Toàn Tông Môn Chỉ Có Ta Là Người
Chương 5:
Trường Nhạc Tư Ương
15/11/2024
Vân Xuất Tụ chạy ra vườn rau sau nhà hái chút rau xanh, lại bắt một gà từ sau núi, đào một ít măng.
Những thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường, không tính là linh thực chỉ là lây dính một ít linh khí trong núi, ăn rất ngon, phàm nhân ăn vào cũng có chỗ tốt, có thể làm cho người thường kéo dài tuổi thọ.
Mấy thứ như thế này làm cho Chung Vi cùng Nhị sư đệ Ngu Cửu ăn. Người trước là phàm nhân chưa luyện khí, người sau là Quỷ Tử Chi Thể không thể ăn linh thực.
Đối với ma quỷ mà nói, rất nhiều đồ vật có lợi cho tu sĩ đối với bọn họ lại là độc dược thủng ruột nhưng đồ ăn cơ bản của phàm nhân thì không có vấn đề gì. Vị Nhị sư đệ này của nàng hiển nhiên cũng không không phải cái thứ gì tốt, rõ ràng biết mình không thể ăn nhưng vì che dấu thân phận một hai phải ăn lại nôn, nôn lại ăn, giày vò như vậy khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn so với lúc vừa được Tạ Phục Chi nhặt về còn trắng bệch hơn.
Đồ hắn ăn là Vân Xuất Tụ làm, uống thuốc là Tạ Phục Chi nấu. Một trận khiến cho nàng thập phần áy náy, cảm thấy chính mình hại Nhị sư đệ, đem đối phương xem như ngọc lưu ly dễ vỡ mà che chở.
Nghĩ đến chỗ này, Vân Xuất Tụ lại răng rắc một tiếng mà bẻ gãy cổ gà, đối phương hiện giờ là người bệnh phạt không được, sợ đánh một quyền sẽ chết, chờ người tốt lên nàng sẽ giáo huấn.
Chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cho Tiểu sư muội cùng Nhị sư đệ rồi, kế tiếp là của nàng, Tạ Phục Chi cùng Đại sư đệ.
Vân Xuất Tụ thổi còi bắt đầu triệu hoán Đại sư đệ của mình: “Mạnh Hạc, đi vào rừng bắt con Cô Lỗ thú về. Hôm nay sư phụ thu Tiểu sư muội, chiêu đãi bữa tiệc đón gió tẩy trần ăn ngon một chút.”
Hoạt động giải trí ở Tu Chân Giới không nhiều lắm, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là nàng nghèo, tiêu phí không nổi cũng không có thời gian tiêu phí. Lúc Vân Xuất Tụ tâm tình không tốt liền ăn ăn ăn, tâm tình tốt tự thưởng cho mình cũng là ăn ăn ăn.
Bắt đầu tu luyện đến về sau có thể Tích Cốc, thời gian bế quab nàng liền dựa vào Ích Cốc đan duy trì sinh mệnh thể chứng. Nhưng chỉ cần có thời gian dư dả, Vân Xuất Tụ nhất định sẽ lựa chọn ăn cơm mà không phải nuốt tiểu dược hoàn.
Nếu không phải ở cảnh giới ngang nhau kiếm tu có thể vượt cấp mà chiến, mà sư tôn Tạ Phục Chi của nàng lại là một kiếm tu thì Vân Xuất Tụ thực muốn chạy đến Ngũ Vị tông làm một thực tu.
Mạnh Hạc thu được truyền âm, một đạo hắc ảnh dày đặc xẹt qua trong rừng. Trong chốc lát, hắn liền mang hai con Cô Lỗ thú xuất hiện trước mặt Vân Xuất Tụ.
Mạnh Hạc có cái tên tương đối văn vẻ nhưng diện mạo bản thân lại thiên về dã tính, ngũ quan là cái loại tinh xảo goác cạnh rõ nét, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao, màu da lúa mạch khỏe mạnh, môi hơi mỏng.
Thiếu niên mặc một thân đen xì ngồi xổm trước mặt nàng, tóc tai lộn xộn, trên đầu còn dính mấy cái cây cỏ, hai mắt đen nhánh như mực lấp lánh giống như một con chó lớn đang vẫy đuôi, chính xác mà nói, là một con sói nhỏ hoang dã: “Đại sư tỷ, Cô Lỗ thú.”
Vân Xuất Tụ nhìn Cô Lỗ thú béo mập trước mặt, vẻ mặt tán dương gật đầu. Nàng đưa tay gỡ cây cỏ trên đầu đối phương, đưa hai viên kẹo: “Làm không tồi, đệ mang nó đi mổ, hôm nay tỷ làm cho đệ thịt kho tàu Cô Lỗ thú ăn.”
