Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 90
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 90
__________
Ngôn Trăn âu yếm nhìn cô, hai tay ôm mặt Cố Thanh Hà, hơi thở như những chiếc lông vũ mềm mại lướt qua má đối phương.
Hai người tựa vào nhau, Cố Thanh Hà ôm chặt lấy nàng, thời khắc này, Tiểu Cố chỉ có một ý nghĩ muốn bảo vệ cho nàng chu đáo, an toàn.
Ngôn Trăn khẽ cười, nàng nhìn dây lụa trên mặt Cố Thanh Hà, cô không nhìn nàng được nên chỉ có thể sờ sờ, chạm chạm, vì thế Ngôn Trăn mới có thể muốn làm gì thì làm.
Thế nên, nàng bắt đầu hôn trán cùng chóp mũi Cố Thanh Hà trước, nàng lướt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, tuy hơi trục trặc cùng non nớt nhưng vẫn nghịch ngợm, cắn cắn cô một chút.
Sao màn dạo đầu tinh nghịch, tim Ngôn Trăn cũng đập nhanh hơn, nàng không biết Cố Thanh Hà cảm giác như thế nào, đôi mắt nàng dán chặt vào bịt mắt của Tiểu Cố.
Lúc Ngôn Trăn muốn rút đi đôi tay mềm mại, Cố Thanh Hà nhanh cầm tay nàng, Ngôn Trăn không hiểu sao cô có thể bắt được, rõ là đang bị bịt mắt.
Khi hai người rơi vào tình trạng im lặng, ái muội vài giây, Cố Thanh Hà đã cởi đi dải lụa, khẽ mở mắt nhìn Ngôn Trăn.
Cô thấy Ngôn Trăn đỏ mặt, Ngôn Trăn ăn mặc hết sức quyến rũ, cô thấy mắt Ngôn Trăn đang xấu hổ...Sự xao động trong lòng làm cô đứng thẳng lên, dùng sức ôm lấy Ngôn Trăn, cô hôn nàng, sau đó dừng ở cổ, cho đến khi cắn phải quả anh đào đỏ mọng đang chờ được yêu thương.
“Tiểu Cố...”
Cố Thanh Hà hôn ngoài lớp vải mỏng như cánh ve, Ngôn Trăn bị đối phương ôm, nàng đưa tay vuốt ve Cố Thanh Hà, sau đó không tự chủ túm lấy lưng Cố Thanh Hà, từ siết chặt rồi lại buông lỏng, giống như đang cầu xin Cố Thanh Hà giải cứu nàng khỏi sự mê loạn này.
Nàng chịu đựng nhưng âm thanh trong cổ đã phá vỡ sự dè dặt cuối cùng, đó là giọng điệu xa lạ, dường như là âm sắc rất say mê trong căn phòng ấm áp.
“Tiểu Cố, chúng ta đang ở trên sofa...” Váy ngủ của Ngôn Trăn đã bị Cố Thanh Hà kéo ra, quá dễ để kéo ra.
Một tay Cố Thanh Hà đỡ nàng, môi kề sát vành tai Ngôn Trăn, hơn nữa không cần dạy cũng biết cách xử phạt tai Ngôn Trăn: “Hửm? Vậy cậu muốn ở đâu?” Giọng nói khàn khàn gợi cảm chết tiệt.
Dây chuyền trên cổ thỉnh thoảng cọ vào làn da nóng rát của Ngôn Trăn. Châm lửa, một đường đốt cháy mọi phòng vệ trên người Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nhỏ tiếng đáp lại những điều trong lòng.
“Tôi bế cậu.” Cố Thanh Hà mỉm cười, bế Ngôn Trăn lên kiểu công chúa.
Ngôn Trăn bị nhấc lên cao, vô thức ôm chặt lấy cổ đối phương, nàng đỏ mặt, tim đập thình thịch, sau đó ngã vào chiếc nệm lông ngỗng mềm mại.
Mà tay của nàng cũng bị đôi phương nắm chặt, kéo lên trên đỉnh đầu, toàn bộ thân thể lộ ra trước mắt Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn muốn che lại nhưng đối phương không cho nàng cơ hội, ánh mắt Cố Thanh Hà sớm đã sâu thẳm cùng kiên định.
