Toàn Thế Giới Đều Ship Cp Của Tôi Và Ảnh Đế
Chương 12: Trên cả mong đợi 5
Tinh Đàm
04/05/2024
Lúc này, đạo diễn nói: “Trò chơi đã bắt đầu, tiếp theo...”
Ôn Thiên Ngưng ngắt lời ông, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Không cần nói nữa, tôi hiểu, tôi nói là được chứ gì.”
Hình ảnh đẹp ghê, tốt nhất đừng nhìn.
Tần Tư Dữ che trước mặt Quý Mộ Ngôn, hai tay còn bịt lỗ tai cậu.
Ôn Thiên Ngưng nhắm mắt cam chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thỏ con đáng yêu như vậy, sao lại ăn thỏ con~”
Tần Tư Dữ trêu chọc nói: “Chị nói như vậy không có linh hồn gì cả, đáng lẽ ra phải vừa dậm chân vừa đọc lời thoại.”
Ôn Thiên Ngưng tức giận, cắn đầu thỏ một cách hùng hổ: “Chị chọn đầu thỏ cay.”
[Hahahahahaha, thỏ con đáng yêu, nhưng đầu thỏ cay ăn càng thơm.]
[Chị Ôn vất vả rồi hahahahahaha]
[Aaaaaaaaa Tần Tư Dữ hôm nay sao vậy, hắn đối xử với Quý Mộ Ngôn quá dịu dàng]
[Dịu dàng +1, hơn nữa cảm giác hai người họ đều rất quen thuộc đối phương, như thể đã biết nhau lâu rồi]
[Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn đều có nhan sắc thần tiên]
[Bọn họ thực sự rất xứng đôi huhuhuhu]
[tui cũng thấy thái độ của ảnh đế Tần rất kỳ lạ, các chị nói xem ổng đối xử tốt với ai như vậy bao giờ chưa? Ổng nói chuyện với người khác không phải trêu chọc thì chính là trêu chọc, làm gì có tí che chở nào?]
[Các chị em phía trước sao đấy, ảnh đế Tần chỉ là quan tâm chăm sóc đến hậu bối, sao mấy bà lại suy tưởng ra nhiều như thế?]
[Quan tâm chăm sóc hậu bối? Cố Tử Mặc cũng là hậu bối của ổng kìa, sao không thấy ổng đối xử với Cố Tử Mặc như dị?]
[Cho dù ổng định làm vậy, có Phó Triết Nam ở kia, ổng cũng không dám]
[Được rồi được rồi, đừng nói nữa, xem livestream không vui hả?]
Sáu người đều đói bụng, nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.
Tần Tư Dữ thấy trên bàn có nước ép trái cây, hỏi Quý Mộ Ngôn: “Cậu muốn uống không?”
“Thôi.” Xuất phát từ lễ thượng vãng lai, Quý Mộ Ngôn thấy trên bàn có rượu vang, liền hỏi: “Anh muốn uống không?”
Tần Tư Dữ không muốn uống rượu lúc livestream lắm, lắc đầu.
Cậu vừa dứt lời, màn hình phía trước đã sáng lên.
Tốc độ cực nhanh, Quý Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng.
Tần Tư Dữ nhìn lời thoại, mày nhíu lại: “Được đấy, tổ tiết mục thì giỏi rồi, lời thoại còn kết hợp với tình huống ở hiện trường.”
Quý Mộ Ngôn chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy thẹn thừng muốn xỉu.
Cậu đã hiểu rõ kịch bản của tổ tiết mục rồi, lời thoại càng thẹn thùng càng dễ xuất hiện, cậu hít sâu, nhắm hai mắt một hơi đọc xong lời thoại: “Tôi chưa bảo giờ nếm thử cảm giác bị từ chối, tốt lắm, anh đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi.”
Tần Tư Dữ cười ra tiếng: “Thì ra tổng tài thích cảm giác bị từ chối, được, anh nhớ rồi.”
