Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 89
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 89
__________
Sau khi Ngôn Trăn từ chối lời mời dự tiệc của đạo diễn Phí vì lý do có việc phải làm, họ đã đi đến bãi đỗ xe.
“Tiểu Cố, bây giờ chúng ta...”
“Về nhà.”
Cố Thanh Hà nói thẳng.
Ngôn Trăn nắm chặt tay Cố Thanh Hà, nghiêm nghị nhìn cô: “Tiểu Cố, cậu bảo mai nghỉ mà, vừa lúc tôi cũng nghỉ.”
Nói chính xác, Ngôn Trăn sợ gió lạnh mùa đông sẽ dập tắt lửa tình, nàng sợ Cố Thanh Hà về nhà lại lạnh lùng như cũ, nàng sợ mình không câu dẫn được nên tận dụng thời gian, khai sẵn bếp lửa, không thể làm đối phương cấm dục nữa.
“Cậu muốn...” Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn mê hoặc, nhìn ánh mắt đào hoa của nàng nhìn đến thất thần, cô không đoán ra được ý tứ của Ngôn Trăn.”
“Muốn ở đây, chúng ta đến khách sạn đi, hôm nay, ừm, sau đó nghỉ ngơi một chút...Ngày mai về cũng không vội.” Ngôn Trăn nói, ngượng ngùng nhìn Cố Thanh Hà.
Khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp của Cố Thanh Hà đỏ bừng.
“Tối nay cậu muốn chơi như nào thì chơi, tôi đột nhiên nhớ đến câu này.” Âm thanh lạnh lùng của Cố Thanh Hà vang lên, cô lặp lại lời Đàm Hằng vừa nãy.
Ngôn Trăn vội bịt mồm đối phương, hờn dỗi: “Cậu thật là, một hai phải nói ra.”
Nhìn Ngôn Trăn xấu hổ Cố Thanh Hà lại mỉm cười, cô mổ vào lòng bàn tay đối phương, Ngôn Trăn thở hổn hển ngay, nàng chỉ muốn bịt miệng Cố Thanh Hà, không ngờ đối phương lại thân mật như vậy.
“Chúng mình lên xe đi, bên ngoài lạnh, tôi đặt khách sạn.” Cố Thanh Hà mở cửa cho Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn ngạc nhiên, sao Cố Thanh Hà biết nàng đang nghĩ gì hết vậy. Ngôn Trăn vội lên xe, tháo kính râm: “Tiểu Cố, sao cậu biết tôi định đặt khách sạn khác?”
Thật thì Đàm Hằng nói với Cố Thanh Hà khách sạn họ ở rồi, nhưng sao Cố Thanh Hà không nghĩ hai người sẽ về khách sạn đó mà lại đi khách sạn khác?
“Ở đó nhiều người canh không phải sao? Khách sạn ban đầu của cậu.” Trong lúc Ngôn Trăn thắt dây an toàn thì Cố Thanh Hà cũng cúi đầu gửi tin nhắn cho Cố Lộng Khê, bắt cô đặt cho mình một phòng, tất nhiên là cái cao cấp nhất.
Ngôn Trăn ngạc nhiên nhìn người yêu, nàng cho rằng người này chỉ biết mỗi chuyện y học, “Cậu biết hết sao? Cậu chú ý sao?“. Trong ấn tượng của nàng, chú ngỗng nhỏ ngốc nghếch này làm sao biết mấy cái nằm vùng kia được.
Cố Thanh Hà há mồm, ngẩng đầu, cất điện thoại, biểu tình vi diệu: “Hôm nay vô tình thấy một chút cho nên cũng biết một chút.”
“Im lặng theo dõi tôi nha.”
“Không có.” Cố Thanh Hà không chịu nhận, cô cũng không muốn Ngôn Trăn biết được cái nickname tám chữ “cút” của mình.
“Còn tìm riêng thông tin hôm nay của tôi, chờ cơ hội tấn công tôi~~”
“Ngôn Trăn.”
“Hửm?”
“Shut up.”
Cố Thanh Hà nói xong Ngôn Trăn cũng trầm mặc, điều này không phù hợp tính khí của nàng.
