Toàn Tông Môn Chỉ Có Ta Là Người
Chương 3:
Trường Nhạc Tư Ương
15/11/2024
Năm đó Tạ Phục Chi đem Vân Xuất Tụ từ trên chiến trường trở về, nuôi dưỡng nhóc con năm tuổi gầy trơ xương không nơi nương tựa đến khi trưởng thành, lại đến bây giờ thành thiếu nữ mười sáu tuổi duyên dáng yêu kiều, giống như một nụ hoa sen thanh khiết mới nở.
Tuy rằng tiều đồ đệ hiện giờ đã không còn nhỏ tuổi, đã trở thành Đại sư tỷ tông môn, có suy nghĩ và chủ kiến của riêng mình. Nhưng sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, một cái sóng mắt lưu chuyển của Vân Xuất Tụ, hắn liền biết đồ đệ quả thật tức giận với mình.
Vân Xuất Tụ tính tình thật sự rất tốt cho nên bình thường không hay nổi giận, người thành thật nổi giận mới khó dỗ dành. Mình làm sai cái gì? Phải chăng là không nghe lời đồ đệ nói hoàn thành tốt nhiệm vụ thu nhận đệ tử?
Làm sai thì nhận sai, thiếu niên tu sĩ phóng túng bất kham thật cẩn thận trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Kỳ thật bây giờ vẫn còn sớm, trở về thu nhận thêm mấy đệ tử mới vẫn kịp. Nếu con không thích Tiểu sư muội thì ta trả nàng về?”
So với tiểu đệ tử vừa thu vào môn hạ đương nhiên vẫn là đại đồ đệ quan trọng hơn.
Hắn vừa dứt lời, Chung Vi dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay non mềm, răng nanh cắn chặt vào môi, mùi máu mang theo vị rỉ sắt tràn ra trong khoang miệng: Tại cái nhà kia, nàng đã từng là thứ đồ thấp kém không ai cần. Một chữ “Vi” tầm thường biểu lộ rõ ràng cha mẹ không coi trọng nàng.
Một đường sống lang bạt đầu đường xó chợ, đúng lúc gặp được tiên nhân đến Phàm Giới thu nhận đệ tử. Nàng một thân rách rưới, mọi người trong đội ngũ đều ghét bỏ nàng bẩn thỉu, dồn nàng vào trong góc hẻo lánh.
Là nam nhân đang nằm ngủ trên ghế này đột nhiên tỉnh lại lôi kéo nàng nói có duyên sư đồ. Rốt cuộc Chung Vi tuổi còn nhỏ, mơ mơ hồ hồ liền đáp ứng hắn, cầm thẻ bài Thanh Hư tông.
Nàng cũng biết tông môn này kỳ thật không tốt, chỉ là các tông môn khác cũng không nhận nàng. Tiên nhân Tạ Phục Chi này là lựa chọn duy nhất của nàng.
Chỉ là hiện tại... Bản thân lại dễ dàng bị vứt bỏ, giống như cỏ dại ven đường có thể bị người tùy ý giẫm đạp.
Nếu như bị ném trả lại, nàng sẽ trở thành người ngay cả ngay cả Thanh Hư tông cũng không cần, chỉ có thể làm tên ăn mày
như trước đây tùy tiện bị người qua đường đạp một cước.
Đồng tử Chung Vi bởi vì khẩn trương mà co rút lại, nàng sắc mặt âm trầm, trên đầu bao phủ một tầng hơi thở u ám. Cho dù cảnh tượng này đã thành khó quen nhưng mỗi lần trải qua loại sự tình này, nàng vẫn không khống chế được cảm xúc tiêu cực của mình.
Chung Vi khẽ cong đầu gối quỳ trên mặt đất, khóc nức nở nói: “Tiên nhân ca ca, tiên tử tỷ tỷ, Tiểu Vi sẽ nghe lời. Ta làm trâu làm ngựa cho các ngươi, làm nô làm tỳ, van cầu hai người đừng trả ta về.”
Vân Xuất Tụ nhìn thấy Tiểu sư muội tiện nghi đột nhiên quỳ xuống, biểu cảm trên mặt bị mây đen trên đỉnh đầu thay thế, còn liên tục hiện lên
[Giá trị hắc hóa +1]
[Giá trị hắc hóa +1]
[Giá trị hắc hóa +1]
Trong nháy mắt khi Tạ Phục Chi nói muốn đem Chung Vi trả về, trên đầu tiểu cô nương hiện lên giá trị hắc hóa ước chừng +10, bây giờ còn đang không ngừng gia tăng, lúc này mới trong chốc lát giá trị hắc hóa của nữ xứng liền gia tăng 15 diểm.
