Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
Chương 97
Tố Tây
14/07/2024
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 97:
_________
Thoạt nhìn, Cố Thanh Hà luôn cô đơn, như cô đứng một mình nơi vách đá, cao ngạo, xa cách.
Từ khi nào cô có dấu vết của pháo lửa nhân gian?
Có lẽ vì nàng.
Nghĩ đến đây, Ngôn Trăn chậm rãi vươn tay, nắm chặt lấy Cố Thanh Hà như người chết nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sau đó nàng cầm tay Cố Thanh Hà đặt lên má chính mình, trìu mến vuốt ve.
“Tiểu Cố, tôi không quan tâm chuyện bị lộ, tôi chỉ lo nó ảnh hưởng đến cậu, thêm gánh nặng cho cậu.” Ngôn Trăn chậm rãi nói, nhìn người như thần, như thánh trước mặt.
“Tôi cũng giống cậu, tôi không để ý, tôi chỉ lo cho cậu.” Cố Thanh Hà nhẹ giọng bày tỏ lòng mình.
Ngôn Trăn cầm lòng không đặng bật cười, nàng nhẹ thở phào, “Nên là chúng ta không cần phải sợ đi?”
“Tôi nói rồi, không ai chia cắt được chúng ta. Nhưng nếu cậu cứ bảo vệ tôi từng chút như này thì tôi cũng không ngại làm tình nhân bí mật của cậu.” Cố Thanh Hà nắm tay Ngôn Trăn, hôn lên.
“Cậu thật là, tôi nhất định phải bảo vệ sự riêng tư của cậu rồi, đây là chuyện tôi phải làm. Chẳng qua tôi không muốn bị người ta dắt mũi, bọn họ càng làm tôi lo sợ, càng làm tôi run rẩy đứng không vững thì tôi càng phải đối đầu. Tôi không nghĩ chúng mình yêu nhau là sai, vì cậu, tôi không thua được.” Ngôn Trăn kiên quyết, ánh mắt lấp lánh tràn đầy nhiệt huyết.
Cố Thanh Hà nhìn người yêu mình cứng cỏi như thế thì rất vui mừng. Ngôn Trăn của cô vẫn như thế, vẫn mãi như thế, cô biết bảo bối của mình còn mạnh mẽ hơn cô trên nhiều phương diện.
“Tôi ủng hộ cậu, làm chỗ dựa vững chắc cho cậu. Nữ hoàng Ngôn Trăn, tôi vĩnh viễn sẽ theo dõi cậu ~~” Cố Thanh Hà bắt chước Đàm Hằng, vuốt cho nàng mười cái mông ngựa.
Ngôn Trăn bị chọc cười bởi giọng điệu siêu cấp dễ thương của Cố Thanh Hà. Nhìn dây chuyền trên cổ Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn nhớ đến chuyện mấy ngày trước cô nói với mình.
“Bác sĩ Cố, cậu nói tặng quà cho tôi mà, không tặng sao?”
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn chủ động nhắc đến việc đã bị mình gạt sang một bên thì hoang mang.
“Thôi, cậu lại chọc tôi rồi...” Ngôn Trăn mím môi, có chút thất vọng.
“Không có..” Cố Thanh Hà chạm vào vành tai Ngôn Trăn, đứng dậy bước xuống giường, lấy ra hộp quà màu tím tinh xảo rồi cẩn thận đưa cho Ngôn Trăn, “Chuẩn bị từ lâu rồi.”
Ngôn Trăn ngạc nhiên nhìn hộp quà Cố Thanh Hà cầm trên tay, thật thì nàng cũng chỉ nói chơi chơi, nào có ngờ Cố Thanh Hà lại chuẩn bị thật, “Âm thầm làm không thèm nói cho tôi! Cậu xấu quá!”
Cố Thanh Hà mỉm cười mở hộp, bên trong là đôi hoa tai vô cùng xinh đẹp.
“Đẹp quá à!” Ngôn Trăn cảm thán, đưa tay đón lấy.
Cố Thanh Hà cản đối phương lại, đối diện vào con mắt kinh ngạc của Ngôn Trăn, cô lặng lẽ rũ con ngươi, suy nghĩ câu từ, cô hơi thấp thỏm nhưng cũng nghiêm túc nói: “Ngôn Trăn, tôi muốn nói với cậu một việc trước.”
