên tâm.”
Cố Thanh Hà không khỏi bật cười trước mấy hành động hài hước của Ngôn Trăn. Cô bước tới, ngồi lên giường rồi vuốt ve chiếc chăn bông mềm mại của Ngôn Trăn. Cô còn nhìn quanh phòng Ngôn Trăn, nó rất khác với phòng cô, khắp nơi đều tràn ngập... hơi thở của một công chúa màu hồng.
“Cậu thích mấy thứ này sao?” Cố Thanh Hà chỉ vào đủ thứ búp bê trên đầu giường, còn có đủ thứ phụ kiện lấp la lấp lánh.
Ngôn Trăn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Không có, mấy búp bê đó là người khác tặng. Lúc tôi còn nhỏ thì mỗi lần đi công tác về ba đều sẽ mua cho tôi. Sau đó cũng thành thói quen nên đến lớn vẫn còn mua, tôi chỉ có thể chất đống ở đây. Về mấy phụ kiện kia thì tôi khá thích, ai mà không thích đồ đẹp đâu~~”
Cố Thanh Hà gật đầu, cô cảm thấy Ngôn Trăn thích hợp với những thứ dễ thương, mỹ lệ như vậy bởi vì nàng cũng là người xinh đẹp.
“Cậu ngủ gối cao hay gối thấp?” Ngôn Trăn ngồi dậy, sửa sửa lại gối cho Cố Thanh Hà rồi hỏi.
“Thấp đi.”
“Cậu cũng giống tôi, tôi cũng nằm thấp, tốt cho cột sống cổ.” Ngôn Trăn cười rồi giúp Cố Thanh Hà sửa gối, sau đó bảo đối phương nằm xuống.
Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn chăn, hai người phải đắp chung chăn sao? Cô nuốt nước miếng, không phải vì khẩn trương mà là cô chưa bao giờ ngủ với người khác như này.
Trong lúc suy nghĩ miên man thì Ngôn Trăn đã hưng phấn chui vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà đang ngồi bên cạnh.
“Cậu làm gì vậy? Nằm xuống đi.” Ngôn Trăn vươn tay kéo nhẹ cánh tay đối phương.
Cố Thanh Hà hít sâu, chịu rồi, cô đành phải ngơ ngác nằm ngã vào chiếc giường tựa kẹo ngọt này, sau đó bất động.
“Cố Thanh Hà, cậu chưa từng ngủ với người khác bao giờ sao?” Ngôn Trăn mỉm cười, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được thân thể căng cứng của đối phương.
Cố Thanh Hà lại quay qua hỏi: “Vậy cậu ngủ chưa?”
Ngôn Trăn suy nghĩ suy nghĩ, lúc còn nhỏ chắc không tính ha, nàng cũng chưa bao giờ qua đêm ở nhà Lục Vãn Vãn, cho nên có thể xem như chưa từng đi. Nàng trở người, tựa vào Cố Thanh Hà, đôi mắt như sao trời nhìn thẳng vào cô: “Cậu là người đầu tiên.”
Đêm đã khuya, mọi thứ đều im lặng, chỉ có nhịp tim của hai người đang đập rộn ràng vì rung động.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 36
__________
Nước ấm xối lên người, Cố Thanh Hà ngẩng đầu, mặc cho dòng nước trút xuống rồi lại nhìn xuống chiếc băng gạc in hình con thỏ trên tay, vô thức nở một nụ cười.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, cô cần phải bình tĩnh lại. Sau đó, cô lại chỉnh sang nước lạnh, sự kích thích mạnh mẽ làm não bộ tỉnh táo lên rất nhiều, trong đầu cũng hồi ức mọi việc đã xảy ra.
Vẻ mặt tươi cười của Ngôn Trăn, sự đáng khinh trên mặt lão già qua đường, gương mặt u ám của tên bảo vệ... mọi thứ đều hiện lên sống động. Có thể hình dung, phàm là vấn đề liên quan đến Ngôn Trăn cô sẽ khó chịu, hoặc không biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Cố Thanh Hà đứng dưới vòi sen, để mặc nước lạnh trút xuống mình.