Vân Xuất Tụ đột nhiên cảm thấy đau nửa đầu, trong lòng tiểu khất cái giá trị hắc hóa không ngừng gia tăng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc nhăn lại lộ ra biểu tình đáng thương như vậy. Tuy rằng nàng bẩn một chút nhưng tư thái quả thật chọc người trìu mến.
Sau khi bị sét đánh, Tạ Phục Chi và Chung Vi là hai người đầu tiên nàng nhìn thấy. Trên đỉnh đầu hai người đều xuât hiện biểu tượng dự báo thời tiết cùng giá trị hắc hóa, không biết có phải di chứng do hệ thống trói buộc hay không.
Đỉnh đầu Chung Vi là mây đen tối như mực, Tạ Phục Chi là một đóa mây trắng nhưng nhìn qua giống một cái biểu cảm khóc lóc, dưới đám mây còn có hai giọt nước nhỏ, thoạt nhìn phía dưới như mưa nhỏ.
Làn gió ôn nhu cưỡng ép nâng Chung Vi đang quỳ gối đứng lên, giọng nói dịu dàng lúc trước thay đổi mang theo vài phần cứng rắn: “Đứng thẳng, không được quỳ. Chúng ta là tu sĩ đứng đắn, tông môn cũng không cần nô lệ.”
Nước mắt Chung Vi đọng lại trong hốc mắt, giọt lệ lung lay sắp rơi xuống bị nàng mạnh mẽ thu hồi lại.
Vân Xuất Tụ thở dài, nàng khom lưng nhìn thẳng vào Chung Vi trước mặt đang tận lực ăn mặc giống một tiểu nam hài. Qua nội dung truyện nàng biết được đây là nữ phụ ác độc trong truyện, nhưng đối phương là tiểu hài tử, lại là nữ hài tử, đối xử với nữ hài tử luôn phải ôn nhu chút.
Nàng ánh mắt trong suốt, thanh âm cùng ngữ khí nghe phá lệ chân thành, không có nửa điểm giả dối: “Ngươi đừng nghe sư phụ nói bậy, ta không có không thích ngươi. Vừa rồi là tức giận với sư phụ, hắn toàn nói lung tung.”
Đám mây trên đầu Tạ Phục Chi từ mưa nhỏ chuyển thành mưa to, Vân Xuất Tụ lại không quan tâm hắn, nàng dừng một chút: “Chỉ là Thanh Hư tông chúng ta chỉ là tiểu tông môn, không có tài nguyên như các đại tông môn, cũng không biết ngươi có phải là bị sư phụ lừa tới đây hay không. Nếu như ngươi tư chất không tồi, ở lại tiểu tông môn chúng ta như vậy uổng phí trì hoãn ngươi. Nếu ngươi muốn gia nhập tông môn khác, ta đưa ngươi trở về một chuyến.”
Nàng không có cách nào không tức giận với Tạ Phục Chi. Thanh Hư tông là cái thùng rỗng, chỉ còn là tông môn nghèo không một xu dính túi. Mười năm trước,Tạ Phục Chi nhặt được nàng, hai thầy trò ở trên núi sống nương tựa lẫn nhau trôi qua những ngày tháng gian khổ.
Có lẽ bởi vì nàng đạt Trúc Cơ, hơn nữa tu vi còn nhanh chóng đột phá Kim Đan, Tạ Phục Chi đầu óc nóng lên nghĩ tới phải phát triển tông môn. Trước đó không lâu hắn kiếm hai tiểu nam hài ngay tại trên đường, nói là Đại sư đệ cùng Nhị sư đệ của nàng.
Sau đó không bao lâu, Bách tông chiêu mộ đệ tử, Vân Xuất Tụ nghĩ tông môn ít việc liền muốn cho Tạ Phục Chi chiêu mộ một ít phàm nhân đệ tử chịu được khổ nhọc, linh căn thấp một chút không quan trọng. Các nàng cấp cho đệ tử một đoạn tiên duyên, đối phương cũng sẽ hồi đáp tông môn.
Kết quả là Tạ Phục Chi giống như trong truyện đem nữ phụ ác độc nhặt về. Vào thời điểm hoàn toàn không biết gì cả Vân Xuất Tụ chỉ cảm thấy sư phụ không đáng tin cậy, sau khi biết nội dung kịch bản tâm nàng còn lạnh hơn so với ở Đại Thuận Phát giết cá mười năm.
Nhìn xem mắt nhìn người của Tạ Phục Chi kiểu gì đây? Ngoại trừ nhặt được chính mình về, mấy tiểu hài tử này đều là thứ đồ chơi gì?