Ngôn Trăn hoang mang, sau đó chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Cậu nói đi.”
“Với tôi, việc có được cậu là điều may mắn nhất đời tôi, tôi rất để ý đến cậu. Cậu là tất cả đối với tôi, nên là...Tôi nhờ người gắn đồ vào đôi bông tai để có thể xác định vị trí của cậu, cậu có thể xem như đây là một loại định vị, có thể coi như vậy.” Cố Thanh Hà vừa cẩn thận nói, vừa quan sát sắc mặt Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn trợn tròn mắt, nàng không chỉ kinh ngạc mà còn mừng như điên. Lúc nghe được tác dụng nhỏ của đôi hoa tai, không thể tin nhìn chằm chằm vào: “Định vị? Này làm được sao?”
Cố Thanh Hà gật đầu, cô lo lắng quan sát Ngôn Trăn, qua vài giây cô lại đóng hộp, chuẩn bị lấy lại, “Nhưng mà tôi hơi đột ngột, tôi nên bàn trước với cậu, cậu không thích cũng không sao, coi như là...”
“Này, này, này! Làm gì có chuyện tặng rồi lấy lại!” Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà, giật hộp quà đi, nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Cố Thanh Hà, nàng mỉm cười rồi gõ chóp mũi đối phương: “Ngỗng con ngốc, mau mang cho tôi.”
“Ngôn Trăn...” Cố Thanh Hà ngơ ngác nhìn nàng.
“Sao còn thất thần, mau, lẹ, mang lên cho tôi.” Ngôn Trăn ngoan ngoãn ngồi lên giường, bảo người yêu đừng vụng về đứng đó nữa.
Cố Thanh Hà vội lấy hoa tai ra, nhẹ nhàng mang lên cho Ngôn Trăn.
“Trông đẹp không?” Ngôn Trăn ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn đối phương.
Cố Thanh Hà nhẹ gật đầu, cô bảo đẹp, thuận tay cầm gương đưa Ngôn Trăn xem.
Ngôn Trăn nhìn mình trong gương, đôi hoa tai sáng đến chói loá, đơn giản nhưng tao nhã, rất đẹp, nàng thích nha.
“Tiểu Cố, cái đồ dán vào trong này dính nước được không?” Ngôn Trăn suy nghĩ khi tắm cần tháo xuống không.
Cố Thanh Hà gật đầu: “Khảm vào trong rồi, bên ngoài không nhìn thấy, đụng nước được.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ luôn mang, xinh quá.” Ngôn Trăn cười đến ngọt ngào, vỗ vỗ má Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà hơi bối rối, không ngờ Ngôn Trăn không để ý đến sự đường đột của cô, nàng không ngại. Thế mà cô còn lo lắng muốn chết, hai ngày trước Cố Lộng Khê đưa cô, cô cứ lo lên lo xuống không biết mở miệng với Ngôn Trăn ra sao.
“Tiểu Cố, cậu nghĩ tôi không thích quà này sao?” Ngôn Trăn ôm mặt Cố Thanh Hà, nghiêm túc dò hỏi.
Cố Thanh Hà gật đầu.
“Cậu nói cậu xem, với cậu, tôi là tất cả. Vậy tôi cũng nói cho cậu biết, cậu cũng là tất cả của tôi. Nếu khuyên tai định vị được thì tốt quá rồi. Ít nhất, Tiểu Cố, cậu muốn tìm tôi cũng có thể tìm được. Giống như hôm qua điện thoại hết pin nên phải ngồi xổm trước cửa nhà, chỉ cần cậu tìm một chút là ra, không cần phải tìm lâu nữa.” Ngôn Trăn tinh nghịch nháy mắt.
Cố Thanh Hà ôm chầm lấy nàng, cô uỷ khuất: “Cậu còn nói thế nữa, cậu nói hôm qua tôi tắt máy không nghe cậu gọi, trời còn mưa, lòng tôi tan nát...”
Ngôn Trăn che lại vị trí nơi tim Cố Thanh Hà, sau đó chạm tay vào, thậm chí còn sử dụng độc môn bí kỹ: “Cố nhãi con, tôi xem vỡ ra bao mảnh rồi?”