Tần Tư Dữ nói xong đưa cho Quý Mộ Ngôn một chai nước khoáng: “Chỗ này cũng không còn loại nước nào khát, cậu nghe lời Phó Triết Nam, uống nhiều nước lên.”
Phó Triết Nam đột nhiên bị cue: “.........”
Mọi ngừi đều nhớ tới lời thoại ban nãy của Phó Triết Nam. nhịn không được mà cười.
Phó Triết Nam vừa mới bị điểm danh, màn hình trước mắt lập tức sáng lên.
Phó Triết Nam: “.........”
Mọi người: “...........”
Làn đạn tiếp tục cười bò
[Đạo diễn: Không một ai có thể trốn thoát]
[Không thể không vái lạy năng lực phản ứng nhanh của tổ tiết mục]
[Chậc chậc chậc, ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng gì hahahahaha]
[Phó Triết Nam: thuốc trợ tim, ở hiện trường, rất tuyệt vọng]
Lại là một đoạn thoại dài như sớ cho Phó Triết Nam.
Ôn Thiên Ngưng không nhịn được, cười ra thành tiếng.
Phó Triết Nam quay đầu, mặt vô cảm nhìn chị.
Ôn Thiên Ngưng đưa tay đầu hàng: “Chị sai rồi, chị sẽ không cười nữa.”
Phó Triết Nam quay đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện ai cũng đang nhịn cười, anh ta cảm thấy mệt lòng thở dài, giọng nói đều đều đọc xong lời thoại: “Tôi tôi tôi tôi tôi bảo này, lúc ăn cơm nhất định nhất định nhất định nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm, nếu không chắc chắn sẽ tiêu hóa không tốt, tiêu hóa không tốt sẽ cực kỳ khó chịu.”
Cố Tử Mặc nhịn cười nhìn Phó Triết Nam: “Em biết rồi, em nhất định sẽ nhai kỹ nuốt chậm.”
Lúc Phó Triết Nam đọc lời thoại, Quý Mộ Ngôn vẫn luôn vùi đầu ăn cơm.
Tần Tư Dữ sợ cậu nghẹn, rót cho cậu một cốc nước: “Cậu ăn nhanh vậy làm gì?”
Quý Mộ Ngôn nuốt thức ăn trong miệng: “Ăn xong rồi thì không cần chơi nữa.”
Giọng nói Quý Mộ Ngôn không to, nhưng ai cũng nghe thấy được.
Đúng rồi!
Lúc nãy đạo diễn chẳng bảo là ăn xong thì không cần chơi nữa đấy thôi!
Tần Tư Dữ cười, nói với bốn người khác: “Mọi người cứ nhai kỹ nuốt chậm đi, tôi nghe lời đồng đội.”
Tần Tư Dữ cúi đầu ăn cơm, tuy là ăn rất nhanh nhưng động tác lại cực kỳ tao nhã.
Ôn Thiên Ngưng sắp bị hai câu thoại kia bức chết, hơn nữa có Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn dẫn đầu, chị cũng không hề do dự, theo sát bước chân hai người, vùi đầu ăn điên cuồng.
Thẩm Tĩnh cũng làm y chang.
Cố Tử Mặc: “...........”
Phó Triết Nam: “...........”
Cố Tử Mặc trộm liếc Phó Triết Nam, nói thử: “Không thì hai đứa mình cũng....?”
Phó Triết Nam gật đầu nhanh chóng gắp một miếng thịt gà.
Cuối cùng chỉ còn mỗi Cố Tử Mặc chưa bắt đầu ăn cơm.
Cố Tử Mặc: “...........”
Biết làm sao giờ, Cố Tử Mặc chỉ có thể nhìn máy quay cười khổ: “Thời gian chưa tới hai phút, tui đem lời ban nãy rút về.”
Nói xong cậu ta cũng vùi đầu ăn điên cuồng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí an tĩnh đến quỷ dị, chỉ có sáu người đang cúi đầu ăn không biết trời trăng mây gió gì.