Đại đệ tử kiệt ngạo bất tuân: tương lai là người đeo bám nữ chính số 1, thân mang ma cốt, nói phản bội sư môn liền phản bội.
Nhị sư đệ gầy gò đáng thương: Quỷ Tử chi thể, trời sinh vô lại, gây rối phá hoại ở Tu Chân Giới.
Còn có Tiểu sư muội thoạt nhìn giống nhóc ăn mày trước mắt: đối với nam chính yêu đương điên cuồng mà không được cuối cùng vặn vẹo thành kẻ tâm thần, chính là nữ phụ ác độc thích nhảy nhót trước mặt nữ chính.
Tại tông môn, trừ nàng là người ngoài căn bản không xuất hiện ở trong nội dung truyện, còn lại không có một người nào là đứng đắn, toàn bộ đều là mấy người lòng dạ đen tối.
Liền ngay cả sư phụ Tạ Phục Chi của nàng, thoạt nhìn là người tốt nhặt tiểu hài tử đáng thương về nuôi. Trên thực tế hắn cũng không phải thứ gì tốt mà là đại phản diện diệt thế trong tương lai.
Lý do hắn nổi điên giết chóc bừa bãi ở Tu Chân Giới cũng rất đơn giản: đồ đệ của hắn đều không còn, Thanh Hư tông không có hi vọng cho nên hắn muốn cho toàn bộ Tu Chân Giới đều không có đệ tử không có hi vọng giống hắn.
Tạ Phục Chi cũng không phải tiên nhân đại từ đại bi gì mà là tu sĩ ly kinh phản đạo*, tùy ý làm bậy. Bằng không sẽ không dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói những lời tàn khốc như đưa người trở về, thu đệ tử lại lần nữa.
(*)ly kinh phản đạo: rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo đức
Vân Xuất Tụ có thể nghe ra được hắn không phải lấy lui làm tiến mà là thật sự không cần Chung Vi trước mắt.
Trước kia hắn nhặt hai tiểu hài tử kia ở bên ngoài cũng là bởi vì hai đệ tử kia xuất hiện ở phụ cận cổng Thanh Hư tông, căn cốt lại rất không tồi, bị Tạ Phục Chi kéo về tăng nhân lực.
Năm đó Tạ Phục Chi có thể từ thiếu niên tiêu sái độc thân, phóng túng không chịu trói buộc biến thành Nam mụ mụ khéo léo giỏi giang như hiện tại cũng là vì Vân Xuất Tụ có được ký ức của hai thế giới giả thành tiểu hài tử nỗ lực thay đổi.
Nữ phụ có khả năng kiếm chuyện, tư chất tu luyện kỳ thật cũng không tệ lắm, là Thủy linh căn. Chỉ là bởi một ít nguyên nhân, nàng bị người đổi linh căn biến thành tứ linh căn phổ thông.
Vân Xuất Tụ nghĩ đến nội dung truyện lung tung lộn xộn liền đau đầu, muốn thay đổi cục diện này ngay từ đầu. Nàng hỏi hắn: “Sư phụ, người đã cho nàng đo linh căn chưa?”
Tạ Phục Chi có chút chột dạ: “Còn chưa, chẳng qua ta quên mất, có duyên với ta khẳng định sẽ không phải là một phàm nhân.”
Vân Xuất Tụ hỏi hắn muốn trắc linh thạch, nói với Chung Vi: “Ngươi đặt tay lên linh thạch này.”
Trắc linh thạch biểu thị Chung Vi là tứ linh căn, nhưng là Mộc hệ linh căn rất xuất chúng.
Vân Xuất Tụ biết sư phụ nhà mình không đáng tin cậy, bắt đầu giảng cho Chung Vi một ít kiến thức cơ bản của Tu Chân Giới: “Ngươi ở Dẫn Tiên Đài hẳn là có chút hiểu biết, ở Tu Chân Giới vô linh căn chỉ có thể làm phàm nhân bình thường, chỉ cần có linh căn là có thể tu luyện. Ngoài đơn linh căn, các linh căn khác tất cả đều là tạp linh căn, trong tạp linh căn, song linh căn là tốt nhất, ngũ linh căn là kém nhất...”
Linh căn là trời ban, muốn tạo ra linh căn thay đổi linh căn phải dùng thiên tài địa bảo, tu sĩ không thể cấp cho phàm nhân dùng loại đồ vật này.