“Không đứng đắn!” Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn cào nhưng vẫn bình tĩnh, nhanh chạy xa đối phương.
“Nào, nào, để tôi kiểm tra xem~~” Ngôn Trăn ngồi dậy kéo chân Cố Thanh Hà.
“Không cần, cậu tránh ra, nếu cậu còn thế tôi sẽ không khách sáo nữa...” Mặc dù đây là lời đe doạ, nhưng không có tác dụng với Ngôn Trăn lắm.
Ngôn Trăn cũng mặc kệ Cố Thanh Hà doạ, ôm chân Cố Thanh Hà, sau đó biến thành xà tinh bám quấn quanh cô, lì lợm la liếm rồi cả hai cùng rớt xuống thảm.
Ngôn Trăn nhướng mày, thừa lúc đối phương muốn chạy thì leo lên người đối phương, giọng điệu kiêu ngạo, gian xảo: “Đi đâu đây, đây là nhà tôi.”
“...” Cố Thanh Hà giận nín thở, nghẹn đến đỏ mặt, cô làm không lại.
“Hôm qua cậu làm tôi khóc nhiều như vậy, hôm nay nhận chút trừng phạt không được sao?” Ngôn Trăn nói đến có lý, nàng phải làm Cố Thanh Hà bằng lòng, nếu không đối phương chạy dễ như trở bàn tay.
Vốn dĩ Cố Thanh Hà muốn cậy mạnh đẩy Ngôn Trăn ra, nhưng nghe Ngôn Trăn nói xong cô cũng rối rắm một hồi lâu, cuối cùng chịu thua.
“Phạt gì?” Cố Thanh Hà cau mày nhìn người trên đầu, hình như cô có dự cảm chẳng lành lắm.
Ngôn Trăn quơ quơ ngón tay trước mặt Cố Thanh Hà, mỉm cười cực kỳ đắc ý.
Cố Thanh Hà hiểu ý Ngôn Trăn, cô thực sự sợ bộ môn cào có mười tám chiêu của Ngôn Trăn rồi. Ngôn Trăn nằm trên người cô, rõ là biết chỗ cô sợ nhột nhất.
“Đổi cái trò khác được không?” Hiếm khi có dịp thảo luận cùng Cố Thanh Hà, cô sợ nhột lắm, sợ không khống chế được rồi bẻ gãy xương Ngôn Trăn mất.
“Không được!”
“Tôi cũng tặng cậu đôi hoa tai làm quà xin lỗi rồi.” Cố Thanh Hà tìm lý do khác để thuyết phục.
“Thái độ tôi rất kiên quyết, không chấp nhận cậu từ chối.” Ngôn Trăn nhướng mày, lần này nàng tuyệt đối không mềm lòng.
“...”
Hai người giằng co nhìn nhau.
Ngôn Trăn biết Cố Thanh Hà bướng, chắc chắn trong lòng vẫn không chịu cho nên nàng mềm mỏng xuống, năn nỉ đối phương.
“Coi như đây là phúc phần của việc mỗi ngày đều cầu nguyện cho cậu.” Ngôn Trăn chớp mắt, nàng cũng coi như giáo đồ gà mờ đi.
“Lúc cậu cầu nguyện nghĩ đến chuyện này à?” Cố Thanh Hà nhíu mày, cô là người vô thần.
Ngôn Trăn vội lắc đầu, ngọt ngào giải thích: “Hôm qua Chúa nói với tôi như thế, chuyện này có thể gia tăng tình cảm nha, đảm bảo chúng ta bình an.”
Cố Thanh Hà hết nói nổi Ngôn Trăn, thấy nàng kiên trì huống chi cô còn quá yêu nàng.
Ngôn Trăn có thể nghe được tiếng thở dài cam chịu của bác sĩ nào đó.
Cố Thanh Hà nhắm mắt, hai tay ôm ga trải giường. Cô như em bé đáng thương, từ bỏ giãy dụa chờ đợi bị lăng nhục, nói ra lời của anh hùng đã dũng cảm hy sinh: “Tới đi, đừng quá xa là được.”
Ngôn Trăn cười thầm à.
Đừng quá xa?