Cô Lỗ thú là yêu thú mùi vị giống thịt lợn, phẩm chất mềm mại tươi ngon đặc biệt là bộ phận ngũ hoa, làm kiểu gì cũng đều ăn ngon. Đây không phải yêu thú hoang dại, là Vân Xuất Tụ lúc trước mua ở chợ nuôi thả trên núi, mỗi ngày gặm mấy thứ gì đó trong rừng, một đám nuôi không công đến mập mạp.
Tu sĩ tốt nhất là nên hạn chế ăn ngũ cốc hoa màu của phàm nhân, nếu không lại phải lo lắng bài trừ tạp chất trong cơ thể. Ngày thường nàng và Tạ Phục Chi ăn đều là lấy linh mễ cùng thịt yêu thú làm linh thực.
Trong tông môn nghèo, không mời nổi thực tu nấu cơm, cũng không đi nổi quán ăn, mọi thứ đều dựa vào chính mình. Linh dược là chính mình trồng, linh mễ cũng là tự mình gieo. Thời điểm mới bắt đầu, Vân Xuất Tụ trực tiếp vào núi bắt yêu thú, yêu thú hoang dại cấp thấp trong ngọn núi này đều bị Vân Xuất Tụ ăn hết rồi.
Sau lại vì ổn định và tăng thêm hương vị, nàng liền từ chợ mua giống tốt đã được thực tu gây trồng về nuôi trồng.
Thanh Hư tông các nàng cũng không dựa vào cái này để làm giàu, Vân Xuất Tụ muốn làm gieo trồng chăn nuôi cũng tất nhiên không thể thấu đáo. Những thứ đồ ăn đồ uống cũng đủ cho thầy trò hai người ăn, gặp phải thời điểm vận khí tốt còn có thể đại thu mùa vụ.
Hiện tại tông môn lập tức thêm ba miệng ăn, Đại sư đệ còn đặc biệt ăn nhiều, Vân Xuất Tụ cũng không tính một mình ôm đồm nhiều việc. Bọn họ đã nghĩ xong, chờ Tiểu sư muội Chung Vi ổn định, nghỉ ngơi vài ngày liền đến làm những việc thường ngày của tông môn, tự cấp tự túc, cơm no áo ấm.
Quản ngươi là cái gì ma cốt, quỷ tử, huyết mạch bán yêu, toàn bộ đều ngoan ngoãn đi khai hoang trồng trọt cho nàng. Thanh Hư tông không nuông chiều tiểu hài tử, cũng không bồi dưỡng phế vật chỉ biết há mồm xin cơm, dù sao năm đó nàng cũng trải qua như vậy. Lúc đó Thanh Hư tông thật sự nghèo, Tạ Phục Chi cái gì cũng không làm, mấy tên này so với nàng lúc ấy còn dễ chịu hơn rồi.
Tới gần giờ cơm, trong ống khói bay ra mùi cơm chín nồng đậm, Tạ Phục Chi vui vẻ xách một đầu linh ngư xuống: “Hôm nay là ngày tốt, vi sư tiếp thêm canh cá cho tiệc đón gió tẩy trần.”
Khó có khi hắn có vận khí tốt, hôm nay câu cá không có tay không mà về. Vân Xuất Tụ cầm xẻng cơm xào đồ ăn, tuyệt không khách khí sai hắn làm việc: “Người mang con cá đi xử lý, thái lát xong thì mag lại đây làm canh linh ngư dưa chua.”
Cho dù là sư phụ cũng không thể ngồi không chờ hiếu kính, dù sao bọn họ cũng không phải là đại tông môn gì, mỗi người đều phải làm việc cho nàng.
Lúc Vân Xuất Tụ xào rau, tiến độ cập nhật hệ thống từ 99% nhảy lên 100%. Nó dùng ước chừng bốn canh giờ, trời đều đã tối, rốt cuộc trước khi Vân Xuất Tụ ăn cơm chiều thành công tải xong.
[Hệ thống dưỡng thành tông môn của ngài đã tải xong, hiện tại login]
Trong đầu Vân Xuất Tụ có thêm một cái giao diện giống như trò chơi giả lập.
[Ký chủ: Vân Xuất Tụ]
[Giới tính: Nữ]
[Tuổi: Tròn mười sáu tuổi]
Đây là tuổi tác hiện tại của thân thể Vân Xuất Tụ.
[Huyết thống: nhân loại]
[Tu vi: Kim đan sơ kỳ tầng một]
[Khí huyết: 1w]
[Chân nguyên: 1,5w]
Khí huyết là giá trị sinh mệnh chính là thanh máu, chân nguyên đại khái chính là thanh mana, là linh khí chứa đựng trong cơ thể.
Nàng là pháp tu cho nên thanh mana sẽ cao hơn một chút, khí lực của thể tu sẽ càng mạnh hơn một chút.
