Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 96
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 96
__________
“Cậu toàn trêu tôi thôi, cậu nghĩ tôi cười được sao..” Ngôn Trăn nói mà mắt đỏ hoe, nàng trách Cố Thanh Hà làm sai rồi, “Rõ là cậu nói chuyện khó hiểu còn tắt máy, không chịu trả lời điện thoại tôi..”
“Tôi giải thích với cậu sau, vào nhà đã, tôi không muốn cậu bị lạnh, bị bệnh không tốt.” Cố Thanh Hà không chờ đối phương đồng ý thì ôm ngang Ngôn Trăn lên.
Cơ thể đột nhiên bay lên, Ngôn Trăn hoảng loạn vòng tay qua cổ Cố Thanh Hà, cùng cô vào nhà.
Đúng là ở nhà vẫn ấm áp nhất.
Lúc vừa vào nhà Ngôn Trăn đã run cầm cập, ngồi ngoài cửa hồi lâu nên cơ thể lạnh đến mức mất hết cảm giác. Nóng lạnh, lạnh nóng, hai thứ cứ xen kẽ làm nàng rùng mình.
Cố Thanh Hà cau mày, cô cảm giác được Ngôn Trăn phát run, tự trách mình chết đi được.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đặt Ngôn Trăn lên sofa, sau đó cô ngồi xuống, cởi giày cao gót Ngôn Trăn.
Cô dùng hai tay nắm lấy đôi chân đỏ bừng vì mang giày của Ngôn Trăn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngôn Trăn hơi xấu hổ, nàng muốn ngăn CỐ Thanh Hà lại nhưng bên kia không chịu.
“Tiểu Cố, tôi tự làm được mà...”
Cố Thanh Hà nhìn lên, ánh mắt mang theo sự trách móc: “Giận đến mức nhà cũng không thèm vào, một hai phải ngồi chịu gió lạnh.”
“Tôi tưởng cậu muốn...” Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà lạnh mắt thì méo cả mồm, không dám nói tiếp chữ “chia tay“. “Nên không dám đi vào, tôi thấy, tôi thấy mình không đủ tự cách.”
Cố Thanh Hà rũ mi xuống nghe, cô hơi tức giận, không biết tức mình hay tức Ngôn Trăn, chuyện cô muốn Ngôn Trăn làm là: “Bảo vệ bản thân, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Ngôn Trăn cúi đầu nhìn Cố Thanh Hà đang xoa bóp chân mình, ánh sáng trong phòng khách đang chiếu vào cô, Ngôn Trăn có thể thấy rõ mặt Cố Thanh Hà, má phải cô đang đỏ bừng.
“Mặt cậu sao lại thế này?” Ngôn Trăn ôm mặt đối phương, nàng sốt sắng.
“Tát.”
“Tát? Ai tát cậu!? Ngôn Trăn kích động, ôm mặt cô, cẩn thận nhìn: “Nói tôi biết ai đánh cậu.”
“Tự tát.”
Ngôn Trăn to mắt nhìn người yêu, người mà chuyện gì cũng cất trong lòng, đau lòng xoa mặt cô, “Cậu sao thế này, sao lại làm vậy với bản thân? Cậu điên rồi sao? Sao lại đánh mình? Cậu thấy tốt sao?”
“Làm cậu buồn nên tự trách.” Cố Thanh Hà cụp mắt, chậm rãi trả lời.
“Vậy là tự tát bản thân à?” Ngôn Trăn nhìn đối phương cam chịu, tức đến mức không biết trách cái người cứng đầu này như nào, “Vừa rồi ai mới nói phải bảo vệ bản thân ta? Bác sĩ Cố không làm được thì sao yêu cầu tôi? Tôi không làm, cậu làm tôi mới làm.”
Cố Thanh Hà nhướng mày: “Cậu uy hiếp tôi?”
“Xem vậy cũng được, nếu uy hiếp có hiệu quả. Giờ cậu không đồng ý với tôi tôi sẽ ra ngoài đón gió lạnh.” Ngôn Trăn đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Cố Thanh Hà đành ôm Ngôn Trăn, gật đầu đồng ý, hết cách, so với bản thân thì cô lo lắng cho Ngôn Trăn nhiều hơn.
