Toàn Thế Giới Đều Ship Cp Của Tôi Và Ảnh Đế
Chương 13: Trên cả mong đợi - 6
Tinh Đàm
08/06/2024
Bảy giờ sáng, nhân viên công tác gọi tất cả mọi người dậy.
Cố Tử Mặc là người đầu tiên xuất hiện ở phòng khách, cậu ta vừa ngáp ngủ vừa vò tóc, vốn định giơ tay ra chào mọi người lại phát hiện ra lầu một trống không, chỉ có một mình cậu ta.
Cố Tử Mặc ngớ người, trên mặt viết rõ mấy chữ: “Đùa gì dọ, thế mà tui là người thức dậy đầu tiên.”
Cái tay đã giơ ra cũng không thể rụt lại, Cố Tử Mặc chào hỏi với máy quay: “Chào buổi sáng nha cả nhà.”
Bởi vì có chênh lệch múi giờ, nên các fan trong phòng livestream đáp lại:
[Buổi chiều tốt lành nha]
[Dáng vẻ ngái ngủ của Mặc Mặc đáng iu chớt tui rùi, mau lại đây cho mẹ ôm nào]
[Aaaaaaaa Mặc Mặc chưa tỉnh ngủ khiến tui đau lòng quá, tổ tiết mục để cho bọn họ ngủ thêm chút nữa đi! Tui coi livestream không người cũng được!]
[há há há tui đã bắt đầu chờ đợi những thao tác gợi đòn của tổ tiết mục rồi]
[Buổi livestream hôm qua khiến tui cười suýt thăng, quỳ cầu tổ tiết mục cắt ghép video rồi up lên, tui còn muốn replay mấy lần nữa]
[Quỳ cầu + 1]
[+10086 kể cả phải trả phí tui cũng cam lòng trả!]
Ôn Thiên Ngưng là người thứ hai thức dậy, Cố Tử Mặc vui vẻ chào chị: “Chào buổi dáng chị Ôn”
Ôn Thiên Ngưng cũng ngủ không đủ giấc, ngáp một cái giọng điệu lười nhác: “Chào buổi sáng Tử Mặc.”
Cố Tử Mặc thấy Ôn Thiên Ngưng hôm nay mặc một chiếc váy lụa trắng, hai mắt phát sáng: “Chị Ôn hôm nay xinh quá đi mất, chị là chị gái đẹp nhất vũ trụ!”
Ai mà không thích em trai dễ thương cơ chứ, hơn nữa em trai này miệng ngọt như mía, rất biết ăn nói, Ôn Thiên Ngưng được khen đến cười tươi như hoa, vươn tay nhéo má Cố Tử Mặc: “Miệng nhỏ ngọt quá nha! Sáng sớm em đã ăn kẹo rồi có đúng không?”
Ôn Thiên Ngưng vốn chỉ là nhất thời hứng khởi muốn nhéo má người ta, không nghĩ tới cảm xúc lúc nhéo má thịt lại gây nghiện như vậy: “Ui mặt em mềm ghê, nhéo sướng tay thật á.”
“Ôi nhẹ tay nhẹ tay, chị ơi nhẹ tay thôi.” Mặt Cố Tử Mặc bị nhéo, giọng nói cũng thay đổi.
Ôn Thiên Ngưng lại nhéo vài cái, buồn bã sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Sao da chị lại không đàn hồi tốt như vậy cơ chứ, quả nhiên là già rồi, làn da không so được với mấy thanh niên như các cậu.”
Cố Tử Mặc xoa mặt, nói: “Chị Ôn không hề già, làn da cũng rất tốt, mặt em mềm là tại vì má em nhiều thịt á.”
Cậu ta vừa dứt lời, Thẩm Tĩnh cũng từ phòng bước ra, chào hỏi cả hai: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Hai mắt Ôn Thiên Ngưng sáng lên, vẫy tay với Thẩm Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh lại đây, chị làm một phép thử.”
Thẩm Tĩnh hơi rùng mình, có trực giác không tốt lắm nhưng thấy nụ cười của Ôn Thiên Ngưng ngọt ngào đến vậy, do dự đôi chút vẫn bước qua.
Ôn Thiên Ngưng lại nhéo má Thẩm Tĩnh thêm một lúc, cảm thán: “Còn trẻ thật tốt.”
Ôn Thiên Ngưng cùng Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc ở chung đều lấy danh nghĩa chị em, hơn nữa ở chung cũng rất tự nhiên, rất giống tình cảnh chị gài đì em trai ruột của mình, không có bất kỳ cảm giác Cp nào, giang cư mận cũng khinh thường hành vi cố gắng gán ghép Cp cho bọn họ.
Làn đạn cũng kích động.
[Á á á tui cũng muốn nhéo má Cố Tử Mặc và Thẩm Tĩnh!]
[Thật không dám giấu, tui muốn xuyên vào người Ôn Thiên Ngưng.]