Có thể làm nữ phụ ác độc có bối cảnh trong truyện, đương nhiên cũng không thể thực sự là phàm nhân, chẳng qua hiện tại Vân Xuất Tụ sẽ không giải thích những cái này cùng nữ phụ. Dù sao nàng cũng không có cách nào giải thích nguồn gốc thông tin của mình, càng không có biện pháp gúp Chung Vi báo thù, nói ra cũng là tự nhiên làm cho tiểu cô nương thương tâm.
“Ngươi tuy rằng là tứ linh căn nhưng là mộc linh căn có độ thuần không tồi, hơn nữa tuổi còn nhỏ, tiềm lực lớn, hẳn là sẽ có không ít tông môn muốn thu nhận ngươi, trồng cây cỏ đi đan tu hoặc dược tu đều rất tốt.”
Độ thuần của linh căn cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện, độ thuần chia làm 4 cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thiên linh căn nhất định là đơn linh căn nhưng độ thuần của đơn linh căn không nhất định có thể đạt tới Thiên linh căn, có thể chỉ có Địa cấp. Ngoại trừ Thiên linh căn, ba cấp Địa, Huyền, Hoàng lại đều tự chia thành tam đẳng, nhất đẳng tốt nhất, tam đẳng kém nhất.
Nhưng nếu ngũ linh căn đều cùng độ thuần, hơn nữa cấp bậc linh căn còn đặc biệt cao thì đó chính là trên cả đơn linh căn, gần với Hỗn Độn linh căn Thiên linh căn.
Sở dĩ nói là gần với là bởi vì Thiên linh căn giống như được thiên địa chiếu cố, nhưng thăng cấp cần linh khí cùng tài nguyên chỉ bằng một phần năm Hỗn Độn linh căn.
Tuy rằng dưới tình huống tu vi ngang nhau, Thiên linh căn đánh không lại Hỗn Độn linh căn, chỉ là nếu dốc lòng tu luyện quả thật cũng có thể so sánh. Giai đoạn đầu tốc độ tu luyện của Thiên linh căn so với Hỗn Độn linh căn nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa càng về sau thăng cấp cần càng nhiều tài tài nguyên. Tông môn bồi dưỡng đệ tử Thiên Linh căn thoải mái hơn mấy lần so với Hỗn Độn linh căn, cho dù là đại tông môn, người trước cũng được hoanh nghênh hơn so với người sau.
Vân Xuất Tụ nói: “Đương nhiên, Thanh Hư tông hiện giờ là một nghèo hai trắng, chúng ta căn bản không lo đệ tử có thiên phú bậc này, nuôi không nổi, cũng giữ không được.”
Tạ Phục Chi lập tức phản bác: “Trước kia Thanh Hư tông chúng ta cũng là đại tông môn, nào có như ngươi nói kém như vậy.”
Vân Xuất Tụ tức giận nói: “Người cũng biết đây là trước kia. Sư phụ, lúc con nói chuyện không cho người lại quấy nhiễu, nếu không năm nay không ủ rượu hoa đào cho người.”
Nàng vẻ mặt ôn nhu nói về thường thức với Chung Vi, lại giới thiệu vài tông môn không tệ lắm, hỏi đối phương: “Đệ tử cùng tông môn là đôi bên cùng có quyền lựa chọn nhưng nếu tông môn dốc hết tài nguyên cấp cho đệ tử mà sau đó đệ tử lại hối hận khi ở lại thì đó chính là nghịch đồ của tông môn. Hôm nay sự tình phát sinh đột ngột, sư phụ mơ hồ mang ngươi về, ngươi có cơ hội đổi ý, chớ sợ đi đường bị gió thổi, ta ngự kiếm mang ngươi quay về Dẫn Tiên Đài.”
Vân Xuất Tụ kiên nhẫn chờ nữ phụ cự tuyệt, rời xa tông môn xui xẻo các nàng, nói không chừng nội dung truyện có thể thay đổi.
Chung Vi do dự một lát, giọng nói run rẩy dần trở nên kiên định: “Ta nghĩ sẽ ở lại Thanh Hư tông.”
Trên đường đi tới rất xóc nảy Chung Vi không muốn quay về. Hơn nữa vạn nhất không ai muốn nhận nàng thì sao? Vân Xuất Tụ nói thật dễ nghe nhưng nàng cũng không tin hoàn toàn.
Xem ra không thể đối kháng lại mạch truyện, quên đi, dù sao hệ thống để nàng phát triển tông môn. Nữ phụ tuy rằng yêu đương mù quáng chút nhưng cũng có thực lực cùng khí vận, ở lại bên người mình cũng có thể giám sát.