Tín hiệu: Tôi muốn làm.
Theo dòng nước róc rách rỉ ra, Ngôn Trăn cố gắng lấy chăn che lại, không muốn đối phương nhìn thấy hình ảnh xấu hổ của mình.
Cố Thanh Hà thì thầm với nàng, dường như chỉ có họ nghe được lời của nhau, cuối cùng Ngôn Trăn ngoan ngoãn mở ra.
Cố Thanh Hà hôn lên trán Ngôn Trăn, cô sẽ dịu dàng với nàng. Đôi mắt sâu thẳm của cô gắt gao nhìn từng sự thay đổi nhỏ ở Ngôn Trăn, như thể nếu đối phương có chút nào đau đớn cô sẽ ngừng di chuyển, có trời mới biết cô yêu Ngôn Trăn, yêu đến mức nào, cô không muốn bất kỳ chuyện gì làm Ngôn Trăn thấy khó chịu.
Nụ hôn yêu thương khiến Ngôn Trăn như quên đi cảm giác khó chịu, xa lạ kia, sau khi mọi chuyện xảy ra nàng phải hít sâu một hơi, hai mắt cũng đỏ bừng.
“Ngôn Trăn...” Cố Thanh Hà khàn giọng.
“Không sao, Tiểu Cố, tôi yêu cậu, yêu cậu nhất.” Ngôn Trăn che mặt, nàng không muốn Cố Thanh Hà nhìn mình như thế, nàng biết bây giờ mình đã biến thành quả hồng chín.
Một quả hồng đỏ mọng đến chảy nước.
Nhìn thấy sự ngượng ngùng của người yêu, Cố Thanh Hà cũng khẽ cười, họ như sinh ra là dành cho nhau, một cặp trời sinh.
Cô yêu Ngôn Trăn, có thể nói trên đời này không ai yêu Ngôn Trăn nhiều hơn cô. Tình yêu của hai người đã kéo dài hơn mười một năm, cuối cùng hôm nay có thể hoà vào nhau. Lòng Cố Thanh Hà vui mừng khôn xiết, cô nhẹ hôn hàng mi run rẩy của Ngôn Trăn, cô thích nghe những âm thanh kiều mị mỗi lần công thành, cô thích, rất thích.
Thế nên, đêm nay sẽ là một đêm dài.
***
Ngôn Trăn có một giấc mơ, trong giấc mơ nàng bi thương tột độ, nàng khóc trong tuyết, nàng tìm người nào đó nhưng không thấy, nàng hoảng sợ, mất hết hi vọng.
Bỗng chốc nàng bừng tỉnh, ánh mắt đẫm lệ nhìn xung quanh, mãi cho đến khi cảm nhận được cánh tay đang ôm chặt eo nàng mới nhận ra mình đang ở cùng Cố Thanh Hà.
Nàng hơi nghiêng đầu, không dám cử động mạnh vì sợ làm phiền người bên cạnh.
Nàng nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của người yêu bên tay, thực vững vàng nhưng thực mềm mại.
Nàng biết trong giấc mơ nàng đang tìm Cố Thanh Hà, sợ mất đi cô.
Cố Thanh Hà luôn ôm nàng, hai người đang tựa sát vào nhau. Nàng luôn nghĩ Cố Thanh Hà là động vật máu lạnh, da thịt đều cóng như băng, nhưng lúc này Cố Thanh Hà ôm lại quá ấm áp. Hơi ấm làm nàng nghĩ mình đang ở trong một cabin được giữ ấm liên tục, tràn đầy cảm giác an toàn.
Nàng nhìn cô, chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Cố Thanh Hà, mọi bộ phận Ngôn Trăn đều cẩn thận quan sát. Ngôn Trăn cười nhẹ, nàng nắm lấy tay Cố Thanh Hà, thật tốt biết bao khi người này ở bên, nàng mong rằng Cố Thanh Hà sẽ mãi mãi bên cạnh.
Nàng nghĩ đến trận mây mưa tối, nàng chưa bao giờ yêu ai nhiều như vậy, mở ra cơ thể, toàn bộ giao vào tay người kia.