[Phương hướng tu luyện: kiếm tu]
[Vũ khí: Phù Quang kiếm]
Phù Quang kiếm là kiếm Tạ Phục Chi cấp cho Vân Xuất Tụ, là vũ khí của nàng mà không phải bản mạng kiếm.
Bản mạng linh kiếm phải chậm rãi luyện hóa, còn có kiếm tu có thể thông qua tự thân cố gắng uẩn dưỡng ra linh kiếm, đạt tới người còn kiếm còn, người hủy kiếm vong, chính là trạng thái người kiếm hợp nhất.
Nàng vừa bước vào Kim đan sơ kỳ, tạm thời còn chưa luyện hóa kiếm bản mạng thuộc về mình.
[Trữ vật không gian: hai mươi ô]
[Tài sản cá nhân: 0 (có thể nạp)]
[Tài sản tông môn: 0]
Tài sản cá nhân có thể chuyển thành tài sản tông môn nhưng tài sản tông môn không thể biến thành tài sản cá nhân.
Giao diện phía trên bên phải là hòm thư nhỏ có hình dạng một con phi hạc chợt lóe lên. Nàng thử dùng ý niệm thao tác nhấn một cái vào tiểu tiên hạc đang vỗ cánh.
Tiểu tiên hạc phun ra một cái quyển trục, mặt trên có khắc bốn chữ to: [Gói quà tân thủ ]
Nếu là hệ thống hiển nhiên có gói quà tâm thủ, Vân Xuất Tụ bấm vào, gói quà tân thủ chuyển đến trữ vật không gian. Nàng bấm một cái, gói quà tân thủ liền biến thành (1k linh thạch), (1k gỗ), (1k quặng sắt) (1k nguyên liệu nấu ăn), (bản chép tay nhập môn tu chân), còn có một gói quà tân thủ có thể nhận khi lên Trúc Cơ kỳ.
Bản chép tay nhập môn tu chân đều giảng giải về nền tảng Tu Chân Giới, hiện tại đối với Vân Xuất Tụ mà nói không có chút nào hữu dụng. Nếu như khi nàng vừa tới thế giới này liền kích hoạt hệ thống thì cho dù không có Tạ Phục Chi, hệ thống cũng có thể giúp nàng trở thành một tán tu.
Ngoại trừ bản chép nền tảng còn có tài nguyên tân thủ (1k linh thạch), (1k gỗ), (1k quặng sắt), (1k nguyên liệu nấu ăn)
Lại bấm vào vật liệu gỗ, sau khi sử dụng, biểu tượng nhỏ vật liệu gỗ biến mất, biến thành 999 vật liệu gỗ cùng 1 vật liệu gỗ. Bởi vì trong giao diện hệ thống, một ô trữ vật của các vật phẩm đồng dạng có hạn mức cao nhất là 999.
Điểm này rất giống trò chơi tu luyện dựa theo cốt truyện mà Vân Xuất Tụ từng chơi, chẳng qua khác nhau ở chỗ nàng là hệ thống tông môn, không có giao diện treo máy tu luyện, cũng không có nhiều công năng loạn thất bát tao như vậy. Dù sao nàng bắt buộc cố định bàn tay vàng là hệ thống dưỡng thành tông môn chứ không phải là hệ thống đăng nhập treo máy thành thần.
Ý niệm Vân Xuất Tụ chuyển qua biểu tượng vật liệu gỗ, có thêm chữ (có thể lấy ra). Nàng thử lấy ra một cái vật liệu gỗ, một thanh gỗ tròn vo bỗng nhiên xuất hiện trong phòng bếp.
Nàng quan sát thanh gỗ, là một thanh vật liệu gỗ phi thường thô sơ, không ẩn chứa một chút linh lực nào. Tác dụng duy nhất của nó là ném xuống bếp lò phía dưới làm củi đốt, tác dụng không lớn.
Vân Xuất Tụ lại chọn sắt, cũng là một khối sắt thường rất phổ thông. Còn lại nguyên liệu nấu ăn là một khối thịt lợn ba chỉ tương đối đẹp mắt.
Nàng cẩn thận kiểm tra xong nguyên liệu nấu ăn, cũng không dám tự mình ăn, một đao chém thành hai nửa phân biệt yêu thú cùng phàm thú, dự định nhìn xem có ảnh hưởng đối với thân thể hay không.
Tuy nói rằng bàn tay vàng là thứ tốt, hiện tại cũng không xuất hiện cái gì hệ thống tiểu tinh linh cùng mình trao đổi. Nhưng vạn nhất hệ thống kỳ thật là đứng đầu độc thủ phía sau màn các loại trong truyện, nàng cũng không phải chưa từng xem qua.
