Toàn Tông Môn Chỉ Có Ta Là Người
Chương 2:
Trường Nhạc Tư Ương
15/11/2024
Những người cầu đạo đi ngang qua nhìn cái bàn nhỏ bị nứt một góc cùng tấm thẻ chiêu bài đặt xiêu vẹo, miệng nói thầm vài câu rồi lắc đầu đi sang chỗ tông môn khác xếp hàng. Chính vì chưởng môn Thanh Hư tông bày ra bộ dáng không quan tâm mới làm cho sạp nhỏ của Thanh Hư tông không có người nào hỏi thăm ước chừng đã mấy canh giờ.
Bởi vì người vốn nên phụ trách việc này là Vân Xuất Tụ đại đệ tử Thanh Hư tông, trước khi nàng tiến vào Phàm Giới đột nhiên đột phá cảnh giới, phải hứng chịu Kim Đan lôi kiếp. Lúc này nàng mới bất đắc dĩ tự mình tìm cái đỉnh núi ở phụ cận đợi độ kiếp, nhân tiện củng cố tu vi cho nên nàng mới để sư phụ đến Dẫn Tiên Đài trước đưa tin, thay thế bản thân tuyển nhận đệ tử tông môn.
Nàng biết rõ bản tính sư phụ, không trông cậy đối phương có thể làm gì nhiều, chỉ để hắn trông coi sạp nhỏ miễn cho địa bàn vốn đã không lớn còn bị tông môn khác đoạt mất.
Dù sao cũng là chiêu mộ phàm nhân, cho dù là đệ nhất tông môn thì hộ vệ giả cùng lắm là tu vi Nguyên Anh, ở Phàm Giới dư xài. Sư phụ của nàng cũng là một tu sĩ Nguyên Anh, còn là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, được mọi người tôn kính gọi một câu Thanh Vân chân nhân, không sợ đánh không lại tiểu tông môn đến gây chuyện.
Đương nhiên, đại tông môn cho dù là đệ tử Trúc Cơ bọn họ cũng không trêu chọc nổi. Dù sao đánh từ trẻ đến già, đệ nhất tông môn Kim Đan nhiều như chó, Nguyên Anh đi khắp nơi. Nghe nói Thái Thượng trưởng lão tọa trấn Thiên Hành tông thậm chí là lão quái vật Hợp Thể kỳ, một ngón tay út cũng có thể diệt toàn bộ tông môn các nàng.
Chẳng qua hiện tại Vân Xuất Tụ không có tinh lực quản việc vặt vãnh bên ngoài, nàng đang tập trung toàn bộ tinh thần đối phó lôi kiếp đột phá Trúc Cơ đến Kim Đan.
Độ kiếp Kim Đan chính là bốn mươi chín lôi kiếp, nàng ước chừng đã độ qua ba mươi sáu đạo thiên lôi. Nếu nàng là thiên chi kiêu tử(*) khí vận ngập trời, số lôi kiếp còn tăng lên gấp bội.
(*)Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời
Nhưng tư chất của Vân Xuất Tụ chỉ có thể tính là trên trung bình, trình độ lôi kiếp của nàng hiển nhiên ở trong phạm vi bình thường, thuận thuận lợi lợi vượt qua ba mươi đạo lôi kiếp nàng thậm chí còn chưa dùng đến pháp khí hộ thân.
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, trong đầu Vân Xuất Tụ tính toán cực hạn thân thể mình có thể thừa nhận, vẫn không hề động đến pháp khí mà tính toán lợi dụng lôi kiếp rèn luyện thân thể của mình.
Đúng lúc là cơ hộ khó có được có thể tăng cường thể chất, mặt khác cũng là bởi vì nghèo, làm Đại sư tỷ tông môn, tài nguyên trong tay có hạn, nàng tất nhiên phải tính toán tỉ mỉ, để dành cho lôi kiếp tiếp theo hoặc là giữ lại cho sư phụ, sư đệ, sư muội tông môn.