[Xuyên hồn +1]
[Ôn Thiên Ngưng cực kỳ xinh đẹp! Cực kỳ trẻ trung! Tui không cho phép chị nói mình già rồi!]
[Xem đến đây tay tui cũng ngứa, chỉ đành nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của em trai cho bớt ngứa thui]
[Chị gái phía trước xin đừng khoe em trai!!]
Tần Tư Dữ vừa mới mở cửa đã nhìn thấy tình cảnh ấy, hẳn sửng sốt, nhíu mày nói với Ôn Thiên Ngưng: “Mới sáng sớm chị đã lên cơn rùi hả, ỷ mình lớn tuổi nên đi bắt nạt hai bạn nhỏ?”
“Sáng sớm ngài đừng có kiếm chuyện với chị có được không hả?” Ôn Thiên Ngưng dỗi lại: “Chị đang làm thí nghiệm.”
Tần Tư Dữ hỏi: “Thí nghiệm gì?”
“Có phải càng trẻ thì mặt càng mềm, xúc cảm càng tốt hay không?”
Tần Tư Dữ: “Kết luận là?”
Ôn Thiên Ngưng: “Càng trẻ da càng tốt.”
Thẩm Tĩnh thuận miệng hỏi một câu: “Trong số chúng ta ai là người nhỏ tuổi nhất? là Tử Mặc hả?”
“Tui đã hai mươi rồi.” Cố Tử Mặc nói: “Mộ Ngôn bé nhất đó.”
Tần Tư Dữ cười: “Chị vẫn muốn thử nhéo mặt Quý Mộ Ngôn?”
Ôn Thiên Ngưng nhớ tới khí chất lạnh lùng của Quý Mộ Ngôn, chỉ sợ tay chị còn chưa kịp đụng tới mặt cậu đã đông cứng rồi, chị biết khó mà lui: “Không cần, vừa nhìn đã biết mặt Mộ Ngôn cực mềm.”
Tần Tư Dữ: “Chị nhìn kiểu gì?”
Ôn Thiên Ngưng không trả lời chính diện, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy cậu ấy không mềm?”
Tần Tư Dữ cười, không nói tiếp.
Khí chất trên nguòi Quý Mộ Ngôn tuy lạnh lùng, tính cách cũng cứng đầu, trên người nhìn như chẳng có tí thịt nào, cũng chẳng có tý quan hệ nào với chữ mềm mại.
Nhưng mềm thì đúng là mềm thật.
Tần Tư Dữ cũng không dám nói nơi nào của Quý Mộ Ngôn mềm, liền nói: “Sáng sớm tinh mơ, ở trước cửa phòng người ta thảo luận mềm với chả cứng, thích hợp không?”
Hắn vừa dứt câu, cửa phòng Quý Mộ Ngôn liền mở, Quý Mộ Ngôn xuất hiện ở cửa, hỏi: “Mọi người đang nói chuyện mềm cứng gì vậy?”
Ôn Thiên Ngưng: “..........”
Cố Tử Mặc: “...........”
Thẩm Tĩnh: “............”
Ba người hai mặt nhìn nhau, như thể bị ai bóp cổ, không nói nên lời.
Chỉ có người da mặt dày như Tần Tư Dữ mới không hoảng hốt, cười bảo: “Mọi người đang thảo luận xem giường nơi này mềm hay cứng.”
Ôn Thiên Ngưng là người đầu tiên phản ứng kịp, phụ họa: “Đúng đúng đúng, mọi người đang hảo luận cái này.”
Cố Tử Mặc cũng nói: “Giường của tui cũng được, mềm lắm, mọi người thì sao?”
Thẩm Tĩnh phối hợp: “Mềm á, đúng rùi, giường của Mộ Ngôn có mềm không?”
Quý Mộ Ngôn trầm mặc vài giây: “Chẳng lẽ giường của chúng ta không giống nhau?”
Ôn Thiên Ngưng, Cố Tử Mặc, Thẩm Tĩnh: “........”
Đáp lại sao giờ?
Quý Mộ Ngôn tự mình nghĩ thông suốt, nhăn mày: “Chẳng lẽ tổ tiết mục đến cái giường cũng không tha cho chúng ta?”
Ôn Thiên Ngưng trong lòng thầm xin lỗi đạo diễn, phụ họa: “Tổ tiết mục quá đáng thật đó, sao lại chọn giường để đút hành cho tụi mình chứ?”
Cổ Tự Mặc giả vờ đến mức tự mình tin là thật: “Tại vì đạo diễn sắp xếp giường không giống nhau cho bọn mình nên cả nhà mới thảo luận xem giường cứng hay mềm vào lúc sáng sớm tinh mơ như này.”
Thẩm Tĩnh chưa kịp nhảy số, miệng nhanh hơn não, đem vấn đề đổ lên người Tần Tư Dữ: “Giường của mọi người vẫn ổn nhưng giường của anh Tần cứng lắm.”