Làn dạn cười điên luôn.
[Hahahahaha đạo diễn ông nhìn xem ông bức ép người ta đến độ nào rồi!]
[Thẩm Tĩnh ăn từ từ thôi! Ăn nhiều vậy nghẹn thì làm sao]
[Hahahahahahahaha Mấy ổng bả đều không cần hình tượng của mình nữa hả? hahahaha]
[Mới vừa vào xem livestream vẻ mặt ngây ngốc, bọn họ đang thi xem ai ăn nhanh hơn hả?]
[há há há đúng rồi bọn họ đang thi đấu đấy, đầu chó]
[há há há chết rồi, tôi sắp cười chết ở đây rồi]
***
Ăn xong, đạo diễn buông tha mọi người, người của tổ tiết mục rời đi, cameras cũng tắt.
Mọi người đều ngồi máy bay mấy tiếng đến đây, còn bị tổ tiết mục đút hành lâu như vậy ai cũng kiệt sức, chỉ chào hỏi nhau một câu rồi lên phòng của mình.
Trước khi tới đây Tần Tư Dữ không nghỉ ngơi tốt, hiện tại đã rất mệt mỏi, hắn ngáp ngắn, lê chân lên lầu.
Trước khi tiến vào phòng, Phó Triết Nam vỗ vai hắn, nhìn hắn đầy thâm ý.
Tần Tư Dữ hơi nhíu mày, không hiểu tại sao anh ta lại làm vậy nhưng Phó Triết Nam cũng không nói gì, chỉ xoay người vào phòng ngủ.
Tần Tư Dữ về phòng, nhắn tin hỏi Phó Triết Nam có ý gì, Phó Triết Nam không trả lời, Tần Tư Dữ mở weibo, đăng ảnh bọn họ chụp ban sáng lên, lúc thoát app, vô tình nhấn vào hotsearch.
Không ngoài dự kiến, bảng hotsearch có tên của bọn họ.
#Tần Tư Dữ tây trang rượu vang#
#Quý Mộ Ngôn tổng tài bá đạo#
#Phó Triết Nam Đường Tăng lảm nhảm#
#Ôn Thiên Ngưng dịu dàng đáng yêu#
#Tổ tiết mục Trên Cả Mong Đợi thật biết chơi#
#Quý Mộ Ngôn nhan sắc thần tiên#
Tần Tư Dữ mở hotsearch về Quý Mộ Ngôn, hotsearch của chính hắn có xem hay không cũng vậy, dù sao cũng chẳng có nội dung nào mới.
Hắn tùy ý mở một hot topic.
[Hiện tại các anh giai mới tiến vòng đều đẹp như dị á hả? Khí chất thanh lãnh kia đúng là đỉnh của chóp!]
[Ngôn Ngôn là thiên sứ!]
[Không phải tâng bốc, nhan sắc này trong nháy mắt có thể hạ gục tất cả các anh giai khác]
[Phía trước não có vấn đề à, một hai phải phát ngôn mấy câu kích war như vậy?]
[Cắm chốt, quỳ xuống cầu xin màu son môi của Quý Mộ Ngôn]
[+1]
[Son môi nhà nào màu đẹp như dị???]
Tần Tư Dữ nhớ lại, lúc ấy nhân viên makeup khen màu môi tự nhiên của Quý Mộ Ngôn rất đẹp, chỉ tô cho cậu một lớp son dưỡng.
Hắn không thể không chế bản thân, trước mắt phác họa ra đôi môi của Quý Mộ Ngôn.
Đôi môi Quý Mộ Ngôn tinh tế, nhỏ xinh, môi châu rõ ràng, màu sắc thiên hồng lại hơi đỏ, cánh môi có khuynh hướng cảm xúc như thạch trái cây.
Hẳn là rất mềm.
Tần Tư Dữ ho khẽ, đuổi hết mấy suy nghĩ kỳ lạ trong não mình đi.