Cố Thanh Hà nghĩ nghĩ, lúc nãy cô cũng không nghiêm túc lắm, chẳng lẽ Ngôn Trăn coi trọng chuyện này sao? Tay cầm vô lăng của cô hơi lúng túng, suy nghĩ nên giải thích hay không.
Cuối cùng Cố Thanh Hà mềm giọng: “Sao tự nhiên ngoan vậy.”
“Hửm!? Cậu kêu tôi câm mồm mà? Nghĩ kỹ rồi, bây giờ tôi sẽ ít nói để bảo vệ cổ họng của mình. Nói chung thì có lẽ tối nay tôi phải hét rất lâu...”
Lúc đầu Cố Thanh Hà không hiểu, nhưng sau khi nghe âm thanh nhu hoà kia thì cô hiểu rồi, mặt cô đỏ đến mức có thể luộc cái trứng.
Chiếc sedan ngang ngược cũng hứng thú như chủ nhân, gầm rú lao về phía mục đích.
***
Ngôn Trăn quẹt thẻ bước vào phòng như tổng thống, căn phòng vô cùng sang trọng, tràn đầy tiện nghi làm mắt nàng phát sáng, hiển nhiên là nàng rất hài lòng.
“Oa...cái này...chỗ này cũng quá xa hoa đi! Đúng là khách sạn Vân Hoa, cao cấp còn tiện nghi, đáp ứng hết mọi nhu cầu khắt khe của giới quý tộc thế kỷ mười chín.” Ngôn Trăn cảm thán, đẩy vali vào trong phòng được che kính bằng thảm lông ngỗng.
Tất nhiên Cố Thanh Hà cũng theo sát phía sau.
Cô nghe Ngôn Trăn dùng mấy từ mỹ lệ kia để ca ngợi thì mỉm cười, dù sao cũng là chỗ kinh doanh của nhà, nên cô cũng sẽ có chút tự hào: “Cậu thích là được rồi.”
“Thích, rất thích, Tiểu Cố, sao cậu đặt được phòng này?” Ngôn Trăn nhìn xung quanh rồi nhìn về Cố Thanh Hà phía sau, nàng đánh giá trên dưới một lượt, hình như lúc bác sĩ Cố bước vào khách sạn thì hơi mất tự nhiên.
Cố Thanh Hà ngượng ngùng, đúng vậy, Ngôn Trăn chỉ cần liếc là nhìn thấy Cố Thanh Hà, cái người cấm dục nhưng lại rất ngây thơ kia đang thẹn thùng.
Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua, căn phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, ánh đèn vàng thắp sáng cùng hương liệu cao cấp đang tản ra làm người ta mơ mơ, màng màng, ga trải giường còn được tỉ mỉ rãi những cánh hoa hồng đỏ tươi...
Lãng mạn đến làm người ta hít thở không không.
“Chuẩn bị mỗi việc một chút thôi.” Cố Thanh Hà giải thích mơ hồ.
Đúng thật là cô chỉ chuẩn bị một chút thôi, cô thông qua quan hệ bắt Cố Lộng Khê cung cấp phòng tốt nhất ở Vân Hoa. Tất nhiên người dẫn hai người vào là quản lý khách sạn, không cần đến quầy lễ tân đăng ký. Tất cả có thể bảo đảm được quyền riêng tư của cô cùng Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn hơi hoang mang, nàng không nghĩ người yêu mình quan hệ rộng thế, ít nhất cậu ấy không cần đăng ký mà vào thẳng cái khách sạn năm sao vậy luôn. Thôi bỏ đi, Cố Thanh Hà không muốn đi sâu thì nàng không hỏi. Nàng chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc hiếm có này cùng bác sĩ Cố.
Dù sao đêm nay cũng là đêm đầu tiên của họ.
Nghĩ đến bộ đồ ngủ siêu siêu gợi cảm mà nàng đã mang theo, chính là chuẩn bị cho...à...lúc này...chuẩn bị hoàn hảo.
Nhưng Cố Thanh Hà ở kế bên, nàng không dám mở vali.