Mới nói xong, Thẩm Tĩnh cũng nhận ra mình đã nói sai, chột dạ nhìn Tần Tư Dữ.
Tần Tư Dữ cười, nhìn Quý Mộ Ngôn, khoa trương bảo: “Đúng rùi, cứng lắm luôn, anh ngủ dậy là thấy eo đau chân đau.”
Quý Mộ Ngôn không có chút đồng tình nào, không biết nghĩ đến điều gì mà nhíu mày lại: “Tổ tiết mục chắc không bắt chúng ta mỗi ngày đổi một phòng ngủ đâu nhỉ?”
Tần Tư Dữ sửng sốt, sau đó liền tức đến mức bật cười.
Tên nhóc này không quan tâm hắn thì thôi, thế mà lại ghét bỏ phòng của hắn.
Làn đạn đã cười đến điên rồi.
[ há há há chị em ơi nhặt miệng lại hộ em với]
[hahahaha nói xấu sau lưng đương sự bị đương sự bắt được cũng khó khăn quá rùi đó]
[Tổ tiết mục: không phải tui, tui không có, đừng đổ oan cho tui]
[Ngôn Ngôn! Bốn tên vô lại này không phải đang nói đền giường mềm hay không mà là đang nói tới mặt em mềm hay không đó.]
[Nghiêm trang nói bậy thực sự quá buồn cười rùi há há há]
Đề tài này nếu nói tiếp chắc chắn sẽ lòi đuôi, Cổ Tử Mặc ngắt lời: “Anh Nam sao vẫn chưa dậy nhỉ?”
Cậu ta vừa dứt lời, Phó Triết Nam đã từ bên ngoài bước vào.
Cố Tử Mặc kinh ngạc: “Anh, anh đi đâu sớm vậy?”
“Anh đi chạy bộ sáng.” Phó Triết Nam nói thêm: “Mọi người cứ ăn sáng trước đi, tôi tắm xong là sẽ xuống luôn.”
Ba chữ “chạy bộ sáng” của Phó Triết Nam khiến những người ngủ không đủ giấc còn lại không có gì để nói, nhanh chóng đi ăn cơm.
Bữa sáng là các món ăn bản địa, mỹ vị phong phú, không thể không thừa nhận, thức ăn của tổ tiết mục vẫn rất là tốt.
Phó Triết Nam cũng nhanh chóng xuống dưới lầu ăn sáng, sáu người chân tình thật ý khen tổ tiết mục từ đầu đến chân, vừa mới chuẩn bị ăn cơm đã nghe thấy giọng nói của đạo diễn: “Chào buổi sáng các vị khách mời.”
“Chào buổi sáng đọa diễn.” Cố Tử Mặc vừa ăn vừa vui vẻ chào hỏi, đối với một tên nhóc tham ăn, không có gì có thể so sánh với mỹ thực.
Đạo diễn lại hỏi: “Cơm sáng tổ tiết mục cố ý chuẩn bị đặc sản địa phương cho mọi người, mọi người cảm thấy sao?”
Ôn Thiên Ngưng cũng khen: “Ngon lắm luôn, đạo diễn có lòng rồi.”
Đạo diễn: “Nếu đã như vậy, sao mọi người không làm một livestream mukbang nhỉ?”
Ôn Thiên Ngưng: “.........”
Tui nên biết đạo điễn đã đào sẵn hố ở đây.
Quý Mộ Ngôn nuốt miếng bánh mỳ trong miệng: “Livestream mukbang là sao?”
Phó Triết Nam cũng có câu hỏi tương tự.
Hai người đều là hai kẻ chỉ trầm mê trong giới âm nhạc, rất ít khi lên mạng lướt web.
Tần Tư Dữ chỉ nghe nói qua: “Phát sóng trực tiếp ăn cơm.”
Mặt Quý Mộ Ngôn đầy dấu chấm hỏi: “Không phải chúng ta đang livestream ăn cơm đây sao?”
Đạo diễn đúng lúc lên tiếng giải đáp nghi hoặc của mọi người: “Livestream mukbang có rất nhiều loại, mời các khách mời chọn ra hai người diễn hai loại khá thịnh hành hiện nay, nếu không làm được thì sẽ tiến hành dạy học ngay hiện trường, yêu cầu cả sáu khách mời cùng bắt chước.”
Sáu người: “.........”
Làn đạn lại được phen cười bò.
[Há há há, tui muốn hỏi chút diện tích bóng ma tâm lý của sáu vị khách mời, cách một màn hình mà tui còn thấy thở không nổi nè]
[Mùa này đạo diễn thực sự rất biết chơi! Hahahaha không sợ mùa tới không ai dám tới hả?]
[Tui cho rằng vụ đóng giả nhân vật hôm qua đã ngứa đòn lắm rùi, không nghĩ tới là không có ngứa đòn nhất chỉ có ngứa đòn hơn.]