Hắn lướt xuống xem tiếp, ngoài ý muốn thấy được tên của mình, hóa ra là có người ship cp của hắn và Quý Mộ Ngôn.
[Có ai chú ý tới ánh mắt Tần Tư Dữ nhìn Quý Mộ Ngôn tràn đây cưng chiều, đặc biệt dịu dàng, lại còn gọi cậu ấy là bạn nhỏ nhà tôi, còn nhắc nhở Quý Mộ Ngôn uống nước, mấy bà nghĩ lại xem người yêu mấy bà có phải cũng như dị??? Nếu Tần Tư Dữ không thích Quý Mộ Ngôn, tui livestream ăn tường!!!]
[Đúng đúng đúng, hơn nữa chuyện gì Tần Tư Dữ cũng nghĩ cho Quý Mộ Ngôn, còn rất là thích trêu chọc người ta]
[Get trọng điểm này! Quý Mộ Ngôn đỏ tai nhiều lần cực!!! Hơn nữa toàn là lúc ở cạnh Tần Tư Dữ thôi!! Chị em không tin có thể xem bài ghim trên weibo của mị]
[Há há há Tần lão cẩu súc sinh như vậy mà cũng không ngăn cản được mị lực của anh giai nhỏ lạnh lùng]
Tần Tư Dữ đọc bình luận đến nghiến răng nghiến lợi, các người mới là cẩu, là súc sinh.
Những hành động kia của hắn đều là vì muốn chăm sóc bạn nhỏ có được hay không.
Tần Tư Dữ mở bài weibo được ghim kia, nhìn thấy tai Quý Mộ Ngôn đúng là có đỏ lên, hắn nhướng mày.
Quý Mộ Ngôn nhìn qua lạnh lùng như vậy, không ngờ da mặt mỏng như thế.
Tần Tư Dữ nhìn lướt qua một lượt, đều là những bình luận tích cực, người ngốc nghếch cũng không nhiều lắm, duyên người qua đường của Quý Mộ Ngôn so với hắn ngày trước còn tốt hơn nhiều, nhìn tình hình như vậy, không lo không nổi lên được.
Lướt qua một vòng xong, Tần Tư Dữ out khỏi Weibo, vừa mới thoát ra xong thì thấy Phó Triết Nam gửi tin nhắn qua.
Phó Triết Nam: Quý Mộ Ngôn chính là bảo bối mà lúc trước cậu bảo cậu nhặt được?
Tần Tư Dữ bật cười, trực giác của người này còn rất chuẩn, hắn trả lời: Tại sao cậu lại hỏi như vậy?
Phó Triết Nam: Xem ra tôi đoán đúng rồi. Cậu còn rất quan tâm đến cậu nhóc ấy, liên hệ tôi để làm Album, còn cùng nhau tham gia tiết mục, nơi nơi chăm sóc.
Tần Tư Dữ: Bạn nhỏ nhà tôi, tự nhiên phải chăm sóc tốt.
Phó Triết Nam: Cơ mà hình như người ta không quan tâm đến cậu lắm.
“...........” Tần Tư Dữ nghẹn họng, hùng hổ gõ chữ trên điện thoại, gõ xong lại xóa hết đi, một lần nữa trả lời Phó Triết Nam: Đều là biểu hiện bên ngoài thôi, cậu ấy như nào làm sao cậu biết được.
Phó Triết Nam truy hỏi: Thế cậu ta như nào?
Tần Tư Dữ cong khóe môi, không trả lời nữa.
Hắn sẽ nói cho người khác biết Quý Mộ Ngôn vừa ngoan vừa mềm, lúc sợ hãi sẽ làm nũng cầu an ủi ư?
Không bao giờ.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tính cách như tủ quần áo.
Editor có lời muốn nói:
Ý tác giả là nhìn ẻm bề ngoài cứng rắn lạnh lùng dị thôi, chứ mở ra bên trong mới biết ẻm rất thú vị, có một khoảng không và để rất nhiều thứ bên trong. Để hình dung rõ hơn thì quý vị có thể nghĩ tới hộp pandora nhé.