Cô cúi đầu, nhìn bộ quần áo ướt nhiệt của mình và Ngôn Trăn, đầu Ngôn Trăn rối bù cả lên, trang điểm lem luốc, hai mắt sưng đỏ tươi. Cố Thanh Hà đau lòng muốn chết, quay người muốn bật máy sưởi cao hơn cùng đi mở nước nóng để Ngôn Trăn làm ấm người.
Nhưng khi Ngôn Trăn thấy cô muốn đi lại vội kéo Cố Thanh Hà.
“Ngôn Trăn, tôi đi pha nước nóng cho cậu thôi.” Cố Thanh Hà cầm đôi tay lạnh thấu của Ngôn Trăn, nhẹ nhàng xoa xoa.
Ngôn Trăn lắc đầu không chịu, nàng nắm lấy cánh tay Cố Thanh Hà. Bây giờ nàng dựa rất gần Cố Thanh Hà, nàng không muốn xa cô, lòng nàng vẫn chưa yên.
“Cậu tắm cùng tôi, nói chung là cậu đi chỗ nào thì tôi đi chỗ đó.” Giọng nàng trầm thấp, đôi mắt ửng đỏ làm người ta nhìn mà đau lòng.
Cố Thanh Hà thấy mình thực sự không phải người, làm cục cưng của cô chịu uỷ khuất lớn như vậy. “Vậy tắm cùng nhau, không khó chịu nữa có được không. Tiểu Cố biết sai rồi, mai sau không nói như vậy nữa.” Cố Thanh Hà vuốt ve khoé mắt Ngôn Trăn, nhanh chóng kéo người vào phòng tắm.
Bật máy sưởi, Ngôn Trăn không thể bị cảm.
Vì vậy cô liền cởi cúc áo Ngôn Trăn, cô chẳng nghĩ gì nhiều như Ngôn Trăn lại khác, nàng cứ thấy sai sai cho đến khi nửa người trên bị cởi chỉ còn cái áo ngực, nàng đỏ bừng mặt, “Tiểu...Tiểu Cố.”
Tầm mắt Cố Thanh Hà cũng chuyển đến sự no đủ trước mặt, không thể chấp nhận việc Ngôn Trăn lãng phí thời gian nên cô cởi hết luôn đồ người ta, bế Ngôn Trăn vào lòng rồi thả vào bồn tắm.
Khoảnh khắc nước ấm như làn sóng dữ dội bao bọc lấy cơ thể Ngôn Trăn.
“Tiểu Cố, tắm chung với tôi, nhiệt độ nước đang vừa phải.”
Ngôn Trăn vươn tay ra, ôm lấy Cố Thanh Hà, nàng không mặc gì, trần trụi trong bồn tắm.
Cố Thanh Hà nghe lời mời đầy hảo ý, nói thật, nước mưa đã sớm làm cô lạnh thấu xương, nhưng nhìn cảnh này khiến cả người cô nóng bừng.
“Cậu chắc không?” Cố Thanh Hà thấp giọng.
Tất nhiên cô đã khéo léo cởi hết quần áo ướt đẫm trên người, có trời mới biết mặc quần áo nhớp nháp khó chịu cỡ nào.
Ngôn Trăn ngoài miệng không nói nhưng chỉ đến gần cơ thể đối phương thì nàng mới không cảm thấy bất an nữa, Ngôn Trăn biết rõ đây là cách duy nhất.
Nàng kéo Cố Thanh Hà vào bồn tắm, chủ động hôn lên môi Cố Thanh Hà, tiếp đến là cổ, nói chung là nàng lấy lòng, nịnh nọt ôm cô, leo lên người cô, đáy lòng nàng hiểu rõ bản thân không thể xa Cố Thanh Hà. Thế nên nàng mặc kệ, chỉ cần đối phương ở cạnh là đủ, chỉ là thân thể thôi cũng đủ.