(Cố Thanh Hà, cậu tắm xong chưa?)
Ngôn Trăn đang ở ngoài cửa nói vọng vào, Cố Thanh Hà theo bản năng tắt vòi sen.
“Sao thế?”
(Tôi muốn hỏi cậu tắm xong chưa, tôi đem đồ ngủ cùng khăn tắm cho cậu)
“Tôi biết rồi.” Cố Thanh Hà đáp lại.
Ngôn Trăn cầm quần áo đứng ngoài cửa, ngập ngừng: “Cậu nói chuyện nhỏ quá, tôi đem đồ vào cho cậu luôn nha.”
Cố Thanh Hà chưa kịp hiểu thì Ngôn Trăn đã mở cửa bước vào, không khí ngập tràn hơi nước, nồng đậm mùi sữa tắm.
“Cậu...”
Cố Thanh Hà mở to mắt khi thấy Ngôn Trăn đi vào, cô vội tắt vòi sen rồi lùi về sau cửa kính.
Ngôn Trăn cũng quay đầu đi, ngập ngừng nói: “Tôi bảo tôi vào, cậu lại không trả lời, tôi tưởng cậu đồng ý...” Nàng căng thẳng nuốt nước bọt.
Ngôn Trăn nhìn qua làn da trắng như tuyết cùng cơ thể mờ ảo của đối phương, tất nhiên là chỉ lén nhìn thôi: “Tôi, tôi, tôi...tôi để quần áo ở đây. Tôi ra ngoài trước, cậu cần gì thì gọi tôi!!!”
Vừa dứt lời Ngôn Trăn đã vọt ra ngoài, đóng sầm cửa phòng tắm, nàng đỏ mặt dựa vào cửa, cảm thấy khó thở rồi lấy tay che đi đôi má nóng bừng của mình, tim đập loạn xạ không ngừng.
“Chết tiệt, sao mình lại khẩn trương thế này? Không phải ai cũng là con gái sao?”
Ngôn Trăn lẩm bẩm, nhướng mày, xoay người dựa vào cửa để nghe âm thanh trong phòng tắm.
Lạ lùng, sao lại không có âm thanh... Ngôn Trăn nghĩ thầm, không biết việc nghe lén của mình là không tốt, đúng lúc định dán vào nghe tiếp thì cửa phòng lại mở ra, Ngôn Trăn theo quán tính mà ngã nhào về phía người đang mở cửa.
“...Hi.”
Ngôn Trăn nịnh nọt, ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Hà. Khuôn mặt vô cảm của đối phương hơi ửng đỏ do vừa tắm xong, quần áo ngủ của Ngôn Trăn cũng vừa người, nhưng Cố Thanh Hà lại không buộc dây ở phía trên. Thế nên, xương quai xanh và ngực dù bị che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng cùng những đường nét quyến rũ.
Ngôn Trăn chớp chớp đôi mắt, mất tự nhiên cắn môi. Mái tóc đen dài của Cố Thanh Hà đẫm nước, đôi mắt lạnh lùng như được bao phủ bởi tầng sương, da trắng như ngọc ngà, cả người có loại khí chất sống động, xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu.
“Còn muốn dựa tới khi nào?” Giọng điệu trầm thấp lạnh lùng.
Ngôn Trăn nở nụ cười ngốc nghếch, đứng thẳng người nhưng mặt lại nóng bừng khó hiểu.
“Cố nhãi con, tôi giúp cậu sấy tóc.”
Ngôn Trăn chuyển đề tài, sau đó lấy máy tóc trong tủ rồi bảo đối phương ngồi xuống. Cố Thanh Hà đã tháo kính áp tròng nhưng cận cũng không nặng nên có thể nhìn thấy Ngôn Trăn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, muốn lại hỏi chút chuyện, nhưng thấy người ta có lòng sấy tóc cho mình như vậy, cô đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tóc Cố Thanh Hà dài đến vai, mềm mại đen bóng. Ngôn Trăn dùng khăn nhẹ nhàng lau nước trên tóc đối phương, sau đó lại dùng lược chải tóc rồi chầm chậm sấy tóc cho cô.