Ôn Thiên Ngưng ngắt lời ông, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Không cần nói nữa, tôi hiểu, tôi nói là được chứ gì.”
Hình ảnh đẹp ghê, tốt nhất đừng nhìn.
Tần Tư Dữ che trước mặt Quý Mộ Ngôn, hai tay còn bịt lỗ tai cậu.
Ôn Thiên Ngưng nhắm mắt cam chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thỏ con đáng yêu như vậy, sao lại ăn thỏ con~”
Tần Tư Dữ trêu chọc nói: “Chị nói như vậy không có linh hồn gì cả, đáng lẽ ra phải vừa dậm chân vừa đọc lời thoại.”
Ôn Thiên Ngưng tức giận, cắn đầu thỏ một cách hùng hổ: “Chị chọn đầu thỏ cay.”
[Hahahahahaha, thỏ con đáng yêu, nhưng đầu thỏ cay ăn càng thơm.]
[Chị Ôn vất vả rồi hahahahahaha]
[Aaaaaaaaa Tần Tư Dữ hôm nay sao vậy, hắn đối xử với Quý Mộ Ngôn quá dịu dàng]
[Dịu dàng +1, hơn nữa cảm giác hai người họ đều rất quen thuộc đối phương, như thể đã biết nhau lâu rồi]
[Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn đều có nhan sắc thần tiên]
[Bọn họ thực sự rất xứng đôi huhuhuhu]
[tui cũng thấy thái độ của ảnh đế Tần rất kỳ lạ, các chị nói xem ổng đối xử tốt với ai như vậy bao giờ chưa? Ổng nói chuyện với người khác không phải trêu chọc thì chính là trêu chọc, làm gì có tí che chở nào?]
[Các chị em phía trước sao đấy, ảnh đế Tần chỉ là quan tâm chăm sóc đến hậu bối, sao mấy bà lại suy tưởng ra nhiều như thế?]
[Quan tâm chăm sóc hậu bối? Cố Tử Mặc cũng là hậu bối của ổng kìa, sao không thấy ổng đối xử với Cố Tử Mặc như dị?]
[Cho dù ổng định làm vậy, có Phó Triết Nam ở kia, ổng cũng không dám]
[Được rồi được rồi, đừng nói nữa, xem livestream không vui hả?]
Sáu người đều đói bụng, nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm.
Tần Tư Dữ thấy trên bàn có nước ép trái cây, hỏi Quý Mộ Ngôn: “Cậu muốn uống không?”
“Thôi.” Xuất phát từ lễ thượng vãng lai, Quý Mộ Ngôn thấy trên bàn có rượu vang, liền hỏi: “Anh muốn uống không?”
Tần Tư Dữ không muốn uống rượu lúc livestream lắm, lắc đầu.
Cậu vừa dứt lời, màn hình phía trước đã sáng lên.
Tốc độ cực nhanh, Quý Mộ Ngôn còn chưa kịp phản ứng.
Tần Tư Dữ nhìn lời thoại, mày nhíu lại: “Được đấy, tổ tiết mục thì giỏi rồi, lời thoại còn kết hợp với tình huống ở hiện trường.”
Quý Mộ Ngôn chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy thẹn thừng muốn xỉu.
Cậu đã hiểu rõ kịch bản của tổ tiết mục rồi, lời thoại càng thẹn thùng càng dễ xuất hiện, cậu hít sâu, nhắm hai mắt một hơi đọc xong lời thoại: “Tôi chưa bảo giờ nếm thử cảm giác bị từ chối, tốt lắm, anh đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi.”
Tần Tư Dữ cười ra tiếng: “Thì ra tổng tài thích cảm giác bị từ chối, được, anh nhớ rồi.”
Tần Tư Dữ nói xong đưa cho Quý Mộ Ngôn một chai nước khoáng: “Chỗ này cũng không còn loại nước nào khát, cậu nghe lời Phó Triết Nam, uống nhiều nước lên.”