[ha ha ha mau nhìn vẻ mặt Tần Tư Dữ, tui nghi ngờ ổng muốn đánh người]
[Ui ui ui chồng em lúc ngoài cười trong không cười cũng đẹp trai đến vậy]
Quý Mộ Ngôn cùng Phó Triết Nam căn bản không biết mukbang là gì, tự nhiên không thể để hai người họ thực hiện, Tần Tư Dữ và Ôn Thiên Ngưng nhìn qua cũng biết sẽ không xem loại video như này, trọng trách lập tức rơi xuống vai Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc.
Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc nhìn nhau, Cố Tử Mặc gian nan hỏi: “Cậu biết không?”
Thẩm Tĩnh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Tui biết.... Có xem qua một chút.”
Có một lần áp lực lớn quá, cậu ta sẽ xem mukbang để xả stress, người đại diện nhiều lần nhắc nhở cậu ta không được để lộ ra, kết quả chỉ qua một trò chơi, Thẩm Tĩnh đã hiện nguyên hình.
Cố Tử Mặc nói tiếp: “Tui cũng có xem qua một ít, nhưng nhỡ đâu hai chúng ta xem cùng một loại thì làm sao?”
Thẩm Tĩnh nghĩ, nói thử: “Không thì chúng ta đối chiếu ám hiệu?”
Cố Tử Mặc gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, thế ai trước?”
Thẩm Tĩnh: “Cậu trước đi.”
Cố Tử Mặc: “Vẫn là cậu làm trước đi.”
Thẩm Tĩnh: “.......”
Cố Tử Mặc: “.......”
Hai người đều không nói nên lời, cuối cùng quyết định đồng thời mở miệng.
Thẩm Tĩnh: “Lão Thiết?”
Cố Tử Mặc: “Trái Kiwi?”
Hai người liếc nhau, hiểu rõ.
Bọn họ không phải là người chung chí hướng.
Ai trước ai sau lại là một cái vấn đề mới, hai người cuối cùng vẫn quyết định cùng nhau nói.
Vẻ mặt Thẩm Tĩnh đổi liền mấy màu, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Mọi người phải đảm bảo là không cười, em mới bắt đầu.”
Đối mặt với đồng đội anh dũng hi sinh, bốn người còn lại lập tức bảo đảm mình sẽ không cười, Quý Mộ Ngôn thậm chí còn cắn một miếng bánh mì chặn miệng mình lại.
Thẩm Tĩnh cùng Cố Tử Mặc liếc nhìn nhau, thấy được vẻ mặt thấy chết không sờn của đối phương.
Thẩm Tĩnh bên này.....
Cậu ta hít sâu một hơi, mặt vô cảm cầm lấy một miếng bánh mỳ, hít sâu: “Các bạn thân mến, hôm nay chúng ta ăn bánh mỳ Pháp, có ai cũng thích ăn loại bánh mỳ này giống tui không, để lại bình luận cho tui biết với nha.”
Thẩm Tĩnh nói tiếp: “Cảm ơn mọi người đã tặng quà, cảm ơn cả nhà!”
Thẩm Tĩnh cắn bánh mỳ: “Tui ăn trước nha!”
Cùng lúc, ở bên kia.....
Cố Tử Mặc cầm quả kiwi, giơ trước máy quay, hắng giọng, một âm mà dẹo mười tám ngõ: “Mê, Mê hotel~”
Tiếp theo lại dùng giọng điệu bình thường nói: “Quả kiwi, đây là quả kiwi nha.”
“Thứ này ăn như thế nào? Trước tiên phải bóc vỏ nè, ngọt lắm luôn á!”
Cậu ta che tay ở phía trước, lại nói: “Tui phải bóc vỏ đã, tạm dừng chút đã nha~”
Cố Tử Mặc bóc xong vỏ kiwi, lại nói tiếp: “Bây giờ đã bóc hết vỏ rùi nè, nếm thử một miếng, nếm thử xem có ngon hong nè, nếm thử là thấy ngọt cực kỳ, thử một miếng nha.”
Cố Tử Mặc nhắm mắt, môi chạm vào quả kiwi, lại mở mắt ra: “Ú òa, còn chưa ăn đâu nè.”
“Được roài, tui sẽ nếm thử coi có ngọt không nè” Nói xong thì bỏ quả kiwi vô miệng.
Vốn dĩ khúc sau vẫn còn một đoạn nhưng Cố Tử Mặc không kiên trì nổi nữa, giơ tay che kín khuôn mặt mình.
________
Xin lỗi vì đã lặn trong thời gian dài như vậy, chuyện là tui phải làm tiểu luận và mới nộp xong tiểu luận cách đây không lâu, cho nên không có thời gian dịch chương mới. Mà Lap tui cũng không vô được web để update chương mới nữa cơ, nên tận nay tui mày mò kiểu gì á, đổi wifi của chỗ khác xong mới vô được, nên nay mới có chương mới T.T
Thành thật xin lỗi những ai đang chờ bộ này.