Tất nhiên cũng không nghĩ Tiểu Cố mạnh đến thế, họ điên cuồng cả đêm, chơi từ phòng ngủ sang phòng khách, cuối cùng Tiểu Cố còn áp nàng vào cửa sổ sát đất. Cảnh đêm huy hoàng của thành phố hiện ra trước mắt, Cố Thanh Hà hoàn toàn chiếm giữ mình, cuối cùng chỉ còn sự cầu xin cùng đôi mắt ướt át. Nàng run rẩy đến mức không tiếp tục được nhưng người kia thì không nghe thấy nàng.
Ngôn Trăn không dám nghĩ nữa, tóm lại Cố Thanh Hà thực sự là “Yêu tinh“.
Hình như nàng đụng trúng gì rồi, má nàng đỏ ửng, nàng không có mặc gì cả mà Cố Thanh Hà cũng không có hơn nàng, cô chỉ hơn nàng đúng một cái.
“Tiểu Cố...Cậu tỉnh rồi hả? Tôi đánh thức cậu sao?” Ngôn Trăn chỉ muốn vén tóc trên má Cố Thanh Hà mà thôi.
Cố Thanh Hà tập trung nhìn Ngôn Trăn, khuôn mặt vô cảm hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cô bá đạo kéo Ngôn Trăn vào lòng, chóp mũi còn phát ra âm thanh vừa ý. Cô nhẹ nhàng ngâm nga, sau đó vui đầu vào cơ thể đối phương: “Ngủ thêm một tí có được không?”
“Được, được, được...” Ngôn Trăn nhẹ nhàng đáp, Ngôn Trăn phát hiện mình không thể từ chối cái miệng lưỡi nũng nịu của Cố Thanh Hà, mềm mại như động vật nhỏ, sau đó nàng dùng tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Tiểu Cố, để đối phương gối lên ngực nàng.
Tầm lúc mặt trời lên cao thì Ngôn Trăn từ từ đứng dậy, cục cưng nàng hình như chưa ngủ đủ, khuôn mặt mềm mại nằm trên gối lông ngỗng, nàng cúi đầu nhẹ hôn trán cô, tinh nghịch vò rối tóc người kia rồi bay vào nhà vệ sinh.
Nhưng mỗi bước chân đều cứng ngắn, nàng cảm thấy tay chân mình như được tháo ra rồi gắn lại, đặc biệt là...chỗ đó, một chỗ đặt biệt rõ ràng.
Ngôn Trăn đỡ tường, từ từ lê vào phòng tắm, nàng nhìn người, cả người như kiểu bị...à thôi, Ngôn Trăn nghĩ đến mấy cái từ không tốt.
Nàng sờ sờ cổ rồi đi xuống dưới, từ chỗ này đều là mấy vết làm người ta xấu hổ. Một số vết nhẹ đã tan nhưng một số lại rất đậm, đặt biệt là ở ngực cùng đùi trong đều bị vị bác sĩ nào đó đánh dấu.
Ngôn Trăn vừa tức vừa bực, nàng quay người lại nhìn sau lưng, quả nhiên cũng có mấy vết đỏ. Cố Thanh Hà là chó con sao? Chắc chắn vậy luôn, hạ mồm không biết nặng nhẹ, hai ngày nữa nàng mặc váy dạ hội kiểu gì!!!!???
Ngôn Trăn bực bội trừng mắt với gương, cũng không trách Cố Thanh Hà hết được, dù sao cũng có nguyên nhân của bản thân, ai bảo tối qua nàng quên, nàng không lo xa như vậy.
Ngôn Trăn bỏ kem đánh răng ra rồi cúi đầu chảy chảy, giờ nàng đang lo không biết sao mặc váy dạ hội với cái lưng chằng chịt vết đỏ nên làm sao biết ma quỷ đang tấn công phía sau.
“Ah....”
Eo đột nhiên bị ôm khiến Ngôn Trăn hơi run lên, nàng trừng mắt nghiêng đầu.
Cố Thanh Hà đè lên lưng Ngôn Trăn, nàng chỉ mặc áo hai dây nên tay rất dễ đi vào, xoay một vòng quanh rốn ngôn Trăn.
Quá là nghịch ngợm.
Ngôn Trăn ngậm bọt kem đánh răng, buồn bực gầm lên: “Tiểu Cố, xem kiệt tác của cậu đi!!!”