Hơn nữa, chuyện gì đây? Hai người cứ như mấy đứa trẻ mới yêu, ai cũng không tự nhiên, một người ngồi sofa, một người cạnh cửa sổ lớn sát đất, giả vờ ngắm nhìn phong cảnh.
Hai người đang ngượng ngùng, bối rối, không biết nên làm thế nào để châm lửa.
Thoả thuận đêm nay tuỳ ý cô chơi rồi, nhưng đến khi thực chiến thì không ai có kinh nghiệm. Hơn nữa Cố Thanh Hà vốn luôn cấm dục kia còn nhát hơn nàng. Phải điều chỉnh bầu không khí thôi, như này không ai thở nổi.
Dù sao cũng cần người mở đầu, Ngôn Trăn biết người đó nhất định không phải Cố Thanh Hà.
Vì thế nàng đứng dậy khỏi sofa, cởi giày, chân trần bước lên thảm lông, từ từ đến gần người bên cửa sổ. Nàng vòng tay ôm đối phương, nàng cũng cảm giác được Cố Thanh Hà giật mình.
“Tiểu Cố...tôi nghĩ..Nếu không cậu đi tắm trước, thả lỏng cơ thể.” Lời Ngôn Trăn văng vẳng bên tay, âm thanh quyến rũ làm căn phòng yên tĩnh như ngọt ngào hơn. Tay nàng vuốt ve, sau đó chạm vào lưng Cố Thanh Hà, cởi áo khoác đối phương.
Cố Thanh Hà xoay người, vì lời Ngôn Trăn mà ánh mắt cô càng sâu thẳm, thâm tình nhìn vào nàng. Cô tuỳ ý Ngôn Trăn cởi bỏ cúc áo sơ mi, cho đến khi đến cúc thứ tư, Cố Thanh Hà nắm lại tay đối phương.
“Nếu cậu tiếp tục tôi nghĩ không cần tắm đâu.” Cô thì thầm, sau đó hơi nghiêng đầu đặt nụ hôn lạnh lên môi Ngôn Trăn. Cô vẫn kìm nén cho nên chỉ chạm nhẹ rồi đi, để phần cho bữa ăn sau.
Ngôn Trăn đỏ mặt, đẩy Cố Thanh Hà vào phòng tắm. Nàng có thể cảm nhận được đối phương khoe khoang, không chừng hôm nay sẽ bị đối phương triền miên cả đêm.
Nghĩ đến đây Ngôn Trăn cũng lặng lẽ mở vali, nàng lấy chiếc váy ngủ màu đỏ rượu ra thêm đó là đoạn dây lụa, à, này để bịt mắt à...? Ngôn Trăn tranh thủ lúc Cố Thanh Hà đang tắm nhắn tin cho Úc Quỳnh.
Úc Quỳnh bảo dây đó là thắt lưng, nhưng sau đó lại nghĩ nghĩ, bịt mắt không phải kích thích hơn sao!!! Cho nên lấy góc độ chuyên nghiệp để trả lời Ngôn Trăn.
***
“Tiểu Cố, cậu không được nhìn lén đó, còn nữa, lấy cái dây trên bàn bịt mắt lại đi.” Ngôn Trăn lộ nửa bả vai, dựa vào cửa phòng tắm dặn dò Cố Thanh Hà - người đã tắm xong.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Thanh Hà bị hơi nước quét qua, có chút trắng nõn mềm mại lại có chút đỏ hồng. Cô ngơ ngác nhìn cái dây đỏ sậm trên bàn, không hiểu Ngôn Trăn muốn chơi trò tình thú gì, thành thật trả lời: “Tôi sẽ không nhìn trộm.”
“Không được, bịt mắt lại đi, bịt kín chút, ngoan ngoãn đợi tôi.” Ngôn Trăn rít lên, cong cong ngón tay bảo đối phương phải nghe.
Cố Thanh Hà cầm sợi dây lụa đỏ lên nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng nghe lời che mắt lại.
Sau khi Ngôn Trăn tắm xong, mặc bộ đồ ngủ ngay cả cao thủ tình trường như Úc Quỳnh nhìn cũng ngại, nàng cúi đầu nhìn mình, khẽ cắn môi rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Chỉ mặc duy nhất chiếc váy ngủ ren, không mặc cái khác.