Phó Triết Nam đột nhiên bị cue: “.........”
Mọi ngừi đều nhớ tới lời thoại ban nãy của Phó Triết Nam. nhịn không được mà cười.
Phó Triết Nam vừa mới bị điểm danh, màn hình trước mắt lập tức sáng lên.
Phó Triết Nam: “.........”
Mọi người: “...........”
Làn đạn tiếp tục cười bò
[Đạo diễn: Không một ai có thể trốn thoát]
[Không thể không vái lạy năng lực phản ứng nhanh của tổ tiết mục]
[Chậc chậc chậc, ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng gì hahahahaha]
[Phó Triết Nam: thuốc trợ tim, ở hiện trường, rất tuyệt vọng]
Lại là một đoạn thoại dài như sớ cho Phó Triết Nam.
Ôn Thiên Ngưng không nhịn được, cười ra thành tiếng.
Phó Triết Nam quay đầu, mặt vô cảm nhìn chị.
Ôn Thiên Ngưng đưa tay đầu hàng: “Chị sai rồi, chị sẽ không cười nữa.”
Phó Triết Nam quay đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện ai cũng đang nhịn cười, anh ta cảm thấy mệt lòng thở dài, giọng nói đều đều đọc xong lời thoại: “Tôi tôi tôi tôi tôi bảo này, lúc ăn cơm nhất định nhất định nhất định nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm, nếu không chắc chắn sẽ tiêu hóa không tốt, tiêu hóa không tốt sẽ cực kỳ khó chịu.”
Cố Tử Mặc nhịn cười nhìn Phó Triết Nam: “Em biết rồi, em nhất định sẽ nhai kỹ nuốt chậm.”
Lúc Phó Triết Nam đọc lời thoại, Quý Mộ Ngôn vẫn luôn vùi đầu ăn cơm.
Tần Tư Dữ sợ cậu nghẹn, rót cho cậu một cốc nước: “Cậu ăn nhanh vậy làm gì?”
Quý Mộ Ngôn nuốt thức ăn trong miệng: “Ăn xong rồi thì không cần chơi nữa.”
Giọng nói Quý Mộ Ngôn không to, nhưng ai cũng nghe thấy được.
Đúng rồi!
Lúc nãy đạo diễn chẳng bảo là ăn xong thì không cần chơi nữa đấy thôi!
Tần Tư Dữ cười, nói với bốn người khác: “Mọi người cứ nhai kỹ nuốt chậm đi, tôi nghe lời đồng đội.”
Tần Tư Dữ cúi đầu ăn cơm, tuy là ăn rất nhanh nhưng động tác lại cực kỳ tao nhã.
Ôn Thiên Ngưng sắp bị hai câu thoại kia bức chết, hơn nữa có Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn dẫn đầu, chị cũng không hề do dự, theo sát bước chân hai người, vùi đầu ăn điên cuồng.
Thẩm Tĩnh cũng làm y chang.
Cố Tử Mặc: “...........”
Phó Triết Nam: “...........”
Cố Tử Mặc trộm liếc Phó Triết Nam, nói thử: “Không thì hai đứa mình cũng....?”
Phó Triết Nam gật đầu nhanh chóng gắp một miếng thịt gà.
Cuối cùng chỉ còn mỗi Cố Tử Mặc chưa bắt đầu ăn cơm.
Cố Tử Mặc: “...........”
Biết làm sao giờ, Cố Tử Mặc chỉ có thể nhìn máy quay cười khổ: “Thời gian chưa tới hai phút, tui đem lời ban nãy rút về.”
Nói xong cậu ta cũng vùi đầu ăn điên cuồng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không khí an tĩnh đến quỷ dị, chỉ có sáu người đang cúi đầu ăn không biết trời trăng mây gió gì.
Làn dạn cười điên luôn.