Cố Thanh Hà nhận ra sự bất thường của Ngôn Trăn, cô vội kéo nàng ra, để nàng đối diện với mình.
Nước ấm cứ tuỳ ý thả vào vai, Cố Thanh Hà nhúng tay xuống nước một chút rồi mới yêu thương chạm vào má Ngôn Trăn.
“Ngôn Trăn, nếu cậu làm vậy nữa tôi sẽ giận.” Cố Thanh Hà nghiêm túc nhìn Ngôn Trăn.
“Tại sao..Cậu không thích cơ thể tôi nữa sao...?” Ngôn Trăn to mắt, nàng đang mờ mịt, vô thố.
Cố Thanh Hà ôm chặt Ngôn Trăn vào lòng, da chạm da, cô nói với Ngôn Trăn từng chữ một: “Tôi giận vì cậu vẫn nghi ngờ tình cảm của tôi đối với cậu. Rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào cậu mới yên tâm, cậu nói với tôi đi.”
“Tiểu Cố, tôi...tôi không có nghi ngờ, tôi không thể sống thiếu cậu được, tôi lo...”
Clm!
Cố Thanh Hà chửi thề trong lòng, cô kéo Ngôn Trăn lại, điên cuồng cắn môi Ngôn Trăn, thậm chí có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng từ miệng mình. Cô thấy hổ thẹn, thấy phẫn nộ với chính bản thân, nàng vì cô mà bất an, sợ hãi, vì cô mà tự ti, nôn nóng. Thế nên cô hơi mất kiểm soát, không chuẩn bị trước gì cả, cứ tiến thẳng vào cơ thể Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn hít sâu một hơi, nàng đau đớn cong người, rên rỉ thêm một tiếng.
“Đau...”
Lúc này Cố Thanh Hà mới biết mình mất khống chế, cô nhẹ nhàng hôn lên cổ Ngôn Trăn, “Ngôn Trăn, tôi xin lỗi, để tôi từ từ.”
Lần lày Cố Thanh Hà như đem toàn bộ tình yêu khắc sâu trong cơ thể Ngôn Trăn. Cô yêu da thịt nàng, càng yêu linh hồn của nàng hơn. Cô biết Ngôn Trăn mong manh yếu ớt, cô cũng vậy, không thể không có nàng được. Hai người không thể không có nhau, dù Thần Chết có đến cũng không thể chia cắt lứa đôi.
Đương nhiên, cũng dỗ lâu lắm mới dỗ được.
Sáng ngày hôm sau~~
Cố Thanh Hà kéo Ngôn Trăn bên cạnh qua, sờ sờ tóc trên trán nàng, sau đó vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ mình, “Nhìn xem, cậu buộc chặt tôi lại rồi, thiếu cậu tôi sống không nổi.”
“Hừm!”
Ngôn Trăn khẽ hừ, nàng trườn lên vai Cố Thanh Hà, đúng là còn dấu thật.
Đêm qua nàng đã dùng hết sức lực cuối cùng để lại vết cắn phẫn nộ trên vai Cố Thanh Hà, phạt Cố Thanh Hà làm bản thân tức giận.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn con sư tử nhỏ xù lông, thở dài trong lòng.
Cũng không biết ai đang giận ai.
Trải qua sự việc nàng, tình yêu hai người như ăn sâu vào xương tuỷ. Cố Thanh Hà cũng không dám nói mấy lời như kia với Ngôn Trăn nữa, cho dù vì lợi ích của đối phương cũng không được. Ngôn Trăn không chịu được việc hai người phải xa nhau, dù chỉ một đêm.
Cố Thanh Hà nhìn đôi mắt hơi sưng như quả óc chó của Ngôn Trăn lại cảm thấy hối hận. Mây mưa cả đêm khiến Ngôn Trăn khàn cả giọng thì mới ôm Ngôn Trăn đi ngủ.
Cố Thanh Hà để Ngôn Trăn gối lên đùi mình, yên lặng dùng khăn nóng chườm lên mắt Ngôn Trăn. Tất nhiên Ngôn Trăn đã dậy lâu rồi, nàng còn giận dỗi cạp đùi Cố Thanh Hà một cái. Cố Thanh Hà không dám làm gì, bây giờ phải nhường công chúa nhỏ địa vị cao nhất trong nhà. Ai bảo hôm qua cô làm người ta khóc đến thảm thiết.