Nói chính xác, chiếc áo ngủ có gắn vải ren, mấy bộ phận quan trọng mơ hồ cũng nhìn thấy, không có tác dụng che chở nào. Bộ đồ ngủ được bảo vệ bằng cọng dây lụa quanh eo nhưng bây giờ đang ở trên mắt Cố Thanh Hà. Cho nên vai hơi lớn thì nó sẽ càng mở rộng, thậm chí có thể trượt xuống, Ngôn Trăn đành phải nắm lấy cổ áo, kiễng chân lại chỗ Cố Thanh Hà.
“Ngôn Trăn?”
Cố Thanh Hà khẽ gọi tên nàng.
Ánh sáng mờ ảo, trên tường là bức tranh thần tình yêu ôm bình, trong phòng là mùi hương quyến rũ, mê người. Người ngồi trên sofa mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc đen dài xoã xuống bả vai, xương quai xanh xinh đẹp không được che lại, gương mặt trắng nõn cùng đôi môi mỏng đỏ tươi, sợi dây lụa đỏ đang che đôi mắt lại.
Mọi thứ như vậy.
Cấm dục, mê người, trái cấm khiến người ta muốn hái.
Ngôn Trăn nhìn hình ảnh trước mặt cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Nàng nhẹ nhàng “ừm” rồi bước đến sofa, “Tiểu Cố, tôi tắm xong rồi.”
Cố Thanh Hà nghe thấy Ngôn Trăn, cô muốn đưa tay cởi đi bịt mắt, Ngôn Trăn lại tay lanh mắt lẹ ngăn cô: “Chờ chút đã, đợi tôi một phút.”
Ngôn Trăn thấy được khuôn mặt nhỏ của Cố Thanh Hà đang hoang mang, cô nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó đợi nàng, không tháo dây lụa xuống.
Ngôn Trăn liền mang món quà giấu trong vali ra.
Dây chuyền thiên thần.
Đây là món quà nàng muốn tặng Cố Thanh Hà, xem như vật ước định tình yêu.
Ngôn Trăn cầm hộp quà tinh xảo, lấy ra sợi dây chuyền sáng như sao, chỉ duy nhất hai chiếc, chiếc kia ở nơi triển lãm, không bán, còn chiếc còn lại thuộc về cô, Cố Thanh Hà.
Nàng cầm chiếc dây chuyền trong tay, nhỏ giọng: “Tôi muốn tặng cậu quà, tôi muốn Tiểu Cố luôn luôn mang trên người, nhìn thấy sẽ nghĩ ngay đến tôi, hơn nữa tôi muốn mọi thứ tốt nhất đều cho cậu.”
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Cố Thanh Hà, nàng không với tới cổ Cố Thanh Hà nên ngồi lên người cô, việc này doạ Cố Thanh Hà sốc.
Nàng lướt ngón tay qua chiếc cổ trắng nõn của Cố Thanh Hà, nhìn đôi mắt bị dây lụa che kín, trời đất ơi, thật sự quá kích thích người ta.
Ngôn Trăn nuốt nước bọt, đeo dây chiều lên cho Cố Thanh Hà, vừa vặn, hoàn hảo, ánh sáng rực rỡ trong càng bắt mắt, càng xinh đẹp trên chiếc cổ trắng trẻo và hoàn hảo của Cố Thanh Hà, thực sự vì Cố Thanh Hà mà sinh ra.
Đương nhiên Cố Thanh Hà biết dụng ý của Ngôn Trăn, cô sâu sắc cảm nhận được sự trân trọng của người yêu. Hình như Ngôn Trăn chuẩn bị món quà này lâu lắm rồi. Cố Thanh Hà nghĩ vậy cũng vươn tay chạm vào kim loại lạnh lẽo, tinh tế trên cổ cô, khoé miệng cũng cong thành vòng cung xinh đẹp.
Cố Thanh Hà cười.
Và nụ cười này phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng của Ngôn Trăn, hoàn toàn luân hãm.
