Toàn Thôn Xuyên Đến Thập Niên 90
Chương 43
Hương Tô Lật
31/03/2024
Chuyện này mọi người đều đã biết. Tuy cảm thấy khiếp sợ nhưng rồi cũng cảm thấy bình thường.
Dù sao thì trước khi bọn họ xuyên qua, cả đám Vương gia lao vào đánh nhau như lũ ngốc, có khi toàn quân bị diệt nên sau này không còn Hoàng Đế nữa.
Có lẽ thế, có lẽ là thế rồi.
“Lúc này tôi chính là người phụ trách xử lý việc toàn thôn các người xuyên tới đây, tạm thời đảm nhiệm vị trí trưởng thôn của mọi người. Tôi xin trịnh trọng giới thiệu, người này chính là Phương Chính Nam, là trợ thủ của tôi, cũng là kế toán trong thôn.”
Phương Chính Nam không còn trẻ nữa, ông ấy tầm khoảng bốn mươi tuổi. Tuy không nói nhiều như Cổ Hoài Dân nhưng vẫn khách sáo mỉm cười gật đầu: “Chào mọi người, tôi tên là Phương Chính Nam.”
Cổ Hoài Dân: “Tôi tiếp tục giới thiệu, người này chính là bác sĩ kiệm chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn chúng ta, Quan Lệ Na. Tin rằng mọi người đều đã biết, sau này những chị em nào có vấn đề đều do Quan Lệ Na phụ trách.”
Mọi người kinh hãi lắp bắp, không ngờ bác sĩ Tiểu Quan cũng là “quan”.
Hai mắt Điền Điềm sáng lấp lánh. Cô cảm thấy Quan Lệ Na đúng là một chị gái lợi hại.
Cổ Hoài Dân tiếp tục giới thiệu: “Tôi tin mọi người cũng đã biết người này, Trương Hoành, Vương Thành, Lý Dương, Triệu Học Đông. Bọn họ vốn sinh sống trên đảo, bây giờ cũng gia nhập ủy ban thôn của chúng tôi.”
Trên thực tế có không ít người làm việc trên đảo, nhưng sau khi hoàn thành công việc sơ bộ thì những người khác đều rút lui. Trên thực tế nhân viên ở lại trên đảo không còn quá nhiều. Cùng lúc với Cổ Hoài Dân giới thiệu, mỗi người đều đứng dậy chào hỏi mọi người.
Cổ Hoài Dân: “Ngoại trừ nhân viên làm việc bên chỗ tôi, tôi có một thông báo, chính là đồng chí Điền Viễn Sơn sẽ đảm nhiệm vị trí phó trưởng thôn đảo Ngư Thạch. Tôi tin có đồng chí Điền Viễn Sơn dẫn dắt, mọi người sẽ mau chóng thích ứng với hoàn cảnh ở đây.”
Ông cụ Điền kích động đứng dậy, dùng sức khom người, vừa nghiêm túc lại vừa vui vẻ.
Tới ông, tới ông, quả thực đã chọn ông.
Giờ phút này ông Điền Viễn Sơn cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Nhưng Điền Lão Thực và một số người khác lại ghen ghét nhìn ông cụ Điền. Họ cảm thấy ông cụ này thật mưu mô, đã sớm lên kế hoạch cho mình, quá xảo quyệt!
Điền Phú Quý, Tống Học Lễ đều có chút tâm tư làm cán bộ thôn, hoặc ít nhiều gì cũng thấy khó chịu.
Cổ Hoài Dân: “Giới thiệu nhân viên công tác xong, chúng ta tiến vào việc tiếp theo. Trước tiên tôi giới thiệu cho mọi người mệnh giá tiền, vì mọi người đến đây tay không nên hiện tại nhà nước sẽ cấp sinh hoạt phí cho mọi người, dựa theo tiêu chuẩn nhất định của mọi người để trợ cấp. Trợ cấp nhận theo đầu người. Đảo Ngư Thạch thuộc huyện Hải Dương, thành phố Lâm Hải. Trung bình quân tiền lương của người dân thành phố Lâm Hải là một trăm sáu mươi đồng, nhưng mọi người sẽ có các mức thu nhập khác nhau, mức thu nhập thấp nhất là tám mươi đồng. Vì tình huống chỗ chúng ta đặc biệt, Ủy ban chúng tôi không chỉ tham khảo tiêu chuẩn dành cho hộ nghèo mà còn tham khảo chính sách tiêu chuẩn, mỗi người đều có thể nhận được trợ cấp. Dĩ nhiên trợ cấp này sẽ kéo dài tới khi người đó đủ mười tám tuổi. Trẻ con giảm một nửa. Chỗ chúng ta sẽ được nhận trợ cấp hai năm, cho mọi người thời gian hai năm nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Cổ Hoài Dân nói làm cho mọi người giật mình, còn chưa vui mừng vì nhận được tiền miễn phí đã phản ứng lại – mười tám tuổi?
Mười tám?
Này này này!