Cố Tử Mặc là người đầu tiên xuất hiện ở phòng khách, cậu ta vừa ngáp ngủ vừa vò tóc, vốn định giơ tay ra chào mọi người lại phát hiện ra lầu một trống không, chỉ có một mình cậu ta.
Cố Tử Mặc ngớ người, trên mặt viết rõ mấy chữ: “Đùa gì dọ, thế mà tui là người thức dậy đầu tiên.”
Cái tay đã giơ ra cũng không thể rụt lại, Cố Tử Mặc chào hỏi với máy quay: “Chào buổi sáng nha cả nhà.”
Bởi vì có chênh lệch múi giờ, nên các fan trong phòng livestream đáp lại:
[Buổi chiều tốt lành nha]
[Dáng vẻ ngái ngủ của Mặc Mặc đáng iu chớt tui rùi, mau lại đây cho mẹ ôm nào]
[Aaaaaaaa Mặc Mặc chưa tỉnh ngủ khiến tui đau lòng quá, tổ tiết mục để cho bọn họ ngủ thêm chút nữa đi! Tui coi livestream không người cũng được!]
[há há há tui đã bắt đầu chờ đợi những thao tác gợi đòn của tổ tiết mục rồi]
[Buổi livestream hôm qua khiến tui cười suýt thăng, quỳ cầu tổ tiết mục cắt ghép video rồi up lên, tui còn muốn replay mấy lần nữa]
[Quỳ cầu + 1]
[+10086 kể cả phải trả phí tui cũng cam lòng trả!]
Ôn Thiên Ngưng là người thứ hai thức dậy, Cố Tử Mặc vui vẻ chào chị: “Chào buổi dáng chị Ôn”
Ôn Thiên Ngưng cũng ngủ không đủ giấc, ngáp một cái giọng điệu lười nhác: “Chào buổi sáng Tử Mặc.”
Cố Tử Mặc thấy Ôn Thiên Ngưng hôm nay mặc một chiếc váy lụa trắng, hai mắt phát sáng: “Chị Ôn hôm nay xinh quá đi mất, chị là chị gái đẹp nhất vũ trụ!”
Ai mà không thích em trai dễ thương cơ chứ, hơn nữa em trai này miệng ngọt như mía, rất biết ăn nói, Ôn Thiên Ngưng được khen đến cười tươi như hoa, vươn tay nhéo má Cố Tử Mặc: “Miệng nhỏ ngọt quá nha! Sáng sớm em đã ăn kẹo rồi có đúng không?”
Ôn Thiên Ngưng vốn chỉ là nhất thời hứng khởi muốn nhéo má người ta, không nghĩ tới cảm xúc lúc nhéo má thịt lại gây nghiện như vậy: “Ui mặt em mềm ghê, nhéo sướng tay thật á.”
“Ôi nhẹ tay nhẹ tay, chị ơi nhẹ tay thôi.” Mặt Cố Tử Mặc bị nhéo, giọng nói cũng thay đổi.
Ôn Thiên Ngưng lại nhéo vài cái, buồn bã sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Sao da chị lại không đàn hồi tốt như vậy cơ chứ, quả nhiên là già rồi, làn da không so được với mấy thanh niên như các cậu.”
Cố Tử Mặc xoa mặt, nói: “Chị Ôn không hề già, làn da cũng rất tốt, mặt em mềm là tại vì má em nhiều thịt á.”
Cậu ta vừa dứt lời, Thẩm Tĩnh cũng từ phòng bước ra, chào hỏi cả hai: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Hai mắt Ôn Thiên Ngưng sáng lên, vẫy tay với Thẩm Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh lại đây, chị làm một phép thử.”
Thẩm Tĩnh hơi rùng mình, có trực giác không tốt lắm nhưng thấy nụ cười của Ôn Thiên Ngưng ngọt ngào đến vậy, do dự đôi chút vẫn bước qua.
Ôn Thiên Ngưng lại nhéo má Thẩm Tĩnh thêm một lúc, cảm thán: “Còn trẻ thật tốt.”
Ôn Thiên Ngưng cùng Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc ở chung đều lấy danh nghĩa chị em, hơn nữa ở chung cũng rất tự nhiên, rất giống tình cảnh chị gài đì em trai ruột của mình, không có bất kỳ cảm giác Cp nào, giang cư mận cũng khinh thường hành vi cố gắng gán ghép Cp cho bọn họ.
Làn đạn cũng kích động.
[Á á á tui cũng muốn nhéo má Cố Tử Mặc và Thẩm Tĩnh!]
[Thật không dám giấu, tui muốn xuyên vào người Ôn Thiên Ngưng.]
[Xuyên hồn +1]
[Ôn Thiên Ngưng cực kỳ xinh đẹp! Cực kỳ trẻ trung! Tui không cho phép chị nói mình già rồi!]