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 89
__________
Sau khi Ngôn Trăn từ chối lời mời dự tiệc của đạo diễn Phí vì lý do có việc phải làm, họ đã đi đến bãi đỗ xe.
“Tiểu Cố, bây giờ chúng ta...”
“Về nhà.”
Cố Thanh Hà nói thẳng.
Ngôn Trăn nắm chặt tay Cố Thanh Hà, nghiêm nghị nhìn cô: “Tiểu Cố, cậu bảo mai nghỉ mà, vừa lúc tôi cũng nghỉ.”
Nói chính xác, Ngôn Trăn sợ gió lạnh mùa đông sẽ dập tắt lửa tình, nàng sợ Cố Thanh Hà về nhà lại lạnh lùng như cũ, nàng sợ mình không câu dẫn được nên tận dụng thời gian, khai sẵn bếp lửa, không thể làm đối phương cấm dục nữa.
“Cậu muốn...” Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn mê hoặc, nhìn ánh mắt đào hoa của nàng nhìn đến thất thần, cô không đoán ra được ý tứ của Ngôn Trăn.”
“Muốn ở đây, chúng ta đến khách sạn đi, hôm nay, ừm, sau đó nghỉ ngơi một chút...Ngày mai về cũng không vội.” Ngôn Trăn nói, ngượng ngùng nhìn Cố Thanh Hà.
Khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp của Cố Thanh Hà đỏ bừng.
“Tối nay cậu muốn chơi như nào thì chơi, tôi đột nhiên nhớ đến câu này.” Âm thanh lạnh lùng của Cố Thanh Hà vang lên, cô lặp lại lời Đàm Hằng vừa nãy.
Ngôn Trăn vội bịt mồm đối phương, hờn dỗi: “Cậu thật là, một hai phải nói ra.”
Nhìn Ngôn Trăn xấu hổ Cố Thanh Hà lại mỉm cười, cô mổ vào lòng bàn tay đối phương, Ngôn Trăn thở hổn hển ngay, nàng chỉ muốn bịt miệng Cố Thanh Hà, không ngờ đối phương lại thân mật như vậy.
“Chúng mình lên xe đi, bên ngoài lạnh, tôi đặt khách sạn.” Cố Thanh Hà mở cửa cho Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn ngạc nhiên, sao Cố Thanh Hà biết nàng đang nghĩ gì hết vậy. Ngôn Trăn vội lên xe, tháo kính râm: “Tiểu Cố, sao cậu biết tôi định đặt khách sạn khác?”
Thật thì Đàm Hằng nói với Cố Thanh Hà khách sạn họ ở rồi, nhưng sao Cố Thanh Hà không nghĩ hai người sẽ về khách sạn đó mà lại đi khách sạn khác?
“Ở đó nhiều người canh không phải sao? Khách sạn ban đầu của cậu.” Trong lúc Ngôn Trăn thắt dây an toàn thì Cố Thanh Hà cũng cúi đầu gửi tin nhắn cho Cố Lộng Khê, bắt cô đặt cho mình một phòng, tất nhiên là cái cao cấp nhất.
Ngôn Trăn ngạc nhiên nhìn người yêu, nàng cho rằng người này chỉ biết mỗi chuyện y học, “Cậu biết hết sao? Cậu chú ý sao?“. Trong ấn tượng của nàng, chú ngỗng nhỏ ngốc nghếch này làm sao biết mấy cái nằm vùng kia được.
Cố Thanh Hà há mồm, ngẩng đầu, cất điện thoại, biểu tình vi diệu: “Hôm nay vô tình thấy một chút cho nên cũng biết một chút.”
“Im lặng theo dõi tôi nha.”
“Không có.” Cố Thanh Hà không chịu nhận, cô cũng không muốn Ngôn Trăn biết được cái nickname tám chữ “cút” của mình.
“Còn tìm riêng thông tin hôm nay của tôi, chờ cơ hội tấn công tôi~~”
“Ngôn Trăn.”
“Hửm?”
“Shut up.”
Cố Thanh Hà nói xong Ngôn Trăn cũng trầm mặc, điều này không phù hợp tính khí của nàng.