Ba mươi sáu đạo thiên lôi đánh vào thân thể nàng, đem thiếu nữ băng cơ ngọc cốt đánh thành than. Một đạo thiên lôi cuối cùng đi qua, thân thể Vân Xuất Tụ như nỏ mạnh hết đà, đợi mây kiếp tan ra, trời hạn gặp mưa rào, nàng khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.
Mắt thấy mây kiếp bắt đầu tiêu tán, bầu trời quang đãng bỗng nhiên sinh ra một đạo thiên lôi. Vân Xuất Tụ trợn mắt cả kinh, nỗ lực huy động pháp khí phòng ngự trên người nhưng giờ khắc này linh lực trong cơ thể nàng đã hao hết vì độ kiếp lúc trước, chỉ có thể dựa vào phòng ngự bị động.
Nhìn thấy thiên lôi sắp bổ tới mình, Vân Xuất Tụ trong lòng tuyệt vọng. Chẳng lẽ người tính cuối cùng không bằng trời tính, cũng không biết bị sét đánh chết có cơ hội về nhà hay không? Nàng nhận mệnh nhắm hai mắt lại, vào thời điểm hoàn toàn mất đi ý thức, Vân Xuất Tụ mơ hồ nghe được âm thanh máy móc: “Hệ thống bổ sung năng lượng chấm dứt, đang nạp tiến độ, Tiến độ nạp 10%...”
Phàm Giới, Tạ Phục Chi ở đại hội Bách Tông chiêu sinh rốt cuộc cảm nhận được gì đó: Đại đệ tử bảo bối vốn nên thuận lợi độ kiếp đã xảy ra chuyện.
Hắn nhảy dựng lên từ trên ghế, xách cổ áo tiểu đệ tử vừa thu nhận nhảy lên một thanh phi kiếm màu xanh bay thẳng lên bầu trời Tu Chân Giới mà đi.
Tiểu khất cái bị Tạ Phục Chi mang theo ở trong gió lăn lộn: “Thanh Hư tông này dường như bộ dáng thực sự rất không đáng tin. Hiện tại nàng hối hận còn kịp không?”
Tạ Phục Chi liều mạng thúc giục linh lực chạy về phía Vân Xuất Tụ độ kiếp, lôi kiếp màu vàng hiển nhiên đã đánh xong, mây kiếp cuối cùng hóa thành đám mây màu trắng không tỳ vết, linh vũ tí tách tí tách rơi xuống cuốn đi tro bụi trên mặt đất, lộ ra đầu vai của thiếu nữ trắng muốt như ngọc... Đạo lôi kiếp cuối cùng kia đem mọi thứ đánh thành hư vô, hiện tại trên người Vân Xuất Tụ không còn mảnh vải.
Nhìn thấy đồ đệ còn sống, hắn rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, ý thức được cái gì vội vàng lấy tay che mắt tiểu đệ tử mới nhận: “Phi lễ chớ nhìn!”
Hắn bấm quyết phòng ngự nhìn trộm che cho Vân Xuất Tụ rồi cũng quay mặt đi, nam nữ khác biệt, cho dù là sư đồ trong lúc đó cũng phải chú ý chừng mực.
“Sư phụ.”
Nghe thấy giọng nói của Vân Xuất Tụ, Tạ Phục Chi theo bản năng quay đầu lại. Vân Xuất Tụ khôi phục linh lực đã mặc xong đạo bào màu trắng chuẩn bị từ trước trên người, tiên khí nhẹ nhàng, nhìn qua cực kỳ xuất trần.
Kiếm tiên áo xanh không khỏi có vài phần buồn bã mất mát: tiểu đậu đinh hồi đó đã trưởng thành là đại cô nương thanh lệ.
Vân Xuất Tụ không nhìn sư phụ nhà mình mà nhìn về phía nhóc ăn mày mặt xám mày tro: “Đây là tân đệ tử sư phụ mới thu nhận về tông môn sao?”
Kiếm ngừng lại, nhóc ăn mày buông lỏng ánh mắt bắt đầu điên cuồng nôn mửa.