Vậy hôm nay nàng sẽ đi quá xa~~
Biểu tình Tiểu Cố thực sự buồn cười, cô quá đáng yêu rồi. Vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại ngồi đó chờ đợi số phận như chuột bạch nhỏ vậy.
“Vậy cậu phải nhịn được năm phút nha.” Ngôn Trăn cúi người, nàng cắn lỗ tai Cố Thanh Hà, tay cũng bắt đầu cởi đi những chiếc cúc áo cấm dục như chủ nhân.
“Cậu muốn chọt năm phút?” Cố Thanh Hà mở to mắt.
“Vậy thì mười phút.”
“Năm phút đi...” Cố Thanh Hà yểu xuống.
Ngón tay Ngôn Trăn đặt lên vòng eo trắng nõn của Cố Thanh Hà, nàng từ từ tiến vào trong quần áo của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Xem biểu hiện của cậu đã, nếu biểu hiện không tốt thì thêm giờ nha.”
Nhưng chỉ là mơn trớn bên eo Cố Thanh Hà đã không nhịn được, muốn đẩy Ngôn Trăn ra rồi. Chẳng qua, Ngôn Trăn cũng hiểu rõ người yêu, nàng hôn lên môi đối phương, an ủi cô, sau đó tay kia nắm chặt cô, Cố Thanh Hà không có cách nào tránh được.
Bàn tay Ngôn Trăn là bàn tay của dân chơi piano, thon dài, xinh đẹp. Nàng lướt trên phần lưng quyến rũ của Cố Thanh Hà như thể đang chơi đàn, chọc người bị sờ đến cắn chặt môi chống lại nhưng âm thanh nơi cổ họng.
“Tiểu Cố, đừng nhịn, cậu kêu ra cũng được mà...” Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà phản ứng, mỉm cười mê hoặc.
Nàng còn nghĩ mình có thể chơi một bản nhạc yêu thích để tạo không khí.
Rõ chỉ là cù lét thôi, nhưng nàng muốn nhiều hơn.
“Để tôi kiểm tra chỗ khác của cậu nha cục cưng.” Ngôn Trăn không thoả mãn mấy chỗ mình đã biết của Cố Thanh Hà, nàng muốn khám phá nhiều hơn, nói ra lời quyến rũ để thăm dò, không có biện pháp, ngày thường đều làm mỹ nữ lạnh lùng, trông khá độc đoán, dè dặt. Nhưng lúc này lại bị nàng đùa giỡn, đôi mắt ngấn nước che lại thẹn thùng, Ngôn Trăn không thể nào không động tâm.
“Ngôn Trăn...Đừng quá xa!” Cố Thanh Hà kéo phần vải cuối cùng lên, lạnh giọng ngăn chặn hành động quá đáng của đối phương.
“Từ chối tôi!? Cậu biểu hiện không tốt rồi, muốn thêm thời gian sao? Hay là cậu muốn thêm thời gian thật? Cục cưng?” Ngôn Trăn mất hết liêm sĩ, vô cùng yêu thương hôn vào nơi bí ẩn nhất của người yêu.
Tai Cố Thanh Hà nóng hết cả lên, Ngôn Trăn biết đối phương có cảm giác, nàng có thể cảm nhận được biến hoá của Cố Thanh Hà.
Nói một cách chính xác, nàng đã xem mấy cái ảnh rồi nha, quan sát quan sát, học hỏi học hỏi. Chà, chị em tốt Úc Quỳnh luôn chia sẻ mấy cái ý tưởng tuyệt vời. Thế nên nàng không phải chỉ có “công phu ngoài miệng” mà cái khác còn lợi hại lắm nha.
...
Cuối cùng, người luôn cứng như thép, có ý chí như sắc đã bị Ngôn Trăn “tra tấn” đến đỏ cả mắt. Cô thề cả đời không mủi lòng với mấy lời của Ngôn Trăn mà đáp ứng cái hình phạt chết tiệt này.
__________
Tác giả:
Tiểu Cố: Nếu mà đăng chương này lên là bà chết với tôi.
Tác giả: Dữ vậy sao? Không tin.
Ngày hôm sau tác giả bị đưa vào danh sách cấm, câu chuyện dừng lại, nguyên nhân thì không ai biết (quá sai lầm).