Hệ thống đến chậm mười năm, nếu là vừa tới Vân Xuất Tụ có thể đã không cảnh giác như vậy nhưng hiện tại nàng tạm thời không dùng đến những tài nguyên thô sơ này.
Vân Xuất Tụ không tiếp tục ngiên cứu bàn tay vàng bởi vì đồ ăn đã làm xong. Nàng đói bụng lâu như vậy, trời đất bao la cũng không thể lấp đầy bụng lớn, dù sao 10 năm không dùng đến cái đồ chơi này cũng không vội một chốc này.
Nàng chào hỏi Mạnh Hạc bưng thức ăn ra ngoài: “Đại sư đệ, đệ đưa Tiểu sư đệ... Nhị sư đệ ra đây để hắn gặp Tiểu sư muội.” Trước kia không có Tiểu sư muội, Ngu Cửu là Tiểu sư đệ. Hiện tại có thêm một Tiểu sư muội, đối phương liền biến thành Nhị sư đệ.
Tuy rằng Ngu Cửu một bộ dáng liệt nửa người nằm trong phòng nhưng hôm nay cũng là chuẩn bị tiệc đón gí cho Chung Vi, tông môn chỉ có mấy nhân khẩu, có thể tới đương nhiên muốn toàn bộ đều đến.
“Đã biết Đại sư tỷ.” Mạnh Hạc rời đi như gió, nhanh chóng lôi xác Ngu Cửu nằm trên giường đi ra, chính xác mà nói là đem người nhét vào xe lăn mà Tạ Phục Chi tự tay làm đẩy ra.
Tuổi Ngu Cửu cùng Mạnh Hạc không sai biệt lắm thậm chí còn lớn hơn mấy tháng, chỉ là hắn thoạt nhìn lộ vẻ nhỏ hơn một chút. Nếu nói Mạnh Hạc là dã lang thì hắn chính là một con hạc bệnh, dung nhan thập phần tao nhã đoan chính, là quý công tử chỉ thế gia mới có thể dưỡng ra được.
Chỉ là thân thể quá kém, sắc mặt tái nhợt quá mức, giống như có thể tắt thở bất cứ khi nào chỉ trong một giây. Ở trong truyện, Ngu Cửu tâm cơ thâm trầm, chính là bề ngoài là quân tử văn nhã nhưng thực tế nọc độc đầy mình. Hắn là một con độc xà lãnh huyết, tê tê phun nọc độc bất thình lình cắn người ta một ngụm trí mạng.
Bàn là bàn tròn, không phân biệt chủ thứ, có điều Vân Xuất Tụ ngồi bên cạnh Chung Vi: “Những món ăn này là chuẩn bị cho muội cùng Nhị sư đệ, những món khác muội tạm thời chưa ăn được.”
Chung Vi gật đầu, nàng thay một thân y phục màu vàng nhạt, là y phục cũ của Vân Xuất Tụ.
Tạ Phục Chi tinh mắt: “Bộ y phục này có chút quen mắt. A Tụ, là của con mặc khi còn nhỏ đi.”
Mấy ánh mắt đều nhìn về phía Chung Vi, Ngu Cửu con ngươi đen láy vẻ mặt không hiểu, còn lại Mạnh Hạc vẻ mặt ngo ngoe rục rịch.
Vân Xuất Tụ đa số thời điểm vẫn tôn kính người sư phụ này, có vấn đề nàng sẽ trả lời: “Vâng. Hai ngày nữa con sẽ dẫn Tiểu sư muội xuống chợ dưới chân núi mua bộ đồ mới, trước hết để nàng mặc tạm y phục cũ của con.”
Mạnh Hạc nói lời kinh người: “Sư tỷ, vì cái gì nàng có thể mặc y phục cũ của tỷ, đệ cũng muốn y phục cũ của tỷ.”
Mạnh Hạc năm nay mười bốn tuổi, nam hài tử trưởng thành chậm, vóc dáng của hắn không sai biệt lắm so với Vân Xuất Tụ mười sáu tuổi.
Tạ Phục Chi phun ngụm rượu hoa đào trong miệng lên mặt Mạnh Hạc ngồi đối diện. Mặc dù lúc hắn nhặt được Mạnh Hạc trên người đối phương chảy rất nhiều máu, cũng không biết có phải đần độn hay không. Hắn rõ ràng đã có tu vi luyện khí tầng bảy nhưng đầu óc không tốt lắm, không hiểu rất nhiều thường thức.
“Đại sư tỷ của ngươi là nữ nhân, Tiểu sư muội ngươi cũng là nữ nhân, ngươi một cái nam nhân muốn y phục cũ của sư tỷ làm cái gì.”