Tạ Phục Chi lông mày nhăn lại: “Sao không cung kính đối với sư tỷ ngươi như thế?” Đồ đệ bảo bối lớn lên đẹp như vậy, nhóc ăn mày này thật không có thẩm mỹ, thế mà nôn bừa bãi.
Hắn vốn cảm thấy tiểu đệ tử hữu duyên, nhìn cái bộ dáng này của đối phương bắt đầu hoài nghi quẻ tượng của mình, có lẽ tính sai duyên phận rồi.
Thiếu niên nhìn sắc mặt có chút phát xanh của đại đệ tử. Làm Đại sư tỷ tông môn, Vân Xuất Tụ tính tình vẫn luôn tốt, tôn sư trọng đạo, thông minh có khả năng, khắc khổ tu luyện, chịu mệt nhọc mang theo sư đệ sư muội, đem tông muôn xử lý thỏa đáng.
Tạ Phục Chi cũng không dám nghĩ Thanh Hư tông nếu không có đại đệ tử thì phải làm sao.
Vân Xuất Tụ nhìn nhóc ăn mày vẻ mặt choáng váng trên đầu đầy sao, sắc mặt dịu đi, đưa cho đối phương một viên kẹo tròn vo: “Sư phụ nóng vội, phi kiếm hơi nhanh chút, ngậm viên kẹo này trong miệng ngươi sẽ thoải mái hơn.”
Chung Vi rốt cuộc lấy lại tinh thần sau cơn choáng váng. Nàng ngửi mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây khiến người khác vui vẻ thoải mái trên chóp mũi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn Vân Xuất Tụ đang nói chuyện.
Tu sĩ tuy rằng có Trú Nhan đan nhưng là ý trời, trừ phi chính mình giả tạo ngoại hình, bằng không dung mạo thân thể cũng không khác biệt lắm so với phàm nhân.
Chỉ là so với phàm nhân, chí ít phần lớn tu sĩ có làn da không tồi, nữ tu sĩ mỹ mạo da trắng chiếm đa số. Dù là như thế, Chung Vi vẫn sửng sốt liếc mắt nhìn một cái.
Cũng không phải nói Vân Xuất Tụ dáng dấp có bao nhiêu mê hoặc lòng người, đẹp đến mức kinh thiên động địa. Bàn về trình độ ngũ quan tinh xảo, nàng thậm chí còn không sánh bằng sư tôn nhà mình đang đứng một bên.
Đương nhiên cũng không phải nói nàng không dễ nhìn, Thanh Vân chân nhân Tạ Phục Chi tu vi có khả năng không đủ cao, nhưng dung nhan tư thái kia tại Tu Chân Giới cũng tuyệt đối trong nhóm đứng đầu.
Chung Vi mơ mơ hồ hồ đáp ứng làm đệ tử Thanh Hư tông, xác thực cùng dáng dấp đẹp quá mức của Tạ Phục Chi có chút quan hệ. Đáng tiếc Tạ Phục Chi mang theo nàng một đường bay loạn, độ thiện cảm trong lòng tiểu cô nương sớm đã bị cả đường gió thổi bay hết.
Trở lại trọng tâm câu chuyện, Vân Xuất Tụ không giống những nữ tu của Hợp Hoan tông, diện mạo không phải là mỹ nhân cực kỳ có tính công kích. Nàng giống như một làn gió nhẹ lướt qua vào buổi sáng ngày xuân, khuôn mặt luôn mang theo ý cười tràn đầy linh khí.
Bản thân Chung Vi giống như con mèo hoang đã chịu nhiều tổn thương, thoạt nhìn vô hại nhưng thực ra dã tính mười phần. Nàng cảnh giác đối với Tạ Phục Chi nhưng khi nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Xuất Tụ không khỏi có chút mơ hồ choáng váng. Nàng theo bản năng muốn gần gũi, chỉ là khi đã từng chịu quá nhiều tổn thương trong tiềm thức lại đưa ra cảnh cáo: Có lẽ đây là yêu pháp gì đó! Nữ nhân bộ dáng xinh đẹp thường hay gạt người.