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương 97:
_________
Thoạt nhìn, Cố Thanh Hà luôn cô đơn, như cô đứng một mình nơi vách đá, cao ngạo, xa cách.
Từ khi nào cô có dấu vết của pháo lửa nhân gian?
Có lẽ vì nàng.
Nghĩ đến đây, Ngôn Trăn chậm rãi vươn tay, nắm chặt lấy Cố Thanh Hà như người chết nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sau đó nàng cầm tay Cố Thanh Hà đặt lên má chính mình, trìu mến vuốt ve.
“Tiểu Cố, tôi không quan tâm chuyện bị lộ, tôi chỉ lo nó ảnh hưởng đến cậu, thêm gánh nặng cho cậu.” Ngôn Trăn chậm rãi nói, nhìn người như thần, như thánh trước mặt.
“Tôi cũng giống cậu, tôi không để ý, tôi chỉ lo cho cậu.” Cố Thanh Hà nhẹ giọng bày tỏ lòng mình.
Ngôn Trăn cầm lòng không đặng bật cười, nàng nhẹ thở phào, “Nên là chúng ta không cần phải sợ đi?”
“Tôi nói rồi, không ai chia cắt được chúng ta. Nhưng nếu cậu cứ bảo vệ tôi từng chút như này thì tôi cũng không ngại làm tình nhân bí mật của cậu.” Cố Thanh Hà nắm tay Ngôn Trăn, hôn lên.
“Cậu thật là, tôi nhất định phải bảo vệ sự riêng tư của cậu rồi, đây là chuyện tôi phải làm. Chẳng qua tôi không muốn bị người ta dắt mũi, bọn họ càng làm tôi lo sợ, càng làm tôi run rẩy đứng không vững thì tôi càng phải đối đầu. Tôi không nghĩ chúng mình yêu nhau là sai, vì cậu, tôi không thua được.” Ngôn Trăn kiên quyết, ánh mắt lấp lánh tràn đầy nhiệt huyết.
Cố Thanh Hà nhìn người yêu mình cứng cỏi như thế thì rất vui mừng. Ngôn Trăn của cô vẫn như thế, vẫn mãi như thế, cô biết bảo bối của mình còn mạnh mẽ hơn cô trên nhiều phương diện.
“Tôi ủng hộ cậu, làm chỗ dựa vững chắc cho cậu. Nữ hoàng Ngôn Trăn, tôi vĩnh viễn sẽ theo dõi cậu ~~” Cố Thanh Hà bắt chước Đàm Hằng, vuốt cho nàng mười cái mông ngựa.
Ngôn Trăn bị chọc cười bởi giọng điệu siêu cấp dễ thương của Cố Thanh Hà. Nhìn dây chuyền trên cổ Cố Thanh Hà, Ngôn Trăn nhớ đến chuyện mấy ngày trước cô nói với mình.
“Bác sĩ Cố, cậu nói tặng quà cho tôi mà, không tặng sao?”
Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn chủ động nhắc đến việc đã bị mình gạt sang một bên thì hoang mang.
“Thôi, cậu lại chọc tôi rồi...” Ngôn Trăn mím môi, có chút thất vọng.
“Không có..” Cố Thanh Hà chạm vào vành tai Ngôn Trăn, đứng dậy bước xuống giường, lấy ra hộp quà màu tím tinh xảo rồi cẩn thận đưa cho Ngôn Trăn, “Chuẩn bị từ lâu rồi.”
Ngôn Trăn ngạc nhiên nhìn hộp quà Cố Thanh Hà cầm trên tay, thật thì nàng cũng chỉ nói chơi chơi, nào có ngờ Cố Thanh Hà lại chuẩn bị thật, “Âm thầm làm không thèm nói cho tôi! Cậu xấu quá!”
Cố Thanh Hà mỉm cười mở hộp, bên trong là đôi hoa tai vô cùng xinh đẹp.
“Đẹp quá à!” Ngôn Trăn cảm thán, đưa tay đón lấy.
Cố Thanh Hà cản đối phương lại, đối diện vào con mắt kinh ngạc của Ngôn Trăn, cô lặng lẽ rũ con ngươi, suy nghĩ câu từ, cô hơi thấp thỏm nhưng cũng nghiêm túc nói: “Ngôn Trăn, tôi muốn nói với cậu một việc trước.”