[Hahahahaha đạo diễn ông nhìn xem ông bức ép người ta đến độ nào rồi!]
[Thẩm Tĩnh ăn từ từ thôi! Ăn nhiều vậy nghẹn thì làm sao]
[Hahahahahahahaha Mấy ổng bả đều không cần hình tượng của mình nữa hả? hahahaha]
[Mới vừa vào xem livestream vẻ mặt ngây ngốc, bọn họ đang thi xem ai ăn nhanh hơn hả?]
[há há há đúng rồi bọn họ đang thi đấu đấy, đầu chó]
[há há há chết rồi, tôi sắp cười chết ở đây rồi]
***
Ăn xong, đạo diễn buông tha mọi người, người của tổ tiết mục rời đi, cameras cũng tắt.
Mọi người đều ngồi máy bay mấy tiếng đến đây, còn bị tổ tiết mục đút hành lâu như vậy ai cũng kiệt sức, chỉ chào hỏi nhau một câu rồi lên phòng của mình.
Trước khi tới đây Tần Tư Dữ không nghỉ ngơi tốt, hiện tại đã rất mệt mỏi, hắn ngáp ngắn, lê chân lên lầu.
Trước khi tiến vào phòng, Phó Triết Nam vỗ vai hắn, nhìn hắn đầy thâm ý.
Tần Tư Dữ hơi nhíu mày, không hiểu tại sao anh ta lại làm vậy nhưng Phó Triết Nam cũng không nói gì, chỉ xoay người vào phòng ngủ.
Tần Tư Dữ về phòng, nhắn tin hỏi Phó Triết Nam có ý gì, Phó Triết Nam không trả lời, Tần Tư Dữ mở weibo, đăng ảnh bọn họ chụp ban sáng lên, lúc thoát app, vô tình nhấn vào hotsearch.
Không ngoài dự kiến, bảng hotsearch có tên của bọn họ.
#Tần Tư Dữ tây trang rượu vang#
#Quý Mộ Ngôn tổng tài bá đạo#
#Phó Triết Nam Đường Tăng lảm nhảm#
#Ôn Thiên Ngưng dịu dàng đáng yêu#
#Tổ tiết mục Trên Cả Mong Đợi thật biết chơi#
#Quý Mộ Ngôn nhan sắc thần tiên#
Tần Tư Dữ mở hotsearch về Quý Mộ Ngôn, hotsearch của chính hắn có xem hay không cũng vậy, dù sao cũng chẳng có nội dung nào mới.
Hắn tùy ý mở một hot topic.
[Hiện tại các anh giai mới tiến vòng đều đẹp như dị á hả? Khí chất thanh lãnh kia đúng là đỉnh của chóp!]
[Ngôn Ngôn là thiên sứ!]
[Không phải tâng bốc, nhan sắc này trong nháy mắt có thể hạ gục tất cả các anh giai khác]
[Phía trước não có vấn đề à, một hai phải phát ngôn mấy câu kích war như vậy?]
[Cắm chốt, quỳ xuống cầu xin màu son môi của Quý Mộ Ngôn]
[+1]
[Son môi nhà nào màu đẹp như dị???]
Tần Tư Dữ nhớ lại, lúc ấy nhân viên makeup khen màu môi tự nhiên của Quý Mộ Ngôn rất đẹp, chỉ tô cho cậu một lớp son dưỡng.
Hắn không thể không chế bản thân, trước mắt phác họa ra đôi môi của Quý Mộ Ngôn.
Đôi môi Quý Mộ Ngôn tinh tế, nhỏ xinh, môi châu rõ ràng, màu sắc thiên hồng lại hơi đỏ, cánh môi có khuynh hướng cảm xúc như thạch trái cây.
Hẳn là rất mềm.
Tần Tư Dữ ho khẽ, đuổi hết mấy suy nghĩ kỳ lạ trong não mình đi.
Hắn lướt xuống xem tiếp, ngoài ý muốn thấy được tên của mình, hóa ra là có người ship cp của hắn và Quý Mộ Ngôn.