Ma quả nhiên là sinh vật không thể nói lý, đặc biệt là loại ngốc cẩu đụng hư đầu óc. Tạ Phục Chi gắp một miếng thịt to nhét vào miệng Mạnh Hạc: “Ăn cơm, câm miệng!”
Những thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường, không tính là linh thực chỉ là lây dính một ít linh khí trong núi, ăn rất ngon, phàm nhân ăn vào cũng có chỗ tốt, có thể làm cho người thường kéo dài tuổi thọ.
Mấy thứ như thế này làm cho Chung Vi cùng Nhị sư đệ Ngu Cửu ăn. Người trước là phàm nhân chưa luyện khí, người sau là Quỷ Tử Chi Thể không thể ăn linh thực.
Đối với ma quỷ mà nói, rất nhiều đồ vật có lợi cho tu sĩ đối với bọn họ lại là độc dược thủng ruột nhưng đồ ăn cơ bản của phàm nhân thì không có vấn đề gì. Vị Nhị sư đệ này của nàng hiển nhiên cũng không không phải cái thứ gì tốt, rõ ràng biết mình không thể ăn nhưng vì che dấu thân phận một hai phải ăn lại nôn, nôn lại ăn, giày vò như vậy khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn so với lúc vừa được Tạ Phục Chi nhặt về còn trắng bệch hơn.
Đồ hắn ăn là Vân Xuất Tụ làm, uống thuốc là Tạ Phục Chi nấu. Một trận khiến cho nàng thập phần áy náy, cảm thấy chính mình hại Nhị sư đệ, đem đối phương xem như ngọc lưu ly dễ vỡ mà che chở.
Nghĩ đến chỗ này, Vân Xuất Tụ lại răng rắc một tiếng mà bẻ gãy cổ gà, đối phương hiện giờ là người bệnh phạt không được, sợ đánh một quyền sẽ chết, chờ người tốt lên nàng sẽ giáo huấn.
Chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn cho Tiểu sư muội cùng Nhị sư đệ rồi, kế tiếp là của nàng, Tạ Phục Chi cùng Đại sư đệ.
Vân Xuất Tụ thổi còi bắt đầu triệu hoán Đại sư đệ của mình: “Mạnh Hạc, đi vào rừng bắt con Cô Lỗ thú về. Hôm nay sư phụ thu Tiểu sư muội, chiêu đãi bữa tiệc đón gió tẩy trần ăn ngon một chút.”
Hoạt động giải trí ở Tu Chân Giới không nhiều lắm, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là nàng nghèo, tiêu phí không nổi cũng không có thời gian tiêu phí. Lúc Vân Xuất Tụ tâm tình không tốt liền ăn ăn ăn, tâm tình tốt tự thưởng cho mình cũng là ăn ăn ăn.
Bắt đầu tu luyện đến về sau có thể Tích Cốc, thời gian bế quab nàng liền dựa vào Ích Cốc đan duy trì sinh mệnh thể chứng. Nhưng chỉ cần có thời gian dư dả, Vân Xuất Tụ nhất định sẽ lựa chọn ăn cơm mà không phải nuốt tiểu dược hoàn.
Nếu không phải ở cảnh giới ngang nhau kiếm tu có thể vượt cấp mà chiến, mà sư tôn Tạ Phục Chi của nàng lại là một kiếm tu thì Vân Xuất Tụ thực muốn chạy đến Ngũ Vị tông làm một thực tu.
Mạnh Hạc thu được truyền âm, một đạo hắc ảnh dày đặc xẹt qua trong rừng. Trong chốc lát, hắn liền mang hai con Cô Lỗ thú xuất hiện trước mặt Vân Xuất Tụ.
Mạnh Hạc có cái tên tương đối văn vẻ nhưng diện mạo bản thân lại thiên về dã tính, ngũ quan là cái loại tinh xảo goác cạnh rõ nét, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao, màu da lúa mạch khỏe mạnh, môi hơi mỏng.
Thiếu niên mặc một thân đen xì ngồi xổm trước mặt nàng, tóc tai lộn xộn, trên đầu còn dính mấy cái cây cỏ, hai mắt đen nhánh như mực lấp lánh giống như một con chó lớn đang vẫy đuôi, chính xác mà nói, là một con sói nhỏ hoang dã: “Đại sư tỷ, Cô Lỗ thú.”
Vân Xuất Tụ nhìn Cô Lỗ thú béo mập trước mặt, vẻ mặt tán dương gật đầu. Nàng đưa tay gỡ cây cỏ trên đầu đối phương, đưa hai viên kẹo: “Làm không tồi, đệ mang nó đi mổ, hôm nay tỷ làm cho đệ thịt kho tàu Cô Lỗ thú ăn.”