Đầu ngón tay Ngôn Trăn thỉnh thoảng cũng chạm vào da đầu, rồi lại vuốt ve phần cổ, động tác của đối phương cũng nhẹ nhàng, mềm mại như lông vũ. Cố Thanh Hà cầm lòng không đậu nhắm mắt lại, hưởng thụ loại cảm giác thoải mái, xa lạ này.
“Cố Thanh Hà, tôi cảm thấy tôi bệnh rồi.” Ngôn Trăn nói nhưng nàng biết giọng mình rất nhỏ, đối phương chắc chắn sẽ không nghe thấy.
Vì thế nên nàng lại tiếp tục nói cho mình nghe: “Không biết là tại sao, vừa nãy thấy cậu như vậy tim của mình lại đập rất nhanh. Không phải, chắc là đã bắt đầu từ trước đó. Chỉ cần nghĩ sau này cậu hạnh phúc với người khác thì trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, sợ cậu không cần tôi nữa...”
Ngôn Trăn nói như vậy, đột nhiên tay nàng bị nắm lấy, sau đó Cố Thanh Hà quay đầu tắt máy sấy tóc.
“Sao thế?” Ngôn Trăn vô thức lùi về sau, nàng hơi chột dạ, lo lắng mấy lời vừa rồi đã bị đối phương nghe thấy.
Cố Thanh Hà nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu rồi mở miệng: “Quá nóng rồi.” Cô chỉ vào một bên tóc của mình.
Ngôn Trăn vội đặt máy sấy tóc xuống, cẩn thận vuốt tóc đối phương, nhìn vào chân tóc: “Xin lỗi, vừa rồi không chú ý, để tôi nhìn xem.”
“Vừa nãy cậu nói gì, nghe không rõ?” Cố Thanh Hà để đối phương muốn làm gì thì làm. Ngôn Trăn cứ thổi miết một chỗ, nếu cô không cản lại thì cháy hết tóc luôn rồi.
Ngôn Trăn vẫn im lặng, sau khi kiểm tra tóc đối phương không sao thì lại tiếp tục cầm máy sấy thổi vào chỗ khác, nhưng nàng vẫn không muốn nhắc đến việc làm mình phân tâm.
Mặc dù có chút sai sót trong dịch vụ nhưng Ngôn Trăn vẫn quyết tâm thực hiện cho xong. Sau khi sấy xong mái tóc xinh đẹp của Cố Thanh Hà thì nàng bôi dầu dưỡng, dùng đầu ngón tay xoa xoa vào máy tóc đen dày của cô, rồi lại nhẹ nhàng vuốt ve, massage da đầu.
“Thoải mái không?” Ngôn Trăn hỏi vào tai Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà hạ mí mắt xuống “ừm”, nhưng cô không biết câu trả lời trầm thấp, dịu dàng này khi đến tai Ngôn Trăn lại trở thành sự triền miên khiến người ta muốn đắm chìm trong đó.
Ngôn Trăn nhẹ nhàng dùng ngón tay massage da đầu đối phương, từ từ đi xuống cổ rồi đến vành tai. Mỗi động tác đều vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế, đôi mắt đen láy cũng nhìn chằm chằm vào chiếc cổ hình dáng rõ ràng trước mặt, những đường cong duyên dáng lại tản ra khí chất cấm dục.
Nếu nàng là ma cà rồng thì sẽ không kìm chế được mà cắn, dù sao thì nó quá quyến rũ.
“Trước đây cậu còn không cho tôi chạm vào.” Ngôn Trăn cúi người, mang ý cười trong hơi thở.