Vân Xuất Tụ cong khóe miệng, bấm một cái Thanh Khiết quyết làm cho toàn thân nhóc ăn mày trở nên sạch sẽ, lúc này mới sờ lên mái tóc khô vàng của đối phương: “Vậy về sau muội chính là đệ tử nhỏ nhất của Thanh Hư tông, tiểu sư muội của tỷ.”
Tuy rằng tiều đồ đệ hiện giờ đã không còn nhỏ tuổi, đã trở thành Đại sư tỷ tông môn, có suy nghĩ và chủ kiến của riêng mình. Nhưng sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, một cái sóng mắt lưu chuyển của Vân Xuất Tụ, hắn liền biết đồ đệ quả thật tức giận với mình.
Vân Xuất Tụ tính tình thật sự rất tốt cho nên bình thường không hay nổi giận, người thành thật nổi giận mới khó dỗ dành. Mình làm sai cái gì? Phải chăng là không nghe lời đồ đệ nói hoàn thành tốt nhiệm vụ thu nhận đệ tử?
Làm sai thì nhận sai, thiếu niên tu sĩ phóng túng bất kham thật cẩn thận trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Kỳ thật bây giờ vẫn còn sớm, trở về thu nhận thêm mấy đệ tử mới vẫn kịp. Nếu con không thích Tiểu sư muội thì ta trả nàng về?”
So với tiểu đệ tử vừa thu vào môn hạ đương nhiên vẫn là đại đồ đệ quan trọng hơn.
Hắn vừa dứt lời, Chung Vi dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay non mềm, răng nanh cắn chặt vào môi, mùi máu mang theo vị rỉ sắt tràn ra trong khoang miệng: Tại cái nhà kia, nàng đã từng là thứ đồ thấp kém không ai cần. Một chữ “Vi” tầm thường biểu lộ rõ ràng cha mẹ không coi trọng nàng.
Một đường sống lang bạt đầu đường xó chợ, đúng lúc gặp được tiên nhân đến Phàm Giới thu nhận đệ tử. Nàng một thân rách rưới, mọi người trong đội ngũ đều ghét bỏ nàng bẩn thỉu, dồn nàng vào trong góc hẻo lánh.
Là nam nhân đang nằm ngủ trên ghế này đột nhiên tỉnh lại lôi kéo nàng nói có duyên sư đồ. Rốt cuộc Chung Vi tuổi còn nhỏ, mơ mơ hồ hồ liền đáp ứng hắn, cầm thẻ bài Thanh Hư tông.
Nàng cũng biết tông môn này kỳ thật không tốt, chỉ là các tông môn khác cũng không nhận nàng. Tiên nhân Tạ Phục Chi này là lựa chọn duy nhất của nàng.
Chỉ là hiện tại... Bản thân lại dễ dàng bị vứt bỏ, giống như cỏ dại ven đường có thể bị người tùy ý giẫm đạp.
Nếu như bị ném trả lại, nàng sẽ trở thành người ngay cả ngay cả Thanh Hư tông cũng không cần, chỉ có thể làm tên ăn mày
như trước đây tùy tiện bị người qua đường đạp một cước.
Đồng tử Chung Vi bởi vì khẩn trương mà co rút lại, nàng sắc mặt âm trầm, trên đầu bao phủ một tầng hơi thở u ám. Cho dù cảnh tượng này đã thành khó quen nhưng mỗi lần trải qua loại sự tình này, nàng vẫn không khống chế được cảm xúc tiêu cực của mình.
Chung Vi khẽ cong đầu gối quỳ trên mặt đất, khóc nức nở nói: “Tiên nhân ca ca, tiên tử tỷ tỷ, Tiểu Vi sẽ nghe lời. Ta làm trâu làm ngựa cho các ngươi, làm nô làm tỳ, van cầu hai người đừng trả ta về.”
Vân Xuất Tụ nhìn thấy Tiểu sư muội tiện nghi đột nhiên quỳ xuống, biểu cảm trên mặt bị mây đen trên đỉnh đầu thay thế, còn liên tục hiện lên
[Giá trị hắc hóa +1]
[Giá trị hắc hóa +1]
[Giá trị hắc hóa +1]
Trong nháy mắt khi Tạ Phục Chi nói muốn đem Chung Vi trả về, trên đầu tiểu cô nương hiện lên giá trị hắc hóa ước chừng +10, bây giờ còn đang không ngừng gia tăng, lúc này mới trong chốc lát giá trị hắc hóa của nữ xứng liền gia tăng 15 diểm.
Vân Xuất Tụ đột nhiên cảm thấy đau nửa đầu, trong lòng tiểu khất cái giá trị hắc hóa không ngừng gia tăng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc nhăn lại lộ ra biểu tình đáng thương như vậy. Tuy rằng nàng bẩn một chút nhưng tư thái quả thật chọc người trìu mến.
Sau khi bị sét đánh, Tạ Phục Chi và Chung Vi là hai người đầu tiên nàng nhìn thấy. Trên đỉnh đầu hai người đều xuât hiện biểu tượng dự báo thời tiết cùng giá trị hắc hóa, không biết có phải di chứng do hệ thống trói buộc hay không.
Đỉnh đầu Chung Vi là mây đen tối như mực, Tạ Phục Chi là một đóa mây trắng nhưng nhìn qua giống một cái biểu cảm khóc lóc, dưới đám mây còn có hai giọt nước nhỏ, thoạt nhìn phía dưới như mưa nhỏ.
Làn gió ôn nhu cưỡng ép nâng Chung Vi đang quỳ gối đứng lên, giọng nói dịu dàng lúc trước thay đổi mang theo vài phần cứng rắn: “Đứng thẳng, không được quỳ. Chúng ta là tu sĩ đứng đắn, tông môn cũng không cần nô lệ.”
Nước mắt Chung Vi đọng lại trong hốc mắt, giọt lệ lung lay sắp rơi xuống bị nàng mạnh mẽ thu hồi lại.
Vân Xuất Tụ thở dài, nàng khom lưng nhìn thẳng vào Chung Vi trước mặt đang tận lực ăn mặc giống một tiểu nam hài. Qua nội dung truyện nàng biết được đây là nữ phụ ác độc trong truyện, nhưng đối phương là tiểu hài tử, lại là nữ hài tử, đối xử với nữ hài tử luôn phải ôn nhu chút.
Nàng ánh mắt trong suốt, thanh âm cùng ngữ khí nghe phá lệ chân thành, không có nửa điểm giả dối: “Ngươi đừng nghe sư phụ nói bậy, ta không có không thích ngươi. Vừa rồi là tức giận với sư phụ, hắn toàn nói lung tung.”
Đám mây trên đầu Tạ Phục Chi từ mưa nhỏ chuyển thành mưa to, Vân Xuất Tụ lại không quan tâm hắn, nàng dừng một chút: “Chỉ là Thanh Hư tông chúng ta chỉ là tiểu tông môn, không có tài nguyên như các đại tông môn, cũng không biết ngươi có phải là bị sư phụ lừa tới đây hay không. Nếu như ngươi tư chất không tồi, ở lại tiểu tông môn chúng ta như vậy uổng phí trì hoãn ngươi. Nếu ngươi muốn gia nhập tông môn khác, ta đưa ngươi trở về một chuyến.”
Nàng không có cách nào không tức giận với Tạ Phục Chi. Thanh Hư tông là cái thùng rỗng, chỉ còn là tông môn nghèo không một xu dính túi. Mười năm trước,Tạ Phục Chi nhặt được nàng, hai thầy trò ở trên núi sống nương tựa lẫn nhau trôi qua những ngày tháng gian khổ.
Có lẽ bởi vì nàng đạt Trúc Cơ, hơn nữa tu vi còn nhanh chóng đột phá Kim Đan, Tạ Phục Chi đầu óc nóng lên nghĩ tới phải phát triển tông môn. Trước đó không lâu hắn kiếm hai tiểu nam hài ngay tại trên đường, nói là Đại sư đệ cùng Nhị sư đệ của nàng.
Sau đó không bao lâu, Bách tông chiêu mộ đệ tử, Vân Xuất Tụ nghĩ tông môn ít việc liền muốn cho Tạ Phục Chi chiêu mộ một ít phàm nhân đệ tử chịu được khổ nhọc, linh căn thấp một chút không quan trọng. Các nàng cấp cho đệ tử một đoạn tiên duyên, đối phương cũng sẽ hồi đáp tông môn.
Kết quả là Tạ Phục Chi giống như trong truyện đem nữ phụ ác độc nhặt về. Vào thời điểm hoàn toàn không biết gì cả Vân Xuất Tụ chỉ cảm thấy sư phụ không đáng tin cậy, sau khi biết nội dung kịch bản tâm nàng còn lạnh hơn so với ở Đại Thuận Phát giết cá mười năm.
Nhìn xem mắt nhìn người của Tạ Phục Chi kiểu gì đây? Ngoại trừ nhặt được chính mình về, mấy tiểu hài tử này đều là thứ đồ chơi gì?
Đại đệ tử kiệt ngạo bất tuân: tương lai là người đeo bám nữ chính số 1, thân mang ma cốt, nói phản bội sư môn liền phản bội.
Nhị sư đệ gầy gò đáng thương: Quỷ Tử chi thể, trời sinh vô lại, gây rối phá hoại ở Tu Chân Giới.
Còn có Tiểu sư muội thoạt nhìn giống nhóc ăn mày trước mắt: đối với nam chính yêu đương điên cuồng mà không được cuối cùng vặn vẹo thành kẻ tâm thần, chính là nữ phụ ác độc thích nhảy nhót trước mặt nữ chính.
Tại tông môn, trừ nàng là người ngoài căn bản không xuất hiện ở trong nội dung truyện, còn lại không có một người nào là đứng đắn, toàn bộ đều là mấy người lòng dạ đen tối.
Liền ngay cả sư phụ Tạ Phục Chi của nàng, thoạt nhìn là người tốt nhặt tiểu hài tử đáng thương về nuôi. Trên thực tế hắn cũng không phải thứ gì tốt mà là đại phản diện diệt thế trong tương lai.
Lý do hắn nổi điên giết chóc bừa bãi ở Tu Chân Giới cũng rất đơn giản: đồ đệ của hắn đều không còn, Thanh Hư tông không có hi vọng cho nên hắn muốn cho toàn bộ Tu Chân Giới đều không có đệ tử không có hi vọng giống hắn.
Tạ Phục Chi cũng không phải tiên nhân đại từ đại bi gì mà là tu sĩ ly kinh phản đạo*, tùy ý làm bậy. Bằng không sẽ không dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói những lời tàn khốc như đưa người trở về, thu đệ tử lại lần nữa.
(*)ly kinh phản đạo: rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo đức
Vân Xuất Tụ có thể nghe ra được hắn không phải lấy lui làm tiến mà là thật sự không cần Chung Vi trước mắt.
Trước kia hắn nhặt hai tiểu hài tử kia ở bên ngoài cũng là bởi vì hai đệ tử kia xuất hiện ở phụ cận cổng Thanh Hư tông, căn cốt lại rất không tồi, bị Tạ Phục Chi kéo về tăng nhân lực.
Năm đó Tạ Phục Chi có thể từ thiếu niên tiêu sái độc thân, phóng túng không chịu trói buộc biến thành Nam mụ mụ khéo léo giỏi giang như hiện tại cũng là vì Vân Xuất Tụ có được ký ức của hai thế giới giả thành tiểu hài tử nỗ lực thay đổi.
Nữ phụ có khả năng kiếm chuyện, tư chất tu luyện kỳ thật cũng không tệ lắm, là Thủy linh căn. Chỉ là bởi một ít nguyên nhân, nàng bị người đổi linh căn biến thành tứ linh căn phổ thông.
Vân Xuất Tụ nghĩ đến nội dung truyện lung tung lộn xộn liền đau đầu, muốn thay đổi cục diện này ngay từ đầu. Nàng hỏi hắn: “Sư phụ, người đã cho nàng đo linh căn chưa?”
Tạ Phục Chi có chút chột dạ: “Còn chưa, chẳng qua ta quên mất, có duyên với ta khẳng định sẽ không phải là một phàm nhân.”
Vân Xuất Tụ hỏi hắn muốn trắc linh thạch, nói với Chung Vi: “Ngươi đặt tay lên linh thạch này.”
Trắc linh thạch biểu thị Chung Vi là tứ linh căn, nhưng là Mộc hệ linh căn rất xuất chúng.
Vân Xuất Tụ biết sư phụ nhà mình không đáng tin cậy, bắt đầu giảng cho Chung Vi một ít kiến thức cơ bản của Tu Chân Giới: “Ngươi ở Dẫn Tiên Đài hẳn là có chút hiểu biết, ở Tu Chân Giới vô linh căn chỉ có thể làm phàm nhân bình thường, chỉ cần có linh căn là có thể tu luyện. Ngoài đơn linh căn, các linh căn khác tất cả đều là tạp linh căn, trong tạp linh căn, song linh căn là tốt nhất, ngũ linh căn là kém nhất...”
Linh căn là trời ban, muốn tạo ra linh căn thay đổi linh căn phải dùng thiên tài địa bảo, tu sĩ không thể cấp cho phàm nhân dùng loại đồ vật này.
Có thể làm nữ phụ ác độc có bối cảnh trong truyện, đương nhiên cũng không thể thực sự là phàm nhân, chẳng qua hiện tại Vân Xuất Tụ sẽ không giải thích những cái này cùng nữ phụ. Dù sao nàng cũng không có cách nào giải thích nguồn gốc thông tin của mình, càng không có biện pháp gúp Chung Vi báo thù, nói ra cũng là tự nhiên làm cho tiểu cô nương thương tâm.
“Ngươi tuy rằng là tứ linh căn nhưng là mộc linh căn có độ thuần không tồi, hơn nữa tuổi còn nhỏ, tiềm lực lớn, hẳn là sẽ có không ít tông môn muốn thu nhận ngươi, trồng cây cỏ đi đan tu hoặc dược tu đều rất tốt.”
Độ thuần của linh căn cũng sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện, độ thuần chia làm 4 cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Thiên linh căn nhất định là đơn linh căn nhưng độ thuần của đơn linh căn không nhất định có thể đạt tới Thiên linh căn, có thể chỉ có Địa cấp. Ngoại trừ Thiên linh căn, ba cấp Địa, Huyền, Hoàng lại đều tự chia thành tam đẳng, nhất đẳng tốt nhất, tam đẳng kém nhất.
Nhưng nếu ngũ linh căn đều cùng độ thuần, hơn nữa cấp bậc linh căn còn đặc biệt cao thì đó chính là trên cả đơn linh căn, gần với Hỗn Độn linh căn Thiên linh căn.
Sở dĩ nói là gần với là bởi vì Thiên linh căn giống như được thiên địa chiếu cố, nhưng thăng cấp cần linh khí cùng tài nguyên chỉ bằng một phần năm Hỗn Độn linh căn.
Tuy rằng dưới tình huống tu vi ngang nhau, Thiên linh căn đánh không lại Hỗn Độn linh căn, chỉ là nếu dốc lòng tu luyện quả thật cũng có thể so sánh. Giai đoạn đầu tốc độ tu luyện của Thiên linh căn so với Hỗn Độn linh căn nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa càng về sau thăng cấp cần càng nhiều tài tài nguyên. Tông môn bồi dưỡng đệ tử Thiên Linh căn thoải mái hơn mấy lần so với Hỗn Độn linh căn, cho dù là đại tông môn, người trước cũng được hoanh nghênh hơn so với người sau.
Vân Xuất Tụ nói: “Đương nhiên, Thanh Hư tông hiện giờ là một nghèo hai trắng, chúng ta căn bản không lo đệ tử có thiên phú bậc này, nuôi không nổi, cũng giữ không được.”
Tạ Phục Chi lập tức phản bác: “Trước kia Thanh Hư tông chúng ta cũng là đại tông môn, nào có như ngươi nói kém như vậy.”
Vân Xuất Tụ tức giận nói: “Người cũng biết đây là trước kia. Sư phụ, lúc con nói chuyện không cho người lại quấy nhiễu, nếu không năm nay không ủ rượu hoa đào cho người.”
Nàng vẻ mặt ôn nhu nói về thường thức với Chung Vi, lại giới thiệu vài tông môn không tệ lắm, hỏi đối phương: “Đệ tử cùng tông môn là đôi bên cùng có quyền lựa chọn nhưng nếu tông môn dốc hết tài nguyên cấp cho đệ tử mà sau đó đệ tử lại hối hận khi ở lại thì đó chính là nghịch đồ của tông môn. Hôm nay sự tình phát sinh đột ngột, sư phụ mơ hồ mang ngươi về, ngươi có cơ hội đổi ý, chớ sợ đi đường bị gió thổi, ta ngự kiếm mang ngươi quay về Dẫn Tiên Đài.”
Vân Xuất Tụ kiên nhẫn chờ nữ phụ cự tuyệt, rời xa tông môn xui xẻo các nàng, nói không chừng nội dung truyện có thể thay đổi.
Chung Vi do dự một lát, giọng nói run rẩy dần trở nên kiên định: “Ta nghĩ sẽ ở lại Thanh Hư tông.”
Trên đường đi tới rất xóc nảy Chung Vi không muốn quay về. Hơn nữa vạn nhất không ai muốn nhận nàng thì sao? Vân Xuất Tụ nói thật dễ nghe nhưng nàng cũng không tin hoàn toàn.
Xem ra không thể đối kháng lại mạch truyện, quên đi, dù sao hệ thống để nàng phát triển tông môn. Nữ phụ tuy rằng yêu đương mù quáng chút nhưng cũng có thực lực cùng khí vận, ở lại bên người mình cũng có thể giám sát.
Vân Xuất Tụ cong khóe miệng, bấm một cái Thanh Khiết quyết làm cho toàn thân nhóc ăn mày trở nên sạch sẽ, lúc này mới sờ lên mái tóc khô vàng của đối phương: “Vậy về sau muội chính là đệ tử nhỏ nhất của Thanh Hư tông, tiểu sư muội của tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.