Cô Lỗ thú là yêu thú mùi vị giống thịt lợn, phẩm chất mềm mại tươi ngon đặc biệt là bộ phận ngũ hoa, làm kiểu gì cũng đều ăn ngon. Đây không phải yêu thú hoang dại, là Vân Xuất Tụ lúc trước mua ở chợ nuôi thả trên núi, mỗi ngày gặm mấy thứ gì đó trong rừng, một đám nuôi không công đến mập mạp.
Tu sĩ tốt nhất là nên hạn chế ăn ngũ cốc hoa màu của phàm nhân, nếu không lại phải lo lắng bài trừ tạp chất trong cơ thể. Ngày thường nàng và Tạ Phục Chi ăn đều là lấy linh mễ cùng thịt yêu thú làm linh thực.
Trong tông môn nghèo, không mời nổi thực tu nấu cơm, cũng không đi nổi quán ăn, mọi thứ đều dựa vào chính mình. Linh dược là chính mình trồng, linh mễ cũng là tự mình gieo. Thời điểm mới bắt đầu, Vân Xuất Tụ trực tiếp vào núi bắt yêu thú, yêu thú hoang dại cấp thấp trong ngọn núi này đều bị Vân Xuất Tụ ăn hết rồi.
Sau lại vì ổn định và tăng thêm hương vị, nàng liền từ chợ mua giống tốt đã được thực tu gây trồng về nuôi trồng.
Thanh Hư tông các nàng cũng không dựa vào cái này để làm giàu, Vân Xuất Tụ muốn làm gieo trồng chăn nuôi cũng tất nhiên không thể thấu đáo. Những thứ đồ ăn đồ uống cũng đủ cho thầy trò hai người ăn, gặp phải thời điểm vận khí tốt còn có thể đại thu mùa vụ.
Hiện tại tông môn lập tức thêm ba miệng ăn, Đại sư đệ còn đặc biệt ăn nhiều, Vân Xuất Tụ cũng không tính một mình ôm đồm nhiều việc. Bọn họ đã nghĩ xong, chờ Tiểu sư muội Chung Vi ổn định, nghỉ ngơi vài ngày liền đến làm những việc thường ngày của tông môn, tự cấp tự túc, cơm no áo ấm.
Quản ngươi là cái gì ma cốt, quỷ tử, huyết mạch bán yêu, toàn bộ đều ngoan ngoãn đi khai hoang trồng trọt cho nàng. Thanh Hư tông không nuông chiều tiểu hài tử, cũng không bồi dưỡng phế vật chỉ biết há mồm xin cơm, dù sao năm đó nàng cũng trải qua như vậy. Lúc đó Thanh Hư tông thật sự nghèo, Tạ Phục Chi cái gì cũng không làm, mấy tên này so với nàng lúc ấy còn dễ chịu hơn rồi.
Tới gần giờ cơm, trong ống khói bay ra mùi cơm chín nồng đậm, Tạ Phục Chi vui vẻ xách một đầu linh ngư xuống: “Hôm nay là ngày tốt, vi sư tiếp thêm canh cá cho tiệc đón gió tẩy trần.”
Khó có khi hắn có vận khí tốt, hôm nay câu cá không có tay không mà về. Vân Xuất Tụ cầm xẻng cơm xào đồ ăn, tuyệt không khách khí sai hắn làm việc: “Người mang con cá đi xử lý, thái lát xong thì mag lại đây làm canh linh ngư dưa chua.”
Cho dù là sư phụ cũng không thể ngồi không chờ hiếu kính, dù sao bọn họ cũng không phải là đại tông môn gì, mỗi người đều phải làm việc cho nàng.
Lúc Vân Xuất Tụ xào rau, tiến độ cập nhật hệ thống từ 99% nhảy lên 100%. Nó dùng ước chừng bốn canh giờ, trời đều đã tối, rốt cuộc trước khi Vân Xuất Tụ ăn cơm chiều thành công tải xong.
[Hệ thống dưỡng thành tông môn của ngài đã tải xong, hiện tại login]
Trong đầu Vân Xuất Tụ có thêm một cái giao diện giống như trò chơi giả lập.
[Ký chủ: Vân Xuất Tụ]
[Giới tính: Nữ]
[Tuổi: Tròn mười sáu tuổi]
Đây là tuổi tác hiện tại của thân thể Vân Xuất Tụ.
[Huyết thống: nhân loại]
[Tu vi: Kim đan sơ kỳ tầng một]
[Khí huyết: 1w]
[Chân nguyên: 1,5w]
Khí huyết là giá trị sinh mệnh chính là thanh máu, chân nguyên đại khái chính là thanh mana, là linh khí chứa đựng trong cơ thể.
Nàng là pháp tu cho nên thanh mana sẽ cao hơn một chút, khí lực của thể tu sẽ càng mạnh hơn một chút.