Tuy rằng bản thân cô cũng uỷ khuất, nhưng mà thôi, hiểu lầm khiến tình cảm càng tốt hơn, Cố Thanh Hà chỉ muốn Ngôn Trăn hiểu rõ một chuyện.
“Đời này cũng đừng nghĩ tôi sẽ rời xa cậu. Nếu cậu còn nghi ngờ thì tôi cũng không ngại làm cậu nhớ lại.” Đầu ngón tay Cố Thanh Hà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Ngôn Trăn. Thỉnh thoảng cô còn cung cấp luôn dịch vụ xoa bóp đầu, xoa bóp vai, thúc đẩy quá trình lưu thông máu.
“Tôi biết rồi, đã thử qua rồi, khắc rất sâu rồi...” Ngôn Trăn dựa người vào Cố Thanh Hà, đôi mắt bị che bởi khăn nóng nên chỉ có thể bĩu môi lẩm bẩm, nói mình hiểu hết rồi. Giờ xương cốt nàng khắc quá sâu, khắc muốn rã rời, may mà Cố Thanh Hà giúp nàng xoa bóp.
“Hôn tôi đi, mau lên, tôi không nhìn thấy cậu, cậu chủ động hôn tôi đi, tôi khóc quá trời, nhiều nước mắt như vậy mà cậu chẳng hôn được mấy lần.”
Cố Thanh Hà vốn muốn cúi đầu hôn nàng nhưng nghe Ngôn Trăn nói, cô thực sự không nhịn được cười: “Nhưng cậu là Mạnh Khương Nữ, đoán chừng phải hôn đến năm sau mà không ăn không uống, Ngôn Trăn.”
(Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, Câu chuyện xảy ra vào thời nhà Tần (221-206 TCN), kể về tiếng khóc đầy cay đắng của Mạnh Khương Nữ đã làm cho một phần của bức trường thành phải sụp đổ. Chồng của cô đã bị quan lại triều đình bắt đi nô dịch để xây chính tòa trường thành cao Vạn Lý này. Mạnh Khương Nữ đã không còn nghe được tin tức gì về chồng kể từ khi anh ra đi và cô quyết định đi tìm chồng mình. Thật không may, sau khi đến được Vạn Lý Trường Thành, Mạnh Khương Nữ phát hiện ra rằng, chồng mình đã chết. Tin tử đến như sét đánh ngang tai, cô suy sụp và cất tiếng khóc ai oán đầy đau đớn. Tiếng kêu khóc của Mạnh Khương Nữ đã làm sụp đổ một phần của Vạn Lý Trường Thành. Truyền thuyết này không chỉ được lưu truyền từ đời này sang đời khác trong dân tộc Trung Hoa mà còn được in trong sách giáo khoa học sinh.)
“Tôi không quan tâm.”
“Được rồi.” Cố Thanh Hà rất vui vẻ thực hiện yêu cầu của Ngôn Trăn, hôn đi hôn lại công chúa nhỏ của mình như gà mổ thóc.
Mà Cố Thanh Hà cũng rất hưởng thụ, cho đến khi Ngôn Trăn chịu hết nổi. Cố Thanh Hà chơi khăm, hôn lên môi nàng không cho nàng thở, Ngôn Trăn phải đầu hàng, đẩy lùi sự áp bức chết người kéo dài của Cố Thanh Hà, há mồm thở hổn hển.
“Không muốn nữa sao?” Giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Hà bám vào tai Ngôn Trăn.
“Ai nói vậy? Cho cậu nợ lại, lần sau chơi tiếp.” Ngôn Trăn nói xong, bỏ khăn trên mắt ra, hai mắt sáng ngời nhìn Cố Thanh Hà.