Cố Thanh Hà nghĩ nghĩ, lúc nãy cô cũng không nghiêm túc lắm, chẳng lẽ Ngôn Trăn coi trọng chuyện này sao? Tay cầm vô lăng của cô hơi lúng túng, suy nghĩ nên giải thích hay không.
Cuối cùng Cố Thanh Hà mềm giọng: “Sao tự nhiên ngoan vậy.”
“Hửm!? Cậu kêu tôi câm mồm mà? Nghĩ kỹ rồi, bây giờ tôi sẽ ít nói để bảo vệ cổ họng của mình. Nói chung thì có lẽ tối nay tôi phải hét rất lâu...”
Lúc đầu Cố Thanh Hà không hiểu, nhưng sau khi nghe âm thanh nhu hoà kia thì cô hiểu rồi, mặt cô đỏ đến mức có thể luộc cái trứng.
Chiếc sedan ngang ngược cũng hứng thú như chủ nhân, gầm rú lao về phía mục đích.
***
Ngôn Trăn quẹt thẻ bước vào phòng như tổng thống, căn phòng vô cùng sang trọng, tràn đầy tiện nghi làm mắt nàng phát sáng, hiển nhiên là nàng rất hài lòng.
“Oa...cái này...chỗ này cũng quá xa hoa đi! Đúng là khách sạn Vân Hoa, cao cấp còn tiện nghi, đáp ứng hết mọi nhu cầu khắt khe của giới quý tộc thế kỷ mười chín.” Ngôn Trăn cảm thán, đẩy vali vào trong phòng được che kính bằng thảm lông ngỗng.
Tất nhiên Cố Thanh Hà cũng theo sát phía sau.
Cô nghe Ngôn Trăn dùng mấy từ mỹ lệ kia để ca ngợi thì mỉm cười, dù sao cũng là chỗ kinh doanh của nhà, nên cô cũng sẽ có chút tự hào: “Cậu thích là được rồi.”
“Thích, rất thích, Tiểu Cố, sao cậu đặt được phòng này?” Ngôn Trăn nhìn xung quanh rồi nhìn về Cố Thanh Hà phía sau, nàng đánh giá trên dưới một lượt, hình như lúc bác sĩ Cố bước vào khách sạn thì hơi mất tự nhiên.
Cố Thanh Hà ngượng ngùng, đúng vậy, Ngôn Trăn chỉ cần liếc là nhìn thấy Cố Thanh Hà, cái người cấm dục nhưng lại rất ngây thơ kia đang thẹn thùng.
Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua, căn phòng rất sạch sẽ, ngăn nắp, ánh đèn vàng thắp sáng cùng hương liệu cao cấp đang tản ra làm người ta mơ mơ, màng màng, ga trải giường còn được tỉ mỉ rãi những cánh hoa hồng đỏ tươi...
Lãng mạn đến làm người ta hít thở không không.
“Chuẩn bị mỗi việc một chút thôi.” Cố Thanh Hà giải thích mơ hồ.
Đúng thật là cô chỉ chuẩn bị một chút thôi, cô thông qua quan hệ bắt Cố Lộng Khê cung cấp phòng tốt nhất ở Vân Hoa. Tất nhiên người dẫn hai người vào là quản lý khách sạn, không cần đến quầy lễ tân đăng ký. Tất cả có thể bảo đảm được quyền riêng tư của cô cùng Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn hơi hoang mang, nàng không nghĩ người yêu mình quan hệ rộng thế, ít nhất cậu ấy không cần đăng ký mà vào thẳng cái khách sạn năm sao vậy luôn. Thôi bỏ đi, Cố Thanh Hà không muốn đi sâu thì nàng không hỏi. Nàng chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc hiếm có này cùng bác sĩ Cố.
Dù sao đêm nay cũng là đêm đầu tiên của họ.
Nghĩ đến bộ đồ ngủ siêu siêu gợi cảm mà nàng đã mang theo, chính là chuẩn bị cho...à...lúc này...chuẩn bị hoàn hảo.
Nhưng Cố Thanh Hà ở kế bên, nàng không dám mở vali.