[Phương hướng tu luyện: kiếm tu]
[Vũ khí: Phù Quang kiếm]
Phù Quang kiếm là kiếm Tạ Phục Chi cấp cho Vân Xuất Tụ, là vũ khí của nàng mà không phải bản mạng kiếm.
Bản mạng linh kiếm phải chậm rãi luyện hóa, còn có kiếm tu có thể thông qua tự thân cố gắng uẩn dưỡng ra linh kiếm, đạt tới người còn kiếm còn, người hủy kiếm vong, chính là trạng thái người kiếm hợp nhất.
Nàng vừa bước vào Kim đan sơ kỳ, tạm thời còn chưa luyện hóa kiếm bản mạng thuộc về mình.
[Trữ vật không gian: hai mươi ô]
[Tài sản cá nhân: 0 (có thể nạp)]
[Tài sản tông môn: 0]
Tài sản cá nhân có thể chuyển thành tài sản tông môn nhưng tài sản tông môn không thể biến thành tài sản cá nhân.
Giao diện phía trên bên phải là hòm thư nhỏ có hình dạng một con phi hạc chợt lóe lên. Nàng thử dùng ý niệm thao tác nhấn một cái vào tiểu tiên hạc đang vỗ cánh.
Tiểu tiên hạc phun ra một cái quyển trục, mặt trên có khắc bốn chữ to: [Gói quà tân thủ ]
Nếu là hệ thống hiển nhiên có gói quà tâm thủ, Vân Xuất Tụ bấm vào, gói quà tân thủ chuyển đến trữ vật không gian. Nàng bấm một cái, gói quà tân thủ liền biến thành (1k linh thạch), (1k gỗ), (1k quặng sắt) (1k nguyên liệu nấu ăn), (bản chép tay nhập môn tu chân), còn có một gói quà tân thủ có thể nhận khi lên Trúc Cơ kỳ.
Bản chép tay nhập môn tu chân đều giảng giải về nền tảng Tu Chân Giới, hiện tại đối với Vân Xuất Tụ mà nói không có chút nào hữu dụng. Nếu như khi nàng vừa tới thế giới này liền kích hoạt hệ thống thì cho dù không có Tạ Phục Chi, hệ thống cũng có thể giúp nàng trở thành một tán tu.
Ngoại trừ bản chép nền tảng còn có tài nguyên tân thủ (1k linh thạch), (1k gỗ), (1k quặng sắt), (1k nguyên liệu nấu ăn)
Lại bấm vào vật liệu gỗ, sau khi sử dụng, biểu tượng nhỏ vật liệu gỗ biến mất, biến thành 999 vật liệu gỗ cùng 1 vật liệu gỗ. Bởi vì trong giao diện hệ thống, một ô trữ vật của các vật phẩm đồng dạng có hạn mức cao nhất là 999.
Điểm này rất giống trò chơi tu luyện dựa theo cốt truyện mà Vân Xuất Tụ từng chơi, chẳng qua khác nhau ở chỗ nàng là hệ thống tông môn, không có giao diện treo máy tu luyện, cũng không có nhiều công năng loạn thất bát tao như vậy. Dù sao nàng bắt buộc cố định bàn tay vàng là hệ thống dưỡng thành tông môn chứ không phải là hệ thống đăng nhập treo máy thành thần.
Ý niệm Vân Xuất Tụ chuyển qua biểu tượng vật liệu gỗ, có thêm chữ (có thể lấy ra). Nàng thử lấy ra một cái vật liệu gỗ, một thanh gỗ tròn vo bỗng nhiên xuất hiện trong phòng bếp.
Nàng quan sát thanh gỗ, là một thanh vật liệu gỗ phi thường thô sơ, không ẩn chứa một chút linh lực nào. Tác dụng duy nhất của nó là ném xuống bếp lò phía dưới làm củi đốt, tác dụng không lớn.
Vân Xuất Tụ lại chọn sắt, cũng là một khối sắt thường rất phổ thông. Còn lại nguyên liệu nấu ăn là một khối thịt lợn ba chỉ tương đối đẹp mắt.
Nàng cẩn thận kiểm tra xong nguyên liệu nấu ăn, cũng không dám tự mình ăn, một đao chém thành hai nửa phân biệt yêu thú cùng phàm thú, dự định nhìn xem có ảnh hưởng đối với thân thể hay không.
Tuy nói rằng bàn tay vàng là thứ tốt, hiện tại cũng không xuất hiện cái gì hệ thống tiểu tinh linh cùng mình trao đổi. Nhưng vạn nhất hệ thống kỳ thật là đứng đầu độc thủ phía sau màn các loại trong truyện, nàng cũng không phải chưa từng xem qua.
Hệ thống đến chậm mười năm, nếu là vừa tới Vân Xuất Tụ có thể đã không cảnh giác như vậy nhưng hiện tại nàng tạm thời không dùng đến những tài nguyên thô sơ này.