Lúc này Cố Thanh Hà mới ngẩng đầu, nheo mắt nhìn hai người trong gương. Mặc dù có mấy vết đã được dây áo che đi một chút nhưng số lượng khá nhiều..
Cố Thanh Hà cúi đầu không lên tiếng, Ngôn Trăn còn tưởng đối phương muốn xin lỗi này kia, vừa định thay đổi thái độ nhưng cảm giác ngứa ran trên cổ làm nàng giật mình. Cái người này lại trồng lên cổ mình một trái dâu!!
“Cố Thanh Hà!!!!”
Lúc này Cố Thanh Hà mới thu lại kiêu ngạo, nhẹ nhàng ôm nàng, tựa đầu lên vai Ngôn Trăn, cố gắng nũng nịu để được bỏ qua, giọng nói cũng rất rất nhẹ nhàng: “Làm sao bây giờ, vốn muốn cùng cậu đánh răng nhưng cậu lại không lấy kem đánh răng cho tôi, cậu không tốt với tôi...”
“Hừm, tay cậu bị rớt ra rồi à? Tự mình làm, không được lái chuyện khác, trực tiếp trả lời vấn đề đi.” Ngôn Trăn quyết định phải nói chuyện lại, không thể để Cố Thanh Hà như thế được. Nói gì thì nói nàng cũng là người của công chúng.
Cố Thanh Hà cau mày, khuôn mặt nhỏ đầy uỷ khuất: “Tay rớt ra rồi.”
“Cậu!!”
“Hửm?” Khuôn mặt lạnh lùng biểu tình rất vô tội, cô nhướng mày ý bảo Ngôn Trăn không thương cô.
Ngôn Trăn thấy mình ở trước mặt Cố Thanh Hà là mất hết nguyên tắt, rồi, thôi, chỉ có một người yêu thì đương nhiên phải cưng.
Nàng trừng mắt nhìn ai đó đang nằm trên lưng mình, sau đó lấy kem đánh răng cho Cố nhãi con: “Đây, của cậu đây.”
Quả nhiên, Cố Thanh Hà cười liền, cô lập tức tiếp nhận rồi cùng đánh răng với Ngôn Trăn, mà Ngôn Trăn cũng đánh trước cho nên xong trước, nhưng cô vẫn muốn Ngôn Trăn làm chung.
Vì thế...
“Ngôn Trăn.” Dù trong miệng toàn là bọt kem bạc hà nhưng Cố Thanh Hà vẫn phát âm rõ ràng, Ngôn Trăn đang dùng khăn lau cũng quay lại nhìn Tiểu Cố đang đầy một mồm bọt kem đánh răng.
“Sao thế Tiểu Cố.”
Cố Thanh Hà duỗi tay móc gáy Ngôn Trăn, lời dụng đối phương đang hoang mang làm cái bẹp lên đôi môi sạch sẽ của Ngôn Trăn.
“Cố Thanh Hà!”
Vừa mới đánh xong hai hàm răng giờ ngoài mồm lại một đóng bọt. Bây giờ nàng khẳng định Cố Thanh Hà không phải nhỏ hơn ba tuổi mà chỉ có ba tuổi! Cố ba tuổi là một con chó con nghịch ngợm!
Ngôn Trăn tức giận ném khăn lên giá, nàng không thể để Cố Thanh Hà dắt mũi được. Thế nên nàng tóm lấy cổ Cố Thanh Hà rồi làm nụ hôn kiểu Pháp nồng nàng với kem đánh răng bạc hà.
Quên đi, nàng không thèm đánh răng lại nữa.
...
Kết quả vì nụ hôn nóng bỏng mà hai người lại đốt lửa, tới thêm một lần.
Mà mấy dấu đỏ hình như cũng tăng lên, kệ, Ngôn Trăn không quan tâm, bởi tâm trí nàng không còn nghĩ nổi tới mấy chuyện đó.
Mãi đến chiều hôm sau nhà tài trợ mời Ngôn Trăn dự tiệc tối thì nàng lại bảo muốn đổi trang phục, nàng chọn chiếc váy có khăn choàng, thay thế đi cái váy đỏ sang trọng hở lưng kia, còn nguyên nhân là gì thì Ngôn Trăn không nói.
__________
4 chương nha mấy bé, gõ muốn gãy bộ nail
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 90
__________
Ngôn Trăn âu yếm nhìn cô, hai tay ôm mặt Cố Thanh Hà, hơi thở như những chiếc lông vũ mềm mại lướt qua má đối phương.
Hai người tựa vào nhau, Cố Thanh Hà ôm chặt lấy nàng, thời khắc này, Tiểu Cố chỉ có một ý nghĩ muốn bảo vệ cho nàng chu đáo, an toàn.
Ngôn Trăn khẽ cười, nàng nhìn dây lụa trên mặt Cố Thanh Hà, cô không nhìn nàng được nên chỉ có thể sờ sờ, chạm chạm, vì thế Ngôn Trăn mới có thể muốn làm gì thì làm.
Thế nên, nàng bắt đầu hôn trán cùng chóp mũi Cố Thanh Hà trước, nàng lướt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, tuy hơi trục trặc cùng non nớt nhưng vẫn nghịch ngợm, cắn cắn cô một chút.
Sao màn dạo đầu tinh nghịch, tim Ngôn Trăn cũng đập nhanh hơn, nàng không biết Cố Thanh Hà cảm giác như thế nào, đôi mắt nàng dán chặt vào bịt mắt của Tiểu Cố.
Lúc Ngôn Trăn muốn rút đi đôi tay mềm mại, Cố Thanh Hà nhanh cầm tay nàng, Ngôn Trăn không hiểu sao cô có thể bắt được, rõ là đang bị bịt mắt.
Khi hai người rơi vào tình trạng im lặng, ái muội vài giây, Cố Thanh Hà đã cởi đi dải lụa, khẽ mở mắt nhìn Ngôn Trăn.
Cô thấy Ngôn Trăn đỏ mặt, Ngôn Trăn ăn mặc hết sức quyến rũ, cô thấy mắt Ngôn Trăn đang xấu hổ...Sự xao động trong lòng làm cô đứng thẳng lên, dùng sức ôm lấy Ngôn Trăn, cô hôn nàng, sau đó dừng ở cổ, cho đến khi cắn phải quả anh đào đỏ mọng đang chờ được yêu thương.
“Tiểu Cố...”
Cố Thanh Hà hôn ngoài lớp vải mỏng như cánh ve, Ngôn Trăn bị đối phương ôm, nàng đưa tay vuốt ve Cố Thanh Hà, sau đó không tự chủ túm lấy lưng Cố Thanh Hà, từ siết chặt rồi lại buông lỏng, giống như đang cầu xin Cố Thanh Hà giải cứu nàng khỏi sự mê loạn này.
Nàng chịu đựng nhưng âm thanh trong cổ đã phá vỡ sự dè dặt cuối cùng, đó là giọng điệu xa lạ, dường như là âm sắc rất say mê trong căn phòng ấm áp.
“Tiểu Cố, chúng ta đang ở trên sofa...” Váy ngủ của Ngôn Trăn đã bị Cố Thanh Hà kéo ra, quá dễ để kéo ra.
Một tay Cố Thanh Hà đỡ nàng, môi kề sát vành tai Ngôn Trăn, hơn nữa không cần dạy cũng biết cách xử phạt tai Ngôn Trăn: “Hửm? Vậy cậu muốn ở đâu?” Giọng nói khàn khàn gợi cảm chết tiệt.
Dây chuyền trên cổ thỉnh thoảng cọ vào làn da nóng rát của Ngôn Trăn. Châm lửa, một đường đốt cháy mọi phòng vệ trên người Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nhỏ tiếng đáp lại những điều trong lòng.
“Tôi bế cậu.” Cố Thanh Hà mỉm cười, bế Ngôn Trăn lên kiểu công chúa.
Ngôn Trăn bị nhấc lên cao, vô thức ôm chặt lấy cổ đối phương, nàng đỏ mặt, tim đập thình thịch, sau đó ngã vào chiếc nệm lông ngỗng mềm mại.
Mà tay của nàng cũng bị đôi phương nắm chặt, kéo lên trên đỉnh đầu, toàn bộ thân thể lộ ra trước mắt Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn muốn che lại nhưng đối phương không cho nàng cơ hội, ánh mắt Cố Thanh Hà sớm đã sâu thẳm cùng kiên định.
Tín hiệu: Tôi muốn làm.
Theo dòng nước róc rách rỉ ra, Ngôn Trăn cố gắng lấy chăn che lại, không muốn đối phương nhìn thấy hình ảnh xấu hổ của mình.
Cố Thanh Hà thì thầm với nàng, dường như chỉ có họ nghe được lời của nhau, cuối cùng Ngôn Trăn ngoan ngoãn mở ra.
Cố Thanh Hà hôn lên trán Ngôn Trăn, cô sẽ dịu dàng với nàng. Đôi mắt sâu thẳm của cô gắt gao nhìn từng sự thay đổi nhỏ ở Ngôn Trăn, như thể nếu đối phương có chút nào đau đớn cô sẽ ngừng di chuyển, có trời mới biết cô yêu Ngôn Trăn, yêu đến mức nào, cô không muốn bất kỳ chuyện gì làm Ngôn Trăn thấy khó chịu.
Nụ hôn yêu thương khiến Ngôn Trăn như quên đi cảm giác khó chịu, xa lạ kia, sau khi mọi chuyện xảy ra nàng phải hít sâu một hơi, hai mắt cũng đỏ bừng.
“Ngôn Trăn...” Cố Thanh Hà khàn giọng.
“Không sao, Tiểu Cố, tôi yêu cậu, yêu cậu nhất.” Ngôn Trăn che mặt, nàng không muốn Cố Thanh Hà nhìn mình như thế, nàng biết bây giờ mình đã biến thành quả hồng chín.
Một quả hồng đỏ mọng đến chảy nước.
Nhìn thấy sự ngượng ngùng của người yêu, Cố Thanh Hà cũng khẽ cười, họ như sinh ra là dành cho nhau, một cặp trời sinh.
Cô yêu Ngôn Trăn, có thể nói trên đời này không ai yêu Ngôn Trăn nhiều hơn cô. Tình yêu của hai người đã kéo dài hơn mười một năm, cuối cùng hôm nay có thể hoà vào nhau. Lòng Cố Thanh Hà vui mừng khôn xiết, cô nhẹ hôn hàng mi run rẩy của Ngôn Trăn, cô thích nghe những âm thanh kiều mị mỗi lần công thành, cô thích, rất thích.
Thế nên, đêm nay sẽ là một đêm dài.
***
Ngôn Trăn có một giấc mơ, trong giấc mơ nàng bi thương tột độ, nàng khóc trong tuyết, nàng tìm người nào đó nhưng không thấy, nàng hoảng sợ, mất hết hi vọng.
Bỗng chốc nàng bừng tỉnh, ánh mắt đẫm lệ nhìn xung quanh, mãi cho đến khi cảm nhận được cánh tay đang ôm chặt eo nàng mới nhận ra mình đang ở cùng Cố Thanh Hà.
Nàng hơi nghiêng đầu, không dám cử động mạnh vì sợ làm phiền người bên cạnh.
Nàng nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của người yêu bên tay, thực vững vàng nhưng thực mềm mại.
Nàng biết trong giấc mơ nàng đang tìm Cố Thanh Hà, sợ mất đi cô.
Cố Thanh Hà luôn ôm nàng, hai người đang tựa sát vào nhau. Nàng luôn nghĩ Cố Thanh Hà là động vật máu lạnh, da thịt đều cóng như băng, nhưng lúc này Cố Thanh Hà ôm lại quá ấm áp. Hơi ấm làm nàng nghĩ mình đang ở trong một cabin được giữ ấm liên tục, tràn đầy cảm giác an toàn.
Nàng nhìn cô, chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Cố Thanh Hà, mọi bộ phận Ngôn Trăn đều cẩn thận quan sát. Ngôn Trăn cười nhẹ, nàng nắm lấy tay Cố Thanh Hà, thật tốt biết bao khi người này ở bên, nàng mong rằng Cố Thanh Hà sẽ mãi mãi bên cạnh.
Nàng nghĩ đến trận mây mưa tối, nàng chưa bao giờ yêu ai nhiều như vậy, mở ra cơ thể, toàn bộ giao vào tay người kia.
Tất nhiên cũng không nghĩ Tiểu Cố mạnh đến thế, họ điên cuồng cả đêm, chơi từ phòng ngủ sang phòng khách, cuối cùng Tiểu Cố còn áp nàng vào cửa sổ sát đất. Cảnh đêm huy hoàng của thành phố hiện ra trước mắt, Cố Thanh Hà hoàn toàn chiếm giữ mình, cuối cùng chỉ còn sự cầu xin cùng đôi mắt ướt át. Nàng run rẩy đến mức không tiếp tục được nhưng người kia thì không nghe thấy nàng.
Ngôn Trăn không dám nghĩ nữa, tóm lại Cố Thanh Hà thực sự là “Yêu tinh“.
Hình như nàng đụng trúng gì rồi, má nàng đỏ ửng, nàng không có mặc gì cả mà Cố Thanh Hà cũng không có hơn nàng, cô chỉ hơn nàng đúng một cái.
“Tiểu Cố...Cậu tỉnh rồi hả? Tôi đánh thức cậu sao?” Ngôn Trăn chỉ muốn vén tóc trên má Cố Thanh Hà mà thôi.
Cố Thanh Hà tập trung nhìn Ngôn Trăn, khuôn mặt vô cảm hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cô bá đạo kéo Ngôn Trăn vào lòng, chóp mũi còn phát ra âm thanh vừa ý. Cô nhẹ nhàng ngâm nga, sau đó vui đầu vào cơ thể đối phương: “Ngủ thêm một tí có được không?”
“Được, được, được...” Ngôn Trăn nhẹ nhàng đáp, Ngôn Trăn phát hiện mình không thể từ chối cái miệng lưỡi nũng nịu của Cố Thanh Hà, mềm mại như động vật nhỏ, sau đó nàng dùng tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Tiểu Cố, để đối phương gối lên ngực nàng.
Tầm lúc mặt trời lên cao thì Ngôn Trăn từ từ đứng dậy, cục cưng nàng hình như chưa ngủ đủ, khuôn mặt mềm mại nằm trên gối lông ngỗng, nàng cúi đầu nhẹ hôn trán cô, tinh nghịch vò rối tóc người kia rồi bay vào nhà vệ sinh.
Nhưng mỗi bước chân đều cứng ngắn, nàng cảm thấy tay chân mình như được tháo ra rồi gắn lại, đặc biệt là...chỗ đó, một chỗ đặt biệt rõ ràng.
Ngôn Trăn đỡ tường, từ từ lê vào phòng tắm, nàng nhìn người, cả người như kiểu bị...à thôi, Ngôn Trăn nghĩ đến mấy cái từ không tốt.
Nàng sờ sờ cổ rồi đi xuống dưới, từ chỗ này đều là mấy vết làm người ta xấu hổ. Một số vết nhẹ đã tan nhưng một số lại rất đậm, đặt biệt là ở ngực cùng đùi trong đều bị vị bác sĩ nào đó đánh dấu.
Ngôn Trăn vừa tức vừa bực, nàng quay người lại nhìn sau lưng, quả nhiên cũng có mấy vết đỏ. Cố Thanh Hà là chó con sao? Chắc chắn vậy luôn, hạ mồm không biết nặng nhẹ, hai ngày nữa nàng mặc váy dạ hội kiểu gì!!!!???
Ngôn Trăn bực bội trừng mắt với gương, cũng không trách Cố Thanh Hà hết được, dù sao cũng có nguyên nhân của bản thân, ai bảo tối qua nàng quên, nàng không lo xa như vậy.
Ngôn Trăn bỏ kem đánh răng ra rồi cúi đầu chảy chảy, giờ nàng đang lo không biết sao mặc váy dạ hội với cái lưng chằng chịt vết đỏ nên làm sao biết ma quỷ đang tấn công phía sau.
“Ah....”
Eo đột nhiên bị ôm khiến Ngôn Trăn hơi run lên, nàng trừng mắt nghiêng đầu.
Cố Thanh Hà đè lên lưng Ngôn Trăn, nàng chỉ mặc áo hai dây nên tay rất dễ đi vào, xoay một vòng quanh rốn ngôn Trăn.
Quá là nghịch ngợm.
Ngôn Trăn ngậm bọt kem đánh răng, buồn bực gầm lên: “Tiểu Cố, xem kiệt tác của cậu đi!!!”
Lúc này Cố Thanh Hà mới ngẩng đầu, nheo mắt nhìn hai người trong gương. Mặc dù có mấy vết đã được dây áo che đi một chút nhưng số lượng khá nhiều..
Cố Thanh Hà cúi đầu không lên tiếng, Ngôn Trăn còn tưởng đối phương muốn xin lỗi này kia, vừa định thay đổi thái độ nhưng cảm giác ngứa ran trên cổ làm nàng giật mình. Cái người này lại trồng lên cổ mình một trái dâu!!
“Cố Thanh Hà!!!!”
Lúc này Cố Thanh Hà mới thu lại kiêu ngạo, nhẹ nhàng ôm nàng, tựa đầu lên vai Ngôn Trăn, cố gắng nũng nịu để được bỏ qua, giọng nói cũng rất rất nhẹ nhàng: “Làm sao bây giờ, vốn muốn cùng cậu đánh răng nhưng cậu lại không lấy kem đánh răng cho tôi, cậu không tốt với tôi...”
“Hừm, tay cậu bị rớt ra rồi à? Tự mình làm, không được lái chuyện khác, trực tiếp trả lời vấn đề đi.” Ngôn Trăn quyết định phải nói chuyện lại, không thể để Cố Thanh Hà như thế được. Nói gì thì nói nàng cũng là người của công chúng.
Cố Thanh Hà cau mày, khuôn mặt nhỏ đầy uỷ khuất: “Tay rớt ra rồi.”
“Cậu!!”
“Hửm?” Khuôn mặt lạnh lùng biểu tình rất vô tội, cô nhướng mày ý bảo Ngôn Trăn không thương cô.
Ngôn Trăn thấy mình ở trước mặt Cố Thanh Hà là mất hết nguyên tắt, rồi, thôi, chỉ có một người yêu thì đương nhiên phải cưng.
Nàng trừng mắt nhìn ai đó đang nằm trên lưng mình, sau đó lấy kem đánh răng cho Cố nhãi con: “Đây, của cậu đây.”
Quả nhiên, Cố Thanh Hà cười liền, cô lập tức tiếp nhận rồi cùng đánh răng với Ngôn Trăn, mà Ngôn Trăn cũng đánh trước cho nên xong trước, nhưng cô vẫn muốn Ngôn Trăn làm chung.
Vì thế...
“Ngôn Trăn.” Dù trong miệng toàn là bọt kem bạc hà nhưng Cố Thanh Hà vẫn phát âm rõ ràng, Ngôn Trăn đang dùng khăn lau cũng quay lại nhìn Tiểu Cố đang đầy một mồm bọt kem đánh răng.
“Sao thế Tiểu Cố.”
Cố Thanh Hà duỗi tay móc gáy Ngôn Trăn, lời dụng đối phương đang hoang mang làm cái bẹp lên đôi môi sạch sẽ của Ngôn Trăn.
“Cố Thanh Hà!”
Vừa mới đánh xong hai hàm răng giờ ngoài mồm lại một đóng bọt. Bây giờ nàng khẳng định Cố Thanh Hà không phải nhỏ hơn ba tuổi mà chỉ có ba tuổi! Cố ba tuổi là một con chó con nghịch ngợm!
Ngôn Trăn tức giận ném khăn lên giá, nàng không thể để Cố Thanh Hà dắt mũi được. Thế nên nàng tóm lấy cổ Cố Thanh Hà rồi làm nụ hôn kiểu Pháp nồng nàng với kem đánh răng bạc hà.
Quên đi, nàng không thèm đánh răng lại nữa.
...
Kết quả vì nụ hôn nóng bỏng mà hai người lại đốt lửa, tới thêm một lần.
Mà mấy dấu đỏ hình như cũng tăng lên, kệ, Ngôn Trăn không quan tâm, bởi tâm trí nàng không còn nghĩ nổi tới mấy chuyện đó.
Mãi đến chiều hôm sau nhà tài trợ mời Ngôn Trăn dự tiệc tối thì nàng lại bảo muốn đổi trang phục, nàng chọn chiếc váy có khăn choàng, thay thế đi cái váy đỏ sang trọng hở lưng kia, còn nguyên nhân là gì thì Ngôn Trăn không nói.
__________
4 chương nha mấy bé, gõ muốn gãy bộ nail
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.