Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 42
Hương Tô Lật
31/03/2024
Sắc mặt ông ta trầm xuống vài phần, giọng điệu sắc bén nói: “Chờ chúng ta yên ổn rồi tính. Mẹ, mẹ yên tâm, nhà ta là phú hộ, dù có thể nào cũng sẽ lại có thể sống tốt lần nữa! Tới lúc đó mẹ coi con làm sao xử lý những người khinh thường chúng ta.”
“Con trai, con nói đúng, đều nghe con, nghe con cả. Sau này con làm chủ cho mẹ!”
Điền Phú Quý mất kiên nhẫn: “Yên tâm đi.”
Mặt trời ở trên cao, hoa mỉm cười với em...
Mới sáng sớm, ủy ban thôn đã bắt đầu phát đài. Điền Điềm vừa ngâm nga vừa rửa mặt. Kể từ hôm nay sẽ không phát cơm nữa, nói thật thì họ hơi không quen.
Nhưng sáng nay nhà họ Điền ăn mì sợi, cũng khá ngon. Hai anh em nhà họ Điền đều dậy khá sớm cả hai cùng gánh đầy lu nước trong nhà, Điền Điềm thấy củi lửa trong nhà có rất nhiều, xem ra sáng nay người nhà đã làm không ít việc.
Cô vội vàng lại gần, hơi ngại ngùng nói: “Mẹ, con dậy muộn.”
Ngày trước đúng là cô có thể dậy sớm, phụ mẹ làm đồ ăn sáng. Nhưng hôm nay ngủ thoải mái quá nên dậy muộn. Ngay cả nhà chú Hai cũng đã dậy rồi, Điền Điềm thấy hơi ngại ngùng.
Tống Xuân Mai là người lanh lẹ, cũng không trách con gái mà trực tiếp dặn dò: “Được rồi, dọn cơm đi, mau ăn xong rồi còn phải đi họp.”
Đừng thấy bọn họ ở đây, nhưng mà còn lạ nước lạ cái không rõ đường đi nước bước, chờ có người chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ. Bà cũng không rảnh quản con gái dậy sớm hay muộn. Điền Điềm dạ một tiếng rồi lập tức đi phụ dọn cơm.
Cả nhà ăn mì, mì sợi và nước đều rất nhiều, bên trong còn có ít thịt nát. Điền Thanh Tùng vừa ăn xì xụp, vừa nói: “Mẹ, mẹ lấy thịt đâu ra vậy?”
Trần Lan Hoa đắc ý cười nói: “Con tưởng mẹ giống như mấy người trẻ các con à? Làm việc không tính toán gì cả, đây là đồ ăn thừa tối qua, mẹ bỏ thêm vào. Người ta có nêm gia vị vào, mùi vị rất ngon.”
Ngày thường đều ăn hết đồ ăn, do hôm qua là ngày cuối cùng nên mới cho nhiều hơn.
“Mau ăn nhanh đi, đừng chậm trễ.”
“Dạ.”
Ông cụ Điền lên tiếng thúc giục, mọi người không trò chuyện nữa mà mau chóng ăn cho xong.
Hôm nay họp ở ủy ban thôn. Ở ủy ban thôn có một cái phòng học lớn trống trải, ngoài cái này ra còn có hai phòng học nhỏ, bọn họ chưa từng vào, dĩ nhiên cũng là lần đầu tiên bọn họ vào phòng hội nghị này.
Lúc cả nhà họ Điền tới không sớm cũng không muộn, vội vàng đi tìm vị trí trống ngồi xuống. Trước ghế còn có bàn học, trên mỗi bàn đều để một quyển vở và một cây bút, nhưng không có ai dám động vào.
Cả nhà họ Điền ngồi xuống cũng không dám động vào, nhưng Điền Điềm lại chăm chú nhìn chằm chằm cái vở và cây bút.
Từ khi nghe bác sĩ Tiểu Quan nói con gái cũng có thể học, Điền Điềm đã ngo ngoe, rục rịch. Cô mím môi nhìn chằm chằm quyển vở, cân nhắc xem đây có phải là cho bọn họ hay không, thật rung động!
Chẳng mấy chốc mọi người đã lục tục tới đủ.
Cổ Hoài Dân ngồi trước bục giảng, nhìn đám người đông đúc phía dưới. Mọi người cùng nhau trò chuyện náo nhiệt hệt như một cái chợ. Ông ta chỉnh microphone về phía trước rồi nói: “Mọi người yên lặng chút.”
Mọi người lập tức yên lặng. Tầng lớp nhân dân dưới chót này có ưu điểm lớn nhất là bản năng sợ hãi “triều đình”, nhưng không bị ám ảnh bởi “triều đình cũ” nên cũng khá dễ quản lý.
Cổ Hoài Dân: “Mọi người yên tĩnh chút, được rồi, tôi xin tự giới thiệu chút. Tôi tin đã có người biết tên của tôi, có người chưa biết, tôi giới thiệu tôi họ Cổ, tên là Cổ Hoài Dân, chức vụ có lẽ tương đương với quan triều đình ở chỗ mọi người. Nhưng ở thời đại của chúng tôi không có triều đình, cũng không có Hoàng Đế mà là nhân dân làm chủ.”