Hơn nữa, chuyện gì đây? Hai người cứ như mấy đứa trẻ mới yêu, ai cũng không tự nhiên, một người ngồi sofa, một người cạnh cửa sổ lớn sát đất, giả vờ ngắm nhìn phong cảnh.
Hai người đang ngượng ngùng, bối rối, không biết nên làm thế nào để châm lửa.
Thoả thuận đêm nay tuỳ ý cô chơi rồi, nhưng đến khi thực chiến thì không ai có kinh nghiệm. Hơn nữa Cố Thanh Hà vốn luôn cấm dục kia còn nhát hơn nàng. Phải điều chỉnh bầu không khí thôi, như này không ai thở nổi.
Dù sao cũng cần người mở đầu, Ngôn Trăn biết người đó nhất định không phải Cố Thanh Hà.
Vì thế nàng đứng dậy khỏi sofa, cởi giày, chân trần bước lên thảm lông, từ từ đến gần người bên cửa sổ. Nàng vòng tay ôm đối phương, nàng cũng cảm giác được Cố Thanh Hà giật mình.
“Tiểu Cố...tôi nghĩ..Nếu không cậu đi tắm trước, thả lỏng cơ thể.” Lời Ngôn Trăn văng vẳng bên tay, âm thanh quyến rũ làm căn phòng yên tĩnh như ngọt ngào hơn. Tay nàng vuốt ve, sau đó chạm vào lưng Cố Thanh Hà, cởi áo khoác đối phương.
Cố Thanh Hà xoay người, vì lời Ngôn Trăn mà ánh mắt cô càng sâu thẳm, thâm tình nhìn vào nàng. Cô tuỳ ý Ngôn Trăn cởi bỏ cúc áo sơ mi, cho đến khi đến cúc thứ tư, Cố Thanh Hà nắm lại tay đối phương.
“Nếu cậu tiếp tục tôi nghĩ không cần tắm đâu.” Cô thì thầm, sau đó hơi nghiêng đầu đặt nụ hôn lạnh lên môi Ngôn Trăn. Cô vẫn kìm nén cho nên chỉ chạm nhẹ rồi đi, để phần cho bữa ăn sau.
Ngôn Trăn đỏ mặt, đẩy Cố Thanh Hà vào phòng tắm. Nàng có thể cảm nhận được đối phương khoe khoang, không chừng hôm nay sẽ bị đối phương triền miên cả đêm.
Nghĩ đến đây Ngôn Trăn cũng lặng lẽ mở vali, nàng lấy chiếc váy ngủ màu đỏ rượu ra thêm đó là đoạn dây lụa, à, này để bịt mắt à...? Ngôn Trăn tranh thủ lúc Cố Thanh Hà đang tắm nhắn tin cho Úc Quỳnh.
Úc Quỳnh bảo dây đó là thắt lưng, nhưng sau đó lại nghĩ nghĩ, bịt mắt không phải kích thích hơn sao!!! Cho nên lấy góc độ chuyên nghiệp để trả lời Ngôn Trăn.
***
“Tiểu Cố, cậu không được nhìn lén đó, còn nữa, lấy cái dây trên bàn bịt mắt lại đi.” Ngôn Trăn lộ nửa bả vai, dựa vào cửa phòng tắm dặn dò Cố Thanh Hà - người đã tắm xong.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Thanh Hà bị hơi nước quét qua, có chút trắng nõn mềm mại lại có chút đỏ hồng. Cô ngơ ngác nhìn cái dây đỏ sậm trên bàn, không hiểu Ngôn Trăn muốn chơi trò tình thú gì, thành thật trả lời: “Tôi sẽ không nhìn trộm.”
“Không được, bịt mắt lại đi, bịt kín chút, ngoan ngoãn đợi tôi.” Ngôn Trăn rít lên, cong cong ngón tay bảo đối phương phải nghe.
Cố Thanh Hà cầm sợi dây lụa đỏ lên nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng nghe lời che mắt lại.
Sau khi Ngôn Trăn tắm xong, mặc bộ đồ ngủ ngay cả cao thủ tình trường như Úc Quỳnh nhìn cũng ngại, nàng cúi đầu nhìn mình, khẽ cắn môi rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Chỉ mặc duy nhất chiếc váy ngủ ren, không mặc cái khác.