[Xem đến đây tay tui cũng ngứa, chỉ đành nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của em trai cho bớt ngứa thui]
[Chị gái phía trước xin đừng khoe em trai!!]
Tần Tư Dữ vừa mới mở cửa đã nhìn thấy tình cảnh ấy, hẳn sửng sốt, nhíu mày nói với Ôn Thiên Ngưng: “Mới sáng sớm chị đã lên cơn rùi hả, ỷ mình lớn tuổi nên đi bắt nạt hai bạn nhỏ?”
“Sáng sớm ngài đừng có kiếm chuyện với chị có được không hả?” Ôn Thiên Ngưng dỗi lại: “Chị đang làm thí nghiệm.”
Tần Tư Dữ hỏi: “Thí nghiệm gì?”
“Có phải càng trẻ thì mặt càng mềm, xúc cảm càng tốt hay không?”
Tần Tư Dữ: “Kết luận là?”
Ôn Thiên Ngưng: “Càng trẻ da càng tốt.”
Thẩm Tĩnh thuận miệng hỏi một câu: “Trong số chúng ta ai là người nhỏ tuổi nhất? là Tử Mặc hả?”
“Tui đã hai mươi rồi.” Cố Tử Mặc nói: “Mộ Ngôn bé nhất đó.”
Tần Tư Dữ cười: “Chị vẫn muốn thử nhéo mặt Quý Mộ Ngôn?”
Ôn Thiên Ngưng nhớ tới khí chất lạnh lùng của Quý Mộ Ngôn, chỉ sợ tay chị còn chưa kịp đụng tới mặt cậu đã đông cứng rồi, chị biết khó mà lui: “Không cần, vừa nhìn đã biết mặt Mộ Ngôn cực mềm.”
Tần Tư Dữ: “Chị nhìn kiểu gì?”
Ôn Thiên Ngưng không trả lời chính diện, hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy cậu ấy không mềm?”
Tần Tư Dữ cười, không nói tiếp.
Khí chất trên nguòi Quý Mộ Ngôn tuy lạnh lùng, tính cách cũng cứng đầu, trên người nhìn như chẳng có tí thịt nào, cũng chẳng có tý quan hệ nào với chữ mềm mại.
Nhưng mềm thì đúng là mềm thật.
Tần Tư Dữ cũng không dám nói nơi nào của Quý Mộ Ngôn mềm, liền nói: “Sáng sớm tinh mơ, ở trước cửa phòng người ta thảo luận mềm với chả cứng, thích hợp không?”
Hắn vừa dứt câu, cửa phòng Quý Mộ Ngôn liền mở, Quý Mộ Ngôn xuất hiện ở cửa, hỏi: “Mọi người đang nói chuyện mềm cứng gì vậy?”
Ôn Thiên Ngưng: “..........”
Cố Tử Mặc: “...........”
Thẩm Tĩnh: “............”
Ba người hai mặt nhìn nhau, như thể bị ai bóp cổ, không nói nên lời.
Chỉ có người da mặt dày như Tần Tư Dữ mới không hoảng hốt, cười bảo: “Mọi người đang thảo luận xem giường nơi này mềm hay cứng.”
Ôn Thiên Ngưng là người đầu tiên phản ứng kịp, phụ họa: “Đúng đúng đúng, mọi người đang hảo luận cái này.”
Cố Tử Mặc cũng nói: “Giường của tui cũng được, mềm lắm, mọi người thì sao?”
Thẩm Tĩnh phối hợp: “Mềm á, đúng rùi, giường của Mộ Ngôn có mềm không?”
Quý Mộ Ngôn trầm mặc vài giây: “Chẳng lẽ giường của chúng ta không giống nhau?”
Ôn Thiên Ngưng, Cố Tử Mặc, Thẩm Tĩnh: “........”
Đáp lại sao giờ?
Quý Mộ Ngôn tự mình nghĩ thông suốt, nhăn mày: “Chẳng lẽ tổ tiết mục đến cái giường cũng không tha cho chúng ta?”
Ôn Thiên Ngưng trong lòng thầm xin lỗi đạo diễn, phụ họa: “Tổ tiết mục quá đáng thật đó, sao lại chọn giường để đút hành cho tụi mình chứ?”
Cổ Tự Mặc giả vờ đến mức tự mình tin là thật: “Tại vì đạo diễn sắp xếp giường không giống nhau cho bọn mình nên cả nhà mới thảo luận xem giường cứng hay mềm vào lúc sáng sớm tinh mơ như này.”
Thẩm Tĩnh chưa kịp nhảy số, miệng nhanh hơn não, đem vấn đề đổ lên người Tần Tư Dữ: “Giường của mọi người vẫn ổn nhưng giường của anh Tần cứng lắm.”
Mới nói xong, Thẩm Tĩnh cũng nhận ra mình đã nói sai, chột dạ nhìn Tần Tư Dữ.