“Con trai, con nói đúng, đều nghe con, nghe con cả. Sau này con làm chủ cho mẹ!”
Điền Phú Quý mất kiên nhẫn: “Yên tâm đi.”
Mặt trời ở trên cao, hoa mỉm cười với em...
Mới sáng sớm, ủy ban thôn đã bắt đầu phát đài. Điền Điềm vừa ngâm nga vừa rửa mặt. Kể từ hôm nay sẽ không phát cơm nữa, nói thật thì họ hơi không quen.
Nhưng sáng nay nhà họ Điền ăn mì sợi, cũng khá ngon. Hai anh em nhà họ Điền đều dậy khá sớm cả hai cùng gánh đầy lu nước trong nhà, Điền Điềm thấy củi lửa trong nhà có rất nhiều, xem ra sáng nay người nhà đã làm không ít việc.
Cô vội vàng lại gần, hơi ngại ngùng nói: “Mẹ, con dậy muộn.”
Ngày trước đúng là cô có thể dậy sớm, phụ mẹ làm đồ ăn sáng. Nhưng hôm nay ngủ thoải mái quá nên dậy muộn. Ngay cả nhà chú Hai cũng đã dậy rồi, Điền Điềm thấy hơi ngại ngùng.
Tống Xuân Mai là người lanh lẹ, cũng không trách con gái mà trực tiếp dặn dò: “Được rồi, dọn cơm đi, mau ăn xong rồi còn phải đi họp.”
Đừng thấy bọn họ ở đây, nhưng mà còn lạ nước lạ cái không rõ đường đi nước bước, chờ có người chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ. Bà cũng không rảnh quản con gái dậy sớm hay muộn. Điền Điềm dạ một tiếng rồi lập tức đi phụ dọn cơm.
Cả nhà ăn mì, mì sợi và nước đều rất nhiều, bên trong còn có ít thịt nát. Điền Thanh Tùng vừa ăn xì xụp, vừa nói: “Mẹ, mẹ lấy thịt đâu ra vậy?”
Trần Lan Hoa đắc ý cười nói: “Con tưởng mẹ giống như mấy người trẻ các con à? Làm việc không tính toán gì cả, đây là đồ ăn thừa tối qua, mẹ bỏ thêm vào. Người ta có nêm gia vị vào, mùi vị rất ngon.”
Ngày thường đều ăn hết đồ ăn, do hôm qua là ngày cuối cùng nên mới cho nhiều hơn.
“Mau ăn nhanh đi, đừng chậm trễ.”
“Dạ.”
Ông cụ Điền lên tiếng thúc giục, mọi người không trò chuyện nữa mà mau chóng ăn cho xong.
Hôm nay họp ở ủy ban thôn. Ở ủy ban thôn có một cái phòng học lớn trống trải, ngoài cái này ra còn có hai phòng học nhỏ, bọn họ chưa từng vào, dĩ nhiên cũng là lần đầu tiên bọn họ vào phòng hội nghị này.
Lúc cả nhà họ Điền tới không sớm cũng không muộn, vội vàng đi tìm vị trí trống ngồi xuống. Trước ghế còn có bàn học, trên mỗi bàn đều để một quyển vở và một cây bút, nhưng không có ai dám động vào.
Cả nhà họ Điền ngồi xuống cũng không dám động vào, nhưng Điền Điềm lại chăm chú nhìn chằm chằm cái vở và cây bút.
Từ khi nghe bác sĩ Tiểu Quan nói con gái cũng có thể học, Điền Điềm đã ngo ngoe, rục rịch. Cô mím môi nhìn chằm chằm quyển vở, cân nhắc xem đây có phải là cho bọn họ hay không, thật rung động!
Chẳng mấy chốc mọi người đã lục tục tới đủ.
Cổ Hoài Dân ngồi trước bục giảng, nhìn đám người đông đúc phía dưới. Mọi người cùng nhau trò chuyện náo nhiệt hệt như một cái chợ. Ông ta chỉnh microphone về phía trước rồi nói: “Mọi người yên lặng chút.”
Mọi người lập tức yên lặng. Tầng lớp nhân dân dưới chót này có ưu điểm lớn nhất là bản năng sợ hãi “triều đình”, nhưng không bị ám ảnh bởi “triều đình cũ” nên cũng khá dễ quản lý.
Cổ Hoài Dân: “Mọi người yên tĩnh chút, được rồi, tôi xin tự giới thiệu chút. Tôi tin đã có người biết tên của tôi, có người chưa biết, tôi giới thiệu tôi họ Cổ, tên là Cổ Hoài Dân, chức vụ có lẽ tương đương với quan triều đình ở chỗ mọi người. Nhưng ở thời đại của chúng tôi không có triều đình, cũng không có Hoàng Đế mà là nhân dân làm chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.