Vân Xuất Tụ không tiếp tục ngiên cứu bàn tay vàng bởi vì đồ ăn đã làm xong. Nàng đói bụng lâu như vậy, trời đất bao la cũng không thể lấp đầy bụng lớn, dù sao 10 năm không dùng đến cái đồ chơi này cũng không vội một chốc này.
Nàng chào hỏi Mạnh Hạc bưng thức ăn ra ngoài: “Đại sư đệ, đệ đưa Tiểu sư đệ... Nhị sư đệ ra đây để hắn gặp Tiểu sư muội.” Trước kia không có Tiểu sư muội, Ngu Cửu là Tiểu sư đệ. Hiện tại có thêm một Tiểu sư muội, đối phương liền biến thành Nhị sư đệ.
Tuy rằng Ngu Cửu một bộ dáng liệt nửa người nằm trong phòng nhưng hôm nay cũng là chuẩn bị tiệc đón gí cho Chung Vi, tông môn chỉ có mấy nhân khẩu, có thể tới đương nhiên muốn toàn bộ đều đến.
“Đã biết Đại sư tỷ.” Mạnh Hạc rời đi như gió, nhanh chóng lôi xác Ngu Cửu nằm trên giường đi ra, chính xác mà nói là đem người nhét vào xe lăn mà Tạ Phục Chi tự tay làm đẩy ra.
Tuổi Ngu Cửu cùng Mạnh Hạc không sai biệt lắm thậm chí còn lớn hơn mấy tháng, chỉ là hắn thoạt nhìn lộ vẻ nhỏ hơn một chút. Nếu nói Mạnh Hạc là dã lang thì hắn chính là một con hạc bệnh, dung nhan thập phần tao nhã đoan chính, là quý công tử chỉ thế gia mới có thể dưỡng ra được.
Chỉ là thân thể quá kém, sắc mặt tái nhợt quá mức, giống như có thể tắt thở bất cứ khi nào chỉ trong một giây. Ở trong truyện, Ngu Cửu tâm cơ thâm trầm, chính là bề ngoài là quân tử văn nhã nhưng thực tế nọc độc đầy mình. Hắn là một con độc xà lãnh huyết, tê tê phun nọc độc bất thình lình cắn người ta một ngụm trí mạng.
Bàn là bàn tròn, không phân biệt chủ thứ, có điều Vân Xuất Tụ ngồi bên cạnh Chung Vi: “Những món ăn này là chuẩn bị cho muội cùng Nhị sư đệ, những món khác muội tạm thời chưa ăn được.”
Chung Vi gật đầu, nàng thay một thân y phục màu vàng nhạt, là y phục cũ của Vân Xuất Tụ.
Tạ Phục Chi tinh mắt: “Bộ y phục này có chút quen mắt. A Tụ, là của con mặc khi còn nhỏ đi.”
Mấy ánh mắt đều nhìn về phía Chung Vi, Ngu Cửu con ngươi đen láy vẻ mặt không hiểu, còn lại Mạnh Hạc vẻ mặt ngo ngoe rục rịch.
Vân Xuất Tụ đa số thời điểm vẫn tôn kính người sư phụ này, có vấn đề nàng sẽ trả lời: “Vâng. Hai ngày nữa con sẽ dẫn Tiểu sư muội xuống chợ dưới chân núi mua bộ đồ mới, trước hết để nàng mặc tạm y phục cũ của con.”
Mạnh Hạc nói lời kinh người: “Sư tỷ, vì cái gì nàng có thể mặc y phục cũ của tỷ, đệ cũng muốn y phục cũ của tỷ.”
Mạnh Hạc năm nay mười bốn tuổi, nam hài tử trưởng thành chậm, vóc dáng của hắn không sai biệt lắm so với Vân Xuất Tụ mười sáu tuổi.
Tạ Phục Chi phun ngụm rượu hoa đào trong miệng lên mặt Mạnh Hạc ngồi đối diện. Mặc dù lúc hắn nhặt được Mạnh Hạc trên người đối phương chảy rất nhiều máu, cũng không biết có phải đần độn hay không. Hắn rõ ràng đã có tu vi luyện khí tầng bảy nhưng đầu óc không tốt lắm, không hiểu rất nhiều thường thức.
“Đại sư tỷ của ngươi là nữ nhân, Tiểu sư muội ngươi cũng là nữ nhân, ngươi một cái nam nhân muốn y phục cũ của sư tỷ làm cái gì.”
Ma quả nhiên là sinh vật không thể nói lý, đặc biệt là loại ngốc cẩu đụng hư đầu óc. Tạ Phục Chi gắp một miếng thịt to nhét vào miệng Mạnh Hạc: “Ăn cơm, câm miệng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.