Ngôn Trăn hoang mang, sau đó chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Cậu nói đi.”
“Với tôi, việc có được cậu là điều may mắn nhất đời tôi, tôi rất để ý đến cậu. Cậu là tất cả đối với tôi, nên là...Tôi nhờ người gắn đồ vào đôi bông tai để có thể xác định vị trí của cậu, cậu có thể xem như đây là một loại định vị, có thể coi như vậy.” Cố Thanh Hà vừa cẩn thận nói, vừa quan sát sắc mặt Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn trợn tròn mắt, nàng không chỉ kinh ngạc mà còn mừng như điên. Lúc nghe được tác dụng nhỏ của đôi hoa tai, không thể tin nhìn chằm chằm vào: “Định vị? Này làm được sao?”
Cố Thanh Hà gật đầu, cô lo lắng quan sát Ngôn Trăn, qua vài giây cô lại đóng hộp, chuẩn bị lấy lại, “Nhưng mà tôi hơi đột ngột, tôi nên bàn trước với cậu, cậu không thích cũng không sao, coi như là...”
“Này, này, này! Làm gì có chuyện tặng rồi lấy lại!” Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà, giật hộp quà đi, nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Cố Thanh Hà, nàng mỉm cười rồi gõ chóp mũi đối phương: “Ngỗng con ngốc, mau mang cho tôi.”
“Ngôn Trăn...” Cố Thanh Hà ngơ ngác nhìn nàng.
“Sao còn thất thần, mau, lẹ, mang lên cho tôi.” Ngôn Trăn ngoan ngoãn ngồi lên giường, bảo người yêu đừng vụng về đứng đó nữa.
Cố Thanh Hà vội lấy hoa tai ra, nhẹ nhàng mang lên cho Ngôn Trăn.
“Trông đẹp không?” Ngôn Trăn ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn đối phương.
Cố Thanh Hà nhẹ gật đầu, cô bảo đẹp, thuận tay cầm gương đưa Ngôn Trăn xem.
Ngôn Trăn nhìn mình trong gương, đôi hoa tai sáng đến chói loá, đơn giản nhưng tao nhã, rất đẹp, nàng thích nha.
“Tiểu Cố, cái đồ dán vào trong này dính nước được không?” Ngôn Trăn suy nghĩ khi tắm cần tháo xuống không.
Cố Thanh Hà gật đầu: “Khảm vào trong rồi, bên ngoài không nhìn thấy, đụng nước được.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ luôn mang, xinh quá.” Ngôn Trăn cười đến ngọt ngào, vỗ vỗ má Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà hơi bối rối, không ngờ Ngôn Trăn không để ý đến sự đường đột của cô, nàng không ngại. Thế mà cô còn lo lắng muốn chết, hai ngày trước Cố Lộng Khê đưa cô, cô cứ lo lên lo xuống không biết mở miệng với Ngôn Trăn ra sao.
“Tiểu Cố, cậu nghĩ tôi không thích quà này sao?” Ngôn Trăn ôm mặt Cố Thanh Hà, nghiêm túc dò hỏi.
Cố Thanh Hà gật đầu.
“Cậu nói cậu xem, với cậu, tôi là tất cả. Vậy tôi cũng nói cho cậu biết, cậu cũng là tất cả của tôi. Nếu khuyên tai định vị được thì tốt quá rồi. Ít nhất, Tiểu Cố, cậu muốn tìm tôi cũng có thể tìm được. Giống như hôm qua điện thoại hết pin nên phải ngồi xổm trước cửa nhà, chỉ cần cậu tìm một chút là ra, không cần phải tìm lâu nữa.” Ngôn Trăn tinh nghịch nháy mắt.
Cố Thanh Hà ôm chầm lấy nàng, cô uỷ khuất: “Cậu còn nói thế nữa, cậu nói hôm qua tôi tắt máy không nghe cậu gọi, trời còn mưa, lòng tôi tan nát...”
Ngôn Trăn che lại vị trí nơi tim Cố Thanh Hà, sau đó chạm tay vào, thậm chí còn sử dụng độc môn bí kỹ: “Cố nhãi con, tôi xem vỡ ra bao mảnh rồi?”