__________
Tác giả: Về địa vị của gia đình thì không cần đoán nha
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 96
__________
“Cậu toàn trêu tôi thôi, cậu nghĩ tôi cười được sao..” Ngôn Trăn nói mà mắt đỏ hoe, nàng trách Cố Thanh Hà làm sai rồi, “Rõ là cậu nói chuyện khó hiểu còn tắt máy, không chịu trả lời điện thoại tôi..”
“Tôi giải thích với cậu sau, vào nhà đã, tôi không muốn cậu bị lạnh, bị bệnh không tốt.” Cố Thanh Hà không chờ đối phương đồng ý thì ôm ngang Ngôn Trăn lên.
Cơ thể đột nhiên bay lên, Ngôn Trăn hoảng loạn vòng tay qua cổ Cố Thanh Hà, cùng cô vào nhà.
Đúng là ở nhà vẫn ấm áp nhất.
Lúc vừa vào nhà Ngôn Trăn đã run cầm cập, ngồi ngoài cửa hồi lâu nên cơ thể lạnh đến mức mất hết cảm giác. Nóng lạnh, lạnh nóng, hai thứ cứ xen kẽ làm nàng rùng mình.
Cố Thanh Hà cau mày, cô cảm giác được Ngôn Trăn phát run, tự trách mình chết đi được.
Cố Thanh Hà nhẹ nhàng đặt Ngôn Trăn lên sofa, sau đó cô ngồi xuống, cởi giày cao gót Ngôn Trăn.
Cô dùng hai tay nắm lấy đôi chân đỏ bừng vì mang giày của Ngôn Trăn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngôn Trăn hơi xấu hổ, nàng muốn ngăn CỐ Thanh Hà lại nhưng bên kia không chịu.
“Tiểu Cố, tôi tự làm được mà...”
Cố Thanh Hà nhìn lên, ánh mắt mang theo sự trách móc: “Giận đến mức nhà cũng không thèm vào, một hai phải ngồi chịu gió lạnh.”
“Tôi tưởng cậu muốn...” Ngôn Trăn thấy Cố Thanh Hà lạnh mắt thì méo cả mồm, không dám nói tiếp chữ “chia tay“. “Nên không dám đi vào, tôi thấy, tôi thấy mình không đủ tự cách.”
Cố Thanh Hà rũ mi xuống nghe, cô hơi tức giận, không biết tức mình hay tức Ngôn Trăn, chuyện cô muốn Ngôn Trăn làm là: “Bảo vệ bản thân, đây là yêu cầu duy nhất của tôi.”
Ngôn Trăn cúi đầu nhìn Cố Thanh Hà đang xoa bóp chân mình, ánh sáng trong phòng khách đang chiếu vào cô, Ngôn Trăn có thể thấy rõ mặt Cố Thanh Hà, má phải cô đang đỏ bừng.
“Mặt cậu sao lại thế này?” Ngôn Trăn ôm mặt đối phương, nàng sốt sắng.
“Tát.”
“Tát? Ai tát cậu!? Ngôn Trăn kích động, ôm mặt cô, cẩn thận nhìn: “Nói tôi biết ai đánh cậu.”
“Tự tát.”
Ngôn Trăn to mắt nhìn người yêu, người mà chuyện gì cũng cất trong lòng, đau lòng xoa mặt cô, “Cậu sao thế này, sao lại làm vậy với bản thân? Cậu điên rồi sao? Sao lại đánh mình? Cậu thấy tốt sao?”
“Làm cậu buồn nên tự trách.” Cố Thanh Hà cụp mắt, chậm rãi trả lời.
“Vậy là tự tát bản thân à?” Ngôn Trăn nhìn đối phương cam chịu, tức đến mức không biết trách cái người cứng đầu này như nào, “Vừa rồi ai mới nói phải bảo vệ bản thân ta? Bác sĩ Cố không làm được thì sao yêu cầu tôi? Tôi không làm, cậu làm tôi mới làm.”
Cố Thanh Hà nhướng mày: “Cậu uy hiếp tôi?”
“Xem vậy cũng được, nếu uy hiếp có hiệu quả. Giờ cậu không đồng ý với tôi tôi sẽ ra ngoài đón gió lạnh.” Ngôn Trăn đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Cố Thanh Hà đành ôm Ngôn Trăn, gật đầu đồng ý, hết cách, so với bản thân thì cô lo lắng cho Ngôn Trăn nhiều hơn.