[Có ai chú ý tới ánh mắt Tần Tư Dữ nhìn Quý Mộ Ngôn tràn đây cưng chiều, đặc biệt dịu dàng, lại còn gọi cậu ấy là bạn nhỏ nhà tôi, còn nhắc nhở Quý Mộ Ngôn uống nước, mấy bà nghĩ lại xem người yêu mấy bà có phải cũng như dị??? Nếu Tần Tư Dữ không thích Quý Mộ Ngôn, tui livestream ăn tường!!!]
[Đúng đúng đúng, hơn nữa chuyện gì Tần Tư Dữ cũng nghĩ cho Quý Mộ Ngôn, còn rất là thích trêu chọc người ta]
[Get trọng điểm này! Quý Mộ Ngôn đỏ tai nhiều lần cực!!! Hơn nữa toàn là lúc ở cạnh Tần Tư Dữ thôi!! Chị em không tin có thể xem bài ghim trên weibo của mị]
[Há há há Tần lão cẩu súc sinh như vậy mà cũng không ngăn cản được mị lực của anh giai nhỏ lạnh lùng]
Tần Tư Dữ đọc bình luận đến nghiến răng nghiến lợi, các người mới là cẩu, là súc sinh.
Những hành động kia của hắn đều là vì muốn chăm sóc bạn nhỏ có được hay không.
Tần Tư Dữ mở bài weibo được ghim kia, nhìn thấy tai Quý Mộ Ngôn đúng là có đỏ lên, hắn nhướng mày.
Quý Mộ Ngôn nhìn qua lạnh lùng như vậy, không ngờ da mặt mỏng như thế.
Tần Tư Dữ nhìn lướt qua một lượt, đều là những bình luận tích cực, người ngốc nghếch cũng không nhiều lắm, duyên người qua đường của Quý Mộ Ngôn so với hắn ngày trước còn tốt hơn nhiều, nhìn tình hình như vậy, không lo không nổi lên được.
Lướt qua một vòng xong, Tần Tư Dữ out khỏi Weibo, vừa mới thoát ra xong thì thấy Phó Triết Nam gửi tin nhắn qua.
Phó Triết Nam: Quý Mộ Ngôn chính là bảo bối mà lúc trước cậu bảo cậu nhặt được?
Tần Tư Dữ bật cười, trực giác của người này còn rất chuẩn, hắn trả lời: Tại sao cậu lại hỏi như vậy?
Phó Triết Nam: Xem ra tôi đoán đúng rồi. Cậu còn rất quan tâm đến cậu nhóc ấy, liên hệ tôi để làm Album, còn cùng nhau tham gia tiết mục, nơi nơi chăm sóc.
Tần Tư Dữ: Bạn nhỏ nhà tôi, tự nhiên phải chăm sóc tốt.
Phó Triết Nam: Cơ mà hình như người ta không quan tâm đến cậu lắm.
“...........” Tần Tư Dữ nghẹn họng, hùng hổ gõ chữ trên điện thoại, gõ xong lại xóa hết đi, một lần nữa trả lời Phó Triết Nam: Đều là biểu hiện bên ngoài thôi, cậu ấy như nào làm sao cậu biết được.
Phó Triết Nam truy hỏi: Thế cậu ta như nào?
Tần Tư Dữ cong khóe môi, không trả lời nữa.
Hắn sẽ nói cho người khác biết Quý Mộ Ngôn vừa ngoan vừa mềm, lúc sợ hãi sẽ làm nũng cầu an ủi ư?
Không bao giờ.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tính cách như tủ quần áo.
Editor có lời muốn nói:
Ý tác giả là nhìn ẻm bề ngoài cứng rắn lạnh lùng dị thôi, chứ mở ra bên trong mới biết ẻm rất thú vị, có một khoảng không và để rất nhiều thứ bên trong. Để hình dung rõ hơn thì quý vị có thể nghĩ tới hộp pandora nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.