“Mười sáu mười bảy tuổi đã được coi là người lớn rồi, có thể kết hôn rồi, lúc này lại chỉ mới là trẻ con?”
Dù sao thì trước khi bọn họ xuyên qua, cả đám Vương gia lao vào đánh nhau như lũ ngốc, có khi toàn quân bị diệt nên sau này không còn Hoàng Đế nữa.
Có lẽ thế, có lẽ là thế rồi.
“Lúc này tôi chính là người phụ trách xử lý việc toàn thôn các người xuyên tới đây, tạm thời đảm nhiệm vị trí trưởng thôn của mọi người. Tôi xin trịnh trọng giới thiệu, người này chính là Phương Chính Nam, là trợ thủ của tôi, cũng là kế toán trong thôn.”
Phương Chính Nam không còn trẻ nữa, ông ấy tầm khoảng bốn mươi tuổi. Tuy không nói nhiều như Cổ Hoài Dân nhưng vẫn khách sáo mỉm cười gật đầu: “Chào mọi người, tôi tên là Phương Chính Nam.”
Cổ Hoài Dân: “Tôi tiếp tục giới thiệu, người này chính là bác sĩ kiệm chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn chúng ta, Quan Lệ Na. Tin rằng mọi người đều đã biết, sau này những chị em nào có vấn đề đều do Quan Lệ Na phụ trách.”
Mọi người kinh hãi lắp bắp, không ngờ bác sĩ Tiểu Quan cũng là “quan”.
Hai mắt Điền Điềm sáng lấp lánh. Cô cảm thấy Quan Lệ Na đúng là một chị gái lợi hại.
Cổ Hoài Dân tiếp tục giới thiệu: “Tôi tin mọi người cũng đã biết người này, Trương Hoành, Vương Thành, Lý Dương, Triệu Học Đông. Bọn họ vốn sinh sống trên đảo, bây giờ cũng gia nhập ủy ban thôn của chúng tôi.”
Trên thực tế có không ít người làm việc trên đảo, nhưng sau khi hoàn thành công việc sơ bộ thì những người khác đều rút lui. Trên thực tế nhân viên ở lại trên đảo không còn quá nhiều. Cùng lúc với Cổ Hoài Dân giới thiệu, mỗi người đều đứng dậy chào hỏi mọi người.
Cổ Hoài Dân: “Ngoại trừ nhân viên làm việc bên chỗ tôi, tôi có một thông báo, chính là đồng chí Điền Viễn Sơn sẽ đảm nhiệm vị trí phó trưởng thôn đảo Ngư Thạch. Tôi tin có đồng chí Điền Viễn Sơn dẫn dắt, mọi người sẽ mau chóng thích ứng với hoàn cảnh ở đây.”
Ông cụ Điền kích động đứng dậy, dùng sức khom người, vừa nghiêm túc lại vừa vui vẻ.
Tới ông, tới ông, quả thực đã chọn ông.
Giờ phút này ông Điền Viễn Sơn cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Nhưng Điền Lão Thực và một số người khác lại ghen ghét nhìn ông cụ Điền. Họ cảm thấy ông cụ này thật mưu mô, đã sớm lên kế hoạch cho mình, quá xảo quyệt!
Điền Phú Quý, Tống Học Lễ đều có chút tâm tư làm cán bộ thôn, hoặc ít nhiều gì cũng thấy khó chịu.
Cổ Hoài Dân: “Giới thiệu nhân viên công tác xong, chúng ta tiến vào việc tiếp theo. Trước tiên tôi giới thiệu cho mọi người mệnh giá tiền, vì mọi người đến đây tay không nên hiện tại nhà nước sẽ cấp sinh hoạt phí cho mọi người, dựa theo tiêu chuẩn nhất định của mọi người để trợ cấp. Trợ cấp nhận theo đầu người. Đảo Ngư Thạch thuộc huyện Hải Dương, thành phố Lâm Hải. Trung bình quân tiền lương của người dân thành phố Lâm Hải là một trăm sáu mươi đồng, nhưng mọi người sẽ có các mức thu nhập khác nhau, mức thu nhập thấp nhất là tám mươi đồng. Vì tình huống chỗ chúng ta đặc biệt, Ủy ban chúng tôi không chỉ tham khảo tiêu chuẩn dành cho hộ nghèo mà còn tham khảo chính sách tiêu chuẩn, mỗi người đều có thể nhận được trợ cấp. Dĩ nhiên trợ cấp này sẽ kéo dài tới khi người đó đủ mười tám tuổi. Trẻ con giảm một nửa. Chỗ chúng ta sẽ được nhận trợ cấp hai năm, cho mọi người thời gian hai năm nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Cổ Hoài Dân nói làm cho mọi người giật mình, còn chưa vui mừng vì nhận được tiền miễn phí đã phản ứng lại – mười tám tuổi?
Mười tám?
Này này này!
“Mười sáu mười bảy tuổi đã được coi là người lớn rồi, có thể kết hôn rồi, lúc này lại chỉ mới là trẻ con?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.