Tần Tư Dữ cười, nhìn Quý Mộ Ngôn, khoa trương bảo: “Đúng rùi, cứng lắm luôn, anh ngủ dậy là thấy eo đau chân đau.”
Quý Mộ Ngôn không có chút đồng tình nào, không biết nghĩ đến điều gì mà nhíu mày lại: “Tổ tiết mục chắc không bắt chúng ta mỗi ngày đổi một phòng ngủ đâu nhỉ?”
Tần Tư Dữ sửng sốt, sau đó liền tức đến mức bật cười.
Tên nhóc này không quan tâm hắn thì thôi, thế mà lại ghét bỏ phòng của hắn.
Làn đạn đã cười đến điên rồi.
[ há há há chị em ơi nhặt miệng lại hộ em với]
[hahahaha nói xấu sau lưng đương sự bị đương sự bắt được cũng khó khăn quá rùi đó]
[Tổ tiết mục: không phải tui, tui không có, đừng đổ oan cho tui]
[Ngôn Ngôn! Bốn tên vô lại này không phải đang nói đền giường mềm hay không mà là đang nói tới mặt em mềm hay không đó.]
[Nghiêm trang nói bậy thực sự quá buồn cười rùi há há há]
Đề tài này nếu nói tiếp chắc chắn sẽ lòi đuôi, Cổ Tử Mặc ngắt lời: “Anh Nam sao vẫn chưa dậy nhỉ?”
Cậu ta vừa dứt lời, Phó Triết Nam đã từ bên ngoài bước vào.
Cố Tử Mặc kinh ngạc: “Anh, anh đi đâu sớm vậy?”
“Anh đi chạy bộ sáng.” Phó Triết Nam nói thêm: “Mọi người cứ ăn sáng trước đi, tôi tắm xong là sẽ xuống luôn.”
Ba chữ “chạy bộ sáng” của Phó Triết Nam khiến những người ngủ không đủ giấc còn lại không có gì để nói, nhanh chóng đi ăn cơm.
Bữa sáng là các món ăn bản địa, mỹ vị phong phú, không thể không thừa nhận, thức ăn của tổ tiết mục vẫn rất là tốt.
Phó Triết Nam cũng nhanh chóng xuống dưới lầu ăn sáng, sáu người chân tình thật ý khen tổ tiết mục từ đầu đến chân, vừa mới chuẩn bị ăn cơm đã nghe thấy giọng nói của đạo diễn: “Chào buổi sáng các vị khách mời.”
“Chào buổi sáng đọa diễn.” Cố Tử Mặc vừa ăn vừa vui vẻ chào hỏi, đối với một tên nhóc tham ăn, không có gì có thể so sánh với mỹ thực.
Đạo diễn lại hỏi: “Cơm sáng tổ tiết mục cố ý chuẩn bị đặc sản địa phương cho mọi người, mọi người cảm thấy sao?”
Ôn Thiên Ngưng cũng khen: “Ngon lắm luôn, đạo diễn có lòng rồi.”
Đạo diễn: “Nếu đã như vậy, sao mọi người không làm một livestream mukbang nhỉ?”
Ôn Thiên Ngưng: “.........”
Tui nên biết đạo điễn đã đào sẵn hố ở đây.
Quý Mộ Ngôn nuốt miếng bánh mỳ trong miệng: “Livestream mukbang là sao?”
Phó Triết Nam cũng có câu hỏi tương tự.
Hai người đều là hai kẻ chỉ trầm mê trong giới âm nhạc, rất ít khi lên mạng lướt web.
Tần Tư Dữ chỉ nghe nói qua: “Phát sóng trực tiếp ăn cơm.”
Mặt Quý Mộ Ngôn đầy dấu chấm hỏi: “Không phải chúng ta đang livestream ăn cơm đây sao?”
Đạo diễn đúng lúc lên tiếng giải đáp nghi hoặc của mọi người: “Livestream mukbang có rất nhiều loại, mời các khách mời chọn ra hai người diễn hai loại khá thịnh hành hiện nay, nếu không làm được thì sẽ tiến hành dạy học ngay hiện trường, yêu cầu cả sáu khách mời cùng bắt chước.”
Sáu người: “.........”
Làn đạn lại được phen cười bò.
[Há há há, tui muốn hỏi chút diện tích bóng ma tâm lý của sáu vị khách mời, cách một màn hình mà tui còn thấy thở không nổi nè]
[Mùa này đạo diễn thực sự rất biết chơi! Hahahaha không sợ mùa tới không ai dám tới hả?]
[Tui cho rằng vụ đóng giả nhân vật hôm qua đã ngứa đòn lắm rùi, không nghĩ tới là không có ngứa đòn nhất chỉ có ngứa đòn hơn.]