Nói chính xác, chiếc áo ngủ có gắn vải ren, mấy bộ phận quan trọng mơ hồ cũng nhìn thấy, không có tác dụng che chở nào. Bộ đồ ngủ được bảo vệ bằng cọng dây lụa quanh eo nhưng bây giờ đang ở trên mắt Cố Thanh Hà. Cho nên vai hơi lớn thì nó sẽ càng mở rộng, thậm chí có thể trượt xuống, Ngôn Trăn đành phải nắm lấy cổ áo, kiễng chân lại chỗ Cố Thanh Hà.
“Ngôn Trăn?”
Cố Thanh Hà khẽ gọi tên nàng.
Ánh sáng mờ ảo, trên tường là bức tranh thần tình yêu ôm bình, trong phòng là mùi hương quyến rũ, mê người. Người ngồi trên sofa mặc áo choàng tắm màu trắng, tóc đen dài xoã xuống bả vai, xương quai xanh xinh đẹp không được che lại, gương mặt trắng nõn cùng đôi môi mỏng đỏ tươi, sợi dây lụa đỏ đang che đôi mắt lại.
Mọi thứ như vậy.
Cấm dục, mê người, trái cấm khiến người ta muốn hái.
Ngôn Trăn nhìn hình ảnh trước mặt cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Nàng nhẹ nhàng “ừm” rồi bước đến sofa, “Tiểu Cố, tôi tắm xong rồi.”
Cố Thanh Hà nghe thấy Ngôn Trăn, cô muốn đưa tay cởi đi bịt mắt, Ngôn Trăn lại tay lanh mắt lẹ ngăn cô: “Chờ chút đã, đợi tôi một phút.”
Ngôn Trăn thấy được khuôn mặt nhỏ của Cố Thanh Hà đang hoang mang, cô nhíu mày nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó đợi nàng, không tháo dây lụa xuống.
Ngôn Trăn liền mang món quà giấu trong vali ra.
Dây chuyền thiên thần.
Đây là món quà nàng muốn tặng Cố Thanh Hà, xem như vật ước định tình yêu.
Ngôn Trăn cầm hộp quà tinh xảo, lấy ra sợi dây chuyền sáng như sao, chỉ duy nhất hai chiếc, chiếc kia ở nơi triển lãm, không bán, còn chiếc còn lại thuộc về cô, Cố Thanh Hà.
Nàng cầm chiếc dây chuyền trong tay, nhỏ giọng: “Tôi muốn tặng cậu quà, tôi muốn Tiểu Cố luôn luôn mang trên người, nhìn thấy sẽ nghĩ ngay đến tôi, hơn nữa tôi muốn mọi thứ tốt nhất đều cho cậu.”
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Cố Thanh Hà, nàng không với tới cổ Cố Thanh Hà nên ngồi lên người cô, việc này doạ Cố Thanh Hà sốc.
Nàng lướt ngón tay qua chiếc cổ trắng nõn của Cố Thanh Hà, nhìn đôi mắt bị dây lụa che kín, trời đất ơi, thật sự quá kích thích người ta.
Ngôn Trăn nuốt nước bọt, đeo dây chiều lên cho Cố Thanh Hà, vừa vặn, hoàn hảo, ánh sáng rực rỡ trong càng bắt mắt, càng xinh đẹp trên chiếc cổ trắng trẻo và hoàn hảo của Cố Thanh Hà, thực sự vì Cố Thanh Hà mà sinh ra.
Đương nhiên Cố Thanh Hà biết dụng ý của Ngôn Trăn, cô sâu sắc cảm nhận được sự trân trọng của người yêu. Hình như Ngôn Trăn chuẩn bị món quà này lâu lắm rồi. Cố Thanh Hà nghĩ vậy cũng vươn tay chạm vào kim loại lạnh lẽo, tinh tế trên cổ cô, khoé miệng cũng cong thành vòng cung xinh đẹp.
Cố Thanh Hà cười.
Và nụ cười này phản chiếu trong đôi mắt dịu dàng của Ngôn Trăn, hoàn toàn luân hãm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.