“Không đứng đắn!” Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn cào nhưng vẫn bình tĩnh, nhanh chạy xa đối phương.
“Nào, nào, để tôi kiểm tra xem~~” Ngôn Trăn ngồi dậy kéo chân Cố Thanh Hà.
“Không cần, cậu tránh ra, nếu cậu còn thế tôi sẽ không khách sáo nữa...” Mặc dù đây là lời đe doạ, nhưng không có tác dụng với Ngôn Trăn lắm.
Ngôn Trăn cũng mặc kệ Cố Thanh Hà doạ, ôm chân Cố Thanh Hà, sau đó biến thành xà tinh bám quấn quanh cô, lì lợm la liếm rồi cả hai cùng rớt xuống thảm.
Ngôn Trăn nhướng mày, thừa lúc đối phương muốn chạy thì leo lên người đối phương, giọng điệu kiêu ngạo, gian xảo: “Đi đâu đây, đây là nhà tôi.”
“...” Cố Thanh Hà giận nín thở, nghẹn đến đỏ mặt, cô làm không lại.
“Hôm qua cậu làm tôi khóc nhiều như vậy, hôm nay nhận chút trừng phạt không được sao?” Ngôn Trăn nói đến có lý, nàng phải làm Cố Thanh Hà bằng lòng, nếu không đối phương chạy dễ như trở bàn tay.
Vốn dĩ Cố Thanh Hà muốn cậy mạnh đẩy Ngôn Trăn ra, nhưng nghe Ngôn Trăn nói xong cô cũng rối rắm một hồi lâu, cuối cùng chịu thua.
“Phạt gì?” Cố Thanh Hà cau mày nhìn người trên đầu, hình như cô có dự cảm chẳng lành lắm.
Ngôn Trăn quơ quơ ngón tay trước mặt Cố Thanh Hà, mỉm cười cực kỳ đắc ý.
Cố Thanh Hà hiểu ý Ngôn Trăn, cô thực sự sợ bộ môn cào có mười tám chiêu của Ngôn Trăn rồi. Ngôn Trăn nằm trên người cô, rõ là biết chỗ cô sợ nhột nhất.
“Đổi cái trò khác được không?” Hiếm khi có dịp thảo luận cùng Cố Thanh Hà, cô sợ nhột lắm, sợ không khống chế được rồi bẻ gãy xương Ngôn Trăn mất.
“Không được!”
“Tôi cũng tặng cậu đôi hoa tai làm quà xin lỗi rồi.” Cố Thanh Hà tìm lý do khác để thuyết phục.
“Thái độ tôi rất kiên quyết, không chấp nhận cậu từ chối.” Ngôn Trăn nhướng mày, lần này nàng tuyệt đối không mềm lòng.
“...”
Hai người giằng co nhìn nhau.
Ngôn Trăn biết Cố Thanh Hà bướng, chắc chắn trong lòng vẫn không chịu cho nên nàng mềm mỏng xuống, năn nỉ đối phương.
“Coi như đây là phúc phần của việc mỗi ngày đều cầu nguyện cho cậu.” Ngôn Trăn chớp mắt, nàng cũng coi như giáo đồ gà mờ đi.
“Lúc cậu cầu nguyện nghĩ đến chuyện này à?” Cố Thanh Hà nhíu mày, cô là người vô thần.
Ngôn Trăn vội lắc đầu, ngọt ngào giải thích: “Hôm qua Chúa nói với tôi như thế, chuyện này có thể gia tăng tình cảm nha, đảm bảo chúng ta bình an.”
Cố Thanh Hà hết nói nổi Ngôn Trăn, thấy nàng kiên trì huống chi cô còn quá yêu nàng.
Ngôn Trăn có thể nghe được tiếng thở dài cam chịu của bác sĩ nào đó.
Cố Thanh Hà nhắm mắt, hai tay ôm ga trải giường. Cô như em bé đáng thương, từ bỏ giãy dụa chờ đợi bị lăng nhục, nói ra lời của anh hùng đã dũng cảm hy sinh: “Tới đi, đừng quá xa là được.”
Ngôn Trăn cười thầm à.
Đừng quá xa?