[ha ha ha mau nhìn vẻ mặt Tần Tư Dữ, tui nghi ngờ ổng muốn đánh người]
[Ui ui ui chồng em lúc ngoài cười trong không cười cũng đẹp trai đến vậy]
Quý Mộ Ngôn cùng Phó Triết Nam căn bản không biết mukbang là gì, tự nhiên không thể để hai người họ thực hiện, Tần Tư Dữ và Ôn Thiên Ngưng nhìn qua cũng biết sẽ không xem loại video như này, trọng trách lập tức rơi xuống vai Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc.
Thẩm Tĩnh và Cố Tử Mặc nhìn nhau, Cố Tử Mặc gian nan hỏi: “Cậu biết không?”
Thẩm Tĩnh vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Tui biết.... Có xem qua một chút.”
Có một lần áp lực lớn quá, cậu ta sẽ xem mukbang để xả stress, người đại diện nhiều lần nhắc nhở cậu ta không được để lộ ra, kết quả chỉ qua một trò chơi, Thẩm Tĩnh đã hiện nguyên hình.
Cố Tử Mặc nói tiếp: “Tui cũng có xem qua một ít, nhưng nhỡ đâu hai chúng ta xem cùng một loại thì làm sao?”
Thẩm Tĩnh nghĩ, nói thử: “Không thì chúng ta đối chiếu ám hiệu?”
Cố Tử Mặc gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, thế ai trước?”
Thẩm Tĩnh: “Cậu trước đi.”
Cố Tử Mặc: “Vẫn là cậu làm trước đi.”
Thẩm Tĩnh: “.......”
Cố Tử Mặc: “.......”
Hai người đều không nói nên lời, cuối cùng quyết định đồng thời mở miệng.
Thẩm Tĩnh: “Lão Thiết?”
Cố Tử Mặc: “Trái Kiwi?”
Hai người liếc nhau, hiểu rõ.
Bọn họ không phải là người chung chí hướng.
Ai trước ai sau lại là một cái vấn đề mới, hai người cuối cùng vẫn quyết định cùng nhau nói.
Vẻ mặt Thẩm Tĩnh đổi liền mấy màu, sống không còn gì luyến tiếc nói: “Mọi người phải đảm bảo là không cười, em mới bắt đầu.”
Đối mặt với đồng đội anh dũng hi sinh, bốn người còn lại lập tức bảo đảm mình sẽ không cười, Quý Mộ Ngôn thậm chí còn cắn một miếng bánh mì chặn miệng mình lại.
Thẩm Tĩnh cùng Cố Tử Mặc liếc nhìn nhau, thấy được vẻ mặt thấy chết không sờn của đối phương.
Thẩm Tĩnh bên này.....
Cậu ta hít sâu một hơi, mặt vô cảm cầm lấy một miếng bánh mỳ, hít sâu: “Các bạn thân mến, hôm nay chúng ta ăn bánh mỳ Pháp, có ai cũng thích ăn loại bánh mỳ này giống tui không, để lại bình luận cho tui biết với nha.”
Thẩm Tĩnh nói tiếp: “Cảm ơn mọi người đã tặng quà, cảm ơn cả nhà!”
Thẩm Tĩnh cắn bánh mỳ: “Tui ăn trước nha!”
Cùng lúc, ở bên kia.....
Cố Tử Mặc cầm quả kiwi, giơ trước máy quay, hắng giọng, một âm mà dẹo mười tám ngõ: “Mê, Mê hotel~”
Tiếp theo lại dùng giọng điệu bình thường nói: “Quả kiwi, đây là quả kiwi nha.”
“Thứ này ăn như thế nào? Trước tiên phải bóc vỏ nè, ngọt lắm luôn á!”
Cậu ta che tay ở phía trước, lại nói: “Tui phải bóc vỏ đã, tạm dừng chút đã nha~”
Cố Tử Mặc bóc xong vỏ kiwi, lại nói tiếp: “Bây giờ đã bóc hết vỏ rùi nè, nếm thử một miếng, nếm thử xem có ngon hong nè, nếm thử là thấy ngọt cực kỳ, thử một miếng nha.”
Cố Tử Mặc nhắm mắt, môi chạm vào quả kiwi, lại mở mắt ra: “Ú òa, còn chưa ăn đâu nè.”
“Được roài, tui sẽ nếm thử coi có ngọt không nè” Nói xong thì bỏ quả kiwi vô miệng.
Vốn dĩ khúc sau vẫn còn một đoạn nhưng Cố Tử Mặc không kiên trì nổi nữa, giơ tay che kín khuôn mặt mình.
________
Xin lỗi vì đã lặn trong thời gian dài như vậy, chuyện là tui phải làm tiểu luận và mới nộp xong tiểu luận cách đây không lâu, cho nên không có thời gian dịch chương mới. Mà Lap tui cũng không vô được web để update chương mới nữa cơ, nên tận nay tui mày mò kiểu gì á, đổi wifi của chỗ khác xong mới vô được, nên nay mới có chương mới T.T
Thành thật xin lỗi những ai đang chờ bộ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.