Nàng vô thức lùi ra sau hai bước, Vân Xuất Tụ cũng không tức giận, mở lòng bàn tay ra nói: “Này, thật sự là kẹo.”
Nàng bóc một viên giống hệt thả vào miệng, mùi hương thanh mát tràn vào khoang miệng.
Tạ Phục Chi chìa tay về phía đồ đệ: “A Tụ, con không thể bất công, cũng cho vi sư một viên.”
Chung Vi thấy Vân Xuất Tụ không tức giận, thật cẩn thận nhận viên kẹo, âm thanh run rẩy: “Cảm ơn Đại sư tỷ.”
Vân Xuất Tụ sắc mặt hòa hoãn nhưng cũng không ấm áp như gió xuân giống như lúc trước. Nàng liếc nhìn sư phụ tiện nghi nhà mình một cái, cơn tức giận phun trào trong lồng ngực đều là vì hắn.
Vừa rồi nhiều thêm một đạo lôi kiếp màu vàng vốn không phải thiên lôi mà là hệ thống cưỡng ép nàng bắt đầu tiếp nhận nội dung truyện.
Ngay tại thời điểm nàng độ kiếp, sư phụ không đáng tin cậy mở nội dung truyện nữ phụ ác độc, kích hoạt thành công bàn tay vàng của Vân Xuất Tụ: chỉ cần đem tông môn phát triển cường đại, nàng có thể phi thăng không hề gì, thành công về nhà.
Bởi vì bàn tay vàng đến muộn nười năm, hệ thống mặc định khóa nàng lại với Thanh Hư tông.
Xuyên qua mười năm Vân Xuất Tụ mới biết mình xuyên sách. Mà sư tôn vô cùng không đáng tin trước mặt nàng chính là đại Boss phản diện cuối cùng trong sách, toàn tông môn đều là nhân vật phản diện độc ác.
Trong đầu nghĩ đến nội dung nguyên tác, bàn tay Vân Xuất Tụ yên lặng đặt trên chuôi kiếm bên cạnh người muốn giết sư, nội tâm rục rịch muốn thanh lý môn hộ. Để nàng đem một cái tiểu tông môn rách nát, toàn bộ thành viên đều là kẻ xấu phát triển cường đại, còn không bằng để cho lôi kiếp vừa rồi đánh chết nàng đi.
Bởi vì người vốn nên phụ trách việc này là Vân Xuất Tụ đại đệ tử Thanh Hư tông, trước khi nàng tiến vào Phàm Giới đột nhiên đột phá cảnh giới, phải hứng chịu Kim Đan lôi kiếp. Lúc này nàng mới bất đắc dĩ tự mình tìm cái đỉnh núi ở phụ cận đợi độ kiếp, nhân tiện củng cố tu vi cho nên nàng mới để sư phụ đến Dẫn Tiên Đài trước đưa tin, thay thế bản thân tuyển nhận đệ tử tông môn.
Nàng biết rõ bản tính sư phụ, không trông cậy đối phương có thể làm gì nhiều, chỉ để hắn trông coi sạp nhỏ miễn cho địa bàn vốn đã không lớn còn bị tông môn khác đoạt mất.
Dù sao cũng là chiêu mộ phàm nhân, cho dù là đệ nhất tông môn thì hộ vệ giả cùng lắm là tu vi Nguyên Anh, ở Phàm Giới dư xài. Sư phụ của nàng cũng là một tu sĩ Nguyên Anh, còn là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, được mọi người tôn kính gọi một câu Thanh Vân chân nhân, không sợ đánh không lại tiểu tông môn đến gây chuyện.
Đương nhiên, đại tông môn cho dù là đệ tử Trúc Cơ bọn họ cũng không trêu chọc nổi. Dù sao đánh từ trẻ đến già, đệ nhất tông môn Kim Đan nhiều như chó, Nguyên Anh đi khắp nơi. Nghe nói Thái Thượng trưởng lão tọa trấn Thiên Hành tông thậm chí là lão quái vật Hợp Thể kỳ, một ngón tay út cũng có thể diệt toàn bộ tông môn các nàng.
Chẳng qua hiện tại Vân Xuất Tụ không có tinh lực quản việc vặt vãnh bên ngoài, nàng đang tập trung toàn bộ tinh thần đối phó lôi kiếp đột phá Trúc Cơ đến Kim Đan.
Độ kiếp Kim Đan chính là bốn mươi chín lôi kiếp, nàng ước chừng đã độ qua ba mươi sáu đạo thiên lôi. Nếu nàng là thiên chi kiêu tử(*) khí vận ngập trời, số lôi kiếp còn tăng lên gấp bội.
(*)Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời
Nhưng tư chất của Vân Xuất Tụ chỉ có thể tính là trên trung bình, trình độ lôi kiếp của nàng hiển nhiên ở trong phạm vi bình thường, thuận thuận lợi lợi vượt qua ba mươi đạo lôi kiếp nàng thậm chí còn chưa dùng đến pháp khí hộ thân.
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, trong đầu Vân Xuất Tụ tính toán cực hạn thân thể mình có thể thừa nhận, vẫn không hề động đến pháp khí mà tính toán lợi dụng lôi kiếp rèn luyện thân thể của mình.
Đúng lúc là cơ hộ khó có được có thể tăng cường thể chất, mặt khác cũng là bởi vì nghèo, làm Đại sư tỷ tông môn, tài nguyên trong tay có hạn, nàng tất nhiên phải tính toán tỉ mỉ, để dành cho lôi kiếp tiếp theo hoặc là giữ lại cho sư phụ, sư đệ, sư muội tông môn.
Ba mươi sáu đạo thiên lôi đánh vào thân thể nàng, đem thiếu nữ băng cơ ngọc cốt đánh thành than. Một đạo thiên lôi cuối cùng đi qua, thân thể Vân Xuất Tụ như nỏ mạnh hết đà, đợi mây kiếp tan ra, trời hạn gặp mưa rào, nàng khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.
Mắt thấy mây kiếp bắt đầu tiêu tán, bầu trời quang đãng bỗng nhiên sinh ra một đạo thiên lôi. Vân Xuất Tụ trợn mắt cả kinh, nỗ lực huy động pháp khí phòng ngự trên người nhưng giờ khắc này linh lực trong cơ thể nàng đã hao hết vì độ kiếp lúc trước, chỉ có thể dựa vào phòng ngự bị động.
Nhìn thấy thiên lôi sắp bổ tới mình, Vân Xuất Tụ trong lòng tuyệt vọng. Chẳng lẽ người tính cuối cùng không bằng trời tính, cũng không biết bị sét đánh chết có cơ hội về nhà hay không? Nàng nhận mệnh nhắm hai mắt lại, vào thời điểm hoàn toàn mất đi ý thức, Vân Xuất Tụ mơ hồ nghe được âm thanh máy móc: “Hệ thống bổ sung năng lượng chấm dứt, đang nạp tiến độ, Tiến độ nạp 10%...”
Phàm Giới, Tạ Phục Chi ở đại hội Bách Tông chiêu sinh rốt cuộc cảm nhận được gì đó: Đại đệ tử bảo bối vốn nên thuận lợi độ kiếp đã xảy ra chuyện.
Hắn nhảy dựng lên từ trên ghế, xách cổ áo tiểu đệ tử vừa thu nhận nhảy lên một thanh phi kiếm màu xanh bay thẳng lên bầu trời Tu Chân Giới mà đi.
Tiểu khất cái bị Tạ Phục Chi mang theo ở trong gió lăn lộn: “Thanh Hư tông này dường như bộ dáng thực sự rất không đáng tin. Hiện tại nàng hối hận còn kịp không?”
Tạ Phục Chi liều mạng thúc giục linh lực chạy về phía Vân Xuất Tụ độ kiếp, lôi kiếp màu vàng hiển nhiên đã đánh xong, mây kiếp cuối cùng hóa thành đám mây màu trắng không tỳ vết, linh vũ tí tách tí tách rơi xuống cuốn đi tro bụi trên mặt đất, lộ ra đầu vai của thiếu nữ trắng muốt như ngọc... Đạo lôi kiếp cuối cùng kia đem mọi thứ đánh thành hư vô, hiện tại trên người Vân Xuất Tụ không còn mảnh vải.
Nhìn thấy đồ đệ còn sống, hắn rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, ý thức được cái gì vội vàng lấy tay che mắt tiểu đệ tử mới nhận: “Phi lễ chớ nhìn!”
Hắn bấm quyết phòng ngự nhìn trộm che cho Vân Xuất Tụ rồi cũng quay mặt đi, nam nữ khác biệt, cho dù là sư đồ trong lúc đó cũng phải chú ý chừng mực.
“Sư phụ.”
Nghe thấy giọng nói của Vân Xuất Tụ, Tạ Phục Chi theo bản năng quay đầu lại. Vân Xuất Tụ khôi phục linh lực đã mặc xong đạo bào màu trắng chuẩn bị từ trước trên người, tiên khí nhẹ nhàng, nhìn qua cực kỳ xuất trần.
Kiếm tiên áo xanh không khỏi có vài phần buồn bã mất mát: tiểu đậu đinh hồi đó đã trưởng thành là đại cô nương thanh lệ.
Vân Xuất Tụ không nhìn sư phụ nhà mình mà nhìn về phía nhóc ăn mày mặt xám mày tro: “Đây là tân đệ tử sư phụ mới thu nhận về tông môn sao?”
Kiếm ngừng lại, nhóc ăn mày buông lỏng ánh mắt bắt đầu điên cuồng nôn mửa.
Tạ Phục Chi lông mày nhăn lại: “Sao không cung kính đối với sư tỷ ngươi như thế?” Đồ đệ bảo bối lớn lên đẹp như vậy, nhóc ăn mày này thật không có thẩm mỹ, thế mà nôn bừa bãi.
Hắn vốn cảm thấy tiểu đệ tử hữu duyên, nhìn cái bộ dáng này của đối phương bắt đầu hoài nghi quẻ tượng của mình, có lẽ tính sai duyên phận rồi.
Thiếu niên nhìn sắc mặt có chút phát xanh của đại đệ tử. Làm Đại sư tỷ tông môn, Vân Xuất Tụ tính tình vẫn luôn tốt, tôn sư trọng đạo, thông minh có khả năng, khắc khổ tu luyện, chịu mệt nhọc mang theo sư đệ sư muội, đem tông muôn xử lý thỏa đáng.
Tạ Phục Chi cũng không dám nghĩ Thanh Hư tông nếu không có đại đệ tử thì phải làm sao.
Vân Xuất Tụ nhìn nhóc ăn mày vẻ mặt choáng váng trên đầu đầy sao, sắc mặt dịu đi, đưa cho đối phương một viên kẹo tròn vo: “Sư phụ nóng vội, phi kiếm hơi nhanh chút, ngậm viên kẹo này trong miệng ngươi sẽ thoải mái hơn.”
Chung Vi rốt cuộc lấy lại tinh thần sau cơn choáng váng. Nàng ngửi mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây khiến người khác vui vẻ thoải mái trên chóp mũi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn Vân Xuất Tụ đang nói chuyện.
Tu sĩ tuy rằng có Trú Nhan đan nhưng là ý trời, trừ phi chính mình giả tạo ngoại hình, bằng không dung mạo thân thể cũng không khác biệt lắm so với phàm nhân.
Chỉ là so với phàm nhân, chí ít phần lớn tu sĩ có làn da không tồi, nữ tu sĩ mỹ mạo da trắng chiếm đa số. Dù là như thế, Chung Vi vẫn sửng sốt liếc mắt nhìn một cái.
Cũng không phải nói Vân Xuất Tụ dáng dấp có bao nhiêu mê hoặc lòng người, đẹp đến mức kinh thiên động địa. Bàn về trình độ ngũ quan tinh xảo, nàng thậm chí còn không sánh bằng sư tôn nhà mình đang đứng một bên.
Đương nhiên cũng không phải nói nàng không dễ nhìn, Thanh Vân chân nhân Tạ Phục Chi tu vi có khả năng không đủ cao, nhưng dung nhan tư thái kia tại Tu Chân Giới cũng tuyệt đối trong nhóm đứng đầu.
Chung Vi mơ mơ hồ hồ đáp ứng làm đệ tử Thanh Hư tông, xác thực cùng dáng dấp đẹp quá mức của Tạ Phục Chi có chút quan hệ. Đáng tiếc Tạ Phục Chi mang theo nàng một đường bay loạn, độ thiện cảm trong lòng tiểu cô nương sớm đã bị cả đường gió thổi bay hết.
Trở lại trọng tâm câu chuyện, Vân Xuất Tụ không giống những nữ tu của Hợp Hoan tông, diện mạo không phải là mỹ nhân cực kỳ có tính công kích. Nàng giống như một làn gió nhẹ lướt qua vào buổi sáng ngày xuân, khuôn mặt luôn mang theo ý cười tràn đầy linh khí.
Bản thân Chung Vi giống như con mèo hoang đã chịu nhiều tổn thương, thoạt nhìn vô hại nhưng thực ra dã tính mười phần. Nàng cảnh giác đối với Tạ Phục Chi nhưng khi nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Xuất Tụ không khỏi có chút mơ hồ choáng váng. Nàng theo bản năng muốn gần gũi, chỉ là khi đã từng chịu quá nhiều tổn thương trong tiềm thức lại đưa ra cảnh cáo: Có lẽ đây là yêu pháp gì đó! Nữ nhân bộ dáng xinh đẹp thường hay gạt người.
Nàng vô thức lùi ra sau hai bước, Vân Xuất Tụ cũng không tức giận, mở lòng bàn tay ra nói: “Này, thật sự là kẹo.”
Nàng bóc một viên giống hệt thả vào miệng, mùi hương thanh mát tràn vào khoang miệng.
Tạ Phục Chi chìa tay về phía đồ đệ: “A Tụ, con không thể bất công, cũng cho vi sư một viên.”
Chung Vi thấy Vân Xuất Tụ không tức giận, thật cẩn thận nhận viên kẹo, âm thanh run rẩy: “Cảm ơn Đại sư tỷ.”
Vân Xuất Tụ sắc mặt hòa hoãn nhưng cũng không ấm áp như gió xuân giống như lúc trước. Nàng liếc nhìn sư phụ tiện nghi nhà mình một cái, cơn tức giận phun trào trong lồng ngực đều là vì hắn.
Vừa rồi nhiều thêm một đạo lôi kiếp màu vàng vốn không phải thiên lôi mà là hệ thống cưỡng ép nàng bắt đầu tiếp nhận nội dung truyện.
Ngay tại thời điểm nàng độ kiếp, sư phụ không đáng tin cậy mở nội dung truyện nữ phụ ác độc, kích hoạt thành công bàn tay vàng của Vân Xuất Tụ: chỉ cần đem tông môn phát triển cường đại, nàng có thể phi thăng không hề gì, thành công về nhà.
Bởi vì bàn tay vàng đến muộn nười năm, hệ thống mặc định khóa nàng lại với Thanh Hư tông.
Xuyên qua mười năm Vân Xuất Tụ mới biết mình xuyên sách. Mà sư tôn vô cùng không đáng tin trước mặt nàng chính là đại Boss phản diện cuối cùng trong sách, toàn tông môn đều là nhân vật phản diện độc ác.
Trong đầu nghĩ đến nội dung nguyên tác, bàn tay Vân Xuất Tụ yên lặng đặt trên chuôi kiếm bên cạnh người muốn giết sư, nội tâm rục rịch muốn thanh lý môn hộ. Để nàng đem một cái tiểu tông môn rách nát, toàn bộ thành viên đều là kẻ xấu phát triển cường đại, còn không bằng để cho lôi kiếp vừa rồi đánh chết nàng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.