Vậy hôm nay nàng sẽ đi quá xa~~
Biểu tình Tiểu Cố thực sự buồn cười, cô quá đáng yêu rồi. Vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại ngồi đó chờ đợi số phận như chuột bạch nhỏ vậy.
“Vậy cậu phải nhịn được năm phút nha.” Ngôn Trăn cúi người, nàng cắn lỗ tai Cố Thanh Hà, tay cũng bắt đầu cởi đi những chiếc cúc áo cấm dục như chủ nhân.
“Cậu muốn chọt năm phút?” Cố Thanh Hà mở to mắt.
“Vậy thì mười phút.”
“Năm phút đi...” Cố Thanh Hà yểu xuống.
Ngón tay Ngôn Trăn đặt lên vòng eo trắng nõn của Cố Thanh Hà, nàng từ từ tiến vào trong quần áo của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Xem biểu hiện của cậu đã, nếu biểu hiện không tốt thì thêm giờ nha.”
Nhưng chỉ là mơn trớn bên eo Cố Thanh Hà đã không nhịn được, muốn đẩy Ngôn Trăn ra rồi. Chẳng qua, Ngôn Trăn cũng hiểu rõ người yêu, nàng hôn lên môi đối phương, an ủi cô, sau đó tay kia nắm chặt cô, Cố Thanh Hà không có cách nào tránh được.
Bàn tay Ngôn Trăn là bàn tay của dân chơi piano, thon dài, xinh đẹp. Nàng lướt trên phần lưng quyến rũ của Cố Thanh Hà như thể đang chơi đàn, chọc người bị sờ đến cắn chặt môi chống lại nhưng âm thanh nơi cổ họng.
“Tiểu Cố, đừng nhịn, cậu kêu ra cũng được mà...” Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà phản ứng, mỉm cười mê hoặc.
Nàng còn nghĩ mình có thể chơi một bản nhạc yêu thích để tạo không khí.
Rõ chỉ là cù lét thôi, nhưng nàng muốn nhiều hơn.
“Để tôi kiểm tra chỗ khác của cậu nha cục cưng.” Ngôn Trăn không thoả mãn mấy chỗ mình đã biết của Cố Thanh Hà, nàng muốn khám phá nhiều hơn, nói ra lời quyến rũ để thăm dò, không có biện pháp, ngày thường đều làm mỹ nữ lạnh lùng, trông khá độc đoán, dè dặt. Nhưng lúc này lại bị nàng đùa giỡn, đôi mắt ngấn nước che lại thẹn thùng, Ngôn Trăn không thể nào không động tâm.
“Ngôn Trăn...Đừng quá xa!” Cố Thanh Hà kéo phần vải cuối cùng lên, lạnh giọng ngăn chặn hành động quá đáng của đối phương.
“Từ chối tôi!? Cậu biểu hiện không tốt rồi, muốn thêm thời gian sao? Hay là cậu muốn thêm thời gian thật? Cục cưng?” Ngôn Trăn mất hết liêm sĩ, vô cùng yêu thương hôn vào nơi bí ẩn nhất của người yêu.
Tai Cố Thanh Hà nóng hết cả lên, Ngôn Trăn biết đối phương có cảm giác, nàng có thể cảm nhận được biến hoá của Cố Thanh Hà.
Nói một cách chính xác, nàng đã xem mấy cái ảnh rồi nha, quan sát quan sát, học hỏi học hỏi. Chà, chị em tốt Úc Quỳnh luôn chia sẻ mấy cái ý tưởng tuyệt vời. Thế nên nàng không phải chỉ có “công phu ngoài miệng” mà cái khác còn lợi hại lắm nha.
...
Cuối cùng, người luôn cứng như thép, có ý chí như sắc đã bị Ngôn Trăn “tra tấn” đến đỏ cả mắt. Cô thề cả đời không mủi lòng với mấy lời của Ngôn Trăn mà đáp ứng cái hình phạt chết tiệt này.
__________
Tác giả:
Tiểu Cố: Nếu mà đăng chương này lên là bà chết với tôi.
Tác giả: Dữ vậy sao? Không tin.
Ngày hôm sau tác giả bị đưa vào danh sách cấm, câu chuyện dừng lại, nguyên nhân thì không ai biết (quá sai lầm).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.