Cô cúi đầu, nhìn bộ quần áo ướt nhiệt của mình và Ngôn Trăn, đầu Ngôn Trăn rối bù cả lên, trang điểm lem luốc, hai mắt sưng đỏ tươi. Cố Thanh Hà đau lòng muốn chết, quay người muốn bật máy sưởi cao hơn cùng đi mở nước nóng để Ngôn Trăn làm ấm người.
Nhưng khi Ngôn Trăn thấy cô muốn đi lại vội kéo Cố Thanh Hà.
“Ngôn Trăn, tôi đi pha nước nóng cho cậu thôi.” Cố Thanh Hà cầm đôi tay lạnh thấu của Ngôn Trăn, nhẹ nhàng xoa xoa.
Ngôn Trăn lắc đầu không chịu, nàng nắm lấy cánh tay Cố Thanh Hà. Bây giờ nàng dựa rất gần Cố Thanh Hà, nàng không muốn xa cô, lòng nàng vẫn chưa yên.
“Cậu tắm cùng tôi, nói chung là cậu đi chỗ nào thì tôi đi chỗ đó.” Giọng nàng trầm thấp, đôi mắt ửng đỏ làm người ta nhìn mà đau lòng.
Cố Thanh Hà thấy mình thực sự không phải người, làm cục cưng của cô chịu uỷ khuất lớn như vậy. “Vậy tắm cùng nhau, không khó chịu nữa có được không. Tiểu Cố biết sai rồi, mai sau không nói như vậy nữa.” Cố Thanh Hà vuốt ve khoé mắt Ngôn Trăn, nhanh chóng kéo người vào phòng tắm.
Bật máy sưởi, Ngôn Trăn không thể bị cảm.
Vì vậy cô liền cởi cúc áo Ngôn Trăn, cô chẳng nghĩ gì nhiều như Ngôn Trăn lại khác, nàng cứ thấy sai sai cho đến khi nửa người trên bị cởi chỉ còn cái áo ngực, nàng đỏ bừng mặt, “Tiểu...Tiểu Cố.”
Tầm mắt Cố Thanh Hà cũng chuyển đến sự no đủ trước mặt, không thể chấp nhận việc Ngôn Trăn lãng phí thời gian nên cô cởi hết luôn đồ người ta, bế Ngôn Trăn vào lòng rồi thả vào bồn tắm.
Khoảnh khắc nước ấm như làn sóng dữ dội bao bọc lấy cơ thể Ngôn Trăn.
“Tiểu Cố, tắm chung với tôi, nhiệt độ nước đang vừa phải.”
Ngôn Trăn vươn tay ra, ôm lấy Cố Thanh Hà, nàng không mặc gì, trần trụi trong bồn tắm.
Cố Thanh Hà nghe lời mời đầy hảo ý, nói thật, nước mưa đã sớm làm cô lạnh thấu xương, nhưng nhìn cảnh này khiến cả người cô nóng bừng.
“Cậu chắc không?” Cố Thanh Hà thấp giọng.
Tất nhiên cô đã khéo léo cởi hết quần áo ướt đẫm trên người, có trời mới biết mặc quần áo nhớp nháp khó chịu cỡ nào.
Ngôn Trăn ngoài miệng không nói nhưng chỉ đến gần cơ thể đối phương thì nàng mới không cảm thấy bất an nữa, Ngôn Trăn biết rõ đây là cách duy nhất.
Nàng kéo Cố Thanh Hà vào bồn tắm, chủ động hôn lên môi Cố Thanh Hà, tiếp đến là cổ, nói chung là nàng lấy lòng, nịnh nọt ôm cô, leo lên người cô, đáy lòng nàng hiểu rõ bản thân không thể xa Cố Thanh Hà. Thế nên nàng mặc kệ, chỉ cần đối phương ở cạnh là đủ, chỉ là thân thể thôi cũng đủ.
Cố Thanh Hà nhận ra sự bất thường của Ngôn Trăn, cô vội kéo nàng ra, để nàng đối diện với mình.
Nước ấm cứ tuỳ ý thả vào vai, Cố Thanh Hà nhúng tay xuống nước một chút rồi mới yêu thương chạm vào má Ngôn Trăn.
“Ngôn Trăn, nếu cậu làm vậy nữa tôi sẽ giận.” Cố Thanh Hà nghiêm túc nhìn Ngôn Trăn.
“Tại sao..Cậu không thích cơ thể tôi nữa sao...?” Ngôn Trăn to mắt, nàng đang mờ mịt, vô thố.
Cố Thanh Hà ôm chặt Ngôn Trăn vào lòng, da chạm da, cô nói với Ngôn Trăn từng chữ một: “Tôi giận vì cậu vẫn nghi ngờ tình cảm của tôi đối với cậu. Rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào cậu mới yên tâm, cậu nói với tôi đi.”
“Tiểu Cố, tôi...tôi không có nghi ngờ, tôi không thể sống thiếu cậu được, tôi lo...”
Clm!
Cố Thanh Hà chửi thề trong lòng, cô kéo Ngôn Trăn lại, điên cuồng cắn môi Ngôn Trăn, thậm chí có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng từ miệng mình. Cô thấy hổ thẹn, thấy phẫn nộ với chính bản thân, nàng vì cô mà bất an, sợ hãi, vì cô mà tự ti, nôn nóng. Thế nên cô hơi mất kiểm soát, không chuẩn bị trước gì cả, cứ tiến thẳng vào cơ thể Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn hít sâu một hơi, nàng đau đớn cong người, rên rỉ thêm một tiếng.
“Đau...”
Lúc này Cố Thanh Hà mới biết mình mất khống chế, cô nhẹ nhàng hôn lên cổ Ngôn Trăn, “Ngôn Trăn, tôi xin lỗi, để tôi từ từ.”
Lần lày Cố Thanh Hà như đem toàn bộ tình yêu khắc sâu trong cơ thể Ngôn Trăn. Cô yêu da thịt nàng, càng yêu linh hồn của nàng hơn. Cô biết Ngôn Trăn mong manh yếu ớt, cô cũng vậy, không thể không có nàng được. Hai người không thể không có nhau, dù Thần Chết có đến cũng không thể chia cắt lứa đôi.
Đương nhiên, cũng dỗ lâu lắm mới dỗ được.
Sáng ngày hôm sau~~
Cố Thanh Hà kéo Ngôn Trăn bên cạnh qua, sờ sờ tóc trên trán nàng, sau đó vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ mình, “Nhìn xem, cậu buộc chặt tôi lại rồi, thiếu cậu tôi sống không nổi.”
“Hừm!”
Ngôn Trăn khẽ hừ, nàng trườn lên vai Cố Thanh Hà, đúng là còn dấu thật.
Đêm qua nàng đã dùng hết sức lực cuối cùng để lại vết cắn phẫn nộ trên vai Cố Thanh Hà, phạt Cố Thanh Hà làm bản thân tức giận.
Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn con sư tử nhỏ xù lông, thở dài trong lòng.
Cũng không biết ai đang giận ai.
Trải qua sự việc nàng, tình yêu hai người như ăn sâu vào xương tuỷ. Cố Thanh Hà cũng không dám nói mấy lời như kia với Ngôn Trăn nữa, cho dù vì lợi ích của đối phương cũng không được. Ngôn Trăn không chịu được việc hai người phải xa nhau, dù chỉ một đêm.
Cố Thanh Hà nhìn đôi mắt hơi sưng như quả óc chó của Ngôn Trăn lại cảm thấy hối hận. Mây mưa cả đêm khiến Ngôn Trăn khàn cả giọng thì mới ôm Ngôn Trăn đi ngủ.
Cố Thanh Hà để Ngôn Trăn gối lên đùi mình, yên lặng dùng khăn nóng chườm lên mắt Ngôn Trăn. Tất nhiên Ngôn Trăn đã dậy lâu rồi, nàng còn giận dỗi cạp đùi Cố Thanh Hà một cái. Cố Thanh Hà không dám làm gì, bây giờ phải nhường công chúa nhỏ địa vị cao nhất trong nhà. Ai bảo hôm qua cô làm người ta khóc đến thảm thiết.
Tuy rằng bản thân cô cũng uỷ khuất, nhưng mà thôi, hiểu lầm khiến tình cảm càng tốt hơn, Cố Thanh Hà chỉ muốn Ngôn Trăn hiểu rõ một chuyện.
“Đời này cũng đừng nghĩ tôi sẽ rời xa cậu. Nếu cậu còn nghi ngờ thì tôi cũng không ngại làm cậu nhớ lại.” Đầu ngón tay Cố Thanh Hà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Ngôn Trăn. Thỉnh thoảng cô còn cung cấp luôn dịch vụ xoa bóp đầu, xoa bóp vai, thúc đẩy quá trình lưu thông máu.
“Tôi biết rồi, đã thử qua rồi, khắc rất sâu rồi...” Ngôn Trăn dựa người vào Cố Thanh Hà, đôi mắt bị che bởi khăn nóng nên chỉ có thể bĩu môi lẩm bẩm, nói mình hiểu hết rồi. Giờ xương cốt nàng khắc quá sâu, khắc muốn rã rời, may mà Cố Thanh Hà giúp nàng xoa bóp.
“Hôn tôi đi, mau lên, tôi không nhìn thấy cậu, cậu chủ động hôn tôi đi, tôi khóc quá trời, nhiều nước mắt như vậy mà cậu chẳng hôn được mấy lần.”
Cố Thanh Hà vốn muốn cúi đầu hôn nàng nhưng nghe Ngôn Trăn nói, cô thực sự không nhịn được cười: “Nhưng cậu là Mạnh Khương Nữ, đoán chừng phải hôn đến năm sau mà không ăn không uống, Ngôn Trăn.”
(Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, Câu chuyện xảy ra vào thời nhà Tần (221-206 TCN), kể về tiếng khóc đầy cay đắng của Mạnh Khương Nữ đã làm cho một phần của bức trường thành phải sụp đổ. Chồng của cô đã bị quan lại triều đình bắt đi nô dịch để xây chính tòa trường thành cao Vạn Lý này. Mạnh Khương Nữ đã không còn nghe được tin tức gì về chồng kể từ khi anh ra đi và cô quyết định đi tìm chồng mình. Thật không may, sau khi đến được Vạn Lý Trường Thành, Mạnh Khương Nữ phát hiện ra rằng, chồng mình đã chết. Tin tử đến như sét đánh ngang tai, cô suy sụp và cất tiếng khóc ai oán đầy đau đớn. Tiếng kêu khóc của Mạnh Khương Nữ đã làm sụp đổ một phần của Vạn Lý Trường Thành. Truyền thuyết này không chỉ được lưu truyền từ đời này sang đời khác trong dân tộc Trung Hoa mà còn được in trong sách giáo khoa học sinh.)
“Tôi không quan tâm.”
“Được rồi.” Cố Thanh Hà rất vui vẻ thực hiện yêu cầu của Ngôn Trăn, hôn đi hôn lại công chúa nhỏ của mình như gà mổ thóc.
Mà Cố Thanh Hà cũng rất hưởng thụ, cho đến khi Ngôn Trăn chịu hết nổi. Cố Thanh Hà chơi khăm, hôn lên môi nàng không cho nàng thở, Ngôn Trăn phải đầu hàng, đẩy lùi sự áp bức chết người kéo dài của Cố Thanh Hà, há mồm thở hổn hển.
“Không muốn nữa sao?” Giọng nói lạnh lùng của Cố Thanh Hà bám vào tai Ngôn Trăn.
“Ai nói vậy? Cho cậu nợ lại, lần sau chơi tiếp.” Ngôn Trăn nói xong, bỏ khăn trên mắt ra, hai mắt sáng ngời nhìn Cố Thanh Hà.
__________
Tác giả: Về địa vị của gia đình thì không cần đoán nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.