Cố Thanh Hà cũng mở mắt, hơi hơi nghiêng đầu: “Lúc đó chúng ta không quen biết nhau.”
Ngôn Trăn đột nhiên ngừng xoa bóp, thăm dò một chút, giọng nói lại mang theo sự ghen tị: “Ý cậu là ai thân với cậu thì cũng có thể chạm vào?”
Cố Thanh Hà nghe xong thì lúng túng, lắc đầu: “Cậu nghĩ quá nhiều.” Cô có thói ở sạch.
Ngôn Trăn mỉm cười, tiếp tục xoa bóp vai cho cô, nàng biết Cố Thanh Hà sẽ không như vậy nhưng bản thân lại bị ý nghĩ xấu xa này khống chế. Nếu có người thân mật, xoa bóp cho Cố Thanh Hà như vậy thì nàng sẽ ghen đỏ mắt, bất chấp nam nữ.
“Đủ rồi.” Cố Thanh Hà xoay người, nhìn ngón tay Ngôn Trăn: “Không mệt sao?”
Ngôn Trăn lắc đầu cười cười: “Massage cho cậu sao lại mệt chứ. Có điều phải thu phí.”
Nàng nhìn Cố Thanh Hà, gợi lên đường cong duyên dáng, xinh đẹp, sau đó nàng quay đầu, dùng giọng điệu vừa lạ vừa quen: “Thu phí, cậu cảm thấy thế nào?”
Ngón tay cô xoa xoa đôi môi đỏ mọng của Ngôn Trăn, sau đó là một nụ hôn trên môi, dịu dàng đến mức Ngôn Trăn không cưỡng lại nổi, từng bước từng bước lại chiếm lĩnh nàng, thậm chí còn mang theo sự cường thế, càng quấy điên cuồng cùng vương vấn, triền miên.
...
“Ngôn Trăn?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang bên tai.
Ngôn Trăn tỉnh lại, mở to mắt nhìn người trước mặt, đối phương đang lo lắng nhìn nàng: “Hả? Cậu gọi tôi à? Làm sao vậy?”
“Cậu đang ngơ ra.” Cố Thanh Hà nói.
Lúc này Ngôn Trăn nhận ra cảnh vừa rồi là do mình tưởng tượng. Chỉ thoáng chốc mà nàng hoảng hốt, vỗ vỗ hai má nóng vừng của mình, ánh mắt lại rơi vào đôi môi đỏ mọng khiến người ta mơ tưởng của Cố Thanh Hà, nàng cảm thấy đầu mình đang bốc khói!!
Nàng tức giận trừng mắt với Cố Thanh Hà, sau đó lại quay người chạy vào phòng tắm.
“Sao lại vô duyên vô cớ động kinh vậy?”
Sau khi mọi thứ đã dọn dẹp xong, Cố Thanh Hà lên phòng ngủ của Ngôn Trăn.
Kỳ thật, cô ngủ trong phòng khách cũng được nhưng Ngôn Trăn hình như không vui, bảo rằng mình sợ, cần có người ngủ chung. Sau đó còn lừa tình, bậc ca khúc “Cần người bên cạnh” của Vương Lực Hoành.
()
Rất to.
...
Càng cần một người đến thắp sáng màn đêm tối tăm.
Em đã không còn sức lực, không thể kháng cự, không còn đường lui.
Đêm khuya vắng lặng, em bây giờ, rất cần một người ở bên cạnh...
Khi bài hát vang lên, Ngôn Trăn cũng ở kế bên bi thương mà đệm nhạc. Cố Thanh Hà cứ vậy ngồi nghe, giọng của Ngôn Trăn rất hay, rất thích hợp để hát. Bài hát kết thúc, Ngôn Trăn đáng thương nhìn Cố Thanh Hà, yên lặng xin tin tức giúp đỡ.
Tôi cần cậu ở bên.
“Tiểu Cố, tới đây, tới đây.” Ngôn Trăn ngồi trên giường, thẹn thùng vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Cố Thanh Hà hơi do dự nhưng vẫn đi tới, “Tôi ngủ dưới đất cũng được.” Cố Thanh Hà trải chăn mền ra đất.
Ngôn Trăn cau mày: “Ngủ dưới đất? Mặc dù nhà mình cũng sạch, nhưng giường cũng đủ lớn cho hai đứa mình ngủ. Hơn nữa cậu còn là khách, ai lại để khách ngủ dưới đất bao giờ?”
Ngôn Trăn nói xong lại sợ Cố Thanh Hà không chịu nên thò mông ra, biến mình thành hình chữ đại (大), đo kích cỡ chiếc giường để làm mẫu cho Cố Thanh Hà.
“Nà, chắc chắn đủ để ngủ, hơn nữa tôi ngủ rất ngoan, yên tâm.”
Cố Thanh Hà không khỏi bật cười trước mấy hành động hài hước của Ngôn Trăn. Cô bước tới, ngồi lên giường rồi vuốt ve chiếc chăn bông mềm mại của Ngôn Trăn. Cô còn nhìn quanh phòng Ngôn Trăn, nó rất khác với phòng cô, khắp nơi đều tràn ngập... hơi thở của một công chúa màu hồng.
“Cậu thích mấy thứ này sao?” Cố Thanh Hà chỉ vào đủ thứ búp bê trên đầu giường, còn có đủ thứ phụ kiện lấp la lấp lánh.
Ngôn Trăn ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Không có, mấy búp bê đó là người khác tặng. Lúc tôi còn nhỏ thì mỗi lần đi công tác về ba đều sẽ mua cho tôi. Sau đó cũng thành thói quen nên đến lớn vẫn còn mua, tôi chỉ có thể chất đống ở đây. Về mấy phụ kiện kia thì tôi khá thích, ai mà không thích đồ đẹp đâu~~”
Cố Thanh Hà gật đầu, cô cảm thấy Ngôn Trăn thích hợp với những thứ dễ thương, mỹ lệ như vậy bởi vì nàng cũng là người xinh đẹp.
“Cậu ngủ gối cao hay gối thấp?” Ngôn Trăn ngồi dậy, sửa sửa lại gối cho Cố Thanh Hà rồi hỏi.
“Thấp đi.”
“Cậu cũng giống tôi, tôi cũng nằm thấp, tốt cho cột sống cổ.” Ngôn Trăn cười rồi giúp Cố Thanh Hà sửa gối, sau đó bảo đối phương nằm xuống.
Cố Thanh Hà cúi đầu nhìn chăn, hai người phải đắp chung chăn sao? Cô nuốt nước miếng, không phải vì khẩn trương mà là cô chưa bao giờ ngủ với người khác như này.
Trong lúc suy nghĩ miên man thì Ngôn Trăn đã hưng phấn chui vào trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hà đang ngồi bên cạnh.
“Cậu làm gì vậy? Nằm xuống đi.” Ngôn Trăn vươn tay kéo nhẹ cánh tay đối phương.
Cố Thanh Hà hít sâu, chịu rồi, cô đành phải ngơ ngác nằm ngã vào chiếc giường tựa kẹo ngọt này, sau đó bất động.
“Cố Thanh Hà, cậu chưa từng ngủ với người khác bao giờ sao?” Ngôn Trăn mỉm cười, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được thân thể căng cứng của đối phương.
Cố Thanh Hà lại quay qua hỏi: “Vậy cậu ngủ chưa?”
Ngôn Trăn suy nghĩ suy nghĩ, lúc còn nhỏ chắc không tính ha, nàng cũng chưa bao giờ qua đêm ở nhà Lục Vãn Vãn, cho nên có thể xem như chưa từng đi. Nàng trở người, tựa vào Cố Thanh Hà, đôi mắt như sao trời nhìn thẳng vào cô: “Cậu là người đầu tiên.”
Đêm đã khuya, mọi thứ đều im lặng, chỉ có nhịp tim của hai người đang đập rộn ràng vì rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.