Toàn Tông Môn Chỉ Có Ta Là Người

Chương 4:

Trường Nhạc Tư Ương

15/11/2024

Tạ Phục Chi trước đó không được cho kẹo, yếu ớt lên tiếng: “A Tụ, con còn giận ta sao?”

Nếu đã nhận tiểu đồ đệ hắn nhặt về, Vân Xuất Tụ hẳn là sẽ không tức giận với mình đâu.

Vân Xuất Tụ nhìn biểu tượng khóc lóc trên đỉnh đầu hắn, đưa tay mở ra một viên kẹo trong lòng bàn tay trắng nõn, vỏ kẹo màu tím là vị nho mà Tạ Phục Chi thích.

Sau khi lấy lại lý trí, nàng tỉnh ngộ ra. Đại sư đệ và Nhị sư đệ đều xuất hiện ở dưới Vân Phong của Thanh Hư tông. Bọn họ vào tông môn là do nội dung truyện thúc đẩy, vận mệnh cho phép.

Tạ Phục Chi hiện tại chính là một Nguyên Anh kỳ đỉnh phong nhỏ nhỏ cũng không phải là trùm phản diện diệt thế khuẩy đảo phong vân của sau này. Nàng không nên dận chó đánh mèo lên đầu hắn.

“Cho ta!”

Tạ Phục Chi ngay lập tức lấy kẹo, sợ Vân Xuất Tu hối hận nhanh chóng lột vỏ kẹo nhét vào miệng trước. Biểu tượng đám mây nhỏ đang khóc trên đỉnh đầu của người nào đó trong nháy mắt biến thành mặt trời nhỏ tươi cười sáng lạn: “Chỉ có A Tụ là tốt nhất. Sư phụ không có con cũng không biết phải làm sao bây giờ.”

Kỳ thật hắn cũng không cảm thấy mình mang Chung Vi đến có gì sai, ở chỗ này xin tha thứ bán manh chỉ là vì áy náy mình đã tới muộn một chút. Sớm biết rằng độ kiếp không dễ, cho dù không cửu tử nhất sinh, nhưng cũng là mạo hiểm.

Chính mình lúc trước thực không nên đáp ứng với Vân Xuất Tụ đi Phàm Giới trước tuyển nhận tân cái quái gì đệ tử, nên kiên trì ở lại bên cạnh đồ đệ làm hộ pháp mới đúng. Lúc trước hắn có thể tùy tiện nói đem Chung Vi trở về cũng không phải là không có ý giận chó đánh mèo.

Nếu như Vân Xuất Tụ thực sự bởi vậy mà ngã xuống, Tạ Phục Chi tất nhiên không có lòng dạ nào dạy dỗ đồ đệ khác.

“Sư phụ, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về trước đi.”

Nơi này không phải là nơi thích hợp để dạy dỗ tân đệ tử, mặc dù gần Phàm Giới nhưng cách Vân Sơn nơi ở của Thanh Hư Tông cũng rất xa.

Khi đến là Tạ Phục Chi mang theo Chung Vi, thời điểm về tông tự nhiên là Vân Xuất Tụ dẫn người ngự kiếm. Tông môn các nàng thật sự nghèo, tuy rằng có pháp khí thuyền mây các loại trước kia lưu lại nhưng thực sự chi trả không nổi lượng linh thạch tiêu hao, vẫn là bớt ăn bớt mặc, tay làm hàm nhai mới tốt.

Vân Xuất Tụ cho mình kẹo ăn, Tạ Phục Chi cũng ăn. Chung Vi rất có năng lực học hỏi tỏ vẻ chính mình tính nhiệm đối với Đại sư tỷ.

Nàng cầm viên kẹo hoa quả màu hồng nhạt, vị đào ngọt ngào. Chung Vi cũng không nỡ dùng đầu lưỡi liếm tan ra, càng không nỡ dùng răng cắn, chỉ chậm rãi ngậm lấy.

Nhưng lúc này viên kẹo nho nhỏ đã hóa thành một ngụm nước đào ngọt ngào trong miệng nàng. Chung Vi chỉ có thể dùng sức cắn môi, trong khoang miệng đều là máu tươi vị rỉ sắt.

Viên kẹo nho nhỏ vừa cung cấp cho nàng chút năng lượng làm cho nàng không bị đau bụng vì đói.

Nhưng nàng vừa nôn ra hết mọi thứ, nếu tiếp tục giống như lúc trước, Chung Vi cảm thấy mình như thế này phỏng chừng phun ra cả mật.

Cho dù thay đổi người khác mang nàng theo nhưng là lần đầu trải nghiệm rất không ổn. Chung Vi kinh hồn táng đảm đứng trên thân kiếm mỏng manh, nàng nhắm hai mắt lại, gắt gao nắm chặt vạt áo phiêu dật của Vân Xuất Tụ.



Mặt và tay nàng, thậm chí cả quần áo trên người đều được Thanh Khiết thuật làm cho sạch sẽ, cầm vào quần áo sẽ không bẩn, hẳn là sẽ không bị Đại sư tỷ trước mặt này trách tội.

Chung Vi cũng không giống như các phàm nhân khác cảm thấy tu sĩ là tiên nhân. Nàng biết bọn họ chẳng qua là một đám người có được năng lực cường đại, ý đồ nghịch thiên cải mệnh muốn trường sinh mà thôi, cũng không phải là Bồ Tát trách trời thương dân, thế giới này vẫn là phép tắc cá lớn nuốt cá bế, thậm chí lãnh khốc hơn, vì cướp đoạt tài nguyên mà giết người đoạt bảo cũng phá lệ thông thường.

Kiếm bay lên nhưng không giống như lúc trước, những cơn gió mạnh như dao cắt vào mặt không có chút ảnh hưởng đến mặt Chung Vi. Nàng mở to hai mắt, phát hiện xung quanh thân kiếm có thêm một tầng kim quang nhàn nhạt. Đây là Vân Xuất Tụ dùng linh lực tạo ra một cái vòng phòng hộ, thực tri kỷ cản trở cuồng phong giúp nàng.

Vân Xuất Tụ nghiêng mặt nhìn vào mắt Chung Vi phía sau: “Đừng lo lắng, có vòng phòng hộ dù đứng không vững cũng sẽ không ngã xuống. Muội nếu sợ độ cao thì đừng nhìn xuống dưới, về sau chờ muội tự học xong ngự kiếm sẽ không sợ hãi nữa.”

Người phía sau cẩn thận duỗi chân ra khỏi thân kiếm, mũi giày nhẹ nhàng đụng đụng vào kim quang xung quanh, quả thật rất cứng rắn, lòng nàng nhất thời yên ổn hơn rất nhiều.

Vân Xuất Tụ không gấp gáp tất nhiên sẽ không ngự kiếm nhanh giống như Tạ Phục Chi lúc trước. Hơn nữa, lúc ấy Chung Vi bị xách cổ đi, toàn thân treo lơ lửng giữa không trung. Hiện tại nàng hai chân vững vàng đứng trên thân kiếm, có loại cảm giác như đạp trên đất bằng. Thể nghiệm cảm giác lúc trước và lúc sau giống như sự khác biệt giữa việc lái xe ba bánh trên đường núi và lái chiếc xe Audi A6 trên đường cao tốc ở thế giới hiện đại vậy.

Tóm lại, Chung Vi phát hiện hóa ra mình không sợ độ cao, cũng không bị say phi kiếm, hoàn toàn là do sư phụ tiện nghi không đáng tin. Mặc kệ Vân Xuất Tụ có phải nữ nhân ác độc khuôn mặt ngây thơ tâm địa rắn rết hay không, lúc này trong lòng Chung Vi, Đại sư tỷ tốt hơn rất nhiều so với sư phụ, động tác lại ôn nhu săn sóc.

Mất ròng rã hai canh giờ, Vân Xuất Tụ mới mang theo Chung Vi đáp xuống Vân Phong. Thanh Hư tông ẩn nấp bên trong mây mù, nàng đứng trên thanh kiếm cách mặt đất một khoảng mấy cm, nhảy từ trên thân kiếm xuống, lại nhìn về phía Chung Vi: “Tiểu sư muội xuống dưới đi, chúng ta tới tông môn rồi.”

Y phục bẩn thỉu của Chung Vi đã được Thanh Khiết thuật biến thành một bộ áo gai sạch sẽ nhưng y phục vẫn có chút rách rưới. Đôi giày nàng đi cũng có chút rách, khi di chuyển ngón chân lộ ra, lại bởi vì trên núi lạnh đến lợi hại theo bản năng cuộn tròn lại.

Một chiếc áo choàng sạch sẽ choàng lên người nhóc ăn mày sắc mặt có chút thuần khiết, đem cả người nàng bọc lại trong y phục ấm áp: “Trên núi lạnh hơn so với chân núi, muội hiện tại thân thể là bằng xương bằng thịt chỉ có thể mặc nhiều thêm một chút.”

Thanh Hư tông tuy rằng xuống dốc nhưng phòng ở không hề ít, chỉ là đại điện trước đây bởi vì người ở thưa thớt, có vẻ hơi đổ nát. Vân Xuất Tụ cũng không quan tâm những cái này, phòng trống còn nhiều, bọn họ chỉ có vài người ở cũng không thể hao phí linh lực mỗi ngày đi dọn dẹp giữ gìn.

Vân Xuất Tụ chỉ vào một loạt phòng ở nói: “Trạch viện nơi này muội tùy tiện chọn một cái, chọn xong rồi lại đi khố phòng chọn gia cụ.”

Chung Vi giọng nói vẫn run rẩy: “Muội có thể ở nơi này không? Không cần hỏi qua sư phụ sao?”

Vân Xuất Tụ là Đại sư tỷ, Tạ Phục Chi là sư phụ bối phận cao hơn các nàng một bậc, tuổi lớn hơn một chút, nhất định là người có địa vị cao nhất tông môn. Chung Vi kỳ thật là trốn ra từ trong đại trạch, tuổi còn nhỏ nhưng quy củ lại học không ít. Tuy rằng nàng cũng không thích sư phụ, chỉ là trên mặt vẫn hiện vẻ nhu thuận cung kính.

Vân Xuất Tụ nói: “Không cần, sư phụ không thích quản việc, những việc vặt vãnh đều là tỷ quản. Tông môn chúng ta cũng chỉ có vài người, không nhiều quy củ như các đại tông môn, muội thiếu cái gì đều có thể hỏi tỷ.”

Sau này nhiều người nhất định phải tuân theo quy củ, nhưng hiện tại bọn họ trên dưới tông môn mới có năm người.

“Vậy sư tỷ ở đâu?”

Vân Xuất Tụ chỉ một gian phòng lớn ở trung tâm: “Tỷ ở đây, sư phụ ở trên đỉnh núi. Hắn thích câu cá ở thiên trì, nơi đó rất lạnh, xuống núi cũng không tiện.”

Trước kia không thể ngự kiếm, Vân Xuất Tụ cũng không nguyện ý lên đỉnh núi, sau lại quen ở dưới chân núi, càng cũng lười chuyển ổ.



Thiếu nữ chỉ ngón trỏ thon dài vào mấy gian phòng: “Đại sư huynh của muội ở gian bên trái này, gian tiếp theo là của Nhị sư huynh của muội, những gian khác tùy muội chọn.”

Chung Vi lập tức nói: “Muội muốn ở bên cạnh gian này, muội muốn ở gần với Đại sư tỷ.”

Nếu là ở nhà nàng trước đây, Tạ Phục Chi tương đương với chủ nhân của gia đình, Đại sư tỷ chính là đại quản gia tông môn nắm giữ chi phí ăn mặc một nhà. Đích tử, đích nữ có chủ mẫu quan tâm, nàng là thứ nữ không có cảm giác tồn tại do tiểu thiếp không được sủng ái sinh ra nên phải lấy lòng quản sự.

Nàng cũng không phải là rất thích Vân Xuất Tụ, chỉ là theo bản năng lấy lòng đối phương mà thôi.

Vân Xuất Tụ đưa mắt nhìn đỉnh đầu tiểu cô nương, giá trị hắc hóa của đối phương không gia tăng, mây đen trên đỉnh đầu cũng đã biến mất, xem ra không có biến hóa cảm xúc quá kịch liệt.

Cuộc sống trước kia của nữ phụ trôi qua cũng không tốt, hơn nữa lại mẫn cảm tự ti, tính tình ngày thường thực yếu đuối bám người. Nhưng nàng đời trước cũng không phải làm nghề giáo viên mầm non, sẽ không dỗ nữ phụ như dỗ dành tiểu bảo bảo.

Đời trước chính nàng mới học đại học, đời này bắt đầu cuộc đời thứ hai với tư cách là một tiểu hài tử sáu tuổi, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ mười sáu tuổi, là tỷ tỷ không phải mụ mụ. Nàng cũng không nghĩ sẽ làm mụ mụ của Chung Vi.

Giống như nhặt về một con mèo hoang dã tâm rất nặng, ngươi không thể mạnh mẽ lôi mèo nhỏ ra ôm ấp cọ cọ. Phải cho đối phương không gian cùng thời gian làm quen với mình, mọi thứ từ từ sẽ tốt thôi.

“Theo ý thích của muội.” Phụ mẫu Vân Xuất Tụ là kiểu trưởng bối rất tôn trọng con cái, nàng mang theo tiểu hài tử cũng sẽ không đảm nhiệm nhiều việc, tôn trọng đầy đủ sở thích của mỗi người.

Đưa tiểu cô nương đi khố phòng nhận vật dụng trong nhà, dùng Thanh Khiết thuật giúp đỡ đối phương dọn dẹp sạch sẽ. Vân Xuất Tụ lại cầm một rương y phục lại đây: “Tông môn cách chợ có chút xa, đây là y phục cũ trước đây tỷ mặc, muội tạm thời thay trước. Qua hai ngày nữa chiêu tân chấm dứt, sạp hàng sẽ nhiều hơn, đến lúc đó xuống dưới chân núi tỷ sẽ mua cái mới cho muội.”

Trước kia nhiều năm như vậy tông môn chỉ có một đệ tử là Vân Xuất Tụ, cũng không có đồng phục đệ tử cho nên nàng tùy tiện mặc y phục. Có khi là nàng đi xuống chân núi mua, còn một phần là thời điểm Tạ Phục Chi nghèo nàn tìm tài liệu tự mình làm cho nàng, dù sao quần áo may sẵn thật sự đắt tiền.

Nàng nhập tông cũng là khi sáu tuổi, vóc dáng cùng Chung Vi hiện giờ không sai biệt lắm.

“Không cần, muội không cần quần áo mới, mặc những cái này là đủ rồi.”

Chung Vi nhìn những y phục này, tuy rằng là đồ cũ nhưng những y phục này đều được giữ gìn tốt lắm, ở trong rương còn thơm ngào ngạt. Chính là loại hương thơm của cỏ cây thanh nhã, chất vải cũng rất mềm mại, so với nàng khi ở cái nhà lúc trước còn tốt hơn.

Vân Xuất Tụ nhìn trên đầu nữ phụ hiện lên giá trị hảo cảm +5, xác định đối phương thật sự không chê: “Muội còn nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ của mình không?”

Chung Vi gật gật đầu, biết hiện tại nữ phụ kỳ thật đã chín tuổi nhưng thoạt nhìn lại cùng tiểu hài tử năm sáu tuổi không khác lắm. Vân Xuất Tụ trong lòng có chút cảm giác khó chịu, nàng nhét một viên kẹp cho Chung Vi: “Muội sửa sang lại y phục trước đi, đói bụng thì ăn kẹo lót dạ chút, tỷ đi chuẩn bị đồ ăn.”

Trước mắt Chung Vi là đệ tử có tu vi thấp nhất toàn tông môn, ngay cả Luyện Khí Kỳ cũng không phải, không ăn được Ích Cốc đan chỉ có thể ăn chút đồ ăn bình thường. Đồ ăn có chứa linh khí đối với người chưa bước chân vào con đường tu luyện như nàng mà nói đều là gánh nặng.

Vân Xuất Tụ rời đi để Chung Vi lại trong phòng sửa sang lại y phục. Người sau đợi cho bóng lưng của nàng biến mất liền lăn một vòng trên chiếc chăn mềm mại còn vương mùi nắng, từ khi sinh ra tới nay chưa từng có ai đối tốt với mình như vậy.

Nàng tay nhỏ chân nhỏ đối với người tu chân mà nói cũng không có giá trị mấy đồng, ít nhất so ra còn kém hơn mấy thứ này. Chung Vi quyết định thay đổi nhận thức đối với Đại sư tỷ: Đại sư tỷ của nàng giống như thật sự là người tốt, chính là người tốt đơn thuần dễ mềm lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Toàn Tông Môn Chỉ